Huyền Môn Thiên Kim Giả Ra Tay, Đám Hào Môn Đều Bị Dọa Đến Run Rẩy

Chương 46:

Phúc Bảo Bối

25/08/2024

Phó Tư Yến nhắm chặt hai mắt, phút chốc mở ra hai mắt phiếm hồng bao hàm sát khí.

Đôi mắt hẹp dài đầy tơ máu của anh chớp động lóe tia sáng nguy hiểm, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Vãn Đường đang ngồi trước mặt.

Tô Vãn Đường nhìn Phó Tư Yến như bò ra khỏi địa ngục, khô khan hỏi: "Anh có khỏe không?”

Cô cũng biết người này không tốt, nhưng cái gì cũng không nói không hỏi, bầu không khí có vẻ quá mức quỷ dị.

Phó Tư Yến nhìn chằm chằm Tô Vãn Đường như thể cô là con mồi có thể tùy ý tấn công.

Anh cần phải làm gì đó để trút giận, hay đúng hơn là đánh lạc hướng sự tập trung vào nỗi đau.

“Phó Tư Yến?" Tô Vãn Đường phát hiện trạng thái của anh không đúng.

Khi Phó Tư Yến muốn biến suy nghĩ trong lòng thành hành động, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng dễ nghe truyền vào trong tai.

Ánh sáng hung tàn trong mắt anh bị đánh nát, lý trí nhanh chóng trở về, sắc mặt trở nên khó coi?

Tay nắm ở mép bồn tắm càng dùng sức, hung hăng đè xuống ý nghĩ thô bạo lúc trước.

Lông mi dày đặc của anh rủ xuống, trầm mặc hồi lâu, đôi môi nhuốm máu mấp máy.



“A...... Đau.”

Giọng nói khàn khàn trầm thấp, xen lẫn một tia cố chấp ẩn nhẫn.

Yếu thế không tự nhiên, cố gắng hạ thấp nguy cơ bản thân lơ đãng tiết ra ngoài.

Phó Tư Yến hiện tại đích xác đau đến không muốn sống, sống không bằng chết, cơ hồ đến cực hạn nhịn đau.

Nếu như có thể lựa chọn, anh hận không thể cứ như vậy ngất đi.

Tô Vãn Đường nghe miệng anh nói đau, ánh mắt bình tĩnh kiên định, cả người căng thẳng.

Sự nhẫn nại cường đại của Phó Tư Yến so với suy nghĩ của cô còn khủng bố hơn, cho dù một thân chật vật cũng không khuất phục.

Mỗi một giây anh đều đang đối kháng với đau đớn trong cơ thể, thừa nhận tra tấn tàn nhẫn không cách nào tưởng tượng.

Tô Vãn Đường không nói nên lời an ủi, cứ lẳng lặng ở bên cạnh.

Lại nửa giờ sau.

Mực nước trong bồn tắm gần như chỉ còn lại nửa ngón tay sâu cạn, đợt trị liệu đầu tiên sắp kết thúc.



Cổ họng Phó Tư Yến phát ra tiếng kêu đau đớn dần dần trở nên yếu ớt, cho đến khi không còn tiếng động.

Tô Vãn Đường gỡ kim châm cắm trên đầu và sau lưng anh xuống, vừa định hỏi cảm giác thế nào, cảnh tượng cúi đầu nhìn thấy khiến cô khàn giọng.

Toàn thân Phó Tư Yến lõa lồ, đường cong cơ bắp trên người phủ một tầng nước, dáng người gợi cảm hoàn mỹ, không có một chút thịt thừa.

Eo chó đực làm cho đàn ông hâm mộ ghen tị tha thiết ước mơ, phụ nữ thấy đều chạy theo như vịt.

Đây thật đúng là cảnh sắc khó gặp, ai nhìn mà không thần hồn điên đảo.

Phó Tư Yến dựa vào trong bồn tắm lớn, đường nét cằm có thể nói là hoàn mỹ khẽ nhếch, mi mục như họa trên mặt chảy ra mồ hôi, giống như mới từ trong dục niệm rút ra, phong tình thấu xương.

Hơi thở hormone bùng nổ đập vào mặt!

Hào quang mị lực của người đàn ông thành thục chớp động, khắc chế, trầm ổn, lại có chút mập mờ.

Tô Vãn Đường suýt chút nữa vì cảnh sắc trước mắt mà mất tinh thần, rơi vào mị lực vô hình mà không thể tự kiềm chế.

Về phần vốn liếng hùng hậu của đối phương đã hiển lộ không thể nghi ngờ, mặc dù là đang ngủ say nhưng luôn giương nanh múa vuốt.

Mặt ngoài là một người đàn ông nhìn nhã nhặn nho nhã, không nghĩ tới người anh em phía dưới lại không tương xứng với khuôn mặt vô hại của anh một chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Môn Thiên Kim Giả Ra Tay, Đám Hào Môn Đều Bị Dọa Đến Run Rẩy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook