Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 1193: Tam Huân Hợp Chướng Vụ

Ám Ma Sư

14/08/2019

Lúc ấy bao gồm Tiêu Vô Tận, mấy trưởng lão Tiêu gia đều nhiễm độc. Tiêu Vô Tận dựa vào tu vi cường đại áp chế chất độc vào bàn tay, mấy trưởng lão Tiêu gia thì không may mắn như vậy, một người chết ngay tại chỗ, mấy người khác hôn mê.

Nơi bí ẩn đó luôn là bí mật, nếu nói ra sẽ gây sóng to gió lớn.

Diệp Huyền đã hiểu, hắn thản nhiên nói:

- Nếu Tiêu gia chủ không tiện nói thì không sao hết. Tam Huân Hợp Chướng Vụ hình thành rất đặc biệt, hơi khó tiêu trừ nhưng không phải không thể. Vậy đi, gia chủ chờ chút, ta điều phối chút đan dược, tự nhiên dược đến độc trừ.

Diệp Huyền mặc kệ Tiêu Vô Tận có phản ứng gì, hắn vào phòng luyện chế ở bên cạnh, lát sau đi ra, tay cầm cái bình sứ.

Diệp Huyền không nói nhiều, bắn một viên đan dược vào tay Tiêu Vô Tận:

- Tiêu gia chủ, đây là viên thuốc có thể giải Tam Huân Hợp Chướng Vụ.

Viên thuốc không lớn, to cỡ ngón út, bốc mùi hơi tanh. Tiêu Vô Tận không ngại trực tiếp nuốt xuống, chỉ giây lát lộ vẻ mặt giật mình. Vì Tiêu Vô Tận phát hiện độc chưởng bị cưỡng ép dồn vào bàn tay dần tan biến vì dược hiệu của viên thuốc. Chốc lát sau độc chướng làm khổ Tiêu Vô Tận nhiều ngày đã biến mất hết, không sót lại chút gì.

Tiêu Vô Tận lập tức vận chuyển huyền nguyên, bàn tay khí huyết không thông, huyền nguyên tắc nghẽn giờ thì huyền nguyên tinh thuần vui sướng chảy xuôi, không còn cảm giác trì trệ nữa.

Tiêu Vô Tận lộ biểu tình hoảng sợ:

- Thế là giải quyết xong?

Lúc Tiêu Vô Tận trúng Tam Huân Hợp Chướng Vụ tìm nhiều Luyện Dược Sư, hễ là Luyện Dược Sư, thất phẩm trong Thiên Đô phủ là Tiêu Vô Tận sẽ tìm đến, nhưng không ai giải được chất độc này.

Hội trưởng hiệp hội Luyện Dược Sư Thiên Đô phủ, Thiên Từ đại sư đỉnh thất phẩm cũng bất lực. Nên Tiêu Vô Tận mới nôn nóng tìm Diệp Huyền, muốn biết hắn có thể giải độc được không. Khi Diệp Huyền thật sự giải độc thì Tiêu Vô Tận vẫn hết hồn.

Từ lúc Tiêu Vô Tận được Diệp Huyền chẩn đoán đến khi chữa xong chỉ mới qua một canh giờ. Hắn giải chất độc mà Tiêu Vô Tận dốc hết sức mấy ngày vẫn không thể giải, hắn giải độc hết sức nhẹ nhàng, hiệu suất đáng sợ làm Tiêu Vô Tận giật nảy mình.

Diệp Huyền mặc kệ Tiêu Vô Tận nghĩ gì, hắn hỏi:

- Tiêu gia chủ, không biết Tiêu gia có bao nhiêu trưởng lão bị thương?

Tiêu Vô Tận lấy lại tinh thần, phản xạ trả lời:

- Năm vị.

Diệp Huyền gạt đầu, lấy ra năm viên thuốc từ trong bình, nhưng hắn không đưa cho Tiêu Vô Tận liền.

Diệp Huyền kỳ kèo:

- Tiêu gia chủ, đây là năm viên giải độc hoàn, công hiệu thì gia chủ thấy rồi, bây giờ có phải nên bàn về thù lao không?



Tiêu Vô Tận chợt phản ứng lại dường như chưa đưa thù lao, nói ngay:

- Diệp thiếu gia, là lỗi của ta, không biết Diệp thiếu gia muốn bao nhiêu thù lao? Cứ nói đi.

Diệp Huyền gật đầu nói:

- Ừ, Tiêu gia chủ và ta là khách quen, ta ngại không đòi nhiều. Vậy đi, Tiêu gia chủ chỉ cần đưa ta một loại tài liệu cửu giai, cộng thêm năm loại tài liệu bát giai là được.

Đám người Tô Tú Nhất nghe xong ngây người, giá khoa trương quá.

Tiêu Vô Tận sững sờ:

- Cái gì?!

Cái này gọi là ngại không đòi nhiều? Một loại tài liệu cửu giai, năm loại tài liệu bát gia là quá mắc rồi.

Tiêu Vô Tận thì thào:

- Diệp thiếu gia, giá này có phải là hơi . . .

Diệp Huyền không để Tiêu Vô Tận nói hết, hắn phất tay trầm giọng nói:

- Tiêu gia chủ, ta đã ra giá này thì sẽ không hố gia chủ. Tuy luyện chế giải độc hoàn không làm ta tốn bao nhiêu thời gian, nhưng vì luyện chế nó mà ta bỏ dữo bế quan, chẩn đoán cho gia chủ, ta cũng bị tổn thất nhiều.

Tiêu Vô Tận lạnh nhạt nói:

- Nếu Tiêu gia chủ cảm thấy quá mắc thì có thể không mua, hoặc đi chỗ khác mua. Mặc dù ta trả giá lao động nhưng cũng chú trọng giao dịch công bằng. Tiêu gia chủ không mua ta cũng không nói gì, cùng lắm ta chịu thiệt chút, những viên thuốc này lãng phí. Còn viên thuốc đã đưa gia chủ dùng ta sẽ không so đo, xem như tặng cho gia chủ.

Thật ra giá thành mấy viên giải độc đan không cao, một gốc linh dược bát giai, vài gốc linh dược thất giai, nhưng mua bán không tính như vậy.

Tiêu gia có trưởng lão bị trúng độc, một viên đan dược cứu một mạng, cộng thêm Tiêu Vô Tận là sáu người. Muốn một gốc tài liệu cửu giai có mắc không? Diệp Huyền không thấy mắc.

Với tài lực của Tiêu gia đủ sức đưa một loại tài liệu cửu giai. Người gì định gái đó, nếu là gia tộc khác chắc chắn Diệp Huyền sẽ không định giá cao như vậy.

Tiêu Vô Tận cười khổ, đã hiểu ý của Diệp Huyền. Nếu nơi khác giải được độc này thì Tiêu Vô Tận đã không nhiều lần đến tìm Diệp Huyền.

- Được, ta đồng ý.

Như Diệp Huyền nói, so với mạng sống năm trưởng lão trong gia tộc thì một loại tài liệu cửu giai là giá chấp nhận được.

Tiêu Vô Tận cắn răng đau lòng lấy ra một trại cây màu lam mơ hồ lóa sáng, còn có năm loại tài liệu bát giai khác.

Mắt Diệp Huyền sáng rực:



- Đế Mộc Lam Quả cửu giai!

Diệp Huyền không chú ý năm loại tài liệu bát giai, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào trái cây màu lam.

Diệp Huyền chép miệng cảm thán rằng:

- Tiêu gia không uổng là một trong hai gia tộc lớn của Thiên Đô phủ, quả nhiên không thiếu thứ tốt.

Đế Mộc Lam Quả là một loại trái cây có lực lượng không gian cực kỳ cường đại.

Làm Diệp Huyền kích động là Đế Mộc Lam Quả luyện chế ra Đế Lam đan có thể tăng tu vi Võ Hoàng, có xác suất trên năm mươi phần trăm khiến Võ Hoàng đỉnh bát giai nhị trọng bước vào cảnh giới bát giai tam trọng. Công hiệu không thua gì Đế Nguyên đan luyện chế từ đế nguyên tinh.

Diệp Huyền nhạn lấy tài liệu Đế Mộc Lam Quả, đưa giải độc hoàn qua:

- Ha ha, Tiêu gia chủ rất hào khí, đây là năm viên giải độc hoàn, cầm đi.

Được một gốc linh dược cửu giai tâm tình cúa Diệp Huyền siêu tốt:

- Nếu không có việc gì thì ta cáo từ. Ta nhắc nhở Tiêu gia chủ một chút, giải độc hoàn phải dùng nhanh, vì chất độc Tam Huân Hợp Chướng Vụ đọng trong người quá lâu sẽ ảnh hưởng huyền thức của võ giả, vượt qua một tháng thì có cứu tỉnh cũng thành kẻ ngốc.

Tiêu Vô Tận cầm giải độc hoàn, biểu tình do dự, mắt lấp lóe dường như đấu tranh nội tâm.

Thấy Diệp Huyền định đi, vẻ mặt Tiêu Vô Tận kiên quyết kêu lên:

- Diệp thiếu gia khoan đi, tại hạ có một chuyện muốn bàn với Diệp thiếu gia!

Diệp Huyền nghi hoặc hỏi:

- Tiêu gia chủ còn có chuyện gì?

Tiêu Vô Tận liếc đám người Tô Tú Nhất, cảm thấy nhiều người nhiều miệng.

Nhóm Tô Tú Nhất cũng thông minh, lên tiếng từ biệt:

- Diệp thiếu gia, vậy chúng ta . . .

Diệp Huyền ngắt lời:

- Nếu Tiêu gia chủ cảm thấy có gì không tiện nói thì thôi đi.

Diệp Huyền không hứng thú bàn bạc với Tiêu gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Thiên Hồn Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook