Huyện Lệnh Rất Bận!

Chương 38: Phát hiện

Tế Dương Phi Vũ

11/07/2020

"Hách Liên ~ "

"Đại tiểu thư ~ "

"Mở cửa nhanh lên!" Mộ Dung Hi Nguyệt ra lệnh cho nha dịch.

"Dạ, dạ!" Nha dịch không dám chậm trễ lập tức mở cửa phòng giam, sợ đắc tội với vị Quận chúa chanh chua này. Sớm biết tiểu tử này cùng Quận chúa có giao tình, vừa rồi nên đáp ứng yêu cầu của hắn. Nếu hắn ở trước mặt Quận chúa tố cáo, vậy là mình tiêu đời rồi.

Cửa vừa mở ra, Mộ Dung Hi Nguyệt liền vội vã đi vào "Hách Liên ~~~ "

"Đại tiểu thư, ngươi tới đây làm gì?" Hách Liên Minh Kính cao hứng nắm tay Mộ Dung Hi Nguyệt, phát hiện tay Đại tiểu thư lạnh như băng.

Hương Dung bên cạnh bất mãn nói "Quận chúa nhà ta còn không phải là vì ngươi nên mới tới sao, nếu không thì tới đây làm gì?"

"Hương Dung!" Mộ Dung Hi Nguyệt quát bảo nàng im lặng. Nhưng bởi vì câu nói kia của Hương Dung nên có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống.

Hách Liên Minh Kính nhìn đôi môi bị cóng trắng bệch của Mộ Dung Hi Nguyệt, không đành lòng nói "Đại tiểu thư, ngươi có thể tới thăm ta, ta rất vui. Nhưng mà ngươi còn bệnh, không nên tới chỗ này, hay là nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi."

Mộ Dung Hi Nguyệt lắc đầu một cái, lo lắng nhìn Hách Liên Minh Kính "Ta đã uống thuốc nên đỡ nhiều rồi. Ngược lại là ngươi, ngươi có bị gì không, bọn họ có dụng hình với ngươi không? Hay là...."

"Không sao, không sao, ta không có sao, bọn họ không làm gì hết."

"Vậy thì tốt ~" Mộ Dung Hi Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo nhìn chung quanh, ẩm ướt không nói, còn ngửi thấy một mùi đất bùn thối rữa. Rất là bất mãn nhíu mày "Bọn họ làm sao có thể cho ngươi ở một phòng giam như vậy được, ta đi tìm bọn họ tính sổ!"

Hách Liên Minh Kính buồn cười kéo Mộ Dung Hi Nguyệt chuẩn bị đi tính sổ lại "Đại tiểu thư, ngươi nghĩ nơi này là phòng trọ sao, ta là tù nhân đấy."

"Vậy ít nhất cũng phải là một phòng giam sạch sẽ một chút chứ đi ~" Mộ Dung Hi Nguyệt đau lòng.

Nha dịch đứng kế bên vội vàng cúi người gật đầu nói "Đổi, thuộc hạ lập tức đổi."

Sau đó, Hách Liên Minh Kính dưới sự chứng kiến đầy hâm mộ của đám tù nhân, được đổi sang gian phòng được quét dọn sạch sẽ, trong phòng giam còn có thêm một cái bàn cùng mấy cái ghế.

"Tới đây, ta đoán ngươi nhất định là đói rồi, cho nên mang theo một ít thức ăn." Mộ Dung Hi Nguyệt lấy hộp đựng thức ăn ra.

Hách Liên Minh Kính đã sớm đói bụng hoa cả mắt khi nhìn thấy thức ăn ngon nuốt nước miếng một cái.

Mộ Dung Hi Nguyệt cười nói "Đừng nhìn a, mau ăn nhanh đi!" Đưa cho Hách Liên Minh Kính một đôi đũa.

Nhìn Hách Liên Minh Kính ăn như lang thôn hổ yết, Mộ Dung Hi Nguyệt một bên vừa rót trà cho Hách Liên Minh Kính, một bên dặn dò nàng ăn chậm một chút.

"Ngạch ~~~" Hách Liên Minh Kính ợ một cái.

"Đã no chưa?"

"Ừ, no sắp chết rồi nè!" Hách Liên Minh Kính đùa giỡn nói.

Mộ Dung Hi Nguyệt thấy miệng Hách Liên Minh Kính dính đầy dầu mỡ, lấy khăn tay của mình ra, tràn đầy nhu tình giúp Hách Liên Minh Kính lau miệng.

