Chương 5: Bước đầu tu luyện
VeHuyenHy
06/08/2019
Buổi tối.
Tiệm thuốc của Điền đại phu.
Khương Hy bắt chéo chân ngồi trên giường, dáng vẻ suy tư vô cùng. Hắn đang mưu tính làm sao giết Thẩm Minh mà không lưu lại dấu vết. Thẩm Minh dù không được coi trọng nhưng hắn vẫn là dòng chính của Thẩm gia, ít nhiều cũng sẽ có cao thủ bảo vệ trong bóng tối.
“Chậc chậc, làm sao đây . . .”
Khương Hy đăm chiêu suy nghĩ, ánh mắt bỗng nhiên nhìn ra ngoài sân, hắn nhíu mày, Điền đại phu chưa về, hậu viện hiện nay chỉ có một mình hắn. Không gian thật yên tĩnh, yên tĩnh lạ thường, hắn hoàn toàn có thể nghe được tiếng gió thoảng qua.
Khung cảnh này quá mức không quen thuộc. Hằng ngày, Điền đại phu thường ngồi một mình ở trong sân, uống rượu, ngâm nga cùng một khúc cổ nhạc.
Hắn không thông âm luật, không hiểu nhạc lý, cũng không biết danh tự của khúc cổ nhạc đó. Chỉ biết, Điền đại phu rất thích khúc nhạc đó, ngày này qua ngày khác lão chỉ ngâm đúng một khúc mà thôi.
Khương Hy từng đến bồi Điền đại phu uống rượu, lão nhân này liền tức giận mắng:
"Ngươi còn nhỏ, đừng uống mấy thứ này"
Khương Hy cười khổ đáp:
"Lão bá, bằng tuổi ta hầu như đã thành thân hết rồi"
Hắn dừng lại một chút, nghĩ đến gì đó rồi nói tiếp:
"Ta còn là kỹ nam . . . ta quen tiếp rượu"
Điền đại phu trầm mặc, nhắm mắt lại không để ý hắn. Lát sau, lão mở mắt, nhìn hắn nghiêm túc mà nói:
"Đại nhãn tử, ngươi không còn là kỹ nam, ngươi là y sư"
"Mà y sư thì không được uống rượu"
"Vậy ngài đây?", Khương Hy đáp
Điền đại phu nghe vậy, cười nhẹ một tiếng rồi nói:
"Lão phu là thần y"
. . .
Khương Hy lắc đầu, không nghĩ tới Điền đại phu nữa. Hắn không sợ lão sẽ bị Thẩm Minh làm gì, dù sao lão cũng không phải đối tượng dễ chọc. Vậy nên hắn bình tâm lại, ngồi thẳng lưng, hít thở sâu mà tập trung tinh thần, đưa linh thức vào trong cơ thể. Linh thức tập trung tại đan điền, cảm nhận sự thay đổi của thiên địa linh khí.
Thiên địa linh khí là tồn tại cơ bản của đất trời, nó tồn tại ở bất cứ đâu. Hình thái cơ bản nhất là ngũ hành khí bao gồm Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ năm loại nguyên tố. Ngũ hành khí pha trộn với nhau tạo thành các loại tổ hợp linh khí gọi là linh căn. Linh căn là điều kiện tiên quyết để bước chân vào con đường tu tiên.
Linh căn không tồn tại trong tự nhiên mà nó xuất hiện ở trong cơ thể người, điểm đặc biệt là không phải ai cũng có linh căn, tỷ lệ trăm người chưa được một. Linh căn tọa lạc tại đan điền, bản thân nó một thứ rất huyền diệu và gần như không thể thấy bằng mắt. Lấy linh thức hiện tại của Khương Hy thì cảm ứng cũng là một công việc rất khó khăn và đòi hỏi tập trung cao độ.
Một lát sau, hai bên thái dương của hắn nhễ nhại mồ hôi, Khương Hy mở mắt, mỉm cười tự nói:
"Có linh căn".
Lúc cảm ứng thân thể của mình, Khương Hy ôm tâm lý lo lắng, bởi lẽ tỷ lệ có linh căn quả thật rất thấp. Nếu không phát hiện ra, có lẽ hắn sẽ từ bỏ tu tiên, sống một cuộc đời bình thường. Còn oán niệm kia . . . hắn vẫn có thể giải quyết được dù không phải là tu sĩ.
Tuy vậy, linh căn cũng không phải không thể tự tạo ra, chỉ có điều cần đại lượng thiên tài địa bảo. Một số tài liệu cần phải nhảy vào chốn cấm địa, vào đầm rồng hang hổ để lấy. Thậm chí Kim Đan tu sĩ còn chưa chắc toàn mạng để ra khỏi những chỗ đó. Để tạo ra linh căn mà cần phải đánh đổi quá lớn như vậy, đương nhiên không một ai nguyện ý cả, chưa kể chất lượng linh căn cũng không hẳn là tốt.
"Tam tạp linh căn", Khương Hy hài lòng nói
Đời trước hắn cũng là tam tạp linh căn.
Tu chân thường thức mà nói, linh căn càng tạp tu luyện càng chậm, ngũ tạp tốc độ tu luyện chậm nhất. Đơn linh căn hay Thiên linh căn tu luyện nhanh nhất. Linh căn càng tạp, linh khí hấp thụ càng ít, độ tinh thuần không cao. Ngược lại, Thiên linh căn là con của trời đất, linh khí hấp thụ tốc độ không những nhanh mà độ tinh thuần cũng cực cao.
Thiên linh căn xuất thế, các tông phái tất tranh nhau mà đoạt. Khương Hy từng chứng kiến hai trưởng lão đánh nhau đến long trời lở đất chỉ để nhận một đệ tử có Thiên linh căn làm đồ đệ.
Khương Hy từng chưởng quản Công Thư Lâu, bí tịch, công pháp hắn đọc nhiều vô số. Cũng từ đó hắn đúc kết ra một số bí mật về linh căn, đương nhiên chỉ có hắn và một vài vị cao tầng của Cửu Tiêu Tông biết. Còn đối với những tông môn khác, họ cũng coi như mơ hồ biết đến đi nhưng so với hắn thì còn không bằng đâu.
Thiên Linh căn tốc độ tu luyện nhanh là không phải bàn cãi nhưng chỉ nhanh dưới Kim Đan mà thôi. Tu vi đạt đến Trúc Cơ đỉnh phong sẽ bị đình trệ nhiều năm không tiến. Khương Hy gọi đây là kỳ bão hòa, kỳ bão hòa sẽ dao động từ ba mươi cho đến sáu mươi năm. Đối với người tu hành, ngần ấy thời gian không tính là quá dài nhưng cũng đủ để hao đi tiềm lực tương lai.
Để phá cảnh cấp tốc thì trước mắt có ba cách, một là dùng đan dược phá cảnh, đan dược ở đây đương nhiên không phải loại đan dược bình thường rồi. Cách thứ hai là song tu, kỳ bão hòa diễn ra ở Thiên linh căn nguyên nhân do bị lệch thuộc tính.
Giả sử, ngươi là mộc linh căn, đến Trúc Cơ đỉnh phong, mộc linh lực trong người sẽ dồi dào đến mức làm lệch cán cân linh lực.
Tình huống này gọi là ‘Vật cực tất phản’.
Mộc thuộc tính giúp ngươi gia tăng tốc độ tu luyện nay lại thành bức tường cản trở không cho ngươi phá cảnh.
Ngũ hành tương sinh, Mộc sinh Hỏa, ngặt nỗi Mộc linh căn không thể hấp thụ hỏa linh khí. Vì vậy phải tiến hành song tu với tu sĩ có hỏa thuộc tính ở linh căn, hơn nữa còn phải chủ tu. Nhưng đây cũng là một điểm đánh đổi cực lớn, nam nữ trước khi đột phá Kim Đan cảnh mà đánh mất nguyên dương và nguyên âm thì độ khó phá cảnh cao hơn người khác ba thành.
Với những người vô vọng Kim Đan thì thôi không nói làm gì, nhưng Thiên linh căn không đột phá nổi Kim Đan thì nên chết đi là vừa, quá lãng phí tài nguyên.
Cách cuối cùng cũng là cách hao tài nhất. Đó là sử dụng tiên thiên linh vật thuộc tính tương sinh làm vật dẫn để điều hòa linh lực trong cơ thể. Sau khi vào Kim Đan, mỗi lần phá tiểu cảnh đều cần tiên thiên linh vật trợ giúp. Đột phá được Nguyên Anh, con đường liền rộng mở.
Nuôi một Thiên linh căn đến Nguyên Anh, đủ để táng gia bại sản.
Lại nói, Nguyên Anh dễ vào sao?
Tiên thiên linh vật . . . là rau cải trắng sao?
Tuy vậy, chiến lực của Thiên linh căn đủ kinh người.
. . .
"Kim, Thủy, Mộc tam tạp linh căn"
Khương Hy trầm mặc, Kim sinh Thủy, Thủy sinh Mộc, Kim khắc Mộc. Dựa trên độ phân bổ linh khí trong linh căn hắn mà nói, trước mắt hắn chỉ có thể chủ tu Thủy thuộc tính.
Đột nhiên hắn ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa, thì thầm:
“Có người”.
Ngoài sân có người đang đi, tiếng bước chân của người này nhẹ nhàng, từ tốn, đủ để báo cho người khác biết là có người mà không gây ồn ào. Khương Hy đương nhiên biết đó là ai, Điền đại phu trở về rồi.
Tiếp theo, hắn nghe thấy tiếng mở cửa phòng rồi một tiếng 'kịch'. Khương Hy xác định, là tiếng hộp thuốc.
"Điền đại phu đi ra ngoài chữa bệnh?", hắn thì thào.
Sau đó liền không còn tiếng động gì nữa. Chỉ còn tiếng gió kêu ngoài trời. Điền đại phu ngủ rồi.
Khương có điều suy nghĩ nhưng nhanh chóng bị vứt ra sau đầu. Hắn không để ý đến Điền đại phu nữa, hắn khoanh chân hít thở. Nhịp thở lúc nhanh lúc chậm có quy luật, không khí xung quanh hắn có chút thay đổi, từng dòng khí ấm dần xuất hiện trong người hắn, đi vào linh căn rồi đi ra lại chạy dọc khắp thân thể.
Khương Hy đang sử dụng một loại thổ nạp thuật cơ bản để bắt đầu cảm nhận và dẫn đạo thiên địa linh khí vào cơ thể.
Thuật này gọi là Dẫn Khí Thuật.
. . .
Một canh giờ sau.
Khương Hy mở mắt, ánh mắt hắn sáng như hai viên minh châu, tinh thần tỉnh táo, khí tức ổn định. Hắn hài lòng, đưa tay lên kiểm tra thân thể. Lúc sau liền nhíu mày, thầm nghĩ:
"Thân thể có chút yếu"
Thể phách của Khương Hy tính ra cũng bình thường như bao người nhưng lấy góc độ của một vị 'Nguyên Anh' lão tổ mà nói, 'yếu' là nhẹ nhàng lắm rồi.
Khương Hy ngẫm lại, một vài dược liệu ở trong kho không dùng để làm thuốc được, lão Điền định đem bỏ. Hắn xuống giường, ra khỏi phòng, đi về hướng nhà tắm.
Khương Hy đi rất nhẹ, nếu Điền đại phu đi để báo là có người thì hắn đi là không một tiếng động.
Không lâu sau, hắn đến nhà tắm, đổ nước vào thùng đến mức cách thành tầm một gang tay. Thùng nước tắm cao ngang hông Khương Hy, độ lớn đủ để hai người như hắn tắm. Khương Hy hiện tại chỉ cao khoảng tầm hơn một mét sáu lăm một chút nên cái thùng này cũng không tính là lớn. Thắp củi lửa lên đun nước xong, hắn liền hướng về phía nhà kho mà đi.
Nhà kho của Điền y quán rất lớn, rộng gần bằng phòng hiện tại mà Khương Hy đang ở. Không gian khá tối, hắn tốn không ít thời gian lần mò giỏ dược liệu dự định bỏ vào sáng mai. Bắt được giỏ hắn liền tiến về phòng tắm.
Khương Hy đổ dược liệu ra, bắt đầu phối dược để hòa vào nước. Bỗng nhiên, hắn ngưng lại, ánh mắt tập trung vào nắm . . . không, một bao cỏ màu đỏ ở trước mặt. Nếu nắm cỏ này tươi tốt, nó sẽ tỏa sắc đỏ rực rỡ, trái với vẻ ảm đảm này. Hắn mừng thầm.
Huyết Tinh thảo.
Không nghĩ đến sẽ gặp linh dược luyện thể ở đây. Khương Hy dùng dược hòa nước để tắm là để chỉ phàm dược, phàm dược nếu chỉ để ngâm tắm thì không có tác dụng gì nhưng nếu phối theo phương thuốc đặc biệt thì hiệu quả cũng không kém. Còn với linh dược mà nói, Điền đại phu chưa cho hắn quản.
Nhìn màu sắc Huyết Tinh thảo, hắn liền biết lão Điền chăm sóc không đúng cách nên tưởng lầm đã hỏng, cần phải bỏ. Không phải lão Điền cô văn quả lậu, mà quả thật Huyết Tinh thảo cực kỳ khó nuôi dưỡng ở Nguyệt Hải Thành. Huyết Tinh thảo là đê giai linh dược, sinh trưởng ở vùng nhiệt độ cao, đồng thời phải cấp máu để dưỡng dược.
Từ lúc lập thành cho đến hiện tại, Nguyệt Hải Thành chưa bao giờ có cái gọi là nóng, thời tiết ấm nhất ở đây gọi là 'mát' ở nơi khác. Kiến thức nuôi trồng Huyết Tinh thảo tu sĩ bình thường cũng không biết, chỉ có đan sư mới rõ. Điền đại phu chỉ là phàm nhân, tự nhiên không biết.
Khương Hy mừng rỡ, với từng này Huyết Tinh thảo, hắn đủ để nâng cao thể phách rồi.
Kế đến, Khương Hy lấy một nắm Huyết Tinh thảo đem lại gần lò lửa, rồi dùng răng cắn đầu ngón tay, nhỏ máu vào Huyết Tinh thảo.
Một lát sau.
Huyết Tinh thảo từ một màu sắc ảm đạm dần chuyển sang đỏ rực lên. Khương Hy thầm may mắn, xem ra Điền đại phu mới vứt bỏ không lâu. Cầm nắm thảo này, Khương Hy phối thêm vài dược liệu hòa vào thùng nước theo một phương thuốc cổ. Phương thuốc cổ này xuất hiện từ rất sớm, khi mà linh dược chưa có nhiều như hiện nay.
Phương thuốc này gọi là Huyết Cốt Điều Dược, đặc điểm của loại phương thuốc này là nó cực kỳ đau vì tác dụng của nó rất ‘bạo lực’.
Dưới tác dụng của Huyết Tinh thảo, nước bắt đầu chuyển sang màu đỏ nhạt. Kiểm tra nhiệt độ, Khương Hy âm thầm gật đầu, bắt đầu cởi bỏ quần áo trên người ra. Nhìn bộ đồ nâu sờn cũ kia, hắn nghĩ có lẽ nên mua một bộ y phục mới.
Hắn từ từ bước vào thùng nước, cẩn thận ngồi xuống ngâm mình. Lúc sau, hắn nhíu mày, thầm nhủ:
“Đến rồi”.
Lần đầu ngâm nước thuốc là kinh khủng nhất. Lúc đó cơ thể người tạp chất nhiều nhất. Nước thuốc sẽ ép cơ thể đẩy ra càng nhiều tạp chất càng tốt, quá trình này cực kỳ thống khổ. Nhiều người từ bỏ vì không chịu nổi đau đớn.
Từng luồng huyết khí trong nước dần tiến vào trong người Khương Hy. Hắn cắn răng chịu đựng, tập trung tinh thần dẫn huyết khí vào cơ thể. Huyết khí vào cơ thể bắt đầu thấm vào hệ cơ xương. Xương của hắn bắt đầu nứt ran đúng hơn là lớp vỏ ngoài của xương rã ra, huyết khí xâm nhập sâu vào xương tủy. Lúc này xương hắn nếu nhìn được bằng mắt thì nó có màu đỏ rực như máu, cái tên ‘Huyết Cốt’ xuất hiện cũng là do đây cả. Cơ bắp của hắn bị kéo căng, rồi lại co thắt, thống khổ như bị xé ra từng mảnh.
Khương Hy cảm nhận được đau đớn trong cơ thể hắn, linh thức hắn mạnh, hắn liền biết trong cơ thể hắn đang diễn ra cái gì. Hai tay hắn vịn vào thành thùng, hắn ngăn bản thân mình không được đứng dậy, nếu không liền công toi.
