Chương 182: Càng chiến đấu càng dũng mãnh
Ô Sơn
17/03/2013
Tuy hai người không ngừng tiến sâu vào trong, thỉnh thoảng có một số địa ma xuất hiện bênh cạnh bọn họ, nhưng hai người đều né tránh ra xa, không chiến đấu với chúng, kẻ chạy người đuổi suốt chặng đường, mỗi khi Thương Kế Tùng sắp đuổi tới nơi, Dương Thiên Lôi liền gầm lên một tiếng, tốc độ bỗng nhiên liền tăng thêm một phần, lại kéo dài khoảng cách xa thêm một chút.
Khi Dương Thiên Lôi cảm thấy không sai biệt lắm, cuối cùng cũng giảm tốc độ xuống.
Trong lòng Thương Kế Tùng mừng rỡ, cho rằng thể lực của Dương Thiên Lôi đã tiêu hao hết, không kịp bổ sung năng lượng, hắn hú dài một tiếng, bỗng nhiên tăng tốc độ lên đến cực hạn.
- Ta xem ngươi còn chạy trốn đi đâu? Chịu chết đi.
Thương Kế Tùng hét lớn một tiếng, Dương Thiên Lôi cách không đến mười trượng, cuối cùng cũng tiến vào phạm vi công kích của hắn, Thương Kế Tùng liền xuất thủ.
Thôi thúc pháp lực bàng bạc Tam Hoa Tụ Đỉnh, trong nháy mắt một tay hắn kết ra một pháp ấn, mang theo tiếng gió rít bay ra, hóa thành một bàn tay cực lớn, nhanh như chớp chụp về phía Dương Thiên Lôi.
Đó chính là tam hoa tuyệt học Cầm Long Thủ.
Thân hình Dương Thiên Lôi nhoáng lên, bỗng nhiên liên tục thay đổi phương hướng, tránh né đại chưởng do pháp lực của Thương Kế Tùng ngưng tụ thành, nhưng Cầm Long Thủ có kết pháp ấn, ngưng tụ không tan, trong phạm vi trăm mét đều nằm trong sự khống chế của Thương Kế Tùng, hoàn toàn hoà hợp với niệm lực, điều khiển như cánh tay thật, đuổi theo như hình với bóng.
Muốn thoát ra căn bản không thể nào.
- Cao thủ Tiên Thiên cấp ba quả nhiên lợi hại.
Trong lòng Dương Thiên Lôi kinh ngạc, chẳng qua cũng không có chút nào bối rối, liên tiếp tránh né mấy lần, biết không thể tránh được, bỗng nhiên thân hình hắn dừng lại, bật hơi hét lên một tiếng, niệm lực ở mi tâm tuôn ra cuồn cuộn, hoà làm một thể với năng lượng quanh thân, rót vào trong Quang Minh Pháp Kiếm, vung ra một cách cuồng bạo.
- Phá.
Tiếng nổ ầm ầm vang lên, Dương Thiên Lôi mượn lực đả lực, trong lúc năng lượng của hai bên bùng nổ, thân hình như điện, bắn ra bên ngoài. Tuy trông có vẻ vô cùng chật vật, nhưng không bị thương tổn gì, ngược lại phá vỡ Cầm Long Thủ có pháp lực hùng hồn hơn mình mấy lần.
- Hừ, mượn niệm lực của linh thú mà cũng muốn đánh với ta? Chịu chết đi.
Trong lúc Dương Thiên Lôi dừng lại, Thương Kế Tùng đã đuổi tới trước mặt, lúc này, hắn thật sự yên tâm, khoảng cách gần như vậy, cho dù Dương Thiên Lôi muốn chạy thì cũng không thể được, hoàn toàn nằm trong sự khống chế của hắn.
Lúc này, hắn đã từ bỏ ý định muốn Dương Thiên Lôi chủ động giao ra linh thú, điều hắn muốn bây giờ là đánh chết Dương Thiên Lôi.
Dương Thiên Lôi đã sớm dự liệu được điểm này, ngay lúc thân hình rơi xuống đất, không chút nào dừng lại, toàn thân không lùi mà tiến, hung hãn dị thường, biến hóa khôn lường, công kích về phía Thương Kế Tùng.
Quang Minh Pháp Kiếm trong tay hóa thành từng dải lụa mềm mại, niệm lực trải khắp thân thể, trực tiếp thiêu đốt gần trăm viên thuần dương đan, sau đó tăng tốc.
Khí thế khủng bố liền tuôn ra từ trên người Dương Thiên Lôi.
Trong lòng Thương Kế Tùng hơi hoảng sợ, từ pháp lực bàng bạc kia, hắn biết rõ, Dương Thiên Lôi nhất định đã thiêu đốt thuần dương đan, hơn nữa còn được niệm lực của linh thú trợ giúp, bằng không, hắn chỉ là một Tinh giả hậu thiên, có thể thiêu đốt mười viên thuần dương đan đã là cực hạn rồi, nếu đốt nhiều hơn, bằng vào thực lực của hắn căn bản không thể điều khiển được năng lượng khổng lồ như vậy, hậu quả duy nhất chính là, năng lượng không khống chế được, xảy ra bùng nổ, kẻ chết đầu tiên chính là bản thân hắn.
“Linh thú này lại lợi hại như vậy, thật đáng tiếc... Muốn đoạt được e rằng đã không thể đoạt được nữa, tình hình bây giờ chỉ có cách giết chết hắn cho xong.”
Tâm niệm của Thương Kế Tùng thay đổi thật nhanh, thanh bảo kiếm linh khí hạ phẩm trong tay bỗng nhiên vang lên một tiếng kiếm minh trong trẻo, ký hiệu trận pháp khắc trên thân kiếm, dưới sự thôi thúc của pháp lực bàng bạc, liền toả ra sánh sáng chói mắt, đón lấy đòn tấn công của Dương Thiên Lôi.
Ngay lúc hai người sắp đánh sáp vào nhau, quanh thân Dương Thiên Lôi bỗng nhiên toả ra từng đám sương mù, thân hình hắn liền trở nên hư vô mờ ảo, phối hợp với Lăng Ba Vi Bộ biến hóa khôn lường, trong thoáng chốc, khiến cho Thương Kế Tùng cảm thấy như bị đè nén, có sức nhưng không biết đánh vào đâu.
Bất quá, Thương Kế Tùng cũng không hề khẩn trương, trong nháy mắt, quanh thân hắn liền có cương khí lưu chuyển, trận pháp trong bộ nhuyễn giáp linh khí hạ phẩm liền được khởi động, bày ra tầng tầng phòng hộ, tâm thần ngưng tụ đến mức chưa từng có, cảm ứng khí tức xung quanh.
Giọng nói của Lăng Hi bỗng nhiên vang lên Dương Thiên Lôi trong đầu.
- Hắn có nhuyễn giáp linh khí hạ phẩm hộ thân, quanh thân có cương khí lưu chuyển, pháp lực hùng hồn, ngươi chưa từng tu luyện qua pháp thuật thần thông nào, chỉ dựa vào lực lượng căn bản không thể tổn thương đến hắn.
Thăng cấp Tiên Thiên có thể phát động niệm lực, có niệm lực hỗ trợ thì có thể tu luyện các loại pháp thuật thần thông, có khả năng thiên biến vạn hóa, cao gấp vô số lần so với lực lượng bản thân đơn thuần, pháp thuật càng cường đại thì uy lực càng khủng khiếp.
Nhưng Dương Thiên Lôi vẫn chưa thăng cấp lên Tiên Thiên, chỉ là kích phát niệm lực, tuy cũng có thể tu luyện pháp thuật, nhưng trong thời gian ngắn này, bởi vì nguyên nhân tình cảm, tu luyện của hắn gần như trong tình trạng trì trệ không tiến lên được. Đương nhiên Đan Thanh Dương không biết Dương Thiên Lôi đã có năng lực tu luyện pháp thuật, cho nên căn bản không truyền thụ cho hắn.
Vốn Lăng Hi dự định lần này vào Ma Vực tu luyện sẽ truyền thụ cho Dương Thiên Lôi một ít pháp thuật Tiên Thiên. Chỉ là không ngờ trận chiến đấu này đến đột ngột như vậy. Hơn nữa, đối phương lại là một Tinh Giả Tiên Thiên cấp ba.
Bất quá, Dương Thiên Lôi lại không quan tâm đến lời Lăng Hi nói, lúc này, trong lòng hắn chỉ có đánh một trận, tinh thần và thể xác đã hoàn toàn dung nhập vào trong cuộc chiến.
Ầm ầm ầm ầm...
Một tràng âm thanh vang lên không ngớt, chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi, hai người đã giao thủ mấy lần, mỗi lần giao thủ, Dương Thiên Lôi đều cảm thấy khí huyết nhộn nhạo. Pháp lực của cao thủ Tiên Thiên cấp ba quả thực không thể xem thường, thực lực của Thương Kế Tùng cường đại hơn không biết bao nhiêu lần so với Thiên Âm Taán Nhân, căn bản không thể so sánh với nhau được.
Nhưng cảm giác này lại khiến Dương Thiên Lôi cảm thấy vô cùng sảng khoái, bị đè nén suốt một tháng, suy sụp suốt một tháng, đau khổ suốt một tháng, băn khoăn suốt một tháng, nhưng vào lúc này, cuối cùng cũng đã hoàn toàn bùng phát ra được.
Hắn cần có một cuộc chiến đấu chân chính, một trận chiến thống khoái, một trận chiến không màng sinh tử, phát tiết ra hết những ức chế tích tụ trong lòng.
Lúc đầu, Dương Thiên Lôi còn dựa vào thân pháp, tốc độ và năng lượng thuộc tính vụ, dùng phương thức công kích quỷ dị để xoay trở với Thương Kế Tùng, không dám trực diện đối địch, nhưng theo thời gian trôi qua, khi ý chí chiến đấu tiềm tàng trong xương cốt của hắn thật sự được kích phát ra, phương thức chiến đấu của hắn cũng dần thay đổi.
Cầm lên được thì cũng buông xuống được, vô cùng thả lỏng, càng chiến chiến đấu càng dũng mãnh.
Mặc dù mỗi lần xông kích chính diện đều khiến thân thể Dương Thiên Lôi phải chịu đựng sự thống khổ thật lớn, nhưng tâm thần của hắn lại càng lúc càng thông suốt hơn, càng lúc càng sáng sủa hơn, tinh thần hoàn toàn chìm đắm trong chiến đấu.
Thương Kế Tùng vốn tưởng rằng chỉ cần đuổi kịp Dương Thiên Lôi thì có thể dễ dàng giết hắn, nhưng khi thực sự chiến đấu với Dương Thiên Lôi, hắn lại phát hiện rằng mình sai lầm, hơn nữa sai lầm thật quá lớn, dù như thế nào thì hắn cũng không nghĩ tới đối phương bùng phát ra thực lực cường hãn như vậy, một Tinh giả hậu thiên lại có thể càng chiến đấu càng dũng mãnh dưới công kích của mình, đây là khái niệm gì? Hơn nữa, Thương Kế Tùng rất kinh ngạc phát hiện, Dương Thiên Lôi căn bản không sử dụng bất kỳ pháp thuật thần thông nào, hắn chỉ dựa vào sức mạnh thân thể và pháp lực thuần túy, không sử dụng bất kỳ pháp thuật thần thông nào có tác dụng giúp tăng trưởng.
Thương Kế Tùng hoàn toàn thu hồi lòng coi thường của mình, chuyên tâm hoà nhập vào trong cuộc chiến.
Mỗi một kiếm đâm ra, mỗi một chưởng đánh ra, đều dồn hết tất cả pháp thuật mà hắn học được dung nhập vào trong đó, thủ ấn, pháp quyết đều được phát huy đến cực hạn.
Thế nhưng Thương Kế Tùng càng đánh càng kinh hãi.
Hắn rõ ràng cảm ứng được rằng Dương Thiên Lôi lại càng đánh càng mạnh trong chiến đấu, càng kinh người hơn chính là, theo thời gian trôi qua, trong pháp lực của Dương Thiên Lôi lại ẩn chứa pháp thuật, hơn nữa lại là pháp thuật mà hắn vừa mới thi triển.
Pháp thuật, kỳ thực là dùng niệm lực thôi thúc năng lượng, hình thành các loại trận pháp, phù văn, từ đó sản sinh ra đủ loại thần thông, nó cũng giống như quá trình tích trữ lực lượng, mạnh mẽ hơn nhiều so với công kích bằng pháp lực đơn độc đơn thuần, pháp thuật càng cường đại thì lực lượng công kích tăng lên càng mạnh, sự huyền diệu trong đó càng nhiều.
Thương Kế Tùng biết, nếu tiếp tục như vậy, đừng nói giết Dương Thiên Lôi, e rằng cuối cùng kẻ bị giết lại chính là mình.
- A!
Bỗng nhiên Thương Kế Tùng hét lớn một tiếng, pháp lực quanh thân tăng lên đến cực hạn, vô số luồng pháp lực giống như những kim xà nhảy múa, quấn lại thành từng đạo phù văn, nhanh như chớp tấn công về phía Dương Thiên Lôi.
- Ầm ầm ầm...
Quang Minh Pháp Kiếm trong tay Dương Thiên Lôi loé lên hàng nghìn hàng vạn tia sáng chói lọi, theo sự rung động của cổ tay hắn, hoặc đâm, hoặc chém, hoặc róc, mỗi một kiếm phát ra đều có pháp lực bàng bạc tuôn ra ào ạt, hơn nữa còn ẩn chứa phù văn, tuy trong nháy mắt đã bị bức lui mấy chục thước, nhưng lại có thể mạnh mẽ chặn đứng một kích cuồng bạo của Thương Kế Tùng.
Thương Kế Tùng nhân khoảnh khắc này, liền nuốt vào một viên đan dược như viên ngọc đen lóng lánh, toả ra ánh sáng màu đen lấp lánh.
Bỗng nhiên Lăng Hi vội vàng nói:
- Phong Ma Cuồng Hóa Đan, tự tổn hại tám trăm nhưng lại có thể hạ địch thủ một nghìn. Thiên Lôi, giết hắn ngay khi dược tính chưa phát huy công hiệu.
Phong Ma Cuồng Hóa Đan, có thể trong khoảng thời gian ngắn thiêu đốt máu huyết bản thân, kích phát tiềm năng, tăng thực lực lên gấp hai lần, sử dụng trong Ma Vực càng kinh khủng hơn, một khi khí âm sát nhập thể, hắn sẽ thực sự bị điên cuồng, hoàn toàn mất đi nhân tính, loại đan dược này vô cùng biến thái, không đến lúc sinh tử tồn vong không ai muốn sử dụng. Bởi vì một khi sử dụng, cũng có nghĩa là thiêu đốt thọ nguyên của mình, người tu luyện vốn là cháy đua với thời gian, lại có ai muốn ý hi sinh thọ nguyên của chính mình?
- Gào!
Bỗng nhiên Thương Kế Tùng rống lên một tiếng như dã thú kêu gào, pháp lực quanh thân trong nháy mắt liền điên cuồng tăng lên, giống như ngọn lửa đang cháy hừng hực, khí thế ngút trời. Bảo kiếm trong tay vẫn còn chưa công kích thì đã toả ra ánh sáng pháp lực dài đến mấy thước.
Từ lúc cuộc chiến bắt đầu đến bây giờ, cho dù Lăng Hi không lên tiếng nhắc nhở, Dương Thiên Lôi cũng không phân tâm chút nào, toàn bộ tâm thần đều ngưng tụ vào trong chiến đấu, thật sự đạt được tâm vô tạp niệm, không chút quyến luyến, không màng sống chết, bất kể thắng bại, trong lòng chỉ có chiến đấu.
Tinh quang niệm lực phát ra từ mi tâm của hắn, ban đầu còn chậm chạp cứng nhắc, về sau lại trở nên nhẹ nhàng uyển chuyển, giống như gió nhẹ mưa phùn, tràn ngập toàn bộ không gian chiến đấu, cảm ngộ bất kỳ chi tiết nào trong từng chiêu một, từng thức của Thương Kế Tùng, thậm chí hắn còn cảm ứng được sự dao động niệm lực và phương thức vận chuyển của Thương Kế Tùng.
Cũng chính bởi vì như vậy, Dương Thiên Lôi mới có thể càng chiến đấu càng dũng mãnh, hắn chưa từng học qua bất kỳ thần thông pháp thuật nào, nhưng lại có thể bắt chước Thương Kế Tùng thi triển ra công kích pháp thuật, điều này mới khiến cho Thương Kế Tùng phải đập nồi dìm thuyền, bí quá hoá liều, nuốt vào Phong Ma Cuồng Hóa Đan.
Tuy Lăng Hi nhắc nhở kịp thời, nhưng Dương Thiên Lôi đang bị bức lui, căn bản không kịp công kích, công hiệu của Phong Ma Cuồng Hóa Đan chỉ trong thoáng chốc liền phát huy tác dụng.
Khi Dương Thiên Lôi cảm thấy không sai biệt lắm, cuối cùng cũng giảm tốc độ xuống.
Trong lòng Thương Kế Tùng mừng rỡ, cho rằng thể lực của Dương Thiên Lôi đã tiêu hao hết, không kịp bổ sung năng lượng, hắn hú dài một tiếng, bỗng nhiên tăng tốc độ lên đến cực hạn.
- Ta xem ngươi còn chạy trốn đi đâu? Chịu chết đi.
Thương Kế Tùng hét lớn một tiếng, Dương Thiên Lôi cách không đến mười trượng, cuối cùng cũng tiến vào phạm vi công kích của hắn, Thương Kế Tùng liền xuất thủ.
Thôi thúc pháp lực bàng bạc Tam Hoa Tụ Đỉnh, trong nháy mắt một tay hắn kết ra một pháp ấn, mang theo tiếng gió rít bay ra, hóa thành một bàn tay cực lớn, nhanh như chớp chụp về phía Dương Thiên Lôi.
Đó chính là tam hoa tuyệt học Cầm Long Thủ.
Thân hình Dương Thiên Lôi nhoáng lên, bỗng nhiên liên tục thay đổi phương hướng, tránh né đại chưởng do pháp lực của Thương Kế Tùng ngưng tụ thành, nhưng Cầm Long Thủ có kết pháp ấn, ngưng tụ không tan, trong phạm vi trăm mét đều nằm trong sự khống chế của Thương Kế Tùng, hoàn toàn hoà hợp với niệm lực, điều khiển như cánh tay thật, đuổi theo như hình với bóng.
Muốn thoát ra căn bản không thể nào.
- Cao thủ Tiên Thiên cấp ba quả nhiên lợi hại.
Trong lòng Dương Thiên Lôi kinh ngạc, chẳng qua cũng không có chút nào bối rối, liên tiếp tránh né mấy lần, biết không thể tránh được, bỗng nhiên thân hình hắn dừng lại, bật hơi hét lên một tiếng, niệm lực ở mi tâm tuôn ra cuồn cuộn, hoà làm một thể với năng lượng quanh thân, rót vào trong Quang Minh Pháp Kiếm, vung ra một cách cuồng bạo.
- Phá.
Tiếng nổ ầm ầm vang lên, Dương Thiên Lôi mượn lực đả lực, trong lúc năng lượng của hai bên bùng nổ, thân hình như điện, bắn ra bên ngoài. Tuy trông có vẻ vô cùng chật vật, nhưng không bị thương tổn gì, ngược lại phá vỡ Cầm Long Thủ có pháp lực hùng hồn hơn mình mấy lần.
- Hừ, mượn niệm lực của linh thú mà cũng muốn đánh với ta? Chịu chết đi.
Trong lúc Dương Thiên Lôi dừng lại, Thương Kế Tùng đã đuổi tới trước mặt, lúc này, hắn thật sự yên tâm, khoảng cách gần như vậy, cho dù Dương Thiên Lôi muốn chạy thì cũng không thể được, hoàn toàn nằm trong sự khống chế của hắn.
Lúc này, hắn đã từ bỏ ý định muốn Dương Thiên Lôi chủ động giao ra linh thú, điều hắn muốn bây giờ là đánh chết Dương Thiên Lôi.
Dương Thiên Lôi đã sớm dự liệu được điểm này, ngay lúc thân hình rơi xuống đất, không chút nào dừng lại, toàn thân không lùi mà tiến, hung hãn dị thường, biến hóa khôn lường, công kích về phía Thương Kế Tùng.
Quang Minh Pháp Kiếm trong tay hóa thành từng dải lụa mềm mại, niệm lực trải khắp thân thể, trực tiếp thiêu đốt gần trăm viên thuần dương đan, sau đó tăng tốc.
Khí thế khủng bố liền tuôn ra từ trên người Dương Thiên Lôi.
Trong lòng Thương Kế Tùng hơi hoảng sợ, từ pháp lực bàng bạc kia, hắn biết rõ, Dương Thiên Lôi nhất định đã thiêu đốt thuần dương đan, hơn nữa còn được niệm lực của linh thú trợ giúp, bằng không, hắn chỉ là một Tinh giả hậu thiên, có thể thiêu đốt mười viên thuần dương đan đã là cực hạn rồi, nếu đốt nhiều hơn, bằng vào thực lực của hắn căn bản không thể điều khiển được năng lượng khổng lồ như vậy, hậu quả duy nhất chính là, năng lượng không khống chế được, xảy ra bùng nổ, kẻ chết đầu tiên chính là bản thân hắn.
“Linh thú này lại lợi hại như vậy, thật đáng tiếc... Muốn đoạt được e rằng đã không thể đoạt được nữa, tình hình bây giờ chỉ có cách giết chết hắn cho xong.”
Tâm niệm của Thương Kế Tùng thay đổi thật nhanh, thanh bảo kiếm linh khí hạ phẩm trong tay bỗng nhiên vang lên một tiếng kiếm minh trong trẻo, ký hiệu trận pháp khắc trên thân kiếm, dưới sự thôi thúc của pháp lực bàng bạc, liền toả ra sánh sáng chói mắt, đón lấy đòn tấn công của Dương Thiên Lôi.
Ngay lúc hai người sắp đánh sáp vào nhau, quanh thân Dương Thiên Lôi bỗng nhiên toả ra từng đám sương mù, thân hình hắn liền trở nên hư vô mờ ảo, phối hợp với Lăng Ba Vi Bộ biến hóa khôn lường, trong thoáng chốc, khiến cho Thương Kế Tùng cảm thấy như bị đè nén, có sức nhưng không biết đánh vào đâu.
Bất quá, Thương Kế Tùng cũng không hề khẩn trương, trong nháy mắt, quanh thân hắn liền có cương khí lưu chuyển, trận pháp trong bộ nhuyễn giáp linh khí hạ phẩm liền được khởi động, bày ra tầng tầng phòng hộ, tâm thần ngưng tụ đến mức chưa từng có, cảm ứng khí tức xung quanh.
Giọng nói của Lăng Hi bỗng nhiên vang lên Dương Thiên Lôi trong đầu.
- Hắn có nhuyễn giáp linh khí hạ phẩm hộ thân, quanh thân có cương khí lưu chuyển, pháp lực hùng hồn, ngươi chưa từng tu luyện qua pháp thuật thần thông nào, chỉ dựa vào lực lượng căn bản không thể tổn thương đến hắn.
Thăng cấp Tiên Thiên có thể phát động niệm lực, có niệm lực hỗ trợ thì có thể tu luyện các loại pháp thuật thần thông, có khả năng thiên biến vạn hóa, cao gấp vô số lần so với lực lượng bản thân đơn thuần, pháp thuật càng cường đại thì uy lực càng khủng khiếp.
Nhưng Dương Thiên Lôi vẫn chưa thăng cấp lên Tiên Thiên, chỉ là kích phát niệm lực, tuy cũng có thể tu luyện pháp thuật, nhưng trong thời gian ngắn này, bởi vì nguyên nhân tình cảm, tu luyện của hắn gần như trong tình trạng trì trệ không tiến lên được. Đương nhiên Đan Thanh Dương không biết Dương Thiên Lôi đã có năng lực tu luyện pháp thuật, cho nên căn bản không truyền thụ cho hắn.
Vốn Lăng Hi dự định lần này vào Ma Vực tu luyện sẽ truyền thụ cho Dương Thiên Lôi một ít pháp thuật Tiên Thiên. Chỉ là không ngờ trận chiến đấu này đến đột ngột như vậy. Hơn nữa, đối phương lại là một Tinh Giả Tiên Thiên cấp ba.
Bất quá, Dương Thiên Lôi lại không quan tâm đến lời Lăng Hi nói, lúc này, trong lòng hắn chỉ có đánh một trận, tinh thần và thể xác đã hoàn toàn dung nhập vào trong cuộc chiến.
Ầm ầm ầm ầm...
Một tràng âm thanh vang lên không ngớt, chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi, hai người đã giao thủ mấy lần, mỗi lần giao thủ, Dương Thiên Lôi đều cảm thấy khí huyết nhộn nhạo. Pháp lực của cao thủ Tiên Thiên cấp ba quả thực không thể xem thường, thực lực của Thương Kế Tùng cường đại hơn không biết bao nhiêu lần so với Thiên Âm Taán Nhân, căn bản không thể so sánh với nhau được.
Nhưng cảm giác này lại khiến Dương Thiên Lôi cảm thấy vô cùng sảng khoái, bị đè nén suốt một tháng, suy sụp suốt một tháng, đau khổ suốt một tháng, băn khoăn suốt một tháng, nhưng vào lúc này, cuối cùng cũng đã hoàn toàn bùng phát ra được.
Hắn cần có một cuộc chiến đấu chân chính, một trận chiến thống khoái, một trận chiến không màng sinh tử, phát tiết ra hết những ức chế tích tụ trong lòng.
Lúc đầu, Dương Thiên Lôi còn dựa vào thân pháp, tốc độ và năng lượng thuộc tính vụ, dùng phương thức công kích quỷ dị để xoay trở với Thương Kế Tùng, không dám trực diện đối địch, nhưng theo thời gian trôi qua, khi ý chí chiến đấu tiềm tàng trong xương cốt của hắn thật sự được kích phát ra, phương thức chiến đấu của hắn cũng dần thay đổi.
Cầm lên được thì cũng buông xuống được, vô cùng thả lỏng, càng chiến chiến đấu càng dũng mãnh.
Mặc dù mỗi lần xông kích chính diện đều khiến thân thể Dương Thiên Lôi phải chịu đựng sự thống khổ thật lớn, nhưng tâm thần của hắn lại càng lúc càng thông suốt hơn, càng lúc càng sáng sủa hơn, tinh thần hoàn toàn chìm đắm trong chiến đấu.
Thương Kế Tùng vốn tưởng rằng chỉ cần đuổi kịp Dương Thiên Lôi thì có thể dễ dàng giết hắn, nhưng khi thực sự chiến đấu với Dương Thiên Lôi, hắn lại phát hiện rằng mình sai lầm, hơn nữa sai lầm thật quá lớn, dù như thế nào thì hắn cũng không nghĩ tới đối phương bùng phát ra thực lực cường hãn như vậy, một Tinh giả hậu thiên lại có thể càng chiến đấu càng dũng mãnh dưới công kích của mình, đây là khái niệm gì? Hơn nữa, Thương Kế Tùng rất kinh ngạc phát hiện, Dương Thiên Lôi căn bản không sử dụng bất kỳ pháp thuật thần thông nào, hắn chỉ dựa vào sức mạnh thân thể và pháp lực thuần túy, không sử dụng bất kỳ pháp thuật thần thông nào có tác dụng giúp tăng trưởng.
Thương Kế Tùng hoàn toàn thu hồi lòng coi thường của mình, chuyên tâm hoà nhập vào trong cuộc chiến.
Mỗi một kiếm đâm ra, mỗi một chưởng đánh ra, đều dồn hết tất cả pháp thuật mà hắn học được dung nhập vào trong đó, thủ ấn, pháp quyết đều được phát huy đến cực hạn.
Thế nhưng Thương Kế Tùng càng đánh càng kinh hãi.
Hắn rõ ràng cảm ứng được rằng Dương Thiên Lôi lại càng đánh càng mạnh trong chiến đấu, càng kinh người hơn chính là, theo thời gian trôi qua, trong pháp lực của Dương Thiên Lôi lại ẩn chứa pháp thuật, hơn nữa lại là pháp thuật mà hắn vừa mới thi triển.
Pháp thuật, kỳ thực là dùng niệm lực thôi thúc năng lượng, hình thành các loại trận pháp, phù văn, từ đó sản sinh ra đủ loại thần thông, nó cũng giống như quá trình tích trữ lực lượng, mạnh mẽ hơn nhiều so với công kích bằng pháp lực đơn độc đơn thuần, pháp thuật càng cường đại thì lực lượng công kích tăng lên càng mạnh, sự huyền diệu trong đó càng nhiều.
Thương Kế Tùng biết, nếu tiếp tục như vậy, đừng nói giết Dương Thiên Lôi, e rằng cuối cùng kẻ bị giết lại chính là mình.
- A!
Bỗng nhiên Thương Kế Tùng hét lớn một tiếng, pháp lực quanh thân tăng lên đến cực hạn, vô số luồng pháp lực giống như những kim xà nhảy múa, quấn lại thành từng đạo phù văn, nhanh như chớp tấn công về phía Dương Thiên Lôi.
- Ầm ầm ầm...
Quang Minh Pháp Kiếm trong tay Dương Thiên Lôi loé lên hàng nghìn hàng vạn tia sáng chói lọi, theo sự rung động của cổ tay hắn, hoặc đâm, hoặc chém, hoặc róc, mỗi một kiếm phát ra đều có pháp lực bàng bạc tuôn ra ào ạt, hơn nữa còn ẩn chứa phù văn, tuy trong nháy mắt đã bị bức lui mấy chục thước, nhưng lại có thể mạnh mẽ chặn đứng một kích cuồng bạo của Thương Kế Tùng.
Thương Kế Tùng nhân khoảnh khắc này, liền nuốt vào một viên đan dược như viên ngọc đen lóng lánh, toả ra ánh sáng màu đen lấp lánh.
Bỗng nhiên Lăng Hi vội vàng nói:
- Phong Ma Cuồng Hóa Đan, tự tổn hại tám trăm nhưng lại có thể hạ địch thủ một nghìn. Thiên Lôi, giết hắn ngay khi dược tính chưa phát huy công hiệu.
Phong Ma Cuồng Hóa Đan, có thể trong khoảng thời gian ngắn thiêu đốt máu huyết bản thân, kích phát tiềm năng, tăng thực lực lên gấp hai lần, sử dụng trong Ma Vực càng kinh khủng hơn, một khi khí âm sát nhập thể, hắn sẽ thực sự bị điên cuồng, hoàn toàn mất đi nhân tính, loại đan dược này vô cùng biến thái, không đến lúc sinh tử tồn vong không ai muốn sử dụng. Bởi vì một khi sử dụng, cũng có nghĩa là thiêu đốt thọ nguyên của mình, người tu luyện vốn là cháy đua với thời gian, lại có ai muốn ý hi sinh thọ nguyên của chính mình?
- Gào!
Bỗng nhiên Thương Kế Tùng rống lên một tiếng như dã thú kêu gào, pháp lực quanh thân trong nháy mắt liền điên cuồng tăng lên, giống như ngọn lửa đang cháy hừng hực, khí thế ngút trời. Bảo kiếm trong tay vẫn còn chưa công kích thì đã toả ra ánh sáng pháp lực dài đến mấy thước.
Từ lúc cuộc chiến bắt đầu đến bây giờ, cho dù Lăng Hi không lên tiếng nhắc nhở, Dương Thiên Lôi cũng không phân tâm chút nào, toàn bộ tâm thần đều ngưng tụ vào trong chiến đấu, thật sự đạt được tâm vô tạp niệm, không chút quyến luyến, không màng sống chết, bất kể thắng bại, trong lòng chỉ có chiến đấu.
Tinh quang niệm lực phát ra từ mi tâm của hắn, ban đầu còn chậm chạp cứng nhắc, về sau lại trở nên nhẹ nhàng uyển chuyển, giống như gió nhẹ mưa phùn, tràn ngập toàn bộ không gian chiến đấu, cảm ngộ bất kỳ chi tiết nào trong từng chiêu một, từng thức của Thương Kế Tùng, thậm chí hắn còn cảm ứng được sự dao động niệm lực và phương thức vận chuyển của Thương Kế Tùng.
Cũng chính bởi vì như vậy, Dương Thiên Lôi mới có thể càng chiến đấu càng dũng mãnh, hắn chưa từng học qua bất kỳ thần thông pháp thuật nào, nhưng lại có thể bắt chước Thương Kế Tùng thi triển ra công kích pháp thuật, điều này mới khiến cho Thương Kế Tùng phải đập nồi dìm thuyền, bí quá hoá liều, nuốt vào Phong Ma Cuồng Hóa Đan.
Tuy Lăng Hi nhắc nhở kịp thời, nhưng Dương Thiên Lôi đang bị bức lui, căn bản không kịp công kích, công hiệu của Phong Ma Cuồng Hóa Đan chỉ trong thoáng chốc liền phát huy tác dụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.