Chương 359: Cấm kỵ, dị biến
Ô Sơn
17/03/2013
Chỉ lát sau, Dương Thiên Lôi liền cảm thấy tiểu huynh đệ của mình đã bị Bách Lý Thiên Thiên mút tới rỉ nước ra.
- Bắt đầu rồi! Dương Thiên Lôi bỗng nhiên nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng nói.
- Rắc rắc… Từng đạo kiếp vân, lôi điện đã hình thành phía trên
Độ kiếp quả thực là đã bắt đầu rồi!
Cùng lúc đó, Bách Lý Thiên Thiên nghe được Dương Thiên Lôi nói vậy thì liền hưng phấn kêu lên một tiếng, cũng bắt đầu luôn!
Nàng vốn đang mặt đối mặt với Dương Thiên Lôi, đột nhiên lại xoay người một trăm tám mươi độ, đưa lưng về phía Dương Thiên Lôi, thân thể vẫn hơi chúi về phía trước, một tay chống lên đùi của Dương Thiên Lôi, một tay nhẹ nhàng cầm lấy tiểu huynh đệ đã sớm căng cứng của Dương Thiên Lôi lên, cái mông cong vểnh nhẹ nhàng hạ xuống!
Nàng biết, đây là tư thế Dương Thiên Lôi thích nhất!
- Mông nở eo thon… mẹ nó, ả này đúng là quá dụ hoặc! Dương Thiên Lôi hơi ngẩng đầu, mở to hai mắt ra nhìn.
- Đùng ——!
Lúc kiều đồn của Bách Lý Thiên Thiên áp xuống, Tiêu Như Mộng nghênh đón đạo thiên kiếp thứ nhất!
Giờ khắc này, nhãn thần của Tiêu Như Mộng phát ra tinh quang tự tin vô cùng cường đại, trên người mặc nhuyễn giáp đạo khí do Vu Nhân Kiệt luyện chế, trong tay cầm Kinh Lôi kiếm, trước khi sấm sét đánh lên người nàng, quanh thân của nàng đã đầy một lớp màn điện, sấm sét trên thân kiếm xuất ra từng đạo điện quang dài cả mấy trượng!
- A a a….
Theo kiều đồn của Bách Lý Thiên Thiên nhấp nhô cực nhanh, lúc nàng lớn tiếng phát ra những tiếng thét vui mừng chói tai, Tiêu Như Mộng cứng rắn đón nhận đạo thiên kiếp thứ nhất, đứng rất hiên ngang, thế nhưng không dùng Kinh Lôi Kiếm và lôi đình để chống lại liền dễ dàng vượt qua đạo thứ nhất! Giờ khắc này, người đã biết rõ hiệu quả của việc lôi đình thối luyện như nàng cũng không chém phá kiếp vân mà là đợi chờ đạo sấm sét thứ hai tới!
Nàng muốn như Dương Thiên Lôi, để chính mình ở dưới sấm sét thu được sự thối luyện tốt nhất!
Dương Thiên Lôi một mặt lưu ý động tĩnh của Tiêu Như Mộng, một mặt cảm thụ sự giãy dụa điên cuồng của Bách Lý Thiên Thiên, vui vẻ hưởng thụ khoái cảm được siết chặt ấm áp và cọ sát điên cuồng kia mang tới!
- Đùng đùng !
- A ——!
Lúc đạo thiên kiếp thứ hai tới, Bách Lý Thiên Thiên đột nhiên hét lên một tiếng, một cỗ nhiệt lưu trào ra, thân thẻ mềm mại dụ người của nàng ta bỗng nhiên run rẩy một trận, chỗ đó co rút lại tới cực hạn, siết tới mức Dương Thiên Lôi kêu lên một tiếng sướng, trong nháy mắt khi lôi kiếp đánh lên người Tiêu Như Mộng, Bách Lý Thiên Thiên đã kiệt sức không động đậy được nữa đột nhiên bị Dương Thiên Lôi xoay người đè xuống, theo từng đợt thúc mạnh của thắt lưng Dương Thiên Lôi, oanh long một tiếng, lôi kiếp cũng giáng xuống người Tiêu Như Mộng!
…..
Đạo thứ ba, đạo thứ tư….
Lúc kiếp vân phát ra uy áp kinh khủng lần thứ năm hình thành, Tiêu Như Mộng rốt cuộc không dám chống đỡ nẵ, đột nhiên kêu lên một tiếng, đề khởi toàn bộ pháp lực của mình, thôi động Kinh Lôi Kiếm, xuất ra một kích mạnh nhất của nàng!
Kinh Lôi kiếm phát ra màn điện chói mắt, đột nhiên bành trướng gấp mấy lần, trong nháy mắt liền thu hết pháp lực toàn thân của Tiêu Như Mộng, hóa thành một đạo kiếm quang kinh khủng chém về phía kiếp vân!
- Ầm ầm….
Kiếp vân tan biến, tiêu thành mấy khói, độ kiếp thành công!
…
Lúc Tiêu Như Mộng kiệt sức ngồi bệt xuống, bắt đầu cảm ngộ được rõ ràng ảo diệu khi bước vào Thần đạo, Dương Thiên Lôi rốt cuộc cũng hoàn toàn thả lỏng tâm thần, cũng bắt đầu mãnh liệt xông tới! Khi hắn cường hãn thúc tới, Bách Lý Thiên Thiên thét lên một tiếng cao vút chói tai, lân lượt bị Dương Thiên Lôi đưa lên tới đỉnh!
Sau khi trải qua một hồi rong ruổi, Dương Thiên Lôi rốt cuộc rít lên một tiếng trầm thấp, phun ra!
Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên khởi động Âm dương niết bàn kinh!
Lần này, Dương Thiên Lôi cư nhiên không chút keo kiệt với Bách Lý Thiên Thiên điêu ngoa này, cũng giống hệt như đối với Tiêu Như Mộng, dung nhập vô số cảm ngộ từ thiên địa pháp tắc vào nơi hai người linh nhục hợp nhất!
…
- Phi phi phi …. Đại sắc lang, quả nhiên là vậy mà… Lăng Hi lặng lẽ rút thần niệm về, sắc mặt đỏ bừng mà mắng. Tuy rằng biết rõ Dương Thiên Lôi là vì đề thăng tu vi, nhưng Lăng Hi vẫm cảm thấy Dương Thiên Lôi giống như một con sói đói đã nhịn đói mấy đời rồi, lại khiến nàng có chút đồng tình với Bách Lý Thiên Thiên bị hắn làm cho chết đi sống lại.
Cảm ứng được một chút khởi động thời không pháp tắc, thân người của Lăng Hi nhoáng lên, chui lại vào trong Minh huyền bảo khố, nhìn thoáng qua Tiểu Bạch đang nỗ lực tu luyện như trước, trong mắt Lăng Hi hiện lên một tia kinh ngạc và tán thưởng, liền đi tới một chỗ không người, bắt đầu tu luyện.
Thời không pháp tắc của Thanh Tĩnh Lưu Ly bình khởi động thì một ngày một đêm liền biến thành một tháng, dựa theo tác dụng của thời không chất chồng thì thời gian ở trong Minh Huyền bảo khổ là chín mươi năm!
Mặc dù có năng lượng từ Thiên Cương quần tinh trận bổ sung, một ngày cũng phải cần tới hai ức thuần dương đan.
Lấy tu vi của Lăng Hi thì một lần chỉ có thể thiêu đốt năm vạn viên thuần dương đan mà thôi, một ngày một đêm thì nàng phải thiêu đốt bốn lần mới có thể bào trì sự vận hành liên tục không ngừng của Thời không pháp tắc. Bất quá, sau mỗi lần thiêu thì Lăng Hi liền vào trong Minh huyền bảo khố để tu luyện, cũng không mất nhiều thời gian.
Một nam, ba nữ, một linh thú, rốt cuộc đã bắt đầu hành trình tu luyện dài dòng.
Lăng Hi và tiểu linh thú đương nhiên đã định trước là tự mình tu luyện nhàm chán không gì sánh được.
Còn việc tu luyện của Dương Thiên Lôi, Tiêu Như Mộng và Bách Lý Thiên Thiên thì lại hoàn toàn khác, đã định trước là sẽ có màu sắc, kiều diễm vạn phần…
………
Sau khi Dương Thiên Lôi và Bách Lý Thiên Thiên xuất ra, tu luyện âm dương niết bàn kinh một ngày một đêm, trong lòng Bách Lý Thiên Thiên khiếp sợ không hiểu, bởi vì nàng cư nhiên đã lĩnh ngộ được ảo diệu của bích chướng Tiên thiên cấp chín, cũng một bước đột phá, bước vào Tiên thiên cấp chín! Nàng rất muốn Dương Thiên Lôi tiếp tục dùng sức đâm nàng, làm càng ác càng tốt, tiếc là sau khi Dương Thiên Lôi xong việc thì chỉ nói một tiếng ‘Không tồi’ sau đó liền đề thương đi mất, biến mất trước mặt của nàng.
Lần xuất hiện tiếp theo đã đi tới bên người Tiêu Như Mộng.
Liệt hỏa bừng bừng, cần có chỗ phát!
Sau một phen điều tình triền miên, Dương Thiên Lôi rốt cuộc kiên trì tiếp tục đi khiêu khích cấm kỵ của Tiêu Như Mộng.
Lúc đại bổng nóng bừng bừng của hắn có ý định chạm tới cấm khu của Tiêu Như Mộng thì quả nhiên, giống như dự liệu của hắn, Tiêu Như Mộng nhất thời tràn ngập sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt liền trắng bệch. Thế nhưng khiến cho Dương Thiên Lôi bất ngờ chính là lần này Tiêu Như Mộng cư nhiên không đẩy hắn ra, chỉ là khẩn trương run rẩy ôm lấy hắn, hơn nữa càng kinh người hơn chính là Tiêu Như Mộng dưới tình huống sợ hãi như vậy, chẳng những không khép chặt hai chân, ngược lại còn phối hợp mở ra một khe!
- Bắt đầu rồi! Dương Thiên Lôi bỗng nhiên nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng nói.
- Rắc rắc… Từng đạo kiếp vân, lôi điện đã hình thành phía trên
Độ kiếp quả thực là đã bắt đầu rồi!
Cùng lúc đó, Bách Lý Thiên Thiên nghe được Dương Thiên Lôi nói vậy thì liền hưng phấn kêu lên một tiếng, cũng bắt đầu luôn!
Nàng vốn đang mặt đối mặt với Dương Thiên Lôi, đột nhiên lại xoay người một trăm tám mươi độ, đưa lưng về phía Dương Thiên Lôi, thân thể vẫn hơi chúi về phía trước, một tay chống lên đùi của Dương Thiên Lôi, một tay nhẹ nhàng cầm lấy tiểu huynh đệ đã sớm căng cứng của Dương Thiên Lôi lên, cái mông cong vểnh nhẹ nhàng hạ xuống!
Nàng biết, đây là tư thế Dương Thiên Lôi thích nhất!
- Mông nở eo thon… mẹ nó, ả này đúng là quá dụ hoặc! Dương Thiên Lôi hơi ngẩng đầu, mở to hai mắt ra nhìn.
- Đùng ——!
Lúc kiều đồn của Bách Lý Thiên Thiên áp xuống, Tiêu Như Mộng nghênh đón đạo thiên kiếp thứ nhất!
Giờ khắc này, nhãn thần của Tiêu Như Mộng phát ra tinh quang tự tin vô cùng cường đại, trên người mặc nhuyễn giáp đạo khí do Vu Nhân Kiệt luyện chế, trong tay cầm Kinh Lôi kiếm, trước khi sấm sét đánh lên người nàng, quanh thân của nàng đã đầy một lớp màn điện, sấm sét trên thân kiếm xuất ra từng đạo điện quang dài cả mấy trượng!
- A a a….
Theo kiều đồn của Bách Lý Thiên Thiên nhấp nhô cực nhanh, lúc nàng lớn tiếng phát ra những tiếng thét vui mừng chói tai, Tiêu Như Mộng cứng rắn đón nhận đạo thiên kiếp thứ nhất, đứng rất hiên ngang, thế nhưng không dùng Kinh Lôi Kiếm và lôi đình để chống lại liền dễ dàng vượt qua đạo thứ nhất! Giờ khắc này, người đã biết rõ hiệu quả của việc lôi đình thối luyện như nàng cũng không chém phá kiếp vân mà là đợi chờ đạo sấm sét thứ hai tới!
Nàng muốn như Dương Thiên Lôi, để chính mình ở dưới sấm sét thu được sự thối luyện tốt nhất!
Dương Thiên Lôi một mặt lưu ý động tĩnh của Tiêu Như Mộng, một mặt cảm thụ sự giãy dụa điên cuồng của Bách Lý Thiên Thiên, vui vẻ hưởng thụ khoái cảm được siết chặt ấm áp và cọ sát điên cuồng kia mang tới!
- Đùng đùng !
- A ——!
Lúc đạo thiên kiếp thứ hai tới, Bách Lý Thiên Thiên đột nhiên hét lên một tiếng, một cỗ nhiệt lưu trào ra, thân thẻ mềm mại dụ người của nàng ta bỗng nhiên run rẩy một trận, chỗ đó co rút lại tới cực hạn, siết tới mức Dương Thiên Lôi kêu lên một tiếng sướng, trong nháy mắt khi lôi kiếp đánh lên người Tiêu Như Mộng, Bách Lý Thiên Thiên đã kiệt sức không động đậy được nữa đột nhiên bị Dương Thiên Lôi xoay người đè xuống, theo từng đợt thúc mạnh của thắt lưng Dương Thiên Lôi, oanh long một tiếng, lôi kiếp cũng giáng xuống người Tiêu Như Mộng!
…..
Đạo thứ ba, đạo thứ tư….
Lúc kiếp vân phát ra uy áp kinh khủng lần thứ năm hình thành, Tiêu Như Mộng rốt cuộc không dám chống đỡ nẵ, đột nhiên kêu lên một tiếng, đề khởi toàn bộ pháp lực của mình, thôi động Kinh Lôi Kiếm, xuất ra một kích mạnh nhất của nàng!
Kinh Lôi kiếm phát ra màn điện chói mắt, đột nhiên bành trướng gấp mấy lần, trong nháy mắt liền thu hết pháp lực toàn thân của Tiêu Như Mộng, hóa thành một đạo kiếm quang kinh khủng chém về phía kiếp vân!
- Ầm ầm….
Kiếp vân tan biến, tiêu thành mấy khói, độ kiếp thành công!
…
Lúc Tiêu Như Mộng kiệt sức ngồi bệt xuống, bắt đầu cảm ngộ được rõ ràng ảo diệu khi bước vào Thần đạo, Dương Thiên Lôi rốt cuộc cũng hoàn toàn thả lỏng tâm thần, cũng bắt đầu mãnh liệt xông tới! Khi hắn cường hãn thúc tới, Bách Lý Thiên Thiên thét lên một tiếng cao vút chói tai, lân lượt bị Dương Thiên Lôi đưa lên tới đỉnh!
Sau khi trải qua một hồi rong ruổi, Dương Thiên Lôi rốt cuộc rít lên một tiếng trầm thấp, phun ra!
Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên khởi động Âm dương niết bàn kinh!
Lần này, Dương Thiên Lôi cư nhiên không chút keo kiệt với Bách Lý Thiên Thiên điêu ngoa này, cũng giống hệt như đối với Tiêu Như Mộng, dung nhập vô số cảm ngộ từ thiên địa pháp tắc vào nơi hai người linh nhục hợp nhất!
…
- Phi phi phi …. Đại sắc lang, quả nhiên là vậy mà… Lăng Hi lặng lẽ rút thần niệm về, sắc mặt đỏ bừng mà mắng. Tuy rằng biết rõ Dương Thiên Lôi là vì đề thăng tu vi, nhưng Lăng Hi vẫm cảm thấy Dương Thiên Lôi giống như một con sói đói đã nhịn đói mấy đời rồi, lại khiến nàng có chút đồng tình với Bách Lý Thiên Thiên bị hắn làm cho chết đi sống lại.
Cảm ứng được một chút khởi động thời không pháp tắc, thân người của Lăng Hi nhoáng lên, chui lại vào trong Minh huyền bảo khố, nhìn thoáng qua Tiểu Bạch đang nỗ lực tu luyện như trước, trong mắt Lăng Hi hiện lên một tia kinh ngạc và tán thưởng, liền đi tới một chỗ không người, bắt đầu tu luyện.
Thời không pháp tắc của Thanh Tĩnh Lưu Ly bình khởi động thì một ngày một đêm liền biến thành một tháng, dựa theo tác dụng của thời không chất chồng thì thời gian ở trong Minh Huyền bảo khổ là chín mươi năm!
Mặc dù có năng lượng từ Thiên Cương quần tinh trận bổ sung, một ngày cũng phải cần tới hai ức thuần dương đan.
Lấy tu vi của Lăng Hi thì một lần chỉ có thể thiêu đốt năm vạn viên thuần dương đan mà thôi, một ngày một đêm thì nàng phải thiêu đốt bốn lần mới có thể bào trì sự vận hành liên tục không ngừng của Thời không pháp tắc. Bất quá, sau mỗi lần thiêu thì Lăng Hi liền vào trong Minh huyền bảo khố để tu luyện, cũng không mất nhiều thời gian.
Một nam, ba nữ, một linh thú, rốt cuộc đã bắt đầu hành trình tu luyện dài dòng.
Lăng Hi và tiểu linh thú đương nhiên đã định trước là tự mình tu luyện nhàm chán không gì sánh được.
Còn việc tu luyện của Dương Thiên Lôi, Tiêu Như Mộng và Bách Lý Thiên Thiên thì lại hoàn toàn khác, đã định trước là sẽ có màu sắc, kiều diễm vạn phần…
………
Sau khi Dương Thiên Lôi và Bách Lý Thiên Thiên xuất ra, tu luyện âm dương niết bàn kinh một ngày một đêm, trong lòng Bách Lý Thiên Thiên khiếp sợ không hiểu, bởi vì nàng cư nhiên đã lĩnh ngộ được ảo diệu của bích chướng Tiên thiên cấp chín, cũng một bước đột phá, bước vào Tiên thiên cấp chín! Nàng rất muốn Dương Thiên Lôi tiếp tục dùng sức đâm nàng, làm càng ác càng tốt, tiếc là sau khi Dương Thiên Lôi xong việc thì chỉ nói một tiếng ‘Không tồi’ sau đó liền đề thương đi mất, biến mất trước mặt của nàng.
Lần xuất hiện tiếp theo đã đi tới bên người Tiêu Như Mộng.
Liệt hỏa bừng bừng, cần có chỗ phát!
Sau một phen điều tình triền miên, Dương Thiên Lôi rốt cuộc kiên trì tiếp tục đi khiêu khích cấm kỵ của Tiêu Như Mộng.
Lúc đại bổng nóng bừng bừng của hắn có ý định chạm tới cấm khu của Tiêu Như Mộng thì quả nhiên, giống như dự liệu của hắn, Tiêu Như Mộng nhất thời tràn ngập sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt liền trắng bệch. Thế nhưng khiến cho Dương Thiên Lôi bất ngờ chính là lần này Tiêu Như Mộng cư nhiên không đẩy hắn ra, chỉ là khẩn trương run rẩy ôm lấy hắn, hơn nữa càng kinh người hơn chính là Tiêu Như Mộng dưới tình huống sợ hãi như vậy, chẳng những không khép chặt hai chân, ngược lại còn phối hợp mở ra một khe!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.