Chương 580: Đại Diệt Sinh Tử Thủ (2)
Ám Ma Sư
14/08/2019
- Người nào?
Cho dù Từ Lương đặt lực tập trung vào người của Vân Ngạo Tuyết nhưng bản năng cường giả giúp hắn phản ứng kịp thời, không hề nghĩ ngợi, chiến đao bên hông ra khỏi vỏ ngăn cản trước mặt mình.
Đương đương đương!
Tiếng nổ thanh thúy vang lên, Từ Lương chật vật bay rớt ra ngoài, cánh tay của hắn chấn động và run rẩy.
Bá!
Một đạo nhân ảnh lúc này đi tới bên người Vân Ngạo Tuyết và ôm âấy nàng.
- Ngạo Tuyết, thực xin lỗi, ta tới chậm.
Vào lúc này mọi người ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt nhìn chằm chằm ào thiếu niên đột nhiên xuất hiện.
Người tới chính là Diệp Huyền.
Ngữ khí của hắn vô cùng bình tĩnh nhưng lửa giận trong lòng lại thiêu đốt như hỏa diễm hừng hực, cho dù thế nào cũng không thể dẹp loạn được.
- Diệp Huyền, tại sao ngươi tới đây, mau đi đi.
Đám người Sở Vân Phi vô cùng lo lắng lên tiếng.
Bọn họ sợ nhất chính là Diệp Huyền xuất hiện, Diệp Huyền có thể một mình xuất hiện ở chỗ này, nói rõ hắn đã đào thoát khỏi Cuồng Phong trưởng lão Huyền Cơ Tông truy tung, vì sao hắn lại chui đầu vào lưới chứ?
Vân Ngạo Tuyết bị Diệp Huyền ôm, nước mắt không ngừng chảy xuống, hiện tại nghe được đám người Sở Vân Phi gào thét nên kịp phản ứng và nói:
- Diệp Huyền, ngươi đi mau, đám gia hỏa Huyền Cơ Tông này không bằng cầm thú, ngươi ở tại chỗ này sẽ bị bọn chúng giết chết.
- Mọi người yên tâm đi, ta đến, các ngươi sẽ an toàn, đám súc sinh dám mạo phạm uy nghiêm của Lưu Vân quốc chúng ta đều phải chết.
Diệp Huyền lắc đầu, chậm rãi đứng lên và nói với mọi người.
Diệp Huyền đầu, hình thể không tính cao lớn, hơi có vẻ gầy yếu nhưng lúc này bóng lưng Diệp Huyền trong mắt mọi người lại biến thành cực kỳ cao lớn, đủ làm mọi người ngưỡng mộ.
- Ha ha ha, tiểu tử này không phải bị điên chứ?
Nghe được Diệp Huyền nói thế, mấy người Từ Lương đều cười ha ha, gần như không ngậm miệng được.
Một Thiên Vũ Sư tứ giai vậy mà nói muốn giết tất cả bọn họ, tiểu tử này đầu bị lừa đá rồi.
- Tiểu gia hỏa, ngươi cho rằng ngươi đào thoát khỏi Cuồng Phong trưởng lão đuổi giết là có thể không quan tâm hay sao? Đúng lúc chúng ta bắt được ngươi, chắc hẳn Cuồng Phong trưởng lão sẽ thỉnh công cho chúng ta.
Từ Lương lạnh lùng lên tiếng.
Hắn căn bản không thể ngờ Diệp Huyền đánh chết Cuồng Phong mới tới nơi này, còn tưởng rằng hắn đào thoát khỏi tay của Cuồng Phong trưởng lão đuổi giết.
- Mấy vị chấp sự đại nhân, giao tiểu tử này cho ta giải quyết.
Lúc này Chu Lương tiến lên và cười dữ tợn.
Trên Phù quang đại hội hắn đã thua Diệp Huyền, trong lòng của hắn cũng thập phần khó chịu, đã sớm muốn dạy dỗ Diệp Huyền, thời điểm này tự nhiên không thể chờ được và tiến lên xung phong nhận việc.
- Tốt, giao gia hỏa này cho ngươi, chú ý một chút.
Từ Lương cười lạnh, nghĩ đến lúc trước Diệp Huyền thi triển ám khí cho nên hắn cũng cảnh báo một tiếng.
- Yên tâm tốt, một rác rưởi mà thôi, xem đệ tử hành hạ hắn tới chết như thế nào.
Chu Lương cười cười lạnh lùng, hắn tiến lên phía trước.
Nghĩ đến Diệp Huyền bày ra thực lực tại phù quang bí cảnh, Chu Lương không có giữ lại, huyền lực tứ giai đỉnh phong vận chuyển tới cực hạn, một Đại Diệt Sinh Tử Thủ xuất hiện.
Sát khí nồng đậm xuất hiện trong lòng bàn tay Chu Lương, hóa thành chưởng ảnh màu đen vô cùng đáng sợ.
Đại Diệt Sinh Tử Thủ chính là một môn chưởng pháp cực kỳ nổi danh của Huyền Cơ Tông, nó là vũ kỹ Thiên phẩm, cực kỳ khó luyện, nhưng một khi luyện thành uy lực kinh người, bên trong ẩn chứa sinh tử khí có thể nhanh chóng phá hủy huyền hải và huyền lực của đối thủ, lập tức cướp đoạt tính mạng đối phương, cho nên mới gọi là Đại Diệt Sinh Tử Thủ.
Chỉ là một đệ tử liên minh mười ba nước, tuy Diệp Huyền bày ra thực lực đánh bại Cát Lợi Huy và Thái Tín là hai Thiên Vũ Sư tứ giai đỉnh phong nhưng Chu Lương xem ra không đáng giác nhắc tới.
Lúc chưởng ảnh sắp đánh trúng Diệp Huyền, Diệp Huyền từ đầu tới cuối không nhúc nhích, trong đôi mắt của hắn bắn ra một tia hàn quang.
- Xem bộ dạng con rùa rút đầu của ngươi trong phù quang bí cảnh còn tưởng rằng ngươi thông minh hơn đám người Loan Hồng một ít, hiện tại xem ra ngươi cũng không thông minh hơn điểm nào. Hiện tại đi xuống địa ngục với bọn chúng đi.
Diệp Huyền lạnh lùng nói một câu, đột nhiên hắn đánh ra một chưởng.
- Bắc Minh huyền công —— côn chưởng!
Nhìn thấy hàn quang trong mắt Diệp Huyền, đột nhiên đôi mắt Chu Lương chấn động vài cái, trong nội tâm sinh ra bất an và sợ hãi.
Hắn nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ ba người Loan Hồng đều bị hắn giết?
Không đợi Chu Lương kịp nghĩ nhiều, bàn tay của Diệp Huyền đã va chạm với bàn tay của hắn.
Oanh!
Một tiếng nổ nặng nề vang lên, Đại Diệt Sinh Tử Thủ tỏa ra sinh tử khí bị chưởng uy của Diệp Huyền đánh tan toàn bộ.
- Xảy ra chuyện gì, tại sao Thiên vũ Sư tứ giai đỉnh phong lại có uy thế khủng bố như vậy!
Chu Lương sinh thời chưa từng nhìn thấy vũ kỹ cường đại như thế, hắn cảm giác mình như con thuyền nhỏ trên biển lớn, lúc này đối mặt với uy thế không thể chống cự, hắn gần như sắp phấn thân toái cốt.
Một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi làm sao lại nắm giữ vũ kỹ cường đại như thế.
Cảm giác được côn chưởng mang tới lực lượng bành trướng, đám người Chu Lương hoảng sợ, muốn lui thân phòng thủ nhưng đã quá chậm.
Diệp Huyền làm sao có thể thả hắn đào thoát, huyền lực cường đại dễ dàng đánh thẳng vào ngực Chu Lương, huyền lực phòng ngự của Chu Lương lập tức chia năm xẻ bảy, oanh, thân thể của hắn bay ra ngoài, máu tươi bắn tung tóe không trung, hắn như bao vải rách bay ra ngoài, ánh mắt ảm đạm không còn sinh khí.
- Chu Lương!
Lúc Diệp Huyền thi triển côn chưởng, Từ Lương chính đã cảm thấy không đúng, hắn vội vàng xông lên nhưng không kịp nữa rồi, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Lương bị một chưởng của Diệp Huyền đánh chết.
Đến tận đây bốn đệ tử Huyền Cơ Tông phái tới liên minh mười ba nước đều vẫn lạc, không một tên nào may mắn sống sót.
- Tiểu tử, ta muốn ngươi chết.
Từ Lương nổi giận gầm lên một tiếng, thả người đánh tới.
- Đại Lãng Đao Quyết!
Bỗng nhiên chiến đao trong tay hắn bộc phát lực lượng bành trướng đáng sợ, ánh đao như thủy triều chôn vùi tất cả, lúc này uy thế hủy diệt bao phủ Diệp Huyền vào trong.
Chu Lương chết cũng làm cho Từ Lương triệt để phẫn nộ, hận không thể một đao chém giết Diệp Huyền tại chỗ.
BOANG...
Long Văn kiếm bên hông ra khỏi vỏ, đôi mắt Diệp Huyền như hàn quang, trường kiếm run run, tiếng long ngâm vang lên, Long Văn kiếm hóa thành một đạo hào quang màu xanh va chạm với ánh đao màu đen đang bay tới.
Đương đương đương!
Cho dù Từ Lương đặt lực tập trung vào người của Vân Ngạo Tuyết nhưng bản năng cường giả giúp hắn phản ứng kịp thời, không hề nghĩ ngợi, chiến đao bên hông ra khỏi vỏ ngăn cản trước mặt mình.
Đương đương đương!
Tiếng nổ thanh thúy vang lên, Từ Lương chật vật bay rớt ra ngoài, cánh tay của hắn chấn động và run rẩy.
Bá!
Một đạo nhân ảnh lúc này đi tới bên người Vân Ngạo Tuyết và ôm âấy nàng.
- Ngạo Tuyết, thực xin lỗi, ta tới chậm.
Vào lúc này mọi người ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt nhìn chằm chằm ào thiếu niên đột nhiên xuất hiện.
Người tới chính là Diệp Huyền.
Ngữ khí của hắn vô cùng bình tĩnh nhưng lửa giận trong lòng lại thiêu đốt như hỏa diễm hừng hực, cho dù thế nào cũng không thể dẹp loạn được.
- Diệp Huyền, tại sao ngươi tới đây, mau đi đi.
Đám người Sở Vân Phi vô cùng lo lắng lên tiếng.
Bọn họ sợ nhất chính là Diệp Huyền xuất hiện, Diệp Huyền có thể một mình xuất hiện ở chỗ này, nói rõ hắn đã đào thoát khỏi Cuồng Phong trưởng lão Huyền Cơ Tông truy tung, vì sao hắn lại chui đầu vào lưới chứ?
Vân Ngạo Tuyết bị Diệp Huyền ôm, nước mắt không ngừng chảy xuống, hiện tại nghe được đám người Sở Vân Phi gào thét nên kịp phản ứng và nói:
- Diệp Huyền, ngươi đi mau, đám gia hỏa Huyền Cơ Tông này không bằng cầm thú, ngươi ở tại chỗ này sẽ bị bọn chúng giết chết.
- Mọi người yên tâm đi, ta đến, các ngươi sẽ an toàn, đám súc sinh dám mạo phạm uy nghiêm của Lưu Vân quốc chúng ta đều phải chết.
Diệp Huyền lắc đầu, chậm rãi đứng lên và nói với mọi người.
Diệp Huyền đầu, hình thể không tính cao lớn, hơi có vẻ gầy yếu nhưng lúc này bóng lưng Diệp Huyền trong mắt mọi người lại biến thành cực kỳ cao lớn, đủ làm mọi người ngưỡng mộ.
- Ha ha ha, tiểu tử này không phải bị điên chứ?
Nghe được Diệp Huyền nói thế, mấy người Từ Lương đều cười ha ha, gần như không ngậm miệng được.
Một Thiên Vũ Sư tứ giai vậy mà nói muốn giết tất cả bọn họ, tiểu tử này đầu bị lừa đá rồi.
- Tiểu gia hỏa, ngươi cho rằng ngươi đào thoát khỏi Cuồng Phong trưởng lão đuổi giết là có thể không quan tâm hay sao? Đúng lúc chúng ta bắt được ngươi, chắc hẳn Cuồng Phong trưởng lão sẽ thỉnh công cho chúng ta.
Từ Lương lạnh lùng lên tiếng.
Hắn căn bản không thể ngờ Diệp Huyền đánh chết Cuồng Phong mới tới nơi này, còn tưởng rằng hắn đào thoát khỏi tay của Cuồng Phong trưởng lão đuổi giết.
- Mấy vị chấp sự đại nhân, giao tiểu tử này cho ta giải quyết.
Lúc này Chu Lương tiến lên và cười dữ tợn.
Trên Phù quang đại hội hắn đã thua Diệp Huyền, trong lòng của hắn cũng thập phần khó chịu, đã sớm muốn dạy dỗ Diệp Huyền, thời điểm này tự nhiên không thể chờ được và tiến lên xung phong nhận việc.
- Tốt, giao gia hỏa này cho ngươi, chú ý một chút.
Từ Lương cười lạnh, nghĩ đến lúc trước Diệp Huyền thi triển ám khí cho nên hắn cũng cảnh báo một tiếng.
- Yên tâm tốt, một rác rưởi mà thôi, xem đệ tử hành hạ hắn tới chết như thế nào.
Chu Lương cười cười lạnh lùng, hắn tiến lên phía trước.
Nghĩ đến Diệp Huyền bày ra thực lực tại phù quang bí cảnh, Chu Lương không có giữ lại, huyền lực tứ giai đỉnh phong vận chuyển tới cực hạn, một Đại Diệt Sinh Tử Thủ xuất hiện.
Sát khí nồng đậm xuất hiện trong lòng bàn tay Chu Lương, hóa thành chưởng ảnh màu đen vô cùng đáng sợ.
Đại Diệt Sinh Tử Thủ chính là một môn chưởng pháp cực kỳ nổi danh của Huyền Cơ Tông, nó là vũ kỹ Thiên phẩm, cực kỳ khó luyện, nhưng một khi luyện thành uy lực kinh người, bên trong ẩn chứa sinh tử khí có thể nhanh chóng phá hủy huyền hải và huyền lực của đối thủ, lập tức cướp đoạt tính mạng đối phương, cho nên mới gọi là Đại Diệt Sinh Tử Thủ.
Chỉ là một đệ tử liên minh mười ba nước, tuy Diệp Huyền bày ra thực lực đánh bại Cát Lợi Huy và Thái Tín là hai Thiên Vũ Sư tứ giai đỉnh phong nhưng Chu Lương xem ra không đáng giác nhắc tới.
Lúc chưởng ảnh sắp đánh trúng Diệp Huyền, Diệp Huyền từ đầu tới cuối không nhúc nhích, trong đôi mắt của hắn bắn ra một tia hàn quang.
- Xem bộ dạng con rùa rút đầu của ngươi trong phù quang bí cảnh còn tưởng rằng ngươi thông minh hơn đám người Loan Hồng một ít, hiện tại xem ra ngươi cũng không thông minh hơn điểm nào. Hiện tại đi xuống địa ngục với bọn chúng đi.
Diệp Huyền lạnh lùng nói một câu, đột nhiên hắn đánh ra một chưởng.
- Bắc Minh huyền công —— côn chưởng!
Nhìn thấy hàn quang trong mắt Diệp Huyền, đột nhiên đôi mắt Chu Lương chấn động vài cái, trong nội tâm sinh ra bất an và sợ hãi.
Hắn nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ ba người Loan Hồng đều bị hắn giết?
Không đợi Chu Lương kịp nghĩ nhiều, bàn tay của Diệp Huyền đã va chạm với bàn tay của hắn.
Oanh!
Một tiếng nổ nặng nề vang lên, Đại Diệt Sinh Tử Thủ tỏa ra sinh tử khí bị chưởng uy của Diệp Huyền đánh tan toàn bộ.
- Xảy ra chuyện gì, tại sao Thiên vũ Sư tứ giai đỉnh phong lại có uy thế khủng bố như vậy!
Chu Lương sinh thời chưa từng nhìn thấy vũ kỹ cường đại như thế, hắn cảm giác mình như con thuyền nhỏ trên biển lớn, lúc này đối mặt với uy thế không thể chống cự, hắn gần như sắp phấn thân toái cốt.
Một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi làm sao lại nắm giữ vũ kỹ cường đại như thế.
Cảm giác được côn chưởng mang tới lực lượng bành trướng, đám người Chu Lương hoảng sợ, muốn lui thân phòng thủ nhưng đã quá chậm.
Diệp Huyền làm sao có thể thả hắn đào thoát, huyền lực cường đại dễ dàng đánh thẳng vào ngực Chu Lương, huyền lực phòng ngự của Chu Lương lập tức chia năm xẻ bảy, oanh, thân thể của hắn bay ra ngoài, máu tươi bắn tung tóe không trung, hắn như bao vải rách bay ra ngoài, ánh mắt ảm đạm không còn sinh khí.
- Chu Lương!
Lúc Diệp Huyền thi triển côn chưởng, Từ Lương chính đã cảm thấy không đúng, hắn vội vàng xông lên nhưng không kịp nữa rồi, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Lương bị một chưởng của Diệp Huyền đánh chết.
Đến tận đây bốn đệ tử Huyền Cơ Tông phái tới liên minh mười ba nước đều vẫn lạc, không một tên nào may mắn sống sót.
- Tiểu tử, ta muốn ngươi chết.
Từ Lương nổi giận gầm lên một tiếng, thả người đánh tới.
- Đại Lãng Đao Quyết!
Bỗng nhiên chiến đao trong tay hắn bộc phát lực lượng bành trướng đáng sợ, ánh đao như thủy triều chôn vùi tất cả, lúc này uy thế hủy diệt bao phủ Diệp Huyền vào trong.
Chu Lương chết cũng làm cho Từ Lương triệt để phẫn nộ, hận không thể một đao chém giết Diệp Huyền tại chỗ.
BOANG...
Long Văn kiếm bên hông ra khỏi vỏ, đôi mắt Diệp Huyền như hàn quang, trường kiếm run run, tiếng long ngâm vang lên, Long Văn kiếm hóa thành một đạo hào quang màu xanh va chạm với ánh đao màu đen đang bay tới.
Đương đương đương!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.