Chương 10: Cách không đả thương người (thượng)
Ô Sơn
16/03/2013
- Thứ hai, phải đạt được cảnh giới Tinh giả cấp một đỉnh phong. Đây là bởi vì, gân mạch thân thể trải rộng toàn thân, toàn bộ mỗi một khối chủ cơ và phụ cơ, trong đó đều có gân mạch tương liên. Nếu như phụ cơ không thể rèn luyện đến cảnh giới Đại thành, gân mạch trong đó càng khó rèn luyện hơn. "Cửu Chuyển Dịch Cân Kinh" khác với các công pháp khác là, mỗi một gân mạch đều được rèn luyện. Nó là chỉnh thể rèn luyện. Mỗi một chu thiên đều phải luyện hóa được trên 90% tinh thần lực, lại vừa phải tiến hành cho lần tiếp theo. Cho nên, cần phải có điều kiện thứ hai này
Trương Tử Hàm vừa không ngừng giảng giải chi tiết tinh túy và tri thức cơ bản của "Cửu Chuyển Dịch Cân Kinh", vừa không ngừng làm mẫu các động tác. Dương Thiên Lôi lại vừa thưởng thức mỹ nữ vừa dụng tâm nhớ kỹ mỗi một yếu điểm. Hắn cảm giác vô luận là trí nhớ hay năng lực lý giải của mình hiện nay so với hai người riêng rẽ trước đây đều cường đại hơn rất nhiều. Nhất cử nhất động của Trương Tử Hàm, mỗi một nụ cười, mỗi một câu nói, thậm chí mỗi lần phập phồng của bộ ngực sữa hắn đều có thể hoàn toàn nhớ kỹ, dường như quay phim lưu vào trong đầu những hình ảnh, dấu vết đó vậy.
Loại cảm giác này vô cùng tốt, vô cùng thoải mái! Có mỹ nữ ngắm, có công phu học, không nghi ngờ gì, đây là chuyện tình Dương Thiên Lôi thích nhất từ khi trọng sinh tới giờ. Tình cảnh này, khiến Dương Thiên Lôi say mê vô cùng.
Đáng tiếc…
“Đương! Đương! Đương!...” Ngay vào lúc này, đột nhiên từ bên ngoài truyền vào tiếng đập cửa.
“Mẹ kiếp! Tên ngu ngốc nào?”
Sớm không đến, muộn không đến, lại đến vào lúc này, quấy rối chuyện tốt của ca!
Điều này khiến Dương Thiên Lôi rất buồn bực. Theo trí nhớ của hắn, cho tới bây giờ cũng chưa từng có ai tới ký túc xá của hắn, hắn cũng chẳng có bằng hữu gì. Huống chi hiện tại đang là thời gian luyện công, hầu hết học sinh đều ở sân tu luyện mới đúng. Vì sao có người tới nơi này?
Dương Thiên Lôi xoay người đang muốn mở miệng chửi, Trương Tử Hàm bỗng nhiên vươn bàn tay nhỏ bé, chặn ngang miệng hắn.
- Hơ… Đừng lên tiếng!
Trương Tử Hàm thấp giọng nói bên tai Dương Thiên Lôi.
Cách ăn mặc của Trương Tử Hàm, lại cùng trốn ở trong nhà với Dương Thiên Lôi, thực sự không nên để người khác thấy. Mặc dù Dương Thiên Lôi gần như là một tiểu hài tử mới mười một tuổi, nhưng những gì nên có bề ngoài cũng dường như đều đã có, tuy rằng không tính là lớn, nhưng chung quy cũng coi như là một tiểu nam nhân chân chính. Cố sự giữa đại tỷ tỷ và tiểu đệ đệ ở nơi nào cũng có.
Lúc này, khoảng cách giữa hai người chỉ khoảng hai thước.
Dương Thiên Lôi cảm thụ được độ ôn nhu của bàn tay nhỏ, nghe trên mặt truyền đến cỗ hương khí nhàn nhạt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Trương Tử Hàm, nhịn không được lần thứ hai lòng hươu dạ vượn, tim đập gấp gáp, hô hấp nặng nề.
Đẹp! Thật sự rất đẹp! Đẹp đến không có chút tì vết nào. Nhất là đôi mắt tuyệt mỹ như nước hồ thu kia!
“Đương! Đương! Đương!”
Ngừng một lát, tiếng đập cửa lại một lần nữa vang lên, so với lúc nãy hình như mạnh hơn một chút. Tuy nhiên, hai người vẫn như trước, không ra mở cửa, cũng không nhúc nhích.
Cơ hội tốt như vậy, Dương Thiên Lôi há có thể bỏ qua?
Ánh mắt hắn thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào Trương Tử Hàm. Trương Tử Hàm thấy vậy có chút không tự nhiên, ngượng ngùng quay đầu đi. Chỉ là, cái cảm giác bị nhìn chằm chằm càng lúc càng mãnh liệt, giống như có loài côn trùng nào đang bò trên mặt, Trương Tử Hàm nhịn không được thoáng nhìn lại Dương Thiên Lôi. Dương Thiên Lôi vẫn còn đang nhìn, lại nhìn nàng chằm chằm.
Rốt cục không thể nhịn được nữa, Trương Tử Hàm quay đầu trừng mắt nhìn Dương Thiên Lôi, hạ giọng nói:
- Ngươi nhìn ta chằm chằm làm gì? Trên mặt ta có hoa chắc?
- Ách… Không có! Nhưng, Trương lão sư, mặt của nàng so với hoa còn đẹp hơn. Hơn nữa, càng nhìn càng không thể nén lòng nhìn thêm lần nữa, càng nhìn càng đẹp! Quả thực là “Hoa nhường nguyệt thẹn”, “Chim sa cá lặn”. Ca… À không… Ta, kìm lòng không đậu.
Dương Thiên Lôi thấp giọng đáp lại.
- Hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn là cái gì?
Được khen, không có ai lại không thích. Nghe Dương Thiên Lôi thẳng thắn ca ngợi mình, trong lòng Trương Tử Hàm đương nhiên rất vui vẻ, chỉ là không hoàn toàn hiểu hết ý tứ của Dương Thiên Lôi, nhịn không được tò mò hỏi.
“Đương! Đương! Đương”
Tiếng đập cửa lại vang lên lần nữa. Hơn nữa thanh âm càng lúc càng lớn hơn, thô bạo hơn. Xem ra kẻ gõ cửa này đã hạ quyết tâm không đạt mục đích không bỏ qua!
Dương Thiên Lôi hận không thể bóp chết tên khốn này. Ngựa ghìm cương trước vực thẳm, muốn hại chết người ta sao?
- Tử Hàm, ta biết nàngđang ở chỗ này. Mau mở cửa đi. Nàng cho là ngươi có thể giấu được ta sao?
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một thanh âm cực kỳ kiêu ngạo.
Khi nghe thấy thanh âm này, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Trương Tử Hàm nhất thời bừng bừng lửa giận, nhanh chóng mặc lại áo choàng của mình, mở cửa phòng đi ra ngoài.
- Ta biết nàng nhất định ở bên trong!
Cửa vừa mở ra, một thanh âm vô liêm sỉ truyền vào tai Dương Thiên Lôi. Lập tức, Dương Thiên Lôi cảm giác được một ánh mắt âm tàn rất nhanh quét quanh ký túc xá của mình một vòng, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt mình.
- Đây chính là tên Tiểu Bạch si Dương gia đây sao?
Ta xxx con bà nó! Ngươi mới là đồ Tiểu Bạch si, toàn gia ngươi đều là lũ ngốc nghếch! Chuyện tốt bị phá hỏng, vốn đã đầy một bụng lửa giận, hện không thể bóp chết kẻ nào phá đám, nghe tên kia nói như thế, Dương Thiên Lôi làm sao có thể nhịn được? Thế nhưng trước mặt Trương Tử Hàm cũng không thể biểu hiện quá mức tục tĩu. Dương Thiên Lôi hầu như không cần nghĩ ngợi, đáp trả lập tức:
- Tiểu Bạch si nói ai đây?
Lúc này, Dương Thiên Lôi đã đi tới trước cửa, thấy trước mắt hiện ra một người thân hình cao lớn, nhưng có chút đẹp trai, tao nhã, thoạt nhìn dạng chó hình người, có mắt, có mũi. Nhưng mà, lỗ mũi lại đang hếch lên trời, bộ dáng rất là kiêu căng, nhưng lại giống như một thằng ngốc. Hơn nữa, ánh mắt hắn cực kỳ lỗ mãng, kiêu ngạo, thuần túy là một bộ dáng đang thèm ăn đòn.
Tên nam nhân ngu ngốc mặc một thân trường bào màu vàng hoa lệ, trên vai trái áo choàng thêu một nữa đồ án màu vàng kim óng ánh, có sáu đường vân sáng lấp lóe, trên vai phải thêu một đầu thú Lôi Ưng màu xanh. Thân trang phục này cho thấy ba điểm: Người này là đệ tử Học viện Cực Dương, hơn nữa là đệ tử Tinh Giả Cấp sáu, đồng thời, hắn là người của Lôi gia.
Lôi gia, danh môn vọng tộc tại Đế quốc Cát Ương. Gia chủ đương đại của Lôi gia là Tể tướng của Đế quốc, là kẻ thù chính trị chủ yếu của Dương gia trên triều đình. Tuy nhiên, những thứ này, Dương Thiên Lôi lại không nhìn ra. Trước đây hắn không có thời gian rỗi quan tâm đến mấy sự tình này.
- Hỏi thừa! Tiểu Bạch si đương nhiên là nói ngươi rồi.
Tên nam nhân ngu ngốc không cần nghĩ ngợi nói luôn. Hiển nhiên tên này chưa có xem qua mấy đại tác phẩm của Kim Dung, thoáng cái đã rơi vào bẫy của Dương Thiên Lôi.
Trương Tử Hàm vừa không ngừng giảng giải chi tiết tinh túy và tri thức cơ bản của "Cửu Chuyển Dịch Cân Kinh", vừa không ngừng làm mẫu các động tác. Dương Thiên Lôi lại vừa thưởng thức mỹ nữ vừa dụng tâm nhớ kỹ mỗi một yếu điểm. Hắn cảm giác vô luận là trí nhớ hay năng lực lý giải của mình hiện nay so với hai người riêng rẽ trước đây đều cường đại hơn rất nhiều. Nhất cử nhất động của Trương Tử Hàm, mỗi một nụ cười, mỗi một câu nói, thậm chí mỗi lần phập phồng của bộ ngực sữa hắn đều có thể hoàn toàn nhớ kỹ, dường như quay phim lưu vào trong đầu những hình ảnh, dấu vết đó vậy.
Loại cảm giác này vô cùng tốt, vô cùng thoải mái! Có mỹ nữ ngắm, có công phu học, không nghi ngờ gì, đây là chuyện tình Dương Thiên Lôi thích nhất từ khi trọng sinh tới giờ. Tình cảnh này, khiến Dương Thiên Lôi say mê vô cùng.
Đáng tiếc…
“Đương! Đương! Đương!...” Ngay vào lúc này, đột nhiên từ bên ngoài truyền vào tiếng đập cửa.
“Mẹ kiếp! Tên ngu ngốc nào?”
Sớm không đến, muộn không đến, lại đến vào lúc này, quấy rối chuyện tốt của ca!
Điều này khiến Dương Thiên Lôi rất buồn bực. Theo trí nhớ của hắn, cho tới bây giờ cũng chưa từng có ai tới ký túc xá của hắn, hắn cũng chẳng có bằng hữu gì. Huống chi hiện tại đang là thời gian luyện công, hầu hết học sinh đều ở sân tu luyện mới đúng. Vì sao có người tới nơi này?
Dương Thiên Lôi xoay người đang muốn mở miệng chửi, Trương Tử Hàm bỗng nhiên vươn bàn tay nhỏ bé, chặn ngang miệng hắn.
- Hơ… Đừng lên tiếng!
Trương Tử Hàm thấp giọng nói bên tai Dương Thiên Lôi.
Cách ăn mặc của Trương Tử Hàm, lại cùng trốn ở trong nhà với Dương Thiên Lôi, thực sự không nên để người khác thấy. Mặc dù Dương Thiên Lôi gần như là một tiểu hài tử mới mười một tuổi, nhưng những gì nên có bề ngoài cũng dường như đều đã có, tuy rằng không tính là lớn, nhưng chung quy cũng coi như là một tiểu nam nhân chân chính. Cố sự giữa đại tỷ tỷ và tiểu đệ đệ ở nơi nào cũng có.
Lúc này, khoảng cách giữa hai người chỉ khoảng hai thước.
Dương Thiên Lôi cảm thụ được độ ôn nhu của bàn tay nhỏ, nghe trên mặt truyền đến cỗ hương khí nhàn nhạt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Trương Tử Hàm, nhịn không được lần thứ hai lòng hươu dạ vượn, tim đập gấp gáp, hô hấp nặng nề.
Đẹp! Thật sự rất đẹp! Đẹp đến không có chút tì vết nào. Nhất là đôi mắt tuyệt mỹ như nước hồ thu kia!
“Đương! Đương! Đương!”
Ngừng một lát, tiếng đập cửa lại một lần nữa vang lên, so với lúc nãy hình như mạnh hơn một chút. Tuy nhiên, hai người vẫn như trước, không ra mở cửa, cũng không nhúc nhích.
Cơ hội tốt như vậy, Dương Thiên Lôi há có thể bỏ qua?
Ánh mắt hắn thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào Trương Tử Hàm. Trương Tử Hàm thấy vậy có chút không tự nhiên, ngượng ngùng quay đầu đi. Chỉ là, cái cảm giác bị nhìn chằm chằm càng lúc càng mãnh liệt, giống như có loài côn trùng nào đang bò trên mặt, Trương Tử Hàm nhịn không được thoáng nhìn lại Dương Thiên Lôi. Dương Thiên Lôi vẫn còn đang nhìn, lại nhìn nàng chằm chằm.
Rốt cục không thể nhịn được nữa, Trương Tử Hàm quay đầu trừng mắt nhìn Dương Thiên Lôi, hạ giọng nói:
- Ngươi nhìn ta chằm chằm làm gì? Trên mặt ta có hoa chắc?
- Ách… Không có! Nhưng, Trương lão sư, mặt của nàng so với hoa còn đẹp hơn. Hơn nữa, càng nhìn càng không thể nén lòng nhìn thêm lần nữa, càng nhìn càng đẹp! Quả thực là “Hoa nhường nguyệt thẹn”, “Chim sa cá lặn”. Ca… À không… Ta, kìm lòng không đậu.
Dương Thiên Lôi thấp giọng đáp lại.
- Hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn là cái gì?
Được khen, không có ai lại không thích. Nghe Dương Thiên Lôi thẳng thắn ca ngợi mình, trong lòng Trương Tử Hàm đương nhiên rất vui vẻ, chỉ là không hoàn toàn hiểu hết ý tứ của Dương Thiên Lôi, nhịn không được tò mò hỏi.
“Đương! Đương! Đương”
Tiếng đập cửa lại vang lên lần nữa. Hơn nữa thanh âm càng lúc càng lớn hơn, thô bạo hơn. Xem ra kẻ gõ cửa này đã hạ quyết tâm không đạt mục đích không bỏ qua!
Dương Thiên Lôi hận không thể bóp chết tên khốn này. Ngựa ghìm cương trước vực thẳm, muốn hại chết người ta sao?
- Tử Hàm, ta biết nàngđang ở chỗ này. Mau mở cửa đi. Nàng cho là ngươi có thể giấu được ta sao?
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một thanh âm cực kỳ kiêu ngạo.
Khi nghe thấy thanh âm này, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Trương Tử Hàm nhất thời bừng bừng lửa giận, nhanh chóng mặc lại áo choàng của mình, mở cửa phòng đi ra ngoài.
- Ta biết nàng nhất định ở bên trong!
Cửa vừa mở ra, một thanh âm vô liêm sỉ truyền vào tai Dương Thiên Lôi. Lập tức, Dương Thiên Lôi cảm giác được một ánh mắt âm tàn rất nhanh quét quanh ký túc xá của mình một vòng, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt mình.
- Đây chính là tên Tiểu Bạch si Dương gia đây sao?
Ta xxx con bà nó! Ngươi mới là đồ Tiểu Bạch si, toàn gia ngươi đều là lũ ngốc nghếch! Chuyện tốt bị phá hỏng, vốn đã đầy một bụng lửa giận, hện không thể bóp chết kẻ nào phá đám, nghe tên kia nói như thế, Dương Thiên Lôi làm sao có thể nhịn được? Thế nhưng trước mặt Trương Tử Hàm cũng không thể biểu hiện quá mức tục tĩu. Dương Thiên Lôi hầu như không cần nghĩ ngợi, đáp trả lập tức:
- Tiểu Bạch si nói ai đây?
Lúc này, Dương Thiên Lôi đã đi tới trước cửa, thấy trước mắt hiện ra một người thân hình cao lớn, nhưng có chút đẹp trai, tao nhã, thoạt nhìn dạng chó hình người, có mắt, có mũi. Nhưng mà, lỗ mũi lại đang hếch lên trời, bộ dáng rất là kiêu căng, nhưng lại giống như một thằng ngốc. Hơn nữa, ánh mắt hắn cực kỳ lỗ mãng, kiêu ngạo, thuần túy là một bộ dáng đang thèm ăn đòn.
Tên nam nhân ngu ngốc mặc một thân trường bào màu vàng hoa lệ, trên vai trái áo choàng thêu một nữa đồ án màu vàng kim óng ánh, có sáu đường vân sáng lấp lóe, trên vai phải thêu một đầu thú Lôi Ưng màu xanh. Thân trang phục này cho thấy ba điểm: Người này là đệ tử Học viện Cực Dương, hơn nữa là đệ tử Tinh Giả Cấp sáu, đồng thời, hắn là người của Lôi gia.
Lôi gia, danh môn vọng tộc tại Đế quốc Cát Ương. Gia chủ đương đại của Lôi gia là Tể tướng của Đế quốc, là kẻ thù chính trị chủ yếu của Dương gia trên triều đình. Tuy nhiên, những thứ này, Dương Thiên Lôi lại không nhìn ra. Trước đây hắn không có thời gian rỗi quan tâm đến mấy sự tình này.
- Hỏi thừa! Tiểu Bạch si đương nhiên là nói ngươi rồi.
Tên nam nhân ngu ngốc không cần nghĩ ngợi nói luôn. Hiển nhiên tên này chưa có xem qua mấy đại tác phẩm của Kim Dung, thoáng cái đã rơi vào bẫy của Dương Thiên Lôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.