Chương 1791: Diệp Huyền trở về (2)
Ám Ma Sư
14/08/2019
Vèo vèo vèo.
Chớp mắt, đám người Diệp Triển Vân dồn dập cầm vũ khí, từng cái từng cái xông lên phía chân trời, thả ra một đòn cuồng bạo.
- Chỉ là giun dế, cũng muốn phản kháng!
Vài tên Vũ Hoàng trưởng lão xì cười một tiếng, oanh, lực lượng kết giới của Vũ Hoàng trấn áp xuống, đánh bay đám người Diệp Triển Vân ra ngoài, từng cái từng cái thổ huyết ngã xuống đất.
Về phần Huyền binh trong tay bọn hắn, càng chật vật bay đi.
- Lẽ nào ngay cả kích thương bọn họ cũng không có cách nào sao?
Đám người Diệp Triển Vân mặt lộ vẻ cay đắng.
Quả thật, khi chiếm được Diệp Huyền chỉ điểm, cùng một ít tài nguyên, tu vi của bọn họ so với trước đây, mạnh mẽ hơn quá nhiều.
Nhưng thời điểm đối mặt cường giả đỉnh phong chân chính trên đại lục, bọn họ mới rõ ràng, mình chênh lệch, đến tột cùng lớn bao nhiêu.
Lại như một đạo hồng câu, vắt ngang qua ở trước mặt bọn họ, bất luận bọn họ cố gắng như thế nào, cũng chỉ có thể lù lù thở dài.
- Một đám giun dế vô tri!
Mấy tên trưởng lão Vô Lượng Sơn, xem thường xì cười một tiếng.
Nếu không phải bọn họ muốn giữ lại tính mạng người nhà Diệp gia, tìm hiểu một ít tình báo, bọn họ sớm đã giết những người này.
- Từ trong bọn họ tìm ra người Diệp gia, còn lại, tất cả đều giết.
Một tên trưởng lão khẽ quát một tiếng, nhảy vào đoàn người phía dưới.
Ầm!
Hắn dò bàn tay ra, trực tiếp vồ bắt về phía đám người Diệp Triển Vân, chuẩn bị tiến hành tra hỏi.
- Ngươi dám!
Ngay ở thế ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên ở trên đường chân trời, vang lên một tiếng quát chói tai.
Ầm ầm!
Chợt bầu trời xa xăm, đột nhiên phá nát ra, một lỗ thủng không gian cực lớn xuất hiện, xèo, từ trong lỗ thủng, nhanh như tia chớp bắn ra một đạo gợn sóng kinh người, gợn sóng kia như sao chổi từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt đi tới trước người trưởng lão kia.
- Món đồ gì?
Trưởng lão kia mặt lộ vẻ kinh hãi, gian nan xoay người, mi mắt đã bị gợn sóng kinh người tràn ngập.
Sau đó, một luồng uy thế hủy thiên diệt địa từ trên trời giáng xuống, trong lòng hắn sợ hãi muốn tránh né, nhưng không thể ra sức, chỉ có thể trơ mắt nhìn gợn sóng vô hình kia nuốt hết hắn.
Phốc!
Phảng phất như nhẹ nhàng đâm thủng một bong bóng xà phòng, Vũ Hoàng trưởng lão kia mắt lộ vẻ hoảng sợ, ngay cả kêu thảm thiết cũng không thể phát sinh, trong nháy mắt biến thành tro bụi, biến mất không còn tăm tích.
- Người nào?
Một màn doạ người này, làm tất cả mọi người ở đây đều đại biến, bao quát hai tên Vũ Đế Nguyên Lão kia, dồn dập quay đầu nhìn lại, mắt lộ vẻ kinh sợ.
Sau một khắc.
Ầm ầm ầm!
Thiên lôi cuồn cuộn, phong vân biến sắc, cả thiên địa đầy rẫy lực lượng ý chí to lớn.
Dưới con mắt mọi người, từ trong khe hư không, đi ra ba tên cường giả, người cầm đầu, là một thanh niên mái tóc màu đen múa tung, con ngươi giống như tinh thần, sát khí sôi trào, như Tu La lâm thế.
Ở bên cạnh hắn, là một nữ tử tuyệt mỹ, tóc đen như thác nước, cao quý đoan trang, phảng phất như tiên nữ giáng phàm, không nên ở nhân gian.
Mà ở phía sau hai người, là một cường giả khí tức thô bạo, thân hình cao lớn, da dẻ ngăm đen, con ngươi lấp loé, có khí tức hủy thiên diệt địa tản mát.
Ba người này vừa xuất hiện, trong thiên địa liền tràn ngập một luồng ý chí Vũ Đế không gì địch nổi, bao quát Vô Lượng Sơn hai đại Vũ Đế Nguyên Lão ở bên trong tất cả mọi người, cả người không khỏi run rẩy, ở dưới luồng áp lực này, động cũng không được.
- Là ngươi... Huyền Diệp...
Hai tên Vũ Đế Nguyên Lão nhìn thấy ba người kia, tâm thần tràn ngập hoảng sợ, rung động nói.
Bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, tông môn khổ sở tìm kiếm Huyền Diệp, dĩ nhiên sẽ xuất hiện ở nơi này, liên tưởng Tả Đồng hộ pháp vẫn lạc, Cuồng Ngục phó sơn chủ bại lui, đáy lòng hai người hoảng sợ, như bóng tối vô tận điên cuồng lan tràn, trong nháy mắt thôn phệ nội tâm của bọn họ.
- Không biết là vị cao nhân nào, vì chúng ta ra tay.
Phía dưới đám người Diệp Triển Vân, thì mặt lộ vẻ kinh hỉ chờ mong, nhìn về phía phương xa.
Người ra tay kia, hiển nhiên là đến giúp đỡ bọn họ, chỉ là lấy thị lực của bọn họ, còn không cách nào nhìn thấy tình cảnh bên ngoài ngàn dặm.
Mà khi thân hình ba người Diệp Huyền, chậm rãi xuất hiện ở trước mặt bọn họ, tất cả mọi người của Lưu Vân quốc nhất thời sửng sốt.
- Huyền nhi!
- Diệp Huyền!
- Là Diệp đại sư!
Diệp Triển Vân, Diệp Phách Thiên, Diệp Triển Hùng, Triệu Kính, Đông Phương Ngôn Ngữ, Hoa La Huyên, Khô Trần, Triệu Duy, Dương An,… đều trong nháy mắt dại ra.
Sắc mặt bọn họ đờ ra, nhìn chằm chằm Diệp Huyền, nội tâm như thủy triều cuồn cuộn.
- Huyền nhi!
Diệp Triển Vân cùng Diệp Phách Thiên tâm thần kích động, khóe mắt rưng rưng, gần như sắp rơi lệ.
Bao nhiêu năm.
Năm đó Diệp Huyền tham gia Phù Quang đại hội, đánh giết Cuồng Chiến, vì không để Huyền Cơ Tông trả thù tới mười ba quốc liên minh, dứt khoát rời đi, bây giờ đã sắp qua mười năm.
Mười năm này, Diệp Huyền một lần cũng chưa từng trở về.
Mà sau khi đám người Diệp Triển Vân đột phá Vũ Vương, cũng từng tiến vào Mộng Cảnh Bình Nguyên tìm hiểu tin tức Diệp Huyền.
Chỉ là ngay lúc đó Mộng Cảnh Bình Nguyên hỗn loạn tưng bừng, Vô Lượng Sơn chiếm lấy toàn bộ bình nguyên, các thế lực lớn bị ép làm nô tài, lấy tu vi của đám người Diệp Triển Vân, căn bản tìm hiểu không ra cái gì, trái lại nhiều lần gặp nạn, không thể không từ bỏ sưu tầm.
Nhưng nội tâm bọn họ, đối với tình cảnh của Diệp Huyền là tràn ngập lo lắng.
Đặc biệt sau khi nhìn thấy bố cáo Mộng Cảnh Bình Nguyên truy nã Huyền Diệp, bọn họ càng cực kỳ lo lắng, đám người Diệp Triển Vân tự nhiên có thể nhìn ra, truy nã Lam Quang học viện Huyền Diệp kia, kỳ thực chính là Diệp Huyền.
Loại lo lắng thấp thỏm này, chỉ là ngôn ngữ, căn bản là không có cách nào hình dung.
Bây giờ, Diệp Huyền rốt cục trở về.
Điều này làm cho trong tâm bọn họ, kích động căn bản không kềm chế được.
Nhưng chợt, như nghĩ tới điều gì, sắc mặt bọn họ đột nhiên biến đổi.
- Huyền nhi, ngươi đi mau, những người này mục tiêu là ngươi.
Diệp Triển Vân kinh nộ lên tiếng, hét cao mở miệng.
Tuy hắn rất muốn nhìn thấy Diệp Huyền, nhưng tuyệt không hy vọng Diệp Huyền xuất hiện vào lúc này, thân phận đám người kia, Diệp Triển Vân cũng có suy đoán, biết bọn họ đến từ thế lực thống trị Mộng Cảnh Bình Nguyên.
Nhưng mà trên mặt Diệp Huyền, không có bất kỳ kinh hoảng, hắn dắt tay Dao Nguyệt Vũ Đế, không hề liếc mắt nhìn mấy đại cường giả của Vô Lượng Sơn một chút, trong nháy mắt đi tới trước mặt đám người Diệp Triển Vân.
Chớp mắt, đám người Diệp Triển Vân dồn dập cầm vũ khí, từng cái từng cái xông lên phía chân trời, thả ra một đòn cuồng bạo.
- Chỉ là giun dế, cũng muốn phản kháng!
Vài tên Vũ Hoàng trưởng lão xì cười một tiếng, oanh, lực lượng kết giới của Vũ Hoàng trấn áp xuống, đánh bay đám người Diệp Triển Vân ra ngoài, từng cái từng cái thổ huyết ngã xuống đất.
Về phần Huyền binh trong tay bọn hắn, càng chật vật bay đi.
- Lẽ nào ngay cả kích thương bọn họ cũng không có cách nào sao?
Đám người Diệp Triển Vân mặt lộ vẻ cay đắng.
Quả thật, khi chiếm được Diệp Huyền chỉ điểm, cùng một ít tài nguyên, tu vi của bọn họ so với trước đây, mạnh mẽ hơn quá nhiều.
Nhưng thời điểm đối mặt cường giả đỉnh phong chân chính trên đại lục, bọn họ mới rõ ràng, mình chênh lệch, đến tột cùng lớn bao nhiêu.
Lại như một đạo hồng câu, vắt ngang qua ở trước mặt bọn họ, bất luận bọn họ cố gắng như thế nào, cũng chỉ có thể lù lù thở dài.
- Một đám giun dế vô tri!
Mấy tên trưởng lão Vô Lượng Sơn, xem thường xì cười một tiếng.
Nếu không phải bọn họ muốn giữ lại tính mạng người nhà Diệp gia, tìm hiểu một ít tình báo, bọn họ sớm đã giết những người này.
- Từ trong bọn họ tìm ra người Diệp gia, còn lại, tất cả đều giết.
Một tên trưởng lão khẽ quát một tiếng, nhảy vào đoàn người phía dưới.
Ầm!
Hắn dò bàn tay ra, trực tiếp vồ bắt về phía đám người Diệp Triển Vân, chuẩn bị tiến hành tra hỏi.
- Ngươi dám!
Ngay ở thế ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên ở trên đường chân trời, vang lên một tiếng quát chói tai.
Ầm ầm!
Chợt bầu trời xa xăm, đột nhiên phá nát ra, một lỗ thủng không gian cực lớn xuất hiện, xèo, từ trong lỗ thủng, nhanh như tia chớp bắn ra một đạo gợn sóng kinh người, gợn sóng kia như sao chổi từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt đi tới trước người trưởng lão kia.
- Món đồ gì?
Trưởng lão kia mặt lộ vẻ kinh hãi, gian nan xoay người, mi mắt đã bị gợn sóng kinh người tràn ngập.
Sau đó, một luồng uy thế hủy thiên diệt địa từ trên trời giáng xuống, trong lòng hắn sợ hãi muốn tránh né, nhưng không thể ra sức, chỉ có thể trơ mắt nhìn gợn sóng vô hình kia nuốt hết hắn.
Phốc!
Phảng phất như nhẹ nhàng đâm thủng một bong bóng xà phòng, Vũ Hoàng trưởng lão kia mắt lộ vẻ hoảng sợ, ngay cả kêu thảm thiết cũng không thể phát sinh, trong nháy mắt biến thành tro bụi, biến mất không còn tăm tích.
- Người nào?
Một màn doạ người này, làm tất cả mọi người ở đây đều đại biến, bao quát hai tên Vũ Đế Nguyên Lão kia, dồn dập quay đầu nhìn lại, mắt lộ vẻ kinh sợ.
Sau một khắc.
Ầm ầm ầm!
Thiên lôi cuồn cuộn, phong vân biến sắc, cả thiên địa đầy rẫy lực lượng ý chí to lớn.
Dưới con mắt mọi người, từ trong khe hư không, đi ra ba tên cường giả, người cầm đầu, là một thanh niên mái tóc màu đen múa tung, con ngươi giống như tinh thần, sát khí sôi trào, như Tu La lâm thế.
Ở bên cạnh hắn, là một nữ tử tuyệt mỹ, tóc đen như thác nước, cao quý đoan trang, phảng phất như tiên nữ giáng phàm, không nên ở nhân gian.
Mà ở phía sau hai người, là một cường giả khí tức thô bạo, thân hình cao lớn, da dẻ ngăm đen, con ngươi lấp loé, có khí tức hủy thiên diệt địa tản mát.
Ba người này vừa xuất hiện, trong thiên địa liền tràn ngập một luồng ý chí Vũ Đế không gì địch nổi, bao quát Vô Lượng Sơn hai đại Vũ Đế Nguyên Lão ở bên trong tất cả mọi người, cả người không khỏi run rẩy, ở dưới luồng áp lực này, động cũng không được.
- Là ngươi... Huyền Diệp...
Hai tên Vũ Đế Nguyên Lão nhìn thấy ba người kia, tâm thần tràn ngập hoảng sợ, rung động nói.
Bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, tông môn khổ sở tìm kiếm Huyền Diệp, dĩ nhiên sẽ xuất hiện ở nơi này, liên tưởng Tả Đồng hộ pháp vẫn lạc, Cuồng Ngục phó sơn chủ bại lui, đáy lòng hai người hoảng sợ, như bóng tối vô tận điên cuồng lan tràn, trong nháy mắt thôn phệ nội tâm của bọn họ.
- Không biết là vị cao nhân nào, vì chúng ta ra tay.
Phía dưới đám người Diệp Triển Vân, thì mặt lộ vẻ kinh hỉ chờ mong, nhìn về phía phương xa.
Người ra tay kia, hiển nhiên là đến giúp đỡ bọn họ, chỉ là lấy thị lực của bọn họ, còn không cách nào nhìn thấy tình cảnh bên ngoài ngàn dặm.
Mà khi thân hình ba người Diệp Huyền, chậm rãi xuất hiện ở trước mặt bọn họ, tất cả mọi người của Lưu Vân quốc nhất thời sửng sốt.
- Huyền nhi!
- Diệp Huyền!
- Là Diệp đại sư!
Diệp Triển Vân, Diệp Phách Thiên, Diệp Triển Hùng, Triệu Kính, Đông Phương Ngôn Ngữ, Hoa La Huyên, Khô Trần, Triệu Duy, Dương An,… đều trong nháy mắt dại ra.
Sắc mặt bọn họ đờ ra, nhìn chằm chằm Diệp Huyền, nội tâm như thủy triều cuồn cuộn.
- Huyền nhi!
Diệp Triển Vân cùng Diệp Phách Thiên tâm thần kích động, khóe mắt rưng rưng, gần như sắp rơi lệ.
Bao nhiêu năm.
Năm đó Diệp Huyền tham gia Phù Quang đại hội, đánh giết Cuồng Chiến, vì không để Huyền Cơ Tông trả thù tới mười ba quốc liên minh, dứt khoát rời đi, bây giờ đã sắp qua mười năm.
Mười năm này, Diệp Huyền một lần cũng chưa từng trở về.
Mà sau khi đám người Diệp Triển Vân đột phá Vũ Vương, cũng từng tiến vào Mộng Cảnh Bình Nguyên tìm hiểu tin tức Diệp Huyền.
Chỉ là ngay lúc đó Mộng Cảnh Bình Nguyên hỗn loạn tưng bừng, Vô Lượng Sơn chiếm lấy toàn bộ bình nguyên, các thế lực lớn bị ép làm nô tài, lấy tu vi của đám người Diệp Triển Vân, căn bản tìm hiểu không ra cái gì, trái lại nhiều lần gặp nạn, không thể không từ bỏ sưu tầm.
Nhưng nội tâm bọn họ, đối với tình cảnh của Diệp Huyền là tràn ngập lo lắng.
Đặc biệt sau khi nhìn thấy bố cáo Mộng Cảnh Bình Nguyên truy nã Huyền Diệp, bọn họ càng cực kỳ lo lắng, đám người Diệp Triển Vân tự nhiên có thể nhìn ra, truy nã Lam Quang học viện Huyền Diệp kia, kỳ thực chính là Diệp Huyền.
Loại lo lắng thấp thỏm này, chỉ là ngôn ngữ, căn bản là không có cách nào hình dung.
Bây giờ, Diệp Huyền rốt cục trở về.
Điều này làm cho trong tâm bọn họ, kích động căn bản không kềm chế được.
Nhưng chợt, như nghĩ tới điều gì, sắc mặt bọn họ đột nhiên biến đổi.
- Huyền nhi, ngươi đi mau, những người này mục tiêu là ngươi.
Diệp Triển Vân kinh nộ lên tiếng, hét cao mở miệng.
Tuy hắn rất muốn nhìn thấy Diệp Huyền, nhưng tuyệt không hy vọng Diệp Huyền xuất hiện vào lúc này, thân phận đám người kia, Diệp Triển Vân cũng có suy đoán, biết bọn họ đến từ thế lực thống trị Mộng Cảnh Bình Nguyên.
Nhưng mà trên mặt Diệp Huyền, không có bất kỳ kinh hoảng, hắn dắt tay Dao Nguyệt Vũ Đế, không hề liếc mắt nhìn mấy đại cường giả của Vô Lượng Sơn một chút, trong nháy mắt đi tới trước mặt đám người Diệp Triển Vân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.