Chương 50: Vào kinh báo cáo công tác?
Thập Nhất
24/01/2024
Sau khi dân trong huyện rời đi, Triệu Tĩnh mới một mình mang theo thánh chỉ trở về Nha môn, nhìn thánh chỉ màu vàng kia, trong lòng cảm thấy rất kỳ quặc.
Vào kinh báo cáo công tác?
Hắn đã sống hai đời mà chưa từng trải qua loại chuyện như thế này, cũng không ai nói cho hăn biết quy trình là gì.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn cảm thấy dọa sợ đám thái giám đó có chút vội vàng, sau khi xem thời hạn quy định trong thánh chỉ, Triệu Tĩnh chấp bút viết một bức thư, nhờ người đưa đến phủ Giang Lăng.
Không còn cách nào khác, nhắc đến Càn Quốc thì bản thân hắn cũng chỉ tương đối quen thuộc với Chu Bách Xuyên thôi, chuyện này thì chỉ có thể hỏi Chu đại nhân.
Sau đó hắn bắt đầu chuẩn bị dọn dẹp hành lý, ngân phiếu gì đó đều phải mang theo, kiếp trước xem phim truyền hình, thì những quan viên từ nơi khác vào kinh thành đều phải có chút chuẩn bị.
Những thứ này không thể tiết kiệm được, kết giao thêm một ít đại lão để tích lũy các mối quan hệ, có thể sau này sẽ có thêm nhiều đồng bọn hợp tác đúng không?
Nghĩ đến đây, Triệu Tĩnh cũng không còn hoảng sợ với việc vào kinh lần này nữa.
Hai ngày sau, thư trả lời của Chu đại nhân rất nhanh đã đến, sau khi đọc từng chỉ dẫn trong thư, Triệu Tĩnh cảm thấy tự tin hơn rất nhiều.
Trương Long ở một bên do dự một lát mới nói: “Lão gia, thật sự không cần tiểu nhân đi theo người sao? Trong kinh thành có rất nhiều loại người hỗn tạp, lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao?”
Triệu Tĩnh trợn trắng mắt nói: “Thôi đi, chỉ với mấy cân mỡ béo của ngươi thì cứ ở lại trong huyện giúp lão gia ta trông chừng đám điêu dân này là được rồi, ta vào kinh để báo cáo. công tác chứ đâu phải đi đánh nhau, có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Xe ngựa đã chuẩn bị xong chưa?”
“Tất cả đã chuẩn bị xong, lão gia hành lý cũng đã được chuyển lên xe rồi”. Trương Long gãi đầu.
Triệu Tĩnh đặt tách trà xuống, đứng dậy: “Được rồi, đi sớm về sớm, mẹ kiếp, nữ tử Tiêu gia đúng là biết gây phiền toái cho ta”.
Đi ra ngoài Huyện Nha, Triệu Tĩnh không mang theo ai ngoại trừ một người hầu chịu trách nhiệm đánh xe.
Làm ồn ào quá cũng không tốt, đám thái giám đó trở về nhất định sẽ báo cáo những gì nhìn thấy ở cổng thành, nếu phô trương quá lớn, không phải sẽ khiến cho Nữ đế bệ hạ cho. rằng hắn tham ô trái pháp luật sao?
Bước lên xe ngựa, ra lệnh một tiếng, phu xe lập tức quay. xe ngựa lại, Triệu lão gia vào kinhl
Hoàng thành đế đô cách huyện Nguyên Giang không xa lắm, nếu không vội thì chỉ dăm ba bữa là tới nơi, Triệu Tĩnh vội vã lên đường.
Cuối cùng, ngày 15 tháng 7 cũng đến được hoàng thành.
Sau khi mở rèm xe và nhìn bức tường thành cao chót vót, Triệu Tĩnh gật đầu, cũng tạm được.
Suy cho cùng, đây cũng là trung tâm hành chính của một quốc gia, nên đương nhiên là phải có khí thế hơn nhiều so với những nơi khác.
Sau khi vào thành, Triệu Tĩnh không khỏi cau mày.
Lấy tay che kín mũi, phu xe hiển nhiên cũng là lần đầu tiên tới hoàng thành, phàn nàn với Triệu Tĩnh: “Lão gia, sao Hoàng thành này lại bẩn như vậy, dưới chân tường đối diện kia là cái quái gì vậy? Nước phân!”
ở huyện Nguyên Giang, Triệu Tĩnh có mệnh lệnh nghiêm ngặt về vệ sinh, ai dám đổ đồ dơ ra đường sẽ bị bắt lại và đánh mông, bất kể nam nữ.
Người dân ban đầu đương nhiên không quen, nhưng sau khi bị ăn gậy thì cả đám đều trở nên ngoan ngoãn hơn, hiển nhiên ý thức tư tưởng ở những nơi khác cũng không cao đến mức độ này.
“Đến trạm dịch trước đi”.
Triệu Tĩnh buông rèm xe xuống, lúc này đã bắt đầu nhớ tới huyện Nguyên Giang.
Vào kinh báo cáo công tác?
Hắn đã sống hai đời mà chưa từng trải qua loại chuyện như thế này, cũng không ai nói cho hăn biết quy trình là gì.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn cảm thấy dọa sợ đám thái giám đó có chút vội vàng, sau khi xem thời hạn quy định trong thánh chỉ, Triệu Tĩnh chấp bút viết một bức thư, nhờ người đưa đến phủ Giang Lăng.
Không còn cách nào khác, nhắc đến Càn Quốc thì bản thân hắn cũng chỉ tương đối quen thuộc với Chu Bách Xuyên thôi, chuyện này thì chỉ có thể hỏi Chu đại nhân.
Sau đó hắn bắt đầu chuẩn bị dọn dẹp hành lý, ngân phiếu gì đó đều phải mang theo, kiếp trước xem phim truyền hình, thì những quan viên từ nơi khác vào kinh thành đều phải có chút chuẩn bị.
Những thứ này không thể tiết kiệm được, kết giao thêm một ít đại lão để tích lũy các mối quan hệ, có thể sau này sẽ có thêm nhiều đồng bọn hợp tác đúng không?
Nghĩ đến đây, Triệu Tĩnh cũng không còn hoảng sợ với việc vào kinh lần này nữa.
Hai ngày sau, thư trả lời của Chu đại nhân rất nhanh đã đến, sau khi đọc từng chỉ dẫn trong thư, Triệu Tĩnh cảm thấy tự tin hơn rất nhiều.
Trương Long ở một bên do dự một lát mới nói: “Lão gia, thật sự không cần tiểu nhân đi theo người sao? Trong kinh thành có rất nhiều loại người hỗn tạp, lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao?”
Triệu Tĩnh trợn trắng mắt nói: “Thôi đi, chỉ với mấy cân mỡ béo của ngươi thì cứ ở lại trong huyện giúp lão gia ta trông chừng đám điêu dân này là được rồi, ta vào kinh để báo cáo. công tác chứ đâu phải đi đánh nhau, có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Xe ngựa đã chuẩn bị xong chưa?”
“Tất cả đã chuẩn bị xong, lão gia hành lý cũng đã được chuyển lên xe rồi”. Trương Long gãi đầu.
Triệu Tĩnh đặt tách trà xuống, đứng dậy: “Được rồi, đi sớm về sớm, mẹ kiếp, nữ tử Tiêu gia đúng là biết gây phiền toái cho ta”.
Đi ra ngoài Huyện Nha, Triệu Tĩnh không mang theo ai ngoại trừ một người hầu chịu trách nhiệm đánh xe.
Làm ồn ào quá cũng không tốt, đám thái giám đó trở về nhất định sẽ báo cáo những gì nhìn thấy ở cổng thành, nếu phô trương quá lớn, không phải sẽ khiến cho Nữ đế bệ hạ cho. rằng hắn tham ô trái pháp luật sao?
Bước lên xe ngựa, ra lệnh một tiếng, phu xe lập tức quay. xe ngựa lại, Triệu lão gia vào kinhl
Hoàng thành đế đô cách huyện Nguyên Giang không xa lắm, nếu không vội thì chỉ dăm ba bữa là tới nơi, Triệu Tĩnh vội vã lên đường.
Cuối cùng, ngày 15 tháng 7 cũng đến được hoàng thành.
Sau khi mở rèm xe và nhìn bức tường thành cao chót vót, Triệu Tĩnh gật đầu, cũng tạm được.
Suy cho cùng, đây cũng là trung tâm hành chính của một quốc gia, nên đương nhiên là phải có khí thế hơn nhiều so với những nơi khác.
Sau khi vào thành, Triệu Tĩnh không khỏi cau mày.
Lấy tay che kín mũi, phu xe hiển nhiên cũng là lần đầu tiên tới hoàng thành, phàn nàn với Triệu Tĩnh: “Lão gia, sao Hoàng thành này lại bẩn như vậy, dưới chân tường đối diện kia là cái quái gì vậy? Nước phân!”
ở huyện Nguyên Giang, Triệu Tĩnh có mệnh lệnh nghiêm ngặt về vệ sinh, ai dám đổ đồ dơ ra đường sẽ bị bắt lại và đánh mông, bất kể nam nữ.
Người dân ban đầu đương nhiên không quen, nhưng sau khi bị ăn gậy thì cả đám đều trở nên ngoan ngoãn hơn, hiển nhiên ý thức tư tưởng ở những nơi khác cũng không cao đến mức độ này.
“Đến trạm dịch trước đi”.
Triệu Tĩnh buông rèm xe xuống, lúc này đã bắt đầu nhớ tới huyện Nguyên Giang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.