Chương 43: Đầu bút mãi mại
Vân Thiên Không
10/04/2013
Nhìn cường cung như một tác phẩm nghệ thuật ở trong tay, hắn không khỏi suy tư, ngân kiếm mặc dù lợi hại nhưng làm sao có thể công kích xa được? Giống như Lệ Ti, nàng có thể đứng ở xa dùng hoả cầu tấn công hắn, hắn có thể thoát được mấy lần chứ? Không thể công kích xa, đó chính là khuyết điểm lớn nhất của hắn lúc này!
Suy tư một hồi, hắn quyết định đem cường cung màu vàng ném vào trong lòng cây, đặt cùng một chỗ với cây lam pháp trượng, về phần đoạn cung, hắn đặt cùng với những vũ khí khác, xem có ai muốn mua hay không, mười đồng hắn cũng bán.
Khép đại thụ lại, hắn nắm xe ngựa hướng chợ chạy tới, sáu thanh khoát kiếm, ba thanh chuỷ thủ, cộng thêm một đoạn cung, không biết có thể bán bao nhiêu tiền đây?
Lại đây lại đây, khoát kiếm bán rẻ như cho, không tiện nghi không lấy tiền a… Qua đây qua đây, không nên bỏ lỡ à, tinh cương chuỷ thủ giảm giá a…
Đứng ở đầu chợ, hai tay đặt lên miệng làm loa phóng thanh, cổ họng gào to, trong nhất thời… Trên đường tất cả mọi người đang đi đều ngây ngẩn nhìn hắn.
Nhanh chóng ngừng rao, nhìn ánh mắt quái dị của mọi người đi đường, hắn hoàn toàn không biết được mình sai ở chỗ nào, trước kia lúc còn sống ở trên địa cầu, không phải những người bán rong đều rao như vậy sao?
Đang không biết làm thế nào thì mọi người trên đường đã bị tiếng hét của hắn hấp dẫn đều đang tụ tập lại quán của hắn, nói thật, bọn họ chưa từng thấy cách rao bán như vậy, người kêu gọi mua hàng không phải là không có nhưng nội dung lời rao của hắn quá mức hấp dẫn, ngay cả người không muốn mua hàng cũng vây lại để nhìn qua một cái.
Vốn, bán hàng rong bình thường đều không có hàng tốt, hàng tốt sao có thể bán ở hàng rong được chứ? Nhưng là… Lúc mọi người vây quanh nhìn thì lại kinh ngạc một lần nữa, mặc dù hàng ở quán rất là đơn điệu nhưng tất cả hàng hoá đều là thứ tốt, phải dùng hai chữ “tinh phẩm” mới đúng.
Rất nhanh… Sáu thanh khoát kiếm, ba thanh tinh cương chủy thủ đều đã bị chúng nhân điên cuồng mua hết, làm cho hắn kinh ngạc chính là giá mà bọn họ đưa ra cao hơn vũ khí đồng loại bán ở trong cửa hàng nhiều, chẳng nhẽ… Lời rao của hắn có mị lực như vậy sao?
Rất nhanh, cả quán chỉ còn lại chiếc cường cung bị gẫy, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, không có biện pháp… Gẫy chính là gẫy, đã không còn được tính là vũ khí, tự nhiên cũng không ai đồng ý mua.
Mặt mày hớn hở hắn kiểm tra lại số tiền vừa bán được, chín thanh vũ khí, dĩ nhiên bán được một trăm tám mươi kim tệ a, gần bằng hai tháng tiền lương của hắn, mỗi vũ khí đem bán đều được hơn hai ngàn đồng tệ, ở trên địa cầu, cũng chính là hai ngàn nhân dân tệ đó, thật sự là phát tài rồi.
Tính toán một chút, trên người đã có hai mươi tư ngàn, hiện tại hắn đã có tất cả bốn mươi hai ngàn đồng, số tiền dùng để hạ lệnh tìm kiếm Tra Khắc Tư cũng không còn xa nữa.
Hưng phấn đem tiền cất đi, đang chuẩn bị rời đi nhưng lại phát hiện ra một đám người vẫn như cũ vây lấy hắn, cũng không có tản ra, chẳng lẽ… Chẳng lẽ bọn họ muốn cướp tiền của hắn sao?
Đang âm thầm lo lắng, đột nhiên… Một âm thanh sang sảng vang lên: “Huynh đệ, ngươi bán thanh đoạn cung này giá bao nhiêu?”
Ân?
Nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một thanh niên trên mình mặc khinh thiết giáp đang gắt gao nhìn vào đoạn cung nọ, trong mắt quang mang hưng phấn, chẳng lẽ… Bọn họ muốn mua đoạn cung này sao?
Bất giác nhìn qua khinh giáp thanh niên, hắn cười nói: “Nhìn ngươi cũng là một người biết phân biệt hàng tốt xấu, ta cũng không nói thách nhiều với ngươi, ra giá đi, nếu ta cảm thấy thích hợp sẽ bán nó cho ngươi!” Không biết giá trị thực của cây cung nên hắn chỉ có thể dùng biện pháp này để lừa gạt, đây chính là biện pháp tốt nhất mà hắn có thể nghĩ ra.
Nghe xong lời của hắn, thanh niên nhân nhíu mày, một lúc lâu sau… Cắn mạnh răng quả quyết nói: “Như vậy đi, ta xuất ra tám trăm kim tệ, đây là giới hạn lớn nhất của ta, nhiều hơn thế ta không thể mua nổi!”
Ta xuất ra chín trăm! Ta xuất ra một nghìn! Ta xuất ra một nghìn hai…
Thanh niên nhân vừa nói xong thì những người chung quanh đều hét lên, giá cả ngày càng cao, thanh niên nhân tức giận gãi gãi tai, không có biện pháp nào khác, rất hiển nhiên… Hắn không có nhiều tiền như vậy.
Rất nhanh… Đoạn cung đã đạt tới giá một nghìn bốn trăm kim tệ, rốt cuộc cũng không có ai ra giá nữa, đây chính là mười bốn vạn đồng a, trên địa cầu có thể mua được một chiếc xe đó, không có nhiều người đồng ý bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua một vật thế này.
Mừng như điên cuồng hướng người ra giá một ngàn bốn trăm kim tệ nhìn lại, không nghĩ tới, một cây đoạn cung có giá như vậy, đang chuẩn bị đáp ứng người kia thì thanh niên nhân lúc nãy cắn răng điên cuồng nói: “Ta xuất ra tám trăm kim tệ cộng thêm tám mươi khối ma tinh!”
Thanh niên nhân vừa nói xong, nhất thời… Toàn trường rơi vào yên lặng, tất cả mọi ngươi ngơ ngác nhìn thanh niên nhân, phải biết rằng… Mỗi một khối ma tinh bình thường đều có giá mười kim tệ, tám mươi khối chính là tám trăm kim tệ đó, hơn nữa tiền mặt cũng là tám trăm kim tệ, như vậy tổng cộng là mười sáu vạn đồng rồi, cao hơn người trả giá cao nhất tận hai vạn.
Ma tinh?
Nghi hoặc nhìn khinh giáp thanh niên, hoàn toàn không biết ma tinh là cái gì, bất quá… Ngay sau đó thanh niên nhân rút từ trong người ra một cái túi nhỏ, sau khi đổ ra để xem xét rốt cuộc hắn cũng biết ma tinh là cái gì.
Cái gọi là ma tinh kì thật chính là những bảo thạch mà Tiểu Cường đưa cho hắn, bất quá… Ma tinh trong tay khinh giáp thanh niên này tất cả đều là mày xanh biếc, không giống như hắn, hồng hoàng lam lục màu sắc nào hắn cũng đều có.
Hư…
Nhìn thấy ma tinh trong tay của khinh giáp thanh niên, mọi người chung quanh đều thở dài, người vừa xuất ra giá một ngàn bốn trăm kim tệ khing bỉ nói: “Ngươi có lầm không, Địa hệ ma tinh, đây chính là ma tinh cấp thấp nhất, chỉ có bảy kim tệ, tám mươi cái bất quá cũng chỉ có năm trăm sáu mươi kim tệ, so với ta còn thấp hơn bốn mươi kim tệ a! Hơn nữa… Cửa hàng bình thường sẽ không thu mua thổ ma tinh, bằng không tại sao ngươi có tận tám mươi cái?”
Nghe được những lời này, khinh giáp thanh niên lo lắng nhìn hắn nói: “Ta van ngươi, ta biết ta xuất ra giá thấp hơn so với người khác, nhưng là ta thật sự muốn có thanh đoạn cung này, van cầu ngươi, bán cho ta đi!”
Nhìn khuôn mặt thanh niên nhân với vẻ lo lắng, nhìn lại một chút vẻ mặt kiêu căng của kẻ ra giá một ngàn bốn trăm kim tệ, nhìn lại túi ma tinh xanh biếc của thanh niên nhân, nhớ tới bộ dạng hạnh phúc của Tiểu Cường khi ăn ma tinh, hắn nhanh chóng đưa ra quyết định, tiền tính làm cái gì, dù sao đây cũng là thứ mà Tiểu Cường thích, ma tinh này đem cấp cho nó cũng được.
Phải biết rằng, ở cửa hàng mua ma tinh này giá bảy kim tệ thôi, nếu như mình đi mua khẳng định là phải trên mười kim tệ chứ chẳng chơi, ngươi không có khả năng yêu cầu người ta dựa theo giá cả ban đầu bán cho ngươi, đây gọi là đi buôn ba phần lợi, coi như bớt được cho hắn mỗi ma tinh là ba kim tệ.
Hơn nữa, khinh giáp thanh niên này còn xuất ra tám trăm kim tệ, trong người hắn còn có bốn trăm hai mươi kim tệ, cho dù hạ lệnh nhiệm vụ tìm kiếm Tra Khắc Tư thì vẫn còn thừa tân hai trăm hai mươi kim tệ, ở tên địa cầu tương đương với hai vạn hai nhân dân tệ rồi, tuyệt đối là đủ.
Nhớ đến bộ dạng hạnh phúc của Tiểu Cường khi ăn bảo thạch xanh biếc này, hắn nhìn khinh giáp thanh niên nói: “Được rồi, ngươi đã chân thành như vậy, thế này đi, ta sẽ bán cây đoạn cung này cho người, bất quá… Ta có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi, ngươi có thể không trả lời, không biết…”
Không thành vấn đề!
Không đợi hắn nói hết lời, thanh niên nhân nhanh chóng đáp ứng điều kiện của hắn, hơn nữa còn mau chóng đưa túi kim tệ cho hắn, cấp bách cầm lấy đoạn cung nọ.
Nhìn thấy hàng hóa đã bán sạch, mặc dù có rất nhiều người không tình nguyện, nhưng là không có cách nào khác, bất đắc dĩ rời đi… Sau khi mọi người đều đã rời đi, người ra giá một ngàn bốn trăm kim tệ có vẻ không phục, nhưng bị thanh niên nhân trừng mắt doạ ngay lập chán chường chạy đi, xem ra… Thanh niên nhân này thật sự là có chút bản lãnh a!
Lôi kéo thanh niên nhân đi đến một tửu quán ngồi xuống, suy tư một chút, hắn ngẩng đầu nhìn đối phương, cẩn thận hỏi: “Ta muốn biết, chỗ ma tinh màu xanh biếc này ngươi tìm thấy ở chỗ nào, không biết…”
Thanh niên nhân có chút sửng sốt, cảm thấy khó hiểu nói: “Cái này cũng là vấn đề sao? Ở phía bắc của Huy Hoàng chi thành có một ma huyễn sâm lâm, tất cả ma tinh ta có đều lấy từ đó, bất quá nơi đó thật sự rất nguy hiểm, chúng ta bình thường đều chỉ dám đi ở vòng ngoài, không dám xâm nhập vào bên trong, nghe nói sâu trong rừng có ma thú rất là cường đại a!”
Tạm thế đã tối boom tiếp :tungtung:
--------------------------------------------------------------------------------------------
Mời đăng kí dịch tại đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=28889
Góp ý tại đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?p=2337862#post2337862
Suy tư một hồi, hắn quyết định đem cường cung màu vàng ném vào trong lòng cây, đặt cùng một chỗ với cây lam pháp trượng, về phần đoạn cung, hắn đặt cùng với những vũ khí khác, xem có ai muốn mua hay không, mười đồng hắn cũng bán.
Khép đại thụ lại, hắn nắm xe ngựa hướng chợ chạy tới, sáu thanh khoát kiếm, ba thanh chuỷ thủ, cộng thêm một đoạn cung, không biết có thể bán bao nhiêu tiền đây?
Lại đây lại đây, khoát kiếm bán rẻ như cho, không tiện nghi không lấy tiền a… Qua đây qua đây, không nên bỏ lỡ à, tinh cương chuỷ thủ giảm giá a…
Đứng ở đầu chợ, hai tay đặt lên miệng làm loa phóng thanh, cổ họng gào to, trong nhất thời… Trên đường tất cả mọi người đang đi đều ngây ngẩn nhìn hắn.
Nhanh chóng ngừng rao, nhìn ánh mắt quái dị của mọi người đi đường, hắn hoàn toàn không biết được mình sai ở chỗ nào, trước kia lúc còn sống ở trên địa cầu, không phải những người bán rong đều rao như vậy sao?
Đang không biết làm thế nào thì mọi người trên đường đã bị tiếng hét của hắn hấp dẫn đều đang tụ tập lại quán của hắn, nói thật, bọn họ chưa từng thấy cách rao bán như vậy, người kêu gọi mua hàng không phải là không có nhưng nội dung lời rao của hắn quá mức hấp dẫn, ngay cả người không muốn mua hàng cũng vây lại để nhìn qua một cái.
Vốn, bán hàng rong bình thường đều không có hàng tốt, hàng tốt sao có thể bán ở hàng rong được chứ? Nhưng là… Lúc mọi người vây quanh nhìn thì lại kinh ngạc một lần nữa, mặc dù hàng ở quán rất là đơn điệu nhưng tất cả hàng hoá đều là thứ tốt, phải dùng hai chữ “tinh phẩm” mới đúng.
Rất nhanh… Sáu thanh khoát kiếm, ba thanh tinh cương chủy thủ đều đã bị chúng nhân điên cuồng mua hết, làm cho hắn kinh ngạc chính là giá mà bọn họ đưa ra cao hơn vũ khí đồng loại bán ở trong cửa hàng nhiều, chẳng nhẽ… Lời rao của hắn có mị lực như vậy sao?
Rất nhanh, cả quán chỉ còn lại chiếc cường cung bị gẫy, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, không có biện pháp… Gẫy chính là gẫy, đã không còn được tính là vũ khí, tự nhiên cũng không ai đồng ý mua.
Mặt mày hớn hở hắn kiểm tra lại số tiền vừa bán được, chín thanh vũ khí, dĩ nhiên bán được một trăm tám mươi kim tệ a, gần bằng hai tháng tiền lương của hắn, mỗi vũ khí đem bán đều được hơn hai ngàn đồng tệ, ở trên địa cầu, cũng chính là hai ngàn nhân dân tệ đó, thật sự là phát tài rồi.
Tính toán một chút, trên người đã có hai mươi tư ngàn, hiện tại hắn đã có tất cả bốn mươi hai ngàn đồng, số tiền dùng để hạ lệnh tìm kiếm Tra Khắc Tư cũng không còn xa nữa.
Hưng phấn đem tiền cất đi, đang chuẩn bị rời đi nhưng lại phát hiện ra một đám người vẫn như cũ vây lấy hắn, cũng không có tản ra, chẳng lẽ… Chẳng lẽ bọn họ muốn cướp tiền của hắn sao?
Đang âm thầm lo lắng, đột nhiên… Một âm thanh sang sảng vang lên: “Huynh đệ, ngươi bán thanh đoạn cung này giá bao nhiêu?”
Ân?
Nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một thanh niên trên mình mặc khinh thiết giáp đang gắt gao nhìn vào đoạn cung nọ, trong mắt quang mang hưng phấn, chẳng lẽ… Bọn họ muốn mua đoạn cung này sao?
Bất giác nhìn qua khinh giáp thanh niên, hắn cười nói: “Nhìn ngươi cũng là một người biết phân biệt hàng tốt xấu, ta cũng không nói thách nhiều với ngươi, ra giá đi, nếu ta cảm thấy thích hợp sẽ bán nó cho ngươi!” Không biết giá trị thực của cây cung nên hắn chỉ có thể dùng biện pháp này để lừa gạt, đây chính là biện pháp tốt nhất mà hắn có thể nghĩ ra.
Nghe xong lời của hắn, thanh niên nhân nhíu mày, một lúc lâu sau… Cắn mạnh răng quả quyết nói: “Như vậy đi, ta xuất ra tám trăm kim tệ, đây là giới hạn lớn nhất của ta, nhiều hơn thế ta không thể mua nổi!”
Ta xuất ra chín trăm! Ta xuất ra một nghìn! Ta xuất ra một nghìn hai…
Thanh niên nhân vừa nói xong thì những người chung quanh đều hét lên, giá cả ngày càng cao, thanh niên nhân tức giận gãi gãi tai, không có biện pháp nào khác, rất hiển nhiên… Hắn không có nhiều tiền như vậy.
Rất nhanh… Đoạn cung đã đạt tới giá một nghìn bốn trăm kim tệ, rốt cuộc cũng không có ai ra giá nữa, đây chính là mười bốn vạn đồng a, trên địa cầu có thể mua được một chiếc xe đó, không có nhiều người đồng ý bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua một vật thế này.
Mừng như điên cuồng hướng người ra giá một ngàn bốn trăm kim tệ nhìn lại, không nghĩ tới, một cây đoạn cung có giá như vậy, đang chuẩn bị đáp ứng người kia thì thanh niên nhân lúc nãy cắn răng điên cuồng nói: “Ta xuất ra tám trăm kim tệ cộng thêm tám mươi khối ma tinh!”
Thanh niên nhân vừa nói xong, nhất thời… Toàn trường rơi vào yên lặng, tất cả mọi ngươi ngơ ngác nhìn thanh niên nhân, phải biết rằng… Mỗi một khối ma tinh bình thường đều có giá mười kim tệ, tám mươi khối chính là tám trăm kim tệ đó, hơn nữa tiền mặt cũng là tám trăm kim tệ, như vậy tổng cộng là mười sáu vạn đồng rồi, cao hơn người trả giá cao nhất tận hai vạn.
Ma tinh?
Nghi hoặc nhìn khinh giáp thanh niên, hoàn toàn không biết ma tinh là cái gì, bất quá… Ngay sau đó thanh niên nhân rút từ trong người ra một cái túi nhỏ, sau khi đổ ra để xem xét rốt cuộc hắn cũng biết ma tinh là cái gì.
Cái gọi là ma tinh kì thật chính là những bảo thạch mà Tiểu Cường đưa cho hắn, bất quá… Ma tinh trong tay khinh giáp thanh niên này tất cả đều là mày xanh biếc, không giống như hắn, hồng hoàng lam lục màu sắc nào hắn cũng đều có.
Hư…
Nhìn thấy ma tinh trong tay của khinh giáp thanh niên, mọi người chung quanh đều thở dài, người vừa xuất ra giá một ngàn bốn trăm kim tệ khing bỉ nói: “Ngươi có lầm không, Địa hệ ma tinh, đây chính là ma tinh cấp thấp nhất, chỉ có bảy kim tệ, tám mươi cái bất quá cũng chỉ có năm trăm sáu mươi kim tệ, so với ta còn thấp hơn bốn mươi kim tệ a! Hơn nữa… Cửa hàng bình thường sẽ không thu mua thổ ma tinh, bằng không tại sao ngươi có tận tám mươi cái?”
Nghe được những lời này, khinh giáp thanh niên lo lắng nhìn hắn nói: “Ta van ngươi, ta biết ta xuất ra giá thấp hơn so với người khác, nhưng là ta thật sự muốn có thanh đoạn cung này, van cầu ngươi, bán cho ta đi!”
Nhìn khuôn mặt thanh niên nhân với vẻ lo lắng, nhìn lại một chút vẻ mặt kiêu căng của kẻ ra giá một ngàn bốn trăm kim tệ, nhìn lại túi ma tinh xanh biếc của thanh niên nhân, nhớ tới bộ dạng hạnh phúc của Tiểu Cường khi ăn ma tinh, hắn nhanh chóng đưa ra quyết định, tiền tính làm cái gì, dù sao đây cũng là thứ mà Tiểu Cường thích, ma tinh này đem cấp cho nó cũng được.
Phải biết rằng, ở cửa hàng mua ma tinh này giá bảy kim tệ thôi, nếu như mình đi mua khẳng định là phải trên mười kim tệ chứ chẳng chơi, ngươi không có khả năng yêu cầu người ta dựa theo giá cả ban đầu bán cho ngươi, đây gọi là đi buôn ba phần lợi, coi như bớt được cho hắn mỗi ma tinh là ba kim tệ.
Hơn nữa, khinh giáp thanh niên này còn xuất ra tám trăm kim tệ, trong người hắn còn có bốn trăm hai mươi kim tệ, cho dù hạ lệnh nhiệm vụ tìm kiếm Tra Khắc Tư thì vẫn còn thừa tân hai trăm hai mươi kim tệ, ở tên địa cầu tương đương với hai vạn hai nhân dân tệ rồi, tuyệt đối là đủ.
Nhớ đến bộ dạng hạnh phúc của Tiểu Cường khi ăn bảo thạch xanh biếc này, hắn nhìn khinh giáp thanh niên nói: “Được rồi, ngươi đã chân thành như vậy, thế này đi, ta sẽ bán cây đoạn cung này cho người, bất quá… Ta có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi, ngươi có thể không trả lời, không biết…”
Không thành vấn đề!
Không đợi hắn nói hết lời, thanh niên nhân nhanh chóng đáp ứng điều kiện của hắn, hơn nữa còn mau chóng đưa túi kim tệ cho hắn, cấp bách cầm lấy đoạn cung nọ.
Nhìn thấy hàng hóa đã bán sạch, mặc dù có rất nhiều người không tình nguyện, nhưng là không có cách nào khác, bất đắc dĩ rời đi… Sau khi mọi người đều đã rời đi, người ra giá một ngàn bốn trăm kim tệ có vẻ không phục, nhưng bị thanh niên nhân trừng mắt doạ ngay lập chán chường chạy đi, xem ra… Thanh niên nhân này thật sự là có chút bản lãnh a!
Lôi kéo thanh niên nhân đi đến một tửu quán ngồi xuống, suy tư một chút, hắn ngẩng đầu nhìn đối phương, cẩn thận hỏi: “Ta muốn biết, chỗ ma tinh màu xanh biếc này ngươi tìm thấy ở chỗ nào, không biết…”
Thanh niên nhân có chút sửng sốt, cảm thấy khó hiểu nói: “Cái này cũng là vấn đề sao? Ở phía bắc của Huy Hoàng chi thành có một ma huyễn sâm lâm, tất cả ma tinh ta có đều lấy từ đó, bất quá nơi đó thật sự rất nguy hiểm, chúng ta bình thường đều chỉ dám đi ở vòng ngoài, không dám xâm nhập vào bên trong, nghe nói sâu trong rừng có ma thú rất là cường đại a!”
Tạm thế đã tối boom tiếp :tungtung:
--------------------------------------------------------------------------------------------
Mời đăng kí dịch tại đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=28889
Góp ý tại đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?p=2337862#post2337862
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.