Khương Hy cắn chặt răng, hắn không thể hét lên. Điền đại phu sẽ nghe thấy, hắn không thể giải thích rõ ràng được. Những âm thành trầm thấp dần phát ra từ kẽ răng tựa như dã thú bị thương. Trên gương mặt điển trai non nớt đầy đau đớn của hắn, một dòng nước ấm chảy ra từ mắt.
Khương Hy khóc rồi.
"Đau"
"Đau quá"
"Lão phu đau chết mất"
Trong đầu, hắn bắt đầu xưng hô loạn hết cả lên. Thần trí hiện tại của hắn không thanh tĩnh nổi nữa rồi.
. . .
Một khắc sau.
Nước tắm trong trở lại, tất cả huyết khí đều đã nhập thể Khương Hy. Mặt Khương Hy tái nhợt, thở dốc, hắn định ngồi thẳng dậy.
Chợt, dị biến phát sinh.
Trên làn da trắng noãn của hắn, từng vết tích nhỏ như kim châm liền xuất hiện, phủ kín cả người, từ đó máu bắt đầu chảy ra.
Giai đoạn tiếp theo, đào thải tạp chất.
Phát sinh đột ngột, Khương Hy lập tức dùng tay bịt miệng lại không cho âm thanh lọt ra ngoài. Theo máu chảy ra là hỗn hợp đen ngòm, mang một mùi hôi thối vô cùng khó chịu. Lúc này Khương Hy thật muốn điên lên rồi, cảm giác như bị vắt ra vậy. Cơ thể hắn như xoắn lại, đau đớn kịch liệt truyền ra.
Nước bắt đầu đen dần.
Quá trình này diễn ra không lâu, chưa đến vài phút. Thùng nước trong vắt liền thành đục đen mà phát ra mùi hôi thối. Khương Hy uể oải, dùng hết sức bình sinh trụ cả người vào thành, sắc mặt tái nhợt. Đôi mắt hắn đỏ lên, trên mặt vẫn còn vương lại chút nước mắt. Trên người còn lưu lại vết máu lẫn tạp chất nhớp nháp.
Hôm nay Khương Hy thật thảm.
Bình tâm lại một hồi, hắn bắt đầu thay nước kỳ cọ vết tích. Quấn tạm cái khăn nơi hông, hắn chạy về hướng quầy thuốc. Thân thể hắn có chút run rẩy, hiện tại chỉ vừa mới hết mùa đông, trời đêm vẫn còn lạnh lắm. Tiến vào quầy thuốc, Khương Hy theo trí nhớ mà tìm đến mấy loại dầu hương.
. . .
. . .
Trong phòng tắm, mùi hôi thối đã không còn, thay vào đó là mùi dầu hương. Khương Hy đã xử lý hết hiện trường, để tránh Điền đại phu nghi ngờ. Hơn nữa, dầu hương ở Điền y quán cũng rất nhiều, thiếu đi một chút lão nhân cũng sẽ không để ý. Lúc này hắn đang ngâm mình trong thùng nước mới, ngã đầu ra thư giãn.
Sắc mặt của hắn đã trở lại hồng hào như trước. Khương Hy đưa tay lên chạm nhẹ vào da, cảm giác mịn màng vô cùng. Hắn ngồi thẳng lưng, tập trung tinh thần cảm thụ thân thể. Từng tấc xương, khớp xương, các khối cơ được tẩy rửa hoàn mỹ. Theo linh thức của hắn mà nói, xương cốt hắn đang tỏa sáng như tân sinh.
“Thoát thai hoán cốt a”, Hắn lẩm bẩm.
Hắn có thể cảm nhận được, sức lực hiện tại của hắn ít nhất là mạnh gấp đôi so với trước. Khương Hy cảm thán, luyện thể không đơn giản chút nào.
Đời trước, hắn cũng ngâm nước thuốc nhưng lúc đó hắn đã chuẩn bị hai viên đan dược.
Hộ Cốt đan và Hộ Phủ đan.
Hai viên đan dược này bảo vệ xương và phủ tạng đồng thời làm giảm thống khổ, chưa kể lúc đó hắn đã có Luyện Khí cảnh tu vi rồi. Tương tự như ở thế gia, một lần ngâm thuốc đều có trưởng bối ở cạnh trông coi. Còn Khương Hy, lần này hắn trọn vẹn lãnh đủ.
Khương Hy lắc đầu, tự nói:
“Mạo hiểm quá rồi”.
Hắn nhìn về đám Huyết Tinh thảo, thầm nghĩ cần phải thêm linh dược khác để phối. Đơn thuần Huyết Tinh thảo về sau không có tác dụng lớn. Hắn hiện tại nghèo lắm, mua linh dược là quá đắt rồi.
"Xem ra phải nghĩ cách khác", Khương Hy lẩm bẩm.
Tắm rửa xong xuôi, hắn trở về phòng. Trước đó hắn đã xử lý Huyết Tinh thảo rồi giấu kỹ ở sau phòng tắm. Từ khi hắn ở lại đây, việc dọn dẹp nhà cửa đương nhiên do hắn quản, Điền đại phu cũng thành thói quen mà không kiểm tra nữa. Trước khi đóng cửa, Khương Hy nhìn về phía phòng của Điền đại phu, nói nhỏ:
"Lão bá, xin lỗi"
Khương Hy thở dài, tiến về cửa sổ, nhìn ra ngoài. Nguyệt Hải Thành chìm trong đêm tối, hoàn toàn tĩnh lặng. Hắn ưa thích khung cảnh này, vô cùng yên tĩnh, tựa như năm đó hắn ngồi trong lâu đọc sách.
Khương Hy nhìn lên bầu trời, lòng có chút lạc.
Đêm nay không trăng.
Một cơn gió thoảng qua ô cửa, luồn vào người hắn, lạnh a.
Xuân đến rồi.
Hắn đưa tay ra đóng cửa sổ, thổi nến, lên giường.
