Huyền Huyễn: Ta! Bắt Đầu Sáng Tạo Thiên Cơ Lâu! (Bản Dịch)
Chương 16: Ngài Không Hề Gạt Ta!
Tiểu Ngưu Tọa Phi Cơ
09/04/2022
"Tiền bối. . ."
Liễu Thành Tuyết thấy Lý Vân tỉnh lại, thấp giọng hỏi: "Mới vừa rồi là. . .?"
"Hả. . ."
Sắc mặt Lý Vân đanh lại, cứng đờ hỏi: "Ngươi thấy hết rồi à?"
Liễu Thành Tuyết gật đầu.
"Thôi xong."
Mắt Lý Vân tối sầm lại.
Sớm biết thế này đã đẩy Liễu Thành Tuyết ra ngoài rồi.
Mình mới đổi công pháp, không kìm lòng được liền đổi hết điểm thiên cơ thành thực lực, nhưng lại quên mất sự có mặt của Liễu Thành Tuyết.
Mặc dù thực lực Thần Thông Cảnh không yếu, nhưng cũng không mạnh đến đâu.
Loại uy thế vừa rồi sao có thể qua mắt Liễu Thành Tuyết được?
Nếu mình dự đoán không sai.
Thân phận thế ngoại cao nhân e là sụp đổ rồi.
Liễu Thành Tuyết không phải kẻ ngốc, nàng nhìn thấy khí thế khi nãy, làm sao có thể không suy đoán trong lòng chứ?
Sai lầm.
Sắc mặt Liễu Thành Tuyết càng thêm kính nể, nàng thử thăm dò:
"Chẳng lẽ tiền bối là một vị Đại Đế nào đó."
"Hửm?"
Mắt Lý Vân sáng rực.
Còn xoay chuyển được?
"Khụ!"
Lý Vân ho nhẹ một tiếng, nhàn nhạt trả lời: "Lý mỗ không phải Đại Đế, chẳng qua chỉ là Lâu chủ Thiên Cơ Lâu bình thường mà thôi."
"Bình thường. . ."
Liễu Thành Tuyết không nói gì nữa.
‘Bình thường’ có thể tạo ra khí thế như vừa rồi ư?
‘Bình thường’ có thể khiến một nhân vật cấp Thánh Chủ phải kính như Thần linh?
Cho tới tận bây giờ, trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi như trước. Nhớ đến hình ảnh vừa rồi, mình giống như đang đối mặt với một vị Đế Giả khinh thường cổ kim, bễ nghễ vạn giới.
Căn bản không có nổi ý nghĩ phản kháng nào.
Một ánh mắt của đối phương đã có thể làm mình tan tành mây khói.
Thấy Lý Vân cầm quyển sách lên mà không nói gì nhiều, Liễu Thành Tuyết biết điều không hỏi thêm. Nàng hiểu rằng biết nhiều quá cũng chẳng có ích lợi gì.
Cũng trong lúc đó, Lý Vân thấy Liễu Thành Tuyết đã từ bỏ ý định truy hỏi thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Có vẻ như.
Thân phận của mình cũng không bị chọc thủng.
Hình ảnh mà Liễu Thành Tuyết thấy không giống như hắn nghĩ.
Thế thì lại có vấn đề nữa.
Khi nãy rốt cuộc Liễu Thành Tuyết thấy được cái gì rồi?
. . .
Bên ngoài thành Đại Hoang mấy triệu dặm.
Một đạo lưu quang xẹt qua phía chân trời, tốc độ nhanh đến cực hạn.
Không bao lâu sau, lưu quang dừng ở một chỗ trên hư không. Hào quang tan hết để lộ một lão giả mặc đồ đen, phong thái uy nghiêm, hai tròng mắt hơi híp, tinh quang chớp hiện.
"Cuối cùng cũng tới."
Dương Khâu đứng chắp tay, thầm nói.
Khoảng cách mấy triệu dặm làm hắn tốn mất hai canh giờ mới đến được, nếu không phải Ma Vân Lý của mình đã giao cho Lâu chủ Thiên Cơ Lâu thì tốc độ có thể nhanh hơn nữa.
"Nơi này chính là Bách Đoạn Sơn Mạch sao?"
Dương Khâu quan sát xung quanh.
Không vấn đề gì.
Hai mắt nhìn lướt qua thì lập tức trợn tròn, đợi sau khi thấy rõ tình hình phía dưới, thiếu chút nữa hắn đã phun một ngụm lão huyết.
Lọt vào trong tầm mắt là một vùng hoang vu cát vàng bay múa đầy thê lương. Linh khí mỏng manh tới cực điểm, trong phạm vi mấy vạn dặm còn không thấy nổi một bóng ma nào chứ đừng nói là bóng người.
Những ngọn đồi nối tiếp nhau không dứt, chúng kéo dài đến tận cuối chân trời.
Bảo là vùng khỉ ho cò gáy cũng không quá đáng chút nào.
"Cái này, cái này, cái này. . . Lão phu. . . Lão phu. . . Hận!"
Dương Khâu lui về sau ngay trên không, tay ôm ngực rồi kêu rên một tiếng.
Lồng ngực hắn phập phồng dữ dội như ống bễ. Miệng hớp lấy không khí, một luồng khí thế kinh khủng càn quét ra ngoài đập vụn vô số núi cao.
Mắc bẫy rồi!
Chắc chắn bị gài bẫy!
Toàn bộ tài sản đổi lấy một cái tin tức giả.
Bản thân lại còn ngu ngốc tự mình chạy đi một chuyến.
Mà chỗ này, linh khí mỏng manh như vậy, đến cả việc tu luyện bình thường còn không được thì sao có thể tồn tại cơ duyên?
Dùng đầu ngón chân cũng hiểu được chỗ này đến một gốc linh thảo cũng không thể sống nổi!
"Toàn bộ gia sản của lão phu!"
Mắt Dương Khâu chợt tối sầm.
Suýt chút nữa đã rơi từ trên cao xuống.
Nhịn trong giây lát rồi càng nghĩ càng tức. Hắn lùi một bước, càng nghĩ càng thua thiệt, hắn bỗng nhiên xoay người muốn bay về phía Thiên Cơ Lâu.
Nhưng còn chưa khởi hành, hắn bỗng nhiên lại sợ.
Lâu chủ Thiên Cơ Lâu đó quá đáng sợ.
Đừng nói là mình, dù là Cửu U Ma Tông cũng không đụng nổi.
Tự đi, chưa nói đến việc liệu tài nguyên có thể quay về hay không, nhưng mình và Cửu U Ma Tông sẽ có khả năng bị lôi vào.
"Tức chết ta rồi!"
Dương Khâu gào to một tiếng, nắm tay đấm về phía hư không, quyền thế mạnh mẽ tựa như sao băng xẹt qua phía chân trời, ‘oanh’ chấn động hư không.
Cảnh tượng núi cao đổ nát, mặt đất vỡ vụn trong tưởng tượng không xảy ra.
Ngược lại, hư không bắt đầu vặn vẹo.
"Chuyện gì?"
Sắc mặt Dương Khâu chợt thay đổi, quan sát hư không không chớp mắt.
Trong hư không.
Từng phù hiệu này đến phù hiệu khác xuất hiện giống như những ngôi sao treo lơ lửng trên bầu trời, che phủ trời đất.
"Chẳng lẽ. . ."
Trong mắt Dương Khâu nở rộ ánh rực rỡ, thốt lên với vẻ không thể tin:
"Lâu chủ Thiên Cơ Lâu không có gạt ta?"
Không chờ hắn lấy lại tinh thần.
Cảnh sắc chung quanh đã thay đổi, từng ngôi sao biến thành màu đỏ thẫm, một luồng khí tức kinh khủng ùn ùn nối đuôi nhau mà đến.
Nguồn áp lực này cực kỳ lớn.
Cho dù là Dương Khâu cũng không thể gánh được, lập tức bị đè rơi xuống mặt đất.
"Xoạt xoạt!"
Mặt đất bị giẫm nổ.
Dương Khâu cúi đầu quan sát, đồng tử liền co rút.
Lấy hắn làm trung tâm, trong phạm vi mấy ngàn dặm phủ kín xương trắng, không biết đã tích lũy bao nhiêu bộ thi hài, có vài cái đã sớm phong hóa, không biết là người của bao nhiêu năm trước nữa.
Mà có một số hài cốt còn như lúc sống, trông rất sống động.
Từ thi thể liền thấy được không ít người trong đó có thực lực không kém gì hắn, ít nhất cũng là cấp Thánh Chủ!
Đây là một vùng tuyệt địa!
Kẻ bước vào, chết!
Cũng chính vì thế mà tin tức về nơi này vẫn không truyền ra ngoài, căn bản không người nào biết nơi đây lại có một chỗ kinh khủng thế này!
Nếu như người bình thường chứng kiến cảnh này, thế nào cũng sẽ bị dọa cuống lên.
Nhưng Dương Khâu thì khác.
Hắn chẳng những không hoang mang mà ngược lại còn vô cùng kích động!
"Đúng rồi!"
Cả người Dương Khâu run rẩy, trong tay hắn xuất hiện một miếng ngọc giản, đọc thoáng qua nội dung rồi nhìn trận pháp trước mặt, thất thanh hô: "Nhất định không sai rồi!"
"Tiền bối quả nhiên là tiền bối!"
"Ngài không có gạt ta!"
"Mọi thứ đều là thật, ở đây thật sự có phương pháp Thành Thánh!"
-----
Liễu Thành Tuyết thấy Lý Vân tỉnh lại, thấp giọng hỏi: "Mới vừa rồi là. . .?"
"Hả. . ."
Sắc mặt Lý Vân đanh lại, cứng đờ hỏi: "Ngươi thấy hết rồi à?"
Liễu Thành Tuyết gật đầu.
"Thôi xong."
Mắt Lý Vân tối sầm lại.
Sớm biết thế này đã đẩy Liễu Thành Tuyết ra ngoài rồi.
Mình mới đổi công pháp, không kìm lòng được liền đổi hết điểm thiên cơ thành thực lực, nhưng lại quên mất sự có mặt của Liễu Thành Tuyết.
Mặc dù thực lực Thần Thông Cảnh không yếu, nhưng cũng không mạnh đến đâu.
Loại uy thế vừa rồi sao có thể qua mắt Liễu Thành Tuyết được?
Nếu mình dự đoán không sai.
Thân phận thế ngoại cao nhân e là sụp đổ rồi.
Liễu Thành Tuyết không phải kẻ ngốc, nàng nhìn thấy khí thế khi nãy, làm sao có thể không suy đoán trong lòng chứ?
Sai lầm.
Sắc mặt Liễu Thành Tuyết càng thêm kính nể, nàng thử thăm dò:
"Chẳng lẽ tiền bối là một vị Đại Đế nào đó."
"Hửm?"
Mắt Lý Vân sáng rực.
Còn xoay chuyển được?
"Khụ!"
Lý Vân ho nhẹ một tiếng, nhàn nhạt trả lời: "Lý mỗ không phải Đại Đế, chẳng qua chỉ là Lâu chủ Thiên Cơ Lâu bình thường mà thôi."
"Bình thường. . ."
Liễu Thành Tuyết không nói gì nữa.
‘Bình thường’ có thể tạo ra khí thế như vừa rồi ư?
‘Bình thường’ có thể khiến một nhân vật cấp Thánh Chủ phải kính như Thần linh?
Cho tới tận bây giờ, trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi như trước. Nhớ đến hình ảnh vừa rồi, mình giống như đang đối mặt với một vị Đế Giả khinh thường cổ kim, bễ nghễ vạn giới.
Căn bản không có nổi ý nghĩ phản kháng nào.
Một ánh mắt của đối phương đã có thể làm mình tan tành mây khói.
Thấy Lý Vân cầm quyển sách lên mà không nói gì nhiều, Liễu Thành Tuyết biết điều không hỏi thêm. Nàng hiểu rằng biết nhiều quá cũng chẳng có ích lợi gì.
Cũng trong lúc đó, Lý Vân thấy Liễu Thành Tuyết đã từ bỏ ý định truy hỏi thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Có vẻ như.
Thân phận của mình cũng không bị chọc thủng.
Hình ảnh mà Liễu Thành Tuyết thấy không giống như hắn nghĩ.
Thế thì lại có vấn đề nữa.
Khi nãy rốt cuộc Liễu Thành Tuyết thấy được cái gì rồi?
. . .
Bên ngoài thành Đại Hoang mấy triệu dặm.
Một đạo lưu quang xẹt qua phía chân trời, tốc độ nhanh đến cực hạn.
Không bao lâu sau, lưu quang dừng ở một chỗ trên hư không. Hào quang tan hết để lộ một lão giả mặc đồ đen, phong thái uy nghiêm, hai tròng mắt hơi híp, tinh quang chớp hiện.
"Cuối cùng cũng tới."
Dương Khâu đứng chắp tay, thầm nói.
Khoảng cách mấy triệu dặm làm hắn tốn mất hai canh giờ mới đến được, nếu không phải Ma Vân Lý của mình đã giao cho Lâu chủ Thiên Cơ Lâu thì tốc độ có thể nhanh hơn nữa.
"Nơi này chính là Bách Đoạn Sơn Mạch sao?"
Dương Khâu quan sát xung quanh.
Không vấn đề gì.
Hai mắt nhìn lướt qua thì lập tức trợn tròn, đợi sau khi thấy rõ tình hình phía dưới, thiếu chút nữa hắn đã phun một ngụm lão huyết.
Lọt vào trong tầm mắt là một vùng hoang vu cát vàng bay múa đầy thê lương. Linh khí mỏng manh tới cực điểm, trong phạm vi mấy vạn dặm còn không thấy nổi một bóng ma nào chứ đừng nói là bóng người.
Những ngọn đồi nối tiếp nhau không dứt, chúng kéo dài đến tận cuối chân trời.
