Chương 364: ‘Trầm’ cùng ‘Thẩm’
VeHuyenHy
25/06/2020
Trầm gia lão tổ nghe vậy liền có chút rơi vào trầm mặc, đồng tử tựa hồ có chút hơi nở ra nhưng rất nhanh liền co về lại, ánh mắt lão có chút hơi đảo rồi suy tư khá lâu.
Một lát sau, lão mỉm cười đáp:
“Lão phu không bi...”.
Lời chưa ra hết thì Trầm gia lão tổ đã im lặng lại, ánh mắt mang theo vẻ cẩn trọng quan sát Khương Hy. Thậm chí, tinh ý hơn thì hắn có thể nhận ra được trong mắt lão còn có chút sát ý nữa.
Câu hỏi này còn có thể được hỏi theo cách này:
“Lão tiền bối, người đã bao giờ nghe qua cái tên Thẩm Hạo chưa?”.
Nhưng một câu này lại không có chút điểm thú vị gì cả, hay nói đúng hơn, nó không giúp Khương Hy đạt được câu trả lời hắn cần.
‘Thẩm Hạo’ không phải là tên đặc biệt và họ Thẩm cũng không phải họ độc tôn như Thái Huỳnh, nói thẳng ra thì đây là họ phổ thông.
Cho nên nếu hỏi câu sau, Trầm gia lão tổ sẽ trả lời ‘lão phu không biết’ ngay tắp lự không cần suy nghĩ.
Bất quá Khương Hy lại chọn hỏi một câu khác, nếu là người biết Thẩm Hạo, người đó sẽ tự động hiểu câu đó theo câu sau, tức là đã nghe tên chưa.
Trầm gia lão tổ suy nghĩ rất lâu tức lão đã phát hiện ra có chút không ổn nhưng câu trả lời của lão lại phản bội chính suy nghĩ của mình.
Câu trả lời đáng lý ra nên là ‘một cái tên bình thường’ hoặc là ‘cái tên này hơi ngắn’ chẳng hạn. Hoặc người tâm cơ thâm trầm hơn sẽ trả lời là ‘tại sao tiểu hữu lại hỏi chuyện này?’.
Đáng tiếc, Trầm gia lão tổ đã loạn.
Lão biết Thẩm Hạo.
Khương Hy đã có suy nghĩ này từ trước rồi, hắn hỏi cũng chỉ để xác nhận lại thôi.
Hắn từ tốn nói ra:
“Lão tiền bối, người có thể giải thích quan hệ giữa ngài và Thẩm lão tiền bối một chút được chứ?”.
Trầm gia lão tổ nhìn hắn một hồi rồi nói ra:
“Vô Nhai tiểu hữu, trước khi giải thích, lão phu muốn biết làm sao ngươi biết được cái tên đó”.
Khương Hy gật đầu rồi bình tĩnh đáp:
“Vãn bối từng có một thời gian được Thẩm lão tiền bối trông nom nên biết cũng không phải chuyện lạ, hơn nữa quan hệ giữa vãn bối cùng với Thẩm gia của Thẩm lão tiền bối cũng rất tốt, nếu lão tiền bối có gặp lại Thẩm lão tiền bối thì tự nhiên sẽ biết rõ”.
“Ngươi nói thật?”, Trầm gia lão tổ cau mày lại nói ra.
Khương Hy đưa ba ngón tay chỉ thiên rồi nghiêm túc nói:
“Thiên đạo làm chứng, những lời vãn bối vừa nói là thật lòng không giả dối”.
Nghe vậy, Trầm gia lão tổ liền thở dài ra một hơi, hoặc nói chính xác hơn, là thở phào nhẹ nhõm.
Lão thu lại sát ý đang ẩn ẩn dưới đáy mắt kia rồi mỉm cười nói ra:
“Tiểu hữu thứ lỗi cho, tên gọi của Hạo huynh liên đới quá nhiều việc lão phu không tiện nói ra nhưng nếu tiểu hữu đã biết đến Hạo huynh thì có thể cho lão phu biết huynh ấy giờ đây đang ở đâu không?”.
Khương Hy gật đầu đáp:
“Thẩm lão tiền bối gần hai trăm năm trước đã đến Nguyệt Hải Thành của Đại Nguyệt Hoàng Triều sinh sống, đồng thời cũng lập ra Thẩm gia ở nơi đó. Thời điểm hiện tại thì Thẩm lão tiền bối có thể nói là đệ nhị cao thủ của Nguyệt Hải Thành, danh chấn tứ phương”.
Trầm gia lão tổ có chút giật mình.
Đệ nhị cao thủ Nguyệt Hải Thành?
Không phải là toà thành của vị tân tấn Nguyên Anh cảnh kia sao?
Lão vội vàng nói tiếp:
“Vô Nhai tiểu hữu, Hạo huynh rốt cuộc đã tu luyện đến cảnh giới nào vậy?”.
Khương Hy mỉm cười đáp:
“Thẩm lão tiền bối từ lâu đã nhập Hóa Nguyên cảnh, ca ca của vãn bối đã từng đấu với lão tiền bối một trận nên không thể sai được, còn cụ thể hơn thì vãn bối cũng không nắm chắc”.
Trầm gia lão tổ cảm thấy có chút khó thở, lão xém chút nữa là ngất tại. Lão cảm thấy thông tin này có chút hơi dọa người.
Hạo huynh đột phá Hóa Nguyên cảnh?
Còn nữa, vị ca ca kia có thể đánh với Hạo huynh một trận, chẳng lẽ là Hóa Nguyên cảnh?
Trầm gia lão tổ khẽ nuốt một ngụm nước bọt rồi hướng Khương Hy nói ra:
“Vô Nhai tiểu hữu, ca ca của tiểu hữu... là Hóa Nguyên cảnh?”.
Nghe vậy, Khương Hy liền không suy nghĩ gì mà gật nhẹ đầu xác nhận, ánh mắt biểu thị cũng rất chân thật, hành động của cơ thể cũng không có chỗ nào quái lạ.
Trầm gia lão tổ thấy thế liền lặng người tại một chỗ.
Chuyện này có chút đả kích quá rồi.
Không nói đến chuyện trưởng bối là Nguyên Anh cảnh, riêng mỗi việc ca ca là Hóa Nguyên cảnh thôi cũng đủ quét ngang Tinh Nguyên Thành không còn một mảnh.
Trong hai vế trên thì bản thân Trầm gia lão tổ lại sợ vế sau hơn.
Lão tổ Nguyên Anh cảnh là nhóm người đã tu hành có thành tựu nên sẽ không dễ gì để bọn họ xuất thủ, coi như con cái gặp chuyện cũng chưa chắc đã động thủ đâu.
Tâm cảnh của nhóm người này rất đáng sợ, một lời không thể nào tả hết được.
Nhưng tu sĩ Hóa Nguyên cảnh thì khác, nhóm người này chưa thành đạo của riêng mình nên chỉ cần nóng tính một chút thôi là đại họa sẽ xảy ra.
Hơn nữa vị tu sĩ này lại là ‘ca ca’ của Khương Hy. Khương Hy bao nhiêu tuổi thì Trầm gia lão tổ đã quá rõ rồi.
Mới ba mươi tuổi mà thôi.
Vị ca ca kia nếu có lớn tuổi hơn thì đôi huynh đệ này cũng chênh nhau bốn trăm tuổi trở lại là cùng.
Trong vòng bốn trăm năm vào Hóa Nguyên cảnh trong mắt Trầm gia lão tổ tuyệt đối là tuyệt thế thiên tài.
Trong lòng lão liền chắc định một việc, từ nay về sau nhất định phải giao hảo thật tốt với Khương Hy và quan trọng nhất là không thể để cho hắn không thoải mái.
Nếu không lão thật không dám nghĩ đến cái cảnh tu sĩ Hóa Nguyên cảnh giáng lâm Tinh Nguyên Thành một chút nào.
...
Sau đó, Trầm gia lão tổ liền hít sâu vào một hơi rồi lấy lại vẻ bình tĩnh của mình, dù cho Khương Hy có vị ca ca là Hóa Nguyên cảnh thì hiện tại lão vẫn là tiền bối, cho nên không thể tự làm mất mặt mình được.
Tiếp theo, lão còn hỏi thêm một số việc liên quan đến Thẩm Hạo, bao gồm gia thế cùng chi mạch rồi tình hình sinh sống những năm nay như thế nào.
Khương Hy cũng trả lời rất thật lòng, hắn biết gì thì nói nấy. Hắn có thể nhìn ra được sự chân thành của Trầm gia lão tổ khi hỏi về những vấn đề liên quan đến Thẩm Hạo nên quan hệ giữa hai người hẳn phải sâu sắc lắm.
Đương nhiên, Khương Hy cũng không hoàn toàn đem mọi chuyện ra nói cho Trầm gia lão tổ biết, đơn cử như chuyện của Hiên Minh cùng Thẩm Lăng Chính thì hắn sẽ không hé miệng nửa chữ.
Tình huống của Hiên Minh quá đặc biệt, Khương Hy dù lâu rồi không liên lạc nhưng hắn cũng sẽ không để cho lão nhân này đến tìm Hiên Minh. Mất công Phu Tử lại vô tình tìm ra điểm gì đó bất thường mà tra ra hắn thì xong đời.
Còn tình huống của Thẩm Lăng Chính thì hắn không quá quen thuộc với người này, chỉ biết lão là con trai của Thẩm Hạo và là một tu sĩ Kim Đan cảnh khác của Thẩm gia thôi.
Cho nên hắn quyết định không nói.
Bên cạnh đó, Trầm gia lão tổ cũng có chút thắc mắc là làm sao mà hắn lại có thể nhận ra được liên hệ giữa lão cùng Thẩm Hạo.
Kỳ thực đừng nói là hắn, bất cứ người nào từng tiếp xúc với Thẩm Hạo ở Nguyệt Hải Thành có chút đầu óc thôi là sẽ nhìn ra được quan hệ giữa hai người.
Đầu tiên và cũng là trực diện nhất, dung mạo của Thẩm Hạo cùng Trầm gia lão tổ giống nhau đến bốn phần. Lấy loại tỷ lệ này thì quan hệ giữa hai người chí ít là họ hàng cực kỳ gần, thậm chí còn là huynh đệ ruột thịt.
Thứ hai chính là khí tức của Trầm gia lão tổ. Khí tức của lão có mang đôi chút khuynh hướng giống với công pháp Thẩm Hạo tu luyện.
Khương Hy từng cảm thụ khí tức của Thẩm Hạo bằng chính cơ thể mình nên hắn biết khí tức của lão ra sao. Mặt khác, hắn cũng từng luyện hóa mười tia chân nguyên của lão nên quen thuộc với khí tức của lão cũng là chuyện bình thường.
Trầm gia lão tổ có xác suất cao cũng tu luyện chung công pháp với Thẩm Hạo nên khí tức của lão cũng không sai biệt là mấy.
Hình thức công pháp đôi bên có thể sẽ khác nhau đôi chút nhưng lý niệm tuyệt đối giống hệt nhau. Đời trước Khương Hy nghiên cứu công pháp rất kỹ nên hắn không thể nào nhận lầm được.
Thứ ba, bốn chữ ‘Trầm gia phủ đệ’ có vấn đề.
Tại Tinh Nguyên Thành, người ta nhìn thấy bốn chữ này chắc chắn sẽ đọc đúng như vậy nhưng khi lần đầu thấy thì Khương Hy lại đọc là ‘Thẩm gia phủ đệ’.
Chữ Trầm và Thẩm kỳ thực lại đồng âm cùng mặt chữ nên tùy vào người mà nó sẽ được đọc khác nhau. Chữ này tại Tinh Nguyên Thành là ‘Trầm’ nhưng tại Nguyệt Hải Thành thì sẽ thành ‘Thẩm’.
Khương Hy chưa vào Thẩm phủ nhưng hắn đã từng đi ngang qua, hắn cũng từng quan sát cái biển phỉ đệ kia rồi, cảm giác khi nhìn tấm biển phủ đệ khi đó so với bây giờ hoàn toàn không khác gì cả.
Cuối cùng và cũng là điểm tương đối hơi khó bị nhìn ra nhất, chính là khẩu âm.
Năm đó Khương Hy đã nói chuyện với Thẩm Hạo một lần tại Điền y quán, thông qua lần đó, hắn biết được Thẩm Hạo không phải là người của Đại Nguyệt mà là người của Đại Tinh.
Huyền Đô Đại Lục rộng lớn bạt ngàn nhưng lại dùng chung một loại ngôn ngữ, vì giới địa cũng bị phân chia ra nên khẩu âm của các khu vực cũng khác nhau rất rõ ràng.
Thẩm Hạo giả âm rất khéo nên ai nghe qua cũng nghĩ lão là con dân Đại Nguyệt nhưng đời trước của Khương Hy là Phù Linh lại là con dân Đại Tinh.
Cho nên hắn hoàn toàn nghe ra được nhịp ngắt câu của Thẩm Hạo mang hơi hướng của Đại Tinh Hoàng Triều.
Để xác định lại nghi vấn của mình, Khương Hy cũng đã đổi khẩu âm Đại Nguyệt lúc đó của hắn thành Đại Tinh để nói chuyện với Thẩm Hạo.
Và y như rằng, lão đúng thật là con dân Đại Tinh Hoàng Triều.
...
Đương nhiên, Khương Hy cũng chỉ nói đến ba đặc điểm đầu, đặc điểm cuối cùng có liên quan đến bí mật lớn nhất của hắn nên hắn sẽ không nói.
Bất quá ba đặc điểm đầu tiên kia thôi cũng đủ thuyết phục Trầm gia lão tổ rồi.
Lão gật nhẹ đầu mỉm cười nói ra:
“Vô Nhai tiểu hữu quả thật tài trí hơn người, lão phu không nghĩ đến tiểu hữu vậy mà lại để ý chi tiết đến thế”.
Khương Hy cười đáp:
“Tiền bối quá khen rồi, vãn bối vốn dĩ tương đối thân quen với Thẩm lão tiền bối nên mới có thể nhận ra, đổi lại người khác chưa chắc đã có bản sự này”.
Một câu này nghe ra một chút giọng điệu kiêu ngạo nhưng Trầm gia lão tổ cũng không để ý bởi Khương Hy xác thực có vốn để kiểu ngạo.
Ba mươi tuổi, Trúc Cơ cảnh trung kỳ Hợp Lục Kiều, khí tràng còn lớn hơn tu sĩ Trúc Cơ cảnh hậu kỳ cùng đỉnh phong, tâm tính thâm trầm hơn người, chưa kể còn là Phù đạo đại sư.
Xin hỏi trên đời này có ai xứng đáng với hai chữ ‘thiên tài’ hơn thanh niên nhân trước mặt lão đây?
Trầm gia lão tổ vốn nghĩ hậu bối xuất sắc nhất đời này của Trầm gia là con trai trưởng của Trầm Thiên đã có thiên phú tốt lắm rồi nhưng quả nhiên, núi cao tất có núi cao hơn.
Trầm gia lão tổ trầm mặc một hồi rồi nói tiếp:
“Vô Nhai tiểu hữu, chuyện giữa lão phu cùng Hạo huynh mong tiểu hữu có thể giữ bí mật. Lão phu sẽ hậu tạ tiểu hữu chu đáo”.
Nghe vậy, Khương Hy liền nghiêm túc gật đầu đáp:
“Trầm lão tiền bối yên tâm, ngày hôm nay xem như chưa có chuyện gì xảy ra, vãn bối chưa nói gì hết và người cũng chưa nghe gì hết”.
Trầm gia lão tổ mỉm cười gật đầu, sau đó lão liền rút ra một hộp ngọc rồi đưa cho Khương Hy. Hắn biết đây là tạ lễ của lão cho nên hắn sẽ nhận.
Không đời nào hắn lại bỏ qua đại lễ tạ ơn này đâu.
Tiếp nhận cái hộp ngọc này vào tay, Khương Hy liền khẽ động linh thức quan sát một chút. Không bao lâu sau, hai mắt hắn liền mở to, sắc mặt ngạc nhiên không ngớt.
Hắn vội vàng nói ra:
“Lão tiền bối, lễ này nặng quá rồi”.
Trầm lão tiền bối cười đáp:
“Không nặng, có thể biết được tin tức của Hạo huynh là lão phu đã mãn nguyện rồi, vật đó trước đây có thể quan trọng nhưng bây giờ, lão phu cảm thấy nó đáng giá với tin tức này”.
Nghe vậy, Khương Hy liền thở ra một hơi, ánh mắt đầy nghiêm túc nhìn về phía Trầm gia lão tổ rồi nói:
“Đa tạ lão tiền bối, vãn bối sẽ không để vật này dùng vào chỗ phí phạm”.
Trầm gia lão tổ gật nhẹ đầu, ánh mắt lão chứa đầy ý cười nhưng ẩn sau đó là không biết bao nhiêu là hoài niệm.
Quá khứ... chung quy lại là không thể vãn hồi.
Một lát sau, lão mỉm cười đáp:
“Lão phu không bi...”.
Lời chưa ra hết thì Trầm gia lão tổ đã im lặng lại, ánh mắt mang theo vẻ cẩn trọng quan sát Khương Hy. Thậm chí, tinh ý hơn thì hắn có thể nhận ra được trong mắt lão còn có chút sát ý nữa.
Câu hỏi này còn có thể được hỏi theo cách này:
“Lão tiền bối, người đã bao giờ nghe qua cái tên Thẩm Hạo chưa?”.
Nhưng một câu này lại không có chút điểm thú vị gì cả, hay nói đúng hơn, nó không giúp Khương Hy đạt được câu trả lời hắn cần.
‘Thẩm Hạo’ không phải là tên đặc biệt và họ Thẩm cũng không phải họ độc tôn như Thái Huỳnh, nói thẳng ra thì đây là họ phổ thông.
Cho nên nếu hỏi câu sau, Trầm gia lão tổ sẽ trả lời ‘lão phu không biết’ ngay tắp lự không cần suy nghĩ.
Bất quá Khương Hy lại chọn hỏi một câu khác, nếu là người biết Thẩm Hạo, người đó sẽ tự động hiểu câu đó theo câu sau, tức là đã nghe tên chưa.
Trầm gia lão tổ suy nghĩ rất lâu tức lão đã phát hiện ra có chút không ổn nhưng câu trả lời của lão lại phản bội chính suy nghĩ của mình.
Câu trả lời đáng lý ra nên là ‘một cái tên bình thường’ hoặc là ‘cái tên này hơi ngắn’ chẳng hạn. Hoặc người tâm cơ thâm trầm hơn sẽ trả lời là ‘tại sao tiểu hữu lại hỏi chuyện này?’.
Đáng tiếc, Trầm gia lão tổ đã loạn.
Lão biết Thẩm Hạo.
Khương Hy đã có suy nghĩ này từ trước rồi, hắn hỏi cũng chỉ để xác nhận lại thôi.
Hắn từ tốn nói ra:
“Lão tiền bối, người có thể giải thích quan hệ giữa ngài và Thẩm lão tiền bối một chút được chứ?”.
Trầm gia lão tổ nhìn hắn một hồi rồi nói ra:
“Vô Nhai tiểu hữu, trước khi giải thích, lão phu muốn biết làm sao ngươi biết được cái tên đó”.
Khương Hy gật đầu rồi bình tĩnh đáp:
“Vãn bối từng có một thời gian được Thẩm lão tiền bối trông nom nên biết cũng không phải chuyện lạ, hơn nữa quan hệ giữa vãn bối cùng với Thẩm gia của Thẩm lão tiền bối cũng rất tốt, nếu lão tiền bối có gặp lại Thẩm lão tiền bối thì tự nhiên sẽ biết rõ”.
“Ngươi nói thật?”, Trầm gia lão tổ cau mày lại nói ra.
Khương Hy đưa ba ngón tay chỉ thiên rồi nghiêm túc nói:
“Thiên đạo làm chứng, những lời vãn bối vừa nói là thật lòng không giả dối”.
Nghe vậy, Trầm gia lão tổ liền thở dài ra một hơi, hoặc nói chính xác hơn, là thở phào nhẹ nhõm.
Lão thu lại sát ý đang ẩn ẩn dưới đáy mắt kia rồi mỉm cười nói ra:
“Tiểu hữu thứ lỗi cho, tên gọi của Hạo huynh liên đới quá nhiều việc lão phu không tiện nói ra nhưng nếu tiểu hữu đã biết đến Hạo huynh thì có thể cho lão phu biết huynh ấy giờ đây đang ở đâu không?”.
Khương Hy gật đầu đáp:
“Thẩm lão tiền bối gần hai trăm năm trước đã đến Nguyệt Hải Thành của Đại Nguyệt Hoàng Triều sinh sống, đồng thời cũng lập ra Thẩm gia ở nơi đó. Thời điểm hiện tại thì Thẩm lão tiền bối có thể nói là đệ nhị cao thủ của Nguyệt Hải Thành, danh chấn tứ phương”.
Trầm gia lão tổ có chút giật mình.
Đệ nhị cao thủ Nguyệt Hải Thành?
Không phải là toà thành của vị tân tấn Nguyên Anh cảnh kia sao?
Lão vội vàng nói tiếp:
“Vô Nhai tiểu hữu, Hạo huynh rốt cuộc đã tu luyện đến cảnh giới nào vậy?”.
Khương Hy mỉm cười đáp:
“Thẩm lão tiền bối từ lâu đã nhập Hóa Nguyên cảnh, ca ca của vãn bối đã từng đấu với lão tiền bối một trận nên không thể sai được, còn cụ thể hơn thì vãn bối cũng không nắm chắc”.
Trầm gia lão tổ cảm thấy có chút khó thở, lão xém chút nữa là ngất tại. Lão cảm thấy thông tin này có chút hơi dọa người.
Hạo huynh đột phá Hóa Nguyên cảnh?
Còn nữa, vị ca ca kia có thể đánh với Hạo huynh một trận, chẳng lẽ là Hóa Nguyên cảnh?
Trầm gia lão tổ khẽ nuốt một ngụm nước bọt rồi hướng Khương Hy nói ra:
“Vô Nhai tiểu hữu, ca ca của tiểu hữu... là Hóa Nguyên cảnh?”.
Nghe vậy, Khương Hy liền không suy nghĩ gì mà gật nhẹ đầu xác nhận, ánh mắt biểu thị cũng rất chân thật, hành động của cơ thể cũng không có chỗ nào quái lạ.
Trầm gia lão tổ thấy thế liền lặng người tại một chỗ.
Chuyện này có chút đả kích quá rồi.
Không nói đến chuyện trưởng bối là Nguyên Anh cảnh, riêng mỗi việc ca ca là Hóa Nguyên cảnh thôi cũng đủ quét ngang Tinh Nguyên Thành không còn một mảnh.
Trong hai vế trên thì bản thân Trầm gia lão tổ lại sợ vế sau hơn.
Lão tổ Nguyên Anh cảnh là nhóm người đã tu hành có thành tựu nên sẽ không dễ gì để bọn họ xuất thủ, coi như con cái gặp chuyện cũng chưa chắc đã động thủ đâu.
Tâm cảnh của nhóm người này rất đáng sợ, một lời không thể nào tả hết được.
Nhưng tu sĩ Hóa Nguyên cảnh thì khác, nhóm người này chưa thành đạo của riêng mình nên chỉ cần nóng tính một chút thôi là đại họa sẽ xảy ra.
Hơn nữa vị tu sĩ này lại là ‘ca ca’ của Khương Hy. Khương Hy bao nhiêu tuổi thì Trầm gia lão tổ đã quá rõ rồi.
Mới ba mươi tuổi mà thôi.
Vị ca ca kia nếu có lớn tuổi hơn thì đôi huynh đệ này cũng chênh nhau bốn trăm tuổi trở lại là cùng.
Trong vòng bốn trăm năm vào Hóa Nguyên cảnh trong mắt Trầm gia lão tổ tuyệt đối là tuyệt thế thiên tài.
Trong lòng lão liền chắc định một việc, từ nay về sau nhất định phải giao hảo thật tốt với Khương Hy và quan trọng nhất là không thể để cho hắn không thoải mái.
Nếu không lão thật không dám nghĩ đến cái cảnh tu sĩ Hóa Nguyên cảnh giáng lâm Tinh Nguyên Thành một chút nào.
...
Sau đó, Trầm gia lão tổ liền hít sâu vào một hơi rồi lấy lại vẻ bình tĩnh của mình, dù cho Khương Hy có vị ca ca là Hóa Nguyên cảnh thì hiện tại lão vẫn là tiền bối, cho nên không thể tự làm mất mặt mình được.
Tiếp theo, lão còn hỏi thêm một số việc liên quan đến Thẩm Hạo, bao gồm gia thế cùng chi mạch rồi tình hình sinh sống những năm nay như thế nào.
Khương Hy cũng trả lời rất thật lòng, hắn biết gì thì nói nấy. Hắn có thể nhìn ra được sự chân thành của Trầm gia lão tổ khi hỏi về những vấn đề liên quan đến Thẩm Hạo nên quan hệ giữa hai người hẳn phải sâu sắc lắm.
Đương nhiên, Khương Hy cũng không hoàn toàn đem mọi chuyện ra nói cho Trầm gia lão tổ biết, đơn cử như chuyện của Hiên Minh cùng Thẩm Lăng Chính thì hắn sẽ không hé miệng nửa chữ.
Tình huống của Hiên Minh quá đặc biệt, Khương Hy dù lâu rồi không liên lạc nhưng hắn cũng sẽ không để cho lão nhân này đến tìm Hiên Minh. Mất công Phu Tử lại vô tình tìm ra điểm gì đó bất thường mà tra ra hắn thì xong đời.
Còn tình huống của Thẩm Lăng Chính thì hắn không quá quen thuộc với người này, chỉ biết lão là con trai của Thẩm Hạo và là một tu sĩ Kim Đan cảnh khác của Thẩm gia thôi.
Cho nên hắn quyết định không nói.
Bên cạnh đó, Trầm gia lão tổ cũng có chút thắc mắc là làm sao mà hắn lại có thể nhận ra được liên hệ giữa lão cùng Thẩm Hạo.
Kỳ thực đừng nói là hắn, bất cứ người nào từng tiếp xúc với Thẩm Hạo ở Nguyệt Hải Thành có chút đầu óc thôi là sẽ nhìn ra được quan hệ giữa hai người.
Đầu tiên và cũng là trực diện nhất, dung mạo của Thẩm Hạo cùng Trầm gia lão tổ giống nhau đến bốn phần. Lấy loại tỷ lệ này thì quan hệ giữa hai người chí ít là họ hàng cực kỳ gần, thậm chí còn là huynh đệ ruột thịt.
Thứ hai chính là khí tức của Trầm gia lão tổ. Khí tức của lão có mang đôi chút khuynh hướng giống với công pháp Thẩm Hạo tu luyện.
Khương Hy từng cảm thụ khí tức của Thẩm Hạo bằng chính cơ thể mình nên hắn biết khí tức của lão ra sao. Mặt khác, hắn cũng từng luyện hóa mười tia chân nguyên của lão nên quen thuộc với khí tức của lão cũng là chuyện bình thường.
Trầm gia lão tổ có xác suất cao cũng tu luyện chung công pháp với Thẩm Hạo nên khí tức của lão cũng không sai biệt là mấy.
Hình thức công pháp đôi bên có thể sẽ khác nhau đôi chút nhưng lý niệm tuyệt đối giống hệt nhau. Đời trước Khương Hy nghiên cứu công pháp rất kỹ nên hắn không thể nào nhận lầm được.
Thứ ba, bốn chữ ‘Trầm gia phủ đệ’ có vấn đề.
Tại Tinh Nguyên Thành, người ta nhìn thấy bốn chữ này chắc chắn sẽ đọc đúng như vậy nhưng khi lần đầu thấy thì Khương Hy lại đọc là ‘Thẩm gia phủ đệ’.
Chữ Trầm và Thẩm kỳ thực lại đồng âm cùng mặt chữ nên tùy vào người mà nó sẽ được đọc khác nhau. Chữ này tại Tinh Nguyên Thành là ‘Trầm’ nhưng tại Nguyệt Hải Thành thì sẽ thành ‘Thẩm’.
Khương Hy chưa vào Thẩm phủ nhưng hắn đã từng đi ngang qua, hắn cũng từng quan sát cái biển phỉ đệ kia rồi, cảm giác khi nhìn tấm biển phủ đệ khi đó so với bây giờ hoàn toàn không khác gì cả.
Cuối cùng và cũng là điểm tương đối hơi khó bị nhìn ra nhất, chính là khẩu âm.
Năm đó Khương Hy đã nói chuyện với Thẩm Hạo một lần tại Điền y quán, thông qua lần đó, hắn biết được Thẩm Hạo không phải là người của Đại Nguyệt mà là người của Đại Tinh.
Huyền Đô Đại Lục rộng lớn bạt ngàn nhưng lại dùng chung một loại ngôn ngữ, vì giới địa cũng bị phân chia ra nên khẩu âm của các khu vực cũng khác nhau rất rõ ràng.
Thẩm Hạo giả âm rất khéo nên ai nghe qua cũng nghĩ lão là con dân Đại Nguyệt nhưng đời trước của Khương Hy là Phù Linh lại là con dân Đại Tinh.
Cho nên hắn hoàn toàn nghe ra được nhịp ngắt câu của Thẩm Hạo mang hơi hướng của Đại Tinh Hoàng Triều.
Để xác định lại nghi vấn của mình, Khương Hy cũng đã đổi khẩu âm Đại Nguyệt lúc đó của hắn thành Đại Tinh để nói chuyện với Thẩm Hạo.
Và y như rằng, lão đúng thật là con dân Đại Tinh Hoàng Triều.
...
Đương nhiên, Khương Hy cũng chỉ nói đến ba đặc điểm đầu, đặc điểm cuối cùng có liên quan đến bí mật lớn nhất của hắn nên hắn sẽ không nói.
Bất quá ba đặc điểm đầu tiên kia thôi cũng đủ thuyết phục Trầm gia lão tổ rồi.
Lão gật nhẹ đầu mỉm cười nói ra:
“Vô Nhai tiểu hữu quả thật tài trí hơn người, lão phu không nghĩ đến tiểu hữu vậy mà lại để ý chi tiết đến thế”.
Khương Hy cười đáp:
“Tiền bối quá khen rồi, vãn bối vốn dĩ tương đối thân quen với Thẩm lão tiền bối nên mới có thể nhận ra, đổi lại người khác chưa chắc đã có bản sự này”.
Một câu này nghe ra một chút giọng điệu kiêu ngạo nhưng Trầm gia lão tổ cũng không để ý bởi Khương Hy xác thực có vốn để kiểu ngạo.
Ba mươi tuổi, Trúc Cơ cảnh trung kỳ Hợp Lục Kiều, khí tràng còn lớn hơn tu sĩ Trúc Cơ cảnh hậu kỳ cùng đỉnh phong, tâm tính thâm trầm hơn người, chưa kể còn là Phù đạo đại sư.
Xin hỏi trên đời này có ai xứng đáng với hai chữ ‘thiên tài’ hơn thanh niên nhân trước mặt lão đây?
Trầm gia lão tổ vốn nghĩ hậu bối xuất sắc nhất đời này của Trầm gia là con trai trưởng của Trầm Thiên đã có thiên phú tốt lắm rồi nhưng quả nhiên, núi cao tất có núi cao hơn.
Trầm gia lão tổ trầm mặc một hồi rồi nói tiếp:
“Vô Nhai tiểu hữu, chuyện giữa lão phu cùng Hạo huynh mong tiểu hữu có thể giữ bí mật. Lão phu sẽ hậu tạ tiểu hữu chu đáo”.
Nghe vậy, Khương Hy liền nghiêm túc gật đầu đáp:
“Trầm lão tiền bối yên tâm, ngày hôm nay xem như chưa có chuyện gì xảy ra, vãn bối chưa nói gì hết và người cũng chưa nghe gì hết”.
Trầm gia lão tổ mỉm cười gật đầu, sau đó lão liền rút ra một hộp ngọc rồi đưa cho Khương Hy. Hắn biết đây là tạ lễ của lão cho nên hắn sẽ nhận.
Không đời nào hắn lại bỏ qua đại lễ tạ ơn này đâu.
Tiếp nhận cái hộp ngọc này vào tay, Khương Hy liền khẽ động linh thức quan sát một chút. Không bao lâu sau, hai mắt hắn liền mở to, sắc mặt ngạc nhiên không ngớt.
Hắn vội vàng nói ra:
“Lão tiền bối, lễ này nặng quá rồi”.
Trầm lão tiền bối cười đáp:
“Không nặng, có thể biết được tin tức của Hạo huynh là lão phu đã mãn nguyện rồi, vật đó trước đây có thể quan trọng nhưng bây giờ, lão phu cảm thấy nó đáng giá với tin tức này”.
Nghe vậy, Khương Hy liền thở ra một hơi, ánh mắt đầy nghiêm túc nhìn về phía Trầm gia lão tổ rồi nói:
“Đa tạ lão tiền bối, vãn bối sẽ không để vật này dùng vào chỗ phí phạm”.
Trầm gia lão tổ gật nhẹ đầu, ánh mắt lão chứa đầy ý cười nhưng ẩn sau đó là không biết bao nhiêu là hoài niệm.
Quá khứ... chung quy lại là không thể vãn hồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.