Chương 1813: Khó mà tin nổi (2)
Ám Ma Sư
14/08/2019
Nếu như nói Độc Cô Đan Đế diễn biến là một mảnh núi rừng, như vậy Huyền Quang Các Luyện Dược Sư, diễn hóa chính là một thế giới.
Chuyện này quả thật không ở một cấp độ.
Khiến người ta giật mình nhất, vẫn là cảnh tượng trong thành trì kia, mỗi một người đi đường, dáng dấp, trang phục, thần thái, đều tuyệt nhiên không giống, nam nữ già trẻ, giới tính bất nhất.
- Các ngươi xem bé trai kia cùng thư sinh.
Đột nhiên, một tên Vũ Đế kinh ngạc thốt lên, chỉ về một góc của phố xá sầm uất.
Mọi người dồn dập nhìn lại, nhãn lực của cường giả Vũ Hoàng, Vũ Đế, đó là hết sức kinh người, ngay lập tức nhìn thấy ở góc nhỏ có một lão giả.
Lão giả kia, mặt mũi nhăn nheo, đang vất vả đẩy một chiếc xe đẩy, mà trên xe đẩy thì ngồi một đứa bé trai, trong tay bé trai cầm một xâu kẹo hồ lô, đang từng miếng từng miếng ăn, thậm chí còn chảy xuống ngụm nước, nhỏ ở dây chuyền trên cổ hắn, thấm ướt cổ áo.
Toàn bộ cảnh tượng, rất sống động, hoàn toàn dùng hỏa diễm nghĩ vật thể hiện ra.
Càng làm cho mọi người giật mình, vẫn là một thư sinh ven đường, thư sinh kia đầu đội khăn, tay nâng sách, ngồi ở trên bậc thang đọc diễn cảm.
- Đạo đức kinh!
Một ít cường giả Vũ Đế nhị trọng ngưng thần nhìn tới, thậm chí có thể nhìn thấy chữ trên sách.
- Hí!
Thời khắc này, toàn trường vang lên thanh âm hít khí lạnh, tất cả mọi người đều trợn to hai mắt, khiếp sợ nhìn thần tích, vẻ mặt khó mà tin nổi.
Trời ạ, đây thật sự là nghĩ hóa ra sao? Chuyện này căn bản là thần tích a.
Tất cả mọi người đều khiếp sợ không thể tự khống chế, kinh hãi nhìn Diệp Huyền, chỉ cảm thấy hoàn toàn không có thể hiểu được.
Cõi đời này, dĩ nhiên có người như vậy, có thể diễn biến hỏa diễm thành mức độ như vậy.
Những Vũ Đế nhị trọng kia, từng cái từng cái ngây người như phỗng, khiếp sợ đến con ngươi muốn rơi xuống, bọn họ không thể nào hiểu được, Diệp Huyền là làm sao làm được, ngay cả chữ trên một quyển sách cũng rõ ràng diễn biến, này thậm chí vượt qua cực hạn thị lực của bọn họ.
Còn một ít Luyện Dược Sư ở đây, càng trố mắt ngoác mồm, mỗi một người bọn hắn, cũng có thể được xưng là cao thủ khống hỏa, nhưng mà so sánh với Diệp Huyền, vậy thì như Hạo Nguyệt cùng ánh huỳnh quang, tảng đá cùng kim cương khác biệt, căn bản không thể dùng đạo lý đến cân nhắc.
Đây vẫn còn là người ư? Ông trời, đây thật sự là một tên Luyện Dược Sư biến hóa ra, không phải hỏa diễm chi thần, hiển hiện thần tích của hắn sao?
Nhìn mọi người từng cái từng cái khiếp sợ, ánh mắt của Diệp Huyền nghiêm nghị, ở trong ngọn lửa ngẩng đầu lạnh lùng nói:
- Chư vị, mọi người cảm thấy năng lực khống hỏa của ta như thế nào? Vị Độc Cô Đan Đế này, ngươi cảm thấy thế nào?
Dưới thanh âm ầm ầm, lúc này mọi người mới dồn dập từ trong kinh hãi phục hồi tinh thần lại, ánh mắt nhìn Diệp Huyền, đã triệt để thuyết phục.
Vẻ mặt của Độc Cô Đan Đế nguyên bản tự đắc lúc này lại tái xanh, vẻ mặt kinh sợ.
- Hừ, hỏa diễm nghĩ vật chỉ là khúc nhạc dạo, trọng yếu nhất, vẫn là xem hỏa diễm của ai có thể ở trong quyết đấu hoàn hảo, diệt cho ta.
Độc Cô Đan Đế nộ quát một tiếng, trong mắt lướt qua một tia lạnh lùng nghiêm nghị, hống, tiếng rồng ngâm vang vọng thiên địa, chỉ thấy trong rừng núi Độc Cô Đan Đế diễn biến, Xích Văn Man Long đột nhiên phóng lên trời, cả người tỏa ra lực lượng hỏa diễm đáng sợ, giương nanh múa vuốt, oanh kích về phía thành trì Nhân loại mà Diệp Huyền diễn biến.
- Thành trì tinh diệu nữa có thể làm sao, phá đi!
Trong đầu Độc Cô Đan Đế bắn ra một luồng Huyền Thức mạnh mẽ, chỉ thấy khí tức trên người cự long nhanh chóng kéo lên, cho khán giả ở đây một loại cảm giác nghẹn thở.
- Một con súc sinh mà thôi, cũng muốn diệt thành trì của ta?
Diệp Huyền ở dưới lực lượng hỏa diễm chèn ép, vẻ mặt bất biến, cười lạnh một tiếng, chỉ thấy từ thành trì, trong phủ thành chủ, đột nhiên bay ra một tên Vũ Đế Nhân loại.
Vũ Đế này, trên người mặc áo giáp màu tím, tay cầm một thanh chiến đao, một đao bổ vào trên người Xích Văn Man Long, ầm một tiếng, sóng gợn kịch liệt bao phủ, mặt biển sóng lớn chập trùng, Vũ Đế Nhân loại tuy nhỏ bé, nhưng cũng hung hăng chặn lại Xích Văn Man Long tập kích.
Tiếp theo một luồng khí tức hỏa diễm khủng bố bao phủ ra, xung quanh rất nhiều khán giả dồn dập lùi về sau, trong đó một ít tu vi mới ở Vũ Hoàng, không khỏi rên lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch.
- Cái gì? Dĩ nhiên chặn lại công kích của ta?
Độc Cô Đan Đế hơi thay đổi sắc mặt, vừa nãy giao chiến, ở bề ngoài là Diệp Huyền khống chế Vũ Đế hình người cùng hắn khống chế Xích Văn Man Long giao chiến, trên thực tế so đấu, là lực lượng khống chế hỏa diễm của hai người.
Mà Chân Dương Hỏa của hắn, dĩ nhiên không có nổ nát Tử Thương Viêm của đối phương, điều này làm cho hắn cảm thấy khó có thể tin.
- Ta liền không tin, chỉ là Tử Thương Viêm, cũng có thể ngăn cản Chân Dương Hỏa của ta.
- Phần Thiên quyết!
- Chân Dương vô song!
Khí tức trên người Xích Văn Man Long đột nhiên tăng vọt, ngay cả mảnh núi rừng mà Độc Cô Đan Đế khống chế cũng có chút bất ổn cùng mơ hồ, một loại khí tức quét sạch tứ phương, phần diệt tất cả bao phủ ở trên quãng trường Thiên Vẫn bí cảnh.
- Là Phần Thiên quyết, công pháp khống hỏa Vương phẩm cao cấp!
- Gia hỏa Huyền Quang Các muốn xui xẻo rồi, Chân Dương Hỏa chính là Địa Hỏa xếp hạng thứ năm, cộng thêm Phần Thiên quyết, người này bằng vào Tử Thương Viêm căn bản là không có cách chống đối.
- Đáng tiếc, trình độ khống hỏa của hắn cao đến đâu, ở trên cường độ, cũng không cách nào để Tử Thương Viêm xếp thứ mười ba đạt đến mức độ của Chân Dương Hỏa xếp hạng thứ năm.
Mọi người dồn dập kinh ngạc thốt lên, thay Diệp Huyền cảm thấy tiếc hận.
Lúc trước Diệp Huyền triển lộ ra tài nghệ khống hỏa, đã triệt để thuyết phục tất cả mọi người ở đây, thế nhưng bằng vào tài nghệ khống hỏa vô dụng, cuối cùng so đấu, vẫn là cường độ hỏa diễm.
Mà ở trên cường độ hỏa diễm, Tử Thương Viêm cùng Chân Dương Hỏa cách biệt thực sự quá xa.
Ánh mắt của Diệp Huyền cũng ngưng lại, Tử Thương Viêm của hắn, xếp hạng quá thấp, lúc trước coi như ở dưới khoáng thạch thần bí tăng lên rất nhiều, nhưng cũng chỉ đạt đến thứ năm, thứ sáu, muốn một lần đánh bại Chân Dương Hỏa, xác thực là có một ít độ khó.
- Hống!
Lúc này, Xích Văn Man Long giương nanh múa vuốt, hung hăng bá đạo, nương theo Độc Cô Đan Đế rống to, điên cuồng tấn công xuống.
- Trò mèo.
Trong lòng Diệp Huyền xoay chuyển, cười lạnh một tiếng, chợt ...
- Ầm!
Chuyện này quả thật không ở một cấp độ.
Khiến người ta giật mình nhất, vẫn là cảnh tượng trong thành trì kia, mỗi một người đi đường, dáng dấp, trang phục, thần thái, đều tuyệt nhiên không giống, nam nữ già trẻ, giới tính bất nhất.
- Các ngươi xem bé trai kia cùng thư sinh.
Đột nhiên, một tên Vũ Đế kinh ngạc thốt lên, chỉ về một góc của phố xá sầm uất.
Mọi người dồn dập nhìn lại, nhãn lực của cường giả Vũ Hoàng, Vũ Đế, đó là hết sức kinh người, ngay lập tức nhìn thấy ở góc nhỏ có một lão giả.
Lão giả kia, mặt mũi nhăn nheo, đang vất vả đẩy một chiếc xe đẩy, mà trên xe đẩy thì ngồi một đứa bé trai, trong tay bé trai cầm một xâu kẹo hồ lô, đang từng miếng từng miếng ăn, thậm chí còn chảy xuống ngụm nước, nhỏ ở dây chuyền trên cổ hắn, thấm ướt cổ áo.
Toàn bộ cảnh tượng, rất sống động, hoàn toàn dùng hỏa diễm nghĩ vật thể hiện ra.
Càng làm cho mọi người giật mình, vẫn là một thư sinh ven đường, thư sinh kia đầu đội khăn, tay nâng sách, ngồi ở trên bậc thang đọc diễn cảm.
- Đạo đức kinh!
Một ít cường giả Vũ Đế nhị trọng ngưng thần nhìn tới, thậm chí có thể nhìn thấy chữ trên sách.
- Hí!
Thời khắc này, toàn trường vang lên thanh âm hít khí lạnh, tất cả mọi người đều trợn to hai mắt, khiếp sợ nhìn thần tích, vẻ mặt khó mà tin nổi.
Trời ạ, đây thật sự là nghĩ hóa ra sao? Chuyện này căn bản là thần tích a.
Tất cả mọi người đều khiếp sợ không thể tự khống chế, kinh hãi nhìn Diệp Huyền, chỉ cảm thấy hoàn toàn không có thể hiểu được.
Cõi đời này, dĩ nhiên có người như vậy, có thể diễn biến hỏa diễm thành mức độ như vậy.
Những Vũ Đế nhị trọng kia, từng cái từng cái ngây người như phỗng, khiếp sợ đến con ngươi muốn rơi xuống, bọn họ không thể nào hiểu được, Diệp Huyền là làm sao làm được, ngay cả chữ trên một quyển sách cũng rõ ràng diễn biến, này thậm chí vượt qua cực hạn thị lực của bọn họ.
Còn một ít Luyện Dược Sư ở đây, càng trố mắt ngoác mồm, mỗi một người bọn hắn, cũng có thể được xưng là cao thủ khống hỏa, nhưng mà so sánh với Diệp Huyền, vậy thì như Hạo Nguyệt cùng ánh huỳnh quang, tảng đá cùng kim cương khác biệt, căn bản không thể dùng đạo lý đến cân nhắc.
Đây vẫn còn là người ư? Ông trời, đây thật sự là một tên Luyện Dược Sư biến hóa ra, không phải hỏa diễm chi thần, hiển hiện thần tích của hắn sao?
Nhìn mọi người từng cái từng cái khiếp sợ, ánh mắt của Diệp Huyền nghiêm nghị, ở trong ngọn lửa ngẩng đầu lạnh lùng nói:
- Chư vị, mọi người cảm thấy năng lực khống hỏa của ta như thế nào? Vị Độc Cô Đan Đế này, ngươi cảm thấy thế nào?
Dưới thanh âm ầm ầm, lúc này mọi người mới dồn dập từ trong kinh hãi phục hồi tinh thần lại, ánh mắt nhìn Diệp Huyền, đã triệt để thuyết phục.
Vẻ mặt của Độc Cô Đan Đế nguyên bản tự đắc lúc này lại tái xanh, vẻ mặt kinh sợ.
- Hừ, hỏa diễm nghĩ vật chỉ là khúc nhạc dạo, trọng yếu nhất, vẫn là xem hỏa diễm của ai có thể ở trong quyết đấu hoàn hảo, diệt cho ta.
Độc Cô Đan Đế nộ quát một tiếng, trong mắt lướt qua một tia lạnh lùng nghiêm nghị, hống, tiếng rồng ngâm vang vọng thiên địa, chỉ thấy trong rừng núi Độc Cô Đan Đế diễn biến, Xích Văn Man Long đột nhiên phóng lên trời, cả người tỏa ra lực lượng hỏa diễm đáng sợ, giương nanh múa vuốt, oanh kích về phía thành trì Nhân loại mà Diệp Huyền diễn biến.
- Thành trì tinh diệu nữa có thể làm sao, phá đi!
Trong đầu Độc Cô Đan Đế bắn ra một luồng Huyền Thức mạnh mẽ, chỉ thấy khí tức trên người cự long nhanh chóng kéo lên, cho khán giả ở đây một loại cảm giác nghẹn thở.
- Một con súc sinh mà thôi, cũng muốn diệt thành trì của ta?
Diệp Huyền ở dưới lực lượng hỏa diễm chèn ép, vẻ mặt bất biến, cười lạnh một tiếng, chỉ thấy từ thành trì, trong phủ thành chủ, đột nhiên bay ra một tên Vũ Đế Nhân loại.
Vũ Đế này, trên người mặc áo giáp màu tím, tay cầm một thanh chiến đao, một đao bổ vào trên người Xích Văn Man Long, ầm một tiếng, sóng gợn kịch liệt bao phủ, mặt biển sóng lớn chập trùng, Vũ Đế Nhân loại tuy nhỏ bé, nhưng cũng hung hăng chặn lại Xích Văn Man Long tập kích.
Tiếp theo một luồng khí tức hỏa diễm khủng bố bao phủ ra, xung quanh rất nhiều khán giả dồn dập lùi về sau, trong đó một ít tu vi mới ở Vũ Hoàng, không khỏi rên lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch.
- Cái gì? Dĩ nhiên chặn lại công kích của ta?
Độc Cô Đan Đế hơi thay đổi sắc mặt, vừa nãy giao chiến, ở bề ngoài là Diệp Huyền khống chế Vũ Đế hình người cùng hắn khống chế Xích Văn Man Long giao chiến, trên thực tế so đấu, là lực lượng khống chế hỏa diễm của hai người.
Mà Chân Dương Hỏa của hắn, dĩ nhiên không có nổ nát Tử Thương Viêm của đối phương, điều này làm cho hắn cảm thấy khó có thể tin.
- Ta liền không tin, chỉ là Tử Thương Viêm, cũng có thể ngăn cản Chân Dương Hỏa của ta.
- Phần Thiên quyết!
- Chân Dương vô song!
Khí tức trên người Xích Văn Man Long đột nhiên tăng vọt, ngay cả mảnh núi rừng mà Độc Cô Đan Đế khống chế cũng có chút bất ổn cùng mơ hồ, một loại khí tức quét sạch tứ phương, phần diệt tất cả bao phủ ở trên quãng trường Thiên Vẫn bí cảnh.
- Là Phần Thiên quyết, công pháp khống hỏa Vương phẩm cao cấp!
- Gia hỏa Huyền Quang Các muốn xui xẻo rồi, Chân Dương Hỏa chính là Địa Hỏa xếp hạng thứ năm, cộng thêm Phần Thiên quyết, người này bằng vào Tử Thương Viêm căn bản là không có cách chống đối.
- Đáng tiếc, trình độ khống hỏa của hắn cao đến đâu, ở trên cường độ, cũng không cách nào để Tử Thương Viêm xếp thứ mười ba đạt đến mức độ của Chân Dương Hỏa xếp hạng thứ năm.
Mọi người dồn dập kinh ngạc thốt lên, thay Diệp Huyền cảm thấy tiếc hận.
Lúc trước Diệp Huyền triển lộ ra tài nghệ khống hỏa, đã triệt để thuyết phục tất cả mọi người ở đây, thế nhưng bằng vào tài nghệ khống hỏa vô dụng, cuối cùng so đấu, vẫn là cường độ hỏa diễm.
Mà ở trên cường độ hỏa diễm, Tử Thương Viêm cùng Chân Dương Hỏa cách biệt thực sự quá xa.
Ánh mắt của Diệp Huyền cũng ngưng lại, Tử Thương Viêm của hắn, xếp hạng quá thấp, lúc trước coi như ở dưới khoáng thạch thần bí tăng lên rất nhiều, nhưng cũng chỉ đạt đến thứ năm, thứ sáu, muốn một lần đánh bại Chân Dương Hỏa, xác thực là có một ít độ khó.
- Hống!
Lúc này, Xích Văn Man Long giương nanh múa vuốt, hung hăng bá đạo, nương theo Độc Cô Đan Đế rống to, điên cuồng tấn công xuống.
- Trò mèo.
Trong lòng Diệp Huyền xoay chuyển, cười lạnh một tiếng, chợt ...
- Ầm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.