Chương 114: Điên cuồng săn giết
Ô Sơn Vân Vũ
22/07/2018
Sức lực của con người là có hạn. Dưới loại công kích này, không ai có
thể kiên trì mãi được. Một khi lực lượng tiêu hao hết, chính là lúc bị
bầy sói phân thây.
Nhìn đến đây, Lôi Hoành đã không dám tiếp tục nhìn nữa. Tuy rằng hắn rất muốn thấy cảnh Dương Thiên Lôi bị bầy sói phân thây, nhưng hắn không muốn trở thành Dương Thiên Lôi thứ hai. Một khi hơi có chút vô ý bị bầy sói phát hiện, vậy cho dù có hối hận bao nhiêu cũng không kịp rồi.
Lén lút ẩn giấu thân hình, thừa dịp bầy sói đang chiến đấu với Dương Thiên Lôi, Lôi Hoành nhanh nhẹn trốn ra ngoài thật xa, quay trở về khu vực số hai.
…
Sang lần công kích thứ hai, bầy sói càng trở nên giảo hoạt hơn, có dụ địch, có tấn công. Chỉ cần Dương Thiên Lôi vung kém chém về bất luận con nào, sẽ đồng thời gặp phải công kích của chín ma lang còn lại.
Bất quá, loại tình huống này lại khiến Dương Thiên Lôi thở phào một hơi. Cho dù không sợ đau, cũng không muốn sống nữa a! Nếu cứ đánh như lần đầu tiên vậy, Dương Thiên Lôi thật không biết mình có thể kiên trì được bao lâu, căn bản ngay cả thời gian thở dốc cũng không có.
Nhưng hiện tại xem ra, trí tuệ của ma lang ngược lại lại cho mình chút thời gian. Loại tình huống này đối với những người khác mà nói là càng kinh khủng, nhưng đối với Dương Thiên Lôi mà nói, lại có sự khác biệt rất lớn.
Bởi vì hắn có thể chất đặc thù! Bởi vì hắn có thể lực và tốc độ khôi phục vượt xa so với thường nhân rất nhiều!
Thời gian lần lượt trôi qua, một ma lang ngã xuống liền có một ma lang khác xông lên thay thế, thủy chung duy trì mười đầu chiến đầu cùng Dương Thiên Lôi.
Chỉ là, theo thời gian trôi qua, Ma Lang vương nguyên vốn tưởng rằng Dương Thiên Lôi sẽ chống đỡ không nổi mà dần dần kiệt sức, không ngờ lại phát hiện nhân loại trước mắt tựa hồ càng đánh càng hăng. Nhìn đống thi thể con dân trên mặt đất, Ma Lang vương rốt cuộc cũng không thể kiên nhẫn.
- Ngao ô…
Một thanh âm rống giận vang lên cao vút tận mây xanh. Ma Lang vương phát đi mệnh mệnh tổng công kích. Thoáng trong lúc đó, bầy sói như phô thiên cái địa đánh về phía Dương Thiên Lôi.
- Kháo! Kéo cả đàn ra sao? Lão tử liều mạng với đám cầm thú các ngươi!
Dương Thiên Lôi gầm lên giận dữ, đối mặt với bầy sói đông nghịt trước mắt không ngờ không chút sợ hãi, tinh thần lực trong cơ thể đề cao đến cực điểm mà phóng xuất ra, khiến mỗi một tấc da thịt bản thân đều đàn hồi đến cực hạn.
Lúc đầu, Dương Thiên Lôi quả thực rất khẩn trương. Nhưng theo thời gian trôi qua, khi mình chém giết số ma lang càng ngày càng nhiều, tâm tình của hắn liền càng lúc càng trở nên tỉnh táo, càng lúc càng tự tin hơn. Hắn không phải kẻ cuồng sát, nhưng lại rất thích thú cảm giác chiến đấu nhẹ nhàng hăng say này. Trong trạng thái tinh thần tỉnh táo và tập trung cao độ, hắn phát hiện chính mình không ngờ bắt đầu có thể dễ dàng cảm ứng được khí tức của bất kỳ ma lang nào tấn công mình, đồng thời có thể phán đoán chuấn xác trình tự công kích của bọn chúng. Nhờ đó hắn có thể phân biệt rõ ràng nặng nhẹ, giết chết từng con một.
Không hề nghi ngờ, tốc độ phản ứng và năng lực ứng biến của hắn trong thời gian ngắn ngủi đã được đề thăng trên diện rộng.
