Chương 301: Trai cò tranh nhau (2)
Ám Ma Sư
14/08/2019
Luyện hồn sư tam phẩm, ở hồn sư tháp của Lưu Vân Quốc cũng là tồn tại cấp bậc trưởng lão.
Vừa nghĩ tới đây, Mạc Sâm liền đắc ý cười ha hả.
Bốp bốp bốp!
Đúng lúc này, trong động quật đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay giòn giã.
Tuy rằng tiếng vỗ tay này không lớn, nhưng rơi vào trong lỗ tai của Mạc Sâm lại giống như sấm giữa trời quang.
Nụ cười của gã cứng lại, trong mắt lóe ra hung quang:
- Kẻ nào?
Lúc này bản thân gã đã bị trọng thương, nếu lại có một cường giả nào đó tới đây thì chẳng phải xem như gã không công xúc tép nuôi cò hay sao?
Trong lúc nhất thời, trong lòng của gã nháy mắt liền nặng trịch.
Thậm chí có người ẩn nấp ở gần đây mà lại không bị gã phát hiện ra, chẳng lẽ là cao thủ nào khác trong vương thất hay sao?
- Đặc sắc lắm, đúng là rất đặc sắc, đúng là khiến cho tại hạ được mở rộng tầm mắt.
Diệp Huyền híp mắt cười tủm tỉm đi ra từ phía sau tảng đá lớn kia, trên mặt là một bộ vô cùng ngưỡng mộ.
- Là ngươi?
Mạc Sâm đầu tiên là cả kinh, nhưng sau khi chấn kinh qua đi thì chính là cuồng hỉ.
Gã còn đang lo sợ là có cao thủ địa võ sư nào đó xuất hiện, nếu như là vậy thì gã liền xong đời, nào ngờ, người nọ cư nhiên chính là Diệp Huyền mà gã vẫn một lòng muốn giết.
Trong lúc nhất thời, trái tim vừa nhảy lên tới cổ họng của Mạc Sâm nháy mắt liền rơi xuống trở lại.
- Tiểu tử ngươi cư nhiên còn dám đi ra, chẳng lẽ ngươi không sợ chết sao?
Mạc Sâm cười lạnh, đúng là nực cười, tên tiểu tử này chỉ mới là võ sư nhị trọng thôi, cư nhiên cũng dám đi ra.
Chẳng lẽ hắn cho rằng mình bị trọng thương thì sẽ không làm gì được hắn?
- Tại sao ta lại không dám ra chứ? Chậc chậc, nếu như ta đoán không lầm thì đây chính là dưỡng hồn quả tứ giai đúng không? Đúng là bảo bối tốt mà.
Diệp Huyền đi tới trước đầm nước, giống như muốn đưa tay hái xuống.
- Ngươi muốn chết!
Mạc Sâm thấy thế thì tức giận tím mặt.
Hô!
Gã điều động một tia lực lượng cuối cùng, đánh mạnh về phía Diệp Huyền.
- Một tên võ sư nho nhỏ mà cũng dám giương oai trước mặt Mạc Sâm ta, xem ta làm thế nào để giết ngươi đây!
Trong mắt của gã bắn ra sát khí lạnh lẽo, cầm hồn binh trong tay, hung hăng chém xuống một đao.
Tuy rằng hiện tại thực lực còn lại của gã không tới ba thành của thời kỳ toàn thịnh, nhưng nếu như để giết một tên võ sư nhị trọng thì vẫn dư sức.
Bất quá để cho an toàn, ngay khi đánh xuống, trong tay của gã đột nhiên cũng xuất hiện một viên đá màu đen, viên đá hóa thành một đạo lưu quang, dẫn đầu bắn về phía Diệp Huyền.
Đúng là một chiêu đã giết chết Đoạn Nhận và Phù Ngọc Ninh.
Tình huống thế này, Mạc Sâm tuyệt đối không thể để xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.
Khóe miệng của gã lộ ra vẻ hung tợn.
Khoảng cách gần như vậy, để xem Diệp Huyền tránh né ám khí của gã tập kích kiểu gì.
Chỉ thấy Diệp Huyền hồn nhiên không hề né tránh, cười lạnh nói:
- Địa huyền thạch tốt như thế lại bị ngươi dùng như vậy đúng là lãng phí.
Ầm!
Trong mắt của hắn đột nhiên bắn ra một đạo hồn lực ba động vô hình, hồn lực ba động rơi vào trên đạo lưu quang màu đen kia, tốc độ của lưu quang màu đen chợt giảm mạnh, tới lúc bay tới trước mặt Diệp Huyền thì cư nhiên nhẹ nhàng rơi vào trong tay của hắn.
