Chương 1238: Sơ ngộ người quen (1)
Ám Ma Sư
14/08/2019
Lắc lắc đầu, Diệp Huyền thu không gian giới chỉ của hai tên Vũ Hoàng nhất trọng, lúc này mới nhìn về phía Tiểu Tử Điêu.
Tiểu Tử Điêu nắm móng vuốt nhỏ, một bộ dáng vẻ vô tội, con ngươi giống như bảo thạch, chỉ nhìn trên vách núi cách đó không xa.
Diệp Huyền nhất thời hiểu rõ, cái hố to bằng nắm tay kia, nguyên bản hẳn là mọc ra một loại linh vật nào đó.
Rất hiển nhiên là Tiểu Tử Điêu phát hiện bảo vật, kết quả ba người này cũng phát hiện, những người kia không những đào đi bảo vật, còn muốn ra tay với Tiểu Tử Điêu, cho nên mới có tình cảnh vừa nãy.
- Lại đắc tội một cao thủ.
Vũ Hoàng tóc nâu đào tẩu, khó tránh khỏi là tai họa, dù sao có thể tu luyện tới trình độ như thế, ở trong Huyền Vực tam trọng, cũng chưa chắc là người bình thường.
Có điều rận nhiều không sợ ngứa, lấy tu vi của hắn bây giờ, cũng chưa chắc sợ tên kia, vì lẽ đó cũng không đáng kể.
Sau đó, Diệp Huyền lại đi tới bên người Tiểu Hắc cùng Nhị Hắc, hai tên này phòng ngự cũng thật đáng sợ, gặp công kích đáng sợ như thế cũng không có việc gì lớn, thế nhưng một ít tiểu thương là khó tránh khỏi.
Lần này chúng nó cũng lập xuống đại công, Diệp Huyền không chút keo kiệt, lấy ra một chút đan dược cho chúng nó.
Tiểu Hắc cùng Nhị Hắc quanh năm ở địa phương hoang dã, nơi nào ăn qua đan dược, dược lực ấm áp ở trong cơ thể của bọn nó chảy xuôi, trong ánh mắt hai tên này đều toát ra một tia hưng phấn, từng cái từng cái tha thiết mong chờ nhìn Diệp Huyền, hiển nhiên là còn muốn.
Diệp Huyền không khỏi im lặng, có phải mùi vị đan dược đối với Yêu thú thật sự có sức hấp dẫn như vậy sao, lúc trước Kim Lân cũng là cái đức hạnh đồng dạng.
Lại cho hai yêu một ít đan dược, Diệp Huyền ở trong thung lũng này khoanh chân ngồi xuống bắt đầu chữa thương.
Mới vừa rồi cùng Vũ Hoàng tóc nâu giao thủ, Diệp Huyền vẫn chịu đến một chút thương tích, đặc biệt vừa bắt đầu Vũ Hoàng tóc nâu kia dùng vực giới cùng Định Không Châu hình thành lĩnh vực tiến hành trấn áp hắn, dẫn đến không ít địa phương của thân thể hắn đều có rạn nứt.
- Nếu như hiện tại ta là Vũ Hoàng, khống chế không gian áo nghĩa, sao lại sợ Vũ Hoàng tam trọng như hắn trấn áp?
Trong lòng Diệp Huyền căm giận thầm nghĩ.
Sau nửa canh giờ, thương thế của Diệp Huyền khỏi hẳn, lúc này mới lần thứ hai khởi hành.
Thế nhưng làm hắn nghi hoặc chính là, sau đó hắn ở trong thung lũng này lại không có tìm được bao nhiêu linh dược, mãi đến tận hắn đi tới một đầu khác của thung lũng, mới bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Thung lũng này, là một thung lũng hai bên đều thông, hắn cùng Tiểu Tử Điêu từ một bên tiến vào thung lũng, mà ba Vũ Hoàng kia, hiển nhiên là từ một bên khác của thung lũng tiến vào, bởi vậy linh dược một bên khác, trên căn bản đều bị ba người kia cướp đoạt sạch sẽ.
Chỉ là Diệp Huyền ở trong không gian giới chỉ của hai tên Vũ Hoàng nhất trọng, cũng không có phát hiện bao nhiêu linh dược quý hiếm, bởi vậy có thể thấy được, ba người bọn họ được bảo vật, khẳng định đều đặt ở trên người Vũ Hoàng tam trọng đào tẩu kia.
Nếu trong thung lũng không có bảo vật, Diệp Huyền cũng không ở lâu, rất nhanh mang theo Tiểu Tử Điêu rời khỏi nơi này.
- Chít chít!
Lần này, Diệp Huyền mới vừa đi ra khoảng cách mấy trăm dặm, Tiểu Tử Điêu đột nhiên liền xuất hiện ở trên bả vai của hắn, cực kỳ hưng phấn chỉ vào bên trái, trong ánh mắt lộ ra ánh sáng kích động, điên cuồng gọi lên.
Dáng dấp kia, để Diệp Huyền cũng không nhịn được sững sờ, chợt hắn hiểu được, Tiểu Tử Điêu khẳng định là cảm giác được bảo vật gì.
Trong lòng Diệp Huyền kích động, tiến vào không gian bí ẩn lâu như vậy, hắn vẫn là lần thứ nhất nhìn thấy Tiểu Tử Điêu lộ ra vẻ mặt kích động như vậy, có thể thấy được bảo vật lần này, tuyệt đối không phải bình thường.
Lúc này Diệp Huyền ngồi ở trên người Nhị Hắc, hóa thành một vệt sáng lao về phía Tiểu Tử Điêu chỉ.
- Ầm!
Diệp Huyền mới vừa bay ra ngoài hơn ngàn dặm, liền nghe phía trước truyền đến tiếng nổ vang nặng nề, đồng thời có một luồng Huyền Nguyên gợn sóng kịch liệt truyền đến.
- Oanh, oanh. . .
Không chờ Diệp Huyền phản ứng lại, lần thứ hai truyền đến vài tiếng nổ vang, lúc này Diệp Huyền cũng đã nhìn rõ ràng, phía trước dĩ nhiên xuất hiện một mảnh phế tích cổ xưa.
Cái dáng dấp nguyên bản của phế tích kia, nhất định là vô cùng hùng vĩ, nhưng trải qua tháng năm dài đằng đẵng, đã biến thành đổ nát thê lương.
Mà ở trước phế tích, giờ khắc này đã tụ tập không ít võ giả, có ít nhất hai mươi ba mươi vị, trong đó không ít đều là cường giả Vũ Hoàng.
Kiến trúc bình thường của phế tích, đang bị một cấm chế phòng ngự cực kỳ cường hãn bảo vệ, muốn đi vào trong phế tích này, nhất định phải đánh vỡ cấm chế phòng ngự cường hãn.
Trước truyền đến tiếng rầm rầm nổ tung, chính là những Vũ Hoàng ở đây phát động công kích đối với cấm chế phế tích truyền lại.
Tâm thần của Diệp Huyền hơi động, xem ra bảo vật để Tiểu Tử Điêu kích động, chính là ở trong phế tích này.
Lúc này hắn liền về phía trước phế tích.
Đồng thời, ánh mắt của hắn cũng đảo qua hơn hai mươi người ở trên sân.
Trong những người này, tuyệt đại đa số đều là Vũ Hoàng, Vũ Vương chỉ có vẻn vẹn một hai người.
- Dĩ nhiên là đám người Từ Chấn!
Càng làm cho Diệp Huyền kích động là, ở đây hắn lại nhìn thấy người Thiên Đô Phủ Từ gia, lão tổ Từ Nghiễm Lâm, hạch tâm trưởng lão Từ Bác, Từ Chinh, Từ Bình đều ở nơi này, đang cẩn thận nghiên cứu cấm chế kia.
Diệp Huyền tiến vào không gian bí ẩn này lâu như vậy, lần thứ nhất gặp phải cường giả cùng hắn từ Đông Vực tiến vào, hơn nữa còn là người quen cũ.
Diệp Huyền lập tức lướt tới đám người Từ Chấn.
Chỉ là không chờ hắn tới gần phế tích, một tên võ giả mặc cẩm bào trong đội ngũ năm người đã ở phía ngoài ngăn cản hắn, lạnh lùng nói:
- Người tới dừng lại, nơi này không phải địa phương ngươi có thể tới, cút ra ngoài cho ta.
Tu vi của người này ở Vũ Hoàng nhất trọng, vẻ mặt kiệt ngạo khinh thường nhìn Diệp Huyền, hiển nhiên đối với Diệp Huyền tu vi cấp bảy nhị trọng vô cùng xem thường.
Ánh mắt của Diệp Huyền phát lạnh, lạnh lùng nói:
- Các hạ có ý gì? Chẳng lẽ không gian bí ẩn này là lãnh địa của các hạ sao?
Trung niên kia hiển nhiên không ngờ Diệp Huyền sẽ phản bác mình, vẻ mặt xem thường lập tức trở nên âm trầm, lộ ra một tia sát cơ, lạnh giọng nói:
- Tiểu tử, ngươi là muốn đi khu phế tích kia a, mấy vị đại nhân đã nói, dưới Vũ Hoàng, không có tư cách tiến vào trong phế tích, ngoan ngoãn cút ra ngoài, bằng không đừng trách bổn hoàng không khách khí.
Tiểu Tử Điêu nắm móng vuốt nhỏ, một bộ dáng vẻ vô tội, con ngươi giống như bảo thạch, chỉ nhìn trên vách núi cách đó không xa.
Diệp Huyền nhất thời hiểu rõ, cái hố to bằng nắm tay kia, nguyên bản hẳn là mọc ra một loại linh vật nào đó.
Rất hiển nhiên là Tiểu Tử Điêu phát hiện bảo vật, kết quả ba người này cũng phát hiện, những người kia không những đào đi bảo vật, còn muốn ra tay với Tiểu Tử Điêu, cho nên mới có tình cảnh vừa nãy.
- Lại đắc tội một cao thủ.
Vũ Hoàng tóc nâu đào tẩu, khó tránh khỏi là tai họa, dù sao có thể tu luyện tới trình độ như thế, ở trong Huyền Vực tam trọng, cũng chưa chắc là người bình thường.
Có điều rận nhiều không sợ ngứa, lấy tu vi của hắn bây giờ, cũng chưa chắc sợ tên kia, vì lẽ đó cũng không đáng kể.
Sau đó, Diệp Huyền lại đi tới bên người Tiểu Hắc cùng Nhị Hắc, hai tên này phòng ngự cũng thật đáng sợ, gặp công kích đáng sợ như thế cũng không có việc gì lớn, thế nhưng một ít tiểu thương là khó tránh khỏi.
Lần này chúng nó cũng lập xuống đại công, Diệp Huyền không chút keo kiệt, lấy ra một chút đan dược cho chúng nó.
Tiểu Hắc cùng Nhị Hắc quanh năm ở địa phương hoang dã, nơi nào ăn qua đan dược, dược lực ấm áp ở trong cơ thể của bọn nó chảy xuôi, trong ánh mắt hai tên này đều toát ra một tia hưng phấn, từng cái từng cái tha thiết mong chờ nhìn Diệp Huyền, hiển nhiên là còn muốn.
Diệp Huyền không khỏi im lặng, có phải mùi vị đan dược đối với Yêu thú thật sự có sức hấp dẫn như vậy sao, lúc trước Kim Lân cũng là cái đức hạnh đồng dạng.
Lại cho hai yêu một ít đan dược, Diệp Huyền ở trong thung lũng này khoanh chân ngồi xuống bắt đầu chữa thương.
Mới vừa rồi cùng Vũ Hoàng tóc nâu giao thủ, Diệp Huyền vẫn chịu đến một chút thương tích, đặc biệt vừa bắt đầu Vũ Hoàng tóc nâu kia dùng vực giới cùng Định Không Châu hình thành lĩnh vực tiến hành trấn áp hắn, dẫn đến không ít địa phương của thân thể hắn đều có rạn nứt.
- Nếu như hiện tại ta là Vũ Hoàng, khống chế không gian áo nghĩa, sao lại sợ Vũ Hoàng tam trọng như hắn trấn áp?
Trong lòng Diệp Huyền căm giận thầm nghĩ.
Sau nửa canh giờ, thương thế của Diệp Huyền khỏi hẳn, lúc này mới lần thứ hai khởi hành.
Thế nhưng làm hắn nghi hoặc chính là, sau đó hắn ở trong thung lũng này lại không có tìm được bao nhiêu linh dược, mãi đến tận hắn đi tới một đầu khác của thung lũng, mới bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Thung lũng này, là một thung lũng hai bên đều thông, hắn cùng Tiểu Tử Điêu từ một bên tiến vào thung lũng, mà ba Vũ Hoàng kia, hiển nhiên là từ một bên khác của thung lũng tiến vào, bởi vậy linh dược một bên khác, trên căn bản đều bị ba người kia cướp đoạt sạch sẽ.
Chỉ là Diệp Huyền ở trong không gian giới chỉ của hai tên Vũ Hoàng nhất trọng, cũng không có phát hiện bao nhiêu linh dược quý hiếm, bởi vậy có thể thấy được, ba người bọn họ được bảo vật, khẳng định đều đặt ở trên người Vũ Hoàng tam trọng đào tẩu kia.
Nếu trong thung lũng không có bảo vật, Diệp Huyền cũng không ở lâu, rất nhanh mang theo Tiểu Tử Điêu rời khỏi nơi này.
- Chít chít!
Lần này, Diệp Huyền mới vừa đi ra khoảng cách mấy trăm dặm, Tiểu Tử Điêu đột nhiên liền xuất hiện ở trên bả vai của hắn, cực kỳ hưng phấn chỉ vào bên trái, trong ánh mắt lộ ra ánh sáng kích động, điên cuồng gọi lên.
Dáng dấp kia, để Diệp Huyền cũng không nhịn được sững sờ, chợt hắn hiểu được, Tiểu Tử Điêu khẳng định là cảm giác được bảo vật gì.
Trong lòng Diệp Huyền kích động, tiến vào không gian bí ẩn lâu như vậy, hắn vẫn là lần thứ nhất nhìn thấy Tiểu Tử Điêu lộ ra vẻ mặt kích động như vậy, có thể thấy được bảo vật lần này, tuyệt đối không phải bình thường.
Lúc này Diệp Huyền ngồi ở trên người Nhị Hắc, hóa thành một vệt sáng lao về phía Tiểu Tử Điêu chỉ.
- Ầm!
Diệp Huyền mới vừa bay ra ngoài hơn ngàn dặm, liền nghe phía trước truyền đến tiếng nổ vang nặng nề, đồng thời có một luồng Huyền Nguyên gợn sóng kịch liệt truyền đến.
- Oanh, oanh. . .
Không chờ Diệp Huyền phản ứng lại, lần thứ hai truyền đến vài tiếng nổ vang, lúc này Diệp Huyền cũng đã nhìn rõ ràng, phía trước dĩ nhiên xuất hiện một mảnh phế tích cổ xưa.
Cái dáng dấp nguyên bản của phế tích kia, nhất định là vô cùng hùng vĩ, nhưng trải qua tháng năm dài đằng đẵng, đã biến thành đổ nát thê lương.
Mà ở trước phế tích, giờ khắc này đã tụ tập không ít võ giả, có ít nhất hai mươi ba mươi vị, trong đó không ít đều là cường giả Vũ Hoàng.
Kiến trúc bình thường của phế tích, đang bị một cấm chế phòng ngự cực kỳ cường hãn bảo vệ, muốn đi vào trong phế tích này, nhất định phải đánh vỡ cấm chế phòng ngự cường hãn.
Trước truyền đến tiếng rầm rầm nổ tung, chính là những Vũ Hoàng ở đây phát động công kích đối với cấm chế phế tích truyền lại.
Tâm thần của Diệp Huyền hơi động, xem ra bảo vật để Tiểu Tử Điêu kích động, chính là ở trong phế tích này.
Lúc này hắn liền về phía trước phế tích.
Đồng thời, ánh mắt của hắn cũng đảo qua hơn hai mươi người ở trên sân.
Trong những người này, tuyệt đại đa số đều là Vũ Hoàng, Vũ Vương chỉ có vẻn vẹn một hai người.
- Dĩ nhiên là đám người Từ Chấn!
Càng làm cho Diệp Huyền kích động là, ở đây hắn lại nhìn thấy người Thiên Đô Phủ Từ gia, lão tổ Từ Nghiễm Lâm, hạch tâm trưởng lão Từ Bác, Từ Chinh, Từ Bình đều ở nơi này, đang cẩn thận nghiên cứu cấm chế kia.
Diệp Huyền tiến vào không gian bí ẩn này lâu như vậy, lần thứ nhất gặp phải cường giả cùng hắn từ Đông Vực tiến vào, hơn nữa còn là người quen cũ.
Diệp Huyền lập tức lướt tới đám người Từ Chấn.
Chỉ là không chờ hắn tới gần phế tích, một tên võ giả mặc cẩm bào trong đội ngũ năm người đã ở phía ngoài ngăn cản hắn, lạnh lùng nói:
- Người tới dừng lại, nơi này không phải địa phương ngươi có thể tới, cút ra ngoài cho ta.
Tu vi của người này ở Vũ Hoàng nhất trọng, vẻ mặt kiệt ngạo khinh thường nhìn Diệp Huyền, hiển nhiên đối với Diệp Huyền tu vi cấp bảy nhị trọng vô cùng xem thường.
Ánh mắt của Diệp Huyền phát lạnh, lạnh lùng nói:
- Các hạ có ý gì? Chẳng lẽ không gian bí ẩn này là lãnh địa của các hạ sao?
Trung niên kia hiển nhiên không ngờ Diệp Huyền sẽ phản bác mình, vẻ mặt xem thường lập tức trở nên âm trầm, lộ ra một tia sát cơ, lạnh giọng nói:
- Tiểu tử, ngươi là muốn đi khu phế tích kia a, mấy vị đại nhân đã nói, dưới Vũ Hoàng, không có tư cách tiến vào trong phế tích, ngoan ngoãn cút ra ngoài, bằng không đừng trách bổn hoàng không khách khí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.