Chương 1311: Viễn cổ phong ấn (2)
Ám Ma Sư
14/08/2019
- Không sai.
Diệp Huyền lắc đầu nói:
- Hơn nữa bày xuống những phong ấn này, hẳn là đại năng của Nhân tộc chúng ta ở thời đại viễn cổ, bởi vì năng lượng cung cấp phong ấn này, là Huyền Thạch mà võ giả Nhân tộc chúng ta hấp thu.
Vẻ khiếp sợ trên mặt Tiêu Vô Tẫn càng sâu:
- Diệp thiếu, ngươi là nói chúng ta ở không gian bí ẩn này phát hiện Huyền Thạch, là Nhân tộc đại năng ở thời đại viễn cổ bày xuống?
- Không sai.
Diệp Huyền gật đầu nói:
- Ngươi xem hướng đi của các thung lũng, nếu như coi đó là một chi nhánh phong ấn cực lớn, lại căn cứ vị trí bốn mươi chín tế đàn bày ra, chính là một tiết điểm cực lớn, mà vị trí then chốt của tiết điểm này, tất nhiên sẽ có năng lượng chống đỡ...
Nói tới chỗ này, ánh mắt của Diệp Huyền càng thêm lạnh, một quyền đột nhiên đánh tới mặt đất, chỉ nghe phịch một tiếng, bụi mù tràn ngập, trong thung lũng lập tức xuất hiện hố sâu to lớn, trong hố sâu, một Huyền Thạch thượng phẩm khoảng chừng gần trượng hiện ra ở trước mặt chúng nhân, toả ra Huyền khí gợn sóng nồng nặc.
- Thật sự có Huyền Thạch.
- Chuyện này...
Trên mặt đám người Tiêu Vô Tẫn đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
- Ta quả nhiên không đoán sai.
Diệp Huyền lẩm bẩm, trong lòng nặng trĩu.
Hắn vừa nãy từng nói, tuy ngữ khí kiên định, nhưng cơ bản chỉ là suy đoán.
Ở trong lòng hắn, kỳ thực mơ hồ hi vọng mình suy đoán sai.
Nhưng bây giờ suy đoán được chứng thực, lại làm cho tâm tình của hắn cực kỳ âm trầm.
Toàn bộ đại địa, mênh mông bao la như vậy, muốn ở chỗ này trải rộng phong ấn, lưu lại rất nhiều Huyền Thạch trấn thủ, đây là bạo tay cỡ nào?
Chí ít ở trong ký ức của Diệp Huyền, Thánh thành bây giờ được xưng thế lực thống trị Chí Tôn Huyền Vực, e là cũng không có số lượng khổng lồ như vậy.
Huống chi phong ấn như vậy, bát ngát như thế, cũng đã vượt qua phong ấn cửu giai bình thường.
Trên cửu giai, đó là khái niệm gì?
Vũ giả cửu giai là Đế, mà trên cửu giai, chính là Thánh cảnh vũ phá hư không trong truyền thuyết.
Nhưng Thánh cảnh ở trong lịch sử gần vạn năm của Thiên Huyền đại lục, chưa từng xuất hiện một cái, chỉ là ở trong viễn cổ ghi chép, hơi có đề cập mà thôi.
Mà phong ấn vượt qua cửu giai này, chẳng phải đại biểu Thánh cảnh trong truyền thuyết, là thật thực tồn tại?
Trong lòng Diệp Huyền huyết dịch sôi trào.
Ầm!
Huyền Nguyên vô hình kích đãng, Diệp Huyền chôn lại Huyền Thạch thượng phẩm, lúc này mới lần thứ hai khởi hành.
- Diệp thiếu ngươi...
Đám người Tiêu Vô Tẫn vô cùng ngạc nhiên, ở bọn hắn nghĩ, Diệp Huyền sẽ lấy đi Huyền Thạch thượng phẩm kia, ai biết dĩ nhiên hoàn hảo không chút tổn hại chôn lại.
Diệp Huyền biết ý nghĩ của đám người Tiêu Vô Tẫn, ngưng tiếng nói:
- Sở dĩ phong ấn sẽ bị mở ra, một mặt là cùng chúng ta tiến vào tế đàn có quan hệ, mặt khác cũng là bởi vì võ giả tiến vào không gian bí ẩn này đào quá nhiều Huyền Thạch, dẫn đến lực lượng phong ấn yếu bớt, vì lẽ đó nếu như ta lấy khối Huyền Thạch thượng phẩm này đi, không thể nghi ngờ là tăng nhanh phong ấn mở ra.
Huyền Thạch là thứ tốt, không ai không muốn, huống chi trước đột phá Vũ Hoàng, Diệp Huyền chiếm được Huyền Thạch thượng phẩm cùng cực phẩm đều tiêu thất thất bát bát.
Chỉ là Diệp Huyền cũng biết nặng nhẹ, đối với hắn mà nói, bây giờ được quá nhiều Huyền Thạch cũng không có ý nghĩa, ngược lại sẽ triệt để mở ra phong ấn, khiến cho mình, thậm chí đại lục rơi vào nguy cảnh.
- Lẽ nào phong ấn này vẫn chưa hoàn toàn mở ra?
Tiêu Vô Tẫn nghi ngờ nói.
- Tự nhiên chưa.
Diệp Huyền cười lạnh nói:
- Phong ấn này khổng lồ cỡ nào, muốn mở ra không phải dễ dàng như vậy, bằng không tồn tại bị phong ấn kia, cũng sẽ không tiêu hao lớn như vậy đánh đổi, gạt chúng ta tiến vào tế đàn, cướp đoạt nhục thân của chúng ta.
Đám người Tiêu Vô Tẫn đăm chiêu.
- Chỉ là không biết, nơi này phong ấn đến tột cùng là cái gì.
Bọn họ cảm khái nói.
Diệp Huyền cũng lắc đầu, biểu thị không rõ ràng.
Chỉ là trong lòng hắn, mơ hồ có một suy đoán.
- Nghe Chiến Thương nói, nơi này là địa bàn của viễn cổ Linh Ma tộc, chẳng lẽ nơi này phong ấn, là cường giả Linh Ma tộc ở thời đại viễn cổ?
Trong lòng Diệp Huyền đăm chiêu, chỉ là bây giờ Chiến Thương không ở chỗ này, hắn cũng không thể nào thăm dò hư thực.
Không ngừng bay lượn, đoàn người Diệp Huyền rốt cục lần thứ hai trở lại vị trí vực sâu.
- Ầm!
Ma Sát Khí dưới đáy vực sâu, giờ khắc này đang điên cuồng tăng vọt, như sóng lớn rít gào, nguy nga hùng tráng, càng có từng luồng từng luồng uy thế doạ người, bao phủ tràn ngập, khiến cho lòng người sợ hãi.
- Nơi này Ma Sát Khí tăng vọt rất nhiều.
Trong mắt Diệp Huyền, mang theo một tia nghiêm nghị.
Thời điểm hắn vừa bắt đầu đi tới vực sâu, chí ít Ma Sát Khí ở đường nối còn không phải rất mãnh liệt, nhưng bây giờ, dưới đáy vực sâu phảng phất như phát sinh dị biến gì, tảng lớn tảng lớn Ma Sát Khí cuồn cuộn sôi trào, đã dâng tới không ít lối vào.
- Chư vị, sương mù màu đen này đang tăng vọt, e sợ lại qua mấy canh giờ, liền bao phủ hoàn toàn vực sâu, chúng ta nhất định phải mau chóng rời khỏi nơi này.
Diệp Huyền trước tiên tiến vào trong Ma Sát Khí.
Đạo đạo sát khí, trùng kích đầu óc của hắn, Diệp Huyền nín thở ngưng thần, tiến hành chống lại.
Không lâu lắm, một đường nối xuất hiện ở trước mặt của hắn.
Xoạt xoạt xoạt!
Diệp Huyền cùng đám người Tiêu Vô Tẫn, tiến vào trong thông đạo, Nguyệt Thần cung Công Chủ Thanh, cũng theo sát phía sau.
- Hống!
Đúng lúc này...
Từ dưới đáy vực sâu, đột nhiên truyền đến một trận gầm rú, tiếng gào này, như lôi đình chấn động, đinh tai nhức óc, càng như trong trời nắng vang lên phích lịch, đất rung núi chuyển.
Một luồng lệ khí bạo ngược theo tiếng hô truyền đến, chấn động đến sắc mặt Diệp Huyền đại biến, tâm thần chập chờn.
- Xì xì!
Đám người Tiêu Minh càng miệng phun máu tươi, sắc mặt tái nhợt, biểu hiện khô tàn, ở dưới tiếng gào này, người bị ám thương.
Đây là thanh âm gì?
Tất cả mọi người đều hoàn toàn biến sắc, vẻn vẹn là một tiếng gào, liền để Vũ Hoàng nhị trọng đỉnh phong bị thương nặng, Vũ Hoàng tam trọng tâm thần chập chờn, này hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của bọn họ.
- Vũ Đế cao cấp, chí ít là Vũ Đế cao cấp.
Diệp Huyền đã từng thấy qua cấp bậc kia, trong lòng âm thầm khiếp sợ.
Mà Công Chủ Thanh cũng hơi biến sắc, nàng xuất thân Nguyệt Thần cung, tầm mắt cùng từng trải đều vượt xa đám người Tiêu Vô Tẫn, tự nhiên có thể cảm nhận được trong tiếng gào này ẩn chứa lực lượng.
- Ầm!
Đúng lúc này, một tiếng nổ vang kịch liệt từ dưới đáy vực sâu truyền ra, một bóng người máu me đầm đìa phóng lên trời, mang theo áp lực ngập trời, kinh thiên động địa.&
Diệp Huyền lắc đầu nói:
- Hơn nữa bày xuống những phong ấn này, hẳn là đại năng của Nhân tộc chúng ta ở thời đại viễn cổ, bởi vì năng lượng cung cấp phong ấn này, là Huyền Thạch mà võ giả Nhân tộc chúng ta hấp thu.
Vẻ khiếp sợ trên mặt Tiêu Vô Tẫn càng sâu:
- Diệp thiếu, ngươi là nói chúng ta ở không gian bí ẩn này phát hiện Huyền Thạch, là Nhân tộc đại năng ở thời đại viễn cổ bày xuống?
- Không sai.
Diệp Huyền gật đầu nói:
- Ngươi xem hướng đi của các thung lũng, nếu như coi đó là một chi nhánh phong ấn cực lớn, lại căn cứ vị trí bốn mươi chín tế đàn bày ra, chính là một tiết điểm cực lớn, mà vị trí then chốt của tiết điểm này, tất nhiên sẽ có năng lượng chống đỡ...
Nói tới chỗ này, ánh mắt của Diệp Huyền càng thêm lạnh, một quyền đột nhiên đánh tới mặt đất, chỉ nghe phịch một tiếng, bụi mù tràn ngập, trong thung lũng lập tức xuất hiện hố sâu to lớn, trong hố sâu, một Huyền Thạch thượng phẩm khoảng chừng gần trượng hiện ra ở trước mặt chúng nhân, toả ra Huyền khí gợn sóng nồng nặc.
- Thật sự có Huyền Thạch.
- Chuyện này...
Trên mặt đám người Tiêu Vô Tẫn đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
- Ta quả nhiên không đoán sai.
Diệp Huyền lẩm bẩm, trong lòng nặng trĩu.
Hắn vừa nãy từng nói, tuy ngữ khí kiên định, nhưng cơ bản chỉ là suy đoán.
Ở trong lòng hắn, kỳ thực mơ hồ hi vọng mình suy đoán sai.
Nhưng bây giờ suy đoán được chứng thực, lại làm cho tâm tình của hắn cực kỳ âm trầm.
Toàn bộ đại địa, mênh mông bao la như vậy, muốn ở chỗ này trải rộng phong ấn, lưu lại rất nhiều Huyền Thạch trấn thủ, đây là bạo tay cỡ nào?
Chí ít ở trong ký ức của Diệp Huyền, Thánh thành bây giờ được xưng thế lực thống trị Chí Tôn Huyền Vực, e là cũng không có số lượng khổng lồ như vậy.
Huống chi phong ấn như vậy, bát ngát như thế, cũng đã vượt qua phong ấn cửu giai bình thường.
Trên cửu giai, đó là khái niệm gì?
Vũ giả cửu giai là Đế, mà trên cửu giai, chính là Thánh cảnh vũ phá hư không trong truyền thuyết.
Nhưng Thánh cảnh ở trong lịch sử gần vạn năm của Thiên Huyền đại lục, chưa từng xuất hiện một cái, chỉ là ở trong viễn cổ ghi chép, hơi có đề cập mà thôi.
Mà phong ấn vượt qua cửu giai này, chẳng phải đại biểu Thánh cảnh trong truyền thuyết, là thật thực tồn tại?
Trong lòng Diệp Huyền huyết dịch sôi trào.
Ầm!
Huyền Nguyên vô hình kích đãng, Diệp Huyền chôn lại Huyền Thạch thượng phẩm, lúc này mới lần thứ hai khởi hành.
- Diệp thiếu ngươi...
Đám người Tiêu Vô Tẫn vô cùng ngạc nhiên, ở bọn hắn nghĩ, Diệp Huyền sẽ lấy đi Huyền Thạch thượng phẩm kia, ai biết dĩ nhiên hoàn hảo không chút tổn hại chôn lại.
Diệp Huyền biết ý nghĩ của đám người Tiêu Vô Tẫn, ngưng tiếng nói:
- Sở dĩ phong ấn sẽ bị mở ra, một mặt là cùng chúng ta tiến vào tế đàn có quan hệ, mặt khác cũng là bởi vì võ giả tiến vào không gian bí ẩn này đào quá nhiều Huyền Thạch, dẫn đến lực lượng phong ấn yếu bớt, vì lẽ đó nếu như ta lấy khối Huyền Thạch thượng phẩm này đi, không thể nghi ngờ là tăng nhanh phong ấn mở ra.
Huyền Thạch là thứ tốt, không ai không muốn, huống chi trước đột phá Vũ Hoàng, Diệp Huyền chiếm được Huyền Thạch thượng phẩm cùng cực phẩm đều tiêu thất thất bát bát.
Chỉ là Diệp Huyền cũng biết nặng nhẹ, đối với hắn mà nói, bây giờ được quá nhiều Huyền Thạch cũng không có ý nghĩa, ngược lại sẽ triệt để mở ra phong ấn, khiến cho mình, thậm chí đại lục rơi vào nguy cảnh.
- Lẽ nào phong ấn này vẫn chưa hoàn toàn mở ra?
Tiêu Vô Tẫn nghi ngờ nói.
- Tự nhiên chưa.
Diệp Huyền cười lạnh nói:
- Phong ấn này khổng lồ cỡ nào, muốn mở ra không phải dễ dàng như vậy, bằng không tồn tại bị phong ấn kia, cũng sẽ không tiêu hao lớn như vậy đánh đổi, gạt chúng ta tiến vào tế đàn, cướp đoạt nhục thân của chúng ta.
Đám người Tiêu Vô Tẫn đăm chiêu.
- Chỉ là không biết, nơi này phong ấn đến tột cùng là cái gì.
Bọn họ cảm khái nói.
Diệp Huyền cũng lắc đầu, biểu thị không rõ ràng.
Chỉ là trong lòng hắn, mơ hồ có một suy đoán.
- Nghe Chiến Thương nói, nơi này là địa bàn của viễn cổ Linh Ma tộc, chẳng lẽ nơi này phong ấn, là cường giả Linh Ma tộc ở thời đại viễn cổ?
Trong lòng Diệp Huyền đăm chiêu, chỉ là bây giờ Chiến Thương không ở chỗ này, hắn cũng không thể nào thăm dò hư thực.
Không ngừng bay lượn, đoàn người Diệp Huyền rốt cục lần thứ hai trở lại vị trí vực sâu.
- Ầm!
Ma Sát Khí dưới đáy vực sâu, giờ khắc này đang điên cuồng tăng vọt, như sóng lớn rít gào, nguy nga hùng tráng, càng có từng luồng từng luồng uy thế doạ người, bao phủ tràn ngập, khiến cho lòng người sợ hãi.
- Nơi này Ma Sát Khí tăng vọt rất nhiều.
Trong mắt Diệp Huyền, mang theo một tia nghiêm nghị.
Thời điểm hắn vừa bắt đầu đi tới vực sâu, chí ít Ma Sát Khí ở đường nối còn không phải rất mãnh liệt, nhưng bây giờ, dưới đáy vực sâu phảng phất như phát sinh dị biến gì, tảng lớn tảng lớn Ma Sát Khí cuồn cuộn sôi trào, đã dâng tới không ít lối vào.
- Chư vị, sương mù màu đen này đang tăng vọt, e sợ lại qua mấy canh giờ, liền bao phủ hoàn toàn vực sâu, chúng ta nhất định phải mau chóng rời khỏi nơi này.
Diệp Huyền trước tiên tiến vào trong Ma Sát Khí.
Đạo đạo sát khí, trùng kích đầu óc của hắn, Diệp Huyền nín thở ngưng thần, tiến hành chống lại.
Không lâu lắm, một đường nối xuất hiện ở trước mặt của hắn.
Xoạt xoạt xoạt!
Diệp Huyền cùng đám người Tiêu Vô Tẫn, tiến vào trong thông đạo, Nguyệt Thần cung Công Chủ Thanh, cũng theo sát phía sau.
- Hống!
Đúng lúc này...
Từ dưới đáy vực sâu, đột nhiên truyền đến một trận gầm rú, tiếng gào này, như lôi đình chấn động, đinh tai nhức óc, càng như trong trời nắng vang lên phích lịch, đất rung núi chuyển.
Một luồng lệ khí bạo ngược theo tiếng hô truyền đến, chấn động đến sắc mặt Diệp Huyền đại biến, tâm thần chập chờn.
- Xì xì!
Đám người Tiêu Minh càng miệng phun máu tươi, sắc mặt tái nhợt, biểu hiện khô tàn, ở dưới tiếng gào này, người bị ám thương.
Đây là thanh âm gì?
Tất cả mọi người đều hoàn toàn biến sắc, vẻn vẹn là một tiếng gào, liền để Vũ Hoàng nhị trọng đỉnh phong bị thương nặng, Vũ Hoàng tam trọng tâm thần chập chờn, này hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của bọn họ.
- Vũ Đế cao cấp, chí ít là Vũ Đế cao cấp.
Diệp Huyền đã từng thấy qua cấp bậc kia, trong lòng âm thầm khiếp sợ.
Mà Công Chủ Thanh cũng hơi biến sắc, nàng xuất thân Nguyệt Thần cung, tầm mắt cùng từng trải đều vượt xa đám người Tiêu Vô Tẫn, tự nhiên có thể cảm nhận được trong tiếng gào này ẩn chứa lực lượng.
- Ầm!
Đúng lúc này, một tiếng nổ vang kịch liệt từ dưới đáy vực sâu truyền ra, một bóng người máu me đầm đìa phóng lên trời, mang theo áp lực ngập trời, kinh thiên động địa.&
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.