Huyền Huyễn: Ta! Bắt Đầu Sáng Tạo Thiên Cơ Lâu! (Bản Dịch)
Chương 46: Phụ Hoàng, Ngài Già Rồi!
Tiểu Ngưu Tọa Phi Cơ
09/04/2022
"Vâng!"
Lưu Chấn cúi người hành lễ, cung kính nói: "Nô tài tập tức đi truyền Cửu điện hạ vào cung."
Lưu Chẩn xoay người đi ra phía ngoài cung điện.
Hắn vừa đi đến cửa đại điện.
Ở dưới bậc thang, hắn nhìn thấy một bóng dáng hiên ngang đứng thẳng trên quảng trường bạch ngọc. Bắc Thần Hằng chắp hai tay sau lưng, dáng người vĩ ngạn, mái tóc đen suôn dài như thác nước rối tung, hơi thở sâu kín phi phàm.
"Cửu Điện hạ tới thật đúng lúc!"
Nhìn thấy Bắc Thần Hằng, khóe miệng Lưu Chấn nở một nụ cười lạnh, hắn đi xuống bậc thang, đi đến bên cạnh Bắc Thần Hằng, nói: "Thần Hoàng đang muốn gọi điện hạ đến, không ngờ điện hạ đã tự mình đến rồi."
Giọng điệu giống như hàm ý nói vừa định để cho ngươi chết, ngươi đã tự mình đến đây tìm cái chết.
"Điện hạ, xin mời!"
Lưu Chấn xoay người sang, giơ một tay mời.
"Thân thể phụ hoàng tốt không?"
Chân Bắc Thần Hằng không nhúc nhích, đứng yên như núi, hắn quay đầu nhìn về phía Lưu Chân, nhàn nhạt hỏi.
"Thần Hoàng thống trị ức vạn dặm sơn hà, đương nhiên thân thể rất khỏe mạnh, giống như mặt trời chói chang trên bầu trời, chiếu sáng vạn dặm!"
Lưu Chấn nói ra không hề nghĩ ngợi.
"Đúng vậy!"
Bắc Thần Hằng hơi xúc động gật đầu, nói: "Thân thể phụ hoàng thực sự quá tốt! Năm ngàn năm, tám vị hoàng huynh của bản Điện hạ đều đã đi trước một bước, vậy mà phụ hoàng vẫn còn sống."
"Nghĩ đến tám vị Hoàng huynh ở dưới suối vàng, chắc hẳn đều đang rất nhớ phụ hoàng…"
"Phụ hoàng, cũng nên đi gặp chư vị Hoàng huynh một lần."
"Hả??!!"
Sắc mặt Lưu Chấn sợ hãi.
Nửa câu trước còn rất tốt, nhưng nửa câu sau, có thể nói là kinh thế hãi tục.
Cửu Điện hạ đang muốn làm cái gì?
Lưu Chấn lùi nửa bước, cả khuôn mặt và giọng nói đều nghiêm nghị, quát to:
"To gan!"
"Cửu Điện hạ, ngươi có biết mình đang nói cái gì không?"
"Chỉ là một tên nô tài, ai cho phép ngươi kêu la om sòm trước mặt ta?"
Bắc Thần Hằng tiến lên một bước, áo bào không gió mà bay, sợi tóc rối tung, hơi thở kinh khủng, uy thế cấp Thánh Chủ bao phủ, đè ép bốn phương tám hướng.
"Bành!"
Hắn giơ một ngón tay chỉ ra, biến thành một đạo cầu vồng xé rách không gian, tạo ra một trận âm thanh gào rít chói tai, lao nhanh đánh về phía Lưu Chân.
"Làm sao hắn dám…?!!"
Lưu Chấn sởn tóc gáy, cả linh hồn rét run.
Đây chính là hoàng cung đó!
Phía sau chính là đại điện, chỗ nghỉ ngơi của Thiên Dận Thần Hoàng. Hơn nữa, Thần Hoàng đang ở trong đại điện, Cửu Điện hạ lại dám động thủ với mình, hắn chán sống rồi sao?
Hay là… Hắn biết rõ mình phải chết, muốn giãy dụa một lần cuối cùng?
"Oanh!"
Lưu Chấn không kịp nghĩ nhiều, vung mạnh phất trần trong tay, hàng vạn sợi tơ quấn quanh phóng ra, lít nha lít nhít che khuất bầu trời.
Hắn muốn đỡ lại một chiêu này.
"Ầm ầm…"
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.
Vầng sáng xuyên thủng toàn bộ, phá vỡ tất cả trở ngại, xuyên qua phất trần, sau đó phóng thẳng vào bờ vai Lưu Chấn. Một chiêu có uy lực khủng bố này, đã đánh nát nửa người hắn rồi.
Máu tươi bắn tung tóe, xương trắng ơn ởn.
Lưu Chấn ngã bay ra ngoài giống như một bao tải rách, va mạnh vào bậc thang bạch ngọc đằng sau.
Lực xung kích cực lớn, làm chấn động cả đại điện.
"Thần Hoàng. . . ! !"
"Thần Hoàng. . . ! !"
Lưu Chấn loạng choạng đứng lên, không kịp lau vết máu trên người cũng, chật vật chạy về phía đại điện, trong miệng la lớn:
"Cửu Điện hạ tạo phản!"
"Hắn đánh vào hoàng cung, muốn tiêu diệt chúng thần, xin Thần Hoàng làm chủ cho chúng thần!"
"Đạp! Đạp! Đạp!"
Ở phía sau Lưu Chấn.
Bắc Thân Hằng chắp hai tay sau lưng, bước đi không nhanh không chậm, bước từng bước đi hết mười bậc, tiến về phía đại điện.
Lúc hắn bước vào đại điện.
Lưu Chấn máu me khắp người đứng ở phía sau Bắc Thần Ung, dùng đôi mắt oán độc lạnh lùng nhìn chằm chằm sang đây.
Mà Bắc Thần Ung vẫn mặc một bộ thường phục, nằm ngang trên giường, gương mặt không bận tâm, phảng phất hắn không hề chú ý đến những chuyện vừa diễn ra.
Chỉ có đôi mắt lạnh lùng đã bán đứng suy nghĩ trong lòng của hắn.
Thấy Bắc Thần Hằng đi đến.
Hắn lạnh lùng mở miệng, phun ra hai chữ.
"Quỳ xuống!"
Trong giọng nói mang theo uy nghiêm vô thượng, khiến người ta không thể nghi ngờ.
Lúc giọng nói vừa dứt, một áp lực nặng nề từ trên cao giáng xuống, giống như một tôn ma nhạc viễn cổ, vượt qua dòng sông thời gian nện xuống.
"Ầm ầm!"
Một tiếng vang lớn.
Từng phù hiệu trong đại điện không ngừng lấp lóe, sau đó ầm ầm sụp đổ, đá văng tung tóe, bụi bặm mù mịt. Ở trong tro bụi, Bắc Thần Hằng vẫn đứng thẳng hiên ngang như trước.
Thấy cảnh tượng này, vẻ sảng khoái trong mắt Lưu Chấn càng bộc lộ rõ ràng.
Cứng!
Tiếp tục cứng!
Ngươi càng làm như vậy, lửa giận trong lòng Thần Hoàng càng lớn, kết cục cuối cùng của ngươi đương nhiên sẽ rất thê thảm. Chờ sau khi ngươi mất hết tu vi, tốt nhất là không nên rơi vào tay ta.
Nếu không!
Ta nhất định sẽ cho ngươi biết, cái gì gọi là muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!
Năm đó, Lục Hoàng huynh của ngươi cũng như vậy, kết cục cuối cùng là bị đánh tan linh hồn, vạn kiếp bất phục!
Từ chuyện này có thể thấy được.
Tạo phản.
Là cấm kỵ trong lòng Bắc Thần Ung.
Bất luận kẻ nào cũng không được đụng đến.
Cho dù là con trai của mình!
…
Trên đống phế tích.
Bắc Thần Hằng đứng vững như Thái Sơn, hắn vẫn chắp hai tay sau lưng, ung dung tự tại, sắc mặt không có một chút thay đổi nào. Hắn nâng mắt lên nhìn Bắc Thần Ung, chậm rãi nói:
"Phụ hoàng, ngài già rồi."
"Nên thoái vị!"
-----
Lưu Chấn cúi người hành lễ, cung kính nói: "Nô tài tập tức đi truyền Cửu điện hạ vào cung."
Lưu Chẩn xoay người đi ra phía ngoài cung điện.
Hắn vừa đi đến cửa đại điện.
Ở dưới bậc thang, hắn nhìn thấy một bóng dáng hiên ngang đứng thẳng trên quảng trường bạch ngọc. Bắc Thần Hằng chắp hai tay sau lưng, dáng người vĩ ngạn, mái tóc đen suôn dài như thác nước rối tung, hơi thở sâu kín phi phàm.
"Cửu Điện hạ tới thật đúng lúc!"
Nhìn thấy Bắc Thần Hằng, khóe miệng Lưu Chấn nở một nụ cười lạnh, hắn đi xuống bậc thang, đi đến bên cạnh Bắc Thần Hằng, nói: "Thần Hoàng đang muốn gọi điện hạ đến, không ngờ điện hạ đã tự mình đến rồi."
Giọng điệu giống như hàm ý nói vừa định để cho ngươi chết, ngươi đã tự mình đến đây tìm cái chết.
"Điện hạ, xin mời!"
Lưu Chấn xoay người sang, giơ một tay mời.
"Thân thể phụ hoàng tốt không?"
Chân Bắc Thần Hằng không nhúc nhích, đứng yên như núi, hắn quay đầu nhìn về phía Lưu Chân, nhàn nhạt hỏi.
"Thần Hoàng thống trị ức vạn dặm sơn hà, đương nhiên thân thể rất khỏe mạnh, giống như mặt trời chói chang trên bầu trời, chiếu sáng vạn dặm!"
Lưu Chấn nói ra không hề nghĩ ngợi.
"Đúng vậy!"
Bắc Thần Hằng hơi xúc động gật đầu, nói: "Thân thể phụ hoàng thực sự quá tốt! Năm ngàn năm, tám vị hoàng huynh của bản Điện hạ đều đã đi trước một bước, vậy mà phụ hoàng vẫn còn sống."
"Nghĩ đến tám vị Hoàng huynh ở dưới suối vàng, chắc hẳn đều đang rất nhớ phụ hoàng…"
"Phụ hoàng, cũng nên đi gặp chư vị Hoàng huynh một lần."
"Hả??!!"
Sắc mặt Lưu Chấn sợ hãi.
Nửa câu trước còn rất tốt, nhưng nửa câu sau, có thể nói là kinh thế hãi tục.
Cửu Điện hạ đang muốn làm cái gì?
Lưu Chấn lùi nửa bước, cả khuôn mặt và giọng nói đều nghiêm nghị, quát to:
"To gan!"
"Cửu Điện hạ, ngươi có biết mình đang nói cái gì không?"
"Chỉ là một tên nô tài, ai cho phép ngươi kêu la om sòm trước mặt ta?"
Bắc Thần Hằng tiến lên một bước, áo bào không gió mà bay, sợi tóc rối tung, hơi thở kinh khủng, uy thế cấp Thánh Chủ bao phủ, đè ép bốn phương tám hướng.
"Bành!"
Hắn giơ một ngón tay chỉ ra, biến thành một đạo cầu vồng xé rách không gian, tạo ra một trận âm thanh gào rít chói tai, lao nhanh đánh về phía Lưu Chân.
"Làm sao hắn dám…?!!"
Lưu Chấn sởn tóc gáy, cả linh hồn rét run.
Đây chính là hoàng cung đó!
Phía sau chính là đại điện, chỗ nghỉ ngơi của Thiên Dận Thần Hoàng. Hơn nữa, Thần Hoàng đang ở trong đại điện, Cửu Điện hạ lại dám động thủ với mình, hắn chán sống rồi sao?
Hay là… Hắn biết rõ mình phải chết, muốn giãy dụa một lần cuối cùng?
"Oanh!"
Lưu Chấn không kịp nghĩ nhiều, vung mạnh phất trần trong tay, hàng vạn sợi tơ quấn quanh phóng ra, lít nha lít nhít che khuất bầu trời.
