Chương 1719: Ta là nam nhân của nàng (2)
Ám Ma Sư
14/08/2019
- Nó gọi Kim Lân, là một con linh sủng ta thu phục, cũng là giúp đỡ đắc lực của ta.
- Chủ mẫu, ngươi gọi ta tiểu Kim là được, khà khà.
Kim Lân cợt nhả tiến tới gần, con ngươi màu vàng ùng ục ùng ục chuyển loạn.
- Có điều sau đó ngươi có thể để điện hạ tốt với ta một ít, đừng cả ngày ngược đãi tiểu yêu vị thành niên như ta!
- Ngươi còn tiểu yêu vị thành niên?
Dao Nguyệt Vũ Đế nở nụ cười xinh đẹp.
Tuy nàng nhận biết không ra tuổi tác của Kim Lân, nhưng trên người nó cỗ khí tức hồng hoang viễn cổ kia, là làm sao cũng không che giấu nổi.
Đối mặt nụ cười nghiêng nước nghiêng thành của Dao Nguyệt Vũ Đế, Kim Lân lại lập tức đỏ mặt, cũng may hắn da dày lân nhiều, một chút cũng không thấy được.
- Ta đường đường Kim gia lại sẽ đỏ mặt, phi phi phi, lầm chứ? Có điều nói đi nói lại, chủ mẫu cũng thật là đẹp a, chà chà, đại mỹ nữ bực này mới xứng điện hạ, cũng không uổng công Kim gia ta nhọc nhằn khổ sở, liều mình lấy nghĩa, lên núi đao xuống biển lửa tới cứu chủ mẫu, chà chà.
- Kim Lân, ngươi đang nói thầm cái gì đó?
Diệp Huyền nhìn thấy Dao Nguyệt Vũ Đế, tâm tình thật tốt, cười hỏi, ánh mắt sắc bén phảng phất như nhìn thấu nội tâm của nó.
- Khặc khặc, không có gì, điện hạ ta là đang nói, có phải là trước tiên quyết định chính sự, vừa nãy ba người tiểu tử hắc nhãn kia truy sát chúng ta thảm như vậy, hiện tại hẳn là thời điểm chúng ta giáng trả a.
Diệp Huyền khẽ mỉm cười:
- Đã như vậy, vậy trước tiên làm chính sự đi.
Hắn nhìn về phía đám người Hư Không Pháp Vương cùng bóng người tuyệt ngạo kia chém giết, nếu như hắn không đoán sai, Hư Không Pháp Vương có khả năng đã nhận ra mình, nếu như thả hắn về Huyền Vực, đối với mình mà nói tuyệt đối không phải một tin tức tốt.
Giai đoạn hiện tại, Diệp Huyền còn không muốn bại lộ tin tức mình là Tiêu Diêu Hồn Hoàng.
Bởi vì kiếp trước sự tình hắn vẫn lạc, thực sự quá mức kỳ lạ, hắn còn không tra rõ ràng.
- Ba tên này, xác thực là có chút ồn ào, vậy trước tiên tiêu diệt bọn hắn đi.
Dao Nguyệt Vũ Đế khẽ mỉm cười, ánh mắt như núi xa phù dung, nhìn chăm chú nhìn ba người Hư Không Pháp Vương.
Hô!
Nàng bay người lên, quần dài màu tím bay múa, vẻ mặt nhu hòa trong nháy mắt trở nên lành lạnh, phảng phất như huyền nữ trên chín tầng trời, giáng lâm nhân gian.
Nàng nắm tay Diệp Huyền, cùng lướt vào trong chiến trường.
Nhìn thấy Dao Nguyệt Vũ Đế đến đây, ba người Hư Không Pháp Vương đang cùng bóng người ngạo tuyệt kia chém giết sắc mặt đột nhiên biến đổi, trong thần sắc tràn ngập vẻ kiêng dè, phảng phất như đối mặt đại địch kinh thiên.
Song phương giao thủ, trong nháy mắt tạm ngừng lại, từng người tách ra.
- Dao Nguyệt tiền bối, người này là ai?
Bóng người ngạo tuyệt kia lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Huyền, ngữ khí lạnh như băng nói.
Người này là một nam tử trung niên khá anh tuấn, mày kiếm mắt sao, sắc mặt trầm ổn, nhìn thấy Diệp Huyền cùng Dao Nguyệt nắm tay, lông mày không khỏi hơi nhảy một cái.
- Hắn. . .
Dao Nguyệt hơi há mồm, cũng không biết làm sao đi nói.
Không ngờ.
Diệp Huyền đột nhiên ôm lấy Dao Nguyệt Vũ Đế, ôn hòa mềm mại, hắn nhìn chăm chú Doanh Thai Nguyệt nói:
- Ta là nam nhân của nàng.
