Chương 1766: Thực sự là biến thái (1)
Ám Ma Sư
14/08/2019
U Minh Vũ Đế ở một bên cung kính nói:
- Chủ nhân, Hải Hoàng bệ hạ khoảng thời gian này có người nói vẫn đang bế quan, vì lẽ đó vừa rồi hắn đã đảo qua toàn bộ biển rộng, nói vậy trong thời gian ngắn sẽ không ra tay nữa.
U Minh Vũ Đế thân là thống lĩnh ở ngoại hải, đối với Hải Hoàng hiểu rõ vẫn rất nhiều.
- Điện hạ, bây giờ đã kinh động Hải tộc hoàng tộc, chúng ta có muốn lập tức trở lại hay không? Nơi này là địa bàn của bọn hắn, nếu như chúng ta bị Hải tộc vây quanh liền phiền phức.
Kim Lân chuyển con ngươi nói.
- Kim Lân, ngươi luôn luôn không sợ trời, không sợ đất, làm sao còn sợ Hải tộc?
Diệp Huyền tựa như cười mà không phải cười nhìn hắn một chút, tâm tư của tên này Diệp Huyền không thể hiểu rõ hơn được nữa, rõ ràng là được chỗ tốt của Hải Thần chi tuyền, muốn trở về tu luyện một phen.
- Điện hạ, ngươi cũng quá khinh thường Kim Lân ta.
Kim Lân bị Diệp Huyền nói kích đến nhảy lên, tức giận nói:
- Kim Lân ta sẽ sợ Hải tộc? Hừ hừ, nhớ năm đó thời điểm lão Kim ta tung hoành thiên hạ, Hải tộc Hải Hoàng gì cũng không đủ lão Kim ta một đầu ngón chân nghiền ép...
Kim Lân ở bên cạnh thao thao bất tuyệt nói.
Diệp Huyền khẽ mỉm cười, không để ý đến Kim Lân tự biên tự diễn, mà nhìn về phía Dao Nguyệt Vũ Đế nói:
- Doanh Thai, ngươi là cân nhắc thế nào?
Dao Nguyệt Vũ Đế mỉm cười, như hoa đào tháng tư tỏa ra, có một loại mỹ lệ đoạt hồn phách người, nàng mỉm cười nói:
- Nếu trong lòng Tiêu Dao ngươi đã có định đoạt, cần gì phải hỏi ta?
- Người hiểu ta, vẫn là Doanh Thai...
Trong lòng Diệp Huyền ấm áp, bất luận cách xa nhau bao lâu, Dao Nguyệt Vũ Đế vẫn trong nháy mắt rõ ràng ý nghĩ trong lòng hắn.
Hắn cười lạnh nói:
- Nếu Ma Huyết Hồn Đế dám đến Hải tộc cấm địa, khẳng định là có dựa dẫm, nếu như nói bọn họ sẽ dễ dàng vẫn lạc ở trong Hải tộc như vậy, ta là kiên quyết không tin, đã như vậy, chúng ta không bằng đến cái bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở đằng sau.
Một tia tinh mang, từ trong con ngươi Diệp Huyền lóe lên liền qua.
Ngay sau đó, bốn người Diệp Huyền tìm địa phương bí mật, bắt đầu khoanh chân tu luyện.
Mở ra không gian giới chỉ, một vũng Hải Thần chi tuyền to lớn, hiện ra ở mi mắt Diệp Huyền, thần thức của hắn cấp tốc hòa vào trong đó.
Coong coong coong coong vù...
Trong Hải Thần chi tuyền, tựa hồ chất chứa một luồng lực lượng vô hình, không ngừng trùng kích đầu óc của Diệp Huyền, lực lượng đáng sợ kia, tựa như Diệp Huyền hiện tại, ở trước mặt cũng giống như giun dế.
- Lực lượng Hải Thần sao?
Diệp Huyền cau mày, hòa Huyền Thức vào trong đó, nỗ lực phân tích cùng hấp thu lực lượng, chỉ là hắn vừa mới hấp thu...
Ầm!
Một luồng lực lượng dâng trào, như hồng thủy vỡ đê, ở trong chớp mắt điên cuồng tràn vào trong đầu Diệp Huyền.
Nguồn lực lượng này đáng sợ, như núi lửa dâng lên, trong phút chốc bùng nổ ra lực lượng không gì sánh kịp, trong nháy mắt ở trong Hồn Hải của Diệp Huyền rung ra một cái khe to lớn.
- Không tốt.
Trong lòng Diệp Huyền nhất thời kinh hãi, cỗ lực lượng thần bí này, phảng phất như nắm giữ sinh mệnh, ở sau khi nổ ra Hồn Hải của hắn, dĩ nhiên trực tiếp muốn xông vào nơi sâu xa linh hồn của hắn, hơn nữa cường độ to lớn, quả thực làm người nghe kinh hãi, nếu như không phải Diệp Huyền tu luyện qua Dẫn Đạo Thuật, e là trực tiếp liền muốn bị cỗ lực lượng đáng sợ này xóa đi linh hồn.
- Hài tử, trở về biển rộng ôm ấp đi.
Đồng thời một thanh âm ầm ầm, ở trong đầu óc của Diệp Huyền vang vọng lên.
Diệp Huyền cảm giác toàn bộ đầu óc của mình có loại cảm giác ngất ngất, ý thức từ từ mơ hồ, phảng phất như rơi vào một vực sâu khổng lồ.
Ở trong thần thức của hắn, xuất hiện một con ngươi to lớn, con ngươi này toàn thân xanh thẳm, toả ra khí tức kinh khủng, phảng phất như có thể ẩn chứa thế giới, nhu hòa nhìn chằm chằm Diệp Huyền, từng tia khí tức màu xanh, từ từ thẩm thấu linh hồn của Diệp Huyền.
Loại thẩm thấu này cực kỳ chậm, đồng thời mang theo một luồng mê hoặc rất lớn, trong lúc vô tình, cũng đã dung nhập vào trong linh hồn Diệp Huyền.
- Vù!
Đúng lúc này, Hoang Thiên Tháp trong đầu Diệp Huyền đột nhiên run lên, một nguồn lực lượng vô hình bao phủ ra, tương tự lực lượng kinh khủng phảng phất như tuyên thệ chủ quyền của mình, đột nhiên bài xích lực lượng màu xanh kia ra ngoài.
Cả người Diệp Huyền giật mình, cấp tốc tỉnh lại, trong lòng khiếp đảm, Hải Thần chi tuyền thật là khủng khiếp.
Hắn vốn cho rằng, chỉ có Hải tộc tiến vào Hải Thần chi tuyền gột rửa, linh hồn mới sẽ nhiễm phải một tia lực lượng kia, lại không nghĩ rằng ở thời điểm hắn nhận biết, nguồn lực lượng kia dĩ nhiên cũng có thể cấp tốc tiến vào đầu óc hắn, đồng thời muốn khống chế linh hồn của hắn.
Nếu như không phải hắn đúng lúc phản ứng lại, một khi mình mê muội trong đó, e là linh hồn sẽ trong nháy mắt trầm luân, trở thành một xác chết di động không có ý thức bản thân.
- Hừ, diệt cho ta.
Trong lòng hừ lạnh một tiếng, Diệp Huyền thôi thúc Thôn Phệ Võ Hồn, lực cắn nuốt khủng bố cấp tốc thôn phệ lực lượng thần bí trong Hải Thần chi tuyền vào thân thể.
Đồng thời Diệp Huyền bất ngờ cảm giác được, Sinh Mệnh Võ Hồn trong đầu của mình tản mát ra một tia khí tức rục rà rục rịch.
- Vèo!
Không chờ Diệp Huyền chủ động thôi thúc, Sinh Mệnh Võ Hồn nguyên bản chỉ dài khoảng một trượng vèo một cái bay lượn ra, xuyên thấu hư không, trong nháy mắt đâm vào Hải Thần chi tuyền trong không gian giới chỉ.
Ồ ồ!
Chỉ thấy Hải Thần chi tuyền trong không gian giới chỉ cấp tốc khô quắt, bằng tốc độ kinh người giảm thiểu, cuối cùng đều bị Sinh Mệnh Võ Hồn hút vào trong đó.
Vù!
Một luồng lực lượng tinh khiết từ trong Sinh Mệnh Võ Hồn tản mát ra, trên Sinh Mệnh Võ Hồn lập tức khai chi tán diệp, từ nguyên bản dài khoảng một trượng trong nháy mắt dài gần mười trượng.
Ong ong!
Đồng thời hai đạo tinh hoàn mới sinh ra, Sinh Mệnh Võ Hồn dĩ nhiên trong nháy mắt từ sáu đạo tinh hoàn đột phá đến tám đạo tinh hoàn.
Ở sau khi đột phá, Sinh Mệnh Võ Hồn dài gần mười trượng múa lên cành lá, từng tia sức sống mông lung tản mát ra, linh hồn của Diệp Huyền nguyên bản bị Hải Thần chi tuyền oanh vỡ tan trong khoảng thời gian ngắn cấp tốc khép lại.
Đồng thời, hồn lực của Diệp Huyền cũng ở trong nháy mắt này đột phá đến cửu giai trung kỳ.
- Cái gì...
Con ngươi của Diệp Huyền lập tức trợn tròn, cái gọi là lực lượng sinh mệnh, bình thường là căn cứ vào thân thể trị liệu, nhưng sau khi Sinh Mệnh Võ Hồn đột phá Bát Tinh, thậm chí ngay cả lực cùng linh hồn, hồn lực cũng có thể chữa trị, này hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của hắn.
- Chủ nhân, Hải Hoàng bệ hạ khoảng thời gian này có người nói vẫn đang bế quan, vì lẽ đó vừa rồi hắn đã đảo qua toàn bộ biển rộng, nói vậy trong thời gian ngắn sẽ không ra tay nữa.
U Minh Vũ Đế thân là thống lĩnh ở ngoại hải, đối với Hải Hoàng hiểu rõ vẫn rất nhiều.
- Điện hạ, bây giờ đã kinh động Hải tộc hoàng tộc, chúng ta có muốn lập tức trở lại hay không? Nơi này là địa bàn của bọn hắn, nếu như chúng ta bị Hải tộc vây quanh liền phiền phức.
Kim Lân chuyển con ngươi nói.
- Kim Lân, ngươi luôn luôn không sợ trời, không sợ đất, làm sao còn sợ Hải tộc?
Diệp Huyền tựa như cười mà không phải cười nhìn hắn một chút, tâm tư của tên này Diệp Huyền không thể hiểu rõ hơn được nữa, rõ ràng là được chỗ tốt của Hải Thần chi tuyền, muốn trở về tu luyện một phen.
- Điện hạ, ngươi cũng quá khinh thường Kim Lân ta.
Kim Lân bị Diệp Huyền nói kích đến nhảy lên, tức giận nói:
- Kim Lân ta sẽ sợ Hải tộc? Hừ hừ, nhớ năm đó thời điểm lão Kim ta tung hoành thiên hạ, Hải tộc Hải Hoàng gì cũng không đủ lão Kim ta một đầu ngón chân nghiền ép...
Kim Lân ở bên cạnh thao thao bất tuyệt nói.
Diệp Huyền khẽ mỉm cười, không để ý đến Kim Lân tự biên tự diễn, mà nhìn về phía Dao Nguyệt Vũ Đế nói:
- Doanh Thai, ngươi là cân nhắc thế nào?
Dao Nguyệt Vũ Đế mỉm cười, như hoa đào tháng tư tỏa ra, có một loại mỹ lệ đoạt hồn phách người, nàng mỉm cười nói:
- Nếu trong lòng Tiêu Dao ngươi đã có định đoạt, cần gì phải hỏi ta?
- Người hiểu ta, vẫn là Doanh Thai...
Trong lòng Diệp Huyền ấm áp, bất luận cách xa nhau bao lâu, Dao Nguyệt Vũ Đế vẫn trong nháy mắt rõ ràng ý nghĩ trong lòng hắn.
Hắn cười lạnh nói:
- Nếu Ma Huyết Hồn Đế dám đến Hải tộc cấm địa, khẳng định là có dựa dẫm, nếu như nói bọn họ sẽ dễ dàng vẫn lạc ở trong Hải tộc như vậy, ta là kiên quyết không tin, đã như vậy, chúng ta không bằng đến cái bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở đằng sau.
Một tia tinh mang, từ trong con ngươi Diệp Huyền lóe lên liền qua.
Ngay sau đó, bốn người Diệp Huyền tìm địa phương bí mật, bắt đầu khoanh chân tu luyện.
Mở ra không gian giới chỉ, một vũng Hải Thần chi tuyền to lớn, hiện ra ở mi mắt Diệp Huyền, thần thức của hắn cấp tốc hòa vào trong đó.
Coong coong coong coong vù...
Trong Hải Thần chi tuyền, tựa hồ chất chứa một luồng lực lượng vô hình, không ngừng trùng kích đầu óc của Diệp Huyền, lực lượng đáng sợ kia, tựa như Diệp Huyền hiện tại, ở trước mặt cũng giống như giun dế.
- Lực lượng Hải Thần sao?
Diệp Huyền cau mày, hòa Huyền Thức vào trong đó, nỗ lực phân tích cùng hấp thu lực lượng, chỉ là hắn vừa mới hấp thu...
Ầm!
Một luồng lực lượng dâng trào, như hồng thủy vỡ đê, ở trong chớp mắt điên cuồng tràn vào trong đầu Diệp Huyền.
Nguồn lực lượng này đáng sợ, như núi lửa dâng lên, trong phút chốc bùng nổ ra lực lượng không gì sánh kịp, trong nháy mắt ở trong Hồn Hải của Diệp Huyền rung ra một cái khe to lớn.
- Không tốt.
Trong lòng Diệp Huyền nhất thời kinh hãi, cỗ lực lượng thần bí này, phảng phất như nắm giữ sinh mệnh, ở sau khi nổ ra Hồn Hải của hắn, dĩ nhiên trực tiếp muốn xông vào nơi sâu xa linh hồn của hắn, hơn nữa cường độ to lớn, quả thực làm người nghe kinh hãi, nếu như không phải Diệp Huyền tu luyện qua Dẫn Đạo Thuật, e là trực tiếp liền muốn bị cỗ lực lượng đáng sợ này xóa đi linh hồn.
- Hài tử, trở về biển rộng ôm ấp đi.
Đồng thời một thanh âm ầm ầm, ở trong đầu óc của Diệp Huyền vang vọng lên.
Diệp Huyền cảm giác toàn bộ đầu óc của mình có loại cảm giác ngất ngất, ý thức từ từ mơ hồ, phảng phất như rơi vào một vực sâu khổng lồ.
Ở trong thần thức của hắn, xuất hiện một con ngươi to lớn, con ngươi này toàn thân xanh thẳm, toả ra khí tức kinh khủng, phảng phất như có thể ẩn chứa thế giới, nhu hòa nhìn chằm chằm Diệp Huyền, từng tia khí tức màu xanh, từ từ thẩm thấu linh hồn của Diệp Huyền.
Loại thẩm thấu này cực kỳ chậm, đồng thời mang theo một luồng mê hoặc rất lớn, trong lúc vô tình, cũng đã dung nhập vào trong linh hồn Diệp Huyền.
- Vù!
Đúng lúc này, Hoang Thiên Tháp trong đầu Diệp Huyền đột nhiên run lên, một nguồn lực lượng vô hình bao phủ ra, tương tự lực lượng kinh khủng phảng phất như tuyên thệ chủ quyền của mình, đột nhiên bài xích lực lượng màu xanh kia ra ngoài.
Cả người Diệp Huyền giật mình, cấp tốc tỉnh lại, trong lòng khiếp đảm, Hải Thần chi tuyền thật là khủng khiếp.
Hắn vốn cho rằng, chỉ có Hải tộc tiến vào Hải Thần chi tuyền gột rửa, linh hồn mới sẽ nhiễm phải một tia lực lượng kia, lại không nghĩ rằng ở thời điểm hắn nhận biết, nguồn lực lượng kia dĩ nhiên cũng có thể cấp tốc tiến vào đầu óc hắn, đồng thời muốn khống chế linh hồn của hắn.
Nếu như không phải hắn đúng lúc phản ứng lại, một khi mình mê muội trong đó, e là linh hồn sẽ trong nháy mắt trầm luân, trở thành một xác chết di động không có ý thức bản thân.
- Hừ, diệt cho ta.
Trong lòng hừ lạnh một tiếng, Diệp Huyền thôi thúc Thôn Phệ Võ Hồn, lực cắn nuốt khủng bố cấp tốc thôn phệ lực lượng thần bí trong Hải Thần chi tuyền vào thân thể.
Đồng thời Diệp Huyền bất ngờ cảm giác được, Sinh Mệnh Võ Hồn trong đầu của mình tản mát ra một tia khí tức rục rà rục rịch.
- Vèo!
Không chờ Diệp Huyền chủ động thôi thúc, Sinh Mệnh Võ Hồn nguyên bản chỉ dài khoảng một trượng vèo một cái bay lượn ra, xuyên thấu hư không, trong nháy mắt đâm vào Hải Thần chi tuyền trong không gian giới chỉ.
Ồ ồ!
Chỉ thấy Hải Thần chi tuyền trong không gian giới chỉ cấp tốc khô quắt, bằng tốc độ kinh người giảm thiểu, cuối cùng đều bị Sinh Mệnh Võ Hồn hút vào trong đó.
Vù!
Một luồng lực lượng tinh khiết từ trong Sinh Mệnh Võ Hồn tản mát ra, trên Sinh Mệnh Võ Hồn lập tức khai chi tán diệp, từ nguyên bản dài khoảng một trượng trong nháy mắt dài gần mười trượng.
Ong ong!
Đồng thời hai đạo tinh hoàn mới sinh ra, Sinh Mệnh Võ Hồn dĩ nhiên trong nháy mắt từ sáu đạo tinh hoàn đột phá đến tám đạo tinh hoàn.
Ở sau khi đột phá, Sinh Mệnh Võ Hồn dài gần mười trượng múa lên cành lá, từng tia sức sống mông lung tản mát ra, linh hồn của Diệp Huyền nguyên bản bị Hải Thần chi tuyền oanh vỡ tan trong khoảng thời gian ngắn cấp tốc khép lại.
Đồng thời, hồn lực của Diệp Huyền cũng ở trong nháy mắt này đột phá đến cửu giai trung kỳ.
- Cái gì...
Con ngươi của Diệp Huyền lập tức trợn tròn, cái gọi là lực lượng sinh mệnh, bình thường là căn cứ vào thân thể trị liệu, nhưng sau khi Sinh Mệnh Võ Hồn đột phá Bát Tinh, thậm chí ngay cả lực cùng linh hồn, hồn lực cũng có thể chữa trị, này hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.