Chương 65: Cuồng bạo đao khách
Vân Thiên Không
10/04/2013
Nghe thấy những lời hắn nói, vẻ mặt của tay đao khách vóc người khôi ngô kia không khỏi nghiêm túc lại, mặc dù chỉ đối mặt với một “tiểu nhân vật” như hắn, nhưng gã đao khách này vẫn hết sức cẩn thận dè dặt, cảm giác xem hắn dường như là một tuyệt đỉnh cao thủ vậy! Hít sâu một hơi, tay phải chậm rãi phát lực, trường đao hai thước từ từ đưa lên khỏi mặt đất.
Thấy thần sắc đối phương như vậy, lòng hắn không khỏi rét lạnh, đây mới chính là cao thủ, chân chính cao thủ, một khi tiến vào trạng thái chiến đấu, sẽ tập trung toàn bộ tinh thần của mình, bất luận đối phương là ai, đều tuyệt đối không khinh địch!
Lạnh lùng nhìn hắn, tên đao khách khôi ngô kia cất tiếng âm trầm: “Giai vị ngươi thấp hơn ta, lần giao thủ này, ngươi cứ động thủ trước đi!”
Nghe tên đao khách nói xong, hắn không khỏi cười khổ lắc đầu, nêu có thể ra tay trước, hắn đã sớm làm rồi, cơ hội của hắn chỉ có một, nhưng khi hắn đạt được tầm công kích hữu hiệu thì bản thân sớm đã bị tên đao khách kia chẻ đôi rồi, đây là sự khác nhau giữa lợi và hại của vũ khí dài ngắn.
Hắn biết rất rõ, khi gặp đối thủ như vậy, chỉ có khả năng cho đối phương công kích trước, và rồi lách người né tránh đòn công kích đó, trong lúc đối phương không đủ thời gian thay đổi chiêu công, đâm ra một kiếm chí mạng, chỉ có như vậy hắn mới có được một con đường sống!
Nghĩ tới đây, hắn quả quyết nói: “Vô luận đối mặt với ai ta đều tuyệt đối không ra tay trước, nếu ngươi không xuất thủ, ta đành xin cáo biệt vậy!”
Hừ!
Nghe xong lời hắn nói, tên đao khách không khỏi tức giận hừ một tiếng, trường đao tức thời chậm rãi đưa lên… Thật mãnh liệt, quang mang màu đỏ đậm bỗng nhiên từ trường đao thình lình tỏa ra xung quanh, vang lên những tiếng xích xích, lưỡi đao càng lúc càng đỏ rực. Trong nháy mắt, thanh trường đao dường như biến thành một ngọn đuốc lửa thật lớn, hừng hực thiêu đốt, được tên đao khách giương lên đỉnh đầu.
Hồng quang lóng lánh trong mắt, đao khách tức giận nói: “Đã cho ngươi cơ hội mà không biết tranh thủ, vậy thì đừng trách ta ra tay tâm ngoan thủ lạt. Tiếp chiêu thứ nhất của ta - Bạo liệt trảm!”
Ngay lúc tên đao khách gầm lên giận dữ, Lý Dật trợn mắt há hốc mồm nhìn lưỡi đao lửa dài gần hai thước rừng rực cháy có chút khựng lại giữa không trung rồi tiếp tục cuồng bạo hướng đến người hắn bổ tới, làm cho hắn như ngạt thở khi hỏa kình phá không ập đến. Ngay trong nháy mắt, tóc hắn cháy xém, không khí như tỏa ra mùi diêm tiêu.
Một đao này thực không đơn giản, phảng phất như một đạo hỏa đao mang theo thiên quân vạn mã lôi điện hướng tới đầu hắn phủ xuống. Xung quanh lưỡi hỏa đao bốc lên ngọn lửa bao trùm cả bốn phía làm cho hắn mặc dù muốn cũng không có chỗ để né tránh.
Sắc mặt xám như tàn tro, hắn rốt cuộc cũng đã hiểu được cảnh giới thực lực của mình ở mức nào khi phải đối mặt với đòn công kích cuồng bạo trước mặt. Đừng nói là tiến công hay phòng ngự, ngay cả tư cách né tránh hắn cũng chẳng có nữa là.
Chỉ đơn giản một đao của đối phương nhưng lại bao trùm xung quanh phương viên mười thước, như thế nào có thể tránh né?
Tuyệt vọng nhìn lưỡi cự đao càng lúc càng gần, hắn cảm nhận dường như tử thần đang chậm rãi hướng về mình bước tới. Chỉ là một tên trình độ 2B cấp mà đã mạnh mẽ nhường này, vậy một thân 3A cấp như Bỉ Nhĩ Tát Tháp thì sẽ kinh khủng đến mức nào đây?
Vù… Ầm ầm!
Vừa khi Lý Dật thần thức còn đang hoảng hốt thì ngay lúc đó đột nhiên… Một tiếng rít kịch liệt lướt qua vang lên phía trước, một luồng kình khí mãnh liệt đẩy hắn mạnh mẽ bay ra xa hơn mười thước rồi rơi xuống mặt đất, lại liên tiếp té ngã bốn năm lượt đến mức mắt hoa đầu váng, rốt cuộc thân thể hắn cũng ngừng lại được.
Cả người đau đớn, hắn ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy thân hình màu đỏ của Tiểu Cường không biết tự lúc nào xuất hiện phía trước tên đao khách, tả kiềm kẹp giữ chặt lưỡi cự đao của đối phương, bất quá hỏa kình rừng rực của lưỡi đao cũng đã thiêu đốt trên cơ thể Tiểu Cường.
Theo ánh mắt chăm chú của Lý Dật, Tiểu Cường một lần nữa mạnh mẽ vùng lên, hữu kiềm đầy sức mạnh vừa có chút thu về lập tức phát ra… Một tiếng rít vang lên, hữu kiềm Tiểu Cường nhanh như điện chớp hướng tới vóc người khôi ngô của đao khách công tới. Vốn hắn hiểu rất rõ sức mạnh ma thú của mình, một chiêu toàn lực vung lên cho dù là đại thụ cũng có thể đoạn gãy, huống hồ đao của đối phương đã bị tả kiềm của nó kẹp giữ rồi, cho nên đao khách trừ phi buông bỏ đao mà lui về phía sau chứ chẳng còn cách nào khác!
Một khi không còn đao trong tay, mà trước mặt là Tiểu Cường tràn đầy cuồng bạo, đao khách gần như không còn một cơ hội chiến thắng nào. Lấy thực lực hiện tại mà suy xét, một kích tiếp theo của Tiểu Cường, tuyệt đối đao khách khó có thể tiếp chiêu được, Tiểu Cường nhất định là thắng!
Khi những suy nghĩ vụt qua trong đầu Lý Dật, hữu kiềm Tiểu Cường càng lúc càng tiến gần thân thể của đao khách. Nhưng đúng lúc này, ngay khi đòn thế tấn công của Tiểu Cường sắp trúng người đối thủ thì bất ngờ xảy ra…
Trực diện nhìn Tiểu Cường, đao khách điềm nhiên không chút hốt hoảng, mạnh mẽ hét lên một tiếng điên cuồng, tay trái khoát lên chuôi đao, hai tay đồng thời phát lực, cả người bạo phát quang mang đỏ rực, chuôi trường đao bị ép xuống gần bên sườn trái của hắn, cùng lúc đó… Hữu kiềm của Tiểu Cường cũng mãnh liệt công tới.
Đương!
Âm thanh va chạm kịch liệt vang lên, đao khách thân thể bắn ngược lại phía sau khi đón nhận chiêu công, đồng thời trường đao đang bị tả kiềm Tiểu Cường nắm giữ lưỡi đao cũng bị hắn đoạt về!
Mặc dù cách trận chiến một khoảng nhưng khi quan sát xuyên qua màn hồng quang của tên đao khách, Lý Dật rõ ràng thấy được hai tay của hắn hổ khẩu đã nứt toác, máu tươi chảy xuống ròng ròng.
Đối mặt với hoàn cảnh như vậy, đao khách vẫn không chút nào nổi giận hay sợ hãi, ngược lại điều đó càng kích thích cuồng tính của hắn. Giữa không trung gầm lên một tiếng điên cuồng, từ thân thể hắn quang mang rực đỏ bùng lên, dữ dội như thiêu đốt nhanh chóng hình thành một hỏa cầu thật lớn.
Hống!
Điên cuồng gầm thét lên một lần nữa, giữa không trung, hỏa cầu nhân hình đao khách nhanh như lưu tinh hướng về mặt đất chỗ Tiểu Cường mạnh mẽ công kích. Những tiếng rít vang động cắt ngang trời đêm yên tĩnh.
Đòn công kích đầu tiên, mặc dù Tiểu Cường thành công đánh lui đối thủ, hơn thế nữa còn làm cho đối phương hổ khẩu bạo liệt, nhưng phải biết rằng trên thân thể Tiểu Cường, đôi kiềm tử của nó chính là nơi cứng rắn nhất mà thân thể đao khách hổ khẩu lại chính là một trong những điểm yếu.
Nhất là sau khi đao khách đã toàn lực phát động đấu khí, khi hai bên công kích nhau, đao khách vẫn chiếm ưu thế áp đảo… Hơn nữa, mới vừa rồi Tiểu Cường thực tế đã bị thương rồi, chẳng qua, hổ khẩu đao khách chảy máu thì có thể nhìn thấy còn nội thương trong cơ thể Tiểu Cường thì không thấy được mà thôi.
Nói thì chậm, thực tế diễn ra rất nhanh, giữa không trung, Tiểu Cường cùng hỏa cầu lao vào nhau chiến đấu, âm thanh giao phong ầm ầm vang lên không ngớt. Dường như trong một phần trăm tích tắc ngắn ngủi thời gian như dừng lại, đôi kiềm tử của Tiểu Cường lại một lần nữa kẹp giữ lấy được lưỡi hỏa đao sắc bén nọ.
Nhưng chỉ sau một khắc, hết thảy đều thay đổi, sức phản kháng của Tiểu Cường phút chốc bị phá tan dưới chiêu công cuồng bạo của đao khách, thân thể tan nát bị đối phương đẩy trượt dài cày thành rãnh sâu chạy dài hơn mười thước trên mặt đất.
Những âm thanh kịch liệt vang lên, thân thể Tiểu Cường vẫn bị đao khách đẩy đi hơn ba mươi thước, đụng sụp bức tường ở phía sau mới ngừng lại được!
Phút chốc hết thảy tựa hồ đều yên lặng, bức tường sụp xuống tạo nên màn khói bụi lan tỏa xung quanh, khi ấy bên trong đống loạn thạch Tiểu Cường cùng đao khách như nhau, vẫn duy trì tư thế như cũ, vừa như động mà như bất động!
Thật chậm rãi, tro bụi đầy trời rốt cuộc cũng bị cuồng phong thổi tan đi, thân hình Tiểu Cường cùng đao khách đồng thời lộ ra, lọt vào trong tầm mắt là một tư thái ngừng trệ vô cùng quỷ dị.
Cặp kiềm tử lớn của Tiểu Cường kẹp chặt lên trường đao của đao khách, nhưng... Dường như lần này cũng không thể một lần nữa ngăn cản được chiêu công của đao khách, sức mạnh của kiềm tử đã không còn duy trì được, vặn vẹo một cách nghiêm trọng, như mất tự nhiên mà buông lỏng đi, mà lúc này thanh trường đao của tên đao khách cuốn theo đôi kiềm tử của Tiểu Cường, hung hăng nện vào trên tấm lưng của Tiểu Cường một nhát!
Trường đao đã đi vào trong da thịt Tiểu Cường, xé rách bối giáp thành một đường thẳng tắp kéo xuống hạ thân, máu huyết màu xanh biếc từ trên thân thể Tiểu Cường cùng với từ trong miệng không ngừng tuôn chảy ra ngoài.
Thật khó ngờ, lẽ nào Tiểu Cường thất bại rồi sao?
--------------------------------------------------------------------------------------------
Thấy thần sắc đối phương như vậy, lòng hắn không khỏi rét lạnh, đây mới chính là cao thủ, chân chính cao thủ, một khi tiến vào trạng thái chiến đấu, sẽ tập trung toàn bộ tinh thần của mình, bất luận đối phương là ai, đều tuyệt đối không khinh địch!
Lạnh lùng nhìn hắn, tên đao khách khôi ngô kia cất tiếng âm trầm: “Giai vị ngươi thấp hơn ta, lần giao thủ này, ngươi cứ động thủ trước đi!”
Nghe tên đao khách nói xong, hắn không khỏi cười khổ lắc đầu, nêu có thể ra tay trước, hắn đã sớm làm rồi, cơ hội của hắn chỉ có một, nhưng khi hắn đạt được tầm công kích hữu hiệu thì bản thân sớm đã bị tên đao khách kia chẻ đôi rồi, đây là sự khác nhau giữa lợi và hại của vũ khí dài ngắn.
Hắn biết rất rõ, khi gặp đối thủ như vậy, chỉ có khả năng cho đối phương công kích trước, và rồi lách người né tránh đòn công kích đó, trong lúc đối phương không đủ thời gian thay đổi chiêu công, đâm ra một kiếm chí mạng, chỉ có như vậy hắn mới có được một con đường sống!
Nghĩ tới đây, hắn quả quyết nói: “Vô luận đối mặt với ai ta đều tuyệt đối không ra tay trước, nếu ngươi không xuất thủ, ta đành xin cáo biệt vậy!”
Hừ!
Nghe xong lời hắn nói, tên đao khách không khỏi tức giận hừ một tiếng, trường đao tức thời chậm rãi đưa lên… Thật mãnh liệt, quang mang màu đỏ đậm bỗng nhiên từ trường đao thình lình tỏa ra xung quanh, vang lên những tiếng xích xích, lưỡi đao càng lúc càng đỏ rực. Trong nháy mắt, thanh trường đao dường như biến thành một ngọn đuốc lửa thật lớn, hừng hực thiêu đốt, được tên đao khách giương lên đỉnh đầu.
Hồng quang lóng lánh trong mắt, đao khách tức giận nói: “Đã cho ngươi cơ hội mà không biết tranh thủ, vậy thì đừng trách ta ra tay tâm ngoan thủ lạt. Tiếp chiêu thứ nhất của ta - Bạo liệt trảm!”
Ngay lúc tên đao khách gầm lên giận dữ, Lý Dật trợn mắt há hốc mồm nhìn lưỡi đao lửa dài gần hai thước rừng rực cháy có chút khựng lại giữa không trung rồi tiếp tục cuồng bạo hướng đến người hắn bổ tới, làm cho hắn như ngạt thở khi hỏa kình phá không ập đến. Ngay trong nháy mắt, tóc hắn cháy xém, không khí như tỏa ra mùi diêm tiêu.
Một đao này thực không đơn giản, phảng phất như một đạo hỏa đao mang theo thiên quân vạn mã lôi điện hướng tới đầu hắn phủ xuống. Xung quanh lưỡi hỏa đao bốc lên ngọn lửa bao trùm cả bốn phía làm cho hắn mặc dù muốn cũng không có chỗ để né tránh.
Sắc mặt xám như tàn tro, hắn rốt cuộc cũng đã hiểu được cảnh giới thực lực của mình ở mức nào khi phải đối mặt với đòn công kích cuồng bạo trước mặt. Đừng nói là tiến công hay phòng ngự, ngay cả tư cách né tránh hắn cũng chẳng có nữa là.
Chỉ đơn giản một đao của đối phương nhưng lại bao trùm xung quanh phương viên mười thước, như thế nào có thể tránh né?
Tuyệt vọng nhìn lưỡi cự đao càng lúc càng gần, hắn cảm nhận dường như tử thần đang chậm rãi hướng về mình bước tới. Chỉ là một tên trình độ 2B cấp mà đã mạnh mẽ nhường này, vậy một thân 3A cấp như Bỉ Nhĩ Tát Tháp thì sẽ kinh khủng đến mức nào đây?
Vù… Ầm ầm!
Vừa khi Lý Dật thần thức còn đang hoảng hốt thì ngay lúc đó đột nhiên… Một tiếng rít kịch liệt lướt qua vang lên phía trước, một luồng kình khí mãnh liệt đẩy hắn mạnh mẽ bay ra xa hơn mười thước rồi rơi xuống mặt đất, lại liên tiếp té ngã bốn năm lượt đến mức mắt hoa đầu váng, rốt cuộc thân thể hắn cũng ngừng lại được.
Cả người đau đớn, hắn ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy thân hình màu đỏ của Tiểu Cường không biết tự lúc nào xuất hiện phía trước tên đao khách, tả kiềm kẹp giữ chặt lưỡi cự đao của đối phương, bất quá hỏa kình rừng rực của lưỡi đao cũng đã thiêu đốt trên cơ thể Tiểu Cường.
Theo ánh mắt chăm chú của Lý Dật, Tiểu Cường một lần nữa mạnh mẽ vùng lên, hữu kiềm đầy sức mạnh vừa có chút thu về lập tức phát ra… Một tiếng rít vang lên, hữu kiềm Tiểu Cường nhanh như điện chớp hướng tới vóc người khôi ngô của đao khách công tới. Vốn hắn hiểu rất rõ sức mạnh ma thú của mình, một chiêu toàn lực vung lên cho dù là đại thụ cũng có thể đoạn gãy, huống hồ đao của đối phương đã bị tả kiềm của nó kẹp giữ rồi, cho nên đao khách trừ phi buông bỏ đao mà lui về phía sau chứ chẳng còn cách nào khác!
Một khi không còn đao trong tay, mà trước mặt là Tiểu Cường tràn đầy cuồng bạo, đao khách gần như không còn một cơ hội chiến thắng nào. Lấy thực lực hiện tại mà suy xét, một kích tiếp theo của Tiểu Cường, tuyệt đối đao khách khó có thể tiếp chiêu được, Tiểu Cường nhất định là thắng!
Khi những suy nghĩ vụt qua trong đầu Lý Dật, hữu kiềm Tiểu Cường càng lúc càng tiến gần thân thể của đao khách. Nhưng đúng lúc này, ngay khi đòn thế tấn công của Tiểu Cường sắp trúng người đối thủ thì bất ngờ xảy ra…
Trực diện nhìn Tiểu Cường, đao khách điềm nhiên không chút hốt hoảng, mạnh mẽ hét lên một tiếng điên cuồng, tay trái khoát lên chuôi đao, hai tay đồng thời phát lực, cả người bạo phát quang mang đỏ rực, chuôi trường đao bị ép xuống gần bên sườn trái của hắn, cùng lúc đó… Hữu kiềm của Tiểu Cường cũng mãnh liệt công tới.
Đương!
Âm thanh va chạm kịch liệt vang lên, đao khách thân thể bắn ngược lại phía sau khi đón nhận chiêu công, đồng thời trường đao đang bị tả kiềm Tiểu Cường nắm giữ lưỡi đao cũng bị hắn đoạt về!
Mặc dù cách trận chiến một khoảng nhưng khi quan sát xuyên qua màn hồng quang của tên đao khách, Lý Dật rõ ràng thấy được hai tay của hắn hổ khẩu đã nứt toác, máu tươi chảy xuống ròng ròng.
Đối mặt với hoàn cảnh như vậy, đao khách vẫn không chút nào nổi giận hay sợ hãi, ngược lại điều đó càng kích thích cuồng tính của hắn. Giữa không trung gầm lên một tiếng điên cuồng, từ thân thể hắn quang mang rực đỏ bùng lên, dữ dội như thiêu đốt nhanh chóng hình thành một hỏa cầu thật lớn.
Hống!
Điên cuồng gầm thét lên một lần nữa, giữa không trung, hỏa cầu nhân hình đao khách nhanh như lưu tinh hướng về mặt đất chỗ Tiểu Cường mạnh mẽ công kích. Những tiếng rít vang động cắt ngang trời đêm yên tĩnh.
Đòn công kích đầu tiên, mặc dù Tiểu Cường thành công đánh lui đối thủ, hơn thế nữa còn làm cho đối phương hổ khẩu bạo liệt, nhưng phải biết rằng trên thân thể Tiểu Cường, đôi kiềm tử của nó chính là nơi cứng rắn nhất mà thân thể đao khách hổ khẩu lại chính là một trong những điểm yếu.
Nhất là sau khi đao khách đã toàn lực phát động đấu khí, khi hai bên công kích nhau, đao khách vẫn chiếm ưu thế áp đảo… Hơn nữa, mới vừa rồi Tiểu Cường thực tế đã bị thương rồi, chẳng qua, hổ khẩu đao khách chảy máu thì có thể nhìn thấy còn nội thương trong cơ thể Tiểu Cường thì không thấy được mà thôi.
Nói thì chậm, thực tế diễn ra rất nhanh, giữa không trung, Tiểu Cường cùng hỏa cầu lao vào nhau chiến đấu, âm thanh giao phong ầm ầm vang lên không ngớt. Dường như trong một phần trăm tích tắc ngắn ngủi thời gian như dừng lại, đôi kiềm tử của Tiểu Cường lại một lần nữa kẹp giữ lấy được lưỡi hỏa đao sắc bén nọ.
Nhưng chỉ sau một khắc, hết thảy đều thay đổi, sức phản kháng của Tiểu Cường phút chốc bị phá tan dưới chiêu công cuồng bạo của đao khách, thân thể tan nát bị đối phương đẩy trượt dài cày thành rãnh sâu chạy dài hơn mười thước trên mặt đất.
Những âm thanh kịch liệt vang lên, thân thể Tiểu Cường vẫn bị đao khách đẩy đi hơn ba mươi thước, đụng sụp bức tường ở phía sau mới ngừng lại được!
Phút chốc hết thảy tựa hồ đều yên lặng, bức tường sụp xuống tạo nên màn khói bụi lan tỏa xung quanh, khi ấy bên trong đống loạn thạch Tiểu Cường cùng đao khách như nhau, vẫn duy trì tư thế như cũ, vừa như động mà như bất động!
Thật chậm rãi, tro bụi đầy trời rốt cuộc cũng bị cuồng phong thổi tan đi, thân hình Tiểu Cường cùng đao khách đồng thời lộ ra, lọt vào trong tầm mắt là một tư thái ngừng trệ vô cùng quỷ dị.
Cặp kiềm tử lớn của Tiểu Cường kẹp chặt lên trường đao của đao khách, nhưng... Dường như lần này cũng không thể một lần nữa ngăn cản được chiêu công của đao khách, sức mạnh của kiềm tử đã không còn duy trì được, vặn vẹo một cách nghiêm trọng, như mất tự nhiên mà buông lỏng đi, mà lúc này thanh trường đao của tên đao khách cuốn theo đôi kiềm tử của Tiểu Cường, hung hăng nện vào trên tấm lưng của Tiểu Cường một nhát!
Trường đao đã đi vào trong da thịt Tiểu Cường, xé rách bối giáp thành một đường thẳng tắp kéo xuống hạ thân, máu huyết màu xanh biếc từ trên thân thể Tiểu Cường cùng với từ trong miệng không ngừng tuôn chảy ra ngoài.
Thật khó ngờ, lẽ nào Tiểu Cường thất bại rồi sao?
--------------------------------------------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.