Chương 270: Thứ năm phong vân bảng (2)
Ám Ma Sư
14/08/2019
- Tại hạ Triệu Duy, lúc nãy nhìn thấy Diệp Huyền huynh đệ đại phát thần uy trên đài khiêu chiến, phế bỏ Đồng Hồng, trong lòng vô cùng bội phục, mang theo ngưỡng mộ tới đây bái phỏng, không biết có quá mạo muội hay không?
Triệu Duy này tuổi tác chỉ lớn hơn Diệp Huyền một chút, nhưng khí tức trên người lại liễm mà không tán, vô cùng hùng hậu, cẩn thận quan sát thì có thể nhìn ra tu vi của gã đúng là võ sư tam trọng.
Lúc ánh mắt của gã nhìn về phía Diệp Huyền thì hơi lướt qua mấy người Lãnh Dĩnh Oánh, chỉ hơi mỉm cười gật gật đầu liền không nhìn tới lần thứ hai, rõ ràng là rất giữ lễ.
- Triệu Duy?
Mấy người Lãnh Dĩnh Oánh đều chấn động.
Thấy Diệp Huyền nghi hoặc trông sang, Lãnh Dĩnh Oánh lúc này mới giải thích nói:
- Diệp Huyền, trong số thập đại cường giả có tên trong phong vân bảng của học viện có một người tên là Triệu Duy, đứng hạng thứ năm trên phong vân bảng.
Thập đại cường giả trên phong vân bảng đều nổi danh khắp Huyền Linh học viện, gần như tất cả học viên đã từng xem qua phong vân bảng đều nhớ kỹ trong lòng, cũng chỉ có Diệp Huyền là không biết gì thôi.
- Hai vị nữ sĩ, tại hạ chính là Triệu Duy đó,
Thiếu niên áo trắng mỉm cười, nụ cười vô cùng ấm áp, trong lời nói cũng không hề có nửa điểm khoa khoang:
- Hôm nay nhìn thấy Diệp Huyền huynh đệ trên đài khiêu chiến, vừa gặp mà như đã quen, không biết có thể xin một chén trà hay không?
- Mời vào.
Diệp Huyền thoáng sửng sốt, sau đó cũng gật đầu.
Người ta cũng nói tới mức này rồi, Diệp Huyền cũng không thể tỏ ra nhỏ nhen được, dù sao đối phương tri thư đạt lý như vậy, vừa tới đã mở miệng bái phỏng, hơn nữa gã thân là người đứng thứ năm trong phong vân bảng, nhưng không hề ra vẻ cao cao tại thượng gì hết.
Diệp Huyền cũng không phải loại người hung ác không biết điều, đương nhiên cũng sẽ không nói đạo lý gì mà lạnh mặt xa cách.
Đi vào phòng tiếp khách, Diệp Huyền pha trà, bưng chén trà lên.
- Triệu Duy huynh, chỉ là một ly trà thô, Diệp Huyền ta mời ngươi trước.
Ánh mắt nhìn người của Diệp Huyền ra sao, thấy Triệu Duy này tuổi còn trẻ mà thái độ ôn hòa, phong độ vô cùng nhẹ nhàng, đặc biệt là nụ cười của gã khiến cho người ta có một loại cảm giác vô cùng ấm áp, lại thêm tướng mạo anh tuấn, thật sự rất khó khiến người ta chán ghét.
Hơn nữa đối phương có khí thế bất phàm, trong lời ăn tiếng nói và cử chỉ đều mang theo một loại tự tin và thong dong, rõ ràng không phải hạng người tầm thường.
- Được.
Triệu Duy nâng chén trà lên, một hơi uống cạn.
- Triệu Duy huynh, trà này của ta thế nào?
Diệp Huyền cười nhạt nhìn qua.
- Trà không phải trà ngon, nhưng người phi phàm uống trà chính là uống tâm tình. Hôm nay gặp được Diệp Huyền huynh đệ, cho dù là trà thô, uống vào cũng làm cho người ta cảm thấy vô cùng đã ghiền.
Không thể không nói, mỗi câu mỗi chữ của Triệu Duy này dường như cũng có thể khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, có thể nói trúng tâm khảm của người ta.
Hơn nữa còn nói thẳng trà không phải trà ngon, lộ rõ gã không phải làm ra vẻ, vô cùng tự nhiên hào phóng.
Diệp Huyền cười cười, trong mắt lóe ra hồng quang, đặt chén trà xuống.
- Tôn giá tới ký túc xá của ta, chỉ sợ là không chỉ vì xin một chén trà đúng không, không biết có gì muốn chỉ giáo, xin cứ nói đi.
Nếu như là bình thường thì Diệp Huyền cũng không quan tâm lắm, nhưng hôm nay hắn vừa mới phế bỏ Đồng Hồng xong thì đối phương liền tìm tới tận cửa, Diệp Huyền không thể không hoài nghi liệu có phải đối phương có mục đích gì hay không?
- Ha ha, Diệp Huyền huynh đệ quả nhiên là người có tính tình ngay thẳng, người sảng khoái nói chuyện cũng sảng khoái, nếu đã như vậy thì ta cũng không vòng vo nữa, trước tiên xin tự giới thiệu.
Hoa phục thiếu niên mỉm cười:
- Tại hạ Triệu Duy, là bát vương tử của Lưu Vân Quốc.
- Bát vương tử?
Diệp Huyền hơi ngẩn ra, chợt mỉm cười:
- Hóa ra là bát vương tử tới, tại hạ không thể đón tiếp từ xa, không biết lần này bát vương tử tới đây là có gì muốn chỉ giáo? Không phải là tới đây để đòi lại công bằng cho Đồng Hồng đấy chứ?
Diệp Huyền cười như không cười nhìn đối phương, miệng hắn thì nói là không đón tiếp từ xa, nhưng ngôn hành cử chỉ vẫn như cũ, không vì biết được thân phận của Triệu Duy mà có chút mảy may thay đổi.
Triệu Duy cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, chợt cười khổ một cái:
- Diệp Huyền huynh đệ cớ gì nói vậy, Đồng Hồng quen thói ỷ mạnh hiếp yếu, luôn làm xằng làm bậy trong học viện, chuyện hôm nay là báo ứng của hắn, ta còn phải cảm tạ Diệp Huyền huynh đệ trừ bỏ một mối hại cho học viện, sao mà có thể nói là tới đòi lại công bằng cho kẻ đó được.
- A?
Diệp Huyền mỉm cười nói:
- Nhưng ta nghe nói, Thái Tử Minh này chính là do đại vương tử thành lập mà.
Triệu Duy biến sắc, nghiêm mặt nói:
- Diệp Huyền huynh đệ, đại ca là đại ca, ta là ta, ngươi không thể đánh đồng hai người chúng ta được, đại ca hắn có thủ đoạn, nhưng phong cách làm việc của hắn thì ta không đồng ý chút nào.
Triệu Duy tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc, nghĩa chánh ngôn từ nói ra.
Nhưng Diệp Huyền có thể nhìn ra được, thần thái và ngữ khí của Triệu Duy này không giống đang nói dối.
- Bát vương tử tới đây rốt cuộc là có chuyện gì?
Diệp Huyền nghi hoặc hỏi.
Triệu Duy vội nói:
- Diệp Huyền huynh đệ, ngươi gọi như vậy thì quá khách khí rồi, ta và ngươi đều ở Huyền Linh học viện, chính là sư huynh đệ rồi, ngươi cứ gọi ta là Triệu Duy sư huynh là được, nếu như không muốn thì gọi thẳng tên ta là Triệu Duy cũng không sao hết.
Nói tới đây thì Triệu Duy dừng một chút mới tiếp lời:
- Kỳ thật lần này ta tới đây chính là vì nhìn thấy hộ thể thần thông của Diệp Huyền huynh đệ ngươi biểu hiện ở đài khiêu chiến, khiến cho ta cảm thấy vô cùng kính nể, cho nên ta có một chuyện muốn cầu.
- Chuyện thế nào?
Diệp Huyền nhìn thấy Triệu Duy tuy thân là vương tử, nhưng lại nho nhã lễ độ, chẳng những không có vẻ ngạo nghễ của mấy người học viên như Viên Sơn và Đồng Hồng, mà trái lại vô cùng tao nhã, không khỏi cảm thán Huyền Linh học viện này đúng là loại người nào cũng có.
- Diệp Huyền huynh đệ, là thế này, tại hạ đã vào học viện ba năm nay rồi, tại hạ năm nay vừa mười bảy, trước đó không lâu vừa mới đột phá võ sư tam trọng, dựa theo đạo lý mà nói thì có thể tốt nghiệp sớm rồi, chỉ có điều, thân thế của ta là vương tử của vương quốc, căn cứ theo yêu cầu của phụ vương ta thì bất kỳ vương tử nào đều phải lấy được vị trí thứ nhất trên phong vân bảng thì mới có thể tốt nghiệp được. Nhưng với tu vi của ta, muốn lấy được vị trí thứ nhất thì chỉ có hai cách, cách thứ nhất chính là tiếp tục tu luyện, đề thăng cảnh giới lên tới tam trọng đỉnh phong, hơn nữa còn phải tu luyện công pháp vương tộc lên tới cực hạn, đương nhiên có thể đạt được vị trí thứ nhất, cách thứ hai chính là đề thăng võ hồn của ta lên tới nhị tinh.
Triệu Duy này tuổi tác chỉ lớn hơn Diệp Huyền một chút, nhưng khí tức trên người lại liễm mà không tán, vô cùng hùng hậu, cẩn thận quan sát thì có thể nhìn ra tu vi của gã đúng là võ sư tam trọng.
Lúc ánh mắt của gã nhìn về phía Diệp Huyền thì hơi lướt qua mấy người Lãnh Dĩnh Oánh, chỉ hơi mỉm cười gật gật đầu liền không nhìn tới lần thứ hai, rõ ràng là rất giữ lễ.
- Triệu Duy?
Mấy người Lãnh Dĩnh Oánh đều chấn động.
Thấy Diệp Huyền nghi hoặc trông sang, Lãnh Dĩnh Oánh lúc này mới giải thích nói:
- Diệp Huyền, trong số thập đại cường giả có tên trong phong vân bảng của học viện có một người tên là Triệu Duy, đứng hạng thứ năm trên phong vân bảng.
Thập đại cường giả trên phong vân bảng đều nổi danh khắp Huyền Linh học viện, gần như tất cả học viên đã từng xem qua phong vân bảng đều nhớ kỹ trong lòng, cũng chỉ có Diệp Huyền là không biết gì thôi.
- Hai vị nữ sĩ, tại hạ chính là Triệu Duy đó,
Thiếu niên áo trắng mỉm cười, nụ cười vô cùng ấm áp, trong lời nói cũng không hề có nửa điểm khoa khoang:
- Hôm nay nhìn thấy Diệp Huyền huynh đệ trên đài khiêu chiến, vừa gặp mà như đã quen, không biết có thể xin một chén trà hay không?
- Mời vào.
Diệp Huyền thoáng sửng sốt, sau đó cũng gật đầu.
Người ta cũng nói tới mức này rồi, Diệp Huyền cũng không thể tỏ ra nhỏ nhen được, dù sao đối phương tri thư đạt lý như vậy, vừa tới đã mở miệng bái phỏng, hơn nữa gã thân là người đứng thứ năm trong phong vân bảng, nhưng không hề ra vẻ cao cao tại thượng gì hết.
Diệp Huyền cũng không phải loại người hung ác không biết điều, đương nhiên cũng sẽ không nói đạo lý gì mà lạnh mặt xa cách.
Đi vào phòng tiếp khách, Diệp Huyền pha trà, bưng chén trà lên.
- Triệu Duy huynh, chỉ là một ly trà thô, Diệp Huyền ta mời ngươi trước.
Ánh mắt nhìn người của Diệp Huyền ra sao, thấy Triệu Duy này tuổi còn trẻ mà thái độ ôn hòa, phong độ vô cùng nhẹ nhàng, đặc biệt là nụ cười của gã khiến cho người ta có một loại cảm giác vô cùng ấm áp, lại thêm tướng mạo anh tuấn, thật sự rất khó khiến người ta chán ghét.
Hơn nữa đối phương có khí thế bất phàm, trong lời ăn tiếng nói và cử chỉ đều mang theo một loại tự tin và thong dong, rõ ràng không phải hạng người tầm thường.
- Được.
Triệu Duy nâng chén trà lên, một hơi uống cạn.
- Triệu Duy huynh, trà này của ta thế nào?
Diệp Huyền cười nhạt nhìn qua.
- Trà không phải trà ngon, nhưng người phi phàm uống trà chính là uống tâm tình. Hôm nay gặp được Diệp Huyền huynh đệ, cho dù là trà thô, uống vào cũng làm cho người ta cảm thấy vô cùng đã ghiền.
Không thể không nói, mỗi câu mỗi chữ của Triệu Duy này dường như cũng có thể khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, có thể nói trúng tâm khảm của người ta.
Hơn nữa còn nói thẳng trà không phải trà ngon, lộ rõ gã không phải làm ra vẻ, vô cùng tự nhiên hào phóng.
Diệp Huyền cười cười, trong mắt lóe ra hồng quang, đặt chén trà xuống.
- Tôn giá tới ký túc xá của ta, chỉ sợ là không chỉ vì xin một chén trà đúng không, không biết có gì muốn chỉ giáo, xin cứ nói đi.
Nếu như là bình thường thì Diệp Huyền cũng không quan tâm lắm, nhưng hôm nay hắn vừa mới phế bỏ Đồng Hồng xong thì đối phương liền tìm tới tận cửa, Diệp Huyền không thể không hoài nghi liệu có phải đối phương có mục đích gì hay không?
- Ha ha, Diệp Huyền huynh đệ quả nhiên là người có tính tình ngay thẳng, người sảng khoái nói chuyện cũng sảng khoái, nếu đã như vậy thì ta cũng không vòng vo nữa, trước tiên xin tự giới thiệu.
Hoa phục thiếu niên mỉm cười:
- Tại hạ Triệu Duy, là bát vương tử của Lưu Vân Quốc.
- Bát vương tử?
Diệp Huyền hơi ngẩn ra, chợt mỉm cười:
- Hóa ra là bát vương tử tới, tại hạ không thể đón tiếp từ xa, không biết lần này bát vương tử tới đây là có gì muốn chỉ giáo? Không phải là tới đây để đòi lại công bằng cho Đồng Hồng đấy chứ?
Diệp Huyền cười như không cười nhìn đối phương, miệng hắn thì nói là không đón tiếp từ xa, nhưng ngôn hành cử chỉ vẫn như cũ, không vì biết được thân phận của Triệu Duy mà có chút mảy may thay đổi.
Triệu Duy cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, chợt cười khổ một cái:
- Diệp Huyền huynh đệ cớ gì nói vậy, Đồng Hồng quen thói ỷ mạnh hiếp yếu, luôn làm xằng làm bậy trong học viện, chuyện hôm nay là báo ứng của hắn, ta còn phải cảm tạ Diệp Huyền huynh đệ trừ bỏ một mối hại cho học viện, sao mà có thể nói là tới đòi lại công bằng cho kẻ đó được.
- A?
Diệp Huyền mỉm cười nói:
- Nhưng ta nghe nói, Thái Tử Minh này chính là do đại vương tử thành lập mà.
Triệu Duy biến sắc, nghiêm mặt nói:
- Diệp Huyền huynh đệ, đại ca là đại ca, ta là ta, ngươi không thể đánh đồng hai người chúng ta được, đại ca hắn có thủ đoạn, nhưng phong cách làm việc của hắn thì ta không đồng ý chút nào.
Triệu Duy tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc, nghĩa chánh ngôn từ nói ra.
Nhưng Diệp Huyền có thể nhìn ra được, thần thái và ngữ khí của Triệu Duy này không giống đang nói dối.
- Bát vương tử tới đây rốt cuộc là có chuyện gì?
Diệp Huyền nghi hoặc hỏi.
Triệu Duy vội nói:
- Diệp Huyền huynh đệ, ngươi gọi như vậy thì quá khách khí rồi, ta và ngươi đều ở Huyền Linh học viện, chính là sư huynh đệ rồi, ngươi cứ gọi ta là Triệu Duy sư huynh là được, nếu như không muốn thì gọi thẳng tên ta là Triệu Duy cũng không sao hết.
Nói tới đây thì Triệu Duy dừng một chút mới tiếp lời:
- Kỳ thật lần này ta tới đây chính là vì nhìn thấy hộ thể thần thông của Diệp Huyền huynh đệ ngươi biểu hiện ở đài khiêu chiến, khiến cho ta cảm thấy vô cùng kính nể, cho nên ta có một chuyện muốn cầu.
- Chuyện thế nào?
Diệp Huyền nhìn thấy Triệu Duy tuy thân là vương tử, nhưng lại nho nhã lễ độ, chẳng những không có vẻ ngạo nghễ của mấy người học viên như Viên Sơn và Đồng Hồng, mà trái lại vô cùng tao nhã, không khỏi cảm thán Huyền Linh học viện này đúng là loại người nào cũng có.
- Diệp Huyền huynh đệ, là thế này, tại hạ đã vào học viện ba năm nay rồi, tại hạ năm nay vừa mười bảy, trước đó không lâu vừa mới đột phá võ sư tam trọng, dựa theo đạo lý mà nói thì có thể tốt nghiệp sớm rồi, chỉ có điều, thân thế của ta là vương tử của vương quốc, căn cứ theo yêu cầu của phụ vương ta thì bất kỳ vương tử nào đều phải lấy được vị trí thứ nhất trên phong vân bảng thì mới có thể tốt nghiệp được. Nhưng với tu vi của ta, muốn lấy được vị trí thứ nhất thì chỉ có hai cách, cách thứ nhất chính là tiếp tục tu luyện, đề thăng cảnh giới lên tới tam trọng đỉnh phong, hơn nữa còn phải tu luyện công pháp vương tộc lên tới cực hạn, đương nhiên có thể đạt được vị trí thứ nhất, cách thứ hai chính là đề thăng võ hồn của ta lên tới nhị tinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.