Chương 185: Tiến công sào huyệt yêu thú
VeHuyenHy
16/04/2020
Có Nhũ Thạch Tán làm thù lao, Lương Bình tự nhiên ra sức đẩy tiến độ tăng phẩm của Hắc Trúc Bút lên trước, lên trước cả năm cái đạo ấn trước đó mà hắn đã nhận được.
Một phần là vì hắn đã thèm muốn Nhũ Thạch Tán quá rồi, phải mau chóng nắm giữ trong tay mới được.
Một phần là vì Khương Hy không còn nhiều thời gian.
Lý Trường Không báo tin đến rằng yêu thú ở bốn mặt thành đã dần rút đi, đây đáng lý ra là chuyện tốt nhưng chúng rút không được bao lâu thì bắt đầu tấn công các trấn phụ cận.
Các trấn phụ cận đương nhiên không có tu sĩ trấn giữ rồi, chỉ dựa vào mỗi quan binh phàm nhân thôi thì cũng không đủ lực tranh thủ cho dân chúng rút lui.
Kết quả chỉ sau một đêm, hai trấn toàn diệt, hàng ngàn nhân khẩu trực tiếp trở thành miếng mồi ngon trong miệng yêu thú.
Trước tình cảnh này, dân chúng trong thành lo sợ, Phủ Thành chủ nổi giận, lập tức tuyên cáo nhiệm vụ công phạt sào huyệt của yêu thú. Lệnh trong vòng hai ngày phải tập hợp nhân lực lại Phủ Thành chủ để tấn công.
Đương nhiên, tổ đội của Khương Hy cũng bị bắt đi, là ‘bắt đi’ mà không phải ‘mời đi’.
Bởi đây chính là lệnh cưỡng chế.
Bất quá theo tính toán của Khương Hy thì để Hắc Trúc Bút chính thức thành trung giai trung phẩm pháp khí thì còn phải cần thêm vài ngày nữa.
Hắn cũng không muốn thúc giục Lương Bình làm gì, tăng phẩm pháp khí dù sao cũng là một chuyện đòi hỏi sự cẩn thận cùng tỉ mỉ, không thể vội được.
Khương Hy đương nhiên hiểu đạo lý dục tốc bất đạt rồi, nên hắn cũng không vội đi lấy pháp khí làm gì.
Không có Hắc Trúc Bút, Khương Hy vẫn còn thủ đoạn khác để dùng, hắn cũng không đến nỗi bị động trong cuộc chiến này lắm.
...
Một ngày sau khi lệnh cưỡng chế được ban ra, hàng loạt tu sĩ ở Tinh Sơn Thành lập tức tập hợp lại ở Phủ Thành chủ mà tạo thành một cỗ khí thế phi thường lớn.
Bởi những người ở đây hiện tại máu huyết đều đang dâng trào, sĩ khí đại thịnh.
Đây cũng chính là nhờ vào kết quả thủ thành của dạo trước, bọn họ giết qua không ít yêu thú, tự tin cùng thực lực cũng xem như tăng thêm một đoạn.
Tổ đội của Khương Hy cũng tập hợp lại với nhau mà nói chuyện phiếm đôi chút. Trương Tiến nhìn hắn một chút rồi nói ra:
“Vô Nhai đạo hữu, pháp khí của đạo hữu hình như còn chưa sửa xong mà, đạo hữu đi liệu có ổn không?”.
Nghe vậy, sắc mặt Lý Trường Không cùng Văn Nhân có chút hơi biến, bọn họ rõ pháp khí của Khương Hy là một cây bút dùng để họa phù. Nay bút không có thì liệu phù có thể họa được hay không thì bọn họ không chắc lắm.
Nhưng tổng thể chiến lực vì chuyện này chắc chắn sẽ giảm xuống không ít, chí ít là ở mặt quần công.
Khương Hy đương nhiên để ý đến biểu cảm của hai người họ, hắn mỉm cười nói ra:
“Không sao, tại hạ đã chuẩn bị hết rồi, chuyến này không cần lo”.
Lời hắn nói rất từ tốn, nghe rất văn nhã, hơn nữa từ trong đó ai cũng có thể nghe ra được một cỗ tự tin mãnh liệt.
Lý Trường Không cùng Văn Nhân quay ra nhìn nhau một chút rồi thầm cười khổ, quả nhiên, bọn họ không nhìn thấu được vị Vô Nhai đạo hữu này.