Hắn muốn đỡ lại một chiêu này.
"Ầm ầm…"
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.
Vầng sáng xuyên thủng toàn bộ, phá vỡ tất cả trở ngại, xuyên qua phất trần, sau đó phóng thẳng vào bờ vai Lưu Chấn. Một chiêu có uy lực khủng bố này, đã đánh nát nửa người hắn rồi.
Máu tươi bắn tung tóe, xương trắng ơn ởn.
Lưu Chấn ngã bay ra ngoài giống như một bao tải rách, va mạnh vào bậc thang bạch ngọc đằng sau.
Lực xung kích cực lớn, làm chấn động cả đại điện.
"Thần Hoàng. . . ! !"
"Thần Hoàng. . . ! !"
Lưu Chấn loạng choạng đứng lên, không kịp lau vết máu trên người cũng, chật vật chạy về phía đại điện, trong miệng la lớn:
"Cửu Điện hạ tạo phản!"
"Hắn đánh vào hoàng cung, muốn tiêu diệt chúng thần, xin Thần Hoàng làm chủ cho chúng thần!"
"Đạp! Đạp! Đạp!"
Ở phía sau Lưu Chấn.
Bắc Thân Hằng chắp hai tay sau lưng, bước đi không nhanh không chậm, bước từng bước đi hết mười bậc, tiến về phía đại điện.
Lúc hắn bước vào đại điện.
Lưu Chấn máu me khắp người đứng ở phía sau Bắc Thần Ung, dùng đôi mắt oán độc lạnh lùng nhìn chằm chằm sang đây.
Mà Bắc Thần Ung vẫn mặc một bộ thường phục, nằm ngang trên giường, gương mặt không bận tâm, phảng phất hắn không hề chú ý đến những chuyện vừa diễn ra.
Chỉ có đôi mắt lạnh lùng đã bán đứng suy nghĩ trong lòng của hắn.
Thấy Bắc Thần Hằng đi đến.
Hắn lạnh lùng mở miệng, phun ra hai chữ.
"Quỳ xuống!"
Trong giọng nói mang theo uy nghiêm vô thượng, khiến người ta không thể nghi ngờ.
Lúc giọng nói vừa dứt, một áp lực nặng nề từ trên cao giáng xuống, giống như một tôn ma nhạc viễn cổ, vượt qua dòng sông thời gian nện xuống.
"Ầm ầm!"
Một tiếng vang lớn.
Từng phù hiệu trong đại điện không ngừng lấp lóe, sau đó ầm ầm sụp đổ, đá văng tung tóe, bụi bặm mù mịt. Ở trong tro bụi, Bắc Thần Hằng vẫn đứng thẳng hiên ngang như trước.
Thấy cảnh tượng này, vẻ sảng khoái trong mắt Lưu Chấn càng bộc lộ rõ ràng.
Cứng!
Tiếp tục cứng!
Ngươi càng làm như vậy, lửa giận trong lòng Thần Hoàng càng lớn, kết cục cuối cùng của ngươi đương nhiên sẽ rất thê thảm. Chờ sau khi ngươi mất hết tu vi, tốt nhất là không nên rơi vào tay ta.
Nếu không!
Ta nhất định sẽ cho ngươi biết, cái gì gọi là muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!
Năm đó, Lục Hoàng huynh của ngươi cũng như vậy, kết cục cuối cùng là bị đánh tan linh hồn, vạn kiếp bất phục!
Từ chuyện này có thể thấy được.
Tạo phản.
Là cấm kỵ trong lòng Bắc Thần Ung.
Bất luận kẻ nào cũng không được đụng đến.
Cho dù là con trai của mình!
…
Trên đống phế tích.
Bắc Thần Hằng đứng vững như Thái Sơn, hắn vẫn chắp hai tay sau lưng, ung dung tự tại, sắc mặt không có một chút thay đổi nào. Hắn nâng mắt lên nhìn Bắc Thần Ung, chậm rãi nói:
"Phụ hoàng, ngài già rồi."
"Nên thoái vị!"
-----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.