- Cư nhiên ngươi cũng là một luyện hồn sư?
Trong lòng Mạc Sâm lập tức kinh hãi, đạo lưu quang màu đen này của gã cũng không phải đá bình thường, mà là địa huyền thạch mà Diệp Huyền đã nói.
Địa huyền thạch có thể bị hồn lực khống chế, cho nên sau khi gã bắn ra uy lực liền vô cùng lớn, ngay cả cường giả cấp bậc địa võ sư nếu như không kịp đỡ bị cũng sẽ bị bắn bể đầu.
Bây giờ Diệp Huyền có thể dễ dàng xóa sạch hồn lực mà gã quán thâu vào trên địa huyền thạch, đây là việc chỉ có luyện hồn sư mới có thể làm được, hơn nữa, hồn lực của đối phương tuyệt đối phải cao hơn bản thân gã đang bị thương hiện tại.
Phát hiện này khiến cho trong lòng gã nháy mắt liền dậy sóng.
Gã thật không thể ngờ, Diệp Huyền còn trẻ tuổi như vậy, hơn nữa chỉ mới là võ sư nhị trọng, cư nhiên lại là một luyện hồn sư cường đại.
Có thể tiêu trừ hồn lực của gã ở trên địa huyền thạch này, hơn nữa còn ngăn cản lại được, cường độ hồn lực của Diệp Huyền tuyệt đối đã vượt qua phạm trù nhất phẩm thông thường, ít nhất cũng phải là nhất phẩm đỉnh phong, thậm chí có thể là nhị phẩm.
Nghĩ tới đây, sát ý trong lòng Mạc Sâm càng thêm nặng, trên đỉnh đầu của gã, hư ảnh võ hồn màu đen đạt tới tam tinh kia lại xuất hiện, lúc này gã không thể lưu thủ được nữa, bộc phát ra một kích mạnh nhất của mình.
Một cỗ võ hồn khí tức mênh mông như đại dương rộng lớn nháy mắt liền áp bách lên trên người của Diệp Huyền, lực lượng cường đại như một ngọn núi khổng lồ, giống như muốn đè bẹp Diệp Huyền.
Võ hồn tiêu hao kịch liệt khiến cho sắc mặt của gã càng thêm tái nhợt, nhưng dù cho sau một kích này sẽ khiến cho thương thế của gã lại nặng nề hơn thì quyết cũng không thể để cho tên tiểu tử này sống sót được.
- Chết đi cho ta!
Gầm lên một tiếng, hồn binh trong tay Mạc Sâm ngang nhiên đánh xuống.
- Chỉ là hồn binh thôi mà cũng muốn đả thương ta?
Diệp Huyền nhếch môi lộ ra một nụ cười trào phúng.
Trong đôi mắt của hắn đột nhiên bắt đầu xoay tròn như vạn hoa, một cỗ hồn lực cường hãn đột nhiên lan ra.
Vẻ mặt hung tợn của Mạc Sâm đột nhiên khựng lại, trong đôi mắt hung ác đột nhiên hiện lên một tia mê mang.
Nếu như là thời kỳ toàn thịnh, lấy hồn lực nhị phẩm đỉnh phong của Mạc Sâm, cùng với thực lực thiên võ sư tứ giai, Diệp Huyền muốn nhân cơ hội đánh gã thì cũng không dễ như vậy.
Nhưng bản thân Mạc Sâm vốn đang bị trọng thương, thực lực không còn tới ba thành của thời kỳ toàn thịnh, một cỗ hồn lực trùng kích này bắn tới, lập tức khiến cho tinh thần của gã thất thủ, trong đầu một mảnh mờ mịt.
- Tình huống gì thế này?
Mạc Sâm chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, có một loại xúc động muốn ngủ.
- Ngủ đi, ngủ đi, ngươi bị trọng thương rồi, nghỉ ngơi một chút thì sẽ khỏi ngay, ngủ một giấc đi.
Thậm chí trong tiềm thức của gã cũng có một thanh âm vang lên, giống như đang hát ru con vậy, không ngừng ra ám hiệu cho gã.
Nhưng dù sao Mạc Sâm cũng là luyện hồn sư nhị phẩm đỉnh phong, dù bị thôi miên mãnh liệt khiến cho mệt mỏi, nhưng trong đầu gã vẫn cảm giác có chút không đúng.
Đột nhiên, Mạc Sâm giật mình một cái, ánh mắt đang mê mang dần khôi phục tỉnh táo.
Vừa nghĩ tới đây, Mạc Sâm liền đắc ý cười ha hả.
Bốp bốp bốp!
Đúng lúc này, trong động quật đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay giòn giã.
Tuy rằng tiếng vỗ tay này không lớn, nhưng rơi vào trong lỗ tai của Mạc Sâm lại giống như sấm giữa trời quang.
Nụ cười của gã cứng lại, trong mắt lóe ra hung quang:
- Kẻ nào?
Lúc này bản thân gã đã bị trọng thương, nếu lại có một cường giả nào đó tới đây thì chẳng phải xem như gã không công xúc tép nuôi cò hay sao?
Trong lúc nhất thời, trong lòng của gã nháy mắt liền nặng trịch.
Thậm chí có người ẩn nấp ở gần đây mà lại không bị gã phát hiện ra, chẳng lẽ là cao thủ nào khác trong vương thất hay sao?
- Đặc sắc lắm, đúng là rất đặc sắc, đúng là khiến cho tại hạ được mở rộng tầm mắt.
Diệp Huyền híp mắt cười tủm tỉm đi ra từ phía sau tảng đá lớn kia, trên mặt là một bộ vô cùng ngưỡng mộ.
- Là ngươi?
Mạc Sâm đầu tiên là cả kinh, nhưng sau khi chấn kinh qua đi thì chính là cuồng hỉ.
Gã còn đang lo sợ là có cao thủ địa võ sư nào đó xuất hiện, nếu như là vậy thì gã liền xong đời, nào ngờ, người nọ cư nhiên chính là Diệp Huyền mà gã vẫn một lòng muốn giết.
Trong lúc nhất thời, trái tim vừa nhảy lên tới cổ họng của Mạc Sâm nháy mắt liền rơi xuống trở lại.
- Tiểu tử ngươi cư nhiên còn dám đi ra, chẳng lẽ ngươi không sợ chết sao?
Mạc Sâm cười lạnh, đúng là nực cười, tên tiểu tử này chỉ mới là võ sư nhị trọng thôi, cư nhiên cũng dám đi ra.
Chẳng lẽ hắn cho rằng mình bị trọng thương thì sẽ không làm gì được hắn?
- Tại sao ta lại không dám ra chứ? Chậc chậc, nếu như ta đoán không lầm thì đây chính là dưỡng hồn quả tứ giai đúng không? Đúng là bảo bối tốt mà.
Diệp Huyền đi tới trước đầm nước, giống như muốn đưa tay hái xuống.
- Ngươi muốn chết!
Mạc Sâm thấy thế thì tức giận tím mặt.
Hô!
Gã điều động một tia lực lượng cuối cùng, đánh mạnh về phía Diệp Huyền.
- Một tên võ sư nho nhỏ mà cũng dám giương oai trước mặt Mạc Sâm ta, xem ta làm thế nào để giết ngươi đây!
Trong mắt của gã bắn ra sát khí lạnh lẽo, cầm hồn binh trong tay, hung hăng chém xuống một đao.
Tuy rằng hiện tại thực lực còn lại của gã không tới ba thành của thời kỳ toàn thịnh, nhưng nếu như để giết một tên võ sư nhị trọng thì vẫn dư sức.
Bất quá để cho an toàn, ngay khi đánh xuống, trong tay của gã đột nhiên cũng xuất hiện một viên đá màu đen, viên đá hóa thành một đạo lưu quang, dẫn đầu bắn về phía Diệp Huyền.
Đúng là một chiêu đã giết chết Đoạn Nhận và Phù Ngọc Ninh.
Tình huống thế này, Mạc Sâm tuyệt đối không thể để xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.
Khóe miệng của gã lộ ra vẻ hung tợn.
Khoảng cách gần như vậy, để xem Diệp Huyền tránh né ám khí của gã tập kích kiểu gì.
Chỉ thấy Diệp Huyền hồn nhiên không hề né tránh, cười lạnh nói:
- Địa huyền thạch tốt như thế lại bị ngươi dùng như vậy đúng là lãng phí.
Ầm!
Trong mắt của hắn đột nhiên bắn ra một đạo hồn lực ba động vô hình, hồn lực ba động rơi vào trên đạo lưu quang màu đen kia, tốc độ của lưu quang màu đen chợt giảm mạnh, tới lúc bay tới trước mặt Diệp Huyền thì cư nhiên nhẹ nhàng rơi vào trong tay của hắn.
- Cư nhiên ngươi cũng là một luyện hồn sư?
Trong lòng Mạc Sâm lập tức kinh hãi, đạo lưu quang màu đen này của gã cũng không phải đá bình thường, mà là địa huyền thạch mà Diệp Huyền đã nói.
Địa huyền thạch có thể bị hồn lực khống chế, cho nên sau khi gã bắn ra uy lực liền vô cùng lớn, ngay cả cường giả cấp bậc địa võ sư nếu như không kịp đỡ bị cũng sẽ bị bắn bể đầu.
Bây giờ Diệp Huyền có thể dễ dàng xóa sạch hồn lực mà gã quán thâu vào trên địa huyền thạch, đây là việc chỉ có luyện hồn sư mới có thể làm được, hơn nữa, hồn lực của đối phương tuyệt đối phải cao hơn bản thân gã đang bị thương hiện tại.
Phát hiện này khiến cho trong lòng gã nháy mắt liền dậy sóng.
Gã thật không thể ngờ, Diệp Huyền còn trẻ tuổi như vậy, hơn nữa chỉ mới là võ sư nhị trọng, cư nhiên lại là một luyện hồn sư cường đại.
Có thể tiêu trừ hồn lực của gã ở trên địa huyền thạch này, hơn nữa còn ngăn cản lại được, cường độ hồn lực của Diệp Huyền tuyệt đối đã vượt qua phạm trù nhất phẩm thông thường, ít nhất cũng phải là nhất phẩm đỉnh phong, thậm chí có thể là nhị phẩm.
Nghĩ tới đây, sát ý trong lòng Mạc Sâm càng thêm nặng, trên đỉnh đầu của gã, hư ảnh võ hồn màu đen đạt tới tam tinh kia lại xuất hiện, lúc này gã không thể lưu thủ được nữa, bộc phát ra một kích mạnh nhất của mình.
Một cỗ võ hồn khí tức mênh mông như đại dương rộng lớn nháy mắt liền áp bách lên trên người của Diệp Huyền, lực lượng cường đại như một ngọn núi khổng lồ, giống như muốn đè bẹp Diệp Huyền.
Võ hồn tiêu hao kịch liệt khiến cho sắc mặt của gã càng thêm tái nhợt, nhưng dù cho sau một kích này sẽ khiến cho thương thế của gã lại nặng nề hơn thì quyết cũng không thể để cho tên tiểu tử này sống sót được.
- Chết đi cho ta!
Gầm lên một tiếng, hồn binh trong tay Mạc Sâm ngang nhiên đánh xuống.
- Chỉ là hồn binh thôi mà cũng muốn đả thương ta?
Diệp Huyền nhếch môi lộ ra một nụ cười trào phúng.
Trong đôi mắt của hắn đột nhiên bắt đầu xoay tròn như vạn hoa, một cỗ hồn lực cường hãn đột nhiên lan ra.
Vẻ mặt hung tợn của Mạc Sâm đột nhiên khựng lại, trong đôi mắt hung ác đột nhiên hiện lên một tia mê mang.
Nếu như là thời kỳ toàn thịnh, lấy hồn lực nhị phẩm đỉnh phong của Mạc Sâm, cùng với thực lực thiên võ sư tứ giai, Diệp Huyền muốn nhân cơ hội đánh gã thì cũng không dễ như vậy.
Nhưng bản thân Mạc Sâm vốn đang bị trọng thương, thực lực không còn tới ba thành của thời kỳ toàn thịnh, một cỗ hồn lực trùng kích này bắn tới, lập tức khiến cho tinh thần của gã thất thủ, trong đầu một mảnh mờ mịt.
- Tình huống gì thế này?
Mạc Sâm chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, có một loại xúc động muốn ngủ.
- Ngủ đi, ngủ đi, ngươi bị trọng thương rồi, nghỉ ngơi một chút thì sẽ khỏi ngay, ngủ một giấc đi.
Thậm chí trong tiềm thức của gã cũng có một thanh âm vang lên, giống như đang hát ru con vậy, không ngừng ra ám hiệu cho gã.
Nhưng dù sao Mạc Sâm cũng là luyện hồn sư nhị phẩm đỉnh phong, dù bị thôi miên mãnh liệt khiến cho mệt mỏi, nhưng trong đầu gã vẫn cảm giác có chút không đúng.
Đột nhiên, Mạc Sâm giật mình một cái, ánh mắt đang mê mang dần khôi phục tỉnh táo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.