Chương 463: Bữa tối đến cửa
VeHuyenHy
15/08/2020
Thời điểm này có thể xem là thời điểm vàng khi các đại thiên kiêu đang dần dần tiến vào bên trong Thần Đàn.
Thượng Dao Thiên Trì là một bí cảnh hết sức đơn giản bởi nó có mục tiêu cụ thể để tu sĩ đạt được nhưng quá trình thì lại không hề dễ chịu một chút nào đâu.
Thần Đàn nguy hiểm đến bực nào thì các đại thiên kiêu đều đã biết nhưng bọn hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ cảm nhận được sự nguy hiểm từ việc leo núi.
Như mọi năm, số lượng tu sĩ Trúc Cơ cảnh tiến nhập vào bên trong Thượng Dao Thiên Trì là ba ngàn người, đến hiện nay, con số này về cơ bản đã sụt giảm đi tầm vài trăm người và đại đa số lại là Phàm Mạch Trúc Cơ.
Phàm Mạch Trúc Cơ tại tu chân giới chẳng khác gì con ghẻ của thiên đạo cả, một đường tu hành không những khó khăn mà cơ duyên cũng nghèo nàn đến độ không chịu được.
Cùng lúc các đại thiên kiêu tiến nhập Thần Đàn thì hơn một ngàn tu sĩ Phàm Mạch Trúc Cơ cũng đã tiến về Thông Thiên Thần Sơn.
Thông Thiên Thần Sơn là ngọn núi chọc trời cao chót vót Khương Hy đã thấy ngay sau khi phi thiên thành công.
Công việc leo núi nói thẳng ra chính là leo lên đỉnh của ngọn núi này. Bên trong Thông Thiên Thần Sơn có gì thì không ai biết rõ nhưng tương truyền đây là một chiến trường cổ, cơ duyên ở bên trong cực kỳ tạp, thượng vàng hạ cám đều có đủ.
Càng leo được lên cao thì cơ duyên nhận được lại càng lớn, có thể leo đến đỉnh của Thông Thiên Thần Sơn thì không ai không nhận được đại cơ duyên cả.
Các đại thiên kiêu vượt Thần Đàn chưa chắc đã nhận được cơ duyên nhưng những người thành công vượt Thông Thiên Thần Sơn tất sẽ nhận được đại cơ duyên như một phần thưởng cho những con người đã cố gắng đến cùng.
Đương nhiên, cơ duyên luôn luôn đi kèm với hiểm nguy, số lượng yêu thú ở trên Thông Thiên Thần Sơn cực kỳ nhiều, đẳng cấp lại phong phú vô cùng, tuy rằng không cường đại như hộ thú nhưng ở cấp bậc Thạch Ngạc Yêu cùng Báo Yêu thì không kém.
Ngoài ra, bản thân Thông Thiên Thần Sơn vẫn còn nằm trong vùng ảnh hưởng của ngày và đêm. Ban ngày sinh mệnh bao la bao nhiêu thì ban đêm tử khí tràn đầy bấy nhiêu.
Khương Hy chưa từng leo Thông Thiên Thần Sơn nhưng nếu cho hắn chọn lại thì hắn vẫn sẽ chọn Nhân Đàn để đi, có thể lựa chọn con đường cho mình thì sao phải chọn con đường khắc khổ tốn thời gian đến thế làm gì.
Hắn biết cơ duyên chân chính của Thượng Dao Thiên Trì nên không nhất thiết phải tốn thời gian vào loại cơ duyên chưa biết có chắc đã phù hợp với bản thân mình không.
Thời gian lần này cũng chỉ có ba tháng, hiện nay về cơ bản đã trôi qua được gần nửa tháng rồi và cũng chỉ có mỗi Khương Hy thành công tiến lên khối lục địa trên không.
Nếu hắn lựa chọn dây dưa ở Thông Thiên Thần Sơn thì có khi lại phung phí thêm nửa tháng trời mất.
. . .
. . .
Gần hai ngày sau.
Khương Hy mở mắt ra, đối diện với hắn là một mảng bóng tối đầy tĩnh mịch, không gian xung quanh ẩm thấp đến tột cùng, từng tiếng lách tách của giọt nước rơi từ trên trần xuống vang lên bên tai không ngớt.
Hắn nhanh chóng phóng linh thức của mình ra bên ngoài để kiểm tra xem thế nào thì phát hiện bây giờ trời đã sớm tối.
Hắn tập trung đả tọa rất lâu nên đến chính hắn cũng không biết thời gian trôi qua được bao lâu nhưng vì phù văn cảnh giới của hắn vẫn chưa phát động thì có lẽ không quá hai ngày đi.
Thượng Dao Thiên Trì rộng lớn cực kỳ và Khương Hy cũng chỉ đặt phù văn cảnh giới ở một chỗ, đây có thể nói là hắn tự tin hoặc là hắn tùy ý.
Trên thực tế, Khương Hy đã tính toán tương đối kỹ lưỡng, thông đạo phi thiên của Nhân Đàn sẽ dừng lại ở trên hòn đảo nổi lớn bằng hậu viện Điền y quán kia, và con đường hắn di chuyển cũng là con đường ngắn nhất để dẫn đến khối lục địa này.
Đương nhiên, trừ bỏ ngắn ra thì con đường này cũng tương đối dễ đi, dù không phải dễ đi nhất nhưng đối với thiên kiêu, dễ thì cũng như nhau cả thôi.
Khương Hy tiến nhập lên đây từ sớm chẳng khác gì một hồi pháo hiệu tăng tốc cho các đại thiên kiêu ở dưới kia, người nào người nấy sẽ lấy tốc độ nhanh nhất để tiến lên đây, đồng thời khi tiến lên được thì sẽ cấp tốc tìm con đường ngắn nhất để đi.
Đây là một dạng tâm lý chung muốn đuổi kịp người đi đầu.
Khương Hy lợi dụng chính điểm này để đặt xuống phù văn cảnh giới, còn về phần chúng có phát động hay không còn phụ thuộc vào việc Nguyệt Sư sẽ nghiêm túc đến đâu với đám người Thư Viện lần này.
Khương Hy đã hứa với Minh Kính trưởng lão rằng hắn sẽ đàn áp hết cả một thế hệ tuổi trẻ của Thư Viện nhưng tiền đề là bọn hắn phải còn sống đã.
Chính bản thân hắn cũng quên nhắc nhở Nguyệt Sư trước nhưng thôi, để cho đám người Tuyết Giang Thiên Thu tự mình cầu phúc vậy.
Nếu bọn hắn bất hạnh bỏ mình ở trong Nhân Đàn thì Khương Hy về sau cũng chẳng cần phải nghĩ nhiều nữa rồi.
Quay trở lại thực tại.
Khương Hy hiện nay đã thành công tiêu hóa cũng như hấp thụ trọn vẹn được số pháp lực sinh ra từ Lục Bảo Thập Quả, tu vi của hắn cũng đã tịnh tiến lên không ít. Chí ít bây giờ sẽ không ai cho rằng hắn mới nhập đỉnh phong cảnh cả.
Với năm quả Lục Bảo này thì hắn đã thành công tiết kiệm được tầm hai năm tu hành. Dĩ nhiên, hai năm tu hành này là hai năm của hắn.
Hắn sở hữu một khả năng khống chế kinh người nên tốc độ tu luyện đồng giai đã thuộc hàng kinh hãi thế tục rồi, hai năm của hắn đúng là có thể so với năm đến mười năm của tu sĩ bình thường đấy.
Khương Hy từ tốn đan hai bàn tay vào nhau rồi duỗi thẳng lên trên để giãn cơ, sau đó hắn đưa linh thức vào bên trong Túi Linh Thú để kiểm tra tình huống của tiểu Hoàng.
So với nhân loại thì yêu thú không cần phải nhập định làm gì cả, bọn chúng chỉ cần ăn thiên tài địa bảo vào bên trong bụng rồi nhắm mắt đánh một giấc ngủ sâu là được.
Tình huống hiện nay của tiểu Hoàng chính là vậy, ăn no rồi lăn ra ngủ, một cuộc sống điển hình của loài heo.
Khương Hy lắc đầu cười cười, hắn không biết bao lâu nữa tiểu Hoàng mới thức giấc nhưng chắc sẽ không nhanh được như hắn.
Cân nhắc một hồi, hắn thu phù trận lại vào bên trong trận bàn rồi lựa chọn khom người lại bò ra lại cái lỗ chó kia.
Sau đó hắn thả mình rơi xuống thung lũng sâu, phù văn chữ ‘băng’ ở trên tay nhanh chóng phát sáng lên tạo thành các tầng băng mỏng để đặt chân.
Thân thể của hắn nhờ có Đạp Vân Bộ liền hư hóa lại, trọng lượng trong phút chốc liền tiêu biến đi. Ngay lập tức, hắn liền mượn cường độ thân thể để bật nhảy lên cao trở về lại vách núi trước đó.
Một cơn gió nhè nhẹ bất ngờ thổi qua, mái tóc đen nhánh của hắn liền tung bay ở trong gió, bộ Hồng Nguyệt Y cũng từ tốn phần phật uyển chuyển đầy tiên khí.
Khương Hy bất giác đưa tay lên chạm nhẹ vào y phục của mình, phát hiện nó có chút hơi ẩm vì tình huống của hốc đá nên nhanh chóng vận pháp lực lên hong khô đi. Tiếp theo, hắn ngẩng đầu lên trời rồi mỉm cười.
Trời đêm của Thượng Dao Thiên Trì vẫn cứ đẹp như xưa, quang cảnh chín trăm năm trước cùng hiện tại về cơ bản thì không khác nhau một chút nào.
Trời cao gió lộng, tinh hải kéo dài như dải ngân hà, trăng tròn sáng tỏ ngự thiên không.
Đồng thời ban đêm ở đây cũng không tồn tại một chút tử khí nào cả, nhờ cây cổ thụ che trời khủng khiếp ở giữa Thượng Dao Thiên Trì kia nên lượng sinh mệnh lực vào ban đêm vẫn hùng hậu không kém ban ngày ở dưới kia.
Khương Hy không tiếp tục di chuyển đi đâu cả, hắn từ tốn tìm một chỗ đủ cao rồi ngồi xuống ở bên cạnh vách đá sâu.
Hai chân từ tốn thả xuống bên dưới, trên tay không biết từ lúc nào đã cầm một bình rượu. Bình rượu này cũng không phải loại quý hiếm nào cả, chỉ là một bình Huyết Tinh Tửu bán thành phẩm của Điền đại phu thôi.
Khương Hy không mấy khi uống rượu, phần lớn hắn vẫn thích uống trà hơn. Thành thật hơn thì hắn không sở hữu phẩm vị đánh giá rượu tốt lắm dù tửu lượng của hắn rất khủng.
Với một người sành rượu thì không đời nào chọn Huyết Tinh Tửu để uống khi ngắm cảnh bởi nó sẽ khiến tâm tình của người uống hỏng bét ngay.
Nhưng Khương Hy lại không nghĩ thế, vô luận là rượu hay trà thì mục đích chính của nó vẫn là giải tỏa nỗi lòng, uống gì thì cũng phải nhìn tâm trạng.
Tinh hải cùng trăng tròn sáng tỏ này làm hắn nhớ đến năm đó khi Điền đại phu qua đời. Trước khi lão đi, hắn cùng lão cũng đã cùng nhau ngắm phong cảnh như thế này.
Khương Hy từ tốn nâng bình rượu lên rồi đổ ra một chút xuống dưới vực sâu, tựa như đang rót rượu cho Điền đại phu, còn về phần mình thì ngẩng đầu lên trút hết số rượu còn lại vào bên trong miệng.
Huyết Tinh Tửu mang một vị cay cùng nồng rất đặc trưng của Huyết Tinh Thảo, đồng thời bản thân Huyết Tinh Tửu cũng chẳng có bất cứ một mùi thơm đặc trưng nào cả.
Người bình thường uống vào chắc cũng chỉ có nước le lưỡi chê bai nhưng Khương Hy đã quen uống loại này rồi, hắn cũng chỉ cảm nhận được sự hoài niệm là chính thôi.
Huyết Tinh Tửu là thành quả tương đối gọi là ‘để đời’ của Điền đại phu, lão ủ cực kỳ nhiều, trong giới chỉ của Khương Hy hiện nay không biết còn mấy chục bình nữa. Nhưng hắn cũng không lựa chọn uống hết luôn một lần.
Chỉ có lần nào nhớ đến lão thì hắn mới lấy ra uống thôi. Mặt khác, rượu ủ càng lâu thì vị lại càng ngon, hắn từ tốn nhấm nháp theo thời gian là được.
Sau khi nốc cạn bình rượu xong thì hắn liền triệu hồi Dục Hỏa lên thiêu đốt đi bình rượu đó, hai chân từ tốn đung đưa giữa vách đá, hai mắt ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngắm sao ngắm trăng ở trên trời.
Đột nhiên, khóe miệng hắn có chút cong lên rồi bật cười.
Bởi hắn vô tình phát hiện ra bộ dáng hiện tại của mình đột nhiên có chút giống với Quỳ Liên năm năm trước. Khi đó, nàng cũng đến Thiên Nhai Sơn Mạch rồi thả chân xuống vách núi uống rượu ngắm cảnh như bây giờ.
Nhắc đến nàng, hắn liền có chút trầm tư, không biết hiện nay nàng đã tu luyện đến cấp bậc nào rồi.
Các đây một năm, hắn là Trúc Cơ cảnh hậu kỳ Hợp Cửu Kiều, còn nàng là Trúc Cơ cảnh đỉnh phong Hợp Thập Kiều.
Còn bây giờ chính bản thân hắn cũng đã đạt đến đỉnh phong cảnh Trúc Cơ, hoàn toàn đủ tư cách ngang hàng ngồi đối ẩm đối chưởng với nàng.
Thành thật mà nói, Quỳ Liên là mục tiêu khó nhất hắn từng ám sát, đồng thời cũng là người duy nhất khiến hắn loạn trí hết cả lên.
Có thể là do Nhân Gian Mị Thể của nàng mang ảnh hưởng lâu dài nhưng cũng có thể là bản thân hắn buông lỏng chính mình để cái loạn ấy nổi lên.
Khương Hy nghĩ đến đó thôi rồi tự mình bật cười một mình, hắn không dám nghĩ quá nhiều, cũng không đầu nhập tâm tư vào chuyện đó lâu hơn.
Tình kiếp buông xuống thì chỉ có nước đại họa dấn thân.
Giữa lúc này, hai mắt của hắn đột nhiên lóe lên một luồng tinh quang, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên đầy khinh thường rồi quay đầu nói:
“Ngươi đến cũng vừa vặn đấy”.
Sau lưng hắn hai mươi mét là một con gấu lông đen khổng lồ, một bên mắt đã bị mù đi do vài vết thương tựa như trảo. Thân hình của nó to lớn gấp rưỡi tiểu Hoàng, khí tức tỏa ra trên người cũng không kém tiểu Hoàng là bao.
Đỉnh giai Trúc Cơ yêu thú.
Khương Hy thật sự không biết phải nói sao cho phải. Thượng Dao Thiên Trì cực kỳ rộng lớn, hắn cũng vừa mới đến đây và gần như chỉ đi ở khu vực ngoại vi là chính.
Vậy mà ngắn ngủi vài canh giờ đồng hồ thôi, hắn đã gặp một con Giả Đan yêu thú cùng hai con đỉnh giai Trúc Cơ yêu thú rồi.
Xem như chín trăm năm trước thì những con yêu thú này cũng không nên xuất hiện ở ngoại vi, chí ít phải vào nội vi mới thấy.
Khương Hy suy nghĩ một hồi, lấy tình huống kỳ quặc này để đối chiếu thì có lẽ sâu bên trong khu vực hạch tâm hẳn đã phát sinh ra chuyện gì đó mới khiến cho đám yêu thú cao giai này chạy ra đây.
Nhưng hắn sẽ không kết luận ngay bởi đây mới là lần thứ hai, hắn cần ít nhất ba lần thì mới có thể đưa ra luận điểm chắc chắn được.
Bất quá tạm thời không đề cập đến chuyện đó, con Hùng Yêu này xuất hiện vào lúc này cũng xem như trùng hợp.
Hắn liền le lưỡi ra liếm môi một chút.
Mấy ngày nay đã không ăn uống gì rồi.
Thượng Dao Thiên Trì là một bí cảnh hết sức đơn giản bởi nó có mục tiêu cụ thể để tu sĩ đạt được nhưng quá trình thì lại không hề dễ chịu một chút nào đâu.
Thần Đàn nguy hiểm đến bực nào thì các đại thiên kiêu đều đã biết nhưng bọn hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ cảm nhận được sự nguy hiểm từ việc leo núi.
Như mọi năm, số lượng tu sĩ Trúc Cơ cảnh tiến nhập vào bên trong Thượng Dao Thiên Trì là ba ngàn người, đến hiện nay, con số này về cơ bản đã sụt giảm đi tầm vài trăm người và đại đa số lại là Phàm Mạch Trúc Cơ.
Phàm Mạch Trúc Cơ tại tu chân giới chẳng khác gì con ghẻ của thiên đạo cả, một đường tu hành không những khó khăn mà cơ duyên cũng nghèo nàn đến độ không chịu được.
Cùng lúc các đại thiên kiêu tiến nhập Thần Đàn thì hơn một ngàn tu sĩ Phàm Mạch Trúc Cơ cũng đã tiến về Thông Thiên Thần Sơn.
Thông Thiên Thần Sơn là ngọn núi chọc trời cao chót vót Khương Hy đã thấy ngay sau khi phi thiên thành công.
Công việc leo núi nói thẳng ra chính là leo lên đỉnh của ngọn núi này. Bên trong Thông Thiên Thần Sơn có gì thì không ai biết rõ nhưng tương truyền đây là một chiến trường cổ, cơ duyên ở bên trong cực kỳ tạp, thượng vàng hạ cám đều có đủ.
Càng leo được lên cao thì cơ duyên nhận được lại càng lớn, có thể leo đến đỉnh của Thông Thiên Thần Sơn thì không ai không nhận được đại cơ duyên cả.
Các đại thiên kiêu vượt Thần Đàn chưa chắc đã nhận được cơ duyên nhưng những người thành công vượt Thông Thiên Thần Sơn tất sẽ nhận được đại cơ duyên như một phần thưởng cho những con người đã cố gắng đến cùng.
Đương nhiên, cơ duyên luôn luôn đi kèm với hiểm nguy, số lượng yêu thú ở trên Thông Thiên Thần Sơn cực kỳ nhiều, đẳng cấp lại phong phú vô cùng, tuy rằng không cường đại như hộ thú nhưng ở cấp bậc Thạch Ngạc Yêu cùng Báo Yêu thì không kém.
Ngoài ra, bản thân Thông Thiên Thần Sơn vẫn còn nằm trong vùng ảnh hưởng của ngày và đêm. Ban ngày sinh mệnh bao la bao nhiêu thì ban đêm tử khí tràn đầy bấy nhiêu.
Khương Hy chưa từng leo Thông Thiên Thần Sơn nhưng nếu cho hắn chọn lại thì hắn vẫn sẽ chọn Nhân Đàn để đi, có thể lựa chọn con đường cho mình thì sao phải chọn con đường khắc khổ tốn thời gian đến thế làm gì.
Hắn biết cơ duyên chân chính của Thượng Dao Thiên Trì nên không nhất thiết phải tốn thời gian vào loại cơ duyên chưa biết có chắc đã phù hợp với bản thân mình không.
Thời gian lần này cũng chỉ có ba tháng, hiện nay về cơ bản đã trôi qua được gần nửa tháng rồi và cũng chỉ có mỗi Khương Hy thành công tiến lên khối lục địa trên không.
Nếu hắn lựa chọn dây dưa ở Thông Thiên Thần Sơn thì có khi lại phung phí thêm nửa tháng trời mất.
. . .
. . .
Gần hai ngày sau.
Khương Hy mở mắt ra, đối diện với hắn là một mảng bóng tối đầy tĩnh mịch, không gian xung quanh ẩm thấp đến tột cùng, từng tiếng lách tách của giọt nước rơi từ trên trần xuống vang lên bên tai không ngớt.
Hắn nhanh chóng phóng linh thức của mình ra bên ngoài để kiểm tra xem thế nào thì phát hiện bây giờ trời đã sớm tối.
Hắn tập trung đả tọa rất lâu nên đến chính hắn cũng không biết thời gian trôi qua được bao lâu nhưng vì phù văn cảnh giới của hắn vẫn chưa phát động thì có lẽ không quá hai ngày đi.
Thượng Dao Thiên Trì rộng lớn cực kỳ và Khương Hy cũng chỉ đặt phù văn cảnh giới ở một chỗ, đây có thể nói là hắn tự tin hoặc là hắn tùy ý.
Trên thực tế, Khương Hy đã tính toán tương đối kỹ lưỡng, thông đạo phi thiên của Nhân Đàn sẽ dừng lại ở trên hòn đảo nổi lớn bằng hậu viện Điền y quán kia, và con đường hắn di chuyển cũng là con đường ngắn nhất để dẫn đến khối lục địa này.
Đương nhiên, trừ bỏ ngắn ra thì con đường này cũng tương đối dễ đi, dù không phải dễ đi nhất nhưng đối với thiên kiêu, dễ thì cũng như nhau cả thôi.
Khương Hy tiến nhập lên đây từ sớm chẳng khác gì một hồi pháo hiệu tăng tốc cho các đại thiên kiêu ở dưới kia, người nào người nấy sẽ lấy tốc độ nhanh nhất để tiến lên đây, đồng thời khi tiến lên được thì sẽ cấp tốc tìm con đường ngắn nhất để đi.
Đây là một dạng tâm lý chung muốn đuổi kịp người đi đầu.
Khương Hy lợi dụng chính điểm này để đặt xuống phù văn cảnh giới, còn về phần chúng có phát động hay không còn phụ thuộc vào việc Nguyệt Sư sẽ nghiêm túc đến đâu với đám người Thư Viện lần này.
Khương Hy đã hứa với Minh Kính trưởng lão rằng hắn sẽ đàn áp hết cả một thế hệ tuổi trẻ của Thư Viện nhưng tiền đề là bọn hắn phải còn sống đã.
Chính bản thân hắn cũng quên nhắc nhở Nguyệt Sư trước nhưng thôi, để cho đám người Tuyết Giang Thiên Thu tự mình cầu phúc vậy.
Nếu bọn hắn bất hạnh bỏ mình ở trong Nhân Đàn thì Khương Hy về sau cũng chẳng cần phải nghĩ nhiều nữa rồi.
Quay trở lại thực tại.
Khương Hy hiện nay đã thành công tiêu hóa cũng như hấp thụ trọn vẹn được số pháp lực sinh ra từ Lục Bảo Thập Quả, tu vi của hắn cũng đã tịnh tiến lên không ít. Chí ít bây giờ sẽ không ai cho rằng hắn mới nhập đỉnh phong cảnh cả.
Với năm quả Lục Bảo này thì hắn đã thành công tiết kiệm được tầm hai năm tu hành. Dĩ nhiên, hai năm tu hành này là hai năm của hắn.
Hắn sở hữu một khả năng khống chế kinh người nên tốc độ tu luyện đồng giai đã thuộc hàng kinh hãi thế tục rồi, hai năm của hắn đúng là có thể so với năm đến mười năm của tu sĩ bình thường đấy.
Khương Hy từ tốn đan hai bàn tay vào nhau rồi duỗi thẳng lên trên để giãn cơ, sau đó hắn đưa linh thức vào bên trong Túi Linh Thú để kiểm tra tình huống của tiểu Hoàng.
So với nhân loại thì yêu thú không cần phải nhập định làm gì cả, bọn chúng chỉ cần ăn thiên tài địa bảo vào bên trong bụng rồi nhắm mắt đánh một giấc ngủ sâu là được.
Tình huống hiện nay của tiểu Hoàng chính là vậy, ăn no rồi lăn ra ngủ, một cuộc sống điển hình của loài heo.
Khương Hy lắc đầu cười cười, hắn không biết bao lâu nữa tiểu Hoàng mới thức giấc nhưng chắc sẽ không nhanh được như hắn.
Cân nhắc một hồi, hắn thu phù trận lại vào bên trong trận bàn rồi lựa chọn khom người lại bò ra lại cái lỗ chó kia.
Sau đó hắn thả mình rơi xuống thung lũng sâu, phù văn chữ ‘băng’ ở trên tay nhanh chóng phát sáng lên tạo thành các tầng băng mỏng để đặt chân.
Thân thể của hắn nhờ có Đạp Vân Bộ liền hư hóa lại, trọng lượng trong phút chốc liền tiêu biến đi. Ngay lập tức, hắn liền mượn cường độ thân thể để bật nhảy lên cao trở về lại vách núi trước đó.
Một cơn gió nhè nhẹ bất ngờ thổi qua, mái tóc đen nhánh của hắn liền tung bay ở trong gió, bộ Hồng Nguyệt Y cũng từ tốn phần phật uyển chuyển đầy tiên khí.
Khương Hy bất giác đưa tay lên chạm nhẹ vào y phục của mình, phát hiện nó có chút hơi ẩm vì tình huống của hốc đá nên nhanh chóng vận pháp lực lên hong khô đi. Tiếp theo, hắn ngẩng đầu lên trời rồi mỉm cười.
Trời đêm của Thượng Dao Thiên Trì vẫn cứ đẹp như xưa, quang cảnh chín trăm năm trước cùng hiện tại về cơ bản thì không khác nhau một chút nào.
Trời cao gió lộng, tinh hải kéo dài như dải ngân hà, trăng tròn sáng tỏ ngự thiên không.
Đồng thời ban đêm ở đây cũng không tồn tại một chút tử khí nào cả, nhờ cây cổ thụ che trời khủng khiếp ở giữa Thượng Dao Thiên Trì kia nên lượng sinh mệnh lực vào ban đêm vẫn hùng hậu không kém ban ngày ở dưới kia.
Khương Hy không tiếp tục di chuyển đi đâu cả, hắn từ tốn tìm một chỗ đủ cao rồi ngồi xuống ở bên cạnh vách đá sâu.
Hai chân từ tốn thả xuống bên dưới, trên tay không biết từ lúc nào đã cầm một bình rượu. Bình rượu này cũng không phải loại quý hiếm nào cả, chỉ là một bình Huyết Tinh Tửu bán thành phẩm của Điền đại phu thôi.
Khương Hy không mấy khi uống rượu, phần lớn hắn vẫn thích uống trà hơn. Thành thật hơn thì hắn không sở hữu phẩm vị đánh giá rượu tốt lắm dù tửu lượng của hắn rất khủng.
Với một người sành rượu thì không đời nào chọn Huyết Tinh Tửu để uống khi ngắm cảnh bởi nó sẽ khiến tâm tình của người uống hỏng bét ngay.
Nhưng Khương Hy lại không nghĩ thế, vô luận là rượu hay trà thì mục đích chính của nó vẫn là giải tỏa nỗi lòng, uống gì thì cũng phải nhìn tâm trạng.
Tinh hải cùng trăng tròn sáng tỏ này làm hắn nhớ đến năm đó khi Điền đại phu qua đời. Trước khi lão đi, hắn cùng lão cũng đã cùng nhau ngắm phong cảnh như thế này.
Khương Hy từ tốn nâng bình rượu lên rồi đổ ra một chút xuống dưới vực sâu, tựa như đang rót rượu cho Điền đại phu, còn về phần mình thì ngẩng đầu lên trút hết số rượu còn lại vào bên trong miệng.
Huyết Tinh Tửu mang một vị cay cùng nồng rất đặc trưng của Huyết Tinh Thảo, đồng thời bản thân Huyết Tinh Tửu cũng chẳng có bất cứ một mùi thơm đặc trưng nào cả.
Người bình thường uống vào chắc cũng chỉ có nước le lưỡi chê bai nhưng Khương Hy đã quen uống loại này rồi, hắn cũng chỉ cảm nhận được sự hoài niệm là chính thôi.
Huyết Tinh Tửu là thành quả tương đối gọi là ‘để đời’ của Điền đại phu, lão ủ cực kỳ nhiều, trong giới chỉ của Khương Hy hiện nay không biết còn mấy chục bình nữa. Nhưng hắn cũng không lựa chọn uống hết luôn một lần.
Chỉ có lần nào nhớ đến lão thì hắn mới lấy ra uống thôi. Mặt khác, rượu ủ càng lâu thì vị lại càng ngon, hắn từ tốn nhấm nháp theo thời gian là được.
Sau khi nốc cạn bình rượu xong thì hắn liền triệu hồi Dục Hỏa lên thiêu đốt đi bình rượu đó, hai chân từ tốn đung đưa giữa vách đá, hai mắt ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngắm sao ngắm trăng ở trên trời.
Đột nhiên, khóe miệng hắn có chút cong lên rồi bật cười.
Bởi hắn vô tình phát hiện ra bộ dáng hiện tại của mình đột nhiên có chút giống với Quỳ Liên năm năm trước. Khi đó, nàng cũng đến Thiên Nhai Sơn Mạch rồi thả chân xuống vách núi uống rượu ngắm cảnh như bây giờ.
Nhắc đến nàng, hắn liền có chút trầm tư, không biết hiện nay nàng đã tu luyện đến cấp bậc nào rồi.
Các đây một năm, hắn là Trúc Cơ cảnh hậu kỳ Hợp Cửu Kiều, còn nàng là Trúc Cơ cảnh đỉnh phong Hợp Thập Kiều.
Còn bây giờ chính bản thân hắn cũng đã đạt đến đỉnh phong cảnh Trúc Cơ, hoàn toàn đủ tư cách ngang hàng ngồi đối ẩm đối chưởng với nàng.
Thành thật mà nói, Quỳ Liên là mục tiêu khó nhất hắn từng ám sát, đồng thời cũng là người duy nhất khiến hắn loạn trí hết cả lên.
Có thể là do Nhân Gian Mị Thể của nàng mang ảnh hưởng lâu dài nhưng cũng có thể là bản thân hắn buông lỏng chính mình để cái loạn ấy nổi lên.
Khương Hy nghĩ đến đó thôi rồi tự mình bật cười một mình, hắn không dám nghĩ quá nhiều, cũng không đầu nhập tâm tư vào chuyện đó lâu hơn.
Tình kiếp buông xuống thì chỉ có nước đại họa dấn thân.
Giữa lúc này, hai mắt của hắn đột nhiên lóe lên một luồng tinh quang, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên đầy khinh thường rồi quay đầu nói:
“Ngươi đến cũng vừa vặn đấy”.
Sau lưng hắn hai mươi mét là một con gấu lông đen khổng lồ, một bên mắt đã bị mù đi do vài vết thương tựa như trảo. Thân hình của nó to lớn gấp rưỡi tiểu Hoàng, khí tức tỏa ra trên người cũng không kém tiểu Hoàng là bao.
Đỉnh giai Trúc Cơ yêu thú.
Khương Hy thật sự không biết phải nói sao cho phải. Thượng Dao Thiên Trì cực kỳ rộng lớn, hắn cũng vừa mới đến đây và gần như chỉ đi ở khu vực ngoại vi là chính.
Vậy mà ngắn ngủi vài canh giờ đồng hồ thôi, hắn đã gặp một con Giả Đan yêu thú cùng hai con đỉnh giai Trúc Cơ yêu thú rồi.
Xem như chín trăm năm trước thì những con yêu thú này cũng không nên xuất hiện ở ngoại vi, chí ít phải vào nội vi mới thấy.
Khương Hy suy nghĩ một hồi, lấy tình huống kỳ quặc này để đối chiếu thì có lẽ sâu bên trong khu vực hạch tâm hẳn đã phát sinh ra chuyện gì đó mới khiến cho đám yêu thú cao giai này chạy ra đây.
Nhưng hắn sẽ không kết luận ngay bởi đây mới là lần thứ hai, hắn cần ít nhất ba lần thì mới có thể đưa ra luận điểm chắc chắn được.
Bất quá tạm thời không đề cập đến chuyện đó, con Hùng Yêu này xuất hiện vào lúc này cũng xem như trùng hợp.
Hắn liền le lưỡi ra liếm môi một chút.
Mấy ngày nay đã không ăn uống gì rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.