Chương 55: Có lẽ là Ninh Vương điện hạ quan tâm
Thập Nhất
24/01/2024
Vương Tam khựng lại, sau một lúc mới bật cười: “Triệu đại nhân nói gì vậy, chẳng lẽ trên người Vương mỗ có gì đó mang khí chất của thiên gia sao?”
Cầm ly rượu lên thưởng thức, Triệu Tĩnh cười khẩy: “Dù sao cũng là công tử của một quan lớn tam phẩm, thế mà lại bị Vương công tử dọa sợ đến mức câm như hến, chậc chậc, chẳng lẽ người chính là hoàng tử điện hạ của tiên hoàng sao!”
Triệu Tĩnh tỏ ra vô cùng kinh ngạc, theo lời đồn thì tiên đế có một hoàng tử, chỉ là khi tiên đế băng hà cách đây năm năm, hoàng tử này còn quá nhỏ.
Thêm vào đó, đất nước đang ở trong tình trạng nội loạn, mà đương kim nữ đế hiện tại rất xuất sắc, tiên đế mới hạ chiếu cho Nữ Đế bệ hạ hiện tại thay mặt Đế giải quyết triều chính.
Chỉ là sau khi Nữ Đế bệ hạ đánh bại quân địch ổn định giang sơn, mới ngồi vững ngôi báu.
“Triệu đại nhân, sao lại mắng người vậy?”. Ánh mắt kỳ lạ Vương Tam nhìn Triệu Tĩnh.
Triệu Tĩnh sững sờ: “Sao thế?”
Tên này sao lại nói mình mắng người? Chẳng lẽ không phải là vị hoàng tử đó sao?
Vương Tam lúc này mới phản ứng lại, chuyện về tên phế vật đó, ngoài đám đại thần ra thì những người khác đều không biết, Triệu Tĩnh trước mặt đương nhiên cũng không rõ.
Lúc này hắn ta vội vàng chuyển đề tài: “Này Triệu đại nhân nói đùa, uống rượu uống rượu đi, hôm nay là tiệc tẩy uế cho đại nhân mà”.
Người này đang giấu giếm!
Triệu Tĩnh thầm gật đầu, trong lòng càng chắc chắn Vương Tam chính là hoàng tử của tiên đế.
Tại Xuân Phượng Lâu, Triệu Tĩnh ở lại nửa canh giờ, rồi viện cớ ngày mai phải diện thánh, không thể uống rượu quá nhiều, bèn chào tạm biệt Vương Tam.
Cùng lúc đó, Triệu Tĩnh cũng từ chối lời mời tự nguyện dâng hiến của Tiên Nhi.
“Cô ả này không phải là người tốt!”
Nhìn Triệu Tĩnh ngồi kiệu rời đi, Vương Tam đứng ở cửa tửu lâu, tay chống nạnh, chủ tửu lầu theo sau nịnh hót: “Gia, có muốn đưa Tiên Nhi qua cho hắn không?”
“Quên đi, người này tuy có chút khí chất nam nhi, nhưng nhìn qua thì thật quá tâm thường, không đáng. Người ta phái đi huyện Nguyên Giang còn chưa về sao?”
Chủ tiệm suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng: “Theo tính toán thì bây giờ cũng gần đến nơi rồi. Chắc là không lâu nữa sẽ trở về”. Vương Tam gật đầu.
Trong cung.
Tiêu Linh Linh vừa phê duyệt xong tấu chương, thì Lục Uyên vào báo: “Bệ hạ, Triệu Tĩnh đã vào kinh rồi”.
“Tốt, cuối cùng người này cũng đến rồi. À, có ai đi gặp hắn chưa?”. Trong mắt phượng lóe lên một tia ý sâu xa, dường như Tiêu Linh Linh đã nghĩ ra điều gì đó.
Lục Uyên lên tiếng: “Không có quan viên nào đi tiếp xúc, nhưng Ninh Vương điện hạ đã đến gặp”.
“Ninh Vương?”, Tiêu Linh Linh sững sờ. Lục Uyên gật đầu: “Đúng vậy, Ninh Vương điện hạ đã đi đến trạm dừng chân, còn thiết yến ở Xuân Phượng lâu chào mừng Triệu Tĩnh”.
Người này giữ mình trong sạch từ trước đến nay. cũng không kết bè kết phái, sao lần này lại gặp mặt Triệu Tĩnh?
Tiêu Linh Linh cau mày, ngoài nàng và Tiêu Huyền Sách ra. tiên đế còn có mấy người cháu trai, Ninh Vương là một trong số đó.
Trong những năm qua, các hoàng thân quốc thích này vẫn luôn an phận thủ thường, không tham gia triều chính, giao toàn bộ quyền lực cho Nữ Đế bệ hạ. Ban đầu, Tiêu Linh Linh còn lo lắng họ sẽ nhân lúc nàng chưa đứng vững mà nổi loạn, nhưng những năm qua, dù không thể nói là hết lòng vì nước nhưng các vương gia cũng không gây ra cho nàng bất kỳ phiền toái nào.
Nàng cũng dần dần buông xuống cảnh giác.
Lục Uyên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có lẽ là Ninh Vương điện hạ quan tâm đến thuốc súng, không phải Vương gia thích những thứ mới lạ nhất sao?”
Tiêu Linh Linh không khỏi đồng ý với ý kiến của Lục Uyên, người trong kinh thành đều biết Ninh Vương thích những thứ kỳ lạ, vì vậy có những quan chức muốn lấy lòng Ninh Vương nên đã cho người đi khắp nơi để thu thập những món đồ quý hiếm.
Ninh Vương cũng không từ chối ai, nhưng từ trước đến nay chỉ nhận quà mà không làm việc, khiến đám người đưa quà tức giận gần chết.
Tiêu Linh Linh cũng không để bụng chuyện gặp mặt giữa Triệu Tĩnh và Ninh Vương, nàng nói: “Được rồi, cứ như vậy đi, thông báo cho thái giám phủ Nội vụ, triều hội ngày mai, đưa Triệu Tĩnh vào điện”.
Nói xong, Nữ Đế bệ cười đầy âm u, nàng muốn xem ngày mai người này thấy mình thì có sợ đến mức đái ra quần không!
Phía này Triệu Tĩnh đã trở về trạm nghỉ, tâm trạng không tốt cộng thêm men say, hắn trở về phòng nằm thẳng xuống ngủ, suýt chút nữa đã ngủ quá giờ.
Cầm ly rượu lên thưởng thức, Triệu Tĩnh cười khẩy: “Dù sao cũng là công tử của một quan lớn tam phẩm, thế mà lại bị Vương công tử dọa sợ đến mức câm như hến, chậc chậc, chẳng lẽ người chính là hoàng tử điện hạ của tiên hoàng sao!”
Triệu Tĩnh tỏ ra vô cùng kinh ngạc, theo lời đồn thì tiên đế có một hoàng tử, chỉ là khi tiên đế băng hà cách đây năm năm, hoàng tử này còn quá nhỏ.
Thêm vào đó, đất nước đang ở trong tình trạng nội loạn, mà đương kim nữ đế hiện tại rất xuất sắc, tiên đế mới hạ chiếu cho Nữ Đế bệ hạ hiện tại thay mặt Đế giải quyết triều chính.
Chỉ là sau khi Nữ Đế bệ hạ đánh bại quân địch ổn định giang sơn, mới ngồi vững ngôi báu.
“Triệu đại nhân, sao lại mắng người vậy?”. Ánh mắt kỳ lạ Vương Tam nhìn Triệu Tĩnh.
Triệu Tĩnh sững sờ: “Sao thế?”
Tên này sao lại nói mình mắng người? Chẳng lẽ không phải là vị hoàng tử đó sao?
Vương Tam lúc này mới phản ứng lại, chuyện về tên phế vật đó, ngoài đám đại thần ra thì những người khác đều không biết, Triệu Tĩnh trước mặt đương nhiên cũng không rõ.
Lúc này hắn ta vội vàng chuyển đề tài: “Này Triệu đại nhân nói đùa, uống rượu uống rượu đi, hôm nay là tiệc tẩy uế cho đại nhân mà”.
Người này đang giấu giếm!
Triệu Tĩnh thầm gật đầu, trong lòng càng chắc chắn Vương Tam chính là hoàng tử của tiên đế.
Tại Xuân Phượng Lâu, Triệu Tĩnh ở lại nửa canh giờ, rồi viện cớ ngày mai phải diện thánh, không thể uống rượu quá nhiều, bèn chào tạm biệt Vương Tam.
Cùng lúc đó, Triệu Tĩnh cũng từ chối lời mời tự nguyện dâng hiến của Tiên Nhi.
“Cô ả này không phải là người tốt!”
Nhìn Triệu Tĩnh ngồi kiệu rời đi, Vương Tam đứng ở cửa tửu lâu, tay chống nạnh, chủ tửu lầu theo sau nịnh hót: “Gia, có muốn đưa Tiên Nhi qua cho hắn không?”
“Quên đi, người này tuy có chút khí chất nam nhi, nhưng nhìn qua thì thật quá tâm thường, không đáng. Người ta phái đi huyện Nguyên Giang còn chưa về sao?”
Chủ tiệm suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng: “Theo tính toán thì bây giờ cũng gần đến nơi rồi. Chắc là không lâu nữa sẽ trở về”. Vương Tam gật đầu.
Trong cung.
Tiêu Linh Linh vừa phê duyệt xong tấu chương, thì Lục Uyên vào báo: “Bệ hạ, Triệu Tĩnh đã vào kinh rồi”.
“Tốt, cuối cùng người này cũng đến rồi. À, có ai đi gặp hắn chưa?”. Trong mắt phượng lóe lên một tia ý sâu xa, dường như Tiêu Linh Linh đã nghĩ ra điều gì đó.
Lục Uyên lên tiếng: “Không có quan viên nào đi tiếp xúc, nhưng Ninh Vương điện hạ đã đến gặp”.
“Ninh Vương?”, Tiêu Linh Linh sững sờ. Lục Uyên gật đầu: “Đúng vậy, Ninh Vương điện hạ đã đi đến trạm dừng chân, còn thiết yến ở Xuân Phượng lâu chào mừng Triệu Tĩnh”.
Người này giữ mình trong sạch từ trước đến nay. cũng không kết bè kết phái, sao lần này lại gặp mặt Triệu Tĩnh?
Tiêu Linh Linh cau mày, ngoài nàng và Tiêu Huyền Sách ra. tiên đế còn có mấy người cháu trai, Ninh Vương là một trong số đó.
Trong những năm qua, các hoàng thân quốc thích này vẫn luôn an phận thủ thường, không tham gia triều chính, giao toàn bộ quyền lực cho Nữ Đế bệ hạ. Ban đầu, Tiêu Linh Linh còn lo lắng họ sẽ nhân lúc nàng chưa đứng vững mà nổi loạn, nhưng những năm qua, dù không thể nói là hết lòng vì nước nhưng các vương gia cũng không gây ra cho nàng bất kỳ phiền toái nào.
Nàng cũng dần dần buông xuống cảnh giác.
Lục Uyên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có lẽ là Ninh Vương điện hạ quan tâm đến thuốc súng, không phải Vương gia thích những thứ mới lạ nhất sao?”
Tiêu Linh Linh không khỏi đồng ý với ý kiến của Lục Uyên, người trong kinh thành đều biết Ninh Vương thích những thứ kỳ lạ, vì vậy có những quan chức muốn lấy lòng Ninh Vương nên đã cho người đi khắp nơi để thu thập những món đồ quý hiếm.
Ninh Vương cũng không từ chối ai, nhưng từ trước đến nay chỉ nhận quà mà không làm việc, khiến đám người đưa quà tức giận gần chết.
Tiêu Linh Linh cũng không để bụng chuyện gặp mặt giữa Triệu Tĩnh và Ninh Vương, nàng nói: “Được rồi, cứ như vậy đi, thông báo cho thái giám phủ Nội vụ, triều hội ngày mai, đưa Triệu Tĩnh vào điện”.
Nói xong, Nữ Đế bệ cười đầy âm u, nàng muốn xem ngày mai người này thấy mình thì có sợ đến mức đái ra quần không!
Phía này Triệu Tĩnh đã trở về trạm nghỉ, tâm trạng không tốt cộng thêm men say, hắn trở về phòng nằm thẳng xuống ngủ, suýt chút nữa đã ngủ quá giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.