Thân thể Dao Nguyệt Vũ Đế run lên, trên mặt phóng ra ánh sáng trước nay chưa từng có, ở trước mặt dung mạo xinh đẹp này, thế gian vạn vật đều mất đi màu sắc.
- Tiêu Dao ngươi. . .
Dao Nguyệt Vũ Đế khẽ che môi anh đào, ánh mắt kích động.
Câu “ta là nam nhân nàng” này, trong nháy mắt đánh tan phương tâm của nàng.
Trăm năm trước, nàng chỉ là làm bạn với Diệp Huyền, từng truy cầu Diệp Huyền, nhưng bị cự tuyệt.
Diệp Tiêu Dao, một lòng theo đuổi võ đạo đỉnh phong, không dung nửa điểm tư tình nhi nữ.
- Ta, Diệp Tiêu Dao, một lòng ngóng trông võ đạo chung cực, không nhập Thánh cảnh, không vào Thiên giới, không nói chuyện tư tình nhi nữ.
Năm đó, hắn là nói như vậy.
Tâm hắn, bị võ đạo mênh mông chiếm cứ, không dung càng nhiều.
Nhưng Dao Nguyệt Vũ Đế cũng không có vì thế từ bỏ, Hồng Tụ thiêm hương, nàng thường làm bạn bên người Diệp Tiêu Dao, long hành phượng theo, uyên ương làm bạn.
Nàng nói.
- Đã như vậy, ta liền cùng ngươi bước vào võ đạo chung cực, con đường này, không có người nào, rất cô quạnh, có ta làm bạn, có thể cho ngươi không cô đơn.
Nàng nói như vậy, cũng làm như vậy, vĩnh viễn yên lặng, làm bạn bên cạnh Diệp Tiêu Dao.
Nhưng giữa bọn họ, Diệp Huyền chưa bao giờ cho nàng một danh phận, một hứa hẹn.
Dao Nguyệt Vũ Đế, chỉ yên lặng chờ đợi, không cầu bất kỳ báo lại.
Vì lẽ đó vừa nãy Hắc Long cung Dạ Vũ Vũ Đế hỏi, Dao Nguyệt Vũ Đế không biết nên giải thích như thế nào, nàng sợ trêu đến Diệp Huyền bất mãn.
Mà bây giờ Diệp Huyền nói một câu, trong nháy mắt đánh tan phương tâm của nàng.
- Xin lỗi, Doanh Thai, năm đó ta quá ngây thơ, quá ngu si, bên người có người như thế, ta cũng không quý trọng, trái lại cho rằng võ đạo đỉnh phong, mới là đồ vật ta theo đuổi.
- Hiện tại, ta biết ta sai rồi, ngươi mới là đồ vật đời này ta cần quý trọng nhất.
Diệp Huyền thâm tình nói.
Có vài thứ, chỉ có mất đi, mới hiểu được quý trọng, mới thấy hối hận.
Vui mừng chính là, trời cao cho hắn cơ hội lần thứ hai.
- Ta...
Dao Nguyệt che miệng lại, khó có thể tin nhìn Diệp Huyền, trong phút chốc, nước mắt không kiêng dè lăn xuống.
Ở trước mặt cường địch, ở trước mặt vô số cường giả, nàng một chút cũng không hề e dè, một chút cũng không có làm ra vẻ.
Trong lòng nàng kích động khó tự kiềm chế.
Trăm năm chờ đợi, trăm năm tìm kiếm, trăm năm cô độc, trăm năm thống khổ.
Phảng phất như trong nháy mắt tất cả đều có báo lại.
- Doanh Thai, không khóc.
Diệp Huyền nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở khóe mắt nàng.
- Ừm.
Dao Nguyệt gật đầu, ở trước mặt Diệp Huyền, nàng lại như một đứa bé, trắng trợn không kiêng dè, trút xuống tình cảm của mình.
Dạ Vũ Vũ Đế ở một bên thấy cảnh này, trong lòng cay đắng nở nụ cười, thở dài một tiếng.
Hắn là Vũ Đế sinh trưởng ở Hắc Long cung.
Từ trăm năm trước lần thứ nhất nhìn thấy Dao Nguyệt Vũ Đế, liền vì nàng si mê.
Bị nhốt ở trong Phong Giới đại trận trăm năm, hắn cũng từng truy cầu Dao Nguyệt Vũ Đế, nhưng tuy Dao Nguyệt Vũ Đế xem hắn là bằng hữu, nhưng chưa bao giờ đối với hắn tỏ ra thân thiện.
Mà mỗi khi Dao Nguyệt Vũ Đế đứng ở trên Hắc Long cung, ngóng nhìn Vô Tận Hải.
Hắn đều đang ghen tỵ, nam nhân để Dao Nguyệt Vũ Đế vì đó nhớ nhung trăm năm kia đến tột cùng là ai?
Nếu như có cơ hội, hắn nhất định phải cùng đối phương tranh cao thấp một hồi, phân cái thắng bại.
- Chủ mẫu, ngươi gọi ta tiểu Kim là được, khà khà.
Kim Lân cợt nhả tiến tới gần, con ngươi màu vàng ùng ục ùng ục chuyển loạn.
- Có điều sau đó ngươi có thể để điện hạ tốt với ta một ít, đừng cả ngày ngược đãi tiểu yêu vị thành niên như ta!
- Ngươi còn tiểu yêu vị thành niên?
Dao Nguyệt Vũ Đế nở nụ cười xinh đẹp.
Tuy nàng nhận biết không ra tuổi tác của Kim Lân, nhưng trên người nó cỗ khí tức hồng hoang viễn cổ kia, là làm sao cũng không che giấu nổi.
Đối mặt nụ cười nghiêng nước nghiêng thành của Dao Nguyệt Vũ Đế, Kim Lân lại lập tức đỏ mặt, cũng may hắn da dày lân nhiều, một chút cũng không thấy được.
- Ta đường đường Kim gia lại sẽ đỏ mặt, phi phi phi, lầm chứ? Có điều nói đi nói lại, chủ mẫu cũng thật là đẹp a, chà chà, đại mỹ nữ bực này mới xứng điện hạ, cũng không uổng công Kim gia ta nhọc nhằn khổ sở, liều mình lấy nghĩa, lên núi đao xuống biển lửa tới cứu chủ mẫu, chà chà.
- Kim Lân, ngươi đang nói thầm cái gì đó?
Diệp Huyền nhìn thấy Dao Nguyệt Vũ Đế, tâm tình thật tốt, cười hỏi, ánh mắt sắc bén phảng phất như nhìn thấu nội tâm của nó.
- Khặc khặc, không có gì, điện hạ ta là đang nói, có phải là trước tiên quyết định chính sự, vừa nãy ba người tiểu tử hắc nhãn kia truy sát chúng ta thảm như vậy, hiện tại hẳn là thời điểm chúng ta giáng trả a.
Diệp Huyền khẽ mỉm cười:
- Đã như vậy, vậy trước tiên làm chính sự đi.
Hắn nhìn về phía đám người Hư Không Pháp Vương cùng bóng người tuyệt ngạo kia chém giết, nếu như hắn không đoán sai, Hư Không Pháp Vương có khả năng đã nhận ra mình, nếu như thả hắn về Huyền Vực, đối với mình mà nói tuyệt đối không phải một tin tức tốt.
Giai đoạn hiện tại, Diệp Huyền còn không muốn bại lộ tin tức mình là Tiêu Diêu Hồn Hoàng.
Bởi vì kiếp trước sự tình hắn vẫn lạc, thực sự quá mức kỳ lạ, hắn còn không tra rõ ràng.
- Ba tên này, xác thực là có chút ồn ào, vậy trước tiên tiêu diệt bọn hắn đi.
Dao Nguyệt Vũ Đế khẽ mỉm cười, ánh mắt như núi xa phù dung, nhìn chăm chú nhìn ba người Hư Không Pháp Vương.
Hô!
Nàng bay người lên, quần dài màu tím bay múa, vẻ mặt nhu hòa trong nháy mắt trở nên lành lạnh, phảng phất như huyền nữ trên chín tầng trời, giáng lâm nhân gian.
Nàng nắm tay Diệp Huyền, cùng lướt vào trong chiến trường.
Nhìn thấy Dao Nguyệt Vũ Đế đến đây, ba người Hư Không Pháp Vương đang cùng bóng người ngạo tuyệt kia chém giết sắc mặt đột nhiên biến đổi, trong thần sắc tràn ngập vẻ kiêng dè, phảng phất như đối mặt đại địch kinh thiên.
Song phương giao thủ, trong nháy mắt tạm ngừng lại, từng người tách ra.
- Dao Nguyệt tiền bối, người này là ai?
Bóng người ngạo tuyệt kia lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Huyền, ngữ khí lạnh như băng nói.
Người này là một nam tử trung niên khá anh tuấn, mày kiếm mắt sao, sắc mặt trầm ổn, nhìn thấy Diệp Huyền cùng Dao Nguyệt nắm tay, lông mày không khỏi hơi nhảy một cái.
- Hắn. . .
Dao Nguyệt hơi há mồm, cũng không biết làm sao đi nói.
Không ngờ.
Diệp Huyền đột nhiên ôm lấy Dao Nguyệt Vũ Đế, ôn hòa mềm mại, hắn nhìn chăm chú Doanh Thai Nguyệt nói:
- Ta là nam nhân của nàng.
Thân thể Dao Nguyệt Vũ Đế run lên, trên mặt phóng ra ánh sáng trước nay chưa từng có, ở trước mặt dung mạo xinh đẹp này, thế gian vạn vật đều mất đi màu sắc.
- Tiêu Dao ngươi. . .
Dao Nguyệt Vũ Đế khẽ che môi anh đào, ánh mắt kích động.
Câu “ta là nam nhân nàng” này, trong nháy mắt đánh tan phương tâm của nàng.
Trăm năm trước, nàng chỉ là làm bạn với Diệp Huyền, từng truy cầu Diệp Huyền, nhưng bị cự tuyệt.
Diệp Tiêu Dao, một lòng theo đuổi võ đạo đỉnh phong, không dung nửa điểm tư tình nhi nữ.
- Ta, Diệp Tiêu Dao, một lòng ngóng trông võ đạo chung cực, không nhập Thánh cảnh, không vào Thiên giới, không nói chuyện tư tình nhi nữ.
Năm đó, hắn là nói như vậy.
Tâm hắn, bị võ đạo mênh mông chiếm cứ, không dung càng nhiều.
Nhưng Dao Nguyệt Vũ Đế cũng không có vì thế từ bỏ, Hồng Tụ thiêm hương, nàng thường làm bạn bên người Diệp Tiêu Dao, long hành phượng theo, uyên ương làm bạn.
Nàng nói.
- Đã như vậy, ta liền cùng ngươi bước vào võ đạo chung cực, con đường này, không có người nào, rất cô quạnh, có ta làm bạn, có thể cho ngươi không cô đơn.
Nàng nói như vậy, cũng làm như vậy, vĩnh viễn yên lặng, làm bạn bên cạnh Diệp Tiêu Dao.
Nhưng giữa bọn họ, Diệp Huyền chưa bao giờ cho nàng một danh phận, một hứa hẹn.
Dao Nguyệt Vũ Đế, chỉ yên lặng chờ đợi, không cầu bất kỳ báo lại.
Vì lẽ đó vừa nãy Hắc Long cung Dạ Vũ Vũ Đế hỏi, Dao Nguyệt Vũ Đế không biết nên giải thích như thế nào, nàng sợ trêu đến Diệp Huyền bất mãn.
Mà bây giờ Diệp Huyền nói một câu, trong nháy mắt đánh tan phương tâm của nàng.
- Xin lỗi, Doanh Thai, năm đó ta quá ngây thơ, quá ngu si, bên người có người như thế, ta cũng không quý trọng, trái lại cho rằng võ đạo đỉnh phong, mới là đồ vật ta theo đuổi.
- Hiện tại, ta biết ta sai rồi, ngươi mới là đồ vật đời này ta cần quý trọng nhất.
Diệp Huyền thâm tình nói.
Có vài thứ, chỉ có mất đi, mới hiểu được quý trọng, mới thấy hối hận.
Vui mừng chính là, trời cao cho hắn cơ hội lần thứ hai.
- Ta...
Dao Nguyệt che miệng lại, khó có thể tin nhìn Diệp Huyền, trong phút chốc, nước mắt không kiêng dè lăn xuống.
Ở trước mặt cường địch, ở trước mặt vô số cường giả, nàng một chút cũng không hề e dè, một chút cũng không có làm ra vẻ.
Trong lòng nàng kích động khó tự kiềm chế.
Trăm năm chờ đợi, trăm năm tìm kiếm, trăm năm cô độc, trăm năm thống khổ.
Phảng phất như trong nháy mắt tất cả đều có báo lại.
- Doanh Thai, không khóc.
Diệp Huyền nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở khóe mắt nàng.
- Ừm.
Dao Nguyệt gật đầu, ở trước mặt Diệp Huyền, nàng lại như một đứa bé, trắng trợn không kiêng dè, trút xuống tình cảm của mình.
Dạ Vũ Vũ Đế ở một bên thấy cảnh này, trong lòng cay đắng nở nụ cười, thở dài một tiếng.
Hắn là Vũ Đế sinh trưởng ở Hắc Long cung.
Từ trăm năm trước lần thứ nhất nhìn thấy Dao Nguyệt Vũ Đế, liền vì nàng si mê.
Bị nhốt ở trong Phong Giới đại trận trăm năm, hắn cũng từng truy cầu Dao Nguyệt Vũ Đế, nhưng tuy Dao Nguyệt Vũ Đế xem hắn là bằng hữu, nhưng chưa bao giờ đối với hắn tỏ ra thân thiện.
Mà mỗi khi Dao Nguyệt Vũ Đế đứng ở trên Hắc Long cung, ngóng nhìn Vô Tận Hải.
Hắn đều đang ghen tỵ, nam nhân để Dao Nguyệt Vũ Đế vì đó nhớ nhung trăm năm kia đến tột cùng là ai?
Nếu như có cơ hội, hắn nhất định phải cùng đối phương tranh cao thấp một hồi, phân cái thắng bại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.