Chương 69: Thâm sâu khó dò (1)
Ám Ma Sư
14/08/2019
Còn Lâm Hùng thì lại càng sợ tới mất hồn mất vía, run rẩy cắn răng, tâm tình mong chờ đột nhiên rớt xuống đáy cốc, một câu sống không bằng chết cũng không đủ để hình dung.
- Một đám ngu ngốc, các ngươi đang làm gì vậy, Lâm Hùng, đừng có dừng thúc giục võ hồn, Hoa hội trưởng, đừng có ngừng phóng xuất huyền khí, các ngươi tập trung một chút cho ta, thật đúng là một đám trư đội hữu.
Diệp Huyền nhịn không được mà mắng thêm lần nữa.
Lời này lọt vào trong tai Lâm Hùng thì lại càng chói tai, con bà nói, võ hồn cũng đã vỡ nát bét hết rồi, ngươi còn kêu ta đừng có ngừng cái rắm.
Gã thậm chí nhịn không được mà muốn mở miệng mắng một tiếng, nhưng không chờ gã mở miệng thì đột nhiên lại ngớ người ra, bởi vì gã phát hiện mặc dù đao võ hồn của mình đã triệt để vỡ nát rồi nhưng cảm giác về sự tồn tại của võ hồn vẫn không biến mất, tựa hồ đao võ hồn vẫn còn ở phía trên trận pháp kia, chỉ là mình không nhìn thấy nó mà thôi.
Chuyện gì thế này, chẳng lẽ võ hồn của mình vẫn chưa thật sự biến mất?
Trong lòng của gã đột nhiên kích động hẳn lên, ông trời ơi, chủ nhân, bất kể là ai, nhất định phải phù hộ cho võ hồn của ta vẫn còn tồn tại.
Ngay trong lúc gã âm thầm cầu xin trong lòng thì Diệp Huyền đột nhiên vung tay lên, tinh khí do một đống lớn tài liệu hoá thành đột nhiên bao trùm một đoàn hư vô trên không, sau đó trong tay Diệp Huyền lại xuất hiện một viên hồn tinh màu đen, tay phải điểm mạnh một cái.
Bụp!
Hồn tinh cứng rắn vô cùng đột nhiên vỡ nát, bột phấn màu đen bị sóng hồn lực nồng đậm tác động hoá thành, dưới sự dẫn dắt của trận pháp nhanh chóng bị kéo dung nhập vào chỗ võ hồn chi lực đang bị tinh khí bao trùm kia.
Bột phấn màu đen và tinh khí của tài liệu cùng với võ hồn chi lực vốn là đao võ hồn kia nhanh chóng dung hợp lại với nhau, tạo thành một viên hồn thể màu đen có hình dạng như giọt nước, hồn thể màu đen này dưới sự luyện chế của trận pháp không ngừng biến ảo hình dạng, tạp chất bên trong cũng nhanh chóng biến mất, ngày càng trở nên thuần tuý, ngày càng trở nên sáng trong.
- Đây là chuyện gì thế này?
Sắc mặt của Hoa La Huyên vốn đang âm trầm nháy mắt liền trở nên dại ra, thì thào lẩm bẩm:
- Sóng hồn lực nồng đậm như vậy, thứ này cư nhiên là võ hồn bản nguyên…
Chuyện gì thế này, võ hồn của Lâm Hùng lúc nãy không phải đã bị vỡ nát hoàn toàn rồi sao, sao vẫn còn có thể dung hợp trở lại?
Chu Hoa Dung cũng ngẩn người hồi lâu mới giật mình, cả kinh nói:
- Một khi võ hồn bị vỡ nát thì sẽ biến thành hồn lực tiêu tán triệt để, tại sao võ hồn của Lâm Hùng giống như vẫn còn đó, hơn nữa dường như còn mạnh mẽ hung hãn hơn trước khi bị vỡ nát rất nhiều như vậy?
- Một đám ngu ngốc, mau ngậm miệng lại nhìn thật kỹ cho ta, đừng có chọc ta nổi giận nữa!
Thanh âm của Diệp Huyền vang lên trong phòng luyện chế:
- Các ngươi thì biết cái gì, cái này gọi là không phá thì không thể xây được, phá rồi lại lập, phẩm giai của đao võ hồn của Lâm Hùng chỉ mới là một sao, kết cấu lỏng lẻo, hồn lực không đều, quả thực là nát như cặn bã. Ta nhân cơ hội này trước tiên phá vỡ võ hồn của hắn, sau đó lại dùng tinh khí bảo hồn để giữ lại võ hồn bản nguyên, cuối cùng cho thêm hồn tinh chân nguyên, khiến cho võ hồn của hắn phá rồi lại lập, trụ cột nguyên bản lại tăng thêm một bậc, đám các ngươi đừng có như một lũ ngốc đứng đó kinh ngạc tò mò gì nữa.
- Ông trời ơi, cư nhiên là như vậy!
- Không phá thì không thể xây, võ hồn đã bị phá hư thật sự còn có thể tiếp tục dựng lại sao?
- Thần hồ kỳ kỹ mà, chuyện này cũng có thể được?
Sự mất mác thất vọng trong lòng hai người lúc trước nháy mắt đã biến mất, cả đám trợn mắt há mồm, gương mặt đầy vẻ kinh hãi không dám tin, nửa ngày không nói nên lời.
Tuy rằng những việc Diệp Huyền làm bọn họ cũng không hiểu rõ lắm, nhưng sau khi nghe Diệp Huyền nói như vậy hai người lập tức kích động không thôi, toàn thân run rẩy kịch liệt, hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước, không muốn bỏ sót bất kỳ thứ gì.
Trong lòng bọn họ có một loại cảm giác là những gì bọn họ nhìn thấy hôm nay có thể xưng là kỳ tích trong lịch sử luyện chế của luyện dược sư và luyện hồn sư.
Có một loại cảm giác được mở rộng tầm mắt hiện lên trong lòng họ, tựa như có một tia sáng mặt trời bừng lên giữa màn đêm tăm tối dẫn lối cho họ đi tới trên con đường luyện dược học.
- Có lẽ các ngươi khó mà tin được võ hồn cũng có thể luyện chế được như đan dược, nhưng nếu tìm hiểu rõ ràng thì thật ra nó rất đơn giản, hạch tâm của võ hồn chính là hồn lực, còn hạch tâm của đan dược chính là huyền khí và dược lực, hai loại này nhìn thì có vẻ như hoàn toàn khác nhau nhưng bản chất đều giống nhau, đều là năng lượng, cho nên nếu dược liệu có thể luyện chế thì võ hồn cũng có thể luyện chế được, chỉ là thủ pháp luyện chế khác nhau mà thôi, chú ý một chút, bây giờ ta muốn ngưng luyện võ hồn của hắn ra lại rồi.
- Lên!
Trong quá trình giảng giải, Diệp Huyền đột nhiên hét lớn một tiếng, trong mắt loé lên tinh quang, một cỗ hồn lực hùng hậu đột nhiên bắn ra từ trong mắt của hắn, oanh, tựa như đã bị kích thích, võ hồn bản nguyên màu đen bị tinh khí bao trùm chậm rãi vươn ra, dưới hồn lực của Diệp Huyền rèn luyện, một thanh đao võ hồn giống hệt như lúc trước dần dần hình thành, sau đó dưới sự luyện chế của trận pháp chậm rãi mài, càng ngày càng tinh xảo, càng ngày càng sáng chói.
- Thần linh ơi!
Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, võ hồn vốn đã vỡ nát của Lâm Hùng đang thành hình lại một lần nữa với tốc độ kinh người.
- Thu!
Quát khẽ một tiếng, tinh khí ngập trời biến mất, một thanh đao võ hồn tản ra khí tức hùng hậu hiện ra trên đỉnh đầu của Lâm Hùng, giống như đao trung chi vương.
- Võ hồn của ta đã khôi phục rồi, ha ha ha, võ hồn của ta thật sự khôi phục, thật là tốt quá, thật là tốt quá.
Lâm Hùng nhìn thấy võ hồn trên đỉnh đầu của gã thì lập tức kích động cười ha hả, sắc mặt đỏ bừng, cả người run rẩy kịch liệt, hai tay siết chặt, ánh mắt kia, thần thái kia, giống như đang rơi vào điên cuồng.
Từ thiên đường rớt xuống địa ngục, lại từ địa ngục trở lại thiên đường, Lâm Hùng đã trải qua những trắc trở và đau khổ mà người bình thường khó có thể tưởng tượng nổi, lúc này đây, niềm vui mừng điên cuồng trong lòng gã nháy mắt đã che mắt tất thảy.
- Một đám ngu ngốc, các ngươi đang làm gì vậy, Lâm Hùng, đừng có dừng thúc giục võ hồn, Hoa hội trưởng, đừng có ngừng phóng xuất huyền khí, các ngươi tập trung một chút cho ta, thật đúng là một đám trư đội hữu.
Diệp Huyền nhịn không được mà mắng thêm lần nữa.
Lời này lọt vào trong tai Lâm Hùng thì lại càng chói tai, con bà nói, võ hồn cũng đã vỡ nát bét hết rồi, ngươi còn kêu ta đừng có ngừng cái rắm.
Gã thậm chí nhịn không được mà muốn mở miệng mắng một tiếng, nhưng không chờ gã mở miệng thì đột nhiên lại ngớ người ra, bởi vì gã phát hiện mặc dù đao võ hồn của mình đã triệt để vỡ nát rồi nhưng cảm giác về sự tồn tại của võ hồn vẫn không biến mất, tựa hồ đao võ hồn vẫn còn ở phía trên trận pháp kia, chỉ là mình không nhìn thấy nó mà thôi.
Chuyện gì thế này, chẳng lẽ võ hồn của mình vẫn chưa thật sự biến mất?
Trong lòng của gã đột nhiên kích động hẳn lên, ông trời ơi, chủ nhân, bất kể là ai, nhất định phải phù hộ cho võ hồn của ta vẫn còn tồn tại.
Ngay trong lúc gã âm thầm cầu xin trong lòng thì Diệp Huyền đột nhiên vung tay lên, tinh khí do một đống lớn tài liệu hoá thành đột nhiên bao trùm một đoàn hư vô trên không, sau đó trong tay Diệp Huyền lại xuất hiện một viên hồn tinh màu đen, tay phải điểm mạnh một cái.
Bụp!
Hồn tinh cứng rắn vô cùng đột nhiên vỡ nát, bột phấn màu đen bị sóng hồn lực nồng đậm tác động hoá thành, dưới sự dẫn dắt của trận pháp nhanh chóng bị kéo dung nhập vào chỗ võ hồn chi lực đang bị tinh khí bao trùm kia.
Bột phấn màu đen và tinh khí của tài liệu cùng với võ hồn chi lực vốn là đao võ hồn kia nhanh chóng dung hợp lại với nhau, tạo thành một viên hồn thể màu đen có hình dạng như giọt nước, hồn thể màu đen này dưới sự luyện chế của trận pháp không ngừng biến ảo hình dạng, tạp chất bên trong cũng nhanh chóng biến mất, ngày càng trở nên thuần tuý, ngày càng trở nên sáng trong.
- Đây là chuyện gì thế này?
Sắc mặt của Hoa La Huyên vốn đang âm trầm nháy mắt liền trở nên dại ra, thì thào lẩm bẩm:
- Sóng hồn lực nồng đậm như vậy, thứ này cư nhiên là võ hồn bản nguyên…
Chuyện gì thế này, võ hồn của Lâm Hùng lúc nãy không phải đã bị vỡ nát hoàn toàn rồi sao, sao vẫn còn có thể dung hợp trở lại?
Chu Hoa Dung cũng ngẩn người hồi lâu mới giật mình, cả kinh nói:
- Một khi võ hồn bị vỡ nát thì sẽ biến thành hồn lực tiêu tán triệt để, tại sao võ hồn của Lâm Hùng giống như vẫn còn đó, hơn nữa dường như còn mạnh mẽ hung hãn hơn trước khi bị vỡ nát rất nhiều như vậy?
- Một đám ngu ngốc, mau ngậm miệng lại nhìn thật kỹ cho ta, đừng có chọc ta nổi giận nữa!
Thanh âm của Diệp Huyền vang lên trong phòng luyện chế:
- Các ngươi thì biết cái gì, cái này gọi là không phá thì không thể xây được, phá rồi lại lập, phẩm giai của đao võ hồn của Lâm Hùng chỉ mới là một sao, kết cấu lỏng lẻo, hồn lực không đều, quả thực là nát như cặn bã. Ta nhân cơ hội này trước tiên phá vỡ võ hồn của hắn, sau đó lại dùng tinh khí bảo hồn để giữ lại võ hồn bản nguyên, cuối cùng cho thêm hồn tinh chân nguyên, khiến cho võ hồn của hắn phá rồi lại lập, trụ cột nguyên bản lại tăng thêm một bậc, đám các ngươi đừng có như một lũ ngốc đứng đó kinh ngạc tò mò gì nữa.
- Ông trời ơi, cư nhiên là như vậy!
- Không phá thì không thể xây, võ hồn đã bị phá hư thật sự còn có thể tiếp tục dựng lại sao?
- Thần hồ kỳ kỹ mà, chuyện này cũng có thể được?
Sự mất mác thất vọng trong lòng hai người lúc trước nháy mắt đã biến mất, cả đám trợn mắt há mồm, gương mặt đầy vẻ kinh hãi không dám tin, nửa ngày không nói nên lời.
Tuy rằng những việc Diệp Huyền làm bọn họ cũng không hiểu rõ lắm, nhưng sau khi nghe Diệp Huyền nói như vậy hai người lập tức kích động không thôi, toàn thân run rẩy kịch liệt, hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước, không muốn bỏ sót bất kỳ thứ gì.
Trong lòng bọn họ có một loại cảm giác là những gì bọn họ nhìn thấy hôm nay có thể xưng là kỳ tích trong lịch sử luyện chế của luyện dược sư và luyện hồn sư.
Có một loại cảm giác được mở rộng tầm mắt hiện lên trong lòng họ, tựa như có một tia sáng mặt trời bừng lên giữa màn đêm tăm tối dẫn lối cho họ đi tới trên con đường luyện dược học.
- Có lẽ các ngươi khó mà tin được võ hồn cũng có thể luyện chế được như đan dược, nhưng nếu tìm hiểu rõ ràng thì thật ra nó rất đơn giản, hạch tâm của võ hồn chính là hồn lực, còn hạch tâm của đan dược chính là huyền khí và dược lực, hai loại này nhìn thì có vẻ như hoàn toàn khác nhau nhưng bản chất đều giống nhau, đều là năng lượng, cho nên nếu dược liệu có thể luyện chế thì võ hồn cũng có thể luyện chế được, chỉ là thủ pháp luyện chế khác nhau mà thôi, chú ý một chút, bây giờ ta muốn ngưng luyện võ hồn của hắn ra lại rồi.
- Lên!
Trong quá trình giảng giải, Diệp Huyền đột nhiên hét lớn một tiếng, trong mắt loé lên tinh quang, một cỗ hồn lực hùng hậu đột nhiên bắn ra từ trong mắt của hắn, oanh, tựa như đã bị kích thích, võ hồn bản nguyên màu đen bị tinh khí bao trùm chậm rãi vươn ra, dưới hồn lực của Diệp Huyền rèn luyện, một thanh đao võ hồn giống hệt như lúc trước dần dần hình thành, sau đó dưới sự luyện chế của trận pháp chậm rãi mài, càng ngày càng tinh xảo, càng ngày càng sáng chói.
- Thần linh ơi!
Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, võ hồn vốn đã vỡ nát của Lâm Hùng đang thành hình lại một lần nữa với tốc độ kinh người.
- Thu!
Quát khẽ một tiếng, tinh khí ngập trời biến mất, một thanh đao võ hồn tản ra khí tức hùng hậu hiện ra trên đỉnh đầu của Lâm Hùng, giống như đao trung chi vương.
- Võ hồn của ta đã khôi phục rồi, ha ha ha, võ hồn của ta thật sự khôi phục, thật là tốt quá, thật là tốt quá.
Lâm Hùng nhìn thấy võ hồn trên đỉnh đầu của gã thì lập tức kích động cười ha hả, sắc mặt đỏ bừng, cả người run rẩy kịch liệt, hai tay siết chặt, ánh mắt kia, thần thái kia, giống như đang rơi vào điên cuồng.
Từ thiên đường rớt xuống địa ngục, lại từ địa ngục trở lại thiên đường, Lâm Hùng đã trải qua những trắc trở và đau khổ mà người bình thường khó có thể tưởng tượng nổi, lúc này đây, niềm vui mừng điên cuồng trong lòng gã nháy mắt đã che mắt tất thảy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.