Chương 199: Tin xấu
VeHuyenHy
22/04/2020
Khí tức sinh mệnh tỏa ra mà bao phủ lấy Chu gia lão tổ, sắc mặt nàng khó khăn lắm mới có thể khôi phục lại một chút hồng hào, nàng nhìn tấm trận bàn trên tay một chút rồi truyền âm cho Khương Hy:
“Tiểu tử, ngươi gọi là gì?”.
Khương Hy mỉm cười truyền âm lại:
“Vãn bối gọi Vô Nhai”.
Chu gia lão tổ nghe xong liền lầm bẩm hai chữ ‘Vô Nhai’ qua vài ba lần rồi đáp:
“Được, ta nhớ cái tên này. Tiếp theo ngươi nên rời đi thôi”.
Khương Hy gật đầu, ôm quyền hướng Chu gia lão tổ cùng Tần gia lão tổ mà chào rồi vận Nhân Gian Bộ Pháp lui về phía sau.
Chu gia lão tổ cầm trận bàn trong tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cái ‘mai rùa’ của Dương gia lão tổ một chút. Sau đó nàng liền ném cái trận bàn đó ra, linh thức khẽ động.
Trong chớp mắt, một đạo tự phù được họa ra trong không trung rồi dần dần áp sát lại lớp phù trận kia của Dương gia lão tổ.
Lão híp mắt lại mà xem thử rốt cuộc Chu gia lão tổ đang làm cái gì nhưng không được bao lâu thì ánh mắt liền hiện lên vẻ hoảng sợ mà quát ra:
“Cái gì, Phá Tự Phù?”.
Đúng vậy, đạo phù mà Khương Hy đưa cho Chu gia lão tổ là loại phù chuyên đi phá trận pháp - Phá Tự Phù.
Bất quá một đạo Phá Tự Phù này của Khương Hy đương nhiên không đủ để hủy đi cái phù trận kia của Dương gia lão tổ rồi.
Tu vi của hắn cũng chỉ mới Trúc Cơ cảnh mà thôi, mà cái phù trận kia lại là phù trận do một vị Phù sư của Kim Đan cảnh tạo ra. Phá Tự Phù của hắn muốn phá được cũng phải mất vài tháng đến hơn một năm.
Nhưng Chu gia lão tổ không cần cái phù trận kia toàn vẹn bị phá, nàng chỉ cần nó bị thủng một lỗ thôi là được.
Ở mức độ yêu cầu đó thì Phá Tự Phù của Khương Hy có thể làm được.
Phá Tự Phù tiếp cận đến lớp phù trận kia thì rung lên một cái, một loạt sóng theo quang huy mà toát ra, lớp phù trận kia liền có chút chấn động mà run rẩy.
Hệ thống phù văn không tự chủ được mà hiển lộ ra bên ngoài. Từng đợt rung chấn từ Phá Tự Phù tỏa ra liền khiến hệ thống phù văn trên đó bắt đầu di chuyển loạn động.
Ánh mắt của Dương gia lão tổ hoảng sợ không thôi, lão nhanh chóng vận linh thức lên mà thủ vững lớp trận văn kia.
Bất quá lão lại không thông phù đạo nên không nắm rõ được cơ chế phá trận của Phá Tự Phù nên rất nhanh, ở một góc lục giác của trận liền có dấu hiệu nứt vỡ ra.
Chu gia lão tổ bắt được điểm này liền di chuyển vạn đạo anh đào kiếm khí lên mà oanh sát vào đó. Có Phá Tự Phù chỉ điểm, lớp phù trận của Dương gia lão tổ liền chấn rộng lên rồi từng tiếng nứt vỡ mỗi lúc một lan rộng.
Cho đến khi một lớp trận trên đó theo từng tiếng nứt vỡ mà rơi ra một mảnh nhỏ. Anh đào kiếm khí liền theo đó mà xông vào trong.
Dương gia lão tổ liền hét lên một tiếng thê lương, hùng hồn kiếm khí như triều lũ tràn vào bên trong thông qua một cái lỗ nhỏ, từng đạo huyết hoa liền hiện ra mà bắn lên trên mặt trận lục giác kia.
Sau đó, lớp lục giác kia cũng bị vạn đạo kiếm khí mang theo máu tươi bùng nổ từ bên trong mà tan vỡ ra
Hư ảnh hồ lô ở trên không trung theo đó liền dần mờ nhạt đi rồi tiêu tán thành quang vụ mà biến đi mất.
Dương gia lão tổ vẫn lạc.
Hỏa diễm quấn quanh cái hư ảnh hồ lô kia liền được tự do mà dần thu lại trở về người Tần gia lão tổ. Tần gia lão tổ liền thở nhẹ ra một hơi, ánh mắt mang theo nộ hỏa kinh hoàng mà vận đại lực truyền về phía hỏa long.
Hỏa khí của hỏa long đại vượng mà bùng cháy lên như dung nham phun trào. Mặt đất bị biển lửa cải tạo mà đã trở thành một mảnh nham tương tuyệt địa.
Cung Thương liền gầm lên một tiếng, hai chân trượt dài trên nham tương.
Mùi cháy của thịt dần dần bốc lên trong không khí, sắc mặt của Cung Thương mỗi lúc một tái đi. Trạng thái thú hóa của hắn đã không thể duy trì thêm được nữa rồi.
Trên thân hắn giờ đây đã loang lỗ máu tươi do mấy đạo kiếm khí của Chu gia lão tổ. Đồng thời những vết thương này còn phải chịu đốt cháy bởi hỏa diễm từ con hỏa long kia nên nhìn Cung Thương bây giờ thật thảm thương và tàn tạ.
Đồng dạng là Kim Đan cảnh trung kỳ nhưng qua lần giao thủ này, hắn mới tường được kể cả đồng cảnh giới thì vẫn có khoảng cách nhất định.
Tần gia lão tổ đã đem cái cảnh giới này đánh vững đến không thể nào vững hơn. Thậm chí qua một thời gian nữa, lão hoàn toàn có đủ lực đi xung kích vào hậu kỳ cảnh.
Chu gia lão tổ nhân lúc bản thân vẫn còn đủ lực để tấn công, nàng liền triệu hồi số kiếm khí của nàng lại mà oanh sát về phía Cung Thương.
Tần gia lão tổ cũng quát lên một tiếng, hỏa long liền cong thân người sau lại mà đẩy về phía trước. Hai chân Cung Thương cắm trên mặt đất liền trượt dài ra sau.
Trọng tâm của hắn mỗi lúc một mất nhưng hai chân vẫn vững vàng trượt trên mặt đất. Kiếm khí kinh thiên liền ập xuống như mưa, một loạt tiếng động như sóng gầm núi lở liền vang lên.
Ở xa xa, sắc mặt của mấy vị tu sĩ còn sống sót liền lộ ra từng mảnh cuồng hỉ không thôi.
Thắng!
Mấy vị lão tổ vậy mà thắng rồi!
Tần Khiêm nắm chặt tay lại, sắc mặt kích động không thôi. Lão tổ nhà hắn không sao là may mắn lắm rồi.
Một lát sau, thân ảnh của Khương Hy hiện ra trở lại mà xuất hiện bên cạnh Tần Khiêm. Bất quá Tần Khiêm vẫn chưa nhận ra được sự hiện diện của hắn.
Còn hắn thì tạm thời muốn ở một mình mà quan sát.
Hành động của Cung Thương làm hắn có chút phải suy nghĩ. Hắn không chắc công pháp của Cung Thương thôi động đến tận cùng có thể làm ra được sự tình gì.
Nhưng rõ ràng sau khi thú hóa xong, công việc duy nhất mà hắn làm chính là kìm giữ đạo pháp thuật hỏa long kia lại.
Không tấn công, cũng không chuyển hướng. Chỉ đơn thuần phòng thủ mà thôi.
Theo như quan sát của Khương Hy từ đầu trận chiến đến giờ, chỉ có Dương gia lão tổ là thủ từ đầu đến cuối mà dường như cũng chỉ có mỗi mình lão là quen thuộc với việc này.
Cho đến thủ đoạn bảo mệnh của lão cũng vẫn là một cái phù trận phòng thủ chứ không phải trị thương hay thoát thân..
Còn Cung Thương thì khác, Cung Thương mang theo một cỗ bạo ngược của yêu thú, tính cách tương đối huyết tính. Theo hắn đoán, có lẽ đây chính là tác dụng phụ của công pháp Thuần Thú Môn.
Người tu luyện khả năng cao sẽ bị ảnh hưởng bởi huyết tính của yêu thú.
Mà yêu thú thì không có khái niệm thủ, đương nhiên trừ Quy Yêu ra.
Từ đầu đến cuối, Cung Thương vẫn luôn một mực tấn công, chỉ khí đạo hỏa long kia xuất hiện, hắn vậy mà lại chuyển sang dùng thủ.
Cũng vì chính loại hành động này mà Khương Hy bắt đầu ngờ vực rằng Cung Thương... đang bảo vệ cho cái gì đó ở phía sau.
Bất giác, hắn liền nhớ đến hai chữ ‘nội tình’ từ trong miệng Mị Cơ. Ánh mắt hắn liền lướt qua một tia tinh quang, thần sắc tựa hồ có chút căng thẳng mà hít thở không thông.
Giữa lúc này, một tiếng thở dài liền vang vọng lên khắp mảnh thiên địa này.
Toàn trường liền rơi vào tĩnh mịch. Con tim Khương Hy liền nhảy lên một cái.
Xuất hiện rồi?
Tần gia lão tổ cùng Chu gia lão tổ nghe thấy liền nhanh chóng thu công lại mà lui về phía sau, sắc mặt như lâm vào đại địch.
Cung Thương chật vật bò trên mặt đất mà ngồi dậy, toàn thân bê bết máu tươi cực kỳ thảm hại. Thân thể hắn đã không còn thú hóa nữa mà đã trở về như trước.
Hắn ho khục khặc vài tiếng rồi nôn ra một bãi máu tươi tanh tưởi, sắc mặt tái xám lại như xác chết, hơi thở có chút khó khăn cùng không thông.
Đột nhiên, một bóng người không một tiếng động xuất hiện ở bên cạnh, một tay đưa ra nắm lấy cằm hắn rồi ném vào một viên đan dược.
Đan dược vào miệng, một cỗ sinh mệnh lực liền tỏa ra mà bao phủ lấy cơ thể của Cung Thương. Cung Thương vội vàng nửa quỳ rồi ôm quyền nói ra:
“Đa tạ Môn chủ”.
Vừa nghe lấy hai chữ ‘môn chủ’, hai vị thế gia lão tổ kia liền quay sang nhìn nhau mà chấn kinh. Bọn họ không thể tin được vào những gì vừa được nghe.
Đồng thời một tay liền nắm chặt vũ khí lúc nào không hay.
Bất quá người kia tựa hồ không để ý đến hành động của hai người họ. Người kia là một trung niên nhân, thân mang một bộ trường bào tương đối nho nhã, mái tóc được búi cao gọn gàng, ánh mắt sáng như tinh hải.
Trên gương mặt kia đến râu cũng không có, nhiều nhất là chỉ tồn một vài đạo nếp nhăn mà thôi. Thành thật mà nói, người khác nhìn vào tuyệt sẽ không nghĩ đến đây là Thuần Thú Môn chủ.
Nhìn hắn không có chút điểm nào liên quan đến ‘thú’ cả.
Thuần Thú Môn chủ nhìn qua chiến trường một hồi rồi lấy đại ra một bộ y phục mà ném cho Cung Thương mặc vào.
Thay đổi y phục xong, sắc mặt của Cung Thương cũng dần tốt đẹp lên, sinh mệnh lực vẫn vậy mà tràn ra giúp hắn điều trị ám thương.
Loại tốc độ chữa trị này... quả thực ăn đứt quá xa Liệu Thương Phù của Khương Hy.
Cung Thương cung kính đứng một bên rồi ôm quyền nói ra:
“Khởi bẩm môn chủ, Mị Cơ bại trận rồi”.
Nghe vậy, Thuần Thú Môn chủ lắc lắc đầu mà từ tốn đáp lại, giọng điệu mang theo một chút văn nhã:
“Không phải nàng bại, mà là nàng trốn”.
“Trốn?... Không thể nào!”, Cung Thương giật mình nói ra.
Người nào trốn thì có thể nhưng Cung Thương không đời nào tin Mị Cơ lại phản bội môn phái mà bỏ trốn. Nàng cùng hắn thi thoảng có chút khắc khẩu nhưng thực tế lại là công sự rất ăn ý.
Nếu nàng thật có tâm bỏ trốn thì năm đó nàng đã sớm trốn rồi chứ không phải cùng hắn và Môn chủ thoát đi.
Thời điểm bây giờ mà phản bội có phải... hơi bị diệu quá rồi không.
Cung Thương thật sự không hiểu được loại thuyết pháp này. Đồng dạng với hắn, Thuần Thú Môn chủ cũng không biết vì sao nàng lại phản.
Hắn chỉ biết sau khi liên thủ với Dương gia lão tổ xong, nàng liền di chuyển đi đâu đó một khoảng thời gian ngắn rồi trực tiếp biến mất đi.
Nàng đi mất, Thiên Lý Băng Phong Phù Trận cũng sụp đổ toàn diện.
Bất quá, hắn cũng không tra xét ra được vị trí hiện tại của nàng.
Ngẫm nghĩ một hồi, Thuần Thú Môn chủ nói ra:
“Ta cũng nghĩ là không thể nào nhưng chuyện đó về sau tìm được nàng tự khắc sẽ có câu trả lời”.
Nói xong, hắn liền bước về phía trước, ánh mắt hướng về phía bầu trời mà mỉm cười nói ra:
“Chu đạo hữu, đã lâu không gặp”.
Chu gia lão tổ nhíu mày, nàng vận linh thức của bản thân lên mà quan sát người trước mặt. Không qua một hơi thở, sắc mặt của nàng liền đại biến, một tay có chút run rẩy mà chỉ về phía hắn mà nói ra:
“Không thể nào, ngươi... ngươi... sao còn sống được?”.
Nghe vậy, Thuần Thú Môn chủ liền cười lên một giọng hào sảng, so với Dương gia lão tổ còn muốn hào sảng hơn một bậc.
Chỉ có điều pha vào trong đó là một cỗ huyết khí nồng đậm không thể tả.
Hắn nói ra:
“Chu đạo hữu, năm đó các ngươi đánh lên sơn môn, cơ nghiệp mấy trăm năm của Thuần Thú Môn đều bị phá hỏng trong tay ta. Nếu không giết được đám các ngươi, ta sao có thể đi gặp liệt tổ liệt tông đây”.
Ngữ khí của hắn nghe qua thì bình thản nhưng ẩn sâu trong đó lại là một con quái vật cuồng nộ như sắp xổng ra ngoài.
Nghe thì không có gì nhưng con tim của những người khác cứ có cảm giác như bị một tảng đá đè lên vậy.
Khương Hy chưa khôi phục linh thức nhưng trực giác của hắn mách bảo lại rằng cái người vừa mới xuất hiện này là tin xấu.
Là một tin phi thường xấu.
Bởi người đó chỉ cần nói một lần, tu vi cũng đã bại lộ rồi.
Kim Đan cảnh đỉnh phong.
Là một tu sĩ Kim Đan cảnh ở cấp độ của Tinh Sơn Thành chủ Lục Thần Du.
Chu gia lão tổ nghe xong sắc mặt lại còn khó coi hơn trước nhiều. Năm xưa nàng cũng chính là một trong số tu sĩ Kim Đan cảnh đánh lên sơn môn của Thuần Thú Môn.
Vốn nghĩ giết xong Cung Thương là có thể tránh được một kiếp, nào ngờ Thuần Thú Môn chủ vẫn còn sống.
Phải biết năm đó đối diện với hắn không phải nàng mà là Lục Thần Du. Hắn khi đó chỉ mới là Kim Đan cảnh hậu kỳ thôi, làm sao có thể sống sót chạy khỏi tay của tu sĩ Kim Đan cảnh đỉnh phong được.
Bất quá nàng cũng không biết nên giải thích thế nào cả, bởi đối phương rõ ràng đang đứng sờ sờ ở trước mặt nàng đây.
Tần gia lão tổ cũng không rõ nội tình năm đó là thế nào, nhưng lão cũng đã nghe qua Thuần Thú Môn chủ đã sớm bị Tinh Sơn Thành chủ chém giết rồi.
Ánh mắt lão loạn động, xem ra năm đó vẫn còn huyền cơ chưa được giải.
Khí thế của Thuần Thú Môn chủ phía đối diện mỗi lúc một cao lên mà ép thẳng về phía hai vị lão tổ. Hai người họ cũng đối ứng mà tỏa uy thế ra chống đỡ.
Nhưng cả hai đều đã gặp trọng thương, dùng uy thế để đối chọi với Thuần Thú Môn chủ lúc toàn thịnh cơ hồ là đi tìm chết.
Trong chốc lát, cả hai liền phun ra một ngụm máu tươi mà ngự khí lui trở lại. Ánh mắt hiện lên kiêng kỵ vô cùng sâu đậm.
Giữa lúc này, thiên địa sinh biến.
Một đạo đao quang khổng lồ như trăng lưỡi liềm xé mây mà hạ xuống.
Sát cơ mười phần.
“Tiểu tử, ngươi gọi là gì?”.
Khương Hy mỉm cười truyền âm lại:
“Vãn bối gọi Vô Nhai”.
Chu gia lão tổ nghe xong liền lầm bẩm hai chữ ‘Vô Nhai’ qua vài ba lần rồi đáp:
“Được, ta nhớ cái tên này. Tiếp theo ngươi nên rời đi thôi”.
Khương Hy gật đầu, ôm quyền hướng Chu gia lão tổ cùng Tần gia lão tổ mà chào rồi vận Nhân Gian Bộ Pháp lui về phía sau.
Chu gia lão tổ cầm trận bàn trong tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cái ‘mai rùa’ của Dương gia lão tổ một chút. Sau đó nàng liền ném cái trận bàn đó ra, linh thức khẽ động.
Trong chớp mắt, một đạo tự phù được họa ra trong không trung rồi dần dần áp sát lại lớp phù trận kia của Dương gia lão tổ.
Lão híp mắt lại mà xem thử rốt cuộc Chu gia lão tổ đang làm cái gì nhưng không được bao lâu thì ánh mắt liền hiện lên vẻ hoảng sợ mà quát ra:
“Cái gì, Phá Tự Phù?”.
Đúng vậy, đạo phù mà Khương Hy đưa cho Chu gia lão tổ là loại phù chuyên đi phá trận pháp - Phá Tự Phù.
Bất quá một đạo Phá Tự Phù này của Khương Hy đương nhiên không đủ để hủy đi cái phù trận kia của Dương gia lão tổ rồi.
Tu vi của hắn cũng chỉ mới Trúc Cơ cảnh mà thôi, mà cái phù trận kia lại là phù trận do một vị Phù sư của Kim Đan cảnh tạo ra. Phá Tự Phù của hắn muốn phá được cũng phải mất vài tháng đến hơn một năm.
Nhưng Chu gia lão tổ không cần cái phù trận kia toàn vẹn bị phá, nàng chỉ cần nó bị thủng một lỗ thôi là được.
Ở mức độ yêu cầu đó thì Phá Tự Phù của Khương Hy có thể làm được.
Phá Tự Phù tiếp cận đến lớp phù trận kia thì rung lên một cái, một loạt sóng theo quang huy mà toát ra, lớp phù trận kia liền có chút chấn động mà run rẩy.
Hệ thống phù văn không tự chủ được mà hiển lộ ra bên ngoài. Từng đợt rung chấn từ Phá Tự Phù tỏa ra liền khiến hệ thống phù văn trên đó bắt đầu di chuyển loạn động.
Ánh mắt của Dương gia lão tổ hoảng sợ không thôi, lão nhanh chóng vận linh thức lên mà thủ vững lớp trận văn kia.
Bất quá lão lại không thông phù đạo nên không nắm rõ được cơ chế phá trận của Phá Tự Phù nên rất nhanh, ở một góc lục giác của trận liền có dấu hiệu nứt vỡ ra.
Chu gia lão tổ bắt được điểm này liền di chuyển vạn đạo anh đào kiếm khí lên mà oanh sát vào đó. Có Phá Tự Phù chỉ điểm, lớp phù trận của Dương gia lão tổ liền chấn rộng lên rồi từng tiếng nứt vỡ mỗi lúc một lan rộng.
Cho đến khi một lớp trận trên đó theo từng tiếng nứt vỡ mà rơi ra một mảnh nhỏ. Anh đào kiếm khí liền theo đó mà xông vào trong.
Dương gia lão tổ liền hét lên một tiếng thê lương, hùng hồn kiếm khí như triều lũ tràn vào bên trong thông qua một cái lỗ nhỏ, từng đạo huyết hoa liền hiện ra mà bắn lên trên mặt trận lục giác kia.
Sau đó, lớp lục giác kia cũng bị vạn đạo kiếm khí mang theo máu tươi bùng nổ từ bên trong mà tan vỡ ra
Hư ảnh hồ lô ở trên không trung theo đó liền dần mờ nhạt đi rồi tiêu tán thành quang vụ mà biến đi mất.
Dương gia lão tổ vẫn lạc.
Hỏa diễm quấn quanh cái hư ảnh hồ lô kia liền được tự do mà dần thu lại trở về người Tần gia lão tổ. Tần gia lão tổ liền thở nhẹ ra một hơi, ánh mắt mang theo nộ hỏa kinh hoàng mà vận đại lực truyền về phía hỏa long.
Hỏa khí của hỏa long đại vượng mà bùng cháy lên như dung nham phun trào. Mặt đất bị biển lửa cải tạo mà đã trở thành một mảnh nham tương tuyệt địa.
Cung Thương liền gầm lên một tiếng, hai chân trượt dài trên nham tương.
Mùi cháy của thịt dần dần bốc lên trong không khí, sắc mặt của Cung Thương mỗi lúc một tái đi. Trạng thái thú hóa của hắn đã không thể duy trì thêm được nữa rồi.
Trên thân hắn giờ đây đã loang lỗ máu tươi do mấy đạo kiếm khí của Chu gia lão tổ. Đồng thời những vết thương này còn phải chịu đốt cháy bởi hỏa diễm từ con hỏa long kia nên nhìn Cung Thương bây giờ thật thảm thương và tàn tạ.
Đồng dạng là Kim Đan cảnh trung kỳ nhưng qua lần giao thủ này, hắn mới tường được kể cả đồng cảnh giới thì vẫn có khoảng cách nhất định.
Tần gia lão tổ đã đem cái cảnh giới này đánh vững đến không thể nào vững hơn. Thậm chí qua một thời gian nữa, lão hoàn toàn có đủ lực đi xung kích vào hậu kỳ cảnh.
Chu gia lão tổ nhân lúc bản thân vẫn còn đủ lực để tấn công, nàng liền triệu hồi số kiếm khí của nàng lại mà oanh sát về phía Cung Thương.
Tần gia lão tổ cũng quát lên một tiếng, hỏa long liền cong thân người sau lại mà đẩy về phía trước. Hai chân Cung Thương cắm trên mặt đất liền trượt dài ra sau.
Trọng tâm của hắn mỗi lúc một mất nhưng hai chân vẫn vững vàng trượt trên mặt đất. Kiếm khí kinh thiên liền ập xuống như mưa, một loạt tiếng động như sóng gầm núi lở liền vang lên.
Ở xa xa, sắc mặt của mấy vị tu sĩ còn sống sót liền lộ ra từng mảnh cuồng hỉ không thôi.
Thắng!
Mấy vị lão tổ vậy mà thắng rồi!
Tần Khiêm nắm chặt tay lại, sắc mặt kích động không thôi. Lão tổ nhà hắn không sao là may mắn lắm rồi.
Một lát sau, thân ảnh của Khương Hy hiện ra trở lại mà xuất hiện bên cạnh Tần Khiêm. Bất quá Tần Khiêm vẫn chưa nhận ra được sự hiện diện của hắn.
Còn hắn thì tạm thời muốn ở một mình mà quan sát.
Hành động của Cung Thương làm hắn có chút phải suy nghĩ. Hắn không chắc công pháp của Cung Thương thôi động đến tận cùng có thể làm ra được sự tình gì.
Nhưng rõ ràng sau khi thú hóa xong, công việc duy nhất mà hắn làm chính là kìm giữ đạo pháp thuật hỏa long kia lại.
Không tấn công, cũng không chuyển hướng. Chỉ đơn thuần phòng thủ mà thôi.
Theo như quan sát của Khương Hy từ đầu trận chiến đến giờ, chỉ có Dương gia lão tổ là thủ từ đầu đến cuối mà dường như cũng chỉ có mỗi mình lão là quen thuộc với việc này.
Cho đến thủ đoạn bảo mệnh của lão cũng vẫn là một cái phù trận phòng thủ chứ không phải trị thương hay thoát thân..
Còn Cung Thương thì khác, Cung Thương mang theo một cỗ bạo ngược của yêu thú, tính cách tương đối huyết tính. Theo hắn đoán, có lẽ đây chính là tác dụng phụ của công pháp Thuần Thú Môn.
Người tu luyện khả năng cao sẽ bị ảnh hưởng bởi huyết tính của yêu thú.
Mà yêu thú thì không có khái niệm thủ, đương nhiên trừ Quy Yêu ra.
Từ đầu đến cuối, Cung Thương vẫn luôn một mực tấn công, chỉ khí đạo hỏa long kia xuất hiện, hắn vậy mà lại chuyển sang dùng thủ.
Cũng vì chính loại hành động này mà Khương Hy bắt đầu ngờ vực rằng Cung Thương... đang bảo vệ cho cái gì đó ở phía sau.
Bất giác, hắn liền nhớ đến hai chữ ‘nội tình’ từ trong miệng Mị Cơ. Ánh mắt hắn liền lướt qua một tia tinh quang, thần sắc tựa hồ có chút căng thẳng mà hít thở không thông.
Giữa lúc này, một tiếng thở dài liền vang vọng lên khắp mảnh thiên địa này.
Toàn trường liền rơi vào tĩnh mịch. Con tim Khương Hy liền nhảy lên một cái.
Xuất hiện rồi?
Tần gia lão tổ cùng Chu gia lão tổ nghe thấy liền nhanh chóng thu công lại mà lui về phía sau, sắc mặt như lâm vào đại địch.
Cung Thương chật vật bò trên mặt đất mà ngồi dậy, toàn thân bê bết máu tươi cực kỳ thảm hại. Thân thể hắn đã không còn thú hóa nữa mà đã trở về như trước.
Hắn ho khục khặc vài tiếng rồi nôn ra một bãi máu tươi tanh tưởi, sắc mặt tái xám lại như xác chết, hơi thở có chút khó khăn cùng không thông.
Đột nhiên, một bóng người không một tiếng động xuất hiện ở bên cạnh, một tay đưa ra nắm lấy cằm hắn rồi ném vào một viên đan dược.
Đan dược vào miệng, một cỗ sinh mệnh lực liền tỏa ra mà bao phủ lấy cơ thể của Cung Thương. Cung Thương vội vàng nửa quỳ rồi ôm quyền nói ra:
“Đa tạ Môn chủ”.
Vừa nghe lấy hai chữ ‘môn chủ’, hai vị thế gia lão tổ kia liền quay sang nhìn nhau mà chấn kinh. Bọn họ không thể tin được vào những gì vừa được nghe.
Đồng thời một tay liền nắm chặt vũ khí lúc nào không hay.
Bất quá người kia tựa hồ không để ý đến hành động của hai người họ. Người kia là một trung niên nhân, thân mang một bộ trường bào tương đối nho nhã, mái tóc được búi cao gọn gàng, ánh mắt sáng như tinh hải.
Trên gương mặt kia đến râu cũng không có, nhiều nhất là chỉ tồn một vài đạo nếp nhăn mà thôi. Thành thật mà nói, người khác nhìn vào tuyệt sẽ không nghĩ đến đây là Thuần Thú Môn chủ.
Nhìn hắn không có chút điểm nào liên quan đến ‘thú’ cả.
Thuần Thú Môn chủ nhìn qua chiến trường một hồi rồi lấy đại ra một bộ y phục mà ném cho Cung Thương mặc vào.
Thay đổi y phục xong, sắc mặt của Cung Thương cũng dần tốt đẹp lên, sinh mệnh lực vẫn vậy mà tràn ra giúp hắn điều trị ám thương.
Loại tốc độ chữa trị này... quả thực ăn đứt quá xa Liệu Thương Phù của Khương Hy.
Cung Thương cung kính đứng một bên rồi ôm quyền nói ra:
“Khởi bẩm môn chủ, Mị Cơ bại trận rồi”.
Nghe vậy, Thuần Thú Môn chủ lắc lắc đầu mà từ tốn đáp lại, giọng điệu mang theo một chút văn nhã:
“Không phải nàng bại, mà là nàng trốn”.
“Trốn?... Không thể nào!”, Cung Thương giật mình nói ra.
Người nào trốn thì có thể nhưng Cung Thương không đời nào tin Mị Cơ lại phản bội môn phái mà bỏ trốn. Nàng cùng hắn thi thoảng có chút khắc khẩu nhưng thực tế lại là công sự rất ăn ý.
Nếu nàng thật có tâm bỏ trốn thì năm đó nàng đã sớm trốn rồi chứ không phải cùng hắn và Môn chủ thoát đi.
Thời điểm bây giờ mà phản bội có phải... hơi bị diệu quá rồi không.
Cung Thương thật sự không hiểu được loại thuyết pháp này. Đồng dạng với hắn, Thuần Thú Môn chủ cũng không biết vì sao nàng lại phản.
Hắn chỉ biết sau khi liên thủ với Dương gia lão tổ xong, nàng liền di chuyển đi đâu đó một khoảng thời gian ngắn rồi trực tiếp biến mất đi.
Nàng đi mất, Thiên Lý Băng Phong Phù Trận cũng sụp đổ toàn diện.
Bất quá, hắn cũng không tra xét ra được vị trí hiện tại của nàng.
Ngẫm nghĩ một hồi, Thuần Thú Môn chủ nói ra:
“Ta cũng nghĩ là không thể nào nhưng chuyện đó về sau tìm được nàng tự khắc sẽ có câu trả lời”.
Nói xong, hắn liền bước về phía trước, ánh mắt hướng về phía bầu trời mà mỉm cười nói ra:
“Chu đạo hữu, đã lâu không gặp”.
Chu gia lão tổ nhíu mày, nàng vận linh thức của bản thân lên mà quan sát người trước mặt. Không qua một hơi thở, sắc mặt của nàng liền đại biến, một tay có chút run rẩy mà chỉ về phía hắn mà nói ra:
“Không thể nào, ngươi... ngươi... sao còn sống được?”.
Nghe vậy, Thuần Thú Môn chủ liền cười lên một giọng hào sảng, so với Dương gia lão tổ còn muốn hào sảng hơn một bậc.
Chỉ có điều pha vào trong đó là một cỗ huyết khí nồng đậm không thể tả.
Hắn nói ra:
“Chu đạo hữu, năm đó các ngươi đánh lên sơn môn, cơ nghiệp mấy trăm năm của Thuần Thú Môn đều bị phá hỏng trong tay ta. Nếu không giết được đám các ngươi, ta sao có thể đi gặp liệt tổ liệt tông đây”.
Ngữ khí của hắn nghe qua thì bình thản nhưng ẩn sâu trong đó lại là một con quái vật cuồng nộ như sắp xổng ra ngoài.
Nghe thì không có gì nhưng con tim của những người khác cứ có cảm giác như bị một tảng đá đè lên vậy.
Khương Hy chưa khôi phục linh thức nhưng trực giác của hắn mách bảo lại rằng cái người vừa mới xuất hiện này là tin xấu.
Là một tin phi thường xấu.
Bởi người đó chỉ cần nói một lần, tu vi cũng đã bại lộ rồi.
Kim Đan cảnh đỉnh phong.
Là một tu sĩ Kim Đan cảnh ở cấp độ của Tinh Sơn Thành chủ Lục Thần Du.
Chu gia lão tổ nghe xong sắc mặt lại còn khó coi hơn trước nhiều. Năm xưa nàng cũng chính là một trong số tu sĩ Kim Đan cảnh đánh lên sơn môn của Thuần Thú Môn.
Vốn nghĩ giết xong Cung Thương là có thể tránh được một kiếp, nào ngờ Thuần Thú Môn chủ vẫn còn sống.
Phải biết năm đó đối diện với hắn không phải nàng mà là Lục Thần Du. Hắn khi đó chỉ mới là Kim Đan cảnh hậu kỳ thôi, làm sao có thể sống sót chạy khỏi tay của tu sĩ Kim Đan cảnh đỉnh phong được.
Bất quá nàng cũng không biết nên giải thích thế nào cả, bởi đối phương rõ ràng đang đứng sờ sờ ở trước mặt nàng đây.
Tần gia lão tổ cũng không rõ nội tình năm đó là thế nào, nhưng lão cũng đã nghe qua Thuần Thú Môn chủ đã sớm bị Tinh Sơn Thành chủ chém giết rồi.
Ánh mắt lão loạn động, xem ra năm đó vẫn còn huyền cơ chưa được giải.
Khí thế của Thuần Thú Môn chủ phía đối diện mỗi lúc một cao lên mà ép thẳng về phía hai vị lão tổ. Hai người họ cũng đối ứng mà tỏa uy thế ra chống đỡ.
Nhưng cả hai đều đã gặp trọng thương, dùng uy thế để đối chọi với Thuần Thú Môn chủ lúc toàn thịnh cơ hồ là đi tìm chết.
Trong chốc lát, cả hai liền phun ra một ngụm máu tươi mà ngự khí lui trở lại. Ánh mắt hiện lên kiêng kỵ vô cùng sâu đậm.
Giữa lúc này, thiên địa sinh biến.
Một đạo đao quang khổng lồ như trăng lưỡi liềm xé mây mà hạ xuống.
Sát cơ mười phần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.