Về phần Lý Cầm, nàng đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội mà tiếp chuyện với hắn, bất quá hai người nói qua nói lại một vài câu xong thì Khương Hy liền thay đổi cách trả lời sang dạng đóng nhiều hơn.
Lý Cầm dù có ý nhưng khả năng hoạt ngôn của nàng vẫn còn kém, nói một hồi liền không thể gợi ra được thêm chuyện nên cũng đành từ bỏ mà quay sang nói chuyện với Triệu Hoa.
Đoàn người xì xào được một hồi thì đột nhiên một cỗ khí thế từ đâu bỗng nhiên áp xuống, toàn trường liền im bặt lại mà tập trung quan sát phía bên trên.
Ở trên đó là một trung niên nhân có thể hình tương đối mập, dáng người có chút thấp nhưng chân hắn đang đạp phi kiếm mà lơ lửng trên không.
Thấy trung niên nhân này, đồng loạt tu sĩ bên dười liền chấp tay mà cung kính nói ra:
“Gặp qua thành chủ đại nhân”.
Trung niên nhân đó chính là Tinh Sơn Thành chủ - Lục Thần Du.
Khương Hy liếc mắt lên nhìn vào người đó một chút, xem thử phong thái vị thành chủ này như thế nào.
Quả nhiên, hắn... không nhìn đến hai giây thì không nhìn nữa.
Lục Thần Du đích thật là Kim Đan cảnh đỉnh phong nhưng dựa vào khí tức phát ra thì Khương Hy có thể cảm nhận được một chút hỗn độn của linh khí.
Thể nội của Khương Hy luôn luôn có Thực Dục Thiên ngày đêm luân chuyển mà cắn nuốt linh lực, bản thân nó tự nhiên cũng tỏa ra một cỗ hấp lực gia tăng khả năng hấp thụ linh khí để tu luyện.
Nhưng vừa rồi Lục Thần Du vừa xuất hiện, tốc độ hấp thụ linh khí của Khương Hy đột nhiên bị ngắt quãng một chút rồi hấp lại bình thường. Sau đó lại bị ngắt, rồi lại bình thường.
Quá trình này diễn ra không lâu, tần suất cũng không đều đặn nhưng chỉ cần dựa vào đó thôi thì Khương Hy cũng biết được.
Lục Thần Du bị thương.
Bất quá không phải do thương tích của người khác gây ra. Dạng thương tích này Khương Hy cũng tương đối quen thuộc bởi năm xưa hắn cũng từng bị rồi.
Khả năng cao là Lục Thần Du xung kích Hóa Nguyên cảnh thất bại.
Quá trình chuyển hóa linh lực thành chân nguyên không toàn vẹn dẫn đến chân nguyên không ổn định mà tán trở về lại linh lực.
Xung lực khi tán này đương nhiên rất mạnh, Lục Thần Du tuy là tu sĩ Kim Đan cảnh đỉnh phong nhưng chân nguyên sụp đổ cũng đủ gây nội thương cho hắn rồi.
Mà dường như ngũ đại thế gia không nhà nào nhận ra được sự dị thường này cả nên thái độ đối với Lục Thần Du vẫn xem như đầy đủ.
Bất quá Khương Hy lại cảm thấy chuyện này có chút phiền phức, đây cũng là nhờ vào trực giác của hắn.
Lục Thần Du bị thương lúc nào hắn không cần biết nhưng trong tình huống hiện tại mà bị thương thì xác suất cao nhân quả sẽ đến gặp Lục Thần Du ngay.
Đương nhiên, Khương Hy cũng cảm thấy được một cỗ khí tức không lành từ chuyến đi liệp sát này cho lắm.
Sau đó, Lục Thần Du liền mở miệng nói ra một vài câu cảm tạ các loại đối với tu sĩ, tuyên bố nhiệm vụ liệp sát chính thức cũng như là phần thưởng dựa theo số công tích lấy được.
Khương Hy cũng không để ý đến cái này lắm, mục tiêu của hắn cũng chỉ có một, lấy được thứ cần thiết kia xong liền thu hồi Hắc Trúc Bút rồi chạy.
Tinh Sơn Thành này thật sự không nên ở lâu.
Ban bố nhiệm vụ xong, tất cả tu sĩ đồng loạt xuất thành mà tiến về phía ngọn núi hướng Tây Bắc kia.
Đội ngũ chinh phạt yêu thú lần này thanh thế phải nói là cực kỳ lớn, bao gồm ba tu sĩ Kim Đan cảnh dẫn đoàn, một trung kỳ, hai sơ kỳ.
