Chương 1424: Dưỡng Hồn Thảo (1)
Ám Ma Sư
14/08/2019
- Loại trận pháp này kết cấu, hẳn là một viễn cổ trận pháp, hơn nữa là dùng trận bàn cùng trận kỳ khởi động, không phải ngay tại chỗ bố trí.
Mấy tức sau, Diệp Huyền liền rõ ràng kết cấu công năng cơ bản, trận pháp này, có thể hoàn toàn chứa đựng một vùng thế giới vào trong đó, hình thành một tiểu không gian độc lập, tuyệt đối không phải một phàm vật, tuy không có chứa công năng công kích, nhưng cấp bậc cao tới bát giai đỉnh phong, khoảng cách cửu giai cũng chỉ một bước.
Viễn cổ trận pháp bực này, cũng không phải người bình thường có thể có được.
Xem ra Nhĩ gia gì kia, xác thực có chút môn đạo.
Trước thăm dò vị trí bản thân một phen, phát hiện không có nguy hiểm gì, Diệp Huyền mới bắt đầu đánh giá võ giả trên sân bãi, những võ giả này trên người trang phục bất đồng, tu vi cũng chênh lệch không đồng đều, từng cái từng cái ánh mắt đều nhìn về phía kiến trúc phía trước, tràn ngập hừng hực.
- Bọn họ đây là đang làm gì?
Huyết Kiếm Vũ Đế mở miệng hỏi.
Kỷ Linh vừa mới chuẩn bị giải thích, chỉ thấy trong kiến trúc kia, đột nhiên đi ra hai tên võ giả, hai người này lưng hùm vai gấu, cả người tỏa ra khí thế đáng sợ, dĩ nhiên đều là Vũ Hoàng tam trọng.
Toàn bộ sân bãi lập tức yên tĩnh lại.
- Chư vị, quy củ của Nhĩ gia ta nghĩ mọi người cũng đều rõ ràng, hai chúng ta sẽ chọn lựa ra người có vận khí ngày hôm nay, xin mọi người chờ.
Một tên Vũ Hoàng trong đó quét một vòng mọi người, sau đó lấy ra một cái hộp gỗ, mở ra.
Coong coong coong coong vù. . .
Chỉ thấy gần mười đạo cầu vồng lập tức từ trong hộp gỗ kia bắn ra, xèo xèo xèo, phảng phất như lưu tinh từ trên trời giáng xuống, dồn dập rơi vào trong đám người.
- Ha ha, ta trúng.
- Ta cướp được thẻ ngọc.
Trong đám người lập tức truyền đến một trận tiếng kích động, chỉ thấy dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, mười tên võ giả kích động xem thẻ ngọc trong tay, từng cái từng cái trên mặt mang theo vẻ mừng như điên.
- Được rồi, xin mời người bắt được thẻ ngọc đi vào, chỉ cần các ngươi có thể hoàn thành vấn đề của Nhĩ gia, liền có thể thu được cơ hội hỏi.
Hai tên Vũ Hoàng liếc nhìn mọi người, xoay người tiến vào trong kiến trúc.
Hai tên Vũ Hoàng kia vừa đi, toàn bộ sân bãi lần thứ hai huyên náo lên.
- Huynh đệ, bán thẻ ngọc cho ta, ta bảo đảm sẽ không để ngươi chịu thiệt.
- Bằng hữu, tu vi của ngươi mới cấp bảy nhất trọng, căn bản không thể hoàn thành yêu cầu của Nhĩ gia, không bằng bán thẻ ngọc cho ta, ngươi cũng có thể thu được không ít chỗ tốt, không lãng phí cơ hội lần này.
Xung quanh hết thảy võ giả, tất cả đều như ong vỡ tổ vọt tới trước mặt mười tên võ giả kia, dồn dập mở miệng nói.
Diệp Huyền thì mặt lộ vẻ nghi hoặc nhìn về phía Kỷ Linh.
Kỷ Linh liền giải thích:
- Diệp thiếu, muốn gặp Nhĩ gia, cũng không phải đơn giản như vậy, đầu tiên là có danh ngạch hạn chế, mỗi ba ngày Nhĩ gia chỉ có thể phân phát mười thẻ ngọc, chỉ có người chiếm được mười chiếc thẻ ngọc này mới có thể tiến vào kiến trúc kia. Nhưng cũng không phải được thẻ ngọc liền nhất định có thể nhìn thấy Nhĩ gia, ở trong kiến trúc trước mặt có nhiều vấn đề, đều là Nhĩ gia lưu lại, chỉ có người chiếm được thẻ ngọc, đồng thời giải quyết vấn đề bên trong, mới có thể nhìn thấy Nhĩ gia, được hắn trả lời vấn đề.
- Vậy nếu như không được thẻ ngọc thì sao?
- Không được thẻ ngọc, vậy cũng chỉ có thể rời đi, chờ hai ngày nữa lại tới, Nhĩ gia mỗi ba ngày đều sẽ phân phát mười chiếc thẻ ngọc, có thể được thẻ ngọc hay không, chỉ có thể nhìn vận may.
- Hừ, giả thần giả quỷ.
Một bên Huyết Kiếm Vũ Đế hừ lạnh một tiếng.
Hắn đường đường Cửu Thiên Vũ Đế, lúc nào thấy người còn cần phiền phức như vậy.
- Vậy ngày hôm nay chúng ta chẳng phải là không thấy được đối phương rồi?
Diệp Huyền cau mày hỏi, bọn họ không được thẻ ngọc a.
- Trên lý thuyết là như vậy, thế nhưng chúng ta có thể tìm người khác mua, Diệp thiếu đi theo ta.
Kỷ Linh mang theo Diệp Huyền cùng Huyết Kiếm Vũ Đế xâm nhập đoàn người, chỉ chốc lát sau đi tới trước một lão giả ăn mặc rách nát.
- Lão Lưu, ngày hôm nay vận khí không tệ a.
Kỷ Linh nhìn lão giả kia mỉm cười nói.
Lão giả nhìn thấy Kỷ Linh, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhếch miệng cười nói:
- Tại sao là tiểu tử ngươi, ta nhớ có hơn một năm chưa thấy ngươi a? Nghe nói ngươi trúng độc, làm sao, độc trên người đã giải?
- Hừm, đã giải.
Lão giả kia cùng Kỷ Linh hiển nhiên khá quen thuộc, hai người rất nhanh bắt đầu trò chuyện.
Diệp Huyền cùng Huyết Kiếm Vũ Đế đứng ở một bên không nói gì, mà trong lòng hai người cũng âm thầm nghi hoặc.
Bọn họ vừa nãy xem rất rõ ràng, lão giả này trước cũng không có được thẻ ngọc, nhưng nếu Kỷ Linh tìm tới đối phương, trong này tất có nguyên do.
Quả nhiên hàn huyên chốc lát, Kỷ Linh liền mở miệng:
- Lão Lưu, bằng hữu ta muốn gặp Nhĩ gia, ngươi có bao nhiêu thẻ ngọc, bán cho ta một khối đi.
- Bằng hữu ngươi muốn tìm Nhĩ gia?
Lão giả kia liếc nhìn Diệp Huyền cùng Huyết Kiếm Vũ Đế, cẩn thận xem kỹ một hồi, cuối cùng duỗi ra một ngón tay.
- Không có vấn đề, một ngàn Huyền Thạch trung phẩm, cho ngươi một khối thẻ ngọc, này vẫn là xem ở trên mặt mũi của của ngươi.
Kỷ Linh nhìn về phía Diệp Huyền, mở miệng nói:
- Diệp thiếu. . .
Trước hắn vì xem bệnh, Huyền Thạch trên người căn bản tiêu thất thất bát bát, còn thiếu nợ người ta, đừng nói một ngàn Huyền Thạch trung phẩm, mười khối Huyền Thạch trung phẩm cũng không bỏ ra nổi.
Diệp Huyền nhìn Huyết Kiếm Vũ Đế gật đầu một cái, lúc này Huyết Kiếm Vũ Đế lấy ra một ngàn Huyền Thạch trung phẩm, giao cho lão giả kia.
Lão giả kia cầm Huyền Thạch trung phẩm, rất nhanh thì biến mất ở trong đám người.
Kỷ Linh ở một bên giải thích:
- Diệp thiếu, lão Lưu là chuyên môn làm dịch vụ này, hắn mỗi ngày đều có không ít thủ hạ ở chỗ này chờ thẻ ngọc, lại bán thẻ ngọc cho người cần, bình thường người trong Tam Cửu Đại Đạo có việc cần tìm Nhĩ gia, đều sẽ từ chỗ lão Lưu mua thẻ ngọc.
- Chẳng lẽ Nhĩ gia kia không quản cái này?
- Tự nhiên mặc kệ.
Kỷ Linh lắc đầu nói:
- Nhĩ gia gặp người, chỉ xem có thể giải quyết vấn đề của hắn hay không, còn thẻ ngọc từ đâu tới, căn bản không quản.
Hơi chờ chốc lát, lão giả dơ bẩn kia quả nhiên lại chen trở về, giao một chiếc thẻ ngọc cho Kỷ Linh.
- Tiện nghi tiểu tử ngươi, vừa nãy có người ra giá cả gấp đôi, ta cũng không bán.
- Đa tạ, lần sau ta mời ngươi uống rượu.
Kỷ Linh cười nói.
- Mau mau vào đi thôi.
Lão giả vung vung tay.
Mấy tức sau, Diệp Huyền liền rõ ràng kết cấu công năng cơ bản, trận pháp này, có thể hoàn toàn chứa đựng một vùng thế giới vào trong đó, hình thành một tiểu không gian độc lập, tuyệt đối không phải một phàm vật, tuy không có chứa công năng công kích, nhưng cấp bậc cao tới bát giai đỉnh phong, khoảng cách cửu giai cũng chỉ một bước.
Viễn cổ trận pháp bực này, cũng không phải người bình thường có thể có được.
Xem ra Nhĩ gia gì kia, xác thực có chút môn đạo.
Trước thăm dò vị trí bản thân một phen, phát hiện không có nguy hiểm gì, Diệp Huyền mới bắt đầu đánh giá võ giả trên sân bãi, những võ giả này trên người trang phục bất đồng, tu vi cũng chênh lệch không đồng đều, từng cái từng cái ánh mắt đều nhìn về phía kiến trúc phía trước, tràn ngập hừng hực.
- Bọn họ đây là đang làm gì?
Huyết Kiếm Vũ Đế mở miệng hỏi.
Kỷ Linh vừa mới chuẩn bị giải thích, chỉ thấy trong kiến trúc kia, đột nhiên đi ra hai tên võ giả, hai người này lưng hùm vai gấu, cả người tỏa ra khí thế đáng sợ, dĩ nhiên đều là Vũ Hoàng tam trọng.
Toàn bộ sân bãi lập tức yên tĩnh lại.
- Chư vị, quy củ của Nhĩ gia ta nghĩ mọi người cũng đều rõ ràng, hai chúng ta sẽ chọn lựa ra người có vận khí ngày hôm nay, xin mọi người chờ.
Một tên Vũ Hoàng trong đó quét một vòng mọi người, sau đó lấy ra một cái hộp gỗ, mở ra.
Coong coong coong coong vù. . .
Chỉ thấy gần mười đạo cầu vồng lập tức từ trong hộp gỗ kia bắn ra, xèo xèo xèo, phảng phất như lưu tinh từ trên trời giáng xuống, dồn dập rơi vào trong đám người.
- Ha ha, ta trúng.
- Ta cướp được thẻ ngọc.
Trong đám người lập tức truyền đến một trận tiếng kích động, chỉ thấy dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, mười tên võ giả kích động xem thẻ ngọc trong tay, từng cái từng cái trên mặt mang theo vẻ mừng như điên.
- Được rồi, xin mời người bắt được thẻ ngọc đi vào, chỉ cần các ngươi có thể hoàn thành vấn đề của Nhĩ gia, liền có thể thu được cơ hội hỏi.
Hai tên Vũ Hoàng liếc nhìn mọi người, xoay người tiến vào trong kiến trúc.
Hai tên Vũ Hoàng kia vừa đi, toàn bộ sân bãi lần thứ hai huyên náo lên.
- Huynh đệ, bán thẻ ngọc cho ta, ta bảo đảm sẽ không để ngươi chịu thiệt.
- Bằng hữu, tu vi của ngươi mới cấp bảy nhất trọng, căn bản không thể hoàn thành yêu cầu của Nhĩ gia, không bằng bán thẻ ngọc cho ta, ngươi cũng có thể thu được không ít chỗ tốt, không lãng phí cơ hội lần này.
Xung quanh hết thảy võ giả, tất cả đều như ong vỡ tổ vọt tới trước mặt mười tên võ giả kia, dồn dập mở miệng nói.
Diệp Huyền thì mặt lộ vẻ nghi hoặc nhìn về phía Kỷ Linh.
Kỷ Linh liền giải thích:
- Diệp thiếu, muốn gặp Nhĩ gia, cũng không phải đơn giản như vậy, đầu tiên là có danh ngạch hạn chế, mỗi ba ngày Nhĩ gia chỉ có thể phân phát mười thẻ ngọc, chỉ có người chiếm được mười chiếc thẻ ngọc này mới có thể tiến vào kiến trúc kia. Nhưng cũng không phải được thẻ ngọc liền nhất định có thể nhìn thấy Nhĩ gia, ở trong kiến trúc trước mặt có nhiều vấn đề, đều là Nhĩ gia lưu lại, chỉ có người chiếm được thẻ ngọc, đồng thời giải quyết vấn đề bên trong, mới có thể nhìn thấy Nhĩ gia, được hắn trả lời vấn đề.
- Vậy nếu như không được thẻ ngọc thì sao?
- Không được thẻ ngọc, vậy cũng chỉ có thể rời đi, chờ hai ngày nữa lại tới, Nhĩ gia mỗi ba ngày đều sẽ phân phát mười chiếc thẻ ngọc, có thể được thẻ ngọc hay không, chỉ có thể nhìn vận may.
- Hừ, giả thần giả quỷ.
Một bên Huyết Kiếm Vũ Đế hừ lạnh một tiếng.
Hắn đường đường Cửu Thiên Vũ Đế, lúc nào thấy người còn cần phiền phức như vậy.
- Vậy ngày hôm nay chúng ta chẳng phải là không thấy được đối phương rồi?
Diệp Huyền cau mày hỏi, bọn họ không được thẻ ngọc a.
- Trên lý thuyết là như vậy, thế nhưng chúng ta có thể tìm người khác mua, Diệp thiếu đi theo ta.
Kỷ Linh mang theo Diệp Huyền cùng Huyết Kiếm Vũ Đế xâm nhập đoàn người, chỉ chốc lát sau đi tới trước một lão giả ăn mặc rách nát.
- Lão Lưu, ngày hôm nay vận khí không tệ a.
Kỷ Linh nhìn lão giả kia mỉm cười nói.
Lão giả nhìn thấy Kỷ Linh, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhếch miệng cười nói:
- Tại sao là tiểu tử ngươi, ta nhớ có hơn một năm chưa thấy ngươi a? Nghe nói ngươi trúng độc, làm sao, độc trên người đã giải?
- Hừm, đã giải.
Lão giả kia cùng Kỷ Linh hiển nhiên khá quen thuộc, hai người rất nhanh bắt đầu trò chuyện.
Diệp Huyền cùng Huyết Kiếm Vũ Đế đứng ở một bên không nói gì, mà trong lòng hai người cũng âm thầm nghi hoặc.
Bọn họ vừa nãy xem rất rõ ràng, lão giả này trước cũng không có được thẻ ngọc, nhưng nếu Kỷ Linh tìm tới đối phương, trong này tất có nguyên do.
Quả nhiên hàn huyên chốc lát, Kỷ Linh liền mở miệng:
- Lão Lưu, bằng hữu ta muốn gặp Nhĩ gia, ngươi có bao nhiêu thẻ ngọc, bán cho ta một khối đi.
- Bằng hữu ngươi muốn tìm Nhĩ gia?
Lão giả kia liếc nhìn Diệp Huyền cùng Huyết Kiếm Vũ Đế, cẩn thận xem kỹ một hồi, cuối cùng duỗi ra một ngón tay.
- Không có vấn đề, một ngàn Huyền Thạch trung phẩm, cho ngươi một khối thẻ ngọc, này vẫn là xem ở trên mặt mũi của của ngươi.
Kỷ Linh nhìn về phía Diệp Huyền, mở miệng nói:
- Diệp thiếu. . .
Trước hắn vì xem bệnh, Huyền Thạch trên người căn bản tiêu thất thất bát bát, còn thiếu nợ người ta, đừng nói một ngàn Huyền Thạch trung phẩm, mười khối Huyền Thạch trung phẩm cũng không bỏ ra nổi.
Diệp Huyền nhìn Huyết Kiếm Vũ Đế gật đầu một cái, lúc này Huyết Kiếm Vũ Đế lấy ra một ngàn Huyền Thạch trung phẩm, giao cho lão giả kia.
Lão giả kia cầm Huyền Thạch trung phẩm, rất nhanh thì biến mất ở trong đám người.
Kỷ Linh ở một bên giải thích:
- Diệp thiếu, lão Lưu là chuyên môn làm dịch vụ này, hắn mỗi ngày đều có không ít thủ hạ ở chỗ này chờ thẻ ngọc, lại bán thẻ ngọc cho người cần, bình thường người trong Tam Cửu Đại Đạo có việc cần tìm Nhĩ gia, đều sẽ từ chỗ lão Lưu mua thẻ ngọc.
- Chẳng lẽ Nhĩ gia kia không quản cái này?
- Tự nhiên mặc kệ.
Kỷ Linh lắc đầu nói:
- Nhĩ gia gặp người, chỉ xem có thể giải quyết vấn đề của hắn hay không, còn thẻ ngọc từ đâu tới, căn bản không quản.
Hơi chờ chốc lát, lão giả dơ bẩn kia quả nhiên lại chen trở về, giao một chiếc thẻ ngọc cho Kỷ Linh.
- Tiện nghi tiểu tử ngươi, vừa nãy có người ra giá cả gấp đôi, ta cũng không bán.
- Đa tạ, lần sau ta mời ngươi uống rượu.
Kỷ Linh cười nói.
- Mau mau vào đi thôi.
Lão giả vung vung tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.