Chương 243: Giấu nghề có tạo nghệ
VeHuyenHy
13/05/2020
Đôi bên lại lao vào một cuộc chiến thời gian, xem thử ai kiên nhẫn hơn ai. Trong chốc lát, chiến trường rừng thông đã bị Băng Chấn Thiên Cước của Tuyết tướng đánh nát không còn một gốc thông nào đứng thẳng cả.
Khương Hy nhanh chóng lướt về đồng băng ban đầu, chí ít ở đây di chuyển cũng dễ dàng hơn.
Đồng băng vốn không còn được bằng phẳng như ban đầu nữa mà qua một hồi đại chiến, nó cũng xuất hiện đôi chút chướng ngại vật rồi.
Nhưng chung quy lại thì vẫn dễ tránh đòn hơn.
Một cước của Tuyết tướng bất ngờ hạ xuống, Khương Hy liền nhanh chóng lướt ra sau rồi xuất một chiêu Đại Hà ra đáp trả.
Mặt băng bên dưới liền bị đánh nát ra thành băng vụn nhưng biển nước dưới kia chưa kịp hiện thì lại bị hàn khí một lần nữa đóng băng.
Một con sông lớn bất ngờ đánh thẳng về hướng Tuyết tướng, hắn liền híp mắt lại vỗ ra một chưởng, hàn khí liền tản ra mà đóng băng lấy con sông đó.
Một khối băng khổng lồ liền xuất hiện đập thẳng vào mặt băng bên dưới.
Từng tiếng nứt vỡ lần lượt nứt ra, theo đó, mặt băng bên dưới liền chịu không được sức nặng nữa mà tan nát, khối băng con sông kia liền trôi nổi ở trên đó.
Tuyết tướng cùng Khương Hy đồng loạt vận thân pháp di chuyển sang một chỗ khác, chiến trường lại tiếp tục bị thu hẹp lại.
Lần này, Khương Hy chủ động xuất kích, hàng loạt trương Kim Quang Phù xuất hiện mà hóa thành kim quang lao đến Tuyết tướng.
Tuyết tướng liền tỏa hàn khí ra, kết hợp với tuyết chi ý cảnh, hàng loạt băng nhận liền tạo ra mà đối ứng.
Trong chốc lát, một đồng nhiệt vụ liền tỏa ra mịt mù mà che mắt người khác nhưng đối với bọn hắn mà nói, đám nhiệt vụ này có cũng như không.
Khương Hy có linh thức, Tuyết tướng có linh nhãn, đôi bên rất nhanh liền tìm thấy thân ảnh đối phương mà lại lao vào nhau.
Khương Hy nhanh chóng ném ra mấy đạo Hỏa Cầu Phù, hàng loạt hỏa cầu được dung hòa với Dục Hỏa nóng bỏng lần lượt liền bắn ra.
Hỏa cầu phi thường lớn, bởi Khương Hy đã dùng nhân tức hòa vào nó, trình độ sử dụng nhân tức của hắn đã đạt đến một mức độ ổn định rồi nên sử dụng cũng không phải khó khăn gì.
Hỏa cầu rất nhanh liền lao đến Tuyết tướng, khóe miệng hắn liền nhếch lên mà xuất cước đá vào đó.
Rất nhanh sau đó, hàn khí kinh khủng từ các đạo phù văn lam quang kia thoát ra, các khối hỏa cầu của Khương Hy đều đã bị đóng băng hết lại.
Nhưng cũng lúc đó, khóe miệng của Khương Hy khẽ nhếch lên, một đạo phù văn chói lóa bất ngờ sáng lên xuyên qua nhiệt vụ.
Trong tay hắn không biết từ bao giờ đã cầm Hắc Trúc Bút. Tuyết tướng đột nhiên cảm ứng được một tia không ổn, hắn vội vàng vận thân pháp mà tránh né.
Bất quá Khương Hy đã đợi đến cơ hội trước hắn, hai mắt hắn liền lóe lên một tia tinh quang.
“Băng Bạo Phù”.
Oanh!
Hàng loạt khối hỏa cầu bị đóng băng kia ngay lập tức liền nổ lên liên hồi, một cỗ chấn động kịch liệt liền tỏa ra, dư lực khủng khiếp liền tạo thành một cơn cuồng phong quét ra xung quanh.
Khương Hy liền mượn cỗ cuồng phong này mà lướt ra phía sau.
Bạo tạc trôi qua, nhiệt vụ lại nhiều thêm một mảng, Khương Hy cẩn thận vận linh thức lên quan sát về phía đó.
Đột nhiên, tóc gáy hắn liền dựng cả lên, một cảm giác không ổn liền dâng lên tận đầu, hắn vội vàng vận pháp lực hộ thể lên.
Rầm!
Một đòn tấn công khủng khiếp bỗng dưng đập thẳng vào lưng hắn mà văng ra một đoạn dài trên mặt băng, sợi dây vải buộc tóc kia của hắn cũng tuột ra mà bay trong gió.
Hắn liền phun ra một bãi máu đỏ tươi đầy nhiệt khí, một tiếng nứt gãy liền vang lên sau lưng.
Năm cái xương sườn trực tiếp gãy đi.
Hắn chật vật đứng dậy mà nhìn về phía thân ảnh ở phía xa xa kia. Nơi đó là chính là Tuyết tướng đang thở dốc mà dùng hay tay chống đầu gối.
Trên thân hắn bây giờ đã phủ lên một lớp máu đỏ tươi, tốc độ của hắn rất nhanh, có thể thoát ra được khỏi vụ nổ liên hoàn kia nhưng rốt cuộc hắn vẫn phải chịu thương.
Mang thương thế trên thân, Tuyết tướng vậy mà vẫn có thể toàn lực tung ra một chiêu Băng Chấn Thiên Cước trọng thương Khương Hy.
Khương Hy thường hay tự gọi mình là dị loại, bởi tình huống của hắn khác với mọi người. Còn với Tuyết tướng này, Khương Hy trực tiếp xem hắn là quái thai.
Phản ứng của thằng này cực kỳ khủng khiếp, thân thể vừa gặp trọng thương thì dù tốn sức chín trâu hai hổ cũng phải đem thương thế này đáp thẳng lên người đối phương.
Như vậy thì thế trận mới trở lại được thế cân bằng.
Bây giờ, Khương Hy thật sự không muốn đấu nữa rồi, càng đấu nữa thì kết cục của đôi bên là lưỡng bại câu thương mà thôi.
Xung quanh đây hắn cũng không chắc liệu có người nào đang muốn làm chim sẻ không nhưng hắn không nguyện ý biến thành châu chấu đâu.
Linh thức của Khương Hy rất mạnh nhưng trong một trận chiến này, hắn bắt buộc phải tập trung vào một mình Tuyết tướng, đối diện với loại quái thai này, phân tâm chính là tự sát.
Hắn có chút khó khăn mà nói ra:
“Chúng ta... dừng ở đây được chứ?”.
Nghe vậy, Tuyết tướng liền bật cười rồi ho khục khục vài tiếng, hắn hướng Khương Hy nói ra:
“Ngươi quá mạnh, cũng may lần này là ta đi, nếu không Lam Thiên Tuyết Tộc không biết phải chịu bao nhiêu tử thương rồi”.
Ý tứ lời này là còn lâu, trận chiến này có lẽ chỉ được phép một trong hai còn sống mà thôi. Mà theo ngụ ý của Tuyết tướng, người còn sống tự nhiên là hắn.
Khương Hy cũng không ngờ câu trả lời mình nhận lại được lại là thế này. Phải biết cường giả dù nghịch thiên đến mấy thì quan trọng nhất vẫn phải giữ lại cái mạng của mình.
Tuyết tướng rất cường nhưng Khương Hy không ngờ rằng hắn vậy mà lại có tâm ý tử chiến. Không lẽ cường giả xuất thân từ quân đội lại đáng sợ đến bực này.
Bàn luận và tử chiến là hai loại đấu pháp khác nhau một trời một vực. Tình huống của bọn hắn đương nhiên không thể nào gọi là bàn luận rồi nhưng dưới góc độ của Khương Hy, tử chiến hẳn là không đến.
Dù sao cũng cần phải có một mức giới hạn, Bắc Nguyên Vạn Dặm dù sao cũng là sân nhà của Lam Thiên Tuyết Tộc, một người đánh không lại thì gọi thêm cường giả cùng cấp đi vây công.
Mài chiến một hồi thì thể nào Tuyết tướng cũng sẽ giết được Khương Hy thôi. Nhưng hắn lại lựa chọn đơn độc đối chiến.
Có lẽ đây là cái tâm của cường giả đối với cường giả.
Hoặc chỉ đơn giản Tuyết tướng là một tên điên.
Lần đầu tiên trong đời, Khương Hy có cảm giác cực độ nguy hiểm đối với một người đồng cấp, xem như lần đầu hắn khiêu chiến vượt cấp giết Lý Viễn Trình cũng không cảm nhận được cỗ nguy hiểm như bây giờ.
Giữa lúc này, dị biến đột ngột phát sinh.
Năm cỗ khí tức hùng hồn từ phương xa bất ngờ phát ra, tâm tình Khương Hy liền trực tiếp rơi vào hầm băng
Cỗ khí tức này là của Lam Thiên Tuyết Tộc.
Một mình Tuyết tướng hắn đã chịu không được rồi chứ đừng nói là thêm năm người nữa.
Vậy nên, không cần suy nghĩ nhiều, Khương Hy trực tiếp quay đầu vận Nhân Gian Hành Tẩu cùng Thần Hành Thiên Nhai Phù lên đến tận cùng mà bỏ chạy.
Tuyết tướng không có linh thức nhưng hắn cảm nhận được huyết mạch của đồng tộc đang tiến về đây, tự nhiên liền giải thích được hành động bỏ chạy của Khương Hy.
Hắn thưởng thức Khương Hy như một cường giả, vậy nên hắn muốn tự tay xử lý đối phương chứ không phải nhờ vào tộc nhân.
Tuyết tướng thở ra một hơi, khí thế triệt để bùng phát, tốc độ một lần nữa lại bạo phát ra. Tốc độ của hắn... vậy mà vẫn có thể tăng thêm.
Trong chốc lát, thân hình Khương Hy lóe ra, một bóng đen đã phủ thẳng xuống người hắn rồi.
“Băng Chấn Thiên Cước - Băng Sơn”.
Khương Hy đột nhiên quay người lại, một cước như đại sơn đập thẳng xuống giữa ngực hắn. Khóe miệng hắn bất giác cong lên.
Mí mắt của Tuyết tướng liền nhảy lên.
Trên thân Khương Hy đột nhiên xuất hiện ra hàng loạt đồ án phù văn. Toàn thân hắn trong chốc lát được một đoàn quang mang bao bọc lại. Đại Địa Thủ Hộ triệt để mở ra, toàn vẹn ngăn trở lại một chiêu này của Tuyết tướng.
Không phải chỉ có mỗi Tuyết tướng mới biết giấu nghề lừa người, Khương Hy đương nhiên cũng thạo cái trò này, tạo nghệ thậm chí rất cao.
Tay trái hắn rất nhanh liền giữ lấy cái chân đang đạp thẳng vào ngực hắn, Địa Khí ngay lập tức liền gia trì lực lượng cho hắn.
Tuyết tướng liền giật mình thốt ra:
“Luyện thể?”.
Nhưng hắn nhận ra đã chậm, hắn không thể thu chân về được nữa rồi. Ngay sau đó, một không gian đỏ hồng bất ngờ xuất hiện mà bao bọc cả hai người bọn hắn lại.
Sắc thế.
Vô tận Sắc Dục Khí liền bùng nổ ra mà tiến nhập vào thể nội Tuyết tướng, hắn liền nhanh chóng vận hàn khí của cơ thể ra mà đối ứng.
Hai mắt Khương Hy hóa thành màu tím, hai đoàn quang hỏa liền lập lóe hiện ra, một cỗ dụ hoặc kinh người liền toát ra cuốn lấy Tuyết tướng.
Đột nhiên, một đạo tơ máu chảy ra từ khóe môi hắn, nội tâm Khương Hy liền kinh ngạc không thôi.
Tuyết tướng lại tự cắn lưỡi mình để đổi lấy sự thanh minh.
Dẫu vậy cũng không có nghĩa là Sắc thế của Khương Hy không có tác dụng. Thần thông Băng Chấn Thiên Cước của Tuyết tướng đã bị hắn cố định lại một chỗ rồi.
Mặc dù Khương Hy chưa viên mãn Sắc Dục Thiên nhưng Sắc thế của hắn cũng là bán bộ thần thông rồi, gọi là tiểu thần thông cũng đúng.
Trừ phi Tuyết tướng còn có thần thông khác chưa thi triển, còn không thì hắn đừng hòng phá được Sắc thế của Khương Hy.
Trong khoảng thời gian ngắn, Tuyết tướng có cảm giác tâm thần mình đang dần buông lỏng ra, một cỗ ý niệm bất minh trong người hắn bắt đầu có chút rục rịch rồi.
Thân thể hắn tựa hồ có cảm giác hơi bị mất sức đi, không biết là do mệt hay do vùng không gian này đình trệ đi nữa.
Thấy vậy, Khương Hy nhanh chóng tụ Sắc Dục Khí lại mà xuất ra một chưởng đánh thẳng vào ngực Tuyết tướng.
“Ái Tâm Minh Sắc Dục”.
Lam Thiên Tuyết Tộc dù có sở hữu nhiều hàn khí trong thể nội đi chăng nữa thì cũng sẽ có giới hạn, Khương Hy không tin kịch chiến một khoảng thời gian dài như vậy mà Tuyết tướng vẫn còn đủ hàn khí chống đỡ hắn.
Chưa kể hiện tại hàn khí của Tuyết tướng còn đang phải gồng mình lên chống đỡ Sắc Dục Khí trong không gian Sắc thế này rồi.
Cho nên một chưởng này của Khương Hy xuất ra, Tuyết tướng liền phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch lại mà văng ra bên ngoài.
Không quản tình huống của hắn thế nào, Khương Hy liền nhanh chóng thu Sắc thế cùng Đại Địa Thủ Hộ lại mà chạy đi.
Vô luận là Nhân Gian Hành Tẩu hay Thần Hành Thiên Nhai Phù, hắn cũng đều thôi động đến tận cùng mà chạy.
Chạy như chưa bao giờ được chạy.
Trong chớp mắt, thân ảnh của hắn đã biến mất khỏi phiến khu vực này rồi.
Tuyết tướng lăn vài vòng trên mặt băng rồi lại tiếp tục thổ ra thêm một ngụm máu, hắn vội vàng khu động hàn khí của thể nội cùng trong không khí lại mà trấn áp cỗ nhiệt lực kia.
Trên ngực hắn lúc này đã thẳng thừng in hằn một dấu bàn tay đỏ hồng ở trên đó, nhiệt lực tỏa ra trên đó cực kỳ kinh người.
Hàn khí lập tức buông đến, nóng lạnh giao thoa với nhau liền tỏa ra một làn khói trắng thoát ly cơ thể Tuyết tướng.
Ánh mắt hắn nhìn về hướng Khương Hy bỏ chạy mà thở dài một hơi, đạo phù văn lam quang dưới chân hắn cũng triệt để biến mất.
Hắn lẩm bẩm:
“Đáng tiếc... để hắn chạy rồi”.
Sau đó vài giây, năm đạo khí tức hùng hồn đột ngột buông xuống phụ cận chỗ Tuyết tướng. Nếu Khương Hy còn ở đây, hắn sẽ nhận ra đội hình của đối phương cực kỳ dọa người.
Ba trung kỳ cảnh, hai hậu kỳ cảnh.
Trong số hai hậu kỳ cảnh, có một người có khí tràng không hề thua Tuyết tướng một chút nào, không nghi ngờ gì nữa, người này cũng bị áp chế cảnh giới.
Bốn người còn lại thấy Tuyết tướng thì vội vàng quỳ xuống hành lễ:
“Tham kiến Tuyết tướng đại nhân”.
“Miễn”, Tuyết tướng lạnh nhạt nói, một bên vẫn không ngừng thôi động hàn khí trấn áp.
Tên hậu kỳ cảnh bị áp chế cảnh giới kia thấy vậy liền xuất ra một đạo hàn khí hỗ trợ hắn trị thương, gương mặt mang theo vẻ hiếu kỳ nói ra:
“Sao ngươi lại bị thương rồi?”.
Có hàn khí bổ sung, sắc mặt Tuyết tướng rốt cuộc cũng lấy lại được màu xanh lam kia mà thở ra một hơi nhẹ nhõm. Hắn nói ra:
“Đối phương rất mạnh, thực lực không thua kém cấp bậc Tuyết tướng chúng ta”.
Nguyên lai tu sĩ hậu kỳ cảnh kia cũng thuộc cấp bậc Tuyết tướng, hắn nhìn quanh chiến trường xung quanh một lượt, vô luận là mặt băng, rừng thông hay ngọn núi tuyết, tất cả cơ hồ đều bị san bằng thành bình địa rồi.
Loại chiến đấu có thể gây ra sức hủy diệt như thế này, hắn đương nhiên cũng có thể làm ra nhưng nội tâm có chút không hiểu, hắn nói ra:
“Là Đoạt Xá Trọng Sinh?”.
Tuyết tướng lắc đầu đáp lại:
“Tựa hồ không phải nhưng hắn khắc chế được tộc ta, về sau nếu có gặp hắn thì cố gắng tìm viện trợ đối phó”.
Người kia nghe vậy liền bật cười nói ra:
“Ha ha ha Tuyết tướng chúng ta còn phải sợ nhân loại sao?”.
Tuyết tường hừ lạnh một tiếng, một tay chống người dậy nghiêm túc nói ra:
“Nếu như nhân loại đó nhanh ngang ngửa ta thì sao?”.
Người kia lập tức im lặng lại, sắc mặt cũng chuyển lại thành ngưng trọng không thôi. Tuyết tướng không để ý đến hắn, ánh mắt ngưng tụ lại hoàng kim nhìn về hướng Khương Hy chạy mà khẽ nhếch lên.
“Gặp lại sau”.
...
...
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác 10 sao nha!
Tác cảm ơn!
Khương Hy nhanh chóng lướt về đồng băng ban đầu, chí ít ở đây di chuyển cũng dễ dàng hơn.
Đồng băng vốn không còn được bằng phẳng như ban đầu nữa mà qua một hồi đại chiến, nó cũng xuất hiện đôi chút chướng ngại vật rồi.
Nhưng chung quy lại thì vẫn dễ tránh đòn hơn.
Một cước của Tuyết tướng bất ngờ hạ xuống, Khương Hy liền nhanh chóng lướt ra sau rồi xuất một chiêu Đại Hà ra đáp trả.
Mặt băng bên dưới liền bị đánh nát ra thành băng vụn nhưng biển nước dưới kia chưa kịp hiện thì lại bị hàn khí một lần nữa đóng băng.
Một con sông lớn bất ngờ đánh thẳng về hướng Tuyết tướng, hắn liền híp mắt lại vỗ ra một chưởng, hàn khí liền tản ra mà đóng băng lấy con sông đó.
Một khối băng khổng lồ liền xuất hiện đập thẳng vào mặt băng bên dưới.
Từng tiếng nứt vỡ lần lượt nứt ra, theo đó, mặt băng bên dưới liền chịu không được sức nặng nữa mà tan nát, khối băng con sông kia liền trôi nổi ở trên đó.
Tuyết tướng cùng Khương Hy đồng loạt vận thân pháp di chuyển sang một chỗ khác, chiến trường lại tiếp tục bị thu hẹp lại.
Lần này, Khương Hy chủ động xuất kích, hàng loạt trương Kim Quang Phù xuất hiện mà hóa thành kim quang lao đến Tuyết tướng.
Tuyết tướng liền tỏa hàn khí ra, kết hợp với tuyết chi ý cảnh, hàng loạt băng nhận liền tạo ra mà đối ứng.
Trong chốc lát, một đồng nhiệt vụ liền tỏa ra mịt mù mà che mắt người khác nhưng đối với bọn hắn mà nói, đám nhiệt vụ này có cũng như không.
Khương Hy có linh thức, Tuyết tướng có linh nhãn, đôi bên rất nhanh liền tìm thấy thân ảnh đối phương mà lại lao vào nhau.
Khương Hy nhanh chóng ném ra mấy đạo Hỏa Cầu Phù, hàng loạt hỏa cầu được dung hòa với Dục Hỏa nóng bỏng lần lượt liền bắn ra.
Hỏa cầu phi thường lớn, bởi Khương Hy đã dùng nhân tức hòa vào nó, trình độ sử dụng nhân tức của hắn đã đạt đến một mức độ ổn định rồi nên sử dụng cũng không phải khó khăn gì.
Hỏa cầu rất nhanh liền lao đến Tuyết tướng, khóe miệng hắn liền nhếch lên mà xuất cước đá vào đó.
Rất nhanh sau đó, hàn khí kinh khủng từ các đạo phù văn lam quang kia thoát ra, các khối hỏa cầu của Khương Hy đều đã bị đóng băng hết lại.
Nhưng cũng lúc đó, khóe miệng của Khương Hy khẽ nhếch lên, một đạo phù văn chói lóa bất ngờ sáng lên xuyên qua nhiệt vụ.
Trong tay hắn không biết từ bao giờ đã cầm Hắc Trúc Bút. Tuyết tướng đột nhiên cảm ứng được một tia không ổn, hắn vội vàng vận thân pháp mà tránh né.
Bất quá Khương Hy đã đợi đến cơ hội trước hắn, hai mắt hắn liền lóe lên một tia tinh quang.
“Băng Bạo Phù”.
Oanh!
Hàng loạt khối hỏa cầu bị đóng băng kia ngay lập tức liền nổ lên liên hồi, một cỗ chấn động kịch liệt liền tỏa ra, dư lực khủng khiếp liền tạo thành một cơn cuồng phong quét ra xung quanh.
Khương Hy liền mượn cỗ cuồng phong này mà lướt ra phía sau.
Bạo tạc trôi qua, nhiệt vụ lại nhiều thêm một mảng, Khương Hy cẩn thận vận linh thức lên quan sát về phía đó.
Đột nhiên, tóc gáy hắn liền dựng cả lên, một cảm giác không ổn liền dâng lên tận đầu, hắn vội vàng vận pháp lực hộ thể lên.
Rầm!
Một đòn tấn công khủng khiếp bỗng dưng đập thẳng vào lưng hắn mà văng ra một đoạn dài trên mặt băng, sợi dây vải buộc tóc kia của hắn cũng tuột ra mà bay trong gió.
Hắn liền phun ra một bãi máu đỏ tươi đầy nhiệt khí, một tiếng nứt gãy liền vang lên sau lưng.
Năm cái xương sườn trực tiếp gãy đi.
Hắn chật vật đứng dậy mà nhìn về phía thân ảnh ở phía xa xa kia. Nơi đó là chính là Tuyết tướng đang thở dốc mà dùng hay tay chống đầu gối.
Trên thân hắn bây giờ đã phủ lên một lớp máu đỏ tươi, tốc độ của hắn rất nhanh, có thể thoát ra được khỏi vụ nổ liên hoàn kia nhưng rốt cuộc hắn vẫn phải chịu thương.
Mang thương thế trên thân, Tuyết tướng vậy mà vẫn có thể toàn lực tung ra một chiêu Băng Chấn Thiên Cước trọng thương Khương Hy.
Khương Hy thường hay tự gọi mình là dị loại, bởi tình huống của hắn khác với mọi người. Còn với Tuyết tướng này, Khương Hy trực tiếp xem hắn là quái thai.
Phản ứng của thằng này cực kỳ khủng khiếp, thân thể vừa gặp trọng thương thì dù tốn sức chín trâu hai hổ cũng phải đem thương thế này đáp thẳng lên người đối phương.
Như vậy thì thế trận mới trở lại được thế cân bằng.
Bây giờ, Khương Hy thật sự không muốn đấu nữa rồi, càng đấu nữa thì kết cục của đôi bên là lưỡng bại câu thương mà thôi.
Xung quanh đây hắn cũng không chắc liệu có người nào đang muốn làm chim sẻ không nhưng hắn không nguyện ý biến thành châu chấu đâu.
Linh thức của Khương Hy rất mạnh nhưng trong một trận chiến này, hắn bắt buộc phải tập trung vào một mình Tuyết tướng, đối diện với loại quái thai này, phân tâm chính là tự sát.
Hắn có chút khó khăn mà nói ra:
“Chúng ta... dừng ở đây được chứ?”.
Nghe vậy, Tuyết tướng liền bật cười rồi ho khục khục vài tiếng, hắn hướng Khương Hy nói ra:
“Ngươi quá mạnh, cũng may lần này là ta đi, nếu không Lam Thiên Tuyết Tộc không biết phải chịu bao nhiêu tử thương rồi”.
Ý tứ lời này là còn lâu, trận chiến này có lẽ chỉ được phép một trong hai còn sống mà thôi. Mà theo ngụ ý của Tuyết tướng, người còn sống tự nhiên là hắn.
Khương Hy cũng không ngờ câu trả lời mình nhận lại được lại là thế này. Phải biết cường giả dù nghịch thiên đến mấy thì quan trọng nhất vẫn phải giữ lại cái mạng của mình.
Tuyết tướng rất cường nhưng Khương Hy không ngờ rằng hắn vậy mà lại có tâm ý tử chiến. Không lẽ cường giả xuất thân từ quân đội lại đáng sợ đến bực này.
Bàn luận và tử chiến là hai loại đấu pháp khác nhau một trời một vực. Tình huống của bọn hắn đương nhiên không thể nào gọi là bàn luận rồi nhưng dưới góc độ của Khương Hy, tử chiến hẳn là không đến.
Dù sao cũng cần phải có một mức giới hạn, Bắc Nguyên Vạn Dặm dù sao cũng là sân nhà của Lam Thiên Tuyết Tộc, một người đánh không lại thì gọi thêm cường giả cùng cấp đi vây công.
Mài chiến một hồi thì thể nào Tuyết tướng cũng sẽ giết được Khương Hy thôi. Nhưng hắn lại lựa chọn đơn độc đối chiến.
Có lẽ đây là cái tâm của cường giả đối với cường giả.
Hoặc chỉ đơn giản Tuyết tướng là một tên điên.
Lần đầu tiên trong đời, Khương Hy có cảm giác cực độ nguy hiểm đối với một người đồng cấp, xem như lần đầu hắn khiêu chiến vượt cấp giết Lý Viễn Trình cũng không cảm nhận được cỗ nguy hiểm như bây giờ.
Giữa lúc này, dị biến đột ngột phát sinh.
Năm cỗ khí tức hùng hồn từ phương xa bất ngờ phát ra, tâm tình Khương Hy liền trực tiếp rơi vào hầm băng
Cỗ khí tức này là của Lam Thiên Tuyết Tộc.
Một mình Tuyết tướng hắn đã chịu không được rồi chứ đừng nói là thêm năm người nữa.
Vậy nên, không cần suy nghĩ nhiều, Khương Hy trực tiếp quay đầu vận Nhân Gian Hành Tẩu cùng Thần Hành Thiên Nhai Phù lên đến tận cùng mà bỏ chạy.
Tuyết tướng không có linh thức nhưng hắn cảm nhận được huyết mạch của đồng tộc đang tiến về đây, tự nhiên liền giải thích được hành động bỏ chạy của Khương Hy.
Hắn thưởng thức Khương Hy như một cường giả, vậy nên hắn muốn tự tay xử lý đối phương chứ không phải nhờ vào tộc nhân.
Tuyết tướng thở ra một hơi, khí thế triệt để bùng phát, tốc độ một lần nữa lại bạo phát ra. Tốc độ của hắn... vậy mà vẫn có thể tăng thêm.
Trong chốc lát, thân hình Khương Hy lóe ra, một bóng đen đã phủ thẳng xuống người hắn rồi.
“Băng Chấn Thiên Cước - Băng Sơn”.
Khương Hy đột nhiên quay người lại, một cước như đại sơn đập thẳng xuống giữa ngực hắn. Khóe miệng hắn bất giác cong lên.
Mí mắt của Tuyết tướng liền nhảy lên.
Trên thân Khương Hy đột nhiên xuất hiện ra hàng loạt đồ án phù văn. Toàn thân hắn trong chốc lát được một đoàn quang mang bao bọc lại. Đại Địa Thủ Hộ triệt để mở ra, toàn vẹn ngăn trở lại một chiêu này của Tuyết tướng.
Không phải chỉ có mỗi Tuyết tướng mới biết giấu nghề lừa người, Khương Hy đương nhiên cũng thạo cái trò này, tạo nghệ thậm chí rất cao.
Tay trái hắn rất nhanh liền giữ lấy cái chân đang đạp thẳng vào ngực hắn, Địa Khí ngay lập tức liền gia trì lực lượng cho hắn.
Tuyết tướng liền giật mình thốt ra:
“Luyện thể?”.
Nhưng hắn nhận ra đã chậm, hắn không thể thu chân về được nữa rồi. Ngay sau đó, một không gian đỏ hồng bất ngờ xuất hiện mà bao bọc cả hai người bọn hắn lại.
Sắc thế.
Vô tận Sắc Dục Khí liền bùng nổ ra mà tiến nhập vào thể nội Tuyết tướng, hắn liền nhanh chóng vận hàn khí của cơ thể ra mà đối ứng.
Hai mắt Khương Hy hóa thành màu tím, hai đoàn quang hỏa liền lập lóe hiện ra, một cỗ dụ hoặc kinh người liền toát ra cuốn lấy Tuyết tướng.
Đột nhiên, một đạo tơ máu chảy ra từ khóe môi hắn, nội tâm Khương Hy liền kinh ngạc không thôi.
Tuyết tướng lại tự cắn lưỡi mình để đổi lấy sự thanh minh.
Dẫu vậy cũng không có nghĩa là Sắc thế của Khương Hy không có tác dụng. Thần thông Băng Chấn Thiên Cước của Tuyết tướng đã bị hắn cố định lại một chỗ rồi.
Mặc dù Khương Hy chưa viên mãn Sắc Dục Thiên nhưng Sắc thế của hắn cũng là bán bộ thần thông rồi, gọi là tiểu thần thông cũng đúng.
Trừ phi Tuyết tướng còn có thần thông khác chưa thi triển, còn không thì hắn đừng hòng phá được Sắc thế của Khương Hy.
Trong khoảng thời gian ngắn, Tuyết tướng có cảm giác tâm thần mình đang dần buông lỏng ra, một cỗ ý niệm bất minh trong người hắn bắt đầu có chút rục rịch rồi.
Thân thể hắn tựa hồ có cảm giác hơi bị mất sức đi, không biết là do mệt hay do vùng không gian này đình trệ đi nữa.
Thấy vậy, Khương Hy nhanh chóng tụ Sắc Dục Khí lại mà xuất ra một chưởng đánh thẳng vào ngực Tuyết tướng.
“Ái Tâm Minh Sắc Dục”.
Lam Thiên Tuyết Tộc dù có sở hữu nhiều hàn khí trong thể nội đi chăng nữa thì cũng sẽ có giới hạn, Khương Hy không tin kịch chiến một khoảng thời gian dài như vậy mà Tuyết tướng vẫn còn đủ hàn khí chống đỡ hắn.
Chưa kể hiện tại hàn khí của Tuyết tướng còn đang phải gồng mình lên chống đỡ Sắc Dục Khí trong không gian Sắc thế này rồi.
Cho nên một chưởng này của Khương Hy xuất ra, Tuyết tướng liền phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch lại mà văng ra bên ngoài.
Không quản tình huống của hắn thế nào, Khương Hy liền nhanh chóng thu Sắc thế cùng Đại Địa Thủ Hộ lại mà chạy đi.
Vô luận là Nhân Gian Hành Tẩu hay Thần Hành Thiên Nhai Phù, hắn cũng đều thôi động đến tận cùng mà chạy.
Chạy như chưa bao giờ được chạy.
Trong chớp mắt, thân ảnh của hắn đã biến mất khỏi phiến khu vực này rồi.
Tuyết tướng lăn vài vòng trên mặt băng rồi lại tiếp tục thổ ra thêm một ngụm máu, hắn vội vàng khu động hàn khí của thể nội cùng trong không khí lại mà trấn áp cỗ nhiệt lực kia.
Trên ngực hắn lúc này đã thẳng thừng in hằn một dấu bàn tay đỏ hồng ở trên đó, nhiệt lực tỏa ra trên đó cực kỳ kinh người.
Hàn khí lập tức buông đến, nóng lạnh giao thoa với nhau liền tỏa ra một làn khói trắng thoát ly cơ thể Tuyết tướng.
Ánh mắt hắn nhìn về hướng Khương Hy bỏ chạy mà thở dài một hơi, đạo phù văn lam quang dưới chân hắn cũng triệt để biến mất.
Hắn lẩm bẩm:
“Đáng tiếc... để hắn chạy rồi”.
Sau đó vài giây, năm đạo khí tức hùng hồn đột ngột buông xuống phụ cận chỗ Tuyết tướng. Nếu Khương Hy còn ở đây, hắn sẽ nhận ra đội hình của đối phương cực kỳ dọa người.
Ba trung kỳ cảnh, hai hậu kỳ cảnh.
Trong số hai hậu kỳ cảnh, có một người có khí tràng không hề thua Tuyết tướng một chút nào, không nghi ngờ gì nữa, người này cũng bị áp chế cảnh giới.
Bốn người còn lại thấy Tuyết tướng thì vội vàng quỳ xuống hành lễ:
“Tham kiến Tuyết tướng đại nhân”.
“Miễn”, Tuyết tướng lạnh nhạt nói, một bên vẫn không ngừng thôi động hàn khí trấn áp.
Tên hậu kỳ cảnh bị áp chế cảnh giới kia thấy vậy liền xuất ra một đạo hàn khí hỗ trợ hắn trị thương, gương mặt mang theo vẻ hiếu kỳ nói ra:
“Sao ngươi lại bị thương rồi?”.
Có hàn khí bổ sung, sắc mặt Tuyết tướng rốt cuộc cũng lấy lại được màu xanh lam kia mà thở ra một hơi nhẹ nhõm. Hắn nói ra:
“Đối phương rất mạnh, thực lực không thua kém cấp bậc Tuyết tướng chúng ta”.
Nguyên lai tu sĩ hậu kỳ cảnh kia cũng thuộc cấp bậc Tuyết tướng, hắn nhìn quanh chiến trường xung quanh một lượt, vô luận là mặt băng, rừng thông hay ngọn núi tuyết, tất cả cơ hồ đều bị san bằng thành bình địa rồi.
Loại chiến đấu có thể gây ra sức hủy diệt như thế này, hắn đương nhiên cũng có thể làm ra nhưng nội tâm có chút không hiểu, hắn nói ra:
“Là Đoạt Xá Trọng Sinh?”.
Tuyết tướng lắc đầu đáp lại:
“Tựa hồ không phải nhưng hắn khắc chế được tộc ta, về sau nếu có gặp hắn thì cố gắng tìm viện trợ đối phó”.
Người kia nghe vậy liền bật cười nói ra:
“Ha ha ha Tuyết tướng chúng ta còn phải sợ nhân loại sao?”.
Tuyết tường hừ lạnh một tiếng, một tay chống người dậy nghiêm túc nói ra:
“Nếu như nhân loại đó nhanh ngang ngửa ta thì sao?”.
Người kia lập tức im lặng lại, sắc mặt cũng chuyển lại thành ngưng trọng không thôi. Tuyết tướng không để ý đến hắn, ánh mắt ngưng tụ lại hoàng kim nhìn về hướng Khương Hy chạy mà khẽ nhếch lên.
“Gặp lại sau”.
...
...
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác 10 sao nha!
Tác cảm ơn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.