Chương 1430: Thiên Nhĩ Võ Hồn (2)
Ám Ma Sư
14/08/2019
- Có ý gì chính ngươi nên rất rõ ràng, Thiên Nhĩ Võ Hồn, không hổ là Võ Hồn xếp hạng hàng đầu trên Võ Hồn dị chủng bảng, lại có thể nghe được rất nhiều tin tức người thường không nghe được, chỉ tiếc quá độ khởi động Võ Hồn, đối với thân thể thương tổn to lớn, nếu ta không đoán sai, hiện tại ngươi mỗi một lần khởi động Võ Hồn, trong lòng đều sẽ kịch liệt đau đớn, thậm chí mất đi ý thức a?
Ánh mắt của Diệp Huyền bình tĩnh nói, khóe miệng trước sau mang theo nụ cười trào phúng.
Cái thanh âm lạnh lùng kia trong giây lát cứng lại, thậm chí tâm ý túc sát trong phòng cũng trong nháy mắt biến mất không còn một mống, mãi đến tận hồi lâu sau, thanh âm kia mới lần thứ hai vang lên.
- Ta không hiểu ngươi đến cùng đang nói cái gì?
- Mặc kệ ngươi có hiểu hay không, ta muốn nói chỉ có một.
Diệp Huyền chậm rãi đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo nói:
- Là ngươi và ta trong lúc đó, chỉ là một hồi buôn bán bình thường, ngươi được bí kỹ của ta, ta cũng được đáp án mình muốn, ngươi và ta đã không ai nợ ai, nếu như ngươi vì được càng nhiều, còn dám uy hiếp thiếu gia ta, như vậy đừng trách thiếu gia ta không khách khí. Ta ngay cả Vô Lượng Sơn cũng không sợ, sao lại sợ ngươi chỉ là một kẻ nắm giữ Võ Hồn dị chủng? Ngươi đánh giá cao mình quá rồi.
Nói xong lời này, Diệp Huyền xoay người, trực tiếp đi ra cửa.
- Để những thủ hạ của ngươi ở ngoài cửa lui ra đi, còn có, ta không hy vọng thân phận của ta từ nơi này tiết lộ ra ngoài, nếu không thì, ta không ngại cùng ngươi chơi một chút, ta tin tưởng rất nhiều thế lực trong Hỗn Loạn Chi Thành này, đối với ngươi hứng thú so với ta nên nhiều hơn.
Nói xong lời này, Diệp Huyền trực tiếp mở cửa đi ra.
Ngoài cửa không ít Vũ Hoàng tụ tập, từng cái từng cái mắt nhìn chằm chằm, trong con ngươi bắn ra ánh mắt doạ người, lạnh lùng nhìn kỹ ba người Diệp Huyền, cả người tỏa ra sát khí kinh người.
- Nhĩ gia, ngươi không sao chứ?
- Vừa nãy không phải mấy tên này động thủ với Nhĩ gia ngươi chứ, để thuộc hạ thay ngươi dạy bọn họ.
Vài tên Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong nhất thời dồn dập mở miệng, vẻ mặt tức giận.
- Các ngươi tất cả lui ra, ta không có chuyện gì.
Trong phòng trung niên nam tử kia liền mở miệng nói, lúc này đám Vũ Hoàng mới không cam lòng mở cửa.
- Hi vọng lời của ta nói, ngươi đừng quên.
Diệp Huyền cười lạnh một tiếng, mang theo Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Kỷ Linh rời đi đình viện.
- Diệp thiếu, chúng ta lại thật sự đi ra.
Vừa đến ngõ nhỏ bên ngoài, Kỷ Linh ngay lập tức khó có thể tin nói.
Vừa nãy thời điểm Huyết Kiếm Vũ Đế động thủ với Nhĩ gia, hắn đã làm tốt liều mạng vẫn lạc, ai biết cuối cùng bọn họ dĩ nhiên bình yên vô sự đi ra, ngay cả một cọng tóc gáy cũng không mất.
Ở Tam Cửu Đại Đạo pha trộn lâu như vậy, Kỷ Linh xưa nay chưa từng nghe nói đắc tội Nhĩ gia rồi có thể bình yên vô sự sống sót đi ra.
- Bởi vì tên kia rất rõ ràng, coi như hắn động thủ cũng căn bản không làm gì được chúng ta.
Diệp Huyền từ tốn nói.
- Ta còn ước gì tiểu tử kia động thủ, vừa động thủ, lão phu liền giết chết hắn.
Huyết Kiếm Vũ Đế càng thô bạo mở miệng.
Kỷ Linh một mặt không nói gì, Diệp thiếu cùng Huyết Kiếm đại nhân này đến tột cùng là lai lịch ra sao, đối mặt Nhĩ gia ở Hỗn Loạn Chi Thành cũng thô bạo như vậy, theo hắn biết, coi như là một ít cường giả Cửu Thiên Vũ Đế của Hỗn Loạn Chi Thành đối với Nhĩ gia cũng khá kiêng kỵ.
- Đúng rồi Diệp thiếu, Võ Hồn dị chủng là cái gì? Còn có Thiên Nhĩ Võ Hồn kia đến tột cùng là món đồ gì?
Kỷ Linh lại hỏi tiếp.
Lúc này Huyết Kiếm Vũ Đế ở một bên cũng dựng thẳng lỗ tai, hắn là Cửu Thiên Vũ Đế đến từ Huyền Vực, cũng xưa nay chưa từng nghe nói Võ Hồn dị chủng gì.
Mà từ trong lời nói của Diệp Huyền vừa nãy, Nhĩ gia kia cũng là bởi vì nắm giữ Võ Hồn dị chủng Thiên Nhĩ Võ Hồn mới sẽ biết được nhiều tin tức như vậy, trong lòng tự nhiên hiếu kỳ không ngớt.
Diệp Huyền liếc mắt nhìn đình viện phía sau, giải thích:
- Ở Thiên Huyền đại lục, Võ Hồn phân rất nhiều chủng loại, có khí Võ Hồn, tự nhiên hệ Võ Hồn, thực vật hệ Võ Hồn… mà Võ Hồn dị chủng là một loại thoát ly Võ Hồn phổ thông, chúng mang đến năng lực cũng thường thường vô cùng đáng sợ.
- Mà Nhĩ gia kia, nếu như ta không đoán sai, nắm giữ nên chính là Võ Hồn dị chủng tương tự với Thiên Nhĩ Võ Hồn, một khi thôi thúc Thiên Nhĩ Võ Hồn, căn cứ thực lực kẻ nắm giữ mạnh yếu không giống cùng cấp bậc Võ Hồn cao thấp, có thể dễ dàng nghe được xung quanh mấy trăm, mấy ngàn, thậm chí mấy vạn dặm, bất luận người nào trò chuyện đều sẽ bị bắt giữ, đồng thời rất khó bị phát hiện, vì lẽ đó Nhĩ gia kia mới có thể biết nhiều sự tình ở Hỗn Loạn Chi Thành như thế, bởi vì ở trong tai hắn, toàn bộ Hỗn Loạn Chi Thành hầu như không có bất kỳ bí mật.
Huyết Kiếm Vũ Đế trợn tròn mắt, vẫn còn có Võ Hồn như vậy?
- Nói như vậy, trong Hỗn Loạn Chi Thành này, tất cả mọi người trò chuyện, Nhĩ gia kia đều có thể nghe được?
Huyết Kiếm Vũ Đế một mặt khiếp sợ, cứ như vậy ai còn có bí mật có thể nói, chẳng trách Nhĩ gia này dám nói bốc nói phét chỉ cần là sự tình trong Hỗn Loạn Chi Thành, không có hắn không biết, có một loại Võ Hồn như vậy, tiểu phu thê buổi tối tâm tình cũng sẽ bị hắn nghe được rõ rõ ràng ràng a.
Diệp Huyền gật đầu nói.
- Không kém bao nhiêu đâu, có điều bất kỳ Võ Hồn nào cũng có hạn chế, cũng không phải hoàn toàn không có kẽ hở, ngươi chỉ cần cẩn thận một ít, người khác cũng rất khó hỏi thăm được ngươi đối thoại, tỷ như ta, Nhĩ gia kia căn bản không nghe được chúng ta nói cái gì.
Nói đến đây, Diệp Huyền đột nhiên khoát tay, mấy lớp cấm chế tiện tay đánh ra, ở bên người Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Kỷ Linh hình thành một đạo bình phong vô hình.
Lớp bình phong này là một loại cấm chế cấm âm, đồng thời đối với lực lượng Võ Hồn có tác dụng ngăn cách cường đại, Diệp Huyền tin tưởng Võ Hồn của Nhĩ gia kia coi như mạnh hơn, cũng không cách nào công phá cấm chế cấm âm của mình.
Lúc này ở phủ đệ kia.
Một nam tử khuôn mặt hơi mập, trường rất có hỉ cảm đột nhiên mở hai mắt nhắm chặt.
Bạch!
Trên đỉnh đầu của hắn, một vành tai lớn mông lung run lên một hồi, sau đó trong nháy mắt liễm vào trong đầu của hắn.
- Nhĩ gia, thế nào?
Ở trước mặt người này, là nam tử đeo mặt nạ trước bị Huyết Kiếm Vũ Đế đánh gần chết, cung kính quỳ gối ở đó, căng thẳng dò hỏi.
Ánh mắt của Diệp Huyền bình tĩnh nói, khóe miệng trước sau mang theo nụ cười trào phúng.
Cái thanh âm lạnh lùng kia trong giây lát cứng lại, thậm chí tâm ý túc sát trong phòng cũng trong nháy mắt biến mất không còn một mống, mãi đến tận hồi lâu sau, thanh âm kia mới lần thứ hai vang lên.
- Ta không hiểu ngươi đến cùng đang nói cái gì?
- Mặc kệ ngươi có hiểu hay không, ta muốn nói chỉ có một.
Diệp Huyền chậm rãi đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo nói:
- Là ngươi và ta trong lúc đó, chỉ là một hồi buôn bán bình thường, ngươi được bí kỹ của ta, ta cũng được đáp án mình muốn, ngươi và ta đã không ai nợ ai, nếu như ngươi vì được càng nhiều, còn dám uy hiếp thiếu gia ta, như vậy đừng trách thiếu gia ta không khách khí. Ta ngay cả Vô Lượng Sơn cũng không sợ, sao lại sợ ngươi chỉ là một kẻ nắm giữ Võ Hồn dị chủng? Ngươi đánh giá cao mình quá rồi.
Nói xong lời này, Diệp Huyền xoay người, trực tiếp đi ra cửa.
- Để những thủ hạ của ngươi ở ngoài cửa lui ra đi, còn có, ta không hy vọng thân phận của ta từ nơi này tiết lộ ra ngoài, nếu không thì, ta không ngại cùng ngươi chơi một chút, ta tin tưởng rất nhiều thế lực trong Hỗn Loạn Chi Thành này, đối với ngươi hứng thú so với ta nên nhiều hơn.
Nói xong lời này, Diệp Huyền trực tiếp mở cửa đi ra.
Ngoài cửa không ít Vũ Hoàng tụ tập, từng cái từng cái mắt nhìn chằm chằm, trong con ngươi bắn ra ánh mắt doạ người, lạnh lùng nhìn kỹ ba người Diệp Huyền, cả người tỏa ra sát khí kinh người.
- Nhĩ gia, ngươi không sao chứ?
- Vừa nãy không phải mấy tên này động thủ với Nhĩ gia ngươi chứ, để thuộc hạ thay ngươi dạy bọn họ.
Vài tên Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong nhất thời dồn dập mở miệng, vẻ mặt tức giận.
- Các ngươi tất cả lui ra, ta không có chuyện gì.
Trong phòng trung niên nam tử kia liền mở miệng nói, lúc này đám Vũ Hoàng mới không cam lòng mở cửa.
- Hi vọng lời của ta nói, ngươi đừng quên.
Diệp Huyền cười lạnh một tiếng, mang theo Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Kỷ Linh rời đi đình viện.
- Diệp thiếu, chúng ta lại thật sự đi ra.
Vừa đến ngõ nhỏ bên ngoài, Kỷ Linh ngay lập tức khó có thể tin nói.
Vừa nãy thời điểm Huyết Kiếm Vũ Đế động thủ với Nhĩ gia, hắn đã làm tốt liều mạng vẫn lạc, ai biết cuối cùng bọn họ dĩ nhiên bình yên vô sự đi ra, ngay cả một cọng tóc gáy cũng không mất.
Ở Tam Cửu Đại Đạo pha trộn lâu như vậy, Kỷ Linh xưa nay chưa từng nghe nói đắc tội Nhĩ gia rồi có thể bình yên vô sự sống sót đi ra.
- Bởi vì tên kia rất rõ ràng, coi như hắn động thủ cũng căn bản không làm gì được chúng ta.
Diệp Huyền từ tốn nói.
- Ta còn ước gì tiểu tử kia động thủ, vừa động thủ, lão phu liền giết chết hắn.
Huyết Kiếm Vũ Đế càng thô bạo mở miệng.
Kỷ Linh một mặt không nói gì, Diệp thiếu cùng Huyết Kiếm đại nhân này đến tột cùng là lai lịch ra sao, đối mặt Nhĩ gia ở Hỗn Loạn Chi Thành cũng thô bạo như vậy, theo hắn biết, coi như là một ít cường giả Cửu Thiên Vũ Đế của Hỗn Loạn Chi Thành đối với Nhĩ gia cũng khá kiêng kỵ.
- Đúng rồi Diệp thiếu, Võ Hồn dị chủng là cái gì? Còn có Thiên Nhĩ Võ Hồn kia đến tột cùng là món đồ gì?
Kỷ Linh lại hỏi tiếp.
Lúc này Huyết Kiếm Vũ Đế ở một bên cũng dựng thẳng lỗ tai, hắn là Cửu Thiên Vũ Đế đến từ Huyền Vực, cũng xưa nay chưa từng nghe nói Võ Hồn dị chủng gì.
Mà từ trong lời nói của Diệp Huyền vừa nãy, Nhĩ gia kia cũng là bởi vì nắm giữ Võ Hồn dị chủng Thiên Nhĩ Võ Hồn mới sẽ biết được nhiều tin tức như vậy, trong lòng tự nhiên hiếu kỳ không ngớt.
Diệp Huyền liếc mắt nhìn đình viện phía sau, giải thích:
- Ở Thiên Huyền đại lục, Võ Hồn phân rất nhiều chủng loại, có khí Võ Hồn, tự nhiên hệ Võ Hồn, thực vật hệ Võ Hồn… mà Võ Hồn dị chủng là một loại thoát ly Võ Hồn phổ thông, chúng mang đến năng lực cũng thường thường vô cùng đáng sợ.
- Mà Nhĩ gia kia, nếu như ta không đoán sai, nắm giữ nên chính là Võ Hồn dị chủng tương tự với Thiên Nhĩ Võ Hồn, một khi thôi thúc Thiên Nhĩ Võ Hồn, căn cứ thực lực kẻ nắm giữ mạnh yếu không giống cùng cấp bậc Võ Hồn cao thấp, có thể dễ dàng nghe được xung quanh mấy trăm, mấy ngàn, thậm chí mấy vạn dặm, bất luận người nào trò chuyện đều sẽ bị bắt giữ, đồng thời rất khó bị phát hiện, vì lẽ đó Nhĩ gia kia mới có thể biết nhiều sự tình ở Hỗn Loạn Chi Thành như thế, bởi vì ở trong tai hắn, toàn bộ Hỗn Loạn Chi Thành hầu như không có bất kỳ bí mật.
Huyết Kiếm Vũ Đế trợn tròn mắt, vẫn còn có Võ Hồn như vậy?
- Nói như vậy, trong Hỗn Loạn Chi Thành này, tất cả mọi người trò chuyện, Nhĩ gia kia đều có thể nghe được?
Huyết Kiếm Vũ Đế một mặt khiếp sợ, cứ như vậy ai còn có bí mật có thể nói, chẳng trách Nhĩ gia này dám nói bốc nói phét chỉ cần là sự tình trong Hỗn Loạn Chi Thành, không có hắn không biết, có một loại Võ Hồn như vậy, tiểu phu thê buổi tối tâm tình cũng sẽ bị hắn nghe được rõ rõ ràng ràng a.
Diệp Huyền gật đầu nói.
- Không kém bao nhiêu đâu, có điều bất kỳ Võ Hồn nào cũng có hạn chế, cũng không phải hoàn toàn không có kẽ hở, ngươi chỉ cần cẩn thận một ít, người khác cũng rất khó hỏi thăm được ngươi đối thoại, tỷ như ta, Nhĩ gia kia căn bản không nghe được chúng ta nói cái gì.
Nói đến đây, Diệp Huyền đột nhiên khoát tay, mấy lớp cấm chế tiện tay đánh ra, ở bên người Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Kỷ Linh hình thành một đạo bình phong vô hình.
Lớp bình phong này là một loại cấm chế cấm âm, đồng thời đối với lực lượng Võ Hồn có tác dụng ngăn cách cường đại, Diệp Huyền tin tưởng Võ Hồn của Nhĩ gia kia coi như mạnh hơn, cũng không cách nào công phá cấm chế cấm âm của mình.
Lúc này ở phủ đệ kia.
Một nam tử khuôn mặt hơi mập, trường rất có hỉ cảm đột nhiên mở hai mắt nhắm chặt.
Bạch!
Trên đỉnh đầu của hắn, một vành tai lớn mông lung run lên một hồi, sau đó trong nháy mắt liễm vào trong đầu của hắn.
- Nhĩ gia, thế nào?
Ở trước mặt người này, là nam tử đeo mặt nạ trước bị Huyết Kiếm Vũ Đế đánh gần chết, cung kính quỳ gối ở đó, căng thẳng dò hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.