Một trăm tu sĩ Trúc Cơ cảnh rải đều từ sơ kỳ đến hậu kỳ cùng gần một ngàn tu sĩ Luyện Khí cảnh hậu kỳ trở lên.
Trận thế này phải nói là cực kỳ lớn, hơn nữa tốc độ di chuyển lại cực kỳ nhanh, chỉ trong vòng nửa tiếng đồng hồ thôi, đoàn người đã di chuyển đến ngọn núi kia rồi.
Đột nhiên, một tiếng rống vang động bất ngờ kêu lên, không khí liền rung động mà tạo thành một cơn cuồng phong ập đến.
Một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ thấy vậy liền hừ lạnh một tiếng rồi phất tay, một luồng khí kình liền xuất hiện mà đối ứng công kích.
Hai luồng khí va chạm vào nhau liền tạo ra ma sát thét gào đến điếc hết cả óc rồi dần dần tiêu biến đi.
Đám tu sĩ Luyện Khí cảnh sau lưng vị tu sĩ Trúc Cơ cảnh kia liền có chút choáng váng đầu óc mà đứng không vững, số còn lại thì khẽ lắc lắc cái đầu còn đang ong ong của mình, sắc mặt tựa hồ có chút tái lại.
Tu sĩ Trúc Cơ cảnh kia nhíu mày lại rồi ngưng trọng nói ra:
“Tất cả cẩn thận, Trúc Cơ yêu thú xuất hiện rồi”.
Nghe vậy, đoàn người bên dưới liền giật mình, tâm thần liền có chút hoảng loạn.
Cơn gió kinh khủng ban nãy là do Trúc Cơ yêu thú gây ra sao?
Sao nó lại mạnh đến thế được?
Tu sĩ kia vừa dứt lời, hàng loạt yêu thú khác đã gầm thét lên mà bước đi ra khỏi bìa rừng, số lượng phải nói là cực kỳ đông, chí ít cũng phải lên đến hai ngàn con, phân biết từ đê giai cho đến cao giai yêu thú.
Ẩn ẩn trong rừng sâu liền phát ra hàng chục cỗ khí tức cường đại khác mà trợ uy cho bọn chúng.
Ba vị lão tổ Kim Đan cảnh ở trên kia bây giờ đã có chút nhíu mày lại rồi. Lão nhân đi đầu trong ba người nhẹ nhàng ngự khí tiến đến phía trước một chút mà nói ra:
“Trúc Cơ yêu thú xuất hiện rồi, hơn nữa số lượng cũng tiếp cận gần một trăm”.
Vị phụ nhân ở bên cạnh lão nghe vậy liền đồng lòng gật đầu nói ra:
“Tần đạo hữu nói đúng, số lượng này quả thực có chút đáng ngờ”.
Một lão nhân khác tiến lên nhìn xuống phía dưới một chút mà đáp lại:
“Hai vị đạo hữu, liệu trong này sẽ có Yêu Tướng chứ?”.
Lão nhân đi đầu là Tần gia lão tổ, tu vi Kim Đan cảnh trung kỳ, lão nghe vậy liền rơi vào trầm tư một hồi rồi nói ra:
“Yêu Tướng có lẽ khó, dù sao Hoàng Triều cũng không dễ gì để cho Yêu Tướng nhập cảnh đâu. Trước mắt chúng ta cứ quan sát một chút là được, nếu cần thiết thì trực tiếp ra tay”.
Hai người kia nghe vậy liền gật nhẹ đầu đáp ứng, Tần gia lão tổ đưa tay lên vuốt nhẹ chòm râu, ánh mắt có chút lướt qua một tia dị quang rồi truyền âm xuống cho một vị Trúc Cơ cảnh:
“Tần Khiêm, chỉ huy tu sĩ Trúc Cơ cảnh đi đối ứng với Trúc Cơ yêu thú, còn tu sĩ Luyện Khí cảnh cố gắng hạ sát đê, trung giai yêu thú càng nhanh càng tốt.
Liên hệ một vài Phù sư đi đánh phủ đầu trước đi, tình hình nếu bất ổn thì ba người chúng ta sẽ ra tay”.
Vị tu sĩ Trúc Cơ cảnh gọi Tần Khiêm kia nghe xong liền chấp tay cung kính truyền âm lại:
“Vâng, thưa lão tổ”.
Sau đó, hắn ngự khí bay lên mà quát:
“Các vị Phù sư, tập hợp!”.
Khương Hy ở xa xa nghe vậy liền thở dài ra một hơi, hắn quay sang hướng Lý Trường Không cùng Văn Nhân mà nói ra:
“Hai vị đạo hữu, một lát nữa đừng rời xa tại hạ quá”.
Hai người đồng loạt gật đầu, sắc mặt có chút ngưng trọng. Lý Trường Không nói ra:
“Vô Nhai đạo hữu cẩn thận”.
Khương Hy gật đầu mỉm cười, sau đó vận Nhân Gian Hành Tẩu mà lách mình tiến đến tiền tuyến. Tốc độ của hắn phi thường nhanh nên chỉ trong chốc lát đã xuất hiện ở phía trước chiến tuyến rồi.
Bất quá hiện nay hắn là tu sĩ Trúc Cơ cảnh duy nhất vẫn còn đứng trên đất.
Những tu sĩ khác đương nhiên thấy lạ nhưng cũng sẽ không nói gì thêm, chỉ cần không quá gây ảnh hưởng đến trận thế là được.
Tần Khiêm hướng đến mấy vị Phù sư rồi nói ra:
“Các vị đạo hữu, lão tổ nhà ta vừa mới thông báo, đối phương có ít nhất gần một trăm Trúc Cơ yêu thú nên số lượng yêu thú dưới Trúc Cơ cảnh kia phiền các vị đánh một đòn lớn phủ đầu vậy”.
Một vị Phù sư nghe xong liền chấn kinh nói ra:
“Cái gì, một trăm Trúc Cơ yêu thú?”.
Đồng dạng những người khác cũng có biểu hiện như vậy, đồng thời trong con mắt cũng xuất hiện một chút thoái ý.
Đại đa số bọn họ đến đây đều là vị lệnh cưỡng chế mà đến chứ không phải là tự nguyện. Trên đời này có ai nguyện ý đi bán mạng cho người khác đâu, nhất là tán tu.
Tinh Sơn Thành coi như bọn hắn không ở được, vậy thì bọn hắn sang những thành khác. Tán tu mà, thiên hạ khắp nơi đều là nhà, bọn họ ở đâu chả được.
Tần Khiêm đương nhiên nhìn ra được mấy cỗ ý định bất chính kia, nội tâm hắn liền ngập tràn lửa giận không thôi nhưng lấy đại cục làm trọng, hắn sẽ không phát tiết.
Hắn trầm giọng nói ra:
“Các vị, an nguy của dân chúng Tinh Sơn Thành đang đặt trên vai chúng ta, đã đến đây rồi thì chúng ta không thể lùi. Hơn nữa nếu tình huống thực sự gấp gáp thì ba vị lão tổ ở trên kia sẽ ra tay. Vì thế chúng ta không có gì phải lo cả”.
Vừa dứt lời, những người kia liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, ánh mắt có chút vui mừng mà nhìn về phía bầu trời.
Kim Đan cảnh a.
Đây chính là cấp bậc lão tổ của Tinh Sơn Thành, là chân chính cây trụ cột chống trời ở nơi đây.
Tần Khiêm thấy vậy liền nhẹ giọng hừ một tiếng.
Đột nhiên, mí mắt hắn có chút hơi nhảy mà vội nhìn về phía trước, bởi ở phía trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một con chim ưng khổng lồ.
Con chim ưng này vừa xuất hiện, yêu khí của nó liền bùng phát ra như sóng triều mà phủ về phía bên dưới. Theo đó trên người nó liền tỏa ra một luồng hàn khí như có như không.
Con chim ưng này phi thường lớn, trên thân nó được phủ bởi một lớp băng mỏng bám vào từng sợi lông vũ, hàn khí chính là xuất hiện từ đó.
Nó há cái miệng ra kêu lên một tiếng dài:
“Gréc!!!”.
Sắc mặt Tần Khiêm liền có chút khó coi mà quát ra:
“Chết tiệt, là Băng Lân Ưng”.
Theo một tiếng kêu dài của Băng Lân Ưng, đám yêu thú bên dưới liền chịu sự ảnh hưởng từ yêu khí của Băng Lân Ưng mà bắt đầu đồng loạt tiến về phía trước.
Tốc độ mỗi lúc một nhanh, bụi đất ở phía bên dưới liền mịt mù mà bốc lên thành một mảnh kéo dài. Đám yêu thú liên tục rống lên hàng loạt tiếng thét gào mà lao về phía trước.
Khí thế đại thịnh.
Mặt đất liền chấn động, hai chân Khương Hy liền có chút run run nhẹ lên, hắn liền tặc lưỡi một cái. Ánh mắt liền chuyển về vẻ an tĩnh kia mà chuẩn bị chiến đấu.
Vừa mới đến thôi mà đã gặp phải tình huống tệ nhất rồi.
Đại sát khí của yêu thú - Thú triều.
Một phần là vì hắn đã thèm muốn Nhũ Thạch Tán quá rồi, phải mau chóng nắm giữ trong tay mới được.
Một phần là vì Khương Hy không còn nhiều thời gian.
Lý Trường Không báo tin đến rằng yêu thú ở bốn mặt thành đã dần rút đi, đây đáng lý ra là chuyện tốt nhưng chúng rút không được bao lâu thì bắt đầu tấn công các trấn phụ cận.
Các trấn phụ cận đương nhiên không có tu sĩ trấn giữ rồi, chỉ dựa vào mỗi quan binh phàm nhân thôi thì cũng không đủ lực tranh thủ cho dân chúng rút lui.
Kết quả chỉ sau một đêm, hai trấn toàn diệt, hàng ngàn nhân khẩu trực tiếp trở thành miếng mồi ngon trong miệng yêu thú.
Trước tình cảnh này, dân chúng trong thành lo sợ, Phủ Thành chủ nổi giận, lập tức tuyên cáo nhiệm vụ công phạt sào huyệt của yêu thú. Lệnh trong vòng hai ngày phải tập hợp nhân lực lại Phủ Thành chủ để tấn công.
Đương nhiên, tổ đội của Khương Hy cũng bị bắt đi, là ‘bắt đi’ mà không phải ‘mời đi’.
Bởi đây chính là lệnh cưỡng chế.
Bất quá theo tính toán của Khương Hy thì để Hắc Trúc Bút chính thức thành trung giai trung phẩm pháp khí thì còn phải cần thêm vài ngày nữa.
Hắn cũng không muốn thúc giục Lương Bình làm gì, tăng phẩm pháp khí dù sao cũng là một chuyện đòi hỏi sự cẩn thận cùng tỉ mỉ, không thể vội được.
Khương Hy đương nhiên hiểu đạo lý dục tốc bất đạt rồi, nên hắn cũng không vội đi lấy pháp khí làm gì.
Không có Hắc Trúc Bút, Khương Hy vẫn còn thủ đoạn khác để dùng, hắn cũng không đến nỗi bị động trong cuộc chiến này lắm.
...
Một ngày sau khi lệnh cưỡng chế được ban ra, hàng loạt tu sĩ ở Tinh Sơn Thành lập tức tập hợp lại ở Phủ Thành chủ mà tạo thành một cỗ khí thế phi thường lớn.
Bởi những người ở đây hiện tại máu huyết đều đang dâng trào, sĩ khí đại thịnh.
Đây cũng chính là nhờ vào kết quả thủ thành của dạo trước, bọn họ giết qua không ít yêu thú, tự tin cùng thực lực cũng xem như tăng thêm một đoạn.
Tổ đội của Khương Hy cũng tập hợp lại với nhau mà nói chuyện phiếm đôi chút. Trương Tiến nhìn hắn một chút rồi nói ra:
“Vô Nhai đạo hữu, pháp khí của đạo hữu hình như còn chưa sửa xong mà, đạo hữu đi liệu có ổn không?”.
Nghe vậy, sắc mặt Lý Trường Không cùng Văn Nhân có chút hơi biến, bọn họ rõ pháp khí của Khương Hy là một cây bút dùng để họa phù. Nay bút không có thì liệu phù có thể họa được hay không thì bọn họ không chắc lắm.
Nhưng tổng thể chiến lực vì chuyện này chắc chắn sẽ giảm xuống không ít, chí ít là ở mặt quần công.
Khương Hy đương nhiên để ý đến biểu cảm của hai người họ, hắn mỉm cười nói ra:
“Không sao, tại hạ đã chuẩn bị hết rồi, chuyến này không cần lo”.
Lời hắn nói rất từ tốn, nghe rất văn nhã, hơn nữa từ trong đó ai cũng có thể nghe ra được một cỗ tự tin mãnh liệt.
Lý Trường Không cùng Văn Nhân quay ra nhìn nhau một chút rồi thầm cười khổ, quả nhiên, bọn họ không nhìn thấu được vị Vô Nhai đạo hữu này.
Về phần Lý Cầm, nàng đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội mà tiếp chuyện với hắn, bất quá hai người nói qua nói lại một vài câu xong thì Khương Hy liền thay đổi cách trả lời sang dạng đóng nhiều hơn.