Càng làm cho Dương Thiên Lôi tràn ngập lòng tin chính là, thể lực của hắn tựa hồ không có chút giảm sút. Không những thế, ngược lại càng đánh càng cảm thấy lực lượng của mình thêm dư thừa, tinh thần càng lúc càng tỉnh táo, càng lúc càng rõ ràng. Đại não của mình dường như biến thành một chiếc máy tính có năng lực tính toán siêu cường, có thể nắm chắc thời cơ một cách thỏa đáng, đưa ra mệnh lệnh chính xác tuyệt đối. Hơn nữa, năng lượng kỳ dị trong đan điển hắn, dưới sự tiêu hao điên cuồng, ban đầu còn có chút giảm bớt, nhưng hiện tại không ngờ lại đã lấy lại được trạng thái cân bằng.
Điều này có ý nghĩa gì? Đó là, chỉ cần hắn muốn, liền vẫn có thể tiếp tục chiến đấu, giống như một cỗ máy vậy, chiến đấu không biết mệt mỏi.
Ma lang nhiều thì làm sao? Bất quá chỉ là ma thú cấp ba mà thôi. Đến nhiều ca giết nhiều, đến ít ca giết ít.
Chính vì nguyên nhân đó, dưới mệnh lệnh phát động tổng công kích của Ma Lang vương, khi đối mặt với từng đoàn ma lang như phô thiên cái địa, Dương Thiên Lôi không hề sợ hãi chút nào, ngược lại, hào tình vạn trượng, gầm rú tiến lên nghênh tiếp.
Mỗi một lần Dương Thiên Lôi vung kiếm đều có một đầu ma lang ngã xuống trong vũng máu. Đồng thời cũng có vài đầu ma lang tới cắn xé người Dương Thiên Lôi. Đáng tiếc, dưới tính toán chính xác của Dương Thiên Lôi, không một đầu ma lang nào có thể tạo thành thương tổn chân chính đối với hắn.
Phương viên một trăm trượng đã biến thành một đại dương đầy máu, thi thể ma lang chồng đống lên nhau, mùi máu tươi hôi tanh nồng nặc khiến người nôn mửa. Chỉ là, Dương Thiên Lôi đang chìm trong chiến đấu vẫn không hề có cảm giác gì. Quần áo cả người hắn nát vụn, hầu như biến thành toàn thân xích lõa. Trên mặt, trên người nhuộm đầy máu tươi, là máu của ma lang. Thương Viêm Kiếm đỏ rực bị máu tươi thấm vào càng phát ra quang mang rực rỡ hơn, giống như một lưỡi hái tử thần, vô tình thu nhặt sinh mệnh của đám ma lang ngu ngốc. Mà Dương Thiên Lôi dường như đã hóa thành tử thần.
Ở nơi đây hắn là chúa tể!
- Ngao ô…….
Lại giằng co thêm một canh giờ nữa, Ma Lang vương có được trí tuệ nhân loại nhìn hơn phân nửa con dân của mình ngã xuống, rốt cuộc phát ra một tiếng tru kinh thiên động địa, trong thanh âm mang theo cừu hận và giận dữ vô hạn. Trên thân thể khổng lồ của nó, toàn bộ lông tóc bỗng nhiên dựng đứng lên. Tròng mắt vốn màu nâu xám trong phút chốc bỗng trở nên đỏ tươi như máu. Một cỗ khí thế khổng lồ từ trên người nó đột ngột bạo phát.
Bầy sói tự động mở ra một cái thông đạo, thẳng hướng tới chỗ Dương Thiên Lôi.
Cùng lúc đó, một vài ma lang hung hãn không hề sợ chết gắt gao nhào vào người Dương Thiên Lôi, bất chấp Thương Viêm Kiếm xẹt qua cổ chúng, trong khoảnh khắc phân chúng thành hai nửa, nhưng móng vuốt và răng nanh sắc bén của chúng vẫn mạnh mẽ cắn lấy Dương Thiên Lôi không tha. Đám này ngã xuống, đám khác nhào lên cứ thế ngăn trở thân hình Dương Thiên Lôi.
Từ khoảng cách ngắn ngủi hơn mười trượng, Ma Lang vương nhanh như thiểm điện vọt tới, móng vuốt lóe ra quang mang hệ kim, mang theo tinh thần lực tính kim sắc bén, chộp tới trái tim Dương Thiên Lôi. Cái miệng như một chậu máu lớn với những chiếc răng nanh sắc bén nhất thời hung ác, độc địa và giảo hoạt hướng về phía cổ Dương Thiên Lôi.
- Rống!
Dương Thiên Lôi gầm lên giận dữ, dưới áp lực thật lớn do Ma Lang vương mang tới, cũng bất chấp công kích của đàn ma lang, ra sức vung kiếm gạt hết đám ma lang, tập trung lực lượng toàn thân vào Thương Viêm Kiếm đón hướng tấn công của Ma Lang vương, đâm ra một kiếm
Nhìn đến đây, Lôi Hoành đã không dám tiếp tục nhìn nữa. Tuy rằng hắn rất muốn thấy cảnh Dương Thiên Lôi bị bầy sói phân thây, nhưng hắn không muốn trở thành Dương Thiên Lôi thứ hai. Một khi hơi có chút vô ý bị bầy sói phát hiện, vậy cho dù có hối hận bao nhiêu cũng không kịp rồi.
Lén lút ẩn giấu thân hình, thừa dịp bầy sói đang chiến đấu với Dương Thiên Lôi, Lôi Hoành nhanh nhẹn trốn ra ngoài thật xa, quay trở về khu vực số hai.
…
Sang lần công kích thứ hai, bầy sói càng trở nên giảo hoạt hơn, có dụ địch, có tấn công. Chỉ cần Dương Thiên Lôi vung kém chém về bất luận con nào, sẽ đồng thời gặp phải công kích của chín ma lang còn lại.
Bất quá, loại tình huống này lại khiến Dương Thiên Lôi thở phào một hơi. Cho dù không sợ đau, cũng không muốn sống nữa a! Nếu cứ đánh như lần đầu tiên vậy, Dương Thiên Lôi thật không biết mình có thể kiên trì được bao lâu, căn bản ngay cả thời gian thở dốc cũng không có.
Nhưng hiện tại xem ra, trí tuệ của ma lang ngược lại lại cho mình chút thời gian. Loại tình huống này đối với những người khác mà nói là càng kinh khủng, nhưng đối với Dương Thiên Lôi mà nói, lại có sự khác biệt rất lớn.
Bởi vì hắn có thể chất đặc thù! Bởi vì hắn có thể lực và tốc độ khôi phục vượt xa so với thường nhân rất nhiều!
Thời gian lần lượt trôi qua, một ma lang ngã xuống liền có một ma lang khác xông lên thay thế, thủy chung duy trì mười đầu chiến đầu cùng Dương Thiên Lôi.
Chỉ là, theo thời gian trôi qua, Ma Lang vương nguyên vốn tưởng rằng Dương Thiên Lôi sẽ chống đỡ không nổi mà dần dần kiệt sức, không ngờ lại phát hiện nhân loại trước mắt tựa hồ càng đánh càng hăng. Nhìn đống thi thể con dân trên mặt đất, Ma Lang vương rốt cuộc cũng không thể kiên nhẫn.
- Ngao ô…
Một thanh âm rống giận vang lên cao vút tận mây xanh. Ma Lang vương phát đi mệnh mệnh tổng công kích. Thoáng trong lúc đó, bầy sói như phô thiên cái địa đánh về phía Dương Thiên Lôi.
- Kháo! Kéo cả đàn ra sao? Lão tử liều mạng với đám cầm thú các ngươi!
Dương Thiên Lôi gầm lên giận dữ, đối mặt với bầy sói đông nghịt trước mắt không ngờ không chút sợ hãi, tinh thần lực trong cơ thể đề cao đến cực điểm mà phóng xuất ra, khiến mỗi một tấc da thịt bản thân đều đàn hồi đến cực hạn.
Lúc đầu, Dương Thiên Lôi quả thực rất khẩn trương. Nhưng theo thời gian trôi qua, khi mình chém giết số ma lang càng ngày càng nhiều, tâm tình của hắn liền càng lúc càng trở nên tỉnh táo, càng lúc càng tự tin hơn. Hắn không phải kẻ cuồng sát, nhưng lại rất thích thú cảm giác chiến đấu nhẹ nhàng hăng say này. Trong trạng thái tinh thần tỉnh táo và tập trung cao độ, hắn phát hiện chính mình không ngờ bắt đầu có thể dễ dàng cảm ứng được khí tức của bất kỳ ma lang nào tấn công mình, đồng thời có thể phán đoán chuấn xác trình tự công kích của bọn chúng. Nhờ đó hắn có thể phân biệt rõ ràng nặng nhẹ, giết chết từng con một.
Không hề nghi ngờ, tốc độ phản ứng và năng lực ứng biến của hắn trong thời gian ngắn ngủi đã được đề thăng trên diện rộng.
Càng làm cho Dương Thiên Lôi tràn ngập lòng tin chính là, thể lực của hắn tựa hồ không có chút giảm sút. Không những thế, ngược lại càng đánh càng cảm thấy lực lượng của mình thêm dư thừa, tinh thần càng lúc càng tỉnh táo, càng lúc càng rõ ràng. Đại não của mình dường như biến thành một chiếc máy tính có năng lực tính toán siêu cường, có thể nắm chắc thời cơ một cách thỏa đáng, đưa ra mệnh lệnh chính xác tuyệt đối. Hơn nữa, năng lượng kỳ dị trong đan điển hắn, dưới sự tiêu hao điên cuồng, ban đầu còn có chút giảm bớt, nhưng hiện tại không ngờ lại đã lấy lại được trạng thái cân bằng.
Điều này có ý nghĩa gì? Đó là, chỉ cần hắn muốn, liền vẫn có thể tiếp tục chiến đấu, giống như một cỗ máy vậy, chiến đấu không biết mệt mỏi.
Ma lang nhiều thì làm sao? Bất quá chỉ là ma thú cấp ba mà thôi. Đến nhiều ca giết nhiều, đến ít ca giết ít.
Chính vì nguyên nhân đó, dưới mệnh lệnh phát động tổng công kích của Ma Lang vương, khi đối mặt với từng đoàn ma lang như phô thiên cái địa, Dương Thiên Lôi không hề sợ hãi chút nào, ngược lại, hào tình vạn trượng, gầm rú tiến lên nghênh tiếp.
Mỗi một lần Dương Thiên Lôi vung kiếm đều có một đầu ma lang ngã xuống trong vũng máu. Đồng thời cũng có vài đầu ma lang tới cắn xé người Dương Thiên Lôi. Đáng tiếc, dưới tính toán chính xác của Dương Thiên Lôi, không một đầu ma lang nào có thể tạo thành thương tổn chân chính đối với hắn.
Phương viên một trăm trượng đã biến thành một đại dương đầy máu, thi thể ma lang chồng đống lên nhau, mùi máu tươi hôi tanh nồng nặc khiến người nôn mửa. Chỉ là, Dương Thiên Lôi đang chìm trong chiến đấu vẫn không hề có cảm giác gì. Quần áo cả người hắn nát vụn, hầu như biến thành toàn thân xích lõa. Trên mặt, trên người nhuộm đầy máu tươi, là máu của ma lang. Thương Viêm Kiếm đỏ rực bị máu tươi thấm vào càng phát ra quang mang rực rỡ hơn, giống như một lưỡi hái tử thần, vô tình thu nhặt sinh mệnh của đám ma lang ngu ngốc. Mà Dương Thiên Lôi dường như đã hóa thành tử thần.
Ở nơi đây hắn là chúa tể!
- Ngao ô…….
Lại giằng co thêm một canh giờ nữa, Ma Lang vương có được trí tuệ nhân loại nhìn hơn phân nửa con dân của mình ngã xuống, rốt cuộc phát ra một tiếng tru kinh thiên động địa, trong thanh âm mang theo cừu hận và giận dữ vô hạn. Trên thân thể khổng lồ của nó, toàn bộ lông tóc bỗng nhiên dựng đứng lên. Tròng mắt vốn màu nâu xám trong phút chốc bỗng trở nên đỏ tươi như máu. Một cỗ khí thế khổng lồ từ trên người nó đột ngột bạo phát.
Bầy sói tự động mở ra một cái thông đạo, thẳng hướng tới chỗ Dương Thiên Lôi.
Cùng lúc đó, một vài ma lang hung hãn không hề sợ chết gắt gao nhào vào người Dương Thiên Lôi, bất chấp Thương Viêm Kiếm xẹt qua cổ chúng, trong khoảnh khắc phân chúng thành hai nửa, nhưng móng vuốt và răng nanh sắc bén của chúng vẫn mạnh mẽ cắn lấy Dương Thiên Lôi không tha. Đám này ngã xuống, đám khác nhào lên cứ thế ngăn trở thân hình Dương Thiên Lôi.
Từ khoảng cách ngắn ngủi hơn mười trượng, Ma Lang vương nhanh như thiểm điện vọt tới, móng vuốt lóe ra quang mang hệ kim, mang theo tinh thần lực tính kim sắc bén, chộp tới trái tim Dương Thiên Lôi. Cái miệng như một chậu máu lớn với những chiếc răng nanh sắc bén nhất thời hung ác, độc địa và giảo hoạt hướng về phía cổ Dương Thiên Lôi.
- Rống!
Dương Thiên Lôi gầm lên giận dữ, dưới áp lực thật lớn do Ma Lang vương mang tới, cũng bất chấp công kích của đàn ma lang, ra sức vung kiếm gạt hết đám ma lang, tập trung lực lượng toàn thân vào Thương Viêm Kiếm đón hướng tấn công của Ma Lang vương, đâm ra một kiếm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.