Bảo là vùng khỉ ho cò gáy cũng không quá đáng chút nào.
"Cái này, cái này, cái này. . . Lão phu. . . Lão phu. . . Hận!"
Dương Khâu lui về sau ngay trên không, tay ôm ngực rồi kêu rên một tiếng.
Lồng ngực hắn phập phồng dữ dội như ống bễ. Miệng hớp lấy không khí, một luồng khí thế kinh khủng càn quét ra ngoài đập vụn vô số núi cao.
Mắc bẫy rồi!
Chắc chắn bị gài bẫy!
Toàn bộ tài sản đổi lấy một cái tin tức giả.
Bản thân lại còn ngu ngốc tự mình chạy đi một chuyến.
Mà chỗ này, linh khí mỏng manh như vậy, đến cả việc tu luyện bình thường còn không được thì sao có thể tồn tại cơ duyên?
Dùng đầu ngón chân cũng hiểu được chỗ này đến một gốc linh thảo cũng không thể sống nổi!
"Toàn bộ gia sản của lão phu!"
Mắt Dương Khâu chợt tối sầm.
Suýt chút nữa đã rơi từ trên cao xuống.
Nhịn trong giây lát rồi càng nghĩ càng tức. Hắn lùi một bước, càng nghĩ càng thua thiệt, hắn bỗng nhiên xoay người muốn bay về phía Thiên Cơ Lâu.
Nhưng còn chưa khởi hành, hắn bỗng nhiên lại sợ.
Lâu chủ Thiên Cơ Lâu đó quá đáng sợ.
Đừng nói là mình, dù là Cửu U Ma Tông cũng không đụng nổi.
Tự đi, chưa nói đến việc liệu tài nguyên có thể quay về hay không, nhưng mình và Cửu U Ma Tông sẽ có khả năng bị lôi vào.
"Tức chết ta rồi!"
Dương Khâu gào to một tiếng, nắm tay đấm về phía hư không, quyền thế mạnh mẽ tựa như sao băng xẹt qua phía chân trời, ‘oanh’ chấn động hư không.
Cảnh tượng núi cao đổ nát, mặt đất vỡ vụn trong tưởng tượng không xảy ra.
Ngược lại, hư không bắt đầu vặn vẹo.
"Chuyện gì?"
Sắc mặt Dương Khâu chợt thay đổi, quan sát hư không không chớp mắt.
Trong hư không.
Từng phù hiệu này đến phù hiệu khác xuất hiện giống như những ngôi sao treo lơ lửng trên bầu trời, che phủ trời đất.
"Chẳng lẽ. . ."
Trong mắt Dương Khâu nở rộ ánh rực rỡ, thốt lên với vẻ không thể tin:
"Lâu chủ Thiên Cơ Lâu không có gạt ta?"
Không chờ hắn lấy lại tinh thần.
Cảnh sắc chung quanh đã thay đổi, từng ngôi sao biến thành màu đỏ thẫm, một luồng khí tức kinh khủng ùn ùn nối đuôi nhau mà đến.
Nguồn áp lực này cực kỳ lớn.
Cho dù là Dương Khâu cũng không thể gánh được, lập tức bị đè rơi xuống mặt đất.
"Xoạt xoạt!"
Mặt đất bị giẫm nổ.
Dương Khâu cúi đầu quan sát, đồng tử liền co rút.
Lấy hắn làm trung tâm, trong phạm vi mấy ngàn dặm phủ kín xương trắng, không biết đã tích lũy bao nhiêu bộ thi hài, có vài cái đã sớm phong hóa, không biết là người của bao nhiêu năm trước nữa.
Mà có một số hài cốt còn như lúc sống, trông rất sống động.
Từ thi thể liền thấy được không ít người trong đó có thực lực không kém gì hắn, ít nhất cũng là cấp Thánh Chủ!
Đây là một vùng tuyệt địa!
Kẻ bước vào, chết!
Cũng chính vì thế mà tin tức về nơi này vẫn không truyền ra ngoài, căn bản không người nào biết nơi đây lại có một chỗ kinh khủng thế này!
Nếu như người bình thường chứng kiến cảnh này, thế nào cũng sẽ bị dọa cuống lên.
Nhưng Dương Khâu thì khác.
Hắn chẳng những không hoang mang mà ngược lại còn vô cùng kích động!
"Đúng rồi!"
Cả người Dương Khâu run rẩy, trong tay hắn xuất hiện một miếng ngọc giản, đọc thoáng qua nội dung rồi nhìn trận pháp trước mặt, thất thanh hô: "Nhất định không sai rồi!"
"Tiền bối quả nhiên là tiền bối!"
"Ngài không có gạt ta!"
"Mọi thứ đều là thật, ở đây thật sự có phương pháp Thành Thánh!"
-----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.