Lý Cầm dù có ý nhưng khả năng hoạt ngôn của nàng vẫn còn kém, nói một hồi liền không thể gợi ra được thêm chuyện nên cũng đành từ bỏ mà quay sang nói chuyện với Triệu Hoa.
Đoàn người xì xào được một hồi thì đột nhiên một cỗ khí thế từ đâu bỗng nhiên áp xuống, toàn trường liền im bặt lại mà tập trung quan sát phía bên trên.
Ở trên đó là một trung niên nhân có thể hình tương đối mập, dáng người có chút thấp nhưng chân hắn đang đạp phi kiếm mà lơ lửng trên không.
Thấy trung niên nhân này, đồng loạt tu sĩ bên dười liền chấp tay mà cung kính nói ra:
“Gặp qua thành chủ đại nhân”.
Trung niên nhân đó chính là Tinh Sơn Thành chủ - Lục Thần Du.
Khương Hy liếc mắt lên nhìn vào người đó một chút, xem thử phong thái vị thành chủ này như thế nào.
Quả nhiên, hắn... không nhìn đến hai giây thì không nhìn nữa.
Lục Thần Du đích thật là Kim Đan cảnh đỉnh phong nhưng dựa vào khí tức phát ra thì Khương Hy có thể cảm nhận được một chút hỗn độn của linh khí.
Thể nội của Khương Hy luôn luôn có Thực Dục Thiên ngày đêm luân chuyển mà cắn nuốt linh lực, bản thân nó tự nhiên cũng tỏa ra một cỗ hấp lực gia tăng khả năng hấp thụ linh khí để tu luyện.
Nhưng vừa rồi Lục Thần Du vừa xuất hiện, tốc độ hấp thụ linh khí của Khương Hy đột nhiên bị ngắt quãng một chút rồi hấp lại bình thường. Sau đó lại bị ngắt, rồi lại bình thường.
Quá trình này diễn ra không lâu, tần suất cũng không đều đặn nhưng chỉ cần dựa vào đó thôi thì Khương Hy cũng biết được.
Lục Thần Du bị thương.
Bất quá không phải do thương tích của người khác gây ra. Dạng thương tích này Khương Hy cũng tương đối quen thuộc bởi năm xưa hắn cũng từng bị rồi.
Khả năng cao là Lục Thần Du xung kích Hóa Nguyên cảnh thất bại.
Quá trình chuyển hóa linh lực thành chân nguyên không toàn vẹn dẫn đến chân nguyên không ổn định mà tán trở về lại linh lực.
Xung lực khi tán này đương nhiên rất mạnh, Lục Thần Du tuy là tu sĩ Kim Đan cảnh đỉnh phong nhưng chân nguyên sụp đổ cũng đủ gây nội thương cho hắn rồi.
Mà dường như ngũ đại thế gia không nhà nào nhận ra được sự dị thường này cả nên thái độ đối với Lục Thần Du vẫn xem như đầy đủ.
Bất quá Khương Hy lại cảm thấy chuyện này có chút phiền phức, đây cũng là nhờ vào trực giác của hắn.
Lục Thần Du bị thương lúc nào hắn không cần biết nhưng trong tình huống hiện tại mà bị thương thì xác suất cao nhân quả sẽ đến gặp Lục Thần Du ngay.
Đương nhiên, Khương Hy cũng cảm thấy được một cỗ khí tức không lành từ chuyến đi liệp sát này cho lắm.
Sau đó, Lục Thần Du liền mở miệng nói ra một vài câu cảm tạ các loại đối với tu sĩ, tuyên bố nhiệm vụ liệp sát chính thức cũng như là phần thưởng dựa theo số công tích lấy được.
Khương Hy cũng không để ý đến cái này lắm, mục tiêu của hắn cũng chỉ có một, lấy được thứ cần thiết kia xong liền thu hồi Hắc Trúc Bút rồi chạy.
Tinh Sơn Thành này thật sự không nên ở lâu.
Ban bố nhiệm vụ xong, tất cả tu sĩ đồng loạt xuất thành mà tiến về phía ngọn núi hướng Tây Bắc kia.
Đội ngũ chinh phạt yêu thú lần này thanh thế phải nói là cực kỳ lớn, bao gồm ba tu sĩ Kim Đan cảnh dẫn đoàn, một trung kỳ, hai sơ kỳ.
Một trăm tu sĩ Trúc Cơ cảnh rải đều từ sơ kỳ đến hậu kỳ cùng gần một ngàn tu sĩ Luyện Khí cảnh hậu kỳ trở lên.
Trận thế này phải nói là cực kỳ lớn, hơn nữa tốc độ di chuyển lại cực kỳ nhanh, chỉ trong vòng nửa tiếng đồng hồ thôi, đoàn người đã di chuyển đến ngọn núi kia rồi.
Đột nhiên, một tiếng rống vang động bất ngờ kêu lên, không khí liền rung động mà tạo thành một cơn cuồng phong ập đến.
Một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ thấy vậy liền hừ lạnh một tiếng rồi phất tay, một luồng khí kình liền xuất hiện mà đối ứng công kích.
Hai luồng khí va chạm vào nhau liền tạo ra ma sát thét gào đến điếc hết cả óc rồi dần dần tiêu biến đi.
Đám tu sĩ Luyện Khí cảnh sau lưng vị tu sĩ Trúc Cơ cảnh kia liền có chút choáng váng đầu óc mà đứng không vững, số còn lại thì khẽ lắc lắc cái đầu còn đang ong ong của mình, sắc mặt tựa hồ có chút tái lại.
Tu sĩ Trúc Cơ cảnh kia nhíu mày lại rồi ngưng trọng nói ra:
“Tất cả cẩn thận, Trúc Cơ yêu thú xuất hiện rồi”.
Nghe vậy, đoàn người bên dưới liền giật mình, tâm thần liền có chút hoảng loạn.
Cơn gió kinh khủng ban nãy là do Trúc Cơ yêu thú gây ra sao?
Sao nó lại mạnh đến thế được?
Tu sĩ kia vừa dứt lời, hàng loạt yêu thú khác đã gầm thét lên mà bước đi ra khỏi bìa rừng, số lượng phải nói là cực kỳ đông, chí ít cũng phải lên đến hai ngàn con, phân biết từ đê giai cho đến cao giai yêu thú.
Ẩn ẩn trong rừng sâu liền phát ra hàng chục cỗ khí tức cường đại khác mà trợ uy cho bọn chúng.
Ba vị lão tổ Kim Đan cảnh ở trên kia bây giờ đã có chút nhíu mày lại rồi. Lão nhân đi đầu trong ba người nhẹ nhàng ngự khí tiến đến phía trước một chút mà nói ra:
“Trúc Cơ yêu thú xuất hiện rồi, hơn nữa số lượng cũng tiếp cận gần một trăm”.
Vị phụ nhân ở bên cạnh lão nghe vậy liền đồng lòng gật đầu nói ra:
“Tần đạo hữu nói đúng, số lượng này quả thực có chút đáng ngờ”.
Một lão nhân khác tiến lên nhìn xuống phía dưới một chút mà đáp lại:
“Hai vị đạo hữu, liệu trong này sẽ có Yêu Tướng chứ?”.
Lão nhân đi đầu là Tần gia lão tổ, tu vi Kim Đan cảnh trung kỳ, lão nghe vậy liền rơi vào trầm tư một hồi rồi nói ra:
“Yêu Tướng có lẽ khó, dù sao Hoàng Triều cũng không dễ gì để cho Yêu Tướng nhập cảnh đâu. Trước mắt chúng ta cứ quan sát một chút là được, nếu cần thiết thì trực tiếp ra tay”.
Hai người kia nghe vậy liền gật nhẹ đầu đáp ứng, Tần gia lão tổ đưa tay lên vuốt nhẹ chòm râu, ánh mắt có chút lướt qua một tia dị quang rồi truyền âm xuống cho một vị Trúc Cơ cảnh:
“Tần Khiêm, chỉ huy tu sĩ Trúc Cơ cảnh đi đối ứng với Trúc Cơ yêu thú, còn tu sĩ Luyện Khí cảnh cố gắng hạ sát đê, trung giai yêu thú càng nhanh càng tốt.
Liên hệ một vài Phù sư đi đánh phủ đầu trước đi, tình hình nếu bất ổn thì ba người chúng ta sẽ ra tay”.
Vị tu sĩ Trúc Cơ cảnh gọi Tần Khiêm kia nghe xong liền chấp tay cung kính truyền âm lại:
“Vâng, thưa lão tổ”.
Sau đó, hắn ngự khí bay lên mà quát:
“Các vị Phù sư, tập hợp!”.
Khương Hy ở xa xa nghe vậy liền thở dài ra một hơi, hắn quay sang hướng Lý Trường Không cùng Văn Nhân mà nói ra:
“Hai vị đạo hữu, một lát nữa đừng rời xa tại hạ quá”.
Hai người đồng loạt gật đầu, sắc mặt có chút ngưng trọng. Lý Trường Không nói ra:
“Vô Nhai đạo hữu cẩn thận”.
Khương Hy gật đầu mỉm cười, sau đó vận Nhân Gian Hành Tẩu mà lách mình tiến đến tiền tuyến. Tốc độ của hắn phi thường nhanh nên chỉ trong chốc lát đã xuất hiện ở phía trước chiến tuyến rồi.
Bất quá hiện nay hắn là tu sĩ Trúc Cơ cảnh duy nhất vẫn còn đứng trên đất.
Những tu sĩ khác đương nhiên thấy lạ nhưng cũng sẽ không nói gì thêm, chỉ cần không quá gây ảnh hưởng đến trận thế là được.
Tần Khiêm hướng đến mấy vị Phù sư rồi nói ra:
“Các vị đạo hữu, lão tổ nhà ta vừa mới thông báo, đối phương có ít nhất gần một trăm Trúc Cơ yêu thú nên số lượng yêu thú dưới Trúc Cơ cảnh kia phiền các vị đánh một đòn lớn phủ đầu vậy”.
Một vị Phù sư nghe xong liền chấn kinh nói ra:
“Cái gì, một trăm Trúc Cơ yêu thú?”.
Đồng dạng những người khác cũng có biểu hiện như vậy, đồng thời trong con mắt cũng xuất hiện một chút thoái ý.
Đại đa số bọn họ đến đây đều là vị lệnh cưỡng chế mà đến chứ không phải là tự nguyện. Trên đời này có ai nguyện ý đi bán mạng cho người khác đâu, nhất là tán tu.
Tinh Sơn Thành coi như bọn hắn không ở được, vậy thì bọn hắn sang những thành khác. Tán tu mà, thiên hạ khắp nơi đều là nhà, bọn họ ở đâu chả được.
Tần Khiêm đương nhiên nhìn ra được mấy cỗ ý định bất chính kia, nội tâm hắn liền ngập tràn lửa giận không thôi nhưng lấy đại cục làm trọng, hắn sẽ không phát tiết.
Hắn trầm giọng nói ra:
“Các vị, an nguy của dân chúng Tinh Sơn Thành đang đặt trên vai chúng ta, đã đến đây rồi thì chúng ta không thể lùi. Hơn nữa nếu tình huống thực sự gấp gáp thì ba vị lão tổ ở trên kia sẽ ra tay. Vì thế chúng ta không có gì phải lo cả”.
Vừa dứt lời, những người kia liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, ánh mắt có chút vui mừng mà nhìn về phía bầu trời.
Kim Đan cảnh a.
Đây chính là cấp bậc lão tổ của Tinh Sơn Thành, là chân chính cây trụ cột chống trời ở nơi đây.
Tần Khiêm thấy vậy liền nhẹ giọng hừ một tiếng.
Đột nhiên, mí mắt hắn có chút hơi nhảy mà vội nhìn về phía trước, bởi ở phía trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một con chim ưng khổng lồ.
Con chim ưng này vừa xuất hiện, yêu khí của nó liền bùng phát ra như sóng triều mà phủ về phía bên dưới. Theo đó trên người nó liền tỏa ra một luồng hàn khí như có như không.
Con chim ưng này phi thường lớn, trên thân nó được phủ bởi một lớp băng mỏng bám vào từng sợi lông vũ, hàn khí chính là xuất hiện từ đó.
Nó há cái miệng ra kêu lên một tiếng dài:
“Gréc!!!”.
Sắc mặt Tần Khiêm liền có chút khó coi mà quát ra:
“Chết tiệt, là Băng Lân Ưng”.
Theo một tiếng kêu dài của Băng Lân Ưng, đám yêu thú bên dưới liền chịu sự ảnh hưởng từ yêu khí của Băng Lân Ưng mà bắt đầu đồng loạt tiến về phía trước.
Tốc độ mỗi lúc một nhanh, bụi đất ở phía bên dưới liền mịt mù mà bốc lên thành một mảnh kéo dài. Đám yêu thú liên tục rống lên hàng loạt tiếng thét gào mà lao về phía trước.
Khí thế đại thịnh.
Mặt đất liền chấn động, hai chân Khương Hy liền có chút run run nhẹ lên, hắn liền tặc lưỡi một cái. Ánh mắt liền chuyển về vẻ an tĩnh kia mà chuẩn bị chiến đấu.
Vừa mới đến thôi mà đã gặp phải tình huống tệ nhất rồi.
Đại sát khí của yêu thú - Thú triều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.