Chương 1037: Đột phá thất giai
Ám Ma Sư
14/08/2019
- Cái gì? Huyền Diệp đang nuốt đan dược? Chẳng lẽ hắn còn không có bị đoạt xá?
Trong mắt bọn họ mang theo thần thái hưng phấn.
- Có bị đoạt xá hay không ta không biết, hắn thật sự đang ăn đan dược và linh dược, không biết hắn muốn làm cái gì?
- Chẳng lẽ đan dược và linh dược có thể ngăn cản khói đen đoạt xá? Nếu là như vậy chúng ta nên nhanh chóng xuất ra đan dược và linh dược đi.
Cát Phác Tử lập tức mở miệng nói ra, đồng thời hắn xuất ra một lọ đan dược.
Lúc này có người kêu lên:
- Chậm đã, các ngươi có nghĩ tới hay không, có khả năng Huyền Diệp hiện tại đã bị đoạt xá, khói đen Phệ Hồn tộc kia cần dùng linh dược và đan dược đối kháng lôi kiếp?
Người này vừa nói ra lời này làm mọi người im lặng, đây không phải chuyện không có khả năng.
- Không, không biết.
Cát Phác Tử cắn răng một cái, ánh mắt kiên định:
- Ta tin tưởng Huyền Diệp nhất định không có bị đoạt xá, sở dĩ hắn phục dụng đan dược và linh dược là vì kiềm chế khói đen đoạt xá.
Vừa dứt lời hắn liền ném đan dược và linh dược vào trong lôi hải.
Lôi đình quá mức khủng bố, đan dược và linh dược lục phẩm bình thường tới gần trung tâm đã bị đánh thành tro bụi.
Cát Phác Tử nhướng mày:
- Không được, lôi điện quá khủng bố, đan dược bình thường không thể tiếp cận.
- Ta đến.
Lúc này Dược lão đột nhiên bước tới, trong tay xuất ra vài gốc linh dược, linh dược vừa xuất hiện, trong hư không lập tức sinh ra khí tức linh dược nhộn nhạo.
- Là linh dược thất giai.
Mọi người kinh hô một tiếng.
Đã thấy Dược lão không chút cau mày ném vài cọng linh dược thất giai vào trong lôi điện.
Linh dược thất giai tự nhiên khác biệt, nó là thiên địa linh vật phải trải qua thiên lôi tẩy lễ mới tồn tại cho nên năng lực chống cự mạnh hơn võ giả nhiều, lập tức rơi vào trong tay Diệp Huyền.
- Là Dược lão.
Diệp Huyền nhận được linh dược, nội tâm hắn ấm áp, hắn cũng có thể cảm nhận được bên ngoài, hiện tại đang ở trong thời khắc mấu chốt nhất, căn bản không thể phân tâm truyền âm, hắn chỉ có thể nhét vài cọng linh dược thất giai vào miệng.
Có vài cọng linh dược thất giai, huyền lực trong người Diệp Huyền đạt được bổ sung và nhanh chóng bắt đầu lột xác, vài cọng linh dược thất giai tuy cường đại nhưng so với năng lượng cần thiết giúp huyền lực lột xác thành huyền nguyên còn chưa đủ.
- Huyền Diệp hắn quả nhiên nuốt linh dược.
Tô Tú Nhất ngưng giọng nói.
- Tốt.
Đôi mắt Dược lão sáng lên, hắn kiên định ném ra một bình sứ vào trong lôi quang.
Bình sứ vừa tiến vào trong lôi quang đã bị đánh tan, mấy viên đan dược tỏa ra khí tức cường đại xuất hiện ở trước mặt mọi người, cho dù vào trong lôi quang nhưng đan dược vẫn tỏa sáng.
Tất cả mọi người hoảng sợ biến sắc:
- Đây là đan dược thất phẩm?
Chỉ có đan dược thất giai mới có khả năng tồn tại trong lôi điện lâu như thế.
Mấy viên đan dược rơi vào trong tay Diệp Huyền và bị hắn nuốt lần nữa, huyền lực trong người điên cuồng lột xác, bành trướng trùng kích và trùng kích mỗi một đạo huyền mạch.
Kế tiếp Đông lão, Cát phó viện trưởng liên tục xuất ra linh dược thất giai trong trữ vật giới chỉ và ném cho Diệp Huyền.
- Các vị có linh dược kính xin duỗi tay viện thủ, Lam Quang học viện sẽ cảm kích.
Nhìn thấy Diệp Huyền tiếp linh dược và nhét vào trong miệng, Cát Phác Tử lập tức quay người nói với các cường giả các thế lực.
Cường giả thế lực khác nhìn nhau nhưng không ai xuất ra linh dược.
Cát Phác Tử cau mày nhìn sang.
Lĩnh đội Hạo Thiên đế quốc Lưu Sâm nói:
- Cát phó viện trưởng, không phải chúng ta không muốn xuất ra linh dược, bởi vì Huyền Diệp quá mức cổ quái, nếu như hắn bị đoạt xá chẳng phải chúng ta tự tạo nghiệt hay sao?
Cát Phác Tử kiên định nói:
- Ta tin tưởng Huyền Diệp không bị đoạt xá.
Lưu Sâm lắc đầu nói:
- Cát phó viện trưởng, chuyện này không phải ngươi tin tưởng có thể cải biến. Ngươi nghĩ lại sẽ hiểu, Huyền Diệp chỉ là Vũ Tôn lục giai, nếu như không có bị đoạt xá thì làm sao nuốt nhiều linh dược như vậy? Vũ Tôn bình thường đã sớm bạo thể mà chết. Cho nên ta có lý do tin tưởng Huyền Diệp đã bị đoạt xá, sở dĩ nuốt đại lượng linh dược là vì Phệ Hồn tộc cần lực lượng chống cự lôi điện.
Dược lão tức giận nói:
- Lưu Sâm, ngươi còn có lương tâm hay không? Chỉ bảo ngươi xuất ra một ít linh ngươi, ngươi không muốn thì thôi, tại sao lại nói Huyền Diệp bị đoạt xá?
Lưu Sâm trầm giọng nói:
- Dược Thành, ngươi đừng tức giận, ta biết rõ tâm tình của ngươi nhưng ngươi cũng không nên tổn hại sự thật, Minh Nguyệt đế quốc Đại cung phụng Tạ Ly cường đại cở nào nhưng hắn vẫn bị đoạt xá, Huyền Diệp chỉ là Vũ Tôn lục giai thì làm sao có thể ngăn cản Phệ Hồn tộc đoạt xá? Chư vị, các ngươi cho rằng thế nào?
Đột nhiên Kiếm Tông Kiếm lão nói:
- Lưu sâm, ngươi không cần nói nhiều, nếu như không có Huyền Diệp khống chế Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, cùng với các cường giả Lam Quang học viện ngăn cản thì chúng ta đã chết rồi, chỉ là vài cọng linh dược mà thôi, vật ngoài thân, cho dù hiện tại không lây ra, chẳng lẽ tiện nghi đám ranh con Huyền Cơ Tông hay sao?
Vừa dứt lời, Kiếm lão lập tức cầm linh dược thất giai trong giới chỉ ném vào trong lôi quang.
Đồng thời hắn nói với hai Vũ Vương còn lại của Kiếm Tông:
- Nếu trên người chúng ta có thì xuất ra đi.
- Vâng.
Hai tên Vũ Vương cũng xuất ra linh dược thất giai ném vào trong lôi điện.
- Kiếm lão nói đúng, vật ngoài thân mà thôi, Huyền Diệp vừa rồi còn cứu chúng ta, xem là thù lao thì sao chứ?
Cường giả Huyền Âm Cốc cũng xuất linh dược.
- Ha ha, Hướng Vấn Thiên ta lần đầu tiên nhìn thấy thiên tài như vậy cho nên vô cùng bội phục.
Hướng Vấn Thiên lĩnh đội Chiến Thần bộ lạc đang bị thương đẫm máu nhưng cười to đầy hào khí, hắn ném linh dược vào trong lôi quang.
Kế tiếp là Cổ Húc phó tông chủ Thần Hải tông cũng không keo kiệt linh dược của mình.
Không thể không nói có thể sống tới bây giờ đều là người nổi bật trong Vũ Vương thất giai, trên người có ít nhất một gốc linh dược thất giai, nhiều thì năm sáu gốc, hội tụ thành dòng sông linh dược rơi vào trong tay Diệp Huyền.
Chỉ có Hạo Thiên đế quốc Lưu Sâm và Bành Tường đến cuối cùng không có hành động, hắn lắc đầu nói:
- Các vị, các ngươi đang trợ Trụ vi ngược ah.
Ánh mắt Cát Phác Tử lạnh buốt:
- Lưu Sâm, không muốn xuất ra linh dược thì câm miệng cho ta, lại nói nhảm một câu thì đừng trách ta không cho ngươi mặt mũi.
- Ngươi. . .
Lưu Sâm biến sắc, lại nhìn sang Tô Tú Nhất bên cạnh nên lập tức im lặng, hắn muốn sống sót còn phải dựa vào cao thủ Lam Quang học viện đấy..
Trong mắt bọn họ mang theo thần thái hưng phấn.
- Có bị đoạt xá hay không ta không biết, hắn thật sự đang ăn đan dược và linh dược, không biết hắn muốn làm cái gì?
- Chẳng lẽ đan dược và linh dược có thể ngăn cản khói đen đoạt xá? Nếu là như vậy chúng ta nên nhanh chóng xuất ra đan dược và linh dược đi.
Cát Phác Tử lập tức mở miệng nói ra, đồng thời hắn xuất ra một lọ đan dược.
Lúc này có người kêu lên:
- Chậm đã, các ngươi có nghĩ tới hay không, có khả năng Huyền Diệp hiện tại đã bị đoạt xá, khói đen Phệ Hồn tộc kia cần dùng linh dược và đan dược đối kháng lôi kiếp?
Người này vừa nói ra lời này làm mọi người im lặng, đây không phải chuyện không có khả năng.
- Không, không biết.
Cát Phác Tử cắn răng một cái, ánh mắt kiên định:
- Ta tin tưởng Huyền Diệp nhất định không có bị đoạt xá, sở dĩ hắn phục dụng đan dược và linh dược là vì kiềm chế khói đen đoạt xá.
Vừa dứt lời hắn liền ném đan dược và linh dược vào trong lôi hải.
Lôi đình quá mức khủng bố, đan dược và linh dược lục phẩm bình thường tới gần trung tâm đã bị đánh thành tro bụi.
Cát Phác Tử nhướng mày:
- Không được, lôi điện quá khủng bố, đan dược bình thường không thể tiếp cận.
- Ta đến.
Lúc này Dược lão đột nhiên bước tới, trong tay xuất ra vài gốc linh dược, linh dược vừa xuất hiện, trong hư không lập tức sinh ra khí tức linh dược nhộn nhạo.
- Là linh dược thất giai.
Mọi người kinh hô một tiếng.
Đã thấy Dược lão không chút cau mày ném vài cọng linh dược thất giai vào trong lôi điện.
Linh dược thất giai tự nhiên khác biệt, nó là thiên địa linh vật phải trải qua thiên lôi tẩy lễ mới tồn tại cho nên năng lực chống cự mạnh hơn võ giả nhiều, lập tức rơi vào trong tay Diệp Huyền.
- Là Dược lão.
Diệp Huyền nhận được linh dược, nội tâm hắn ấm áp, hắn cũng có thể cảm nhận được bên ngoài, hiện tại đang ở trong thời khắc mấu chốt nhất, căn bản không thể phân tâm truyền âm, hắn chỉ có thể nhét vài cọng linh dược thất giai vào miệng.
Có vài cọng linh dược thất giai, huyền lực trong người Diệp Huyền đạt được bổ sung và nhanh chóng bắt đầu lột xác, vài cọng linh dược thất giai tuy cường đại nhưng so với năng lượng cần thiết giúp huyền lực lột xác thành huyền nguyên còn chưa đủ.
- Huyền Diệp hắn quả nhiên nuốt linh dược.
Tô Tú Nhất ngưng giọng nói.
- Tốt.
Đôi mắt Dược lão sáng lên, hắn kiên định ném ra một bình sứ vào trong lôi quang.
Bình sứ vừa tiến vào trong lôi quang đã bị đánh tan, mấy viên đan dược tỏa ra khí tức cường đại xuất hiện ở trước mặt mọi người, cho dù vào trong lôi quang nhưng đan dược vẫn tỏa sáng.
Tất cả mọi người hoảng sợ biến sắc:
- Đây là đan dược thất phẩm?
Chỉ có đan dược thất giai mới có khả năng tồn tại trong lôi điện lâu như thế.
Mấy viên đan dược rơi vào trong tay Diệp Huyền và bị hắn nuốt lần nữa, huyền lực trong người điên cuồng lột xác, bành trướng trùng kích và trùng kích mỗi một đạo huyền mạch.
Kế tiếp Đông lão, Cát phó viện trưởng liên tục xuất ra linh dược thất giai trong trữ vật giới chỉ và ném cho Diệp Huyền.
- Các vị có linh dược kính xin duỗi tay viện thủ, Lam Quang học viện sẽ cảm kích.
Nhìn thấy Diệp Huyền tiếp linh dược và nhét vào trong miệng, Cát Phác Tử lập tức quay người nói với các cường giả các thế lực.
Cường giả thế lực khác nhìn nhau nhưng không ai xuất ra linh dược.
Cát Phác Tử cau mày nhìn sang.
Lĩnh đội Hạo Thiên đế quốc Lưu Sâm nói:
- Cát phó viện trưởng, không phải chúng ta không muốn xuất ra linh dược, bởi vì Huyền Diệp quá mức cổ quái, nếu như hắn bị đoạt xá chẳng phải chúng ta tự tạo nghiệt hay sao?
Cát Phác Tử kiên định nói:
- Ta tin tưởng Huyền Diệp không bị đoạt xá.
Lưu Sâm lắc đầu nói:
- Cát phó viện trưởng, chuyện này không phải ngươi tin tưởng có thể cải biến. Ngươi nghĩ lại sẽ hiểu, Huyền Diệp chỉ là Vũ Tôn lục giai, nếu như không có bị đoạt xá thì làm sao nuốt nhiều linh dược như vậy? Vũ Tôn bình thường đã sớm bạo thể mà chết. Cho nên ta có lý do tin tưởng Huyền Diệp đã bị đoạt xá, sở dĩ nuốt đại lượng linh dược là vì Phệ Hồn tộc cần lực lượng chống cự lôi điện.
Dược lão tức giận nói:
- Lưu Sâm, ngươi còn có lương tâm hay không? Chỉ bảo ngươi xuất ra một ít linh ngươi, ngươi không muốn thì thôi, tại sao lại nói Huyền Diệp bị đoạt xá?
Lưu Sâm trầm giọng nói:
- Dược Thành, ngươi đừng tức giận, ta biết rõ tâm tình của ngươi nhưng ngươi cũng không nên tổn hại sự thật, Minh Nguyệt đế quốc Đại cung phụng Tạ Ly cường đại cở nào nhưng hắn vẫn bị đoạt xá, Huyền Diệp chỉ là Vũ Tôn lục giai thì làm sao có thể ngăn cản Phệ Hồn tộc đoạt xá? Chư vị, các ngươi cho rằng thế nào?
Đột nhiên Kiếm Tông Kiếm lão nói:
- Lưu sâm, ngươi không cần nói nhiều, nếu như không có Huyền Diệp khống chế Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, cùng với các cường giả Lam Quang học viện ngăn cản thì chúng ta đã chết rồi, chỉ là vài cọng linh dược mà thôi, vật ngoài thân, cho dù hiện tại không lây ra, chẳng lẽ tiện nghi đám ranh con Huyền Cơ Tông hay sao?
Vừa dứt lời, Kiếm lão lập tức cầm linh dược thất giai trong giới chỉ ném vào trong lôi quang.
Đồng thời hắn nói với hai Vũ Vương còn lại của Kiếm Tông:
- Nếu trên người chúng ta có thì xuất ra đi.
- Vâng.
Hai tên Vũ Vương cũng xuất ra linh dược thất giai ném vào trong lôi điện.
- Kiếm lão nói đúng, vật ngoài thân mà thôi, Huyền Diệp vừa rồi còn cứu chúng ta, xem là thù lao thì sao chứ?
Cường giả Huyền Âm Cốc cũng xuất linh dược.
- Ha ha, Hướng Vấn Thiên ta lần đầu tiên nhìn thấy thiên tài như vậy cho nên vô cùng bội phục.
Hướng Vấn Thiên lĩnh đội Chiến Thần bộ lạc đang bị thương đẫm máu nhưng cười to đầy hào khí, hắn ném linh dược vào trong lôi quang.
Kế tiếp là Cổ Húc phó tông chủ Thần Hải tông cũng không keo kiệt linh dược của mình.
Không thể không nói có thể sống tới bây giờ đều là người nổi bật trong Vũ Vương thất giai, trên người có ít nhất một gốc linh dược thất giai, nhiều thì năm sáu gốc, hội tụ thành dòng sông linh dược rơi vào trong tay Diệp Huyền.
Chỉ có Hạo Thiên đế quốc Lưu Sâm và Bành Tường đến cuối cùng không có hành động, hắn lắc đầu nói:
- Các vị, các ngươi đang trợ Trụ vi ngược ah.
Ánh mắt Cát Phác Tử lạnh buốt:
- Lưu Sâm, không muốn xuất ra linh dược thì câm miệng cho ta, lại nói nhảm một câu thì đừng trách ta không cho ngươi mặt mũi.
- Ngươi. . .
Lưu Sâm biến sắc, lại nhìn sang Tô Tú Nhất bên cạnh nên lập tức im lặng, hắn muốn sống sót còn phải dựa vào cao thủ Lam Quang học viện đấy..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.