Đi ngủ.
. . .
. . .
Tiệm thuốc của Điền đại phu.
Khương Hy bắt chéo chân ngồi trên giường, dáng vẻ suy tư vô cùng. Hắn đang mưu tính làm sao giết Thẩm Minh mà không lưu lại dấu vết. Thẩm Minh dù không được coi trọng nhưng hắn vẫn là dòng chính của Thẩm gia, ít nhiều cũng sẽ có cao thủ bảo vệ trong bóng tối.
“Chậc chậc, làm sao đây . . .”
Khương Hy đăm chiêu suy nghĩ, ánh mắt bỗng nhiên nhìn ra ngoài sân, hắn nhíu mày, Điền đại phu chưa về, hậu viện hiện nay chỉ có một mình hắn. Không gian thật yên tĩnh, yên tĩnh lạ thường, hắn hoàn toàn có thể nghe được tiếng gió thoảng qua.
Khung cảnh này quá mức không quen thuộc. Hằng ngày, Điền đại phu thường ngồi một mình ở trong sân, uống rượu, ngâm nga cùng một khúc cổ nhạc.
Hắn không thông âm luật, không hiểu nhạc lý, cũng không biết danh tự của khúc cổ nhạc đó. Chỉ biết, Điền đại phu rất thích khúc nhạc đó, ngày này qua ngày khác lão chỉ ngâm đúng một khúc mà thôi.
Khương Hy từng đến bồi Điền đại phu uống rượu, lão nhân này liền tức giận mắng:
"Ngươi còn nhỏ, đừng uống mấy thứ này"
Khương Hy cười khổ đáp:
"Lão bá, bằng tuổi ta hầu như đã thành thân hết rồi"
Hắn dừng lại một chút, nghĩ đến gì đó rồi nói tiếp:
"Ta còn là kỹ nam . . . ta quen tiếp rượu"
Điền đại phu trầm mặc, nhắm mắt lại không để ý hắn. Lát sau, lão mở mắt, nhìn hắn nghiêm túc mà nói:
"Đại nhãn tử, ngươi không còn là kỹ nam, ngươi là y sư"
"Mà y sư thì không được uống rượu"
"Vậy ngài đây?", Khương Hy đáp
Điền đại phu nghe vậy, cười nhẹ một tiếng rồi nói:
"Lão phu là thần y"
. . .
Khương Hy lắc đầu, không nghĩ tới Điền đại phu nữa. Hắn không sợ lão sẽ bị Thẩm Minh làm gì, dù sao lão cũng không phải đối tượng dễ chọc. Vậy nên hắn bình tâm lại, ngồi thẳng lưng, hít thở sâu mà tập trung tinh thần, đưa linh thức vào trong cơ thể. Linh thức tập trung tại đan điền, cảm nhận sự thay đổi của thiên địa linh khí.
Thiên địa linh khí là tồn tại cơ bản của đất trời, nó tồn tại ở bất cứ đâu. Hình thái cơ bản nhất là ngũ hành khí bao gồm Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ năm loại nguyên tố. Ngũ hành khí pha trộn với nhau tạo thành các loại tổ hợp linh khí gọi là linh căn. Linh căn là điều kiện tiên quyết để bước chân vào con đường tu tiên.
Linh căn không tồn tại trong tự nhiên mà nó xuất hiện ở trong cơ thể người, điểm đặc biệt là không phải ai cũng có linh căn, tỷ lệ trăm người chưa được một. Linh căn tọa lạc tại đan điền, bản thân nó một thứ rất huyền diệu và gần như không thể thấy bằng mắt. Lấy linh thức hiện tại của Khương Hy thì cảm ứng cũng là một công việc rất khó khăn và đòi hỏi tập trung cao độ.
Một lát sau, hai bên thái dương của hắn nhễ nhại mồ hôi, Khương Hy mở mắt, mỉm cười tự nói:
"Có linh căn".
Lúc cảm ứng thân thể của mình, Khương Hy ôm tâm lý lo lắng, bởi lẽ tỷ lệ có linh căn quả thật rất thấp. Nếu không phát hiện ra, có lẽ hắn sẽ từ bỏ tu tiên, sống một cuộc đời bình thường. Còn oán niệm kia . . . hắn vẫn có thể giải quyết được dù không phải là tu sĩ.
Tuy vậy, linh căn cũng không phải không thể tự tạo ra, chỉ có điều cần đại lượng thiên tài địa bảo. Một số tài liệu cần phải nhảy vào chốn cấm địa, vào đầm rồng hang hổ để lấy. Thậm chí Kim Đan tu sĩ còn chưa chắc toàn mạng để ra khỏi những chỗ đó. Để tạo ra linh căn mà cần phải đánh đổi quá lớn như vậy, đương nhiên không một ai nguyện ý cả, chưa kể chất lượng linh căn cũng không hẳn là tốt.
"Tam tạp linh căn", Khương Hy hài lòng nói
Đời trước hắn cũng là tam tạp linh căn.
Tu chân thường thức mà nói, linh căn càng tạp tu luyện càng chậm, ngũ tạp tốc độ tu luyện chậm nhất. Đơn linh căn hay Thiên linh căn tu luyện nhanh nhất. Linh căn càng tạp, linh khí hấp thụ càng ít, độ tinh thuần không cao. Ngược lại, Thiên linh căn là con của trời đất, linh khí hấp thụ tốc độ không những nhanh mà độ tinh thuần cũng cực cao.
Thiên linh căn xuất thế, các tông phái tất tranh nhau mà đoạt. Khương Hy từng chứng kiến hai trưởng lão đánh nhau đến long trời lở đất chỉ để nhận một đệ tử có Thiên linh căn làm đồ đệ.
