Chương 90: Chỉ có đánh một trận
Ô Sơn
16/03/2013
Lúc này, tinh thần lực của Trương Tử Hàm đã tiêu hao hơn phân nửa, thể lực cũng còn lại không nhiều lắm, lấy tình huống lấy yếu đánh mạnh như vậy, làm sao có thể địch lại nó?
Hầu như là trong nháy mắt, Trương Tử Hàm liền quả quyết xoay người bỏ chạy.
Nhưng mà, khiến Trương Tử Hàm không nghĩ tới chính là, trong nháy mắt khi thân hình nàng vừa động, ma thú cấp sáu đột nhiên biến cường kia không ngờ lại lấy tốc độ kinh người chặn trước mặt nàng. Trương Tử Hàm liên tục thay đổi phương hướng vài lần, lại vẫn không thể nào thoát được.
Dưới sự sợ hãi, Trương Tử Hàm đề thăng tốc độ tới cực hạn, lợi dụng sự linh xảo của bản thân, thân hình rất nhanh xuyên qua rừng cây. Chỉ là, ma thú dường như phát cuồng kia lại như chiếc xe tăng to lớn, không coi chướng ngại vật ra gì, lấy tốc độ kinh người đuổi theo không bỏ.
Một tiếng rộng giận kinh khủng từ trong miệng ma thú phát ra.
Trương Tử Hàm đã cảm nhận được khí tức cường liệt do ma thú mang đến. Nó lại từng chút một tiếp cận chính mình.
Nếu cứ tiếp tục chạy như vậy, kết quả duy nhất của nàng chính là, bị ma thú đánh chết.
Không nói ma thú này có thể đuổi theo mình, nếu còn tiếp tục chạy như vậy, khẳng định sẽ khiến ma thú khác chú ý mà gặp phải vây công của ma thú. Tới lúc đó, nàng sẽ không còn dù chỉ một tia sinh cơ.
Chỉ có liều mạng đánh một trận mới là hi vọng duy nhất của nàng.
Trương Tử Hàm nhận rõ tình thế, trong nháy mắt liền bình tĩnh lại. Nhãn thