Chương 1063: Chém giết Vũ Hoàng (1)
Ám Ma Sư
14/08/2019
Đùng!
Xì xì!
Vô số ánh chớp lóng lánh.
Giang Văn Huy chỉ cảm thấy như có một núi lớn đánh lên mặt của hắn, toàn bộ khuôn mặt lập tức mất cảm giác, có loại đầu váng mắt hoa.
- Khốn nạn, phá cho ta!
Giang Văn Huy sợ đến hồn phi phách tán, cái gì cũng không kịp nhớ, trong cơ thể ầm ầm lao ra một luồng Huyền Nguyên, như bão táp tịch cuốn ra ngoài.
Ầm!
Cái bóng màu tím kia bị hắn kích bay ra ngoài.
Thần trí hắn hơi thanh tỉnh, ánh mắt đột nhiên liếc nhìn, một Chiến Thần mặc áo giáp màu đen dữ tợn, từ giữa bầu trời bỗng nhiên hạ xuống.
- Tên này nơi nào đến nhiều giúp đỡ như vậy?
Tuy trong lòng Giang Văn Huy cả kinh, nhưng cũng không hoảng loạn, bảy đạo tinh hoàn rung động, Kim Thạch Võ Hồn đột nhiên bắn mạnh ra một đạo quang hồng, bay thẳng đến bóng người màu đen kia.
Trong lòng hắn cười lạnh, Kim Thạch Võ Hồn của hắn, dương cương sắc bén, ở dưới Thất Tinh tinh hoàn gia trì, đột nhiên tuôn ra một đòn, đủ để đánh giết bất kỳ Vũ Vương nào, coi như là Vũ Hoàng dưới vội vàng, e rằng cũng phải bị thương.
Nhưng trong lòng hắn cười gằn chưa hạ xuống, một màn khiến cho hắn cảm thấy ngơ ngác xuất hiện, trước ngực bóng người kia, đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy màu đen, lập tức liền hấp thu quang hồng màu vàng vào.
Sau đó vòng xoáy kia càng nuốt chửng về phía Kim Thạch Võ Hồn, nháy mắt liền thôn phệ Kim Thạch Võ Hồn của hắn vào.
- A!
Giang Văn Huy ngay lập tức sợ hãi phát hiện, hắn cùng Võ Hồn trong nháy mắt mất đi liên hệ, đồng thời trong đầu truyền ra một luồng đau đớn kịch liệt, loại đau đớn kia, tan nát cõi lòng, như Võ Hồn tan vỡ, làm cả người hắn co giật lên.
Đây rốt cuộc là món đồ quỷ quái gì?
Trong lòng hắn cực kỳ sợ hãi, hoàn toàn mất đi ý nghĩ đánh giết Diệp Huyền, chỉ muốn thoát đi nơi đây, mà lúc này, một ngọn lửa nóng rực, trong nháy mắt tràn ngập lên thân thể của hắn.
Xì xì!
Ngọn lửa này, lại cấp tốc thiêu đốt Huyền Nguyên, sau đó lan tràn đến làn da, bắt đầu đốt cháy làn da, huyết nhục của hắn.
Thân thể cùng linh hồn truyền đến song trọng thống khổ, khiến cho hắn triệt để tan vỡ.
- Cút ngay!
Trong lòng gào thét, Giang Văn Huy đột nhiên tránh thoát Diệp Huyền ràng buộc, muốn trốn khỏi nơi đây.
- Giang Văn Huy.
Đột nhiên, một thanh âm lạnh lùng nghiêm nghị truyền đến, cách đó không xa, hai con mắt của Diệp Huyền đột nhiên trở nên xanh tím, một luồng hồn lực vô hình từ trong mắt bắn ra, đi vào thân thể Giang Văn Huy.
- Thần Linh Đồng Thị... Huyễn Cấm Chi Nhãn.
Hồn lực mạnh mẽ xung kích, để đầu óc của Giang Văn Huy trong nháy mắt phát mộng.
- Không được!
Thời khắc này, trong lòng Giang Văn Huy chỉ kịp bốc lên một ý niệm như vậy, đầu óc liền ngắn ngủi mất đi ý thức.
Phốc!
Diệp Huyền đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, Tài Quyết Chi Kiếm trong tay đột nhiên hóa thành một vệt sáng, đâm vào đầu lâu của Giang Văn Huy, ánh chớp lóe lên, đầu lâu của Giang Văn Huy trong nháy mắt nổ thành tro bụi, triệt để tử vong.
Một bộ thi thể vô lực ngã xuống, ở dưới hỏa diễm bộc phát, dần dần hóa thành tro tàn.
Hồng hộc!
Trong núi rừng, Diệp Huyền tầng tầng thở hổn hển, quần áo cả người hắn tổn hại, nhuộm máu tươi, có vẻ vô cùng chật vật, nhưng ánh mắt lóe sáng trước nay chưa từng có.
- Rốt cục đánh giết được Giang Văn Huy.
Khóe miệng hắn mỉm cười, vội vàng ngồi khoanh chân vận chuyển Sinh Mệnh Võ Hồn, một đạo lực lượng sinh mệnh nồng nặc ở trong thân thể hắn lan tràn ra, cả người bắt đầu chữa thương.
Không có ai biết, hắn từ vừa bắt đầu cùng Giang Văn Huy tranh tài, rơi vào hạ phong, từ đầu tới đuôi, đều ở trong kế hoạch của hắn.
Diệp Huyền rất rõ ràng, lấy thực lực bây giờ của hắn, muốn chính diện đánh giết Vũ Hoàng đến từ Vô Lượng Sơn, căn bản không thể.
Bất kể là Thần Linh Đồng Thị, Vô Tận Dung Hỏa, hay những công pháp võ kỹ hắn nắm giữ, đều không thể để hắn vượt qua một cảnh giới lớn, đánh giết Giang Văn Huy.
Diệp Huyền có khả năng nghĩ ra một cơ hội duy nhất, chính là lợi dụng Thôn Phệ Võ Hồn, cắn nuốt Võ Hồn của Giang Văn Huy, làm cho Võ Hồn của hắn trong nháy mắt tan vỡ, đầu óc chịu đến rung động mãnh liệt, đối với hắn tiến hành một đòn sấm sét, mới có một cơ hội như vậy.
Vì lẽ đó Diệp Huyền muốn làm bước thứ nhất, chính là câu dẫn Giang Văn Huy sử dụng Võ Hồn.
Bởi vậy lúc trước hắn sử dụng Hồn ấn trận pháp, mục đích không phải vì áp chế Giang Văn Huy, mà vì để cho Giang Văn Huy thôi thúc ra Võ Hồn.
Chỉ làm cho đối phương thôi thúc ra Võ Hồn còn chưa đủ, tuy Thôn Phệ Võ Hồn mạnh mẽ, nhưng chính diện đi nuốt chửng, rất dễ dàng gặp phải Giang Văn Huy đả kích.
Vì lẽ đó Diệp Huyền lại chủ động rơi vào hạ phong, để Giang Văn Huy khinh địch, sau đó ở thời khắc sống còn, không tiếc bị thương nắm lấy đối phương, làm cho linh hoạt của đối phương giảm nhiều.
Cuối cùng, Diệp Huyền lại để cho Tiểu Tử Điêu đánh lén, hỗn loạn cảm nhận của hắn, cuối cùng, mới là Thôn Phệ Võ Hồn một đòn sấm sét.
Quả nhiên, Võ Hồn của Giang Văn Huy tan vỡ, lập tức rơi vào trong hỗn loạn.
Vào lúc này, Diệp Huyền lại triển khai Vô Tận Dung Hỏa, cùng Thần Linh Đồng Thị, làm cho ý thức của Giang Văn Huy triệt để luân hãm.
Đến lúc này, Giang Văn Huy đã triệt để rơi vào thất thần, ở dưới một chiêu kiếm của Diệp Huyền, thân vẫn đạo tiêu.
Trong này mỗi một bước, đều hoàn hoàn liên kết, mới làm cho Diệp Huyền cuối cùng đánh giết được Giang Văn Huy.
Chỉ cần có bất kỳ một bước nào phát sinh vấn đề, kế hoạch của hắn, đều sẽ dã tràng xe cát.
May mắn chính là, hắn rốt cục thành công.
Ở dưới Sinh Mệnh Võ Hồn thẩm thấu, thương thế của Diệp Huyền cấp tốc chữa trị, xương ngực bị kích nứt cũng nhanh chóng khép lại.
Chỉ chốc lát sau, Diệp Huyền trừ một vài chỗ không thể khỏi hẳn, toàn bộ thương thế đã tốt thất thất bát bát.
Mà để Diệp Huyền kinh hỉ chính là, Thôn Phệ Võ Hồn của hắn sau khi hấp thu Thất Tinh Kim Thạch Võ Hồn của Giang Văn Huy, lại từ Ngũ Tinh đột phá đến Lục Tinh, đạo tinh hoàn thứ sáu chậm rãi xuất hiện, cuối cùng ngưng tụ thành hình.
Một luồng lực lượng càng đáng sợ hơn từ trong Thôn Phệ Võ Hồn truyền ra, Chiến Thần kia phảng phất như hóa thành thực thể, trong tay nó càng có một chiến đao màu đen cô đọng thành hình, có vẻ uy phong lẫm lẫm, thô bạo phi phàm.
Diệp Huyền hơi suy nghĩ, hắc giáp Chiến Thần đột nhiên lao ra, một đao chém trên mặt đất, chỉ nghe ầm ầm, toàn bộ nham thạch bị chém ra một khe hở dài hơn trăm thước, vô số nham thạch hóa thành bột mịn.
Trong lòng Diệp Huyền kinh hỉ, một đòn toàn lực của hắc giáp Chiến Thần này, dĩ nhiên so với bản thân, cũng không kém bao nhiêu.
Xì xì!
Vô số ánh chớp lóng lánh.
Giang Văn Huy chỉ cảm thấy như có một núi lớn đánh lên mặt của hắn, toàn bộ khuôn mặt lập tức mất cảm giác, có loại đầu váng mắt hoa.
- Khốn nạn, phá cho ta!
Giang Văn Huy sợ đến hồn phi phách tán, cái gì cũng không kịp nhớ, trong cơ thể ầm ầm lao ra một luồng Huyền Nguyên, như bão táp tịch cuốn ra ngoài.
Ầm!
Cái bóng màu tím kia bị hắn kích bay ra ngoài.
Thần trí hắn hơi thanh tỉnh, ánh mắt đột nhiên liếc nhìn, một Chiến Thần mặc áo giáp màu đen dữ tợn, từ giữa bầu trời bỗng nhiên hạ xuống.
- Tên này nơi nào đến nhiều giúp đỡ như vậy?
Tuy trong lòng Giang Văn Huy cả kinh, nhưng cũng không hoảng loạn, bảy đạo tinh hoàn rung động, Kim Thạch Võ Hồn đột nhiên bắn mạnh ra một đạo quang hồng, bay thẳng đến bóng người màu đen kia.
Trong lòng hắn cười lạnh, Kim Thạch Võ Hồn của hắn, dương cương sắc bén, ở dưới Thất Tinh tinh hoàn gia trì, đột nhiên tuôn ra một đòn, đủ để đánh giết bất kỳ Vũ Vương nào, coi như là Vũ Hoàng dưới vội vàng, e rằng cũng phải bị thương.
Nhưng trong lòng hắn cười gằn chưa hạ xuống, một màn khiến cho hắn cảm thấy ngơ ngác xuất hiện, trước ngực bóng người kia, đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy màu đen, lập tức liền hấp thu quang hồng màu vàng vào.
Sau đó vòng xoáy kia càng nuốt chửng về phía Kim Thạch Võ Hồn, nháy mắt liền thôn phệ Kim Thạch Võ Hồn của hắn vào.
- A!
Giang Văn Huy ngay lập tức sợ hãi phát hiện, hắn cùng Võ Hồn trong nháy mắt mất đi liên hệ, đồng thời trong đầu truyền ra một luồng đau đớn kịch liệt, loại đau đớn kia, tan nát cõi lòng, như Võ Hồn tan vỡ, làm cả người hắn co giật lên.
Đây rốt cuộc là món đồ quỷ quái gì?
Trong lòng hắn cực kỳ sợ hãi, hoàn toàn mất đi ý nghĩ đánh giết Diệp Huyền, chỉ muốn thoát đi nơi đây, mà lúc này, một ngọn lửa nóng rực, trong nháy mắt tràn ngập lên thân thể của hắn.
Xì xì!
Ngọn lửa này, lại cấp tốc thiêu đốt Huyền Nguyên, sau đó lan tràn đến làn da, bắt đầu đốt cháy làn da, huyết nhục của hắn.
Thân thể cùng linh hồn truyền đến song trọng thống khổ, khiến cho hắn triệt để tan vỡ.
- Cút ngay!
Trong lòng gào thét, Giang Văn Huy đột nhiên tránh thoát Diệp Huyền ràng buộc, muốn trốn khỏi nơi đây.
- Giang Văn Huy.
Đột nhiên, một thanh âm lạnh lùng nghiêm nghị truyền đến, cách đó không xa, hai con mắt của Diệp Huyền đột nhiên trở nên xanh tím, một luồng hồn lực vô hình từ trong mắt bắn ra, đi vào thân thể Giang Văn Huy.
- Thần Linh Đồng Thị... Huyễn Cấm Chi Nhãn.
Hồn lực mạnh mẽ xung kích, để đầu óc của Giang Văn Huy trong nháy mắt phát mộng.
- Không được!
Thời khắc này, trong lòng Giang Văn Huy chỉ kịp bốc lên một ý niệm như vậy, đầu óc liền ngắn ngủi mất đi ý thức.
Phốc!
Diệp Huyền đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, Tài Quyết Chi Kiếm trong tay đột nhiên hóa thành một vệt sáng, đâm vào đầu lâu của Giang Văn Huy, ánh chớp lóe lên, đầu lâu của Giang Văn Huy trong nháy mắt nổ thành tro bụi, triệt để tử vong.
Một bộ thi thể vô lực ngã xuống, ở dưới hỏa diễm bộc phát, dần dần hóa thành tro tàn.
Hồng hộc!
Trong núi rừng, Diệp Huyền tầng tầng thở hổn hển, quần áo cả người hắn tổn hại, nhuộm máu tươi, có vẻ vô cùng chật vật, nhưng ánh mắt lóe sáng trước nay chưa từng có.
- Rốt cục đánh giết được Giang Văn Huy.
Khóe miệng hắn mỉm cười, vội vàng ngồi khoanh chân vận chuyển Sinh Mệnh Võ Hồn, một đạo lực lượng sinh mệnh nồng nặc ở trong thân thể hắn lan tràn ra, cả người bắt đầu chữa thương.
Không có ai biết, hắn từ vừa bắt đầu cùng Giang Văn Huy tranh tài, rơi vào hạ phong, từ đầu tới đuôi, đều ở trong kế hoạch của hắn.
Diệp Huyền rất rõ ràng, lấy thực lực bây giờ của hắn, muốn chính diện đánh giết Vũ Hoàng đến từ Vô Lượng Sơn, căn bản không thể.
Bất kể là Thần Linh Đồng Thị, Vô Tận Dung Hỏa, hay những công pháp võ kỹ hắn nắm giữ, đều không thể để hắn vượt qua một cảnh giới lớn, đánh giết Giang Văn Huy.
Diệp Huyền có khả năng nghĩ ra một cơ hội duy nhất, chính là lợi dụng Thôn Phệ Võ Hồn, cắn nuốt Võ Hồn của Giang Văn Huy, làm cho Võ Hồn của hắn trong nháy mắt tan vỡ, đầu óc chịu đến rung động mãnh liệt, đối với hắn tiến hành một đòn sấm sét, mới có một cơ hội như vậy.
Vì lẽ đó Diệp Huyền muốn làm bước thứ nhất, chính là câu dẫn Giang Văn Huy sử dụng Võ Hồn.
Bởi vậy lúc trước hắn sử dụng Hồn ấn trận pháp, mục đích không phải vì áp chế Giang Văn Huy, mà vì để cho Giang Văn Huy thôi thúc ra Võ Hồn.
Chỉ làm cho đối phương thôi thúc ra Võ Hồn còn chưa đủ, tuy Thôn Phệ Võ Hồn mạnh mẽ, nhưng chính diện đi nuốt chửng, rất dễ dàng gặp phải Giang Văn Huy đả kích.
Vì lẽ đó Diệp Huyền lại chủ động rơi vào hạ phong, để Giang Văn Huy khinh địch, sau đó ở thời khắc sống còn, không tiếc bị thương nắm lấy đối phương, làm cho linh hoạt của đối phương giảm nhiều.
Cuối cùng, Diệp Huyền lại để cho Tiểu Tử Điêu đánh lén, hỗn loạn cảm nhận của hắn, cuối cùng, mới là Thôn Phệ Võ Hồn một đòn sấm sét.
Quả nhiên, Võ Hồn của Giang Văn Huy tan vỡ, lập tức rơi vào trong hỗn loạn.
Vào lúc này, Diệp Huyền lại triển khai Vô Tận Dung Hỏa, cùng Thần Linh Đồng Thị, làm cho ý thức của Giang Văn Huy triệt để luân hãm.
Đến lúc này, Giang Văn Huy đã triệt để rơi vào thất thần, ở dưới một chiêu kiếm của Diệp Huyền, thân vẫn đạo tiêu.
Trong này mỗi một bước, đều hoàn hoàn liên kết, mới làm cho Diệp Huyền cuối cùng đánh giết được Giang Văn Huy.
Chỉ cần có bất kỳ một bước nào phát sinh vấn đề, kế hoạch của hắn, đều sẽ dã tràng xe cát.
May mắn chính là, hắn rốt cục thành công.
Ở dưới Sinh Mệnh Võ Hồn thẩm thấu, thương thế của Diệp Huyền cấp tốc chữa trị, xương ngực bị kích nứt cũng nhanh chóng khép lại.
Chỉ chốc lát sau, Diệp Huyền trừ một vài chỗ không thể khỏi hẳn, toàn bộ thương thế đã tốt thất thất bát bát.
Mà để Diệp Huyền kinh hỉ chính là, Thôn Phệ Võ Hồn của hắn sau khi hấp thu Thất Tinh Kim Thạch Võ Hồn của Giang Văn Huy, lại từ Ngũ Tinh đột phá đến Lục Tinh, đạo tinh hoàn thứ sáu chậm rãi xuất hiện, cuối cùng ngưng tụ thành hình.
Một luồng lực lượng càng đáng sợ hơn từ trong Thôn Phệ Võ Hồn truyền ra, Chiến Thần kia phảng phất như hóa thành thực thể, trong tay nó càng có một chiến đao màu đen cô đọng thành hình, có vẻ uy phong lẫm lẫm, thô bạo phi phàm.
Diệp Huyền hơi suy nghĩ, hắc giáp Chiến Thần đột nhiên lao ra, một đao chém trên mặt đất, chỉ nghe ầm ầm, toàn bộ nham thạch bị chém ra một khe hở dài hơn trăm thước, vô số nham thạch hóa thành bột mịn.
Trong lòng Diệp Huyền kinh hỉ, một đòn toàn lực của hắc giáp Chiến Thần này, dĩ nhiên so với bản thân, cũng không kém bao nhiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.