Khương Hy từng chưởng quản Công Thư Lâu, bí tịch, công pháp hắn đọc nhiều vô số. Cũng từ đó hắn đúc kết ra một số bí mật về linh căn, đương nhiên chỉ có hắn và một vài vị cao tầng của Cửu Tiêu Tông biết. Còn đối với những tông môn khác, họ cũng coi như mơ hồ biết đến đi nhưng so với hắn thì còn không bằng đâu.
Thiên Linh căn tốc độ tu luyện nhanh là không phải bàn cãi nhưng chỉ nhanh dưới Kim Đan mà thôi. Tu vi đạt đến Trúc Cơ đỉnh phong sẽ bị đình trệ nhiều năm không tiến. Khương Hy gọi đây là kỳ bão hòa, kỳ bão hòa sẽ dao động từ ba mươi cho đến sáu mươi năm. Đối với người tu hành, ngần ấy thời gian không tính là quá dài nhưng cũng đủ để hao đi tiềm lực tương lai.
Để phá cảnh cấp tốc thì trước mắt có ba cách, một là dùng đan dược phá cảnh, đan dược ở đây đương nhiên không phải loại đan dược bình thường rồi. Cách thứ hai là song tu, kỳ bão hòa diễn ra ở Thiên linh căn nguyên nhân do bị lệch thuộc tính.
Giả sử, ngươi là mộc linh căn, đến Trúc Cơ đỉnh phong, mộc linh lực trong người sẽ dồi dào đến mức làm lệch cán cân linh lực.
Tình huống này gọi là ‘Vật cực tất phản’.
Mộc thuộc tính giúp ngươi gia tăng tốc độ tu luyện nay lại thành bức tường cản trở không cho ngươi phá cảnh.
Ngũ hành tương sinh, Mộc sinh Hỏa, ngặt nỗi Mộc linh căn không thể hấp thụ hỏa linh khí. Vì vậy phải tiến hành song tu với tu sĩ có hỏa thuộc tính ở linh căn, hơn nữa còn phải chủ tu. Nhưng đây cũng là một điểm đánh đổi cực lớn, nam nữ trước khi đột phá Kim Đan cảnh mà đánh mất nguyên dương và nguyên âm thì độ khó phá cảnh cao hơn người khác ba thành.
Với những người vô vọng Kim Đan thì thôi không nói làm gì, nhưng Thiên linh căn không đột phá nổi Kim Đan thì nên chết đi là vừa, quá lãng phí tài nguyên.
Cách cuối cùng cũng là cách hao tài nhất. Đó là sử dụng tiên thiên linh vật thuộc tính tương sinh làm vật dẫn để điều hòa linh lực trong cơ thể. Sau khi vào Kim Đan, mỗi lần phá tiểu cảnh đều cần tiên thiên linh vật trợ giúp. Đột phá được Nguyên Anh, con đường liền rộng mở.
Nuôi một Thiên linh căn đến Nguyên Anh, đủ để táng gia bại sản.
Lại nói, Nguyên Anh dễ vào sao?
Tiên thiên linh vật . . . là rau cải trắng sao?
Tuy vậy, chiến lực của Thiên linh căn đủ kinh người.
. . .
"Kim, Thủy, Mộc tam tạp linh căn"
Khương Hy trầm mặc, Kim sinh Thủy, Thủy sinh Mộc, Kim khắc Mộc. Dựa trên độ phân bổ linh khí trong linh căn hắn mà nói, trước mắt hắn chỉ có thể chủ tu Thủy thuộc tính.
Đột nhiên hắn ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa, thì thầm:
“Có người”.
Ngoài sân có người đang đi, tiếng bước chân của người này nhẹ nhàng, từ tốn, đủ để báo cho người khác biết là có người mà không gây ồn ào. Khương Hy đương nhiên biết đó là ai, Điền đại phu trở về rồi.
Tiếp theo, hắn nghe thấy tiếng mở cửa phòng rồi một tiếng 'kịch'. Khương Hy xác định, là tiếng hộp thuốc.
"Điền đại phu đi ra ngoài chữa bệnh?", hắn thì thào.
Sau đó liền không còn tiếng động gì nữa. Chỉ còn tiếng gió kêu ngoài trời. Điền đại phu ngủ rồi.
Khương có điều suy nghĩ nhưng nhanh chóng bị vứt ra sau đầu. Hắn không để ý đến Điền đại phu nữa, hắn khoanh chân hít thở. Nhịp thở lúc nhanh lúc chậm có quy luật, không khí xung quanh hắn có chút thay đổi, từng dòng khí ấm dần xuất hiện trong người hắn, đi vào linh căn rồi đi ra lại chạy dọc khắp thân thể.
Khương Hy đang sử dụng một loại thổ nạp thuật cơ bản để bắt đầu cảm nhận và dẫn đạo thiên địa linh khí vào cơ thể.
Thuật này gọi là Dẫn Khí Thuật.
. . .
Một canh giờ sau.
Khương Hy mở mắt, ánh mắt hắn sáng như hai viên minh châu, tinh thần tỉnh táo, khí tức ổn định. Hắn hài lòng, đưa tay lên kiểm tra thân thể. Lúc sau liền nhíu mày, thầm nghĩ:
"Thân thể có chút yếu"
Thể phách của Khương Hy tính ra cũng bình thường như bao người nhưng lấy góc độ của một vị 'Nguyên Anh' lão tổ mà nói, 'yếu' là nhẹ nhàng lắm rồi.
Khương Hy ngẫm lại, một vài dược liệu ở trong kho không dùng để làm thuốc được, lão Điền định đem bỏ. Hắn xuống giường, ra khỏi phòng, đi về hướng nhà tắm.
Khương Hy đi rất nhẹ, nếu Điền đại phu đi để báo là có người thì hắn đi là không một tiếng động.
Không lâu sau, hắn đến nhà tắm, đổ nước vào thùng đến mức cách thành tầm một gang tay. Thùng nước tắm cao ngang hông Khương Hy, độ lớn đủ để hai người như hắn tắm. Khương Hy hiện tại chỉ cao khoảng tầm hơn một mét sáu lăm một chút nên cái thùng này cũng không tính là lớn. Thắp củi lửa lên đun nước xong, hắn liền hướng về phía nhà kho mà đi.
Nhà kho của Điền y quán rất lớn, rộng gần bằng phòng hiện tại mà Khương Hy đang ở. Không gian khá tối, hắn tốn không ít thời gian lần mò giỏ dược liệu dự định bỏ vào sáng mai. Bắt được giỏ hắn liền tiến về phòng tắm.
Khương Hy đổ dược liệu ra, bắt đầu phối dược để hòa vào nước. Bỗng nhiên, hắn ngưng lại, ánh mắt tập trung vào nắm . . . không, một bao cỏ màu đỏ ở trước mặt. Nếu nắm cỏ này tươi tốt, nó sẽ tỏa sắc đỏ rực rỡ, trái với vẻ ảm đảm này. Hắn mừng thầm.
Huyết Tinh thảo.
Không nghĩ đến sẽ gặp linh dược luyện thể ở đây. Khương Hy dùng dược hòa nước để tắm là để chỉ phàm dược, phàm dược nếu chỉ để ngâm tắm thì không có tác dụng gì nhưng nếu phối theo phương thuốc đặc biệt thì hiệu quả cũng không kém. Còn với linh dược mà nói, Điền đại phu chưa cho hắn quản.
Nhìn màu sắc Huyết Tinh thảo, hắn liền biết lão Điền chăm sóc không đúng cách nên tưởng lầm đã hỏng, cần phải bỏ. Không phải lão Điền cô văn quả lậu, mà quả thật Huyết Tinh thảo cực kỳ khó nuôi dưỡng ở Nguyệt Hải Thành. Huyết Tinh thảo là đê giai linh dược, sinh trưởng ở vùng nhiệt độ cao, đồng thời phải cấp máu để dưỡng dược.
Từ lúc lập thành cho đến hiện tại, Nguyệt Hải Thành chưa bao giờ có cái gọi là nóng, thời tiết ấm nhất ở đây gọi là 'mát' ở nơi khác. Kiến thức nuôi trồng Huyết Tinh thảo tu sĩ bình thường cũng không biết, chỉ có đan sư mới rõ. Điền đại phu chỉ là phàm nhân, tự nhiên không biết.
Khương Hy mừng rỡ, với từng này Huyết Tinh thảo, hắn đủ để nâng cao thể phách rồi.
Kế đến, Khương Hy lấy một nắm Huyết Tinh thảo đem lại gần lò lửa, rồi dùng răng cắn đầu ngón tay, nhỏ máu vào Huyết Tinh thảo.
Một lát sau.
Huyết Tinh thảo từ một màu sắc ảm đạm dần chuyển sang đỏ rực lên. Khương Hy thầm may mắn, xem ra Điền đại phu mới vứt bỏ không lâu. Cầm nắm thảo này, Khương Hy phối thêm vài dược liệu hòa vào thùng nước theo một phương thuốc cổ. Phương thuốc cổ này xuất hiện từ rất sớm, khi mà linh dược chưa có nhiều như hiện nay.
Phương thuốc này gọi là Huyết Cốt Điều Dược, đặc điểm của loại phương thuốc này là nó cực kỳ đau vì tác dụng của nó rất ‘bạo lực’.
Dưới tác dụng của Huyết Tinh thảo, nước bắt đầu chuyển sang màu đỏ nhạt. Kiểm tra nhiệt độ, Khương Hy âm thầm gật đầu, bắt đầu cởi bỏ quần áo trên người ra. Nhìn bộ đồ nâu sờn cũ kia, hắn nghĩ có lẽ nên mua một bộ y phục mới.
Hắn từ từ bước vào thùng nước, cẩn thận ngồi xuống ngâm mình. Lúc sau, hắn nhíu mày, thầm nhủ:
“Đến rồi”.
Lần đầu ngâm nước thuốc là kinh khủng nhất. Lúc đó cơ thể người tạp chất nhiều nhất. Nước thuốc sẽ ép cơ thể đẩy ra càng nhiều tạp chất càng tốt, quá trình này cực kỳ thống khổ. Nhiều người từ bỏ vì không chịu nổi đau đớn.
Từng luồng huyết khí trong nước dần tiến vào trong người Khương Hy. Hắn cắn răng chịu đựng, tập trung tinh thần dẫn huyết khí vào cơ thể. Huyết khí vào cơ thể bắt đầu thấm vào hệ cơ xương. Xương của hắn bắt đầu nứt ran đúng hơn là lớp vỏ ngoài của xương rã ra, huyết khí xâm nhập sâu vào xương tủy. Lúc này xương hắn nếu nhìn được bằng mắt thì nó có màu đỏ rực như máu, cái tên ‘Huyết Cốt’ xuất hiện cũng là do đây cả. Cơ bắp của hắn bị kéo căng, rồi lại co thắt, thống khổ như bị xé ra từng mảnh.
Khương Hy cảm nhận được đau đớn trong cơ thể hắn, linh thức hắn mạnh, hắn liền biết trong cơ thể hắn đang diễn ra cái gì. Hai tay hắn vịn vào thành thùng, hắn ngăn bản thân mình không được đứng dậy, nếu không liền công toi.
Khương Hy cắn chặt răng, hắn không thể hét lên. Điền đại phu sẽ nghe thấy, hắn không thể giải thích rõ ràng được. Những âm thành trầm thấp dần phát ra từ kẽ răng tựa như dã thú bị thương. Trên gương mặt điển trai non nớt đầy đau đớn của hắn, một dòng nước ấm chảy ra từ mắt.
Khương Hy khóc rồi.
"Đau"
"Đau quá"
"Lão phu đau chết mất"
Trong đầu, hắn bắt đầu xưng hô loạn hết cả lên. Thần trí hiện tại của hắn không thanh tĩnh nổi nữa rồi.
. . .
Một khắc sau.
Nước tắm trong trở lại, tất cả huyết khí đều đã nhập thể Khương Hy. Mặt Khương Hy tái nhợt, thở dốc, hắn định ngồi thẳng dậy.
Chợt, dị biến phát sinh.
Trên làn da trắng noãn của hắn, từng vết tích nhỏ như kim châm liền xuất hiện, phủ kín cả người, từ đó máu bắt đầu chảy ra.
Giai đoạn tiếp theo, đào thải tạp chất.
Phát sinh đột ngột, Khương Hy lập tức dùng tay bịt miệng lại không cho âm thanh lọt ra ngoài. Theo máu chảy ra là hỗn hợp đen ngòm, mang một mùi hôi thối vô cùng khó chịu. Lúc này Khương Hy thật muốn điên lên rồi, cảm giác như bị vắt ra vậy. Cơ thể hắn như xoắn lại, đau đớn kịch liệt truyền ra.
Nước bắt đầu đen dần.
Quá trình này diễn ra không lâu, chưa đến vài phút. Thùng nước trong vắt liền thành đục đen mà phát ra mùi hôi thối. Khương Hy uể oải, dùng hết sức bình sinh trụ cả người vào thành, sắc mặt tái nhợt. Đôi mắt hắn đỏ lên, trên mặt vẫn còn vương lại chút nước mắt. Trên người còn lưu lại vết máu lẫn tạp chất nhớp nháp.
Hôm nay Khương Hy thật thảm.
Bình tâm lại một hồi, hắn bắt đầu thay nước kỳ cọ vết tích. Quấn tạm cái khăn nơi hông, hắn chạy về hướng quầy thuốc. Thân thể hắn có chút run rẩy, hiện tại chỉ vừa mới hết mùa đông, trời đêm vẫn còn lạnh lắm. Tiến vào quầy thuốc, Khương Hy theo trí nhớ mà tìm đến mấy loại dầu hương.
. . .
. . .
Trong phòng tắm, mùi hôi thối đã không còn, thay vào đó là mùi dầu hương. Khương Hy đã xử lý hết hiện trường, để tránh Điền đại phu nghi ngờ. Hơn nữa, dầu hương ở Điền y quán cũng rất nhiều, thiếu đi một chút lão nhân cũng sẽ không để ý. Lúc này hắn đang ngâm mình trong thùng nước mới, ngã đầu ra thư giãn.
Sắc mặt của hắn đã trở lại hồng hào như trước. Khương Hy đưa tay lên chạm nhẹ vào da, cảm giác mịn màng vô cùng. Hắn ngồi thẳng lưng, tập trung tinh thần cảm thụ thân thể. Từng tấc xương, khớp xương, các khối cơ được tẩy rửa hoàn mỹ. Theo linh thức của hắn mà nói, xương cốt hắn đang tỏa sáng như tân sinh.
“Thoát thai hoán cốt a”, Hắn lẩm bẩm.
Hắn có thể cảm nhận được, sức lực hiện tại của hắn ít nhất là mạnh gấp đôi so với trước. Khương Hy cảm thán, luyện thể không đơn giản chút nào.
Đời trước, hắn cũng ngâm nước thuốc nhưng lúc đó hắn đã chuẩn bị hai viên đan dược.
Hộ Cốt đan và Hộ Phủ đan.
Hai viên đan dược này bảo vệ xương và phủ tạng đồng thời làm giảm thống khổ, chưa kể lúc đó hắn đã có Luyện Khí cảnh tu vi rồi. Tương tự như ở thế gia, một lần ngâm thuốc đều có trưởng bối ở cạnh trông coi. Còn Khương Hy, lần này hắn trọn vẹn lãnh đủ.
Khương Hy lắc đầu, tự nói:
“Mạo hiểm quá rồi”.
Hắn nhìn về đám Huyết Tinh thảo, thầm nghĩ cần phải thêm linh dược khác để phối. Đơn thuần Huyết Tinh thảo về sau không có tác dụng lớn. Hắn hiện tại nghèo lắm, mua linh dược là quá đắt rồi.
"Xem ra phải nghĩ cách khác", Khương Hy lẩm bẩm.
Tắm rửa xong xuôi, hắn trở về phòng. Trước đó hắn đã xử lý Huyết Tinh thảo rồi giấu kỹ ở sau phòng tắm. Từ khi hắn ở lại đây, việc dọn dẹp nhà cửa đương nhiên do hắn quản, Điền đại phu cũng thành thói quen mà không kiểm tra nữa. Trước khi đóng cửa, Khương Hy nhìn về phía phòng của Điền đại phu, nói nhỏ:
"Lão bá, xin lỗi"
Khương Hy thở dài, tiến về cửa sổ, nhìn ra ngoài. Nguyệt Hải Thành chìm trong đêm tối, hoàn toàn tĩnh lặng. Hắn ưa thích khung cảnh này, vô cùng yên tĩnh, tựa như năm đó hắn ngồi trong lâu đọc sách.
Khương Hy nhìn lên bầu trời, lòng có chút lạc.
Đêm nay không trăng.
Một cơn gió thoảng qua ô cửa, luồn vào người hắn, lạnh a.
Xuân đến rồi.
Hắn đưa tay ra đóng cửa sổ, thổi nến, lên giường.
Đi ngủ.
. . .
. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.