Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 229: Diệp Huyền phát uy (2)

Ám Ma Sư

14/08/2019

- Vừa rồi tha cho các ngươi đi, xem ra là ta quá nhân từ rồi, không ngờ các ngươi còn dám trở về, lại còn dám ra tay với bạn của ta, nếu đã như vậy thì lần này các ngươi cũng đừng hòng rời khỏi đây dễ dàng như vậy nữa.

Huyền Linh học viện dù sao cũng chỉ là một học viện, cho nên lúc nãy khi đám người Thành Côn kiêu ngạo như vậy Diệp Huyền cũng không ra tay hung ác làm gì.

Vốn còn cho rằng sau khi bọn họ bỏ đi thì có thể thu liễm một chút, ngoan ngoãn cút xéo, xem ra hắn vẫn nghĩ quá đơn giản rồi, tâm tư của đám người này tàn nhẫn hơn nhiều so với những gì hắn nghĩ.

Thấy Diệp Huyền không trả lời mình, ánh mắt của Thành Vũ trầm xuống:

- Tiểu tử, ta đang hỏi ngươi đó, lẽ nào ngươi không nghe thấy hay sao? Thành Côn nói ngươi rất ngông cuồng, quả nhiên không sai, chắc là ở quê nhà càn rỡ quen rồi cho nên tới vương thành cũng như vậy, nếu vậy thì đừng có trách ta không nhắc nhở ngươi, ngươi kiêu ngạo như vậy sớm muộn gì cũng sẽ bị thiệt thòi lớn mà thôi.

Diệp Huyền cười lạnh:

- Kiêu ngạo phải là các ngươi mới đúng chứ?

- Tiểu tử, ngươi rất thú vị.

Sắc mặt Thành Vũ âm lãnh, tức giận tới mức bật cười:

- Hy vọng lát nữa ngươi vẫn có thể như vậy.

- Đại ca, cho hắn một bài học nhớ đời đi.

Thành Côn có chút khiếp đảm lui về phía sau một bước, nghiêm giọng quát lên.

- Phế vật, ngay cả một tân sinh cũng không giải quyết được.

Thành Vũ khinh thường trừng mắt nhìn Thành Côn, trong mắt lộ ra một tia chán ghét, chợt quay đầu lại nói:

- Tiểu tử, để ta dạy cho ngươi biết phải làm một tân sinh thế nào.

Lời vừa dứt thì Thành Vũ cười lạnh một tiếng, huyền khí bành trướng như sóng dậy ầm ầm phóng ra từ trên người của gã, lực lượng huyền khí nồng đậm hóa thành con sóng mãnh liệt, chấn nhiếp cả đình viện.

- Võ sư huyền võ cảnh!

Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y đồng thời kinh hô thành tiếng, trên người Thành Vũ này phát ra huyền khí mãnh liệt, gần như hóa thành thực chất, khác với những người khác, tính ra thì mạnh hơn gấp mấy lần, đây căn bản không phải võ sĩ linh võ cảnh có thể đạt tới, lực lượng này chỉ có võ sư huyền võ cảnh mới có thể có được.



- Đúng rồi, lúc trước hình như mấy người Thành Côn từng nói qua, người này tới từ ban cao cấp, hóa ra là võ sư huyền võ cảnh!

Ánh mắt của mấy người Lãnh Dĩnh Oánh đều trở nên ngưng trọng.

Huyền võ cảnh và linh võ cảnh hoàn toàn là hai cảnh giới khác nhau, đại biểu cho hai loại sức chiến đấu hoàn toàn khác nhau.

Tuy rằng lúc ở tửu điếm, Diệp Huyền có thể dễ dàng đáng bại được võ sĩ tam trọng là Hương Mính quận chúa, nhưng Thành Vũ đạt tới huyền võ cảnh căn bản không phải Hương Mính quận chúa có thể so sánh được, Diệp Huyền thật sự có thể cản nổi hay không?

- Khí tức thật khủng khiếp, quả nhiên không hổ là Thành đại ca.

Bên phía Thành Côn, mấy tên thiếu niên kia cũng kinh hô lên, trong mắt đầy vẻ hưng phấn.

- Huyền thiếu, dạy cho đám người này một bài học nhớ đời để báo thù cho ta đi.

Chỉ có Trần Tinh là có lòng tin tuyệt đối vào Diệp Huyền, sau khi dùng đan dược mà Diệp Huyền đưa xong thì lập tức liền khỏe re, đứng dậy hưng phấn hô hào.

- Bây giờ có phải là ngươi có chút hối hận rồi không?

Thành Vũ nhếch môi cười, chậm rãi bước về phía trước, muốn nhìn thấy vẻ sợ hãi từ trong mắt của Diệp Huyền.

Gã thích loại cảm giác đứng trên những kẻ khác như thế này, cảm giác bản thân cao cao tại thượng, giống như là quân vương quản sống chết của kẻ khác.

Nhưng kết quả lại khiến cho gã thất vọng, đôi mắt của Diệp Huyền lặng yên như hồ nước sâu thẳm, không chút rung động nào.

- Hối hận? Kẻ nên hối hận chính là ngươi mới đúng!

Diệp Huyền cũng chậm rãi bước lên, thản nhiên nói.

- Tiểu tử giỏi lắm!

Ánh mắt của Thành Vũ trầm xuống, theo như gã thấy, đối mặt với một học viên cũ của ban cao cấp, tân sinh như Diệp Huyền đáng lẽ nên lộ ra vẻ sợ hãi, hoảng loạn, hoặc là quỳ xuống đất cầu xin tha thứ mới đúng.

Nhưng thực tế thì tất cả những chuyện đó không hề xảy ra, loại thái độ cuồng vọng của Diệp Huyền lại khiến cho Thành Vũ cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.

- Vậy thì ta sẽ đánh tới khi ngươi hối hận.

Hừ lạnh một tiếng, Thành Vũ đột nhiên bước tới một bước, ầm ầm một tiếng, trên đầu quyền của gã, huyền khí lưu chuyển, đánh mạnh ra.



Một quyền này đánh ra như long hổ rít gào, kình khí quét ngang, tiếng xé gió vang lên vù vù trong đình viện, giống như lốc xoáy tiến tới, hủy diệt tất thảy.

Trước mặt bao người, Diệp Huyền mặt không đổi sắc, tay phải cũng giơ lên, vung ra ngoài.

- Lại muốn liều mạng đối quyền với ta, tiểu tử nhà ngươi thật đủ cuồng vọng, vậy thì đừng có trách ta ra tay độc ác!

Ánh mắt của Thành Vũ lộ ra vẻ độc ác, lực lượng huyền võ cảnh nhất trọng triệt để phóng thích ra, một quyền này của gã giống như muốn triệt để phế tay phải của Diệp Huyền đi.

Trong hư không, hai đầu quyền nháy mắt liền va chạm với nhau.

- Rắc rắc!

- Á!

Một màn khiến cho mọi người không ngờ tới lại xảy ra, hai quyền chạm nhau, kẻ bị thương không phải Diệp Huyền mà chính là Thành Vũ kia.

Lực lượng mạnh mẽ khiến cho xương tay của gã gãy nát từng đoạn, rũ xuống mềm oặt, đồng thời, cổ họng của gã xuất hiện một bàn tay ma quỷ, xách thân thể của gã giơ lên cao.

- Vốn liếng để ngươi ngông cuồng cũng chỉ có bấy nhiêu thôi sao? Thực lực yếu như vậy còn dám tới trước mặt ta kêu gào? Đúng là nực cười.

Diệp Huyền nhìn vào tên Thành Vũ đang giãy dụa kia, hàn khí trên người tỏa ra vô cùng dọa người, còn đám Thành Côn đứng kế bên thì hoàn toàn ngây dại, không dám tin rằng Diệp Huyền lại mạnh tới mức này.

Thành Vũ đại ca đường đường là học viên ban cao cấp, võ sư nhất trọng, đánh với thiếu niên tân sinh này cư nhiên không đỡ nổi một chiêu, đây là bọn họ bị hoa mắt rồi sao?

- Đáng chết!

Bị một quyền của Diệp Huyền phế mất tay trái, yết hầu lại bị bóp chặt, Thành Vũ vừa thẹn vừa giận, gương mặt nháy mắt liền trướng lên đỏ bừng.

Bá!

Đột nhiên, tay trái của gã lóe lên một đạo hàn quang, không biết từ khi nào thì trong tay của Thành Vũ cư nhiên lại có thêm một thanh chủy thủ, chủy thủ đen kịt, ra tay tàn nhẫn như rắn rết, đâm vào bụng của Diệp Huyền nhanh như chớp, nếu như một kích này đánh trúng thì kết cục không thủng ngực lủng bụng.

Ngay tại lúc Thành Vũ sắp đâm trúng Diệp Huyền thì bịch một tiếng, tay trái của Diệp Huyền cư nhiên bắt lấy cổ tay trái của Thành Vũ, khiến sắc mặt của Thành Vũ nháy mắt liền trắng bệch.

- Thủ đoạn quả nhiên độc ác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Thiên Hồn Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook