Chương 1328: Nợ cũ không toán (2)
Ám Ma Sư
14/08/2019
Mí mắt đám người Lâm Quang Nguyên đều không tự chủ được nhảy một cái.
- Các hạ sát tính thật lớn a.
Diệp Huyền lạnh lùng nói.
- Chuyện này, không có quan hệ gì tới ngươi, lập tức rời đi, ta có thể tha cho ngươi khỏi chết.
Vũ Hoàng tóc nâu mặt âm trầm lạnh giọng nói.
Diệp Huyền xì cười một tiếng:
- Tha ta khỏi chết? Các hạ khẩu khí thật lớn, ta ngược lại muốn xem xem, ngươi làm sao tha ta bất tử.
Đám người Lâm Quang Nguyên đều sửng sốt, bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới, Vũ Hoàng tóc nâu kia dĩ nhiên sẽ để Diệp Huyền rời đi, càng làm cho bọn họ không nghĩ tới chính là, Diệp Huyền dĩ nhiên sẽ trả lời như vậy?
Cơ hội tốt như vậy, tại sao hắn không rời đi, còn muốn cùng đối phương liều mạng, này không phải là tìm chết sao.
Vũ Hoàng tóc nâu híp mắt, một tia hàn mang đột nhiên phóng thích:
- Xem ra ngươi muốn cùng lão phu đối nghịch?
- Cùng ngươi đối nghịch? Ngươi thực sự là quá thiếp vàng trên mặt mình, lần trước ngươi bắt linh sủng của ta, nợ cũ còn không tính toán, lần này ngươi lại truy sát bằng hữu của ta, nếu thiếu gia ta không giết ngươi, ngươi để thiếu gia ta vào đâu?
Diệp Huyền rút ra Tài Quyết Chi Kiếm, từ tốn nói.
- Tiểu tử thật cuồng vọng, vậy lão phu liền nhìn, hôm nay ngươi làm sao giết ta.
Vũ Hoàng tóc nâu cũng nổi giận, Huyền Nguyên trên người chảy xuôi, hình thành một luồng Huyền Nguyên bão táp vô hình:
- Lần trước lão phu không thể giết chết ngươi, hôm nay liền ở ngay đây giải quyết.
Dứt tiếng, Vũ Hoàng tóc nâu kia đột nhiên ra tay.
Ầm!
Thạch châu lăng không bay lên, hoa văn huyền diệu tối nghĩa đột nhiên loé lên, như một vầng mặt trời chói chang, thả ra ánh sáng không gì sánh kịp, những ánh sáng này từng tia từng sợi, dập dờn trong lúc đó hư không không ngừng rung động, bao phủ về phía Diệp Huyền.
- Không tốt.
Đám người Lâm Quang Nguyên kinh hãi đến biến sắc.
- Diệp thiếu, ngươi đi mau, đây là dị bảo của đối phương, có thể chế tạo ra không gian ràng buộc đáng sợ, trước chúng ta dựa vào một viên Xích Quang Châu mới vọt ra, ngươi tuyệt đối không nên để tia sáng này ràng buộc.
Lâm Quang Nguyên một bên kinh thanh kêu to, một bên liền lấy ra vũ khí của mình, chuẩn bị ra tay.
- Đừng nhúc nhích, để cho ta tới.
Diệp Huyền ngăn cản đám người Lâm Quang Nguyên, ở dưới ánh mắt hãi nhiên của mọi người, dĩ nhiên không né tránh thạch châu kia dập dờn ra ánh sáng, trái lại chủ động bước vào vùng hư không đó.
Vù!
Diệp Huyền chỉ cảm giác hư không quanh thân mình tất cả đều đọng lại, phảng phất như rơi vào một không gian khác, có loại cảm giác nửa bước khó đi.
- Quả nhiên là thuộc tính lĩnh vực.
Trong lòng Diệp Huyền khiếp sợ, đồng thời cũng đại hỉ.
Lần trước đó thời điểm hắn cùng Vũ Hoàng tóc nâu này giao thủ, cũng đã cảm nhận được thạch châu của đối phương có thể chế tạo ra lĩnh vực tương tự Cửu Thiên Vũ Đế.
Chỉ là lần trước tu vi của Diệp Huyền mới cấp bảy nhị trọng đỉnh phong, bởi vì không có đột phá Vũ Hoàng, cho nên đối với áo nghĩa không gian nắm giữ không nhiều, chỉ có thể bị động phòng ngự, hơn nữa đối với cái gọi là lĩnh vực cũng chỉ là suy đoán.
Nhưng hôm nay hắn đã đột phá đến Vũ Hoàng, luận nắm giữ đối với áo nghĩa không gian, so với kiếp trước còn lợi hại hơn, tự nhiên một hồi liền cảm thụ ra, cái ràng buộc mình kia, tuyệt đối chính là lĩnh vực.
Cái thạch châu này, dĩ nhiên thật có thể mô phỏng ra lĩnh vực của Cửu Thiên Vũ Đế, điều này làm cho Diệp Huyền không khỏi mừng như điên.
Cửu Thiên Vũ Đế vì sao đáng sợ như thế? Ngày cả Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong cũng không phải đối thủ của bọn họ? Cũng là bởi vì bọn họ ở thời điểm chiến đấu có thể thả ra lĩnh vực bản thân, tương đương với một thế giới độc lập, ở trong lĩnh vực này, lực lượng của Vũ Hoàng sẽ bị hạn chế, lúc này mới không hề có chút sức chống đỡ.
Nếu như thạch châu này bị hắn lấy được, sau đó hắn gặp phải Cửu Thiên Vũ Đế, sẽ không đến nổi ngay cả năng lực chống cự cũng không có.
Kinh hỉ quy kinh hỉ, ở dưới lĩnh vực này ràng buộc, Diệp Huyền lại không dám khinh thường, vội vàng thả ra vực giới của mình.
Kèn kẹt kèn kẹt!
Trong hư không vô hình lập tức tuôn ra từng trận nổ đùng xé rách, từng tia gợn sóng từ bên trong dập dờn ra, thật giống như hai khối pha lê vô hình, đang điên cuồng đè ép lẫn nhau.
Mặc dù tu vi của Diệp Huyền mới Vũ Hoàng nhất trọng, nhưng ở trên lĩnh ngộ áo nghĩa không gian, tuyệt đối là Vũ Hoàng nghịch thiên nhất.
Ở dưới vực giới của hắn đè xuống, thân thể bị ràng buộc lập tức cảm thấy một tia ung dung, phảng phất như từ trong băng đi tới trong nước, tuy vẫn có ràng buộc, nhưng yếu bớt đâu chỉ mấy lần.
- Tiêu Dao thân pháp!
Diệp Huyền sử dụng tới vực giới, lực cản giảm nhẹ hơn một chút, lập tức lại sử dụng tới Tiêu Dao thân pháp, toàn bộ thân thể như một con cá ở trong nước, linh hoạt bơi về phía Vũ Hoàng tóc nâu kia.
Đồng thời Trấn Nguyên Thạch xuất hiện ở đỉnh đầu của hắn, tảng đá màu đen cấp tốc xoay tròn lớn lên, vẻn vẹn một tức thời gian liền từ to bằng nắm tay biến thành một ngọn núi nhỏ, trên Trấn Nguyên Thạch cao tới gần mười trượng, ánh sáng mông lung lấp loé, trấn áp về phía Vũ Hoàng tóc nâu kia.
Vũ Hoàng tóc nâu lấy làm kinh hãi, hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Diệp Huyền ở dưới Định Không Châu của mình ràng buộc, trong nháy mắt liền tránh thoát ra.
Diệp Huyền ở thời điểm lần thứ nhất giao thủ với hắn, nếu như không có hai con linh sủng hỗ trợ, suýt chút nữa liền bị Định Không Châu của hắn đè chết, không nghĩ tới lần này hắn dễ dàng liền tránh thoát khỏi Định Không Châu ràng buộc như thế.
- Không được, người này nhất định phải chết, hắn trưởng thành thực sự quá nhanh, hôm nay không giết hắn, lần sau ta tất nhiên sẽ bị hắn giết chết.
Vũ Hoàng tóc nâu nghĩ tới đây, ngay lập tức tung một bảo vật như khăn tay, chiếc khăn tay này vừa xuất hiện ở trên hư không, liền không ngừng lan tràn, rất nhanh liền hóa thành một màn trời cực lớn, cản lại Trấn Nguyên Thạch.
Diệp Huyền vừa nhìn liền biết, chiếc khăn tay này chính là lần trước Vũ Hoàng tóc nâu này dùng để phòng ngự, lần trước bị Trấn Nguyên Thạch của mình xé rách, không nghĩ tới bị hắn thu lại chữa trị được rồi.
Vũ Hoàng tóc nâu kia sử dụng tới khăn tay, liền không quản Trấn Nguyên Thạch nữa, trái lại hừ lạnh một tiếng, một đạo lực lượng vô hình thông qua thân thể của hắn, tiến vào thạch châu.
- Định Không Châu ... khóa chặt Càn Khôn.
Thạch châu kia ở giữa không trung chấn động mạnh một cái, dập dờn ra từng đạo từng đạo gợn sóng vô hình, luồng rung động này tràn ngập xuống, khóa chặt Diệp Huyền ở trong không gian.
- Các hạ sát tính thật lớn a.
Diệp Huyền lạnh lùng nói.
- Chuyện này, không có quan hệ gì tới ngươi, lập tức rời đi, ta có thể tha cho ngươi khỏi chết.
Vũ Hoàng tóc nâu mặt âm trầm lạnh giọng nói.
Diệp Huyền xì cười một tiếng:
- Tha ta khỏi chết? Các hạ khẩu khí thật lớn, ta ngược lại muốn xem xem, ngươi làm sao tha ta bất tử.
Đám người Lâm Quang Nguyên đều sửng sốt, bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới, Vũ Hoàng tóc nâu kia dĩ nhiên sẽ để Diệp Huyền rời đi, càng làm cho bọn họ không nghĩ tới chính là, Diệp Huyền dĩ nhiên sẽ trả lời như vậy?
Cơ hội tốt như vậy, tại sao hắn không rời đi, còn muốn cùng đối phương liều mạng, này không phải là tìm chết sao.
Vũ Hoàng tóc nâu híp mắt, một tia hàn mang đột nhiên phóng thích:
- Xem ra ngươi muốn cùng lão phu đối nghịch?
- Cùng ngươi đối nghịch? Ngươi thực sự là quá thiếp vàng trên mặt mình, lần trước ngươi bắt linh sủng của ta, nợ cũ còn không tính toán, lần này ngươi lại truy sát bằng hữu của ta, nếu thiếu gia ta không giết ngươi, ngươi để thiếu gia ta vào đâu?
Diệp Huyền rút ra Tài Quyết Chi Kiếm, từ tốn nói.
- Tiểu tử thật cuồng vọng, vậy lão phu liền nhìn, hôm nay ngươi làm sao giết ta.
Vũ Hoàng tóc nâu cũng nổi giận, Huyền Nguyên trên người chảy xuôi, hình thành một luồng Huyền Nguyên bão táp vô hình:
- Lần trước lão phu không thể giết chết ngươi, hôm nay liền ở ngay đây giải quyết.
Dứt tiếng, Vũ Hoàng tóc nâu kia đột nhiên ra tay.
Ầm!
Thạch châu lăng không bay lên, hoa văn huyền diệu tối nghĩa đột nhiên loé lên, như một vầng mặt trời chói chang, thả ra ánh sáng không gì sánh kịp, những ánh sáng này từng tia từng sợi, dập dờn trong lúc đó hư không không ngừng rung động, bao phủ về phía Diệp Huyền.
- Không tốt.
Đám người Lâm Quang Nguyên kinh hãi đến biến sắc.
- Diệp thiếu, ngươi đi mau, đây là dị bảo của đối phương, có thể chế tạo ra không gian ràng buộc đáng sợ, trước chúng ta dựa vào một viên Xích Quang Châu mới vọt ra, ngươi tuyệt đối không nên để tia sáng này ràng buộc.
Lâm Quang Nguyên một bên kinh thanh kêu to, một bên liền lấy ra vũ khí của mình, chuẩn bị ra tay.
- Đừng nhúc nhích, để cho ta tới.
Diệp Huyền ngăn cản đám người Lâm Quang Nguyên, ở dưới ánh mắt hãi nhiên của mọi người, dĩ nhiên không né tránh thạch châu kia dập dờn ra ánh sáng, trái lại chủ động bước vào vùng hư không đó.
Vù!
Diệp Huyền chỉ cảm giác hư không quanh thân mình tất cả đều đọng lại, phảng phất như rơi vào một không gian khác, có loại cảm giác nửa bước khó đi.
- Quả nhiên là thuộc tính lĩnh vực.
Trong lòng Diệp Huyền khiếp sợ, đồng thời cũng đại hỉ.
Lần trước đó thời điểm hắn cùng Vũ Hoàng tóc nâu này giao thủ, cũng đã cảm nhận được thạch châu của đối phương có thể chế tạo ra lĩnh vực tương tự Cửu Thiên Vũ Đế.
Chỉ là lần trước tu vi của Diệp Huyền mới cấp bảy nhị trọng đỉnh phong, bởi vì không có đột phá Vũ Hoàng, cho nên đối với áo nghĩa không gian nắm giữ không nhiều, chỉ có thể bị động phòng ngự, hơn nữa đối với cái gọi là lĩnh vực cũng chỉ là suy đoán.
Nhưng hôm nay hắn đã đột phá đến Vũ Hoàng, luận nắm giữ đối với áo nghĩa không gian, so với kiếp trước còn lợi hại hơn, tự nhiên một hồi liền cảm thụ ra, cái ràng buộc mình kia, tuyệt đối chính là lĩnh vực.
Cái thạch châu này, dĩ nhiên thật có thể mô phỏng ra lĩnh vực của Cửu Thiên Vũ Đế, điều này làm cho Diệp Huyền không khỏi mừng như điên.
Cửu Thiên Vũ Đế vì sao đáng sợ như thế? Ngày cả Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong cũng không phải đối thủ của bọn họ? Cũng là bởi vì bọn họ ở thời điểm chiến đấu có thể thả ra lĩnh vực bản thân, tương đương với một thế giới độc lập, ở trong lĩnh vực này, lực lượng của Vũ Hoàng sẽ bị hạn chế, lúc này mới không hề có chút sức chống đỡ.
Nếu như thạch châu này bị hắn lấy được, sau đó hắn gặp phải Cửu Thiên Vũ Đế, sẽ không đến nổi ngay cả năng lực chống cự cũng không có.
Kinh hỉ quy kinh hỉ, ở dưới lĩnh vực này ràng buộc, Diệp Huyền lại không dám khinh thường, vội vàng thả ra vực giới của mình.
Kèn kẹt kèn kẹt!
Trong hư không vô hình lập tức tuôn ra từng trận nổ đùng xé rách, từng tia gợn sóng từ bên trong dập dờn ra, thật giống như hai khối pha lê vô hình, đang điên cuồng đè ép lẫn nhau.
Mặc dù tu vi của Diệp Huyền mới Vũ Hoàng nhất trọng, nhưng ở trên lĩnh ngộ áo nghĩa không gian, tuyệt đối là Vũ Hoàng nghịch thiên nhất.
Ở dưới vực giới của hắn đè xuống, thân thể bị ràng buộc lập tức cảm thấy một tia ung dung, phảng phất như từ trong băng đi tới trong nước, tuy vẫn có ràng buộc, nhưng yếu bớt đâu chỉ mấy lần.
- Tiêu Dao thân pháp!
Diệp Huyền sử dụng tới vực giới, lực cản giảm nhẹ hơn một chút, lập tức lại sử dụng tới Tiêu Dao thân pháp, toàn bộ thân thể như một con cá ở trong nước, linh hoạt bơi về phía Vũ Hoàng tóc nâu kia.
Đồng thời Trấn Nguyên Thạch xuất hiện ở đỉnh đầu của hắn, tảng đá màu đen cấp tốc xoay tròn lớn lên, vẻn vẹn một tức thời gian liền từ to bằng nắm tay biến thành một ngọn núi nhỏ, trên Trấn Nguyên Thạch cao tới gần mười trượng, ánh sáng mông lung lấp loé, trấn áp về phía Vũ Hoàng tóc nâu kia.
Vũ Hoàng tóc nâu lấy làm kinh hãi, hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Diệp Huyền ở dưới Định Không Châu của mình ràng buộc, trong nháy mắt liền tránh thoát ra.
Diệp Huyền ở thời điểm lần thứ nhất giao thủ với hắn, nếu như không có hai con linh sủng hỗ trợ, suýt chút nữa liền bị Định Không Châu của hắn đè chết, không nghĩ tới lần này hắn dễ dàng liền tránh thoát khỏi Định Không Châu ràng buộc như thế.
- Không được, người này nhất định phải chết, hắn trưởng thành thực sự quá nhanh, hôm nay không giết hắn, lần sau ta tất nhiên sẽ bị hắn giết chết.
Vũ Hoàng tóc nâu nghĩ tới đây, ngay lập tức tung một bảo vật như khăn tay, chiếc khăn tay này vừa xuất hiện ở trên hư không, liền không ngừng lan tràn, rất nhanh liền hóa thành một màn trời cực lớn, cản lại Trấn Nguyên Thạch.
Diệp Huyền vừa nhìn liền biết, chiếc khăn tay này chính là lần trước Vũ Hoàng tóc nâu này dùng để phòng ngự, lần trước bị Trấn Nguyên Thạch của mình xé rách, không nghĩ tới bị hắn thu lại chữa trị được rồi.
Vũ Hoàng tóc nâu kia sử dụng tới khăn tay, liền không quản Trấn Nguyên Thạch nữa, trái lại hừ lạnh một tiếng, một đạo lực lượng vô hình thông qua thân thể của hắn, tiến vào thạch châu.
- Định Không Châu ... khóa chặt Càn Khôn.
Thạch châu kia ở giữa không trung chấn động mạnh một cái, dập dờn ra từng đạo từng đạo gợn sóng vô hình, luồng rung động này tràn ngập xuống, khóa chặt Diệp Huyền ở trong không gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.