Quyển 1 - Chương 18: Hồi đáo Trung Châu (1)
Vương Thiểu Thiểu
11/07/2014
Thấy hai tỉ đệ thẳng thắn thừa nhận như thế, Tiểu Lục Tử cũng xấu hổ
không lừa Thượng Quan Bảo Bảo nữa, nói cho hắn hay thực tình, nói Hỏa
Phượng Kiếm là mình trộm, sau khi giúp bằng hữu trị hết thương thế, nhất định có thể trả lại cho Thượng Quan thế gia. Thượng Quan Bảo Bảo sau
khi nghe ha hả cười lớn, đệ sớm đã minh bạch chuyện thế nào, cái bộ dạng càn quấy tự đắc đó chọc đến Thượng Quan Đào Đào cho trên mông hắn khá
nhiều cái.
Khuôn mặt nhỏ của Thượng Quan Đào Đào rất đỏ, mày lạnh mắt dọc uy hiếp nói: "Bảo Bảo, không được kể với phụ mẫu, nếu để lộ một chút phong thanh, ta thề rằng, nhất định đánh nát mông đệ."
"Ai da, ai da, thư phu, thư thư đệ muốn giết người bịt miệng, cứu mạng a!" Thượng Quan Bảo Bảo vù một tiếng chui ra sau lưng Tiểu Lục Tử. cười hì hì hướng về thư thư làm mặt quỷ.
"Đừng nghĩ trốn sau lưng huynh ấy thư không dám đem đệ... hứ hứ..." Nhìn nhãn thần mờ tối của Tiểu Lục Tử, Thượng Quan Đào Đào lập tức ỉu xìu, số lần đỏ mặt mấy ngày hôm nay đã vượt qua tất cả số lần trước đây cộng lại.
Trên đường né tránh binh mã chiến tranh hỗn loạn, cuối cùng an toàn đi đến Trung Châu Thành. Thượng Quan Đào Đào đang khó chịu, thấy binh sĩ cửa thành vẻ mặt ti hí chăm chú nhìn bộ ngực của mình, tức thì bắn ra hai hỏa điệp, đem khôi giáp những binh sĩ đó đốt thành lỗ to, "Địch tập kích, có địch tập kích, bắt ba tên bọn chúng..." Binh sĩ sợ đến đái ra quần vội vội vàng vàng kêu bảo thành hào, đập tắt ngọn lửa trên người, trong miệng kêu loạn khẩu hiệu tróc nã địch nhân.
Đây là cửa bên đông nam, chỉ có mười mấy binh sĩ, cũng nhìn rõ chuyện thế nào. Bất quá, thấy đồng liêu của mình thụ thương, đều cầm lấy trường mâu, vây giữ lấy một đám người Thượng Quan Đào Đào. "Giao ra binh khí, đưa tay lên!" Binh sĩ giận dữ hung ác quát, tuy đối phương có một thuật sĩ, nhưng chung quy đây là Trung Châu Thành, ngay trước cửa nhà mình còn sợ một thuật sĩ ti tẹo sao?
"Lão thiên, vừa yên ổn vài ngày, lại gây họa cho ta." Thấy Thượng Quan Bảo Bảo gương mặt tôn quý cao ngạo, chống đối không giao ra cung tiễn, còn có Thượng Quan Đào Đào đưa khuôn mặt nhỏ đỏ lên, đang chuẩn bị lại lần nữa thi pháp, Tiểu Lục Tử đành chịu thở dài trong lòng.
Thượng Quan Bảo Bảo tay kéo Thất Thải Bích Ngọc Cung, gắn lên trên ba cây bạch linh tiễn, ngẩng cao mũi lên, non nớt quát: "Tiểu gia của nhà ngươi đây trước giờ chưa đầu hàng, muốn đánh muốn giết cứ việc phóng ngựa qua!" Thuận miệng cho thư thư cái rắm ngựa trắng, nói: "Thư thư đừng sợ, đệ đệ thề chết bảo vệ thư thư, có tên nô tài đê tiện không mở mắt nào lại dám ức hiếp thư thư, đệ nhất định để hắn nếm thử thần tiển của tiểu gia."
Mười mấy binh sĩ bị hai thư đệ Thượng Quan gia hù dọa, không rõ lai lịch của bọn họ là gì, thấy ba người tôn quý bất phàm, dung mạo tuấn mĩ, ăn mặc hoa mĩ, sợ rằng đắc tội quý tộc tử đệ không dễ trêu. Hiện giờ thời đại hỗn loạn, nếu kết thù hận, đều dẫn đến vài vạn binh mã công cướp thành trì, diệt tộc đồ thành, đều là những chủ trương điên cuồng.
"Ha ha ha ha, kêu Thôi Đầu của các ngươi lại, nhân tiện nói Tiểu Lục Tử của Tế Bần Bang quy về." Tiểu Lục Tử sợ rằng hai thư đệ này ra tay giết người, liên lụy đến cơ nghiệp của mình ở Trung Châu Thành, lúc này mới vội vàng kiếm người quen nói chuyện.
"Ngươi là..." Một binh sĩ trong đám dụi dụi con mắt, do dự một chút mới la lên: "Ngài là Lục gia của Tế Bần Bang sao? A, thực sự là ngài, nửa năm không gặp, lại cao thêm. A hà hà, ngài không nhận được tiểu nhân sao, tiểu nhân là Bào Căn Nha, bệnh của phụ thân tiểu nhân còn là ngài ra tiền chữa trị, mẫu thân tiểu nhân những ngày này luôn nhắc tới ngài, bà ta biết ngài quay về khẳng định có thể..."
Một binh sĩ khác cũng vội vàng thu hồi trường mâu, cắt đứt lời người đó kêu lên: "Lục gia, tiểu nhân là Nhị Mao của thành đông, là ngài giúp tiểu nhân tìm phần chức nghiệp này, nếu không tiểu nhân còn ở trong nhà tranh rách ngậm bụng..."
Khuôn mặt nhỏ của Thượng Quan Đào Đào rất đỏ, mày lạnh mắt dọc uy hiếp nói: "Bảo Bảo, không được kể với phụ mẫu, nếu để lộ một chút phong thanh, ta thề rằng, nhất định đánh nát mông đệ."
"Ai da, ai da, thư phu, thư thư đệ muốn giết người bịt miệng, cứu mạng a!" Thượng Quan Bảo Bảo vù một tiếng chui ra sau lưng Tiểu Lục Tử. cười hì hì hướng về thư thư làm mặt quỷ.
"Đừng nghĩ trốn sau lưng huynh ấy thư không dám đem đệ... hứ hứ..." Nhìn nhãn thần mờ tối của Tiểu Lục Tử, Thượng Quan Đào Đào lập tức ỉu xìu, số lần đỏ mặt mấy ngày hôm nay đã vượt qua tất cả số lần trước đây cộng lại.
Trên đường né tránh binh mã chiến tranh hỗn loạn, cuối cùng an toàn đi đến Trung Châu Thành. Thượng Quan Đào Đào đang khó chịu, thấy binh sĩ cửa thành vẻ mặt ti hí chăm chú nhìn bộ ngực của mình, tức thì bắn ra hai hỏa điệp, đem khôi giáp những binh sĩ đó đốt thành lỗ to, "Địch tập kích, có địch tập kích, bắt ba tên bọn chúng..." Binh sĩ sợ đến đái ra quần vội vội vàng vàng kêu bảo thành hào, đập tắt ngọn lửa trên người, trong miệng kêu loạn khẩu hiệu tróc nã địch nhân.
Đây là cửa bên đông nam, chỉ có mười mấy binh sĩ, cũng nhìn rõ chuyện thế nào. Bất quá, thấy đồng liêu của mình thụ thương, đều cầm lấy trường mâu, vây giữ lấy một đám người Thượng Quan Đào Đào. "Giao ra binh khí, đưa tay lên!" Binh sĩ giận dữ hung ác quát, tuy đối phương có một thuật sĩ, nhưng chung quy đây là Trung Châu Thành, ngay trước cửa nhà mình còn sợ một thuật sĩ ti tẹo sao?
"Lão thiên, vừa yên ổn vài ngày, lại gây họa cho ta." Thấy Thượng Quan Bảo Bảo gương mặt tôn quý cao ngạo, chống đối không giao ra cung tiễn, còn có Thượng Quan Đào Đào đưa khuôn mặt nhỏ đỏ lên, đang chuẩn bị lại lần nữa thi pháp, Tiểu Lục Tử đành chịu thở dài trong lòng.
Thượng Quan Bảo Bảo tay kéo Thất Thải Bích Ngọc Cung, gắn lên trên ba cây bạch linh tiễn, ngẩng cao mũi lên, non nớt quát: "Tiểu gia của nhà ngươi đây trước giờ chưa đầu hàng, muốn đánh muốn giết cứ việc phóng ngựa qua!" Thuận miệng cho thư thư cái rắm ngựa trắng, nói: "Thư thư đừng sợ, đệ đệ thề chết bảo vệ thư thư, có tên nô tài đê tiện không mở mắt nào lại dám ức hiếp thư thư, đệ nhất định để hắn nếm thử thần tiển của tiểu gia."
Mười mấy binh sĩ bị hai thư đệ Thượng Quan gia hù dọa, không rõ lai lịch của bọn họ là gì, thấy ba người tôn quý bất phàm, dung mạo tuấn mĩ, ăn mặc hoa mĩ, sợ rằng đắc tội quý tộc tử đệ không dễ trêu. Hiện giờ thời đại hỗn loạn, nếu kết thù hận, đều dẫn đến vài vạn binh mã công cướp thành trì, diệt tộc đồ thành, đều là những chủ trương điên cuồng.
"Ha ha ha ha, kêu Thôi Đầu của các ngươi lại, nhân tiện nói Tiểu Lục Tử của Tế Bần Bang quy về." Tiểu Lục Tử sợ rằng hai thư đệ này ra tay giết người, liên lụy đến cơ nghiệp của mình ở Trung Châu Thành, lúc này mới vội vàng kiếm người quen nói chuyện.
"Ngươi là..." Một binh sĩ trong đám dụi dụi con mắt, do dự một chút mới la lên: "Ngài là Lục gia của Tế Bần Bang sao? A, thực sự là ngài, nửa năm không gặp, lại cao thêm. A hà hà, ngài không nhận được tiểu nhân sao, tiểu nhân là Bào Căn Nha, bệnh của phụ thân tiểu nhân còn là ngài ra tiền chữa trị, mẫu thân tiểu nhân những ngày này luôn nhắc tới ngài, bà ta biết ngài quay về khẳng định có thể..."
Một binh sĩ khác cũng vội vàng thu hồi trường mâu, cắt đứt lời người đó kêu lên: "Lục gia, tiểu nhân là Nhị Mao của thành đông, là ngài giúp tiểu nhân tìm phần chức nghiệp này, nếu không tiểu nhân còn ở trong nhà tranh rách ngậm bụng..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.