Chương 823: Bức tượng thần bí (2)
Ám Ma Sư
14/08/2019
- Chuyện này trước đó ta có được nghe nói. Hóa ra người bị thái thượng trưởng lão của Huyền Cơ Tông đuổi giết chính là hắn sao?
Đối thoại như vậy, đều đang phát sinh ở các ngõ ngách của học viện Lam Quang.
Diệp Huyền bọn họ tất nhiên không biết những điều này. Ở dưới sự hướng dẫn của Thanh Phong, một đám người đi vào bên trong học viện Lam Quang.
Hơn một trăm người thông qua sát hạch, tất cả đều hưng phấn không thôi. Mỗi một người quan sát xung quanh, tra xét những lời đồn đại về học viện đứng đầu bình nguyên Mộng Cảnh này.
- Nơi này chính là học viện Lam Quang sao? Quá đơn giản đi.
- Đúng vậy, ngươi xem kiến trúc nơi này đi. Tuy rằng vô cùng tang thương, nhưng luận về xa hoa, vẫn kém hơn so với một ít cửa hàng ở Hoàng Thành chúng ta.
Không ít người nhìn kiến trúc ở trong học viện Lam Quang, trên mặt đều có chút thất vọng.
Theo bọn họ nghĩ, học viện Lam Quang thân là học viện đứng đầu bình nguyên Mộng Cảnh, kiến trúc bên trong, chắc phải xa hoa đại khí, hùng tráng uy vũ. Nhưng sự thực là, bốn phía xung quanh, khắp nơi đều là một ít kiến trúc bằng đá, còn có chút phong cách cổ xưa thương tang. Nhưng so với xa hoa đại khí, dù thế nào cũng đáp không lại.
- Mau nhìn đi. Trước mặt đó là bức tượng gì vậy?
Đột nhiên có học viên đi ở phía trước khẽ kêu lên một tiếng. Mọi người đều nhìn về phía trước. Bọn họ nhìn thấy được cảnh tượng này, thân thể tất cả đều chấn động.
Chỉ thấy phía trước là một quảng trường cực lớn. Ở giữa quảng trường, có một bức tượng cao tới trăm thước.
Bức tượng kia là một nam tử khí phách không tầm thường, một mái tóc đài đen, đôi mắt lóe sáng như sao.
Hắn cầm trường kiếm trong tay, phía sau có một binh khí rườm rà hình dạng giống như con thoi. Hai mắt hắn nhìn về phía phương xa, khóe miệng cong lên, lộ ra một ý cười đầy bình thản.
Bức tượng kia lại lẳng lặng đứng vững ở chỗ này, liền có một loại uy nghiêm phát ra, khiến các đệ tử ở đây, sắc mặt đều tái nhợt, có một loại cảm giác mình đang nhìn không phải một bức tượng, mà là một thần linh, đang ngắm nhìn bầu trời vô tận.
Diệp Huyền nhìn thấy khuôn mặt của bức tượng, thân thể đột nhiên chấn động. Trên mặt hắn lộ ra ánh sáng khiếp sợ.
- Làm sao có thể...
Trong lòng của hắn giống như có sóng đào kinh sợ cuồn cuộn nổi lên.
- Mọi người, tất cả đều quay về phía bức tượng kia thi lễ một cái.
Thanh Phong đi ở đằng trước, là người đầu tiên cung kính khom lưng.
Các học viên không dám chậm trễ, đều hành lễ.
- Đạo... Đạo sư, bức tượng kia là người sáng lập ra học viện chúng ta sao?
Hành lễ kết thúc, tất cả học viên đều bị khí tức của bức tượng kia chấn áp. Một người trong đó, cầm theo lá gan hỏi.
Thanh Phong lắc đầu, nói:
- Bức tượng kia không phải là người sáng lập ra học viện Lam Quang chúng ta, cũng không phải là học viên của học viện Lam Quang chúng ta. Tên của hắn gọi là Diệp Tiêu Dao!
- Diệp Tiêu Dao?
Rất nhiều học viên đều cảm thấy nghi hoặc. Một ít học viên, mơ hồ cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc.
- Đạo sư, Diệp Tiêu Dao này là ai vậy? Vì sao bức tượng của hắn lại phải ở trên quảng trường của học viện Lam Quang chúng ta?
Trên mặt Thanh Phong mang theo một chút cung kính nói:
- Diệp Tiêu Dao đại sư, chính là Luyện Hồn Sư Hoàng cấp bát phẩm vô cùng nổi tiếng ở đại lục Thiên Huyền chúng ta, còn có danh hiệu là Tiêu Dao Hồn Hoàng.
- Thực lực của hắn siêu quần, ở trên con đường luyện hồn niệm, càng vô cùng nghịch thiên. Mặc dù chỉ là Hồn Hoàng bát phẩm, nhưng khoảng cách Đế cấp cửu phẩm, chỉ có một bước xa. Toàn bộ đại lục Thiên Huyền, ở trên con đường Vũ Hồn, Luyện Hồn Sư mạnh hơn hắn, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
- Không chỉ có như vậy, người này danh tiếng cực lớn, thực lực mạnh mẽ, từ cổ chí kim đều không có. Hắn không chỉ phá tan kỷ lục là Hồn Hoàng trẻ tuổi nhất trong vạn năm của đại lục Thiên Huyền, còn là luyện dược sư cửu phẩm, trận văn sư và Luyện Khí Sư cao cấp nhất của đại lục. Ở trên con đường võ học, hắn cũng nghịch thiên vô cùng.
- Bởi vậy ở trên đại lục, danh tiếng của hắn thậm chí còn kinh người hơn so với mấy Đại Hồn Đế cửu phẩm.
- Đã từng có người chắc chắn, hắn chính là người có hy vọng nhìn lén Thánh Cảnh thập giai trên đại lục, trong khoảng vạn năm sau...
Ở trong lúc Thanh Phong thản nhiên kể lại, Diệp Huyền lẳng lặng đứng ở bên cạnh, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt mình, tinh thần dường như đi qua từng tầng hư không, cùng mình kiếp trước hợp lại làm một.
Không sai. Bức tượng ở trong học viện Lam Quang này, đúng là bản thân hắn.
...
Chỉ là hắn cũng hết sức tò mò, vì sao bức tượng của mình lại xuất hiện ở trong học viện Lam Quang này.
Ở trong trí nhớ của hắn, căn bản không nhớ, mình và học viện Lam Quang này có từng cùng xuất hiện ở đâu.
Thậm chí bản thân mình kiếp trước, ngay cả bình nguyên Mộng Cảnh cũng chưa từng tới.
- Ta nhớ ra, ta rốt cuộc đã thấy qua cái tên Diệp Tiêu Diêu này, từ nơi nào.
Một học viên đột nhiên kinh ngạc kêu lên thành tiếng:
- Ta nhớ, trong một quyển sách đặc tính của thảo dược căn bản được hiệp hội Luyện Dược Sư của đại lục xuất bản, trong tên của đoàn trưởng lão biên soạn, lại có tên Diệp Tiêu Diêu này. Hơn nữa còn là xếp vị trí thứ nhất.
- Ta cũng nhớ tới, ta đã từng xem qua một quyển giảng thuật huyền mạch trong cơ thể người: Lý luận về kinh mạch trên thân thể người. Người biên soạn quyển sách này, cũng tên là Diệp Tiêu Diêu.
- Người biên soạn quyển sách Quy Tắc Luyện Hồn Sư đầu tiên cũng tên là Diệp Tiêu Diêu.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả các học viên ở đây, gần như đều nhớ tới cái tên Diệp Tiêu Diêu này. Sau khi bọn họ giao lưu với nhau một hồi, mọi người không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Bởi vì bọn họ chấn động kinh ngạc phát hiện, gần như ở mỗi một lĩnh vực, trong thư tịch quyền uy nhất, đều có thể nhìn thấy được cái tên Diệp Tiêu Diêu này.
Đây quả thực cũng quá nghịch thiên.
Bất kỳ một cường giả nào, tinh lực đều có hạn.
Đếm một chút về một ít cường giả đỉnh phong nhất đại lục hiện tại, rất nhiều người trong đó, đều có nghề phụ.
Nhưng có người là Luyện Hồn Sư, có người là Luyện Dược Sư, có người là phù văn sư, cũng có người là trận văn sư v.v...
Nhưng giống như Tiêu Diêu Hồn Hoàng Diệp Tiêu Diêu vậy, ở mỗi một lĩnh vực đều kinh người như vậy, cũng chỉ có một mình hắn, độc nhất vô nhị.
- Nhân vật như vậy, nếu như có thể để cho ta liếc mắt nhìn một cái, chết cũng không hối tiếc.
Vô số nữ học viên, đều ái mộ nhìn bức tượng Diệp Tiêu Diêu trước mặt, trái tim, lưu chuyển mạnh.
Đối thoại như vậy, đều đang phát sinh ở các ngõ ngách của học viện Lam Quang.
Diệp Huyền bọn họ tất nhiên không biết những điều này. Ở dưới sự hướng dẫn của Thanh Phong, một đám người đi vào bên trong học viện Lam Quang.
Hơn một trăm người thông qua sát hạch, tất cả đều hưng phấn không thôi. Mỗi một người quan sát xung quanh, tra xét những lời đồn đại về học viện đứng đầu bình nguyên Mộng Cảnh này.
- Nơi này chính là học viện Lam Quang sao? Quá đơn giản đi.
- Đúng vậy, ngươi xem kiến trúc nơi này đi. Tuy rằng vô cùng tang thương, nhưng luận về xa hoa, vẫn kém hơn so với một ít cửa hàng ở Hoàng Thành chúng ta.
Không ít người nhìn kiến trúc ở trong học viện Lam Quang, trên mặt đều có chút thất vọng.
Theo bọn họ nghĩ, học viện Lam Quang thân là học viện đứng đầu bình nguyên Mộng Cảnh, kiến trúc bên trong, chắc phải xa hoa đại khí, hùng tráng uy vũ. Nhưng sự thực là, bốn phía xung quanh, khắp nơi đều là một ít kiến trúc bằng đá, còn có chút phong cách cổ xưa thương tang. Nhưng so với xa hoa đại khí, dù thế nào cũng đáp không lại.
- Mau nhìn đi. Trước mặt đó là bức tượng gì vậy?
Đột nhiên có học viên đi ở phía trước khẽ kêu lên một tiếng. Mọi người đều nhìn về phía trước. Bọn họ nhìn thấy được cảnh tượng này, thân thể tất cả đều chấn động.
Chỉ thấy phía trước là một quảng trường cực lớn. Ở giữa quảng trường, có một bức tượng cao tới trăm thước.
Bức tượng kia là một nam tử khí phách không tầm thường, một mái tóc đài đen, đôi mắt lóe sáng như sao.
Hắn cầm trường kiếm trong tay, phía sau có một binh khí rườm rà hình dạng giống như con thoi. Hai mắt hắn nhìn về phía phương xa, khóe miệng cong lên, lộ ra một ý cười đầy bình thản.
Bức tượng kia lại lẳng lặng đứng vững ở chỗ này, liền có một loại uy nghiêm phát ra, khiến các đệ tử ở đây, sắc mặt đều tái nhợt, có một loại cảm giác mình đang nhìn không phải một bức tượng, mà là một thần linh, đang ngắm nhìn bầu trời vô tận.
Diệp Huyền nhìn thấy khuôn mặt của bức tượng, thân thể đột nhiên chấn động. Trên mặt hắn lộ ra ánh sáng khiếp sợ.
- Làm sao có thể...
Trong lòng của hắn giống như có sóng đào kinh sợ cuồn cuộn nổi lên.
- Mọi người, tất cả đều quay về phía bức tượng kia thi lễ một cái.
Thanh Phong đi ở đằng trước, là người đầu tiên cung kính khom lưng.
Các học viên không dám chậm trễ, đều hành lễ.
- Đạo... Đạo sư, bức tượng kia là người sáng lập ra học viện chúng ta sao?
Hành lễ kết thúc, tất cả học viên đều bị khí tức của bức tượng kia chấn áp. Một người trong đó, cầm theo lá gan hỏi.
Thanh Phong lắc đầu, nói:
- Bức tượng kia không phải là người sáng lập ra học viện Lam Quang chúng ta, cũng không phải là học viên của học viện Lam Quang chúng ta. Tên của hắn gọi là Diệp Tiêu Dao!
- Diệp Tiêu Dao?
Rất nhiều học viên đều cảm thấy nghi hoặc. Một ít học viên, mơ hồ cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc.
- Đạo sư, Diệp Tiêu Dao này là ai vậy? Vì sao bức tượng của hắn lại phải ở trên quảng trường của học viện Lam Quang chúng ta?
Trên mặt Thanh Phong mang theo một chút cung kính nói:
- Diệp Tiêu Dao đại sư, chính là Luyện Hồn Sư Hoàng cấp bát phẩm vô cùng nổi tiếng ở đại lục Thiên Huyền chúng ta, còn có danh hiệu là Tiêu Dao Hồn Hoàng.
- Thực lực của hắn siêu quần, ở trên con đường luyện hồn niệm, càng vô cùng nghịch thiên. Mặc dù chỉ là Hồn Hoàng bát phẩm, nhưng khoảng cách Đế cấp cửu phẩm, chỉ có một bước xa. Toàn bộ đại lục Thiên Huyền, ở trên con đường Vũ Hồn, Luyện Hồn Sư mạnh hơn hắn, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
- Không chỉ có như vậy, người này danh tiếng cực lớn, thực lực mạnh mẽ, từ cổ chí kim đều không có. Hắn không chỉ phá tan kỷ lục là Hồn Hoàng trẻ tuổi nhất trong vạn năm của đại lục Thiên Huyền, còn là luyện dược sư cửu phẩm, trận văn sư và Luyện Khí Sư cao cấp nhất của đại lục. Ở trên con đường võ học, hắn cũng nghịch thiên vô cùng.
- Bởi vậy ở trên đại lục, danh tiếng của hắn thậm chí còn kinh người hơn so với mấy Đại Hồn Đế cửu phẩm.
- Đã từng có người chắc chắn, hắn chính là người có hy vọng nhìn lén Thánh Cảnh thập giai trên đại lục, trong khoảng vạn năm sau...
Ở trong lúc Thanh Phong thản nhiên kể lại, Diệp Huyền lẳng lặng đứng ở bên cạnh, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt mình, tinh thần dường như đi qua từng tầng hư không, cùng mình kiếp trước hợp lại làm một.
Không sai. Bức tượng ở trong học viện Lam Quang này, đúng là bản thân hắn.
...
Chỉ là hắn cũng hết sức tò mò, vì sao bức tượng của mình lại xuất hiện ở trong học viện Lam Quang này.
Ở trong trí nhớ của hắn, căn bản không nhớ, mình và học viện Lam Quang này có từng cùng xuất hiện ở đâu.
Thậm chí bản thân mình kiếp trước, ngay cả bình nguyên Mộng Cảnh cũng chưa từng tới.
- Ta nhớ ra, ta rốt cuộc đã thấy qua cái tên Diệp Tiêu Diêu này, từ nơi nào.
Một học viên đột nhiên kinh ngạc kêu lên thành tiếng:
- Ta nhớ, trong một quyển sách đặc tính của thảo dược căn bản được hiệp hội Luyện Dược Sư của đại lục xuất bản, trong tên của đoàn trưởng lão biên soạn, lại có tên Diệp Tiêu Diêu này. Hơn nữa còn là xếp vị trí thứ nhất.
- Ta cũng nhớ tới, ta đã từng xem qua một quyển giảng thuật huyền mạch trong cơ thể người: Lý luận về kinh mạch trên thân thể người. Người biên soạn quyển sách này, cũng tên là Diệp Tiêu Diêu.
- Người biên soạn quyển sách Quy Tắc Luyện Hồn Sư đầu tiên cũng tên là Diệp Tiêu Diêu.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả các học viên ở đây, gần như đều nhớ tới cái tên Diệp Tiêu Diêu này. Sau khi bọn họ giao lưu với nhau một hồi, mọi người không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Bởi vì bọn họ chấn động kinh ngạc phát hiện, gần như ở mỗi một lĩnh vực, trong thư tịch quyền uy nhất, đều có thể nhìn thấy được cái tên Diệp Tiêu Diêu này.
Đây quả thực cũng quá nghịch thiên.
Bất kỳ một cường giả nào, tinh lực đều có hạn.
Đếm một chút về một ít cường giả đỉnh phong nhất đại lục hiện tại, rất nhiều người trong đó, đều có nghề phụ.
Nhưng có người là Luyện Hồn Sư, có người là Luyện Dược Sư, có người là phù văn sư, cũng có người là trận văn sư v.v...
Nhưng giống như Tiêu Diêu Hồn Hoàng Diệp Tiêu Diêu vậy, ở mỗi một lĩnh vực đều kinh người như vậy, cũng chỉ có một mình hắn, độc nhất vô nhị.
- Nhân vật như vậy, nếu như có thể để cho ta liếc mắt nhìn một cái, chết cũng không hối tiếc.
Vô số nữ học viên, đều ái mộ nhìn bức tượng Diệp Tiêu Diêu trước mặt, trái tim, lưu chuyển mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.