Chương 1457: Tây Môn Vô Tình (1)
Ám Ma Sư
14/08/2019
- Các ngươi nói lần này Diệp Huyền có thể tiếp tục thắng mấy trận?
- Này còn cần hỏi sao, nghe nói lần này Hỗn Loạn Chi Thành tam đại tuyệt thế thiên kiêu của chúng ta đều ra tay, Diệp Huyền kia còn có thể thắng liên tiếp mới lạ.
- Không thể nói như thế, trước đó Diệp Huyền cũng thu được tám mươi thắng liên tiếp, hơn nữa mỗi một cuộc tranh tài đều tương đối ung dung, không hẳn không có sức đánh một trận.
- Hi vọng khẳng định có, thế nhưng rất nhỏ, dù sao đối thủ của hắn là tam đại tuyệt thế thiên kiêu của Hỗn Loạn Chi Thành chúng ta.
- Nói không sai, ta khá quan tâm Diệp Huyền kia có thể chống được mấy tràng.
Đoàn người kịch liệt thảo luận, hắc y lão giả đi tới bên cạnh lôi đài.
- Ta nghĩ chư vị đối với Diệp Huyền thiếu hiệp thi đấu đã chờ mong rất lâu, phí lời ta liền không nói nhiều, hãy để chúng ta xem cuộc so tài thứ nhất của Diệp Huyền thiếu hiệp, hiện tại cho mời người khiêu chiến lên đài.
- Bạch!
Tiếng nói vừa hạ xuống, hai đạo lưu quang tự hai phương hướng nhanh như tia chớp bay lên võ đài.
Hai đạo lưu quang này tốc độ quá nhanh, mọi người thậm chí còn chưa kịp phản ứng, một vệt sáng trong đó đã rơi ở trên sàn đấu, mà một đạo lưu quang khác thấy thế, chỉ có thể lui trở lại.
- Cái gì, người khiêu chiến này dĩ nhiên là Tây Môn Vô Tình?
- Vừa nãy một người khác các ngươi có nhìn rõ không, là Vũ Tu Thánh Địa Thời Nguyên Phách.
- Tuyệt thế thiên kiêu của Hỗn Loạn Chi Thành chúng ta lại thật sự đến rồi, nhìn dáng dấp cũng muốn cướp cái thứ nhất.
- Phí lời, tuyệt thế thiên kiêu là thân phận gì, sao lại chiếm tiện nghi đợi lúc sau lên sân khấu, bọn họ đều muốn quang minh chính đại đánh bại đối phương.
- A, ta mua Diệp Huyền kia dừng lại ở tám mươi ba thắng liên tiếp, ai biết Tây Môn Vô Tình là cái thứ nhất lên sân khấu, sớm biết ta liền mua dừng lại ở tám mươi mốt thắng liên tiếp, một ngàn Huyền Thạch trung phẩm của ta a.
Đoàn người châu đầu ghé tai, tiếng bàn luận đinh tai nhức óc.
- Đáng chết, Đấu Vũ Hội này quá vô liêm sỉ, lại sắp xếp Tây Môn Vô Tình gần như thế, đáng ghét.
Thời Nguyên Phách trở lại trong phòng quý khách nộ quát một tiếng, một chưởng đập nát bàn trà trước mặt, nổi giận đùng đùng.
- Thời Nguyên Phách sư huynh bớt giận, để Tây Môn Vô Tình kia lên trước cũng không có gì, tên Tây Môn kia làm sao có thể so với Thời Nguyên Phách sư huynh ngươi, nói không chắc còn có thể thua ở trong tay tiểu tử kia, đến thời điểm đó còn không phải muốn ngươi lên đài ngăn cơn sóng dữ.
Thạch Tiến ở một bên nịnh nọt.
- Hừ, thực lực của tiểu tử Tây Môn kia cũng khá, làm sao sẽ thua ở trên tay tiểu tử kia, quên đi, coi như là đến xem kịch, nhìn Tây Môn tiểu tử kia trong hai năm qua thực lực tăng lên như thế nào.
Thời Nguyên Phách đặt mông ngồi xuống, ánh mắt trợn lên như chuông đồng.
Trên võ đài.
Tây Môn Vô Tình một thân áo bào trắng, eo đeo trường kiếm, lạnh lùng nhìn Diệp Huyền.
- Ngươi chính là Diệp Huyền thu được tám mươi thắng liên tiếp cũng không muốn gia nhập Đấu Vũ Hội ta?
Tây Môn Vô Tình đứng đó, cả người kiếm ý bao la, phảng phất như một thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ, tỏa ra ánh kiếm xông thẳng lên trời, trường bào phiêu phiêu như kiếm tiên muốn cưỡi gió bay đi.
- Muốn khiêu chiến liền ra tay đi, ta không có hứng thú tán gẫu.
Diệp Huyền nhàn nhạt mở miệng.
Tây Môn Vô Tình hơi nhướng mày, ánh mắt lạnh lẽo:
- Quả nhiên ngông cuồng, ngươi có biết ta là ai không?
- Ngươi là ai ta không có hứng thú, không ra tay nữa, ta liền muốn ra tay rồi.
Diệp Huyền rút ra trọng kiếm, ánh mắt bình tĩnh như một vũng nước trong.
- Có cá tính, nhưng ta rất không thích, hôm nay chấm dứt ngươi thắng liên tiếp, xem ngươi còn có thể càn rỡ hay không.
Tây Môn Vô Tình không nói nhảm nữa, trực tiếp nhảy tới trước một bước.
- Phong Hỏa Liệu Nguyên!
Trường kiếm ra khỏi vỏ, Tây Môn Vô Tình vừa lên liền triển khai tuyệt chiêu kiếm đạo của mình, ánh kiếm ác liệt mờ ảo khó tìm, ở trong hư không mang theo đạo đạo gợn sóng vô hình, như ánh sao bao phủ bình nguyên, bắn mạnh về phía Diệp Huyền, che trời tránh nhật.
Ầm!
Ánh lửa nổ tan, kiếm khí chia năm xẻ bảy, Diệp Huyền tay cầm trọng kiếm, thẳng thắn thoải mái, Tây Môn Vô Tình sử dụng tới kiếm khí đáng sợ không cách nào áp sát hắn mảy may.
- Kiếm hà chi diệt!
Tây Môn Vô Tình mang theo kinh ngạc, trường kiếm vung lên, cả người phóng lên trời.
Xì xì xì!
Vô số ánh kiếm đột nhiên hiện lên ở trong thiên địa, lẫn nhau như con cá nối liền, tầng tầng lớp lớp, cuối cùng hóa thành trường hà lít nha lít nhít, dâng tới Diệp Huyền ở trung ương võ đài.
Mảnh kiếm hà này uy thế kinh người, để hư không mang theo tầng tầng gợn sóng, tất cả không gian đều bị phong tỏa ở trong đó, kiếm hà chưa tới, Diệp Huyền đã cảm giác khó thở, thân hình khó mà nhúc nhích, toàn bộ tầm mắt hoàn toàn bị ánh kiếm vô tận bao phủ.
- Tuyệt thế thiên kiêu, quả nhiên thật sự có tài.
Trong lòng Diệp Huyền thất kinh, chiêu thức kiếm khí cùng vực giới kết hợp bực này, Diệp Huyền trước ở trên người một ít Vũ Hoàng hàng đầu cũng không từng nhìn thấy.
- Quần Tinh Thiểm Bạo!
Không dám khinh thường, Diệp Huyền sử dụng tới Tinh Thần Kiếm Pháp, phảng phất như một viên thiên thạch rơi rụng, lại ở trong đó nổ tung, ánh kiếm sáng như tuyết dọc theo bốn phương tám hướng xung kích, oanh ánh kiếm trường hà chia năm xẻ bảy.
- Đây chính là bỏ dở thắng liên tiếp ngươi nói sao?
Diệp Huyền ở trên lôi đài đạp bước tiến lên, thần thái cực kỳ ung dung, mỗi một kiếm bổ ra, ánh kiếm trường hà chắc chắn vỡ ra một lỗ thủng cực lớn, không có bất kỳ địa phương vất vả nào.
Diệp Huyền mạnh, không ở chỗ hắn uy lực kinh người, mà ở chỗ hắn ung dung thoải mái, đối mặt bất kỳ kẻ địch nào, nhìn như toàn lực ứng phó, nhưng sẽ không bị thương, mà theo chiến đấu tiến hành, thường thường người tiến công sẽ bị nắm lấy cơ hội, một đòn suy tàn.
- Thật sự có tài, nhưng ta còn không làm nóng người xong, nếu ngươi vội muốn bại trận như thế, ta tác thành ngươi.
Tây Môn Vô Tình hừ lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay đột nhiên lóe lên.
Xoạt xoạt xoạt!
Trong nháy mắt tiếp theo, trường kiếm trong tay hắn đột nhiên biến mất không thấy hình bóng.
Xì xì xì!
Chỉ thấy trong hư không đột nhiên có từng đạo từng đạo ánh sáng lóe lên, ánh kiếm ác liệt phảng phất như hình bóng quỷ mị ẩn giấu ở trong hư không, khiến người ta căn bản bắt giữ không được phương hướng, chỉ có hàn khí làm người ta sợ hãi bao phủ đến, sởn cả tóc gáy.
- Này còn cần hỏi sao, nghe nói lần này Hỗn Loạn Chi Thành tam đại tuyệt thế thiên kiêu của chúng ta đều ra tay, Diệp Huyền kia còn có thể thắng liên tiếp mới lạ.
- Không thể nói như thế, trước đó Diệp Huyền cũng thu được tám mươi thắng liên tiếp, hơn nữa mỗi một cuộc tranh tài đều tương đối ung dung, không hẳn không có sức đánh một trận.
- Hi vọng khẳng định có, thế nhưng rất nhỏ, dù sao đối thủ của hắn là tam đại tuyệt thế thiên kiêu của Hỗn Loạn Chi Thành chúng ta.
- Nói không sai, ta khá quan tâm Diệp Huyền kia có thể chống được mấy tràng.
Đoàn người kịch liệt thảo luận, hắc y lão giả đi tới bên cạnh lôi đài.
- Ta nghĩ chư vị đối với Diệp Huyền thiếu hiệp thi đấu đã chờ mong rất lâu, phí lời ta liền không nói nhiều, hãy để chúng ta xem cuộc so tài thứ nhất của Diệp Huyền thiếu hiệp, hiện tại cho mời người khiêu chiến lên đài.
- Bạch!
Tiếng nói vừa hạ xuống, hai đạo lưu quang tự hai phương hướng nhanh như tia chớp bay lên võ đài.
Hai đạo lưu quang này tốc độ quá nhanh, mọi người thậm chí còn chưa kịp phản ứng, một vệt sáng trong đó đã rơi ở trên sàn đấu, mà một đạo lưu quang khác thấy thế, chỉ có thể lui trở lại.
- Cái gì, người khiêu chiến này dĩ nhiên là Tây Môn Vô Tình?
- Vừa nãy một người khác các ngươi có nhìn rõ không, là Vũ Tu Thánh Địa Thời Nguyên Phách.
- Tuyệt thế thiên kiêu của Hỗn Loạn Chi Thành chúng ta lại thật sự đến rồi, nhìn dáng dấp cũng muốn cướp cái thứ nhất.
- Phí lời, tuyệt thế thiên kiêu là thân phận gì, sao lại chiếm tiện nghi đợi lúc sau lên sân khấu, bọn họ đều muốn quang minh chính đại đánh bại đối phương.
- A, ta mua Diệp Huyền kia dừng lại ở tám mươi ba thắng liên tiếp, ai biết Tây Môn Vô Tình là cái thứ nhất lên sân khấu, sớm biết ta liền mua dừng lại ở tám mươi mốt thắng liên tiếp, một ngàn Huyền Thạch trung phẩm của ta a.
Đoàn người châu đầu ghé tai, tiếng bàn luận đinh tai nhức óc.
- Đáng chết, Đấu Vũ Hội này quá vô liêm sỉ, lại sắp xếp Tây Môn Vô Tình gần như thế, đáng ghét.
Thời Nguyên Phách trở lại trong phòng quý khách nộ quát một tiếng, một chưởng đập nát bàn trà trước mặt, nổi giận đùng đùng.
- Thời Nguyên Phách sư huynh bớt giận, để Tây Môn Vô Tình kia lên trước cũng không có gì, tên Tây Môn kia làm sao có thể so với Thời Nguyên Phách sư huynh ngươi, nói không chắc còn có thể thua ở trong tay tiểu tử kia, đến thời điểm đó còn không phải muốn ngươi lên đài ngăn cơn sóng dữ.
Thạch Tiến ở một bên nịnh nọt.
- Hừ, thực lực của tiểu tử Tây Môn kia cũng khá, làm sao sẽ thua ở trên tay tiểu tử kia, quên đi, coi như là đến xem kịch, nhìn Tây Môn tiểu tử kia trong hai năm qua thực lực tăng lên như thế nào.
Thời Nguyên Phách đặt mông ngồi xuống, ánh mắt trợn lên như chuông đồng.
Trên võ đài.
Tây Môn Vô Tình một thân áo bào trắng, eo đeo trường kiếm, lạnh lùng nhìn Diệp Huyền.
- Ngươi chính là Diệp Huyền thu được tám mươi thắng liên tiếp cũng không muốn gia nhập Đấu Vũ Hội ta?
Tây Môn Vô Tình đứng đó, cả người kiếm ý bao la, phảng phất như một thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ, tỏa ra ánh kiếm xông thẳng lên trời, trường bào phiêu phiêu như kiếm tiên muốn cưỡi gió bay đi.
- Muốn khiêu chiến liền ra tay đi, ta không có hứng thú tán gẫu.
Diệp Huyền nhàn nhạt mở miệng.
Tây Môn Vô Tình hơi nhướng mày, ánh mắt lạnh lẽo:
- Quả nhiên ngông cuồng, ngươi có biết ta là ai không?
- Ngươi là ai ta không có hứng thú, không ra tay nữa, ta liền muốn ra tay rồi.
Diệp Huyền rút ra trọng kiếm, ánh mắt bình tĩnh như một vũng nước trong.
- Có cá tính, nhưng ta rất không thích, hôm nay chấm dứt ngươi thắng liên tiếp, xem ngươi còn có thể càn rỡ hay không.
Tây Môn Vô Tình không nói nhảm nữa, trực tiếp nhảy tới trước một bước.
- Phong Hỏa Liệu Nguyên!
Trường kiếm ra khỏi vỏ, Tây Môn Vô Tình vừa lên liền triển khai tuyệt chiêu kiếm đạo của mình, ánh kiếm ác liệt mờ ảo khó tìm, ở trong hư không mang theo đạo đạo gợn sóng vô hình, như ánh sao bao phủ bình nguyên, bắn mạnh về phía Diệp Huyền, che trời tránh nhật.
Ầm!
Ánh lửa nổ tan, kiếm khí chia năm xẻ bảy, Diệp Huyền tay cầm trọng kiếm, thẳng thắn thoải mái, Tây Môn Vô Tình sử dụng tới kiếm khí đáng sợ không cách nào áp sát hắn mảy may.
- Kiếm hà chi diệt!
Tây Môn Vô Tình mang theo kinh ngạc, trường kiếm vung lên, cả người phóng lên trời.
Xì xì xì!
Vô số ánh kiếm đột nhiên hiện lên ở trong thiên địa, lẫn nhau như con cá nối liền, tầng tầng lớp lớp, cuối cùng hóa thành trường hà lít nha lít nhít, dâng tới Diệp Huyền ở trung ương võ đài.
Mảnh kiếm hà này uy thế kinh người, để hư không mang theo tầng tầng gợn sóng, tất cả không gian đều bị phong tỏa ở trong đó, kiếm hà chưa tới, Diệp Huyền đã cảm giác khó thở, thân hình khó mà nhúc nhích, toàn bộ tầm mắt hoàn toàn bị ánh kiếm vô tận bao phủ.
- Tuyệt thế thiên kiêu, quả nhiên thật sự có tài.
Trong lòng Diệp Huyền thất kinh, chiêu thức kiếm khí cùng vực giới kết hợp bực này, Diệp Huyền trước ở trên người một ít Vũ Hoàng hàng đầu cũng không từng nhìn thấy.
- Quần Tinh Thiểm Bạo!
Không dám khinh thường, Diệp Huyền sử dụng tới Tinh Thần Kiếm Pháp, phảng phất như một viên thiên thạch rơi rụng, lại ở trong đó nổ tung, ánh kiếm sáng như tuyết dọc theo bốn phương tám hướng xung kích, oanh ánh kiếm trường hà chia năm xẻ bảy.
- Đây chính là bỏ dở thắng liên tiếp ngươi nói sao?
Diệp Huyền ở trên lôi đài đạp bước tiến lên, thần thái cực kỳ ung dung, mỗi một kiếm bổ ra, ánh kiếm trường hà chắc chắn vỡ ra một lỗ thủng cực lớn, không có bất kỳ địa phương vất vả nào.
Diệp Huyền mạnh, không ở chỗ hắn uy lực kinh người, mà ở chỗ hắn ung dung thoải mái, đối mặt bất kỳ kẻ địch nào, nhìn như toàn lực ứng phó, nhưng sẽ không bị thương, mà theo chiến đấu tiến hành, thường thường người tiến công sẽ bị nắm lấy cơ hội, một đòn suy tàn.
- Thật sự có tài, nhưng ta còn không làm nóng người xong, nếu ngươi vội muốn bại trận như thế, ta tác thành ngươi.
Tây Môn Vô Tình hừ lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay đột nhiên lóe lên.
Xoạt xoạt xoạt!
Trong nháy mắt tiếp theo, trường kiếm trong tay hắn đột nhiên biến mất không thấy hình bóng.
Xì xì xì!
Chỉ thấy trong hư không đột nhiên có từng đạo từng đạo ánh sáng lóe lên, ánh kiếm ác liệt phảng phất như hình bóng quỷ mị ẩn giấu ở trong hư không, khiến người ta căn bản bắt giữ không được phương hướng, chỉ có hàn khí làm người ta sợ hãi bao phủ đến, sởn cả tóc gáy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.