Chương 22: Hồng y nữ tử
Vân Thiên Không
10/04/2013
Trong rừng rậm cái gì nguy hiểm nhất?
Đối mặt cái vấn đề này, hắn trước kia trả lời hoặc là sẽ lão hổ, hoặc sẽ là gấu, nhưng là bây giờ bất đồng, từ khi Tiểu Cường thành thục tới giờ, trong mắt hắn, trong rừng kinh khủng nhất tồn tại, khẳng định chính là Tiểu Cường !
Nó mặc dù là hạt tử, nhưng Tiểu Cường sau khi biến dị, lực lượng rất lớn, hơn nữa tại trong rừng lúc di chuyển, tám cái chân dài căn bản là không dính mặt đất, như u linh, tại phía trên đại thụ mượn lực, thân hình khổng lồ mà lại kinh khủng, khí tức quỷ dị toát ra, tốc độ nhanh nhất, nhanh đến nỗi làm cho người ta chỉ có thể nhìn thấy một đoàn mơ hồ hồng ảnh!
Cơ bản mà nói, Tiểu Cường so với lúc ở trong rừng, không sai biệt lắm linh hoạt có thể so với chim, chỉ tiếc... Như vậy trong lúc di động, hắn không có cách nào đứng trên lưng Tiểu Cường, cái loại tốc độ nầy, không phải hắn có thể nắm bắt được, nếu là hắn té xuống, cao như vậy, sợ rằng không chết cũng phải té gẫy vài khớp xương!
Chi chi...
Tiểu Cường hạnh phúc nheo con mắt lại, một ngày không gặp, Tiểu Cường hiển nhiên nhớ hắn, một cái đầu to màu lam thân mật cọ vào đầu hắn, không ngừng phát ra tiếng cười khoan khoái.
Mỉm cười xoa nhẹ đầu Tiểu Cường, hắn nhẹ giọng cười nói: "Tốt lắm, vừa rồi đã chạy đi đâu? Hôm nay có ăn no hay không hả? "
Chi chi…
Đối mặt với câu hỏi của hắn, Tiểu Cường gật đầu lia lịa, tỏ vẻ chính mình hoàn toàn ăn no, kỳ thật cũng khó trách, bọn họ ở cùng một chỗ, hắn chỉ biết trở thành gánh nặng cho Tiểu Cường, lấy tốc độ cùng công kích năng lực của nó, tìm kiếm chút thực vật, quả thực là dễ như trở bàn tay a!
Nhìn tựa hồ Tiểu Cường lại lớn thêm một chút, hắn không khỏi nở nụ cười khổ, tiểu tử này chuẩn bị thật sự biến thành khổng lồ rồi, thân thể dài như vậy, lớn như vậy, vẫn hoàn toàn không có ý tứ đình chỉ, hắn thật sự rất khó tưởng tượng, tương lai nó rốt cuộc có thể to lớn tới cỡ nào?
Bất quá, không quá lo lắng, lúc ban đầu, Tiểu Cường lớn lên rất nhanh, cơ hồ tăng theo từng ngày, theo thời gian trôi qua, nó phát triển đã thong thả rất nhiều, có thể là càng ngày càng thong thả, tựa hồ… Tiểu Cường đích thân thể, đã đến gần cực hạn!
Nhìn Tiểu Cường xa xa, hắn không khỏi lắc đầu, nhẹ nhàng đứng trên kiềm tử (đôi càng) thật lớn của Tiểu Cường, Tiểu cường ăn ý giơ kiềm tử lên, đem hắn đưa lên trên lưng nó, theo sau hắn ra lệnh một tiếng, tám cái chân nhỏ đứng lên, nhanh chóng hướng phía sâu trong rừng rậm bước đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi ở trong rừng rậm hái chút quả dại ăn đơn giản, hắn tiếp tục cho Tiểu Cường đi tìm thức ăn cho chính mình, còn bản thân cầm cuốn trục da dê, hướng đến Đế Tư thành chạy tới!
Chạy một đoạn đường tới địa điểm nhiệm vụ ước định, đó là một cái sân nhỏ, có một cái suối phun bên cạnh, nhanh chóng tìm được cái ghế dài như ước địn, hắn bình tĩnh ngồi xuống, không biết người giao nhiệm vụ lúc nào đến, thời gian tựa hồ đã không sai biệt lắm!
Lạch cạch…Lạch cạch…Lạch cạch…
Vừa ngồi xuống, chỉ trong chốc lát, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, ngẩng đầu nhìn lên, một người mặc một thân áo bào đỏ tươi, tay cầm một cây quyền trượng, tựa hồ hoàn toàn do thủy tinh màu đỏ điêu khắc thành, chân đi một đôi ủng nhỏ màu đỏ tươi, vừa đi vừa nhảy từ xa xa chạy tới.
Ngơ ngác nhìn tiểu cô nương kia, một loại cảm giác thuần khiết đáng yêu không khỏi từ đáy lòng hắn dâng lên, khuôn mặt hồng hây hây, trắng nõn, làn da trong suốt cái mũi nhỏ nhắn, cùng với một đôi mắt thật to, có đôi lông mi dài, còn có chiếc miệng nhỏ nhắn, hết thảy tạo nên một cô nương đáng yêu trong thế giới hỗn tạp này.
Tràn ngập sức sống màu đỏ, không giống trên đường những người khác mặc đồ chỉ đỏ nhạt, đỏ đậm đây là một loại màu đỏ tràn ngập sức sống, tràn ngập màu đỏ rực rỡ, mặc dù hắn cũng đang tuổi còn trẻ, nhưng chính là màu đỏ trước mặt này sức sống bắn ra bốn phía, nhiệt tình như lửa, toát hơi thở hấp dẫn!
Này!
Chính là trong lúc hắn đang ngơ ngác suy tư, cô nương không biết lúc nào đã chạy tới trước mặt hắn, hai tay chắp phía sau, một đôi mắt to cách hắn chỉ có vài thước! Ánh mắt quan sát hắn từ trên xuống dưới.
A!
Nhìn tiểu cô nương gần trong gang tấc, hắn không khỏi kinh hãi thất sắc, cùng một cô nương như vậy ở khoảng cách gần đối mặt, đây là lần đầu tiên, một cỗ ngọt ngào hương khí, nhàn nhạt đưa vào mũi hắn, thật sự rất dễ chịu.
Hắn rất muốn trốn, chính là... Khi hắn toàn lực dịch về phía sau thì mới phát hiện, hắn vốn là ngồi ở cái ghế tựa, bây giờ muốn trốn, đã không có một khe hở nào!
Xấu hổ nhìn tiểu cô nương trước mặt, tiểu cô nương chỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, so với hắn nhỏ hơn ba, bốn tuổi, xem như cùng lứa tuổi với hắn.
Bất tri bất giác, hắn lại lâm vào trong trầm tư, không có biện pháp, ở trong rừng nửa năm, không có ai cùng hắn nói chuyện, cho nên nhiều lúc, hắn trở thành một người trầm tư, ngay cả Tiểu Cường cũng không thể cùng hắn nói chuyện!
Bây giờ, mặc dù rõ ràng có người đang đứng ở trước mặt hắn, hơn nữa lại ở quá gần hắn, chính là thói quen lại vẫn như cũ nổi lên, hoàn toàn quên hết ngoại cảnh!
Này!
Cũng may hắn vẫn cảnh giác, khi hồng y cô nương đối diện kêu lên một tiếng thì thần trí hắn nhanh chóng trở lại, kinh hoảng hướng tiểu cô nương nhìn lại thì phát hiện nàng đã rời xa hắn, đứng ở địa phương trước mặt hắn một bước, gắt gao nhăn nhíu đôi mày đáng yêu, khiến cho đôi mắt to đáng yêu lộ ra một loại thần thái uy nghiêm.
Đồng thời, nha đầu kia một tay chống eo rất đáng yêu, một tay cầm cây quyền trượng thủy tinh trong suốt màu đỏ, phẫn nộ nhìn hắn nói: "Ngươi là người như thế nào mà không có lễ phép như vậy, nhân gia cùng ngươi chào hỏi cũng không thèm để ý!"
A!
Hắn luống cuống tay chân đứng lên, bối rối sửa sang lại quần áo trên người, đồng thời thấp giọng trả lời: "Ngại quá, ta vừa rồi thất thần , thật sự xin lỗi..."
Nghe xong hắn nói, cô gái tựa hồ nhận thấy lời xin lỗi thành khẩn từ hắn, nhíu mày nói: "Ngươi chính là mạo hiểm giả công hội phái đi sao? "
Nghe xong cô gái nói, hắn không khỏi có chút sửng sốt, sau đó vội vàng từ trong người móc ra cuốn trục, đưa qua cho cô gái: "Đúng, đúng rồi......Ta chính là… ta là…, ngươi xem...Đây là cuốn trục nhiệm vụ! "
Nhìn bộ dáng hấp tấp của hắn, tia tức giận của cô gái cuối cùng rốt cục cũng tiêu tán, hơn nữa còn nở một nụ cười, vươn cánh tay nhỏ bé đáng yêu nhanh chóng lấy đi cuốn trục từ tay của hắn.
Nhanh chóng mở cuốn trục, sau khi xem xét, cô gái gật đầu, trả lại hắn cuốn trục, đồng thời nói: “Tốt lắm, chúng ta bây giờ đi luôn, thời gian của ta cũng không nhiều lắm!"
Vừa nói chuyện, hồng y nữ tử mỉm cười xoay người, vừa đi vừa nhảy hướng sân rộng đối diện ngã tư đường đi đến, cười khổ nhìn lên cuốn trục, đây rõ ràng vẫn còn là một tiểu nha đầu, thật không biết cái gì là tốt, không nghĩ tới... Chủ của hắn lại là một tiểu nha đầu chưa hết mùi sữa, ngay cả bước đi cũng không nghiêm chỉnh Lắc đầu, bất kể nàng như thế nào cũng tốt, bây giờ nàng ta là cố chủ của hắn, lấy tiền của người ta thì phải giúp cho người ta tiêu trừ tai họa, mặc dù hắn không có bản lãnh gì lớn, nhưng cũng chỉ là được bước nào hay bước đó.
Theo sau nửa giờ, hắn rốt cục biết tại sao thù lao nhiệm vụ này cao đạt 300 đại tử, không dễ dàng a, thật sự quá không dễ dàng , đâu phải nàng đang tìm bạn đồng hành, rõ ràng là đang tìm kiếm một khổ sai thôi!
Đi theo sau lưng cô gái , dọc theo đường đi... Bọn họ tiến đến tất cả các cửa hàng buôn bán ở trên đường, đồ vật đã mua một đống lớn! Trên cánh tay của hắn chẳng những ôm đầy vật, mà khoa trương nhất chính là phía dưới vẫn treo một chuỗi lớn, mặc dù không quá nặng, nhưng là… Vô luận là nam nhân, ôm một đống đồ vật gì đó ngăn trở tầm mắt, đi theo phía sau một người tiểu nữ hài chạy tới tất cả các cửa hàng ở trên đường, cũng sẽ đánh mất nửa cái mạng! (giờ vẫn vậy mà thôi :021:)
Hơn nữa, nam nhân thật sự không thích hợp đi mua sắm, nếu chỉ là đi, chỉ là ôm đồ vật, hắn cũng sẽ không thấy quá khó khăn, làm sao có thể so sánh với luyện tập trong rừng, gian khổ hơn nhiều, chính là... Đi dạo các cửa hàng thì nam nhân đều biết, điều đó tuyệt đối là sở thích của đàn bà, nam nhân tốt nhất không nên đi nếm thử, quả thực là địa ngục a!
Nhìn tiểu cô nương tiến vào rồi lại bước đi dĩ nhiên vẫn là vừa đi vừa nhảy, hắn không khỏi than thở, cái thế giới này quả là kỳ diệu a, ngay cả một tiểu cô nương mới mười bốn tuổi, đã có thể lực mạnh mẽ như vậy!
--------------------------------------------------------------------------------------------
Mời đăng kí dịch tại đây http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=28889
Góp ý tại đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?p=2337862#post2337862
Đối mặt cái vấn đề này, hắn trước kia trả lời hoặc là sẽ lão hổ, hoặc sẽ là gấu, nhưng là bây giờ bất đồng, từ khi Tiểu Cường thành thục tới giờ, trong mắt hắn, trong rừng kinh khủng nhất tồn tại, khẳng định chính là Tiểu Cường !
Nó mặc dù là hạt tử, nhưng Tiểu Cường sau khi biến dị, lực lượng rất lớn, hơn nữa tại trong rừng lúc di chuyển, tám cái chân dài căn bản là không dính mặt đất, như u linh, tại phía trên đại thụ mượn lực, thân hình khổng lồ mà lại kinh khủng, khí tức quỷ dị toát ra, tốc độ nhanh nhất, nhanh đến nỗi làm cho người ta chỉ có thể nhìn thấy một đoàn mơ hồ hồng ảnh!
Cơ bản mà nói, Tiểu Cường so với lúc ở trong rừng, không sai biệt lắm linh hoạt có thể so với chim, chỉ tiếc... Như vậy trong lúc di động, hắn không có cách nào đứng trên lưng Tiểu Cường, cái loại tốc độ nầy, không phải hắn có thể nắm bắt được, nếu là hắn té xuống, cao như vậy, sợ rằng không chết cũng phải té gẫy vài khớp xương!
Chi chi...
Tiểu Cường hạnh phúc nheo con mắt lại, một ngày không gặp, Tiểu Cường hiển nhiên nhớ hắn, một cái đầu to màu lam thân mật cọ vào đầu hắn, không ngừng phát ra tiếng cười khoan khoái.
Mỉm cười xoa nhẹ đầu Tiểu Cường, hắn nhẹ giọng cười nói: "Tốt lắm, vừa rồi đã chạy đi đâu? Hôm nay có ăn no hay không hả? "
Chi chi…
Đối mặt với câu hỏi của hắn, Tiểu Cường gật đầu lia lịa, tỏ vẻ chính mình hoàn toàn ăn no, kỳ thật cũng khó trách, bọn họ ở cùng một chỗ, hắn chỉ biết trở thành gánh nặng cho Tiểu Cường, lấy tốc độ cùng công kích năng lực của nó, tìm kiếm chút thực vật, quả thực là dễ như trở bàn tay a!
Nhìn tựa hồ Tiểu Cường lại lớn thêm một chút, hắn không khỏi nở nụ cười khổ, tiểu tử này chuẩn bị thật sự biến thành khổng lồ rồi, thân thể dài như vậy, lớn như vậy, vẫn hoàn toàn không có ý tứ đình chỉ, hắn thật sự rất khó tưởng tượng, tương lai nó rốt cuộc có thể to lớn tới cỡ nào?
Bất quá, không quá lo lắng, lúc ban đầu, Tiểu Cường lớn lên rất nhanh, cơ hồ tăng theo từng ngày, theo thời gian trôi qua, nó phát triển đã thong thả rất nhiều, có thể là càng ngày càng thong thả, tựa hồ… Tiểu Cường đích thân thể, đã đến gần cực hạn!
Nhìn Tiểu Cường xa xa, hắn không khỏi lắc đầu, nhẹ nhàng đứng trên kiềm tử (đôi càng) thật lớn của Tiểu Cường, Tiểu cường ăn ý giơ kiềm tử lên, đem hắn đưa lên trên lưng nó, theo sau hắn ra lệnh một tiếng, tám cái chân nhỏ đứng lên, nhanh chóng hướng phía sâu trong rừng rậm bước đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi ở trong rừng rậm hái chút quả dại ăn đơn giản, hắn tiếp tục cho Tiểu Cường đi tìm thức ăn cho chính mình, còn bản thân cầm cuốn trục da dê, hướng đến Đế Tư thành chạy tới!
Chạy một đoạn đường tới địa điểm nhiệm vụ ước định, đó là một cái sân nhỏ, có một cái suối phun bên cạnh, nhanh chóng tìm được cái ghế dài như ước địn, hắn bình tĩnh ngồi xuống, không biết người giao nhiệm vụ lúc nào đến, thời gian tựa hồ đã không sai biệt lắm!
Lạch cạch…Lạch cạch…Lạch cạch…
Vừa ngồi xuống, chỉ trong chốc lát, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, ngẩng đầu nhìn lên, một người mặc một thân áo bào đỏ tươi, tay cầm một cây quyền trượng, tựa hồ hoàn toàn do thủy tinh màu đỏ điêu khắc thành, chân đi một đôi ủng nhỏ màu đỏ tươi, vừa đi vừa nhảy từ xa xa chạy tới.
Ngơ ngác nhìn tiểu cô nương kia, một loại cảm giác thuần khiết đáng yêu không khỏi từ đáy lòng hắn dâng lên, khuôn mặt hồng hây hây, trắng nõn, làn da trong suốt cái mũi nhỏ nhắn, cùng với một đôi mắt thật to, có đôi lông mi dài, còn có chiếc miệng nhỏ nhắn, hết thảy tạo nên một cô nương đáng yêu trong thế giới hỗn tạp này.
Tràn ngập sức sống màu đỏ, không giống trên đường những người khác mặc đồ chỉ đỏ nhạt, đỏ đậm đây là một loại màu đỏ tràn ngập sức sống, tràn ngập màu đỏ rực rỡ, mặc dù hắn cũng đang tuổi còn trẻ, nhưng chính là màu đỏ trước mặt này sức sống bắn ra bốn phía, nhiệt tình như lửa, toát hơi thở hấp dẫn!
Này!
Chính là trong lúc hắn đang ngơ ngác suy tư, cô nương không biết lúc nào đã chạy tới trước mặt hắn, hai tay chắp phía sau, một đôi mắt to cách hắn chỉ có vài thước! Ánh mắt quan sát hắn từ trên xuống dưới.
A!
Nhìn tiểu cô nương gần trong gang tấc, hắn không khỏi kinh hãi thất sắc, cùng một cô nương như vậy ở khoảng cách gần đối mặt, đây là lần đầu tiên, một cỗ ngọt ngào hương khí, nhàn nhạt đưa vào mũi hắn, thật sự rất dễ chịu.
Hắn rất muốn trốn, chính là... Khi hắn toàn lực dịch về phía sau thì mới phát hiện, hắn vốn là ngồi ở cái ghế tựa, bây giờ muốn trốn, đã không có một khe hở nào!
Xấu hổ nhìn tiểu cô nương trước mặt, tiểu cô nương chỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, so với hắn nhỏ hơn ba, bốn tuổi, xem như cùng lứa tuổi với hắn.
Bất tri bất giác, hắn lại lâm vào trong trầm tư, không có biện pháp, ở trong rừng nửa năm, không có ai cùng hắn nói chuyện, cho nên nhiều lúc, hắn trở thành một người trầm tư, ngay cả Tiểu Cường cũng không thể cùng hắn nói chuyện!
Bây giờ, mặc dù rõ ràng có người đang đứng ở trước mặt hắn, hơn nữa lại ở quá gần hắn, chính là thói quen lại vẫn như cũ nổi lên, hoàn toàn quên hết ngoại cảnh!
Này!
Cũng may hắn vẫn cảnh giác, khi hồng y cô nương đối diện kêu lên một tiếng thì thần trí hắn nhanh chóng trở lại, kinh hoảng hướng tiểu cô nương nhìn lại thì phát hiện nàng đã rời xa hắn, đứng ở địa phương trước mặt hắn một bước, gắt gao nhăn nhíu đôi mày đáng yêu, khiến cho đôi mắt to đáng yêu lộ ra một loại thần thái uy nghiêm.
Đồng thời, nha đầu kia một tay chống eo rất đáng yêu, một tay cầm cây quyền trượng thủy tinh trong suốt màu đỏ, phẫn nộ nhìn hắn nói: "Ngươi là người như thế nào mà không có lễ phép như vậy, nhân gia cùng ngươi chào hỏi cũng không thèm để ý!"
A!
Hắn luống cuống tay chân đứng lên, bối rối sửa sang lại quần áo trên người, đồng thời thấp giọng trả lời: "Ngại quá, ta vừa rồi thất thần , thật sự xin lỗi..."
Nghe xong hắn nói, cô gái tựa hồ nhận thấy lời xin lỗi thành khẩn từ hắn, nhíu mày nói: "Ngươi chính là mạo hiểm giả công hội phái đi sao? "
Nghe xong cô gái nói, hắn không khỏi có chút sửng sốt, sau đó vội vàng từ trong người móc ra cuốn trục, đưa qua cho cô gái: "Đúng, đúng rồi......Ta chính là… ta là…, ngươi xem...Đây là cuốn trục nhiệm vụ! "
Nhìn bộ dáng hấp tấp của hắn, tia tức giận của cô gái cuối cùng rốt cục cũng tiêu tán, hơn nữa còn nở một nụ cười, vươn cánh tay nhỏ bé đáng yêu nhanh chóng lấy đi cuốn trục từ tay của hắn.
Nhanh chóng mở cuốn trục, sau khi xem xét, cô gái gật đầu, trả lại hắn cuốn trục, đồng thời nói: “Tốt lắm, chúng ta bây giờ đi luôn, thời gian của ta cũng không nhiều lắm!"
Vừa nói chuyện, hồng y nữ tử mỉm cười xoay người, vừa đi vừa nhảy hướng sân rộng đối diện ngã tư đường đi đến, cười khổ nhìn lên cuốn trục, đây rõ ràng vẫn còn là một tiểu nha đầu, thật không biết cái gì là tốt, không nghĩ tới... Chủ của hắn lại là một tiểu nha đầu chưa hết mùi sữa, ngay cả bước đi cũng không nghiêm chỉnh Lắc đầu, bất kể nàng như thế nào cũng tốt, bây giờ nàng ta là cố chủ của hắn, lấy tiền của người ta thì phải giúp cho người ta tiêu trừ tai họa, mặc dù hắn không có bản lãnh gì lớn, nhưng cũng chỉ là được bước nào hay bước đó.
Theo sau nửa giờ, hắn rốt cục biết tại sao thù lao nhiệm vụ này cao đạt 300 đại tử, không dễ dàng a, thật sự quá không dễ dàng , đâu phải nàng đang tìm bạn đồng hành, rõ ràng là đang tìm kiếm một khổ sai thôi!
Đi theo sau lưng cô gái , dọc theo đường đi... Bọn họ tiến đến tất cả các cửa hàng buôn bán ở trên đường, đồ vật đã mua một đống lớn! Trên cánh tay của hắn chẳng những ôm đầy vật, mà khoa trương nhất chính là phía dưới vẫn treo một chuỗi lớn, mặc dù không quá nặng, nhưng là… Vô luận là nam nhân, ôm một đống đồ vật gì đó ngăn trở tầm mắt, đi theo phía sau một người tiểu nữ hài chạy tới tất cả các cửa hàng ở trên đường, cũng sẽ đánh mất nửa cái mạng! (giờ vẫn vậy mà thôi :021:)
Hơn nữa, nam nhân thật sự không thích hợp đi mua sắm, nếu chỉ là đi, chỉ là ôm đồ vật, hắn cũng sẽ không thấy quá khó khăn, làm sao có thể so sánh với luyện tập trong rừng, gian khổ hơn nhiều, chính là... Đi dạo các cửa hàng thì nam nhân đều biết, điều đó tuyệt đối là sở thích của đàn bà, nam nhân tốt nhất không nên đi nếm thử, quả thực là địa ngục a!
Nhìn tiểu cô nương tiến vào rồi lại bước đi dĩ nhiên vẫn là vừa đi vừa nhảy, hắn không khỏi than thở, cái thế giới này quả là kỳ diệu a, ngay cả một tiểu cô nương mới mười bốn tuổi, đã có thể lực mạnh mẽ như vậy!
--------------------------------------------------------------------------------------------
Mời đăng kí dịch tại đây http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=28889
Góp ý tại đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?p=2337862#post2337862
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.