Hách Liên Minh Kính nhìn Mộ Dung Hi Nguyệt gần ngay trước mắt, chuyên tâm giúp mình lau miệng, vừa cảm động vừa thấy áy náy.

Nhẹ nhàng đặt tay lên vai Mộ Dung Hi Nguyệt, Mộ Dung Hi Nguyệt ngẩng đầu nhìn Hách Liên Minh Kính.

"Đại tiểu thư, thật xin lỗi ~" Hách Liên Minh Kính áy náy nói "Ngươi thật vất vả mới giúp ta gặp Hoàng thượng, kết quả..."

"Không cần xin lỗi, chẳng qua là..." Ánh mắt Mộ Dung Hi Nguyệt rũ xuống "Ngươi không phải đã đáp ứng ta sẽ không thực hiện cái ước định kia sao, vì sao còn... ở trước mặt hoàng thượng thừa nhận ngươi là vị hôn phu của nàng ~" nghĩ tới việc Hách Liên Minh Kính công khai thừa nhận mình là vị hôn phu của Kim Yến Tử, trái tim đột nhiên đau nhói.

"Đó là bởi vì ta...."

Còn chưa đợi Hách Liên Minh Kính nói hết, Mộ Dung Hi Nguyệt vội vàng che miệng Hách Liên Minh Kính lại, rất sợ sẽ nghe được câu trả lời mình không muốn nghe nhất "Ta biết, ngươi không cần giải thích."

Hách Liên Minh Kính khó hiểu chớp mắt mấy cái.

Mộ Dung Hi Nguyệt chán nản thả tay xuống, chậm rãi nói "Thật ra thì ngươi chỉ cần tùy tiện tìm đại một cái lý do lừa gạt ta cũng tốt ~ "

"Ta..." Hách Liên Minh Kính định nói tiếp lại bị chặn miệng lại.

"Ta không phải nói là ta không muốn nghe sao?" Mộ Dung Hi Nguyệt hơi giận nói. "Bây giờ, ta cho ngươi nói ngươi mới được nói, còn không thì im lặng đi."

"Được, được, ta im lặng là được chứ gì."

"Hương Dung, kêu người dọn đồ vào đây."

"Dạ..."

Hách Liên Minh Kính thấy vài tên gia đinh đi vào, mang theo chăn, khăn trải giường, gối, ngay cả giường cũng dọn vào luôn "Đại tiểu thư, ngươi làm cái gì vậy?"

"Thì vào đây chơi với ngươi ~" Mộ Dung Hi Nguyệt thản nhiên trả lời.



"Cái này làm sao có thể!" Hách Liên Minh Kính bị những lời này của Mộ Dung Hi Nguyệt dọa sợ liền vội vàng nói "Nơi này ẩm ướt lắm, buổi tối rất lạnh, hơn nữa còn có gián, chuột các thứ, vạn nhất ngươi lại...."

"Bởi vì nơi này ẩm ướt, buổi tối rất lạnh, hơn nữa còn có gián, chuột các thứ, cho nên ta càng phải vào đây với ngươi." Mộ Dung Hi Nguyệt nghiêm túc trả lời "Huống chi, ta là Đại tiểu thư của ngươi người hầu ở nơi nào, tiểu thư dĩ nhiên liền ở nơi đó rồi."

"Không được!" Đây là cái logic gì vậy. Hách Liên Minh Kính nghiêm mặt, giọng có chút cứng rắn nói "Ngươi mau đi ra ngoài cho ta!"

"Ta là Đại tiểu thư, ngươi không có quyền ra lệnh ta!" Mộ Dung Hi Nguyệt thấy Hách Liên Minh Kính đối với mình khẩu khí không tốt, tánh đại tiểu thư cũng nổi lên.

Hách Liên Minh Kính thấy trên mặt Mộ Dung Hi Nguyệt do bệnh tình mà ửng đỏ, thở dài, dịu giọng lại "Đại tiểu thư, đừng làm rộn, ta là đang ngồi tù, không phải ở nhà. Ta biết ngươi là lo lắng cho ta, muốn tốt cho ta, nhưng mà ta cũng rất lo lắng cho ngươi. Nơi này thật sự không thích hợp với ngươi, ngươi nghe ta một lần, sớm về nghỉ ngơi đi."

Mộ Dung Hi Nguyệt ủy khuất nói "Ngươi ở chỗ này chịu khổ, ta làm sao ngủ..."

"Đại tiểu thư, ngươi nghe ta nói..."

Hách Liên Minh Kính vốn là còn muốn nói điều gì đó, đột nhiên ngọn đèn dầu phụt tắt, thiên lao chìm vào bóng tối.

"Hách Liên ~" Mộ Dung Hi Nguyệt có chút sợ hãi nép vào lòng Hách Liên Minh Kính.

Hách Liên Minh Kính thì ôm chặc Mộ Dung Hi Nguyệt an ủi "Đừng sợ, đừng sợ."

Không lâu sau, nến lại sáng, khôi phục lại ánh sáng ban đầu. Chẳng qua là nha dịch bên ngoài té xuống đất, trong phòng giam có thêm một cái bóng đen.

"Sở Yên ~" Hách Liên Minh Kính thấy rõ người tới, giống như nhìn thấy bạn cũ, kích động kêu lên.

Sở Yên nhìn hai người ôm nhau thật chặc, ánh mắt có chút khổ sở.

Mộ Dung Hi Nguyệt thấy Kim Yến Tử trước mắt cả người mặc hắc y, cắn môi một cái, kéo vạt áo Hách Liên Minh Kính, xiết chặc.

"Ta nghe nói ngươi là vì ta mà ở tù, cho nên tới cứu ngươi." Sở Yên cố gắng mở miệng, chua xót nói.

"Chúng ta là bằng hữu mà, ta biết là ngươi bị oan, dĩ nhiên muốn..."

"Không tốt!" Sở Yên nghe động tĩnh bên ngoài, cắt đứt lời nói Hách Liên Minh Kính. Đều do mình bị thương, lúc tới làm kinh động thị vệ, bây giờ sợ rằng.... Trong nháy mắt, phòng giam bị thị vệ bao vây.

Sở Yên đang định lấy ra phi đao, liều chết đánh một trận, Hách Liên Minh Kính ngăn cản nàng, vô cùng nghiêm túc nói "Ngươi tin tưởng ta sao?"

Sở Yên cũng nhìn Hách Liên Minh Kính, kiên định gật đầu một cái.

Ngày hôm sau --- -----

Hách Liên Minh Kính lần nữa bước chân vào thiên lao, thân phận lúc này của nàng không còn là phạm nhân, mà là khâm sai đại thần Hoàng thượng phong cho.

Hôm qua mình còn ở trong phòng giam này, nay đổi lại mình là "Khách" còn người bên trong là nữ phi tặc Kim Yến Tử.

"Ngươi tới rồi." Sở Yên nở nụ cười với Hách Liên Minh Kính.

"Ừ!" Hách Liên Minh Kính gật đầu một cái, lại không có như Sở Yên ung dung như vậy, vẻ mặt đầy thận trọng "Nói cho ta nghe một chút tình huống ngày đó đi ~ "

Sở Yên đem tình huống lúc đó nói một lần.

"Ngươi nói nàng dùng thứ gì đó đánh trúng bả vai ngươi, vậy nhất định sẽ để lại vết bầm, mau cho ta nhìn bả vai ngươi một chút, đây có thể sẽ trở thành chứng cớ." Hách Liên Minh Kính có chút vội vã, muốn nhìn bả vai Sở Yên, lúc tay mới vừa đụng phải cổ áo Sở Yên đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vội vàng thu tay lại, mặt đầy áy náy "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta không phải cố ý mạo phạm ngươi đâu."

Khuôn mặt quanh năm lạnh tanh của Sở Yên thật hiếm có xuất hiện một tia ửng đỏ."Ta biết ~ "

Hai người trải qua lúng túng nho nhỏ, một lát sau, Sở Yên mở miệng nói "Nếu như hôm đó ngươi lập tức nhìn thì có thể thấy, bây giờ sợ rằng không được."

"Tại sao?" Không có lý nào mới qua mấy ngày mà máu bầm có thể hoàn toàn biến mất nhanh như vậy được.

Hách Liên Minh Kính thấy Sở Yên không nói lời nào có chút nóng nảy nói "Ai nha, ta sốt ruột quá!"

Một lúc sau, Sở Yên mới mở miệng "Hôm đó sau khi bị bắt.....bọn họ dụng hình tra tấn ta.....cho nên..."

"Cái gì! Bọn họ dụng hình đối với ngươi sao!!!" Hách Liên Minh Kính tràn đầy tức giận "Đáng chết, bọn họ tại sao có thể lạm dụng tư hình, ta đi thẩm vấn bọn họ..."

Sở Yên liền vội vàng kéo Hách Liên Minh Kính liền vội vàng kéo lại, cố gắng dùng giọng nói ung dung nhất có thể "Không sao, sau khi hắc y nhân kia cứu ta ra có cho ta một chai dược cao, vết thương tốt hơn nhiều rồi."

Lúc này cơn giận của Hách Liên Minh Kính mới giảm bớt, hỏi tiếp "Vậy ngươi có thấy dung nhan của hắc y nhân kia không?"

Sở Yên lắc đầu một cái "Võ công hắc y nhân kia cao hơn ta rất nhiều, ta căn bản là không đến gần nàng nửa bước."

"Ngươi nói, thời điềm ngươi đang cùng hắc y nhân kia đánh nhau, Vương phi đã ở cửa nhìn thấy các ngươi?"

"Ừ.."

"Vậy lúc đó Vương phi bắt gặp ngươi, hẳn cũng phải nhìn thấy hắc y nhân kia mới đúng ~ nàng hẳn có thể chứng minh sự xuất hiện của hắc y nhân đó."



"A, đúng rồi, ngươi ngoại trừ biết hắc y nhân kia là nữ tử thì còn có điểm nổi bật nào khác không?"

"Nàng giống ta cả người mặc đồ bó sát người cùng miếng vải đen che mặt, dáng người cao gầy, thanh âm rất có sức quyến rũ. Đôi mắt hẹp dài..." Sở Yên cố gắng hồi tưởng lại đặc điểm của hắc y nhân.

Hách Liên Minh Kính thất vọng "Chỉ có như vậy thôi à?"

Sở Yên gật đầu một cái.

Xem ra chỉ có thể tới hiện trường mới tìm được thêm manh mối.

"A, ta nhớ rồi, lúc nàng cứu ta, ta ngửi được một mùi thơm rất đặc biệt."

"Mùi thơm!" Mắt Hách Liên Minh Kính sáng rực lên "Là mùi thơm như thế nào?"

"Cái này, ta cũng không thể giải thích được, cái loại mùi thơm đó không giống mùi son phấn, chưa bao giờ ngửi qua, không tả được."

"Ta biết rồi, có đặc điểm cần lưu ý này cũng ổn rồi. Ngươi yên tâm, ta nhất định đem hết toàn lực giúp ngươi rửa sạch oan ức."

"Ta tin tưởng ngươi ~ "

Sau khi rời khỏi thiên lao, Hách Liên Minh Kính cùng Sở Liên Phong và Tri phủ Ứng thiên phủ Dương Hiếu Dân tới dưỡng tâm uyển.

Căn phòng mà Thục quốc Vương tử ở khi còn sống vẫn được quân đội hùng hậu canh giữ, giữ nguyên hiện trường vụ án.

Hách Liên Minh Kính vì phòng ngừa hiện trường bị tổn hại, kêu Sở Liên Phong và Dương Hiếu Dân đổi một đôi giầy sạch sẽ, bản thân cũng đổi luôn.

Bắt đầu nàng dùng độ nhạy cảm của nhân viên nghiệm thi kiểm tra mỗi một xó xỉnh của gian phòng này.

"Hiền đệ, ngươi đang tìm cái gì?" Sở Liên Phong hỏi.

"Ta mới vừa đi thiên lao gặp Kim Yến Tử, Kim Yến Tử nói, lúc ấy hắc y nhân kia dùng thứ gì đó đánh trúng huyệt đạo của nàng, nếu như nơi này không có bị dọn dẹp qua, cái vật kia chắc chắn còn ở trong căn phòng này."

Phòng cũng không có dấu vết đánh nhau rõ ràng, bàn đọc sách chỉnh tề, địa phương duy nhất bừa bộn chính là cái giường này, khăn trải giường có chút mất trật tự, dưới giường có vài giọt máu, còn có một vũng máu cách đó không xa.

Nhìn địa phương máu nhỏ xuống, Hách Liên Minh Kính có thể phán đoán chỗ đứng của An Nhan lúc ấy "Các ngươi nhìn chỗ máu nhỏ xuống này đi, Thục quốc Vương tử chính là đứng ở vị trí này bị đao đâm trúng, sau đó hai chân quỳ xuống, ngã xuống chính diện, cho nên chỗ đó mới có một vũng máu." Hách Liên Minh Kính giải thích cho Sở Liên Phong và Dương Hiếu Dân.

Là người đã có mười mấy năm kinh nghiệm xử lý vụ án, Dương Hiếu Dân gật đầu liên tục "Hách Liên đại nhân nói không sai, lúc chúng ta tới, Thục quốc Vương tử chính là có tư thế đó."

Đó là cái gì?

Hách Liên Minh Kính phát hiện trên thảm có một đồng tiền, thận trọng lấy khăn tay ra nhặt nó lên.

"Cái đồng tiền này có phải là của Thục quốc Vương tử đánh rơi hay không?" Sở Liên Phong nói.

"Một vị Vương tử thân phận cao quý như vậy sẽ có thứ này sao? Ít nhất cũng phải là một vài xấp ngân phiếu hoặc là vàng bạc mới đúng."

"Như vậy tại sao đồng tiền này lại xuất hiện ở trong phòng này?"

"Nếu như ta đoán không sai, dĩ nhiên đây chính là thứ mà hắc y nhân dùng để điểm trúng huyệt đạo của Kim Yến Tử."

Nếu như là đồng tiền đánh trúng Sở Yên, như vậy đánh trúng hai lần, chắc chắn phải có hai cái mới đúng.

Hách Liên Minh Kính tiếp tục tìm. Rốt cuộc ở dưới bàn đọc sách tìm được một đồng tiền khác, xác nhận suy đoán của nàng. Đem hai đồng tiền này đặt trong khăn tay.

"Hiền đệ, đây chẳng qua là hai cái đồng tiền bình thường mà thôi, ngươi vì sao lại lấy khăn tay quấn lại?"

"Dù là thứ bình thường đi chăng nữa chỉ cần xuất hiện ở hiện trường vụ án, đều là chứng cớ trọng yếu, ít nhất hai cái đồng tiền này có thể chứng minh lời Kim Yến Tử nói là thật."

Dương Hiếu Dân hài lòng vuốt râu, từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy a.

Hách Liên Minh Kính đi tới bên cửa sổ, nhìn cửa sổ đang mở hỏi "Cái cửa sổ này từ lúc phát hiện vụ án cho tới bây giờ vẫn được giữ nguyên phải không?"

Sở Liên Phong gật đầu một cái.

"Các ngươi nói xem, hắc y nhân có thể nhân lúc mọi người đều dồn sự chú ý vào Kim Yến Tử liền từ cửa sổ này dùng khinh công chạy trốn được không."

"Cái này cũng không phải không khả năng."

"Đúng rồi, Vương phi đang ở đâu?" Hách Liên Minh Kính hỏi, trước mắt người nhìn thấy tận mắt chỉ có Vương phi, nếu như Vương phi thật sự thấy hắc y nhân kia, vậy tội của Sở Yên sẽ giảm phân nửa.

"Đang ở trong hoàng cung, vậy giờ đi tới đó sao?"

"Không, trước tiên tới hầm chứa băng."

Vì phòng ngừa Thục quốc quân chủ còn chưa tới mà thi thể của Thục quốc Đại vương tử An Nhan thối rữa, cho nên liền đem An Nhan đặt ở trong hầm chứa băng.

Bên trong hầm băng chất đầy đá cục khí lạnh bức người, quan tài gỗ đặt ở chính giữ hầm băng khiến người ta không nhịn được nuốt nước miếng một cái, mấy ngọn đèn dầu tựa như cũng cảm nhận được cổ âm khí, không có gió nhưng cũng lay động lợi hại, vị Vương tử trẻ tuổi cứng ngắc nằm trong quan tài gỗ, bởi vì nhiệt độ rất lạnh cho nên dù vị Vương tử này đã chết thì thi thể vẫn hoàn hảo không hao tổn gì. Một đôi tay hơi mảnh khảnh đang nghiêm túc kiểm tra vết thương. Hách Liên Minh Kính dùng giọng điệu chuyên nghiệp giải thích cặn kẽ "Người chết, chỉ có một vết thương, là vết thương trí mạng, vị trí bên ngực trái, bị đâm thủng, vết thương dài một tấc, là do phi đao gây ra."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Huyện Lệnh Rất Bận!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook