Quyển 1 - Chương 5: Thâm Sơn Cổ Miếu (2)
Vương Thiểu Thiểu
11/07/2014
Luồng tế kiếm trắng sáng như tuyết phóng tới yết hầu
của Thượng Quan Đào Đào, khiến cho nàng hoảng sợ há hốc miệng, đáp trả
bằng một đạo hỏa phù huyền ảo, oanh tạc mũi kiếm. Một tiếng "đinh" nhức
óc vang lên, kiếm thế tạm hoãn. Nữ hài bị đẩy lùi nhiều bước về phía
sau. Đất đá dưới chân bắn lên không trung. Nàng liền vội vả xuất ra một
hộ thuẫn nguyên tố màu hỏa hồng
Trong miếu phát ra một tiếng kêu kinh ngạc, hiển nhiên bị kích nộ, nên tế kiếm liền tỏa hàn quang giữa không trung, huyễn xuất thành vô số kiếm ảnh, bay vòng quanh thủ trụ ở trước của miếu, sát khí càng lúc càng mạnh. Vương Tiểu Lục hoảng nhiên tỉnh ngộ, thế kiếm lúc nãy tuy hung hiểm, nhưng không hề có sát ý. Nhưng sau khi Thượng Quan Đào Đào không biết khinh trọng xuất ra một đạo hỏa phù, làm cho đối phương bị thương nhẹ, khiến y đã nổi sát cơ!
"Bổn tiểu tỷ mà sợ các ngươi à? Có gan thì mau ra đây, núp trong đó làm thần làm quỷ đâu có bản lĩnh gì?!" Thượng Quan Đào Đạo càng lúc càng mệt, pháp thuật chỉ còn phân nửa hiệu lực. Lúc này nàng chỉ còn biết hư trương thanh thế, không muốn tỏ lộ vẻ yếu nhược trước mặt nam hài.
"Không ra cũng có thể giết ngươi được! Cho ngươi cơ hội cuối cùng, không chạy là chết!" Trong giọng nói đã lộ rõ sát ý. Chỉ có ở những bậc cường giả thường ra vào những trường huyết chiến đầy máu tanh mới có thứ khí thế như vậy.
Vương Tiểu Lục không muốn tiếp tục rơi vào sự hiểu lầm đáng tiếc, hơn nữa bọn chúng có hơn 20 người. Tên có ngự kiếm thuật này công lực so ra là phải cao chứ không tệ hơn Thượng Quan Đào Đào, chọc giận đối phương không phải là điều hay. Hơn nữa, bản thân hắn không còn chút sức lực nào để đánh đấu, bèn cười ha ha nói lớn: "Nhân huynh ở trong miếu nếu không hoan nghênh bọn ta, thì bọn ta xin li khai chỗ này vậy. Bất quá, xin vui lòng cho bọn ta chút ít đồ ăn, bọn ta đói đi hết nổi rồi."
Thượng Quan Đào Đào không vui hét lớn: "Bọn ta muốn đi thì đi, cần gì phải yêu cầu chúng chứ? Hừ!" Nhưng nghĩ đến việc cầu được đồ ăn, âu cũng là một lựa chọn hay, nàng bèn ngậm miệng không nói gì nữa.
Thanh âm băng lãnh không ra nam mà cũng chẳng ra nữ lúc nãy tiếp tục dùng cái giọng điệu vô cảm nói: "Đi mau! Không ai dư đồ ăn cho ngươi đâu!"
Hiền như bồ tát mà còn có ba phần hỏa khí, huống chi Vương Tiểu Lục. Hắn nghe câu vừa rồi liền thở khịt một cái, biến cải từ giọng điệu xin xỏ thành giọng cười ngạo mạn, chửi: "Fuck! Những tên tử nhân yêu táng tận lương tâm chúng bây, lão tử là ai mà để cho các ngươi tùy ý kêu là đi kêu ở là ở chứ? Đồ đầu gỗ trời đánh, tối nay lão tử quyết định ngủ ở chỗ này!"
Im lặng! Người người trong miếu dường như bị hắn chửi cho phát ngốc. Hoặc là họ đang còn bận suy nghĩ coi cái từ "fuck" là cái quái gì. "Tử nhân yêu" cũng không phải là cái từ để gọi tên hay ai đó. Mặt của Thương Quan Đào Đào lúc này đầy vẻ sùng bái, tựa hồ như vừa phác giác ra được khí thế nam nhân của hắn vậy. Tuy hắn đang mặc trên người một cái nữ quần cổ quái, nhưng lại nhìn thuận nhãn và đáng yêu vô cùng. Điều này không khỏi khiến cho tâm tư nàng sao động, cứ nhìn hắn đến ngây ngốc.
Tế kiếm đang xoay chung quanh cửa miếu đột nhiên bỏ qua Thượng Quan Đào Đào, bắn tới Vương Tiểu Lục. Cặp mắt sáng như sao của nam hài ngưng tụ lại, phiến lá khô trong tay đột nhiên bắn ra, kích trúng kiếm ảnh lăng lệ. "Phốc" một tiếng, kiếm ảnh tán loạn, kiếm ngân lên một tiếng, quay lui vào trong miếu.
"Chà!" Nhiều tiếng ồ cùng phát lên bên trong miếu. Một thân ảnh màu trắng cầm kiếm liền xuất hiện trước cửa phá miếu. Y nhìn Tiểu Lục Tử trong hình dạng nữ trang, khóe miệng khẽ nhếch lên, bộ dạng như mĩm cười. Người này xem ra cao hơn Thượng Quan Đào Đào cả một cái đầu, thân người thanh mãnh, mắt như hàn tinh, mặt như bạch ngọc, da vẻ trơn lán đẹp hơn Tiểu Lục Tử nhiều. Tuy nhiên, cách đưa tay nhấc chân của y lại mang dáng dấp kiều mị hấp dẫn của một nữ nhân.
Y chầm chậm đi về phía Tiểu Lục Tử, cứ mỗi bước chân đi tới thì sát khí tăng lên một phần. Điều này khiến cho gương mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Đào Đào biến thành tái mét, không nhịn được lùi lại phía sau.
"Là ngươi kích thối ngự kiếm thuật của ta à?"
Tiểu Lục Tử nhè nhẹ gật đầu, kỳ thật trong lòng hắn đang tính cách làm sao để chạy thoát.
"Phấc" là ý tứ gì? Còn "nhân yêu" là nghĩa làm sao? Lại nữa, "cái đầu gỗ trời đánh là gì"
Tiểu Lục Tử hừ lạnh một tiếng, ngẫng đầu nhìn trời, cao ngạo và lãnh đạm đáp: "Ý tứ thì không nhiều, đều toàn là những từ thân thiết để chào hỏi địch nhân!" Trong lòng hắn kỳ thật vẫn đang tính toán nên chạy hướng nào, có nên mang theo Thượng Quan Đào Đào hay gây phiền gây phức này theo hay không.
"Úy! Thứ chào hỏi này quả thật là tân kỳ! Bất quá, ta nghĩ ngươi cũng là hạng người có danh phận!"
"Trong tiểu thuyết dĩ nhiên là còn có rất nhiều từ hay hơn vậy nữa, ngươi có muốn ta nói vài câu thân thiết với cái tên bóng nhà ngươi không? Tử nhân yêu?" Tiểu Lục Tử nghĩ thầm.
Thượng Quan Đào Đào không nhịn được, cái miệng nhỏ nhếch lên, chen vào quát lớn: "Phất phấc! Tiểu Lục Tử nhà ngươi cần gì phải nói mấy lời đáo để đó? Không cần khách khí với cái thứ nam nhân đầy nữ tính như hắn!"
Vương Tiểu Lục cảm thấy nàng học từ rất nhanh, nhưng trong đầu còn chỗ hổng lớn. Tế kiếm chủ nhân vốn đã khóa chặt Tiểu Lục Tử. Hai người vừa định động thủ, đột nhiên trong phá miếu truyền ra một giọng cười thô hào: "Cáp cáp cáp cáp! Tiểu huynh đệ nói quả là có ý tứ! Lạc Nguyệt, thỉnh hắn vào đây, ta muốn biết thêm về vị bằng hữu này!"
"Đại ca! Huynh....?" Biểu tình băng lãnh của Lạc Nguyệt phát ra ngữ khí bực bội. Tuy nhiên, chính vào lúc đó, bằng cảm giác mẫn cảm của mình, Tiểu Lục Tử có cảm giác cổ quái phi thường là không biết người này có phải thực sự là nam hay không? Hắn tự dặn trong lòng là sau này phải để ý. Bất quá, tên kia sau khi đáp "Vâng" một tiếng, liền ngừng không tấn công nữa, bản thân hắn do đó cũng được an toàn.
"Phất phấc! Đừng có nói lời thừa, ta muốn hắn vào thì ngươi cứ cho hắn vào! Hầy, cái từ "Phất phấc" này khá thuận miệng ha, bổn gia nói xong cảm thấy rất.... nhẹ người!" Thanh âm của người trong miếu tuy thô quánh, nhưng miệng lưỡi giọng điệu lại mang tiêu chuẩn quý tộc. Tuy là có ý ngụy trang, nhưng khi lọt vào tai Vương Tiểu Lục, nhất định là người có thời điều quân khiển tướng.
Vương tiểu Lục biết chuyện hôm nay không hề đơn giản, nhưng Thượng Quan Đào Đào nghe là có thể ăn, lập tức nhanh chóng đi vào phá miếu, không hè để tâm phòng bị gì. Nam hài lắc lắc đầu, làm vẻ chán nản than: "Nha đầu thối, không biết bao giờ mới lớn nỗi!"
Trong phá miếu có hơn 20 đại hán cầm binh khí, ai nấy cũng uy mãnh. Người mời Vương Tiểu Lục vào là một nam tử tên Lạc Phong, dáng hình quý phái, mặt đầy râu, dù đang là tiết cuối thu, nhưng vẫn để ngực trần lộ nhũ, trên ngực cũng mọc đầy lông đen. Tiểu Lục Tử mặt mặt thầm đề phòng, mặt khác thì quan sát xem lông trên người của Lạc Phong là thật hay giả. Trừ khi là có hóa trang, hắn ta cũng được coi là mỹ nam tử hùng tráng.
Nhìn bộ dạng của Tiểu Lục tử, bọn hán tử ha hả cười lớn, có người cười đến nỗi nước bọt và thịt nướng đang nhai trong miệng bắn ra cả ra ngoài. Lạc Phong và Lạc Nguyệt không cười, lấy đùi dã thỏ đưa cho Thượng Quan Đào Đào lúc này cũng chẳng nở nổi một nụ cười chiếu lệ.
Trong nhóm người đó còn có một người mập cũng không cười. Người này ước độ ba lăm ba sáu tuổi, y phục hoa lệ, ngồi ở góc tường, điệu bộ xa cách không hòa đồng. Trong tay người mập này đang cầm một túi y phục, xem có vẻ như là một người đang đi trốn tránh. Hắn dùng nhãn thần giới bị dò xét Vương Tiểu Lục.
Sau khi báo qua danh tánh, Vương Tiểu Lục hiểu rằng bọn chúng là phiêu sư của Phong Nguyệt Phiêu Cục, đến Nam Hải tiếp nhận nhiệm vụ, chính là bảo hộ con của một vị tên là Chu Tứ Hải cùng tài vật sao cho an toàn đến Tam Tinh Thành. Án theo kế hoạch ban đầu, tối nay bọn họ đã phải đến được Long Cốt Huyền Thành, ở đó có người của Phong Nguyệt Phiêu Cục tiếp ứng. Nhưng vì đường đi qua giữa Long Cốt Sơn bị sét đánh cho tan nát, làm cho lộ trình bị kéo dài ra, chỉ mới tới được nơi Địa Lạc Cước này.
Ồ! Tam Tinh Thành? Vương Tiểu Lục cười cổ quái, cắn một miếng thịt nướng rồi nói: "Các người khẩn trương như vậy, không biết trên đường có an toàn không?"
Đột nhiên, trong phá miếu nổi lên tiếng chuông đồng cảnh báo, những cơ quan cảnh báo bố trí ở ngoài đã có tác dụng, liên tục báo về là có địch nhân xâm nhập.
Trong miếu phát ra một tiếng kêu kinh ngạc, hiển nhiên bị kích nộ, nên tế kiếm liền tỏa hàn quang giữa không trung, huyễn xuất thành vô số kiếm ảnh, bay vòng quanh thủ trụ ở trước của miếu, sát khí càng lúc càng mạnh. Vương Tiểu Lục hoảng nhiên tỉnh ngộ, thế kiếm lúc nãy tuy hung hiểm, nhưng không hề có sát ý. Nhưng sau khi Thượng Quan Đào Đào không biết khinh trọng xuất ra một đạo hỏa phù, làm cho đối phương bị thương nhẹ, khiến y đã nổi sát cơ!
"Bổn tiểu tỷ mà sợ các ngươi à? Có gan thì mau ra đây, núp trong đó làm thần làm quỷ đâu có bản lĩnh gì?!" Thượng Quan Đào Đạo càng lúc càng mệt, pháp thuật chỉ còn phân nửa hiệu lực. Lúc này nàng chỉ còn biết hư trương thanh thế, không muốn tỏ lộ vẻ yếu nhược trước mặt nam hài.
"Không ra cũng có thể giết ngươi được! Cho ngươi cơ hội cuối cùng, không chạy là chết!" Trong giọng nói đã lộ rõ sát ý. Chỉ có ở những bậc cường giả thường ra vào những trường huyết chiến đầy máu tanh mới có thứ khí thế như vậy.
Vương Tiểu Lục không muốn tiếp tục rơi vào sự hiểu lầm đáng tiếc, hơn nữa bọn chúng có hơn 20 người. Tên có ngự kiếm thuật này công lực so ra là phải cao chứ không tệ hơn Thượng Quan Đào Đào, chọc giận đối phương không phải là điều hay. Hơn nữa, bản thân hắn không còn chút sức lực nào để đánh đấu, bèn cười ha ha nói lớn: "Nhân huynh ở trong miếu nếu không hoan nghênh bọn ta, thì bọn ta xin li khai chỗ này vậy. Bất quá, xin vui lòng cho bọn ta chút ít đồ ăn, bọn ta đói đi hết nổi rồi."
Thượng Quan Đào Đào không vui hét lớn: "Bọn ta muốn đi thì đi, cần gì phải yêu cầu chúng chứ? Hừ!" Nhưng nghĩ đến việc cầu được đồ ăn, âu cũng là một lựa chọn hay, nàng bèn ngậm miệng không nói gì nữa.
Thanh âm băng lãnh không ra nam mà cũng chẳng ra nữ lúc nãy tiếp tục dùng cái giọng điệu vô cảm nói: "Đi mau! Không ai dư đồ ăn cho ngươi đâu!"
Hiền như bồ tát mà còn có ba phần hỏa khí, huống chi Vương Tiểu Lục. Hắn nghe câu vừa rồi liền thở khịt một cái, biến cải từ giọng điệu xin xỏ thành giọng cười ngạo mạn, chửi: "Fuck! Những tên tử nhân yêu táng tận lương tâm chúng bây, lão tử là ai mà để cho các ngươi tùy ý kêu là đi kêu ở là ở chứ? Đồ đầu gỗ trời đánh, tối nay lão tử quyết định ngủ ở chỗ này!"
Im lặng! Người người trong miếu dường như bị hắn chửi cho phát ngốc. Hoặc là họ đang còn bận suy nghĩ coi cái từ "fuck" là cái quái gì. "Tử nhân yêu" cũng không phải là cái từ để gọi tên hay ai đó. Mặt của Thương Quan Đào Đào lúc này đầy vẻ sùng bái, tựa hồ như vừa phác giác ra được khí thế nam nhân của hắn vậy. Tuy hắn đang mặc trên người một cái nữ quần cổ quái, nhưng lại nhìn thuận nhãn và đáng yêu vô cùng. Điều này không khỏi khiến cho tâm tư nàng sao động, cứ nhìn hắn đến ngây ngốc.
Tế kiếm đang xoay chung quanh cửa miếu đột nhiên bỏ qua Thượng Quan Đào Đào, bắn tới Vương Tiểu Lục. Cặp mắt sáng như sao của nam hài ngưng tụ lại, phiến lá khô trong tay đột nhiên bắn ra, kích trúng kiếm ảnh lăng lệ. "Phốc" một tiếng, kiếm ảnh tán loạn, kiếm ngân lên một tiếng, quay lui vào trong miếu.
"Chà!" Nhiều tiếng ồ cùng phát lên bên trong miếu. Một thân ảnh màu trắng cầm kiếm liền xuất hiện trước cửa phá miếu. Y nhìn Tiểu Lục Tử trong hình dạng nữ trang, khóe miệng khẽ nhếch lên, bộ dạng như mĩm cười. Người này xem ra cao hơn Thượng Quan Đào Đào cả một cái đầu, thân người thanh mãnh, mắt như hàn tinh, mặt như bạch ngọc, da vẻ trơn lán đẹp hơn Tiểu Lục Tử nhiều. Tuy nhiên, cách đưa tay nhấc chân của y lại mang dáng dấp kiều mị hấp dẫn của một nữ nhân.
Y chầm chậm đi về phía Tiểu Lục Tử, cứ mỗi bước chân đi tới thì sát khí tăng lên một phần. Điều này khiến cho gương mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Đào Đào biến thành tái mét, không nhịn được lùi lại phía sau.
"Là ngươi kích thối ngự kiếm thuật của ta à?"
Tiểu Lục Tử nhè nhẹ gật đầu, kỳ thật trong lòng hắn đang tính cách làm sao để chạy thoát.
"Phấc" là ý tứ gì? Còn "nhân yêu" là nghĩa làm sao? Lại nữa, "cái đầu gỗ trời đánh là gì"
Tiểu Lục Tử hừ lạnh một tiếng, ngẫng đầu nhìn trời, cao ngạo và lãnh đạm đáp: "Ý tứ thì không nhiều, đều toàn là những từ thân thiết để chào hỏi địch nhân!" Trong lòng hắn kỳ thật vẫn đang tính toán nên chạy hướng nào, có nên mang theo Thượng Quan Đào Đào hay gây phiền gây phức này theo hay không.
"Úy! Thứ chào hỏi này quả thật là tân kỳ! Bất quá, ta nghĩ ngươi cũng là hạng người có danh phận!"
"Trong tiểu thuyết dĩ nhiên là còn có rất nhiều từ hay hơn vậy nữa, ngươi có muốn ta nói vài câu thân thiết với cái tên bóng nhà ngươi không? Tử nhân yêu?" Tiểu Lục Tử nghĩ thầm.
Thượng Quan Đào Đào không nhịn được, cái miệng nhỏ nhếch lên, chen vào quát lớn: "Phất phấc! Tiểu Lục Tử nhà ngươi cần gì phải nói mấy lời đáo để đó? Không cần khách khí với cái thứ nam nhân đầy nữ tính như hắn!"
Vương Tiểu Lục cảm thấy nàng học từ rất nhanh, nhưng trong đầu còn chỗ hổng lớn. Tế kiếm chủ nhân vốn đã khóa chặt Tiểu Lục Tử. Hai người vừa định động thủ, đột nhiên trong phá miếu truyền ra một giọng cười thô hào: "Cáp cáp cáp cáp! Tiểu huynh đệ nói quả là có ý tứ! Lạc Nguyệt, thỉnh hắn vào đây, ta muốn biết thêm về vị bằng hữu này!"
"Đại ca! Huynh....?" Biểu tình băng lãnh của Lạc Nguyệt phát ra ngữ khí bực bội. Tuy nhiên, chính vào lúc đó, bằng cảm giác mẫn cảm của mình, Tiểu Lục Tử có cảm giác cổ quái phi thường là không biết người này có phải thực sự là nam hay không? Hắn tự dặn trong lòng là sau này phải để ý. Bất quá, tên kia sau khi đáp "Vâng" một tiếng, liền ngừng không tấn công nữa, bản thân hắn do đó cũng được an toàn.
"Phất phấc! Đừng có nói lời thừa, ta muốn hắn vào thì ngươi cứ cho hắn vào! Hầy, cái từ "Phất phấc" này khá thuận miệng ha, bổn gia nói xong cảm thấy rất.... nhẹ người!" Thanh âm của người trong miếu tuy thô quánh, nhưng miệng lưỡi giọng điệu lại mang tiêu chuẩn quý tộc. Tuy là có ý ngụy trang, nhưng khi lọt vào tai Vương Tiểu Lục, nhất định là người có thời điều quân khiển tướng.
Vương tiểu Lục biết chuyện hôm nay không hề đơn giản, nhưng Thượng Quan Đào Đào nghe là có thể ăn, lập tức nhanh chóng đi vào phá miếu, không hè để tâm phòng bị gì. Nam hài lắc lắc đầu, làm vẻ chán nản than: "Nha đầu thối, không biết bao giờ mới lớn nỗi!"
Trong phá miếu có hơn 20 đại hán cầm binh khí, ai nấy cũng uy mãnh. Người mời Vương Tiểu Lục vào là một nam tử tên Lạc Phong, dáng hình quý phái, mặt đầy râu, dù đang là tiết cuối thu, nhưng vẫn để ngực trần lộ nhũ, trên ngực cũng mọc đầy lông đen. Tiểu Lục Tử mặt mặt thầm đề phòng, mặt khác thì quan sát xem lông trên người của Lạc Phong là thật hay giả. Trừ khi là có hóa trang, hắn ta cũng được coi là mỹ nam tử hùng tráng.
Nhìn bộ dạng của Tiểu Lục tử, bọn hán tử ha hả cười lớn, có người cười đến nỗi nước bọt và thịt nướng đang nhai trong miệng bắn ra cả ra ngoài. Lạc Phong và Lạc Nguyệt không cười, lấy đùi dã thỏ đưa cho Thượng Quan Đào Đào lúc này cũng chẳng nở nổi một nụ cười chiếu lệ.
Trong nhóm người đó còn có một người mập cũng không cười. Người này ước độ ba lăm ba sáu tuổi, y phục hoa lệ, ngồi ở góc tường, điệu bộ xa cách không hòa đồng. Trong tay người mập này đang cầm một túi y phục, xem có vẻ như là một người đang đi trốn tránh. Hắn dùng nhãn thần giới bị dò xét Vương Tiểu Lục.
Sau khi báo qua danh tánh, Vương Tiểu Lục hiểu rằng bọn chúng là phiêu sư của Phong Nguyệt Phiêu Cục, đến Nam Hải tiếp nhận nhiệm vụ, chính là bảo hộ con của một vị tên là Chu Tứ Hải cùng tài vật sao cho an toàn đến Tam Tinh Thành. Án theo kế hoạch ban đầu, tối nay bọn họ đã phải đến được Long Cốt Huyền Thành, ở đó có người của Phong Nguyệt Phiêu Cục tiếp ứng. Nhưng vì đường đi qua giữa Long Cốt Sơn bị sét đánh cho tan nát, làm cho lộ trình bị kéo dài ra, chỉ mới tới được nơi Địa Lạc Cước này.
Ồ! Tam Tinh Thành? Vương Tiểu Lục cười cổ quái, cắn một miếng thịt nướng rồi nói: "Các người khẩn trương như vậy, không biết trên đường có an toàn không?"
Đột nhiên, trong phá miếu nổi lên tiếng chuông đồng cảnh báo, những cơ quan cảnh báo bố trí ở ngoài đã có tác dụng, liên tục báo về là có địch nhân xâm nhập.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.