Chương 262: Chấp nhận khiêu chiến (2)
Ám Ma Sư
14/08/2019
- Một giờ sau, ta sẽ ở đài khiêu chiến của học viên chờ ngươi, tới lúc đó ngươi sẽ biết rõ, quyết định của ngươi lúc trước là ngu xuẩn tới mức nào, tự đẩy bản thân mình lên tử lộ.
Nói xong, Đồng Hồng liền vung tay, xoay người rời đi.
Một tân sinh như Diệp Huyền dám công khai khiêu chiến với gã, khiến trong lòng gã hừng hực lửa giận.
Gã đã quyết định, ở trên đài khiêu chiến, ở trước mặt những học viên tới xem, nhất định phải nói cho tất cả mọi người biết, người dám khiêu chiến Đồng Hồng gã sẽ có kết cục thế nào.
Viên Sơn nhìn Diệp Huyền với vẻ oán độc, nở nụ cười lạnh, theo chân những người khác đi theo Đồng Hồng.
Chờ bóng dáng đám người Đồng Hồng biến mất khuất tầm mắt, Phượng Nhu Y lập tức lo lắng nhìn về phía Diệp Huyền:
- Diệp Huyền, sao ngươi có thể khiêu chiến như vậy chứ, Đồng Hồng chính là cao thủ xếp thứ ba mươi sáu trên Phong Vân bảng của học viện ta, lại còn là cao thủ võ sư nhị trọng, Huyền Linh học viện này có rất nhiều thiên tài tụ tập, lấy thực lực của Đồng Hồng thì tuyệt đối còn đáng sợ hơn cường giả võ sư tam trọng ở bên ngoài nhiều.
Không chỉ Phượng Nhu Y, trên mặt Lãnh Dĩnh Oánh cũng lộ ra vẻ lo lắng.
- Diệp Huyền, khí thế trên người của Đồng Hồng khi nãy vô cùng sắc bén, bén nhọn không tán, tuyệt đối là vì tu luyện công pháp cường đại nào đó, không thể khinh thường được.
Lần này bế quan, ba người đều có thu hoạch, Trần Tinh và Phượng Nhu Y đều đạt tới võ sĩ nhị trọng đỉnh phong.
Còn Lãnh Dĩnh Oánh thì đã đột phá tới võ sĩ tam trọng đỉnh phong, đối với cảnh giới võ sư cũng đã biết được đôi chút, những gì nàng nhìn thấy được tự nhiên lại càng nhiều hơn.
- Diệp Huyền, bằng không thì chúng ta nói chuyện này cho lão sư Vân Ngạo Tuyết nghe đi, dù sao lão sư Vân Ngạo Tuyết cũng là lão sư của học viện, Thái Tử Minh có mạnh tới đâu đi nữa chẳng lẽ có thể đối kháng được với lão sư hay sao.
Hai người cũng có chút lo lắng.
Chỉ có Trần Tinh là không nói gì, ngược lại quỷ dị nhìn Diệp Huyền một cái:
- Huyền thiếu, ngươi nói thực cho ta biết đi, lần này ngươi nắm chắc mấy phần?
Gã tiếp xúc cùng với Diệp Huyền lâu nhất, cho nên cũng hiểu rõ Diệp Huyền nhất, bắt đầu từ lúc ở Tinh Huyền học viện, có khi nào Diệp Huyền đánh qua trận nào mà không nắm chắc, đã bị thua thiệt bao giờ đâu.
- Vẫn là Trần Béo ngươi hiểu ta.
Diệp Huyền cười khẽ một tiếng, trong mắt đột nhiên bắn ra một đạo lệ mang:
- Là tân sinh, muốn bớt chút phiền toái trong học viện này, ngoại trừ nhẫn nhịn cho qua ra thì nhất định phải thể hiện ra phong mang của mình, lần này ta cố ý khiêu chiến với Đồng Hồng chính là vì muốn giết gà dọa khỉ, mà hắn chính là con gà đó.
Năm lần bảy lượt bị người khác khiêu khích, Diệp Huyền đã không còn kiên nhẫn nữa rồi, hắn biết rõ, mặc dù Huyền Linh học viện này chỉ là một học viện nhỏ, nhưng học viên bên trong tranh đấu với nhau lại không hề ít.
Diệp Huyền tới nơi này cũng là vì để tu luyện mà thôi, không hề có lòng muốn tranh đấu, không muốn chơi đùa với bọn họ nhiều như vậy, cho nên liền đơn giản thô bạo một lần, để lộ ra nanh vuốt của mình.
Chỉ cần có thể bày ra thực lực đủ mạnh, thì từ nay về sau mới có thể yên tĩnh tiếp tục sinh hoạt ở học viện này.
Đồng Hồng xếp hạng thứ ba mươi sáu trên Phong Vân bảng của học viện, là cao tầng của Thái Tử Minh, đúng là một khối đá kê chân thích hợp.
Đúng như Diệp Huyền đã nghĩ, sau khi đám người Đồng Hồng rời khỏi đình viện thì tin tức Diệp Huyền hắn khiêu chiến Đồng Hồng liền lan ra khắp học viện này như một cơn gió.
- Cái gì? Một tân sinh năm nay vừa mới gia nhập học viện muốn khiêu chiến với Đồng Hồng, ngươi có chắc là không nghe sai đấy chứ?
- Đồng Hồng chính là cao thủ xếp hạng thứ ba mươi sáu trên Phong Vân bảng của học viện chúng ta, hơn nữa lại còn là cao tầng của Thái Tử Minh, hắn là một tân sinh, có tư cách gì mà đi khiêu chiến đối phương?
- Thật đúng là không biết tự lượng sức mình, nghe nói tên tân sinh này lúc ở tu luyện tháp đã từng đánh bại Viên Sơn, chẳng trách lại chọc giận Thái Tử Minh, bất quá hắn sẽ không cho rằng bản thân hắn đánh bại được Viên Sơn thì có thể khiêu chiến được với Đồng Hồng đấy chứ.
- Đồng Hồng cũng thật là buồn cười, không biết giữ thân phận gì hết, cư nhiên chấp nhận lời khiêu chiến của một tân sinh, đúng là ngu muội mà.
- Đi thôi, qua đó xem thừ.
Trong lúc nhất thời, đủ loại tin đồn lan truyền khắp nơi trong học viện, rất nhiều học viên ở lại trong học viện đều đang bàn tán với nhau.
Vì vậy một khung cảnh đồ sộ liền xuất hiện, rất nhiều học viên đều đi ra khỏi khu ký túc xá, đi ra khỏi tu luyện tháp, chạy về phía đài khiêu chiến.
Học viên trong Huyền Linh học viện bàn luận xôn xao, loại chuyện khiêu chiến với nhau này xảy ra rất nhiều, nếu như chỉ là tân sinh với nhau thì căn bản không thể hấp dẫn được bao nhiêu người.
Nhưng có liên quan tới cao tầng của Thái Tử Minh, cao thủ xếp hạng thứ ba mươi sáu trên Phong Vân bảng như Đồng Hồng thì lại hoàn toàn khác hẳn.
Trong phòng làm việc của lão sư, một nam tử anh tuấn tuổi chừng hơn hai mươi đứng trước mặt Vân Ngạo Tuyết:
- Ngạo Tuyết, ngươi trở về lâu như vậy rồi, còn chưa từng gật đầu đồng ý với lời mời của ta lần nào, có phải là quá mức bất cận nhân tình rồi không?
Vân Ngạo Tuyết lắc đầu nói:
- Ngô lão sư, gần đây ta vừa mới vào học viện, bận rộn chuyện công tác, thật sự không có tâm tình đi ra ngoài ăn cơm.
Nam tử anh tuấn kia cũng không tức giận, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười thản nhiên.
- Ngạo Tuyết, ngươi không thể tiếp tục như vậy được, càng vất vả như vậy thì càng phải đi ra ngoài thư giãn một chút mới được, vậy mới có thể khiến cho thân thể không quá mức mệt mỏi, ta tìm được một quán ăn không tệ ở đường hương tạ lệ, không bằng tối hôm nay ta mời ngươi đi dùng thử được không.
Vân Ngạo Tuyết dụi dụi mắt:
- Ngô lão sư, hay là thôi đi, tối hôm nay ta còn có việc.
Đột nhiên bên ngoài cửa sổ truyền tới tiếng ồn ào, nhìn thấy rất nhiều học viên đều chạy về phía đài khiêu chiến, Vân Ngạo Tuyết kinh ngạc hỏi:
- Có chuyện gì vậy? sao mấy học viên này đều chạy về phía đài khiêu chiến vậy?
Ngô Lương cười nói:
- Nói tới cũng khá thú vị, ta nghe nói có một tân sinh tên là Diệp Huyền, lúc nãy cư nhiên dám khiêu chiến với Đồng Hồng có tên trong Phong Vân bảng, muốn quyết đấu sinh tử với hắn ở trên đài khiêu chiến, mấy học viên này chắc là tới xem trò vui rồi.
- Diệp Huyền?
Vân Ngạo Tuyết đột nhiên đứng bật dậy, thất thanh hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Nói xong, Đồng Hồng liền vung tay, xoay người rời đi.
Một tân sinh như Diệp Huyền dám công khai khiêu chiến với gã, khiến trong lòng gã hừng hực lửa giận.
Gã đã quyết định, ở trên đài khiêu chiến, ở trước mặt những học viên tới xem, nhất định phải nói cho tất cả mọi người biết, người dám khiêu chiến Đồng Hồng gã sẽ có kết cục thế nào.
Viên Sơn nhìn Diệp Huyền với vẻ oán độc, nở nụ cười lạnh, theo chân những người khác đi theo Đồng Hồng.
Chờ bóng dáng đám người Đồng Hồng biến mất khuất tầm mắt, Phượng Nhu Y lập tức lo lắng nhìn về phía Diệp Huyền:
- Diệp Huyền, sao ngươi có thể khiêu chiến như vậy chứ, Đồng Hồng chính là cao thủ xếp thứ ba mươi sáu trên Phong Vân bảng của học viện ta, lại còn là cao thủ võ sư nhị trọng, Huyền Linh học viện này có rất nhiều thiên tài tụ tập, lấy thực lực của Đồng Hồng thì tuyệt đối còn đáng sợ hơn cường giả võ sư tam trọng ở bên ngoài nhiều.
Không chỉ Phượng Nhu Y, trên mặt Lãnh Dĩnh Oánh cũng lộ ra vẻ lo lắng.
- Diệp Huyền, khí thế trên người của Đồng Hồng khi nãy vô cùng sắc bén, bén nhọn không tán, tuyệt đối là vì tu luyện công pháp cường đại nào đó, không thể khinh thường được.
Lần này bế quan, ba người đều có thu hoạch, Trần Tinh và Phượng Nhu Y đều đạt tới võ sĩ nhị trọng đỉnh phong.
Còn Lãnh Dĩnh Oánh thì đã đột phá tới võ sĩ tam trọng đỉnh phong, đối với cảnh giới võ sư cũng đã biết được đôi chút, những gì nàng nhìn thấy được tự nhiên lại càng nhiều hơn.
- Diệp Huyền, bằng không thì chúng ta nói chuyện này cho lão sư Vân Ngạo Tuyết nghe đi, dù sao lão sư Vân Ngạo Tuyết cũng là lão sư của học viện, Thái Tử Minh có mạnh tới đâu đi nữa chẳng lẽ có thể đối kháng được với lão sư hay sao.
Hai người cũng có chút lo lắng.
Chỉ có Trần Tinh là không nói gì, ngược lại quỷ dị nhìn Diệp Huyền một cái:
- Huyền thiếu, ngươi nói thực cho ta biết đi, lần này ngươi nắm chắc mấy phần?
Gã tiếp xúc cùng với Diệp Huyền lâu nhất, cho nên cũng hiểu rõ Diệp Huyền nhất, bắt đầu từ lúc ở Tinh Huyền học viện, có khi nào Diệp Huyền đánh qua trận nào mà không nắm chắc, đã bị thua thiệt bao giờ đâu.
- Vẫn là Trần Béo ngươi hiểu ta.
Diệp Huyền cười khẽ một tiếng, trong mắt đột nhiên bắn ra một đạo lệ mang:
- Là tân sinh, muốn bớt chút phiền toái trong học viện này, ngoại trừ nhẫn nhịn cho qua ra thì nhất định phải thể hiện ra phong mang của mình, lần này ta cố ý khiêu chiến với Đồng Hồng chính là vì muốn giết gà dọa khỉ, mà hắn chính là con gà đó.
Năm lần bảy lượt bị người khác khiêu khích, Diệp Huyền đã không còn kiên nhẫn nữa rồi, hắn biết rõ, mặc dù Huyền Linh học viện này chỉ là một học viện nhỏ, nhưng học viên bên trong tranh đấu với nhau lại không hề ít.
Diệp Huyền tới nơi này cũng là vì để tu luyện mà thôi, không hề có lòng muốn tranh đấu, không muốn chơi đùa với bọn họ nhiều như vậy, cho nên liền đơn giản thô bạo một lần, để lộ ra nanh vuốt của mình.
Chỉ cần có thể bày ra thực lực đủ mạnh, thì từ nay về sau mới có thể yên tĩnh tiếp tục sinh hoạt ở học viện này.
Đồng Hồng xếp hạng thứ ba mươi sáu trên Phong Vân bảng của học viện, là cao tầng của Thái Tử Minh, đúng là một khối đá kê chân thích hợp.
Đúng như Diệp Huyền đã nghĩ, sau khi đám người Đồng Hồng rời khỏi đình viện thì tin tức Diệp Huyền hắn khiêu chiến Đồng Hồng liền lan ra khắp học viện này như một cơn gió.
- Cái gì? Một tân sinh năm nay vừa mới gia nhập học viện muốn khiêu chiến với Đồng Hồng, ngươi có chắc là không nghe sai đấy chứ?
- Đồng Hồng chính là cao thủ xếp hạng thứ ba mươi sáu trên Phong Vân bảng của học viện chúng ta, hơn nữa lại còn là cao tầng của Thái Tử Minh, hắn là một tân sinh, có tư cách gì mà đi khiêu chiến đối phương?
- Thật đúng là không biết tự lượng sức mình, nghe nói tên tân sinh này lúc ở tu luyện tháp đã từng đánh bại Viên Sơn, chẳng trách lại chọc giận Thái Tử Minh, bất quá hắn sẽ không cho rằng bản thân hắn đánh bại được Viên Sơn thì có thể khiêu chiến được với Đồng Hồng đấy chứ.
- Đồng Hồng cũng thật là buồn cười, không biết giữ thân phận gì hết, cư nhiên chấp nhận lời khiêu chiến của một tân sinh, đúng là ngu muội mà.
- Đi thôi, qua đó xem thừ.
Trong lúc nhất thời, đủ loại tin đồn lan truyền khắp nơi trong học viện, rất nhiều học viên ở lại trong học viện đều đang bàn tán với nhau.
Vì vậy một khung cảnh đồ sộ liền xuất hiện, rất nhiều học viên đều đi ra khỏi khu ký túc xá, đi ra khỏi tu luyện tháp, chạy về phía đài khiêu chiến.
Học viên trong Huyền Linh học viện bàn luận xôn xao, loại chuyện khiêu chiến với nhau này xảy ra rất nhiều, nếu như chỉ là tân sinh với nhau thì căn bản không thể hấp dẫn được bao nhiêu người.
Nhưng có liên quan tới cao tầng của Thái Tử Minh, cao thủ xếp hạng thứ ba mươi sáu trên Phong Vân bảng như Đồng Hồng thì lại hoàn toàn khác hẳn.
Trong phòng làm việc của lão sư, một nam tử anh tuấn tuổi chừng hơn hai mươi đứng trước mặt Vân Ngạo Tuyết:
- Ngạo Tuyết, ngươi trở về lâu như vậy rồi, còn chưa từng gật đầu đồng ý với lời mời của ta lần nào, có phải là quá mức bất cận nhân tình rồi không?
Vân Ngạo Tuyết lắc đầu nói:
- Ngô lão sư, gần đây ta vừa mới vào học viện, bận rộn chuyện công tác, thật sự không có tâm tình đi ra ngoài ăn cơm.
Nam tử anh tuấn kia cũng không tức giận, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười thản nhiên.
- Ngạo Tuyết, ngươi không thể tiếp tục như vậy được, càng vất vả như vậy thì càng phải đi ra ngoài thư giãn một chút mới được, vậy mới có thể khiến cho thân thể không quá mức mệt mỏi, ta tìm được một quán ăn không tệ ở đường hương tạ lệ, không bằng tối hôm nay ta mời ngươi đi dùng thử được không.
Vân Ngạo Tuyết dụi dụi mắt:
- Ngô lão sư, hay là thôi đi, tối hôm nay ta còn có việc.
Đột nhiên bên ngoài cửa sổ truyền tới tiếng ồn ào, nhìn thấy rất nhiều học viên đều chạy về phía đài khiêu chiến, Vân Ngạo Tuyết kinh ngạc hỏi:
- Có chuyện gì vậy? sao mấy học viên này đều chạy về phía đài khiêu chiến vậy?
Ngô Lương cười nói:
- Nói tới cũng khá thú vị, ta nghe nói có một tân sinh tên là Diệp Huyền, lúc nãy cư nhiên dám khiêu chiến với Đồng Hồng có tên trong Phong Vân bảng, muốn quyết đấu sinh tử với hắn ở trên đài khiêu chiến, mấy học viên này chắc là tới xem trò vui rồi.
- Diệp Huyền?
Vân Ngạo Tuyết đột nhiên đứng bật dậy, thất thanh hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.