Quyển 1 - Chương 1: Tiên Thư Dâm Thuật
Vương Thiểu Thiểu
11/07/2014
Hư cấu! Hư cấu! Bổn thư toàn là chuyện hư cấu. Nếu có trùng hợp, chỉ là ngẫu nhiên. Nếu có, xin cho ta biết!
Phát sinh vào khoảng 600 năm trước cố sự về "Ngự nữ tâm kinh", nhân vật chính của chúng ta bắt đầu bước vào con đường "Huyền Nữ Kinh" của hắn.
Vào vương triều niên vị Khổng tước, đông phương đại lục, chư hầu tứ phương khởi binh, chiến hỏa liên miên.
Lúc này, trời đã vào cuối thu.
Gió lạnh mang theo uy lực khủng khiếp, cuốn từng đợt lá vàng rời khỏi cành bay tung tóe, vương cả vào y phục của một vị tiểu cô nương. Tiểu cô nương muốn tránh né, nhưng không thể thoát khõi bàn tay cợt nhã của tự nhiên. Rừng cây chớp mắt chuyển thành âm u, thân cây lung linh như biến thành lõa thể, không khí chợt quấy động rung rinh, truyền tới tiếng thì thào ghê rợn.
Tại nơi vách đá thần bí sâu thăm thẳm, một cổ đại thụ chỉ còn trụ được một nửa không bị rơi xuống, có một người ngẩng đầu hú lên cổ quái: "Ú..... ô.... Chư thiên thần phật mau hiển linh, mau khiến cho nhân loại đến được nơi này, bổn tiên đã ở đây được 120 năm rồi, nếu không có ai đến, ta sẽ mau chóng biến thành một cổ đại thụ mất."
Đối diện đó là một khối cự thạch, không ngừng phát xuất những tiếng tặc lưỡi: "Chách... chách, ngươi vốn là từ câu mà ra, sao học tiếng sói tru, bộ muốn biến thành dã thú à? Cho ta xin đi! Lão tử trước nay không nói lời thừa, cùng ngươi đến đây đánh bạc với Cửu Thiền Huyền Nữ, kết quả bị thua, khiến bị phạt ở cái chỗ chẳng có đến con chim chứ đừng nói chi đến nhân loại này. Trời ạ! Ta lại phải phải ở đây chờ coi có nữ nhân nào đến không. Cái chỗ quỷ này ngay cả con heo còn không có nữa huống chi là người!"
Thạch đầu vừa nói xong, đã thấy có một con chim di trú từ trên không trung đáp xuống, kêu "quá quác" rồi phẹt một bãi lên đầu thạc tượng.
"Ha ha ha ha" Cự thụ thấy cảnh đó cười lớn, "Linh thạch Tiên trường, ngươi chờ phân chim đấy à? Không chừng hôm nay có thể chớp được tiểu cô nương của nhân loại đấy! Hừm, Cửu Thiên Huyền Nữ có nói quá, chỉ khi nào giao sách này cho một nữ nhân của nhân loại, chúng ta mới có thể phản hồi tiên giới. Bất quá, đã đợi ở đây hơn trăm năm rồi, một bong người cùng không thấy qua, trong khi đó yêu quái thì gặp nhiều. Ta quyết định, không cần biết người đó là nam hay nữ, chỉ cần là người, chúng ta phải mang bổn "Huyền Nữ Kinh" này giao cho bằng được.
"Hầy à! 90 năm trước Lão tử đã quyết định rồi, cần gì cái lão mộc đầu nhà ngươi nhắc nhở chứ? Nam nhân luyện tập "Huyền nữ kinh" sẽ lãnh chịu hậu quả thế nào? Biến thành nhân yêu? Ha ha, nếu như Cửu Thiên Huyền Nữ biết được, khẳng định sẽ tức đến phát điên lên mất! Í.... Thanh âm gì thế?" Cự thạch cả kinh kêu lên một tiếng, rồi im thinh thích, lắng nghe nguyên cớ của tiếng động.
Một người mặc một trường bào rất cũ, giống như một tên tiểu khất cái nam hài, đang hoảng sợ chạy vào sâu trong khe núi. Nam hài khoảng mười bốn mười lăm tuổi, dung mạo vô cùng cổ quái, tóc dài tán loạn phủ đầy trên vai, hai con mắt to đen thể hiện nhãn tình tán loạn, cứ liếc nhìn về phía sau,bộ dạng như đang bị hổ báo truy sát.
Nam nhân mà khóc? Khóc không phải là cái tội. Con người mạnh mẽ cũng có quyền mệt mỏi đôi lúc chứ, nếu như....", do vừa chạy vừa hát, giọng hát của nam hài lúc rõ lúc không, có chút gì đó "buồn nên hát cho quyên sầu:, lại thêm mấy điểm ấu trĩ lẫn tang thường, do đó ca khúc cũng có mấy phần truyền cảm.
Một cây một đá cùng hiểu thâm ý trong long nhau, liền đồng thời phát ra tiếng cười khành chạch cổ quái, trước khi nam hài chạy đến, đã nhảy ra cản lấy sơn đạo, đồng thời mở miệng hét lớn: "Dừng, dừng ngay!"
"Á! Mẹ nó!! Yêu quái?" Nam hài hoàng kinh lùi về sau hai bước, nhưng không thể chạy được, vì trước sau đều bị hai yêu quái vô cùng khủng bố cản lại, "Các ngươi muốn gì?"
Một cây một đá cười ha hả, lắc mình biến thành hai vị đạo nhân một ốm một mập, mặc áo xanh, có mấy phần tiên khí, vừa ngây ngốc vừa hoan hỉ, nhìn tiểu hài them thuồng như chó đói hàng trăm năm vừa nhìn thấy cục xương. Thụ Tiên trưởng cười nói: "Kha kha, chúng ta không phải là thứ khát nước, cũng chẳn phải yêu quái, chúng ta là..." hắn cùng Linh thạch cùng xoay người vuốt râu một vòng, đồng thanh bảo: "Chúng ta là tiên nhân từ tiên giới!"
"Các người là tiên nhân à?" Nam hài sau khi nghe xong liền nghi ngờ không tin, nhìn nhìn ngó ngó hai vị đạo nhân, rồi nói : 'Quả là kỳ quái, không biết tại sao tiên giới lại loạn hơn cả tinh cầu này, tiên nhân không thể ở đó, lại xuống địa cầu này làm nghề ăn cướp ? Ồ, quả là xui xẻo ! Ta tại sao lại chuyển sanh vào cái tinh cầu hỗn loạn này, không ở tại địa cầu chứ ?'
Hai vị tiên nhân nghe thế cười ha hả khi nghe nam hài nói mình là cường đạo, sau lời nói kinh thiên động địa đó không nghe thấy gì nữa. Linh thạch Tiên nhân hỏa khí rất mạnh, tức giận hét lên một tiếng bảo : 'Chắc ta điên quá! Ngươi xem bổn tiên có điểm nào cường đạo nào ? Ta lại điên nữa ! Cứ cho là cường đạo đi thì không thể đến cái hồng loan tinh này, bị đại la kim tiên bố ra hai mươi ba tầng kết giới cấm chế, lại còn bị các chư thần trong kết giới tuần tra canh gác, tiên nhân ở đây không dùng được một phần mười sức mạnh, đó là lý do vì sao chúng ta mắc kẹt ở đây !'
"Đúng vậy, sao các ngươi lại ở đây? Đó là điều ta muốn biết đấy !' Nam hài nghe nói đến Hồng Loan Tinh, biểu tình biến thành kỳ quái phi thường. Nhìn lại cái bộ dạng ngu ngốc như con heo của hai người, cảm thấy không có gì đáng phải sợ, bèn ngồi xuống đất thở hào hển, nhưng vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn về phía sau.
Thụ tiên nhân kéo kéo quần của Thạch Tiên nhân, nhắc ông ta phải giữ giới quy bí mật của tiên giới, rồi mĩm cười hiền hòa nói : 'Vị tiểu ca này, chúng ta không phải là cương đạo, để bảo chứng cho việc này, chúng ta muốn cho ngươi một món vật. Vật này gọi là 'Huyền nữ kinh', là tiên giới kỳ bảo. Người trần tu luyện trăm nằm sẽ phi thăng thành tiên. Đó là tiên môn chí bảo của môn đồ tài năng của Cửu Thiên Huyền Nữ đấy !'
Vừa nói đến, trên tay ông ta đã xuất ra một cuốn sách nhỏ chớp lóe kim quang, giấy như đồng kính, vừa cứng vừa nhẵn, chỉ dày quá hai bì thư, bên trong không thấy giấy có ghi chữ gì cả. Ở trên mặt sách có ghi ba chữ triện "Huyền Nữ Kinh".
Nam hài nhìn thấy văn tự đó, lập tức hiện vẻ vui mừng, chộp lấu quyển sách, sờ sờ mó mó ba chữ đại tự, nói: "Cái này là chữ gì thế? Các người biết đọc không? Ngươi có nghe về địa cầu chưa? Có thể đưa ta quay trở về địa cầu được không?
Hai vị tiên nhân cùng lắc đầu, hỏi ngược lại: "Hừm, đương nhiên là biết! Loại văn tự này là thứ quan phương văn tự của tiên giới chúng ta, gọi là chữ thể triện, ngươi có biết không? Cái tinh cầu mà người nói chúng ta chưa từng nghe qua? Ài? Ngươi có biết tinh cầu khác không? Không biết nó có thuộc Hồng Loan Tinh hay không?"
Nam hài nhìn tóc lòa xòa phủ ở trán mình cười nói: "A ha, cười chết mất, những gì ta nói lúc nãy chỉ là nhớ lại trong mộng, hai vị đại tiên không cần để ý. Bất quá, cuốn sách này ta không cần, thĩnh hai vị đại tiên thu hồi." Trong long nam hài nhớ tới tục ngữ, cái gì là không làm việc ân thì cần chi báo đáp, thiên hạ không có cái gì là miễn phí cả... vâng vâng. Hơn nữa, hắn không tin hai vị thần niên này tự nhiên lại giao ra bản sách chuyên dùng đệ tu luyện của thần tiên như vậy. Và, thần tiên này nói chưa từng nghe qua địa cầu, khẳng định là cái đồ răng giả (Giả nha = Răng giả: Từ địa phương tây hóa, ý chỉ làm việc gì đó giả mạo)
"Không được, ngươi phải lấy nó, nếu không chúng ta làm sao báo lại với Cửu Thiên huyền nữ cho được!" Linh thạch tiên nhân nghe hắn nói không muốn sách này, liền lập tức đại nộ, nhanh chóng xuất hiện trước mặt hắn, chộp lấy nam hài nâng lên mặt đất: "Hôm nay ngươi phải nhận, không muốn cũng phải nhận, hiểu không?"
"Không muốn!" Biết được nhiệm vụ chuyển thư của hai người, nam hài càng hiếu kỳ hơn, đôi tặc nhãn chuyển động qua lại, tựa hồ như muốn kiếm tìm chỗ tốt để thủ lợi. Vì thế hắn ném cuốn sách trả lại cho Thụ Tiên nhân, hét bảo: "Các ngươi đừng có ép ta quá, nếu không ta ném xuống song bây giờ! Hà hà, "Huyền Nữ Kinh" này chắc là cùng dạng với Tố Nữ Kinh, rõ ràng là dâm thư chuyên về thuật ngự nữ, tên gọi khác nhau nhưng cùng một bản, được bán đầy ở địa cầu, ta muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, cần cái quỷ này làm gì?"
Thụ tiên nhân tiếp lấy cuốn sách, ôm vào trong long, nhanh chóng chạy theo cậu bé, bắt chước điểm ôn nhu của Linh thạch Tiên nhân, lần đầu tiên trong một trăm năm qua mới gặp qua một con người như thế. Ông ta cười yêu mị bảo: "Vị tiểu ca nhân này, Cửu Thiền Huyền Nữ cùng Cữu Thiên Tố Nữ là hai tiên nhân có thân phận khác nhau, hai bản sách do đó cũng có phần khác biệt. Hơn nữa sách ở nhân loại là giả thư, sánh sao bằng tiên thuật lợi hại? Hừm, ngươi không cần nói gì nữa, cứ nhận sách này, tùy tiện luyện qua mấy ngày, sẽ chứng thực lời món lễ vật do chúng ta tặng là như thế nào?"
Trong long Nam hài hoan hỉ, nhưng gương mặt vẫn không lộ rõ vẻ vui mừng, nói với Thụ tiên nhân: "Tại sao ta phải luyện chứ? Các người không biết đã luyện bao nhiêu ngày rồi, tại sao không đến báo với Cửu Thiên Huyền Nữ có tốt hơn không? Hừm, ta nghĩ trong chuyện này nhất định có âm mưu gì đây!"
Hai vị đại tiên nghe qua, lập tức hoảng hốt, vừa cười vừa lắc đầu phân bua: "Không có, không có, tuyệt đối không có âm mưu!"
Thụ tiên nhân làm ra vẻ hiền từ cười bảo: "Ài dà, bản thư này chỉ có người trần gian mới đả khai được, chúng ta khôg thể luyện được, nếu không đã không chịu khổ ở nơi này 120 năm. Ách xì..... Cái này ta nghị người trần của ngươi hiện trong thời chiến loạn, thôi ta cho them ngươi một cây bảo đao phòng thân nhé! Đao này gọi là cửu đao, có từ thời kỳ thần ma đại chiến hàng vạn năm trước, ta lượm được ở chiến trường,.... Ồ.,,, không ta được tặng đấy!"
Thụ tiên nhân xuất ra từ trong tay một tham đao lớn, dài gần bằng thân người nam hài, thân màu huyết hồng, có khắc chín con Ám điêu. Đao này hiện ra, lập tức sản sanh một cổ sát khí băng lãnh, từ từ chuyển ra mùi huyết tanh từ trong thân đao.
Ánh mắt nam hài loạn chuyển, cười hi hi nhìn hai vị tiên nhân đang hoảng hoảng hốt hốt, làm mặt như nơi đó có quỷ. Hiện giờ hắn không tin hai người này là tiên nhân, do đó thấy chiếm được tiện nghi gì thì chiếm, chứ thực tình cũng không cần thiết, xấu nhất thì không them đọc cái thứ dâm thự này là xong. Trong long nam hài thầm tính toán, với tay tiếp lấy đao, rồi bõ vào không gian giới chỉ của mình.
Nhưng nam hài vẫn chưa thèm lấy bản "Huyền Nữ Kinh", mà lại xoay qua nhìn chầm chầm Linh Thạch Tiên Nhân. Rõ rang, nam hài đang chờ lễ vật từ ông ta. Dựa vào biểu tình của hắn mà nói, nếu không có lễ vật, đừng hòng hắn thu lấy bản dâm thư ấy!
Linh thạch tiên nhân không muốn tặng lễ vật chon am hài, nghiến răng rủa: "Hừ, nhân loại quả là tham lam, nhân loại chó chết, luyện công luyện tử cho tốt vào, không chừng bản thư này chỉ dành cho nữ nhân, nam nhân tu luyện sẽ biến thành nhân yêu! Hừ hừ, nhân loại chó chết!" Lão lầm bầm cả buổi, cuối cùng cùng lấy ra một khôi giáp màu huyết hồng, phát ra một thứ huyết tinh đồng dạng, gầm gừ bảo: "Cầm lấy, cái này chính là xuất phát từ thời thần ma đại chiến! Át xì! Cầm lấy, vật này do tụi ma môn độc ác dùng, chúng ta là tiên nhân không thể sử dụng được, vậy tiện nghi cho ngươi rồi!"
Nam hài biết khôi giáp và cửu đao này thuộc vào loại trang bị hạn nhất, bất quản nó là của ma hay của tiên, phân lượng khá nặng, khẳng định là có thể bán được nhiều tiền. Không them khách khí chộp lấu khôi giáp bỏ vào tang vật giới chỉ, sau đó mới bất tình bất nguyện thu lấy bản "Huyền Nữ Kinh". Loáng 1 cái, Nam hài còn hai tay không, hai tiên nhân để ý kỹ, phát hiện tàng vật giới chỉ khó tìm của hắn vốn có thể giấu được các thứ.
Lúc này, nam hài khẩn trương quay nhìn về phía sau, rồi cười hí hí nói: "Nhị vị đại tiên, ta đã lấy dâm thư rồi, có thể đi khỏi đây chứ?"
"Đương nhiên! Đương nhiên!" Thụ tiên nhân cao hứng cười tít mắt, không cần quản hắn cho tiên giới kỳ thư là dâm thư hay là gì, nắm lấy Linh thạch tiên nhân đang đau đớn trong long, không thèm quay đầu nhìn chạy thẳng vào vách núi âm u, như sợ nam hài sẽ nghĩ lại phản đối. "Chúng ta có thể quay về tiên giới rồi!"
Hai vị tiên nhân vừa chạy vừa mừng, đột nhiên thấy một thân ảnh màu phấn hồng từ trong vách núi phóng ra, ngoắc miệng chửi um xùm: "Tiểu lục tử chó chết, tiểu đạo tặc chó chết. Thượng Quan Đào Đào ta không bắt được ngươi, sẽ đổi thành họ ngươi. Chà, nhưng không biết hắn họ gì, ta truy theo đã nửa năm, không hề hỏi qua, quả là tức chết đi được!"
Hai vị tiên kêu lên một tiếng quái quỷ, nhìn chầm chầm vào thân ảnh màu phấn hồng đó mà kêu thảm: "Ối trời ơi! Vậy là sao hả trời! Là nữ nhân! A....! Huynh đệ chúng ta quả là thất bại mà, tự nhiên giao sách cho tên tiểu khất cái đó, lại mất them hai món bảo vật nữa! Trời, dù là pháp bảo của ác ma, nhưng cũng là pháp bảo mà!"
"Người phía trước tránh đường! Chó ngoan không cắn người, lão đầu ngoan cũng không thèm chấp!"...... "Mẹ kiếp! Sao lời nói lại theo thói của tên tiểu tặc thế này? Cái thứ đối với lão nhân mà không thèm lễ độ, ấy chính là,... đồ ba lơn!" Tiểu nha đầu vừa la hét tránh đường, vừa bị người ta trách, cùng không thèm giảm tốc độ!
"Đúng là tiểu nha đầu vô lễ, chúng ta là tiên nhân, tiên nhân trên thiên giới đó!"
"Hầy! Các người là tiên nhân, bổn cô nương là sáng thế thần đấy! Tránh ra!" Tiểu nha đầu mặc đồ phấn hồng như con chim én, bay qua đầu của hai vị tiên nhân, sau đó tiếp tục bôn đào.
Hai vị tiên nhân nghệch mặt nhìn theo, không biết tại sao thế đạo này xoay chuyển nhanh như vậy, có thể là mình không theo kịp thời đại chăng? Trước là bị tiểu nam hài chọc ghẹo, sau đó là bị tiểu cô nương mắng chửi. Họ tưởng có thể đòi lại ở tên tiểu khiếu hóa Tiểu Lục Tử quyển "Huyền Nữ Kinh" để trao cho tiểu nha đầu, không ngờ đầu óc nhân loại quả là vô lý, do đó mặc cho họa lớn xảy đến, cười lớn không thèm quan tâm đến hậu quả mai sau, ly khai Hồng Loan Tinh.
Phát sinh vào khoảng 600 năm trước cố sự về "Ngự nữ tâm kinh", nhân vật chính của chúng ta bắt đầu bước vào con đường "Huyền Nữ Kinh" của hắn.
Vào vương triều niên vị Khổng tước, đông phương đại lục, chư hầu tứ phương khởi binh, chiến hỏa liên miên.
Lúc này, trời đã vào cuối thu.
Gió lạnh mang theo uy lực khủng khiếp, cuốn từng đợt lá vàng rời khỏi cành bay tung tóe, vương cả vào y phục của một vị tiểu cô nương. Tiểu cô nương muốn tránh né, nhưng không thể thoát khõi bàn tay cợt nhã của tự nhiên. Rừng cây chớp mắt chuyển thành âm u, thân cây lung linh như biến thành lõa thể, không khí chợt quấy động rung rinh, truyền tới tiếng thì thào ghê rợn.
Tại nơi vách đá thần bí sâu thăm thẳm, một cổ đại thụ chỉ còn trụ được một nửa không bị rơi xuống, có một người ngẩng đầu hú lên cổ quái: "Ú..... ô.... Chư thiên thần phật mau hiển linh, mau khiến cho nhân loại đến được nơi này, bổn tiên đã ở đây được 120 năm rồi, nếu không có ai đến, ta sẽ mau chóng biến thành một cổ đại thụ mất."
Đối diện đó là một khối cự thạch, không ngừng phát xuất những tiếng tặc lưỡi: "Chách... chách, ngươi vốn là từ câu mà ra, sao học tiếng sói tru, bộ muốn biến thành dã thú à? Cho ta xin đi! Lão tử trước nay không nói lời thừa, cùng ngươi đến đây đánh bạc với Cửu Thiền Huyền Nữ, kết quả bị thua, khiến bị phạt ở cái chỗ chẳng có đến con chim chứ đừng nói chi đến nhân loại này. Trời ạ! Ta lại phải phải ở đây chờ coi có nữ nhân nào đến không. Cái chỗ quỷ này ngay cả con heo còn không có nữa huống chi là người!"
Thạch đầu vừa nói xong, đã thấy có một con chim di trú từ trên không trung đáp xuống, kêu "quá quác" rồi phẹt một bãi lên đầu thạc tượng.
"Ha ha ha ha" Cự thụ thấy cảnh đó cười lớn, "Linh thạch Tiên trường, ngươi chờ phân chim đấy à? Không chừng hôm nay có thể chớp được tiểu cô nương của nhân loại đấy! Hừm, Cửu Thiên Huyền Nữ có nói quá, chỉ khi nào giao sách này cho một nữ nhân của nhân loại, chúng ta mới có thể phản hồi tiên giới. Bất quá, đã đợi ở đây hơn trăm năm rồi, một bong người cùng không thấy qua, trong khi đó yêu quái thì gặp nhiều. Ta quyết định, không cần biết người đó là nam hay nữ, chỉ cần là người, chúng ta phải mang bổn "Huyền Nữ Kinh" này giao cho bằng được.
"Hầy à! 90 năm trước Lão tử đã quyết định rồi, cần gì cái lão mộc đầu nhà ngươi nhắc nhở chứ? Nam nhân luyện tập "Huyền nữ kinh" sẽ lãnh chịu hậu quả thế nào? Biến thành nhân yêu? Ha ha, nếu như Cửu Thiên Huyền Nữ biết được, khẳng định sẽ tức đến phát điên lên mất! Í.... Thanh âm gì thế?" Cự thạch cả kinh kêu lên một tiếng, rồi im thinh thích, lắng nghe nguyên cớ của tiếng động.
Một người mặc một trường bào rất cũ, giống như một tên tiểu khất cái nam hài, đang hoảng sợ chạy vào sâu trong khe núi. Nam hài khoảng mười bốn mười lăm tuổi, dung mạo vô cùng cổ quái, tóc dài tán loạn phủ đầy trên vai, hai con mắt to đen thể hiện nhãn tình tán loạn, cứ liếc nhìn về phía sau,bộ dạng như đang bị hổ báo truy sát.
Nam nhân mà khóc? Khóc không phải là cái tội. Con người mạnh mẽ cũng có quyền mệt mỏi đôi lúc chứ, nếu như....", do vừa chạy vừa hát, giọng hát của nam hài lúc rõ lúc không, có chút gì đó "buồn nên hát cho quyên sầu:, lại thêm mấy điểm ấu trĩ lẫn tang thường, do đó ca khúc cũng có mấy phần truyền cảm.
Một cây một đá cùng hiểu thâm ý trong long nhau, liền đồng thời phát ra tiếng cười khành chạch cổ quái, trước khi nam hài chạy đến, đã nhảy ra cản lấy sơn đạo, đồng thời mở miệng hét lớn: "Dừng, dừng ngay!"
"Á! Mẹ nó!! Yêu quái?" Nam hài hoàng kinh lùi về sau hai bước, nhưng không thể chạy được, vì trước sau đều bị hai yêu quái vô cùng khủng bố cản lại, "Các ngươi muốn gì?"
Một cây một đá cười ha hả, lắc mình biến thành hai vị đạo nhân một ốm một mập, mặc áo xanh, có mấy phần tiên khí, vừa ngây ngốc vừa hoan hỉ, nhìn tiểu hài them thuồng như chó đói hàng trăm năm vừa nhìn thấy cục xương. Thụ Tiên trưởng cười nói: "Kha kha, chúng ta không phải là thứ khát nước, cũng chẳn phải yêu quái, chúng ta là..." hắn cùng Linh thạch cùng xoay người vuốt râu một vòng, đồng thanh bảo: "Chúng ta là tiên nhân từ tiên giới!"
"Các người là tiên nhân à?" Nam hài sau khi nghe xong liền nghi ngờ không tin, nhìn nhìn ngó ngó hai vị đạo nhân, rồi nói : 'Quả là kỳ quái, không biết tại sao tiên giới lại loạn hơn cả tinh cầu này, tiên nhân không thể ở đó, lại xuống địa cầu này làm nghề ăn cướp ? Ồ, quả là xui xẻo ! Ta tại sao lại chuyển sanh vào cái tinh cầu hỗn loạn này, không ở tại địa cầu chứ ?'
Hai vị tiên nhân nghe thế cười ha hả khi nghe nam hài nói mình là cường đạo, sau lời nói kinh thiên động địa đó không nghe thấy gì nữa. Linh thạch Tiên nhân hỏa khí rất mạnh, tức giận hét lên một tiếng bảo : 'Chắc ta điên quá! Ngươi xem bổn tiên có điểm nào cường đạo nào ? Ta lại điên nữa ! Cứ cho là cường đạo đi thì không thể đến cái hồng loan tinh này, bị đại la kim tiên bố ra hai mươi ba tầng kết giới cấm chế, lại còn bị các chư thần trong kết giới tuần tra canh gác, tiên nhân ở đây không dùng được một phần mười sức mạnh, đó là lý do vì sao chúng ta mắc kẹt ở đây !'
"Đúng vậy, sao các ngươi lại ở đây? Đó là điều ta muốn biết đấy !' Nam hài nghe nói đến Hồng Loan Tinh, biểu tình biến thành kỳ quái phi thường. Nhìn lại cái bộ dạng ngu ngốc như con heo của hai người, cảm thấy không có gì đáng phải sợ, bèn ngồi xuống đất thở hào hển, nhưng vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn về phía sau.
Thụ tiên nhân kéo kéo quần của Thạch Tiên nhân, nhắc ông ta phải giữ giới quy bí mật của tiên giới, rồi mĩm cười hiền hòa nói : 'Vị tiểu ca này, chúng ta không phải là cương đạo, để bảo chứng cho việc này, chúng ta muốn cho ngươi một món vật. Vật này gọi là 'Huyền nữ kinh', là tiên giới kỳ bảo. Người trần tu luyện trăm nằm sẽ phi thăng thành tiên. Đó là tiên môn chí bảo của môn đồ tài năng của Cửu Thiên Huyền Nữ đấy !'
Vừa nói đến, trên tay ông ta đã xuất ra một cuốn sách nhỏ chớp lóe kim quang, giấy như đồng kính, vừa cứng vừa nhẵn, chỉ dày quá hai bì thư, bên trong không thấy giấy có ghi chữ gì cả. Ở trên mặt sách có ghi ba chữ triện "Huyền Nữ Kinh".
Nam hài nhìn thấy văn tự đó, lập tức hiện vẻ vui mừng, chộp lấu quyển sách, sờ sờ mó mó ba chữ đại tự, nói: "Cái này là chữ gì thế? Các người biết đọc không? Ngươi có nghe về địa cầu chưa? Có thể đưa ta quay trở về địa cầu được không?
Hai vị tiên nhân cùng lắc đầu, hỏi ngược lại: "Hừm, đương nhiên là biết! Loại văn tự này là thứ quan phương văn tự của tiên giới chúng ta, gọi là chữ thể triện, ngươi có biết không? Cái tinh cầu mà người nói chúng ta chưa từng nghe qua? Ài? Ngươi có biết tinh cầu khác không? Không biết nó có thuộc Hồng Loan Tinh hay không?"
Nam hài nhìn tóc lòa xòa phủ ở trán mình cười nói: "A ha, cười chết mất, những gì ta nói lúc nãy chỉ là nhớ lại trong mộng, hai vị đại tiên không cần để ý. Bất quá, cuốn sách này ta không cần, thĩnh hai vị đại tiên thu hồi." Trong long nam hài nhớ tới tục ngữ, cái gì là không làm việc ân thì cần chi báo đáp, thiên hạ không có cái gì là miễn phí cả... vâng vâng. Hơn nữa, hắn không tin hai vị thần niên này tự nhiên lại giao ra bản sách chuyên dùng đệ tu luyện của thần tiên như vậy. Và, thần tiên này nói chưa từng nghe qua địa cầu, khẳng định là cái đồ răng giả (Giả nha = Răng giả: Từ địa phương tây hóa, ý chỉ làm việc gì đó giả mạo)
"Không được, ngươi phải lấy nó, nếu không chúng ta làm sao báo lại với Cửu Thiên huyền nữ cho được!" Linh thạch tiên nhân nghe hắn nói không muốn sách này, liền lập tức đại nộ, nhanh chóng xuất hiện trước mặt hắn, chộp lấy nam hài nâng lên mặt đất: "Hôm nay ngươi phải nhận, không muốn cũng phải nhận, hiểu không?"
"Không muốn!" Biết được nhiệm vụ chuyển thư của hai người, nam hài càng hiếu kỳ hơn, đôi tặc nhãn chuyển động qua lại, tựa hồ như muốn kiếm tìm chỗ tốt để thủ lợi. Vì thế hắn ném cuốn sách trả lại cho Thụ Tiên nhân, hét bảo: "Các ngươi đừng có ép ta quá, nếu không ta ném xuống song bây giờ! Hà hà, "Huyền Nữ Kinh" này chắc là cùng dạng với Tố Nữ Kinh, rõ ràng là dâm thư chuyên về thuật ngự nữ, tên gọi khác nhau nhưng cùng một bản, được bán đầy ở địa cầu, ta muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, cần cái quỷ này làm gì?"
Thụ tiên nhân tiếp lấy cuốn sách, ôm vào trong long, nhanh chóng chạy theo cậu bé, bắt chước điểm ôn nhu của Linh thạch Tiên nhân, lần đầu tiên trong một trăm năm qua mới gặp qua một con người như thế. Ông ta cười yêu mị bảo: "Vị tiểu ca nhân này, Cửu Thiền Huyền Nữ cùng Cữu Thiên Tố Nữ là hai tiên nhân có thân phận khác nhau, hai bản sách do đó cũng có phần khác biệt. Hơn nữa sách ở nhân loại là giả thư, sánh sao bằng tiên thuật lợi hại? Hừm, ngươi không cần nói gì nữa, cứ nhận sách này, tùy tiện luyện qua mấy ngày, sẽ chứng thực lời món lễ vật do chúng ta tặng là như thế nào?"
Trong long Nam hài hoan hỉ, nhưng gương mặt vẫn không lộ rõ vẻ vui mừng, nói với Thụ tiên nhân: "Tại sao ta phải luyện chứ? Các người không biết đã luyện bao nhiêu ngày rồi, tại sao không đến báo với Cửu Thiên Huyền Nữ có tốt hơn không? Hừm, ta nghĩ trong chuyện này nhất định có âm mưu gì đây!"
Hai vị đại tiên nghe qua, lập tức hoảng hốt, vừa cười vừa lắc đầu phân bua: "Không có, không có, tuyệt đối không có âm mưu!"
Thụ tiên nhân làm ra vẻ hiền từ cười bảo: "Ài dà, bản thư này chỉ có người trần gian mới đả khai được, chúng ta khôg thể luyện được, nếu không đã không chịu khổ ở nơi này 120 năm. Ách xì..... Cái này ta nghị người trần của ngươi hiện trong thời chiến loạn, thôi ta cho them ngươi một cây bảo đao phòng thân nhé! Đao này gọi là cửu đao, có từ thời kỳ thần ma đại chiến hàng vạn năm trước, ta lượm được ở chiến trường,.... Ồ.,,, không ta được tặng đấy!"
Thụ tiên nhân xuất ra từ trong tay một tham đao lớn, dài gần bằng thân người nam hài, thân màu huyết hồng, có khắc chín con Ám điêu. Đao này hiện ra, lập tức sản sanh một cổ sát khí băng lãnh, từ từ chuyển ra mùi huyết tanh từ trong thân đao.
Ánh mắt nam hài loạn chuyển, cười hi hi nhìn hai vị tiên nhân đang hoảng hoảng hốt hốt, làm mặt như nơi đó có quỷ. Hiện giờ hắn không tin hai người này là tiên nhân, do đó thấy chiếm được tiện nghi gì thì chiếm, chứ thực tình cũng không cần thiết, xấu nhất thì không them đọc cái thứ dâm thự này là xong. Trong long nam hài thầm tính toán, với tay tiếp lấy đao, rồi bõ vào không gian giới chỉ của mình.
Nhưng nam hài vẫn chưa thèm lấy bản "Huyền Nữ Kinh", mà lại xoay qua nhìn chầm chầm Linh Thạch Tiên Nhân. Rõ rang, nam hài đang chờ lễ vật từ ông ta. Dựa vào biểu tình của hắn mà nói, nếu không có lễ vật, đừng hòng hắn thu lấy bản dâm thư ấy!
Linh thạch tiên nhân không muốn tặng lễ vật chon am hài, nghiến răng rủa: "Hừ, nhân loại quả là tham lam, nhân loại chó chết, luyện công luyện tử cho tốt vào, không chừng bản thư này chỉ dành cho nữ nhân, nam nhân tu luyện sẽ biến thành nhân yêu! Hừ hừ, nhân loại chó chết!" Lão lầm bầm cả buổi, cuối cùng cùng lấy ra một khôi giáp màu huyết hồng, phát ra một thứ huyết tinh đồng dạng, gầm gừ bảo: "Cầm lấy, cái này chính là xuất phát từ thời thần ma đại chiến! Át xì! Cầm lấy, vật này do tụi ma môn độc ác dùng, chúng ta là tiên nhân không thể sử dụng được, vậy tiện nghi cho ngươi rồi!"
Nam hài biết khôi giáp và cửu đao này thuộc vào loại trang bị hạn nhất, bất quản nó là của ma hay của tiên, phân lượng khá nặng, khẳng định là có thể bán được nhiều tiền. Không them khách khí chộp lấu khôi giáp bỏ vào tang vật giới chỉ, sau đó mới bất tình bất nguyện thu lấy bản "Huyền Nữ Kinh". Loáng 1 cái, Nam hài còn hai tay không, hai tiên nhân để ý kỹ, phát hiện tàng vật giới chỉ khó tìm của hắn vốn có thể giấu được các thứ.
Lúc này, nam hài khẩn trương quay nhìn về phía sau, rồi cười hí hí nói: "Nhị vị đại tiên, ta đã lấy dâm thư rồi, có thể đi khỏi đây chứ?"
"Đương nhiên! Đương nhiên!" Thụ tiên nhân cao hứng cười tít mắt, không cần quản hắn cho tiên giới kỳ thư là dâm thư hay là gì, nắm lấy Linh thạch tiên nhân đang đau đớn trong long, không thèm quay đầu nhìn chạy thẳng vào vách núi âm u, như sợ nam hài sẽ nghĩ lại phản đối. "Chúng ta có thể quay về tiên giới rồi!"
Hai vị tiên nhân vừa chạy vừa mừng, đột nhiên thấy một thân ảnh màu phấn hồng từ trong vách núi phóng ra, ngoắc miệng chửi um xùm: "Tiểu lục tử chó chết, tiểu đạo tặc chó chết. Thượng Quan Đào Đào ta không bắt được ngươi, sẽ đổi thành họ ngươi. Chà, nhưng không biết hắn họ gì, ta truy theo đã nửa năm, không hề hỏi qua, quả là tức chết đi được!"
Hai vị tiên kêu lên một tiếng quái quỷ, nhìn chầm chầm vào thân ảnh màu phấn hồng đó mà kêu thảm: "Ối trời ơi! Vậy là sao hả trời! Là nữ nhân! A....! Huynh đệ chúng ta quả là thất bại mà, tự nhiên giao sách cho tên tiểu khất cái đó, lại mất them hai món bảo vật nữa! Trời, dù là pháp bảo của ác ma, nhưng cũng là pháp bảo mà!"
"Người phía trước tránh đường! Chó ngoan không cắn người, lão đầu ngoan cũng không thèm chấp!"...... "Mẹ kiếp! Sao lời nói lại theo thói của tên tiểu tặc thế này? Cái thứ đối với lão nhân mà không thèm lễ độ, ấy chính là,... đồ ba lơn!" Tiểu nha đầu vừa la hét tránh đường, vừa bị người ta trách, cùng không thèm giảm tốc độ!
"Đúng là tiểu nha đầu vô lễ, chúng ta là tiên nhân, tiên nhân trên thiên giới đó!"
"Hầy! Các người là tiên nhân, bổn cô nương là sáng thế thần đấy! Tránh ra!" Tiểu nha đầu mặc đồ phấn hồng như con chim én, bay qua đầu của hai vị tiên nhân, sau đó tiếp tục bôn đào.
Hai vị tiên nhân nghệch mặt nhìn theo, không biết tại sao thế đạo này xoay chuyển nhanh như vậy, có thể là mình không theo kịp thời đại chăng? Trước là bị tiểu nam hài chọc ghẹo, sau đó là bị tiểu cô nương mắng chửi. Họ tưởng có thể đòi lại ở tên tiểu khiếu hóa Tiểu Lục Tử quyển "Huyền Nữ Kinh" để trao cho tiểu nha đầu, không ngờ đầu óc nhân loại quả là vô lý, do đó mặc cho họa lớn xảy đến, cười lớn không thèm quan tâm đến hậu quả mai sau, ly khai Hồng Loan Tinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.