Chương 493: Chém giết Thiên Vũ Sư (1)
Ám Ma Sư
14/08/2019
Luyện hồn sư điều khiển hồn binh, huyền bảo, mấu chốt nhất là tu vi hồn lực, Diệp Huyền là thiếu niên chưa tới hai mươi tuổi, đạt tới nhị phẩm đã thập phần nghịch thiên, đạt tới tam phẩm là tư thái kinh người, nhưng cho dù luyện hồn sư tam phẩm cũng không thể thông qua huyền binh phá vỡ huyền lực hộ thể của hắn.
Sự thật trước mắt, hắn không thể không tin.
Trong lúc khiếp sợ, Diệp Huyền điều khiển Diệt Huyền Phi Đao xẹt qua một đường vòng cung vô cùng ưu mỹ lại bắn thẳng vào hắn lần nữa, Ngô Húc không kịp nghĩ nhiều như vậy, vô ý thức thúc dục cối xay màu đen phòng ngự ngăn cản Diệt Huyền Phi Đao của Diệp Huyền công kích.
Rầm rầm rầm!
Trong hư không, ba thanh phi đao không ngừng nện vào cối xay, từng tia hỏa tinh bắn ra các hương, đánh Ngô Húc kinh hồn táng đảm.
Hắn vốn tưởng rằng đối phó thiên tài nhỏ tuổi như Diệp Huyền không khó khăn gì, chỉ cần nghiêm túc một chút là đủ, hắn không nghĩ tới trải qua giao phong nãy giờ nhưng hắn không chiếm được một chút tiện nghi nào.
Cối xay màu đen thân là huyền bảo nhưng chỉ thế lực ngang nhau với phi đao.
Hồn lực của tiểu tử này mạnh bao nhiêu?
Trên mặt Ngô Húc mang theo thần thái không dám tin tưởng, lúc này trong người hắn có huyền lực chấn động sinh ra, ngay sau đó toàn thân của hắn xuất hiện một hỏa báo lơ lửng trên đỉnh đầu, ba đạo hào quang lưu chuyển qua lại, trong đó có một đạo đại biểu cho màu bạc cực kỳ sáng ngời.
Hỏa báo vũ hồn vừa xuất hiện đã lập tức gào thét hai tiếng, ngay sau đó nó nhào đầu tấn công Diệp Huyền, uy thế uy phong lẫm lẫm.
Diệp Huyền vội vàng thúc dục đại địa vũ hồn nhị tinh của mình, hắn nghe tiếng nổ mạnh vang lên, lợi trảo của hỏa báo lập tức nện vào hào quang màu vàng bao phủ thân thể hắn, nện đại địa vũ hồn run rẩy vài lần.
Dù sao đại địa vũ hồn của hắn chỉ là vũ hồn nhị tinh mà thôi, còn kém xa Ngô hỏa báo vũ hồn tam tinh của Ngô Húc.
Nhìn thấy hỏa báo vũ hồn công kích hữu hiệu, trong nội tâm Ngô Húc mừng như điên, rầm rầm rầm, hỏa báo vũ hồn to lớn không ngừng đánh xuống, lợi trảo hỏa diễm màu đỏ nện vào hào quang màu vàng trên người Diệp Huyền lung lay sắp đổ, đại địa vũ hồn sắp không kiên trì nổi.
Diệp Huyền biết rõ tiếp tục như vậy không được, lập tức thúc dục thôn phệ vũ hồn trong thân thể, thôn phệ vũ hồn màu đen lập tức hóa thành một vòng xoáy màu đen, sinh ra một hấp lực cực lớn và hấp thu lực lượng hỏa báo vũ hồn của Ngô Húc.
- Ngươi lại có song vũ hồn?
Rốt cuộc Ngô Húc cũng phải động dung, trong nội tâm sinh ra sóng to gió lớn, Diệp Huyền rõ ràng có hai vũ hồn, là kẻ có được song vũ hồn.
Tại đại lục Thiên Huyền, kẻ có được song vũ hồn là cực kì thưa thớt, chỉ cần trong hai vũ hồn không có phế vũ hồn hoặc là vũ hồn rác rưới, xác suất trở thành cao thủ đều thập phần to lớn, kẻ có được song vũ hồn không chỉ là thiên tài của liên minh mười ba nước, còn là thiên tài của cả đại lục Thiên Huyền.
Càng làm cho Ngô Húc kinh hãi là, Diệp Huyền có vũ hồn màu vàng đất đã lợi hại, không nghĩ tới vũ hồn màu đen thứ hai càng kinh khủng, hỏa báo vũ hồn của mình bị vũ hồn màu đen áp chế, vũ hồn chi lực không ngừng biến mất, càng ngày càng suy yếu.
Ngô Húc lập tức bất chấp phát động tấn công vào Diệp Huyền, tâm niệm vừa động muốn thu hồi hỏa báo vũ hồn, đáng tiếc hắn thu hồi quá muộn, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, thôn phệ vũ hồn trên đỉnh đầu Diệp bành trướng và hóa thành lỗ đen hoàn toàn, nó một ngụm cắn nuốt hỏa báo vũ hồn của Ngô Húc vào trong.
Ngô Húc cảm thấy đầu óc của mình đau đớn không nhỏ, hắn đã mất đi liên hệ với vũ hồn, hắn lập tức sợ tới mức hồn phi phách tán, trong nội tâm sinh ra thoái ý.
Diệp Huyền bắt được biến hóa trong nội tâm Ngô Húc, tâm thần khẽ động, trong trữ vật giới chỉ có một chấm đen nhỏ bay ra ngoài và rơi vào trong huyền lực hộ thể của Ngô Húc.
Chấm đen nhỏ vừa chạm vào huyền lực hộ thể, Ngô Húc lập tức cảm giác được huyền lực hộ thể của mình thiếu một khối, lập tức chấn động, đã xảy ra chuyện gì?
Hắn vội vàng muốn thúc dục huyền lực đi ngăn cản chấm nhỏ màu đen xâm lấn nhưng căn bản vô dụng, chấm nhỏ màu đen chạm vào huyền lực hộ thể của đối phương liền nhanh chóng đi vào bên ngoài thân thể của hắn, cảm giác đau đớn kịch liệt sinh ra, chấm nhỏ màu đen tiến vào thân thể hắn.
Ngô Húc lúc này vô cùng hoảng sợ, sứ mạng muốn bài xuất chấm nhỏ màu đen nhưng chấm nhỏ màu đen càng chui vào càng sâu, nó nhanh chóng bay vào trong đan điền của hắn, cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế xuất hiện trong nội tâm hắn.
Chấm nhỏ màu đen không ngừng cắn nuốt huyền hải trong người Ngô Húc, mỗi một lần cắn xé như thế làm hắn đau đớn không thuộc về nhân gian, huyền lực trong cơ thể không thể vận chuyển như thường.
Tiểu tử này đã dùng thủ đoạn gì lên người của mình?
Vào lúc này Ngô Húc đã sớm không còn tâm tư biến hóa, hắn kinh hồn táng đảm và vội vàng nói:
- Dừng tay, mau dừng tay, có chuyện gì từ từ nói...
Diệp Huyền cười lạnh một tiếng, hắn làm gì quan tâm tới Ngô Húc cầu xin tha thứ, âm thầm mệnh lệnh phệ tâm trùng tăng lớn lực trùng kích.
Chấm nhỏ màu đen chính là phệ tâm trùng bị Diệp Huyền lấy được trong cơ thể của Triệu Kính, sau khi bị Diệp Huyền luyện hóa, lại thôn phệ đại lượng thực thi trùng nên đã tiến hóa, nó trở thành đòn sát thủ của Diệp Huyền.
Răng rắc răng rắc.
Phệ tâm trùng không ngừng cắn xé huyền hải của Ngô Húc, Ngô Húc đau đớn khó chịu, hắn lập tức phun máu tươi màu đen, mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán, hồn lực khống chế cối xay màu đen cũng bất ổn.
Diệp Huyền đã sớm chờ thời khắc này, ba thanh Diệt Huyền Phi Đao như tia chớp điên cuồng đâm vào trong huyền lực hộ thể của Ngô Húc.
- Không muốn...
Ngô Húc mở to hai mắt, hắn muốn lên tiếng cầu xin tha thứ liền bị Diệt Huyền Phi Đao đâm xuyên qua đầu lâu, đầu lâu hắn nổ tung như dưa hấu máu tươi xen lẫn óc trắng bắn tung tóe các nơi.
Trước khi chết hắn vẫn mở to mắt, bộ dạng khó tin và hối hận không gì sánh kịp.
Cối xay màu đen trên hư không mất đi khống chế và rơi xuống, một lần nữa biến lớn như lòng bàn tay.
Trên mặt Diệp Huyền lúc này xuất hiện nụ cười lạnh, đối phương muốn động thủ thì động thủ, muốn ngừng thì ngừng, nào có chuyện tốt như thế?
Luận thực lực, Ngô Húc còn kém xa Lữ Hạo của Thiên Húc hành tỉnh, chênh lệch không chỉ một hai lần, tuy hai người đều là Thiên Vũ Sư tam trọng đỉnh phong nhưng Lữ Hạo là đệ tử Huyền Cơ Tông, luyện hồn sư tứ phẩm, ngay cả Lữ Hạo cũng không phải đối thủ của mình, Ngô Húc còn muốn cướp đoạt Lam Tinh thảo vũ hồn, quả thực là tự tìm đường chết.&
Sự thật trước mắt, hắn không thể không tin.
Trong lúc khiếp sợ, Diệp Huyền điều khiển Diệt Huyền Phi Đao xẹt qua một đường vòng cung vô cùng ưu mỹ lại bắn thẳng vào hắn lần nữa, Ngô Húc không kịp nghĩ nhiều như vậy, vô ý thức thúc dục cối xay màu đen phòng ngự ngăn cản Diệt Huyền Phi Đao của Diệp Huyền công kích.
Rầm rầm rầm!
Trong hư không, ba thanh phi đao không ngừng nện vào cối xay, từng tia hỏa tinh bắn ra các hương, đánh Ngô Húc kinh hồn táng đảm.
Hắn vốn tưởng rằng đối phó thiên tài nhỏ tuổi như Diệp Huyền không khó khăn gì, chỉ cần nghiêm túc một chút là đủ, hắn không nghĩ tới trải qua giao phong nãy giờ nhưng hắn không chiếm được một chút tiện nghi nào.
Cối xay màu đen thân là huyền bảo nhưng chỉ thế lực ngang nhau với phi đao.
Hồn lực của tiểu tử này mạnh bao nhiêu?
Trên mặt Ngô Húc mang theo thần thái không dám tin tưởng, lúc này trong người hắn có huyền lực chấn động sinh ra, ngay sau đó toàn thân của hắn xuất hiện một hỏa báo lơ lửng trên đỉnh đầu, ba đạo hào quang lưu chuyển qua lại, trong đó có một đạo đại biểu cho màu bạc cực kỳ sáng ngời.
Hỏa báo vũ hồn vừa xuất hiện đã lập tức gào thét hai tiếng, ngay sau đó nó nhào đầu tấn công Diệp Huyền, uy thế uy phong lẫm lẫm.
Diệp Huyền vội vàng thúc dục đại địa vũ hồn nhị tinh của mình, hắn nghe tiếng nổ mạnh vang lên, lợi trảo của hỏa báo lập tức nện vào hào quang màu vàng bao phủ thân thể hắn, nện đại địa vũ hồn run rẩy vài lần.
Dù sao đại địa vũ hồn của hắn chỉ là vũ hồn nhị tinh mà thôi, còn kém xa Ngô hỏa báo vũ hồn tam tinh của Ngô Húc.
Nhìn thấy hỏa báo vũ hồn công kích hữu hiệu, trong nội tâm Ngô Húc mừng như điên, rầm rầm rầm, hỏa báo vũ hồn to lớn không ngừng đánh xuống, lợi trảo hỏa diễm màu đỏ nện vào hào quang màu vàng trên người Diệp Huyền lung lay sắp đổ, đại địa vũ hồn sắp không kiên trì nổi.
Diệp Huyền biết rõ tiếp tục như vậy không được, lập tức thúc dục thôn phệ vũ hồn trong thân thể, thôn phệ vũ hồn màu đen lập tức hóa thành một vòng xoáy màu đen, sinh ra một hấp lực cực lớn và hấp thu lực lượng hỏa báo vũ hồn của Ngô Húc.
- Ngươi lại có song vũ hồn?
Rốt cuộc Ngô Húc cũng phải động dung, trong nội tâm sinh ra sóng to gió lớn, Diệp Huyền rõ ràng có hai vũ hồn, là kẻ có được song vũ hồn.
Tại đại lục Thiên Huyền, kẻ có được song vũ hồn là cực kì thưa thớt, chỉ cần trong hai vũ hồn không có phế vũ hồn hoặc là vũ hồn rác rưới, xác suất trở thành cao thủ đều thập phần to lớn, kẻ có được song vũ hồn không chỉ là thiên tài của liên minh mười ba nước, còn là thiên tài của cả đại lục Thiên Huyền.
Càng làm cho Ngô Húc kinh hãi là, Diệp Huyền có vũ hồn màu vàng đất đã lợi hại, không nghĩ tới vũ hồn màu đen thứ hai càng kinh khủng, hỏa báo vũ hồn của mình bị vũ hồn màu đen áp chế, vũ hồn chi lực không ngừng biến mất, càng ngày càng suy yếu.
Ngô Húc lập tức bất chấp phát động tấn công vào Diệp Huyền, tâm niệm vừa động muốn thu hồi hỏa báo vũ hồn, đáng tiếc hắn thu hồi quá muộn, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, thôn phệ vũ hồn trên đỉnh đầu Diệp bành trướng và hóa thành lỗ đen hoàn toàn, nó một ngụm cắn nuốt hỏa báo vũ hồn của Ngô Húc vào trong.
Ngô Húc cảm thấy đầu óc của mình đau đớn không nhỏ, hắn đã mất đi liên hệ với vũ hồn, hắn lập tức sợ tới mức hồn phi phách tán, trong nội tâm sinh ra thoái ý.
Diệp Huyền bắt được biến hóa trong nội tâm Ngô Húc, tâm thần khẽ động, trong trữ vật giới chỉ có một chấm đen nhỏ bay ra ngoài và rơi vào trong huyền lực hộ thể của Ngô Húc.
Chấm đen nhỏ vừa chạm vào huyền lực hộ thể, Ngô Húc lập tức cảm giác được huyền lực hộ thể của mình thiếu một khối, lập tức chấn động, đã xảy ra chuyện gì?
Hắn vội vàng muốn thúc dục huyền lực đi ngăn cản chấm nhỏ màu đen xâm lấn nhưng căn bản vô dụng, chấm nhỏ màu đen chạm vào huyền lực hộ thể của đối phương liền nhanh chóng đi vào bên ngoài thân thể của hắn, cảm giác đau đớn kịch liệt sinh ra, chấm nhỏ màu đen tiến vào thân thể hắn.
Ngô Húc lúc này vô cùng hoảng sợ, sứ mạng muốn bài xuất chấm nhỏ màu đen nhưng chấm nhỏ màu đen càng chui vào càng sâu, nó nhanh chóng bay vào trong đan điền của hắn, cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế xuất hiện trong nội tâm hắn.
Chấm nhỏ màu đen không ngừng cắn nuốt huyền hải trong người Ngô Húc, mỗi một lần cắn xé như thế làm hắn đau đớn không thuộc về nhân gian, huyền lực trong cơ thể không thể vận chuyển như thường.
Tiểu tử này đã dùng thủ đoạn gì lên người của mình?
Vào lúc này Ngô Húc đã sớm không còn tâm tư biến hóa, hắn kinh hồn táng đảm và vội vàng nói:
- Dừng tay, mau dừng tay, có chuyện gì từ từ nói...
Diệp Huyền cười lạnh một tiếng, hắn làm gì quan tâm tới Ngô Húc cầu xin tha thứ, âm thầm mệnh lệnh phệ tâm trùng tăng lớn lực trùng kích.
Chấm nhỏ màu đen chính là phệ tâm trùng bị Diệp Huyền lấy được trong cơ thể của Triệu Kính, sau khi bị Diệp Huyền luyện hóa, lại thôn phệ đại lượng thực thi trùng nên đã tiến hóa, nó trở thành đòn sát thủ của Diệp Huyền.
Răng rắc răng rắc.
Phệ tâm trùng không ngừng cắn xé huyền hải của Ngô Húc, Ngô Húc đau đớn khó chịu, hắn lập tức phun máu tươi màu đen, mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán, hồn lực khống chế cối xay màu đen cũng bất ổn.
Diệp Huyền đã sớm chờ thời khắc này, ba thanh Diệt Huyền Phi Đao như tia chớp điên cuồng đâm vào trong huyền lực hộ thể của Ngô Húc.
- Không muốn...
Ngô Húc mở to hai mắt, hắn muốn lên tiếng cầu xin tha thứ liền bị Diệt Huyền Phi Đao đâm xuyên qua đầu lâu, đầu lâu hắn nổ tung như dưa hấu máu tươi xen lẫn óc trắng bắn tung tóe các nơi.
Trước khi chết hắn vẫn mở to mắt, bộ dạng khó tin và hối hận không gì sánh kịp.
Cối xay màu đen trên hư không mất đi khống chế và rơi xuống, một lần nữa biến lớn như lòng bàn tay.
Trên mặt Diệp Huyền lúc này xuất hiện nụ cười lạnh, đối phương muốn động thủ thì động thủ, muốn ngừng thì ngừng, nào có chuyện tốt như thế?
Luận thực lực, Ngô Húc còn kém xa Lữ Hạo của Thiên Húc hành tỉnh, chênh lệch không chỉ một hai lần, tuy hai người đều là Thiên Vũ Sư tam trọng đỉnh phong nhưng Lữ Hạo là đệ tử Huyền Cơ Tông, luyện hồn sư tứ phẩm, ngay cả Lữ Hạo cũng không phải đối thủ của mình, Ngô Húc còn muốn cướp đoạt Lam Tinh thảo vũ hồn, quả thực là tự tìm đường chết.&
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.