Huyền Lục

Chương 279: Trọng Khinh Cử Nhược Đại Phù Trận

VeHuyenHy

29/05/2020

Khương Hy cũng đã từng đề cập một lần bất quá đám người Thạch Thương lại không thể nghe được hắn nói.

Lam Thiên Tuyết Tộc phân cao thấp chính là nhờ vào chiến lực cao tầng, cho nên đám Tuyết tướng này làm sao có thể yếu được.

Thấy vậy, Liêm Đào liền phất trận kỳ quát lên:

“Phù sư hỗ trợ”.

Mệnh lệnh vừa ra, bốn Trận sư của nhân loại liền nhìn nhau rồi đồng loạt gật đầu, hai tay ngay lập tức đồng loạt kết ấn giống nhau, một thông đạo ngay lập tức liền mở ra, các Phù sư liền nhanh chóng theo đó mà trở ra ngoài.

Nữ tử cung thủ vốn đã súc thế đầy đủ, nàng chờ đợi chính là thời khắc này, dây cung được thả ra, một đạo tiễn liền vút gió xé không xuyên qua thông đạo đó tiến vào trong.

Thấy vậy, bốn Trận sư ngay lập tức biến sắc mà thay đổi thủ ấn, vận năng lượng của trận pháp lên mà thủ hộ.

Nhưng mọi sự đã trễ, đạo tiễn kia vừa tiến vào bên trong ngay lập tức liền tách ra thành bốn mà nhắm thẳng vào bốn người bọn hắn.

Oanh!

Một tiếng va chạm mạnh liền vang lên, lớp năng lượng bao phủ cả bốn người bọn hắn liền vỡ ra, thân người liền bay ngược ra sau mà thổ một ngụm huyết tính. Trong đó hai người đã sớm bị xuyên thủng không kịp làm gì, trực tiếp bỏ mình.

Nữ tử cung thủ khẽ nhếch miệng lên hài lòng, nàng có linh nhãn nên đã sớm tìm ra Trận sư của phe nhân loại rồi. Nàng từ sớm đã khóa khí tức của bọn hắn nên chỉ cần cơ hội đến, nàng tất sẽ xuất thủ.

Trận sư bị thương, lớp màn chắn bao phủ trên chiến trường liền vỡ ra mà biến đi mất dạng. Mấy tên Tuyết tướng đang đối chiến thấy vậy liền cười gằn lên mà di chuyển về phía đám tu sĩ kia.

Mấy tu sĩ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong thấy vậy liền biến sắc mà quát lên:

“Không được”.

Hàng loạt chiến kỹ ngay lập tức liền đánh ra mà ngăn trở lại đám Tuyết tướng lại, một khi mấy tên này lại di chuyển về phía đó thì dư lực từ trận chiến này sẽ giết đi rất nhiều tu sĩ Luyện Khí cảnh.

Nhân loại đang chiếm ưu thế về số lượng nên bọn hắn không muốn để mất cái lợi thế này, lợi thế này một khi bị lung lay thì chiến sự về sau sẽ mười phần khó nói.

Giữa lúc này, hàng loạt tiếng vút gió lại bắn đến, một cơn mưa tên khác một lần nữa lại giáng lâm.

Thấy vậy, các tu sĩ bên dưới liền thi triển pháp thuật mà đối ứng, bất quá cơn mưa tên này đến quá đột ngột nên không thể kịp ngăn trở toàn vẹn được.

Hai chục đạo mũi tên thoát khốn khỏi các đạo pháp thuật kia mà bắn thẳng về phía tu sĩ nhân loại. Ngay lập tức, huyết hoa liền nở giữa chiến sự, hai mươi tu sĩ Luyện Khí cảnh ngay lập tức bị xuyên tâm mà bỏ mình.

Liêm Đào liền cắn răng quát:

“Đội pháp thuật canh chừng mũi tên!”.

Nữ tử Phù sư đang đối chiến với hai tu sĩ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong của nhân loại thấy vậy liền cười gằn nói ra:

“Tiểu tử, ngươi lĩnh quân không tồi, bất quá còn non lắm”.

Vừa dứt lời, vùng trời trên đầu đám tu sĩ cấp thấp dưới kia liền sáng lên một mảnh, theo đó, từng đạo mũi tên lam quang liền rơi xuống liên hồi như mưa.

Đội pháp thuật dù có đánh ra pháp thuật đối ứng thì vẫn không thể triệt bỏ được hoàn toàn số lượng mũi tên rơi kia.

Từng tiếng hét thê thảm của nhân loại ngay lập tức liền vang lên khắp nơi. Đám Tuyết tướng nghe vậy liền cười lên một tràng sảng khoái, thực lực của bọn hắn liền bành trướng mà dần dần áp đảo lại các tu sĩ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong của nhân loại.

Về phần quân đội của Lam Thiên Tuyết Tộc thì ngay khi trận hình của nhân loại loạn đi, bọn hắn liền có cơ hội mà chuyển thế thủ trở về thế công.

Bất quá Liêm Đào cũng không phải đèn dầu đã cạn, hắn liền phất trận kỳ mệnh lệnh Phù sư xuất phù ra mà ngăn trở lại, tuyệt đối không thể để cho quân đội Lam Thiên Tuyết Tộc chuyển về thế công.

Nếu không nhân loại liền nguy.

Kế tiếp, hắn liền phóng linh thức ra mà tìm thân ảnh của Hồng nữ tử mà truyền âm:

“Hồng sư muội, nhờ muội”.



Hồng nữ tử là một trong hai người còn sống sau khi ăn phải một tiễn kia của nữ tử cung thủ nhưng bản thân nàng cũng gặp phải trọng thương rồi.

Hồng nữ tử nhận được mệnh lệnh ngay lập tức liền xuất đan dược ra cho vào miệng rồi nhỏ giọng đáp lại:

“Vâng, sư huynh yên tâm”.

Sau đó, trên tay nàng liền xuất hiện một cái trận bàn, đây là trận bàn mà Khương Hy để lại cho trận doanh nhân loại, tác dụng như thế nào hắn đương nhiên cũng đã nói rõ.

Về phần dùng thế nào thì tùy vào phe nhân loại thôi.

Liêm Đào hiện nay không còn người khác để có thể xuất lực ngăn trở một tiễn tiếp theo được. Theo hắn quan sát được thì nữ tử cung thủ kia đã xuất ra bốn tiễn, chỉ cần hắn cầm cự được ba lần tiễn nữa thôi là đã có cơ hội ám sát một Tuyết tướng rồi.

Cho nên giờ phút này, hắn liền trông cậy vào cái trận bàn Khương Hy để lại.

Đột nhiên, một tiếng vút gió nữa lại vang lên, tâm thần Liêm Đào liền căng thẳng không thôi, ánh mắt hắn liền nhịn không được mà nhìn về phía Hồng nữ tử.

Hồng nữ tử cũng đã sớm nghe được mấy đạo tiếng vút này, nàng liền cắn răng nhịn đau rồi vận linh thức lên thôi động trận bàn.

Ngay lập tức, hàng loạt phù văn liền bay ra như sóng triều rồi dung nhập vào trong hư không, không gian vặn vẹo đến liên hồi, vừa vặn tiếp xúc với số mũi tên bắn đến mà xoắn nát hết bọn chúng.

Không gian vặn vẹo không được bao lâu thì biến đi mất dạng, không một hiện tượng nào kỳ lạ xảy ra cả.

Ở trên không, Tuyết Vương đang tĩnh tọa ở trong kiệu cũng nhịn không được mà nhìn về phía dưới một chút.

Hai Tuyết soái dường như cảm nhận được dị động của Tuyết Vương mà quay sang nhìn nhau, ánh mắt bọn hắn liền ngưng trọng lại mà nhìn về phía đám người Thạch Thương.

Thạch Thương đương nhiên biết vừa rồi sư muội nhà mình đã khu xử phù trận, bất quá hắn cũng chỉ mới đọc qua tác dụng mà thôi, còn chân chính mục thị thì chưa biết thế nào.

Nhưng có thể để một vị lão tổ Nguyên Anh cảnh ghé mắt nhìn thì cái phù trận của vị Lâm đạo hữu kia tất có huyền cơ.

Đương nhiên, năm người Thạch Thương cũng không làm ra bất cứ dị động nào mà tiếp tục canh chừng Tuyết Vương cùng hai Tuyết soái.

Chỉ cần ba người này xuất thủ thì bọn hắn liền bồi tiếp ngay.

. . .

Nữ tử cung thủ cũng không phải mù, nàng cũng đã thấy được phù trận đã được dựng nên rồi, chỉ có điều nàng không biết bản chất thực sự của nó là sao mà thôi.

Mà thứ gì càng không biết thì lại càng đáng sợ.

Trầm mặc một hồi, nàng liền nhìn sang cây trường cung trên tay một lát, toàn bộ cánh tay phải nàng liền run lên không ngừng, nàng liền vội vàng đưa tay còn lại lên mà nắm chắc lại.

Quả nhiên, miễn cưỡng sử dụng thượng phẩm pháp khí khi tu vi chưa khôi phục chỉ có đem lại tai họa ngầm mà thôi.

Nàng giữ tay chặt một hồi rồi hít thật sâu vào một hơi, miệng lẩm bẩm nhỏ một tiếng:

“Còn ba tiễn . . .”.

. . .

Không lâu sau đó, một tiếng xé gió kinh người liền vang lên, tiễn thứ năm của nữ tử cung thủ đã chính thức được bắn ra.

Một tiễn này không tách ra thành nhiều tiễn như tiễn khác nhưng uy lực của nó mang lại thì đáng sợ vô cùng.

Phi tiễn bay lại mỗi lúc một gần, một đoàn lam quang khổng lồ ngay lập tức liền xuất hiện mà bao phủ lấy nó rồi hiện hữu ra một con cự kình khổng lồ ập thẳng về phía chiến trường.

Con cự kình này đúng với nghĩa của một chữ ‘cự’, nó to lớn đến độ cơ hồ đã gần chắn hết cả cái hành lang rộng lớn này rồi.

Vô luận là nhân loại hay quân đội Lam Thiên Tuyết Tộc khi thấy con cự kình này rơi xuống liền chạy tán loạn hết cả lên.

Đến cả năm Tuyết tướng đang đối chiến trên không nhìn thấy nó cũng phải ngự không bay ra chỗ khác.

Thần sắc của Liêm Đào tuy rằng ngưng trọng nhưng hắn vẫn có chút hi vọng vào cái phù trận Khương Hy gửi đến.



Cái phù trận đó bắt buộc phải chịu được, nếu không đừng nói là tiễn thứ bảy, chỉ cần sau một tiễn này thôi là nhân loại trực tiếp trở thành thế hạ phong ngay.

Con cự kình đó đích xác là hư ảnh nhưng lại là hư ảnh ngưng thực, chỉ cần cự kình rơi xuống thì tử thương nhất định sẽ xảy ra.

Áp lực kinh khủng từ cự kình liền ép đến, hai bên thái dương Liêm Đào bất giác liền xuất hiện từng tầng mồ hôi.

Đám Tuyết tướng vốn đã thấy phù trận được dựng lên nhưng giờ phút này bọn hắn không thấy bất cứ động tĩnh nào cả nên nội tâm liền mừng thầm không thôi.

Hiển nhiên, theo ý nghĩ của bọn hắn thì cái phù trận kia . . . hỏng rồi, nếu không thì cự kình rơi đến mười mét trên đầu sao lại không có chút dị động gì cơ chứ.

Giữa lúc nhân loại đang nguy nan này, đột nhiên, dị biến phát sinh.

Tốc độ rơi của cự kình bất ngờ giảm mạnh rồi toàn thân hình nó liền lơ lửng giữa không trung cách năm mét từ mặt đất, cái đuôi của nó liền rũ xuống mà đập vào mặt sàn nhưng may mắn lại tại vị trí đó không có bất kỳ người nào cả.

Thấy vậy, Liêm Đào liền thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm, khóe miệng liền khẽ cong lên mà thầm nhủ:

“Trọng Khinh Cử Nhược Đại Phù Trận ra rồi”.

Trong không gian ngay lập tức liền hiển hóa ra hàng loạt chuỗi phù văn ẩn hiện bạch quang, hiển nhiên toàn bộ cái phù trận này đã được nhân tức gia trì lên toàn bộ rồi.

Trọng Khinh Cử Nhược Đại Phù Trận là một trong số phù trận Khương Hy lưu lại cho phe nhân loại, tác dụng chính của nó chính là khống chế trọng lực.

Chỉ cần không phải là vật thể sống thì toà phù trận này đều có thể nghịch đảo chiều trọng lực của tự nhiên được.

Con cự kình kia mặc dù nhìn như thật nhưng trên thực tế lại lại là hư ảnh do một tiễn chiêu tạo ra nên vẫn không được tính là vật thể sống. Từ đó, Trọng Khinh Cử Nhược Đại Phù Trận liền phát huy được tác dụng của chính mình.

Cái trận này được Khương Hy lưu lại với mục đích chính là ngăn trở tiễn kích của cung thủ Lam Thiên Tuyết Tộc, hay nói đúng hơn toà đại phù trận này ngay từ đầu chính là nhằm thẳng vào nữ tử cung thủ.

Hắn đã nghĩ đến chuyện muốn bào mòn tiễn kỹ của nàng, vậy thì liền khiến nàng phải lựa chọn thôi.

Nếu nàng muốn tiếp tục dùng tiễn, vậy thì cứ bắn, toà phù trận này sẽ đến tiếp nàng. Nhưng nếu nàng không bắn, vậy thì trận chiến này nàng liền không tham dự được.

Con cự kình kia bị cố định tại giữa không trung không được bao lâu thì hư ảnh liền bị tán đi mà tiêu biến đi mất.

Ở xa xa, nữ tử cung thủ thì thổ ra một ngụm huyết tinh, khí tức tựa hồ có đôi chút hơi phù phiếm, hai mắt hoàng kim long lanh của nàng liền nhìn về toà phù trận đó, sắc mặt liền khó coi không thôi.

Không còn mục tiêu để ngăn trở, đám phù văn bạch quang liền mờ dần rồi ẩn mình trở lại vào không trung.

Nữ tử Phù sư bên Lam Thiên Tuyết Tộc nhìn thấy phù văn thì không hoảng nhưng nhìn thấy bạch quang phù văn thì sắc mặt có chút hơi tái lại.

Đoạn ký ức không hay đó đột nhiên tràn về.

Dị động này của nàng diễn ra mặc dù không lâu nhưng hai tu sĩ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong nhân loại liền nhanh chóng bắt lấy cơ hội mà xuất ra một chiêu cường đại đánh thẳng về phía nàng.

Áp lực uy hiếp tính mạng bất ngờ dâng lên, nữ tử Tuyết tướng liền sực mình tỉnh lại mà vội vàng đưa hai tay vận hàn khí lên mà chống đỡ.

Oanh!

Va chạm mạnh liền xảy ra, xung lực tỏa ra xung quanh liền tạo thành cương phong, toàn bộ thân thể nàng liền bị đánh văng ra phía sau. Một cỗ ngòn ngọt bất ngờ dâng lên đến cổ họng nhưng đã bị nàng áp chế trở lại.

Ánh mắt nàng ngay lập tức nổi lên sát khí xung thiên, trên tay nàng ngay lập tức xuất hiện một cây trường thương, đồng dạng như trường cung của nữ tử cung thủ, trường thương của nàng cũng được làm từ ngọc tủy ngàn năm.

Dĩ nhiên, phẩm chất cũng chính là thượng phẩm pháp khí.

Thượng phẩm pháp khí xuất hiện, sắc mặt của hai tu sĩ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong liền tái lại một mảng, nên nhớ rằng vũ khí của bọn hắn cũng chỉ mới là trung giai trung phẩm pháp khí mà thôi.

Nếu đem ra đánh với thượng phẩm pháp khí thì chắc chắn sẽ đánh nát đến không còn một mảnh.

Từ xa xa, Liêm Đào đã nhận ra khí tức bức nhân của thượng phẩm pháp khí rồi, hắn liền chửi một tiếng mẹ nó ở trong lòng.

Cái đám Tuyết tướng này không chỉ nắm thực lực cao hơn bất thường ở Trúc Cơ cảnh là tư bản quả nhiên cũng động lòng không ngờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Lục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook