Huyền Huyễn: Ta! Bắt Đầu Sáng Tạo Thiên Cơ Lâu! (Bản Dịch)
Chương 28: Thế Mà Lại Là Một Vị Kiếm Tu!
Tiểu Ngưu Tọa Phi Cơ
09/04/2022
Dương Khâu vô cùng nghi ngờ.
Thẻ ngọc hiện ra trong tay hắn, dùng thần thức dò vào bên trong nhìn kỹ.
Sau hồi lâu, thu hồi thần thức, sự nghi ngờ trong mắt Dương Khâu càng nồng đậm.
"Ngay cả tiền bối cũng chưa từng nhắc tới trận pháp này, chẳng lẽ tiền bối đã sớm tính ra, tòa trận pháp này không cách nào ngăn cản bước chân của lão phu sao?"
Dương Khâu lẩm bẩm.
Hắn đứng bên ngoài nhìn một hồi, trong lòng xác nhận, tòa trận pháp này, uy năng nhiều nhất cũng ở cấp Thánh Chủ, có thể ngăn cản hắn một lúc, nhưng lại không có cách nào vây hãm hắn.
Nếu như hắn muốn, hoàn toàn có thể dùng bạo lực phá hủy trận pháp.
Cứ như vậy, đỡ tốn thời gian công sức, còn không mất quá nhiều thời gian.
Nhưng mà… Nghĩ đến việc nó là khảo nghiệm mà Thánh Nhân lưu lại.
Sau này nói không chừng mình sẽ biến nơi này thành động phủ khác của bản thân.
Dương Khâu do dự.
Phá hủy trận pháp rất dễ, nhưng nếu gây thương tổn cho hoa hoa thảo thảo thì không ổn.
Dù sao, sau này nơi đây cũng là địa bàn của mình.
"Thôi được."
Dương Khâu than nhẹ một tiếng, nói: "Nếu là khảo nghiệm được Thánh Nhân lưu lại, lão phu đành thể hiện chút bản lĩnh. Nhưng uy năng của trận pháp cấp Thánh Chủ, dù không dùng bạo lực để phá giải, lão phu cũng có thể đi qua!"
Đằng nào ở đây cũng không có ai.
Dương Khâu cũng không gấp, vừa rồi hắn nghiên cứu sát trận của Thánh Nhân hồi lâu, đúng lúc đang ngứa tay, không nghĩ tới lại có ngay trận pháp cấp Thánh Chủ.
Thật đúng là đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi.
Dương Khâu bước vào trận, sương mù quay cuồng một lúc, từng đoàn từng đoàn sương mù hội tụ lại chắn phía trước, thần thức bị bức ép, không cách nào thăm dò quá xa.
"Thú vị."
Dương Khâu gật đầu.
Tán thành thủ pháp bày binh bố trận của trận pháp này.
Hắn đi về phía trước mấy bước. Vù, một đạo kiếm quang đánh tới, bị hắn nắm vào trong tay, sau đó tiện tay nghiền nát.
"Thủ pháp bày trận này…"
Trong mắt Dương Khâu lộ ra vẻ nghi hoặc, liếc mắt nhìn kĩ dưới chân, phát hiện từng đạo trận văn giăng khắp nơi, phủ kín mặt đất.
"Kỳ quái."
Dương Khâu phun ra hai chữ.
Thủ pháp bày trận này cho thấy trận pháp rõ ràng là bút tích của Tông sư đương thời, vì sao lại xuất hiện bên trong động thiên Thượng Cổ?
Trầm tư hồi lâu.
Dương Khâu chấn động, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ, chủ nhân của tòa động phủ này từng là kỳ tài trận pháp?"
Một người thời Thượng cổ, lại có thể sáng tạo ra thủ pháp bày trận như thế.
Tư chất bậc này, có thể gọi là kinh tài tuyệt diễm!
Nếu như việc này truyền ra ngoài, không biết mấy người tự xưng là Tông sư trận pháp kia có tự thấy hổ thẹn hay không.
Hiện tại mấy thành tựu mà bọn họ làm được.
Nhiều năm về trước đã có người làm được rồi!
Thậm chí… Còn giữ lại trận pháp cho đến tận bây giờ!
Càng hiểu rõ, Dương Khâu càng không ngừng thở dài.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy.
Thực sự khó mà tưởng tượng, tòa trận pháp này và hai sát trận ngoài kia lại được chính tay của cùng một người tạo nên, phong cách này biến hóa quá lớn!
Giống như là hai người hoàn toàn khác nhau.
"Thật là không thể tưởng tượng nổi, nếu không phải lão phu chắc chắn không có người ngoài đi vào, chỉ sợ sẽ ngộ nhận đây là trận pháp được lưu lại của một người khác sau khi vào đây."
Dương Khâu tán thưởng nói.
Lại từng bước thâm nhập trận pháp lần nữa, một luồng uy thế của Thánh Nhân xuyên qua trận pháp truyền ra ngoài.
"Ah?"
Cảm nhận được cỗ uy thế này, sắc mặt Dương Khâu vui vẻ: "Đây là muốn thông qua trận pháp khảo nghiệm sao?"
Từ nơi này có thể cảm nhận được Thánh Uy, nghĩ đến truyền thừa Thánh Nhân lưu lại không thể coi thường, ngay cả trận pháp cũng có thể thẩm thấu qua.
Nếu như vị Thánh Nhân kia còn sống, nhất định là một nhân vật lớn!
Nghĩ đến mình sắp thành Thánh, bước chân của Dương Khâu không nhịn được nhanh hơn mấy lần.
Hắn thấy, càng đi sâu hơn, uy thế của Thánh Nhân cũng trở nên nặng nề hơn, đến cuối cùng bản thân hắn đã cảm thấy cố hết sức rồi.
"Vị Thánh Nhân này còn sống hay sao?"
Dương Khâu nhíu mày.
Uy thế như vậy, quá mạnh mẽ.
Hơn nữa, bên trong càng mạnh mẽ hơn.
Giống như một vị Thánh Nhân đang thức tỉnh, hắn không dám nghĩ tiếp, nếu như một vị Thánh Nhân thời Thượng cổ còn sống đến nay, thực lực của hắn…
Đoán chừng kinh khủng tới cực điểm!
Lại xâm nhập trận pháp thêm một đoạn nữa, bên trong Thánh Uy xen lẫn một tia kiếm ý hết sức sắc bén, khiến người ta sởn tóc gáy, giống như một thanh Thần kiếm đang bị phong tỏa.
"Cỗ kiếm ý này, tinh khiết như vậy…"
Dương Khâu tặc lưỡi.
Hắn cho rằng đã hiểu rõ vị Thánh Nhân Thượng Cổ kia rồi, nhưng những gì nhìn trước mắt lại cho thấy hắn chưa hiểu rõ.
Vị Thánh Nhân này, lại là một vị Kiếm tu!
Đi theo trận pháp còn có tâm tư đi theo cả kiếm tu, hai con đường đều thành Thánh, năng lực này…
Không thể nào tưởng tượng nổi.
Nếu như dốc sức đi theo một con đường, sợ rằng đủ thành Đế.
Cho dù không thể thành Đế, Chuẩn Đế cũng không phải là vấn đề lớn.
"Không đúng!"
Dường như phát hiện ra điều gì đó, bước chân Dương Khâu dừng lại, cẩn thận cảm nhận cỗ kiếm ý này, hắn thì thào nói: "Kiếm ý này, hình như lão phu có chút quen thuộc…"
"Dường như đã từng thấy qua!"
Ngẫm nghĩ chốc lát, Dương Khâu bỗng nhiên bừng tỉnh, trầm giọng nói:
"Đại La Kiếm Tông!"
Vừa nói xong.
Một tiếng vang lớn "Ầm ầm", một thanh trường kiếm dài đến nghìn trượng xuyên qua tầng mây phá vỡ cả mặt trăng, đánh xuyên qua hư không, xông lên chín tầng mây, trận pháp rách nát, rung động cả thế gian.
"Ầm vang!"
Thanh kiếm rung chuyển bầu trời.
Trung tâm là Bách Đoạn Sơn Mạch, trong một trăm dặm xung quanh, vạn kiếm cúi đầu, phát ra tiếng rít gào, giống như đang bái lạy một vị Thánh Nhân!
-----
Thẻ ngọc hiện ra trong tay hắn, dùng thần thức dò vào bên trong nhìn kỹ.
Sau hồi lâu, thu hồi thần thức, sự nghi ngờ trong mắt Dương Khâu càng nồng đậm.
"Ngay cả tiền bối cũng chưa từng nhắc tới trận pháp này, chẳng lẽ tiền bối đã sớm tính ra, tòa trận pháp này không cách nào ngăn cản bước chân của lão phu sao?"
Dương Khâu lẩm bẩm.
Hắn đứng bên ngoài nhìn một hồi, trong lòng xác nhận, tòa trận pháp này, uy năng nhiều nhất cũng ở cấp Thánh Chủ, có thể ngăn cản hắn một lúc, nhưng lại không có cách nào vây hãm hắn.
Nếu như hắn muốn, hoàn toàn có thể dùng bạo lực phá hủy trận pháp.
Cứ như vậy, đỡ tốn thời gian công sức, còn không mất quá nhiều thời gian.
Nhưng mà… Nghĩ đến việc nó là khảo nghiệm mà Thánh Nhân lưu lại.
Sau này nói không chừng mình sẽ biến nơi này thành động phủ khác của bản thân.
Dương Khâu do dự.
Phá hủy trận pháp rất dễ, nhưng nếu gây thương tổn cho hoa hoa thảo thảo thì không ổn.
Dù sao, sau này nơi đây cũng là địa bàn của mình.
"Thôi được."
Dương Khâu than nhẹ một tiếng, nói: "Nếu là khảo nghiệm được Thánh Nhân lưu lại, lão phu đành thể hiện chút bản lĩnh. Nhưng uy năng của trận pháp cấp Thánh Chủ, dù không dùng bạo lực để phá giải, lão phu cũng có thể đi qua!"
Đằng nào ở đây cũng không có ai.
Dương Khâu cũng không gấp, vừa rồi hắn nghiên cứu sát trận của Thánh Nhân hồi lâu, đúng lúc đang ngứa tay, không nghĩ tới lại có ngay trận pháp cấp Thánh Chủ.
Thật đúng là đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi.
Dương Khâu bước vào trận, sương mù quay cuồng một lúc, từng đoàn từng đoàn sương mù hội tụ lại chắn phía trước, thần thức bị bức ép, không cách nào thăm dò quá xa.
"Thú vị."
Dương Khâu gật đầu.
Tán thành thủ pháp bày binh bố trận của trận pháp này.
Hắn đi về phía trước mấy bước. Vù, một đạo kiếm quang đánh tới, bị hắn nắm vào trong tay, sau đó tiện tay nghiền nát.
"Thủ pháp bày trận này…"
Trong mắt Dương Khâu lộ ra vẻ nghi hoặc, liếc mắt nhìn kĩ dưới chân, phát hiện từng đạo trận văn giăng khắp nơi, phủ kín mặt đất.
"Kỳ quái."
Dương Khâu phun ra hai chữ.
Thủ pháp bày trận này cho thấy trận pháp rõ ràng là bút tích của Tông sư đương thời, vì sao lại xuất hiện bên trong động thiên Thượng Cổ?
Trầm tư hồi lâu.
Dương Khâu chấn động, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ, chủ nhân của tòa động phủ này từng là kỳ tài trận pháp?"
Một người thời Thượng cổ, lại có thể sáng tạo ra thủ pháp bày trận như thế.
Tư chất bậc này, có thể gọi là kinh tài tuyệt diễm!
Nếu như việc này truyền ra ngoài, không biết mấy người tự xưng là Tông sư trận pháp kia có tự thấy hổ thẹn hay không.
Hiện tại mấy thành tựu mà bọn họ làm được.
Nhiều năm về trước đã có người làm được rồi!
Thậm chí… Còn giữ lại trận pháp cho đến tận bây giờ!
Càng hiểu rõ, Dương Khâu càng không ngừng thở dài.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy.
Thực sự khó mà tưởng tượng, tòa trận pháp này và hai sát trận ngoài kia lại được chính tay của cùng một người tạo nên, phong cách này biến hóa quá lớn!
Giống như là hai người hoàn toàn khác nhau.
"Thật là không thể tưởng tượng nổi, nếu không phải lão phu chắc chắn không có người ngoài đi vào, chỉ sợ sẽ ngộ nhận đây là trận pháp được lưu lại của một người khác sau khi vào đây."
Dương Khâu tán thưởng nói.
Lại từng bước thâm nhập trận pháp lần nữa, một luồng uy thế của Thánh Nhân xuyên qua trận pháp truyền ra ngoài.
"Ah?"
Cảm nhận được cỗ uy thế này, sắc mặt Dương Khâu vui vẻ: "Đây là muốn thông qua trận pháp khảo nghiệm sao?"
Từ nơi này có thể cảm nhận được Thánh Uy, nghĩ đến truyền thừa Thánh Nhân lưu lại không thể coi thường, ngay cả trận pháp cũng có thể thẩm thấu qua.
Nếu như vị Thánh Nhân kia còn sống, nhất định là một nhân vật lớn!
Nghĩ đến mình sắp thành Thánh, bước chân của Dương Khâu không nhịn được nhanh hơn mấy lần.
Hắn thấy, càng đi sâu hơn, uy thế của Thánh Nhân cũng trở nên nặng nề hơn, đến cuối cùng bản thân hắn đã cảm thấy cố hết sức rồi.
"Vị Thánh Nhân này còn sống hay sao?"
Dương Khâu nhíu mày.
Uy thế như vậy, quá mạnh mẽ.
Hơn nữa, bên trong càng mạnh mẽ hơn.
Giống như một vị Thánh Nhân đang thức tỉnh, hắn không dám nghĩ tiếp, nếu như một vị Thánh Nhân thời Thượng cổ còn sống đến nay, thực lực của hắn…
Đoán chừng kinh khủng tới cực điểm!
Lại xâm nhập trận pháp thêm một đoạn nữa, bên trong Thánh Uy xen lẫn một tia kiếm ý hết sức sắc bén, khiến người ta sởn tóc gáy, giống như một thanh Thần kiếm đang bị phong tỏa.
"Cỗ kiếm ý này, tinh khiết như vậy…"
Dương Khâu tặc lưỡi.
Hắn cho rằng đã hiểu rõ vị Thánh Nhân Thượng Cổ kia rồi, nhưng những gì nhìn trước mắt lại cho thấy hắn chưa hiểu rõ.
Vị Thánh Nhân này, lại là một vị Kiếm tu!
Đi theo trận pháp còn có tâm tư đi theo cả kiếm tu, hai con đường đều thành Thánh, năng lực này…
Không thể nào tưởng tượng nổi.
Nếu như dốc sức đi theo một con đường, sợ rằng đủ thành Đế.
Cho dù không thể thành Đế, Chuẩn Đế cũng không phải là vấn đề lớn.
"Không đúng!"
Dường như phát hiện ra điều gì đó, bước chân Dương Khâu dừng lại, cẩn thận cảm nhận cỗ kiếm ý này, hắn thì thào nói: "Kiếm ý này, hình như lão phu có chút quen thuộc…"
"Dường như đã từng thấy qua!"
Ngẫm nghĩ chốc lát, Dương Khâu bỗng nhiên bừng tỉnh, trầm giọng nói:
"Đại La Kiếm Tông!"
Vừa nói xong.
Một tiếng vang lớn "Ầm ầm", một thanh trường kiếm dài đến nghìn trượng xuyên qua tầng mây phá vỡ cả mặt trăng, đánh xuyên qua hư không, xông lên chín tầng mây, trận pháp rách nát, rung động cả thế gian.
"Ầm vang!"
Thanh kiếm rung chuyển bầu trời.
Trung tâm là Bách Đoạn Sơn Mạch, trong một trăm dặm xung quanh, vạn kiếm cúi đầu, phát ra tiếng rít gào, giống như đang bái lạy một vị Thánh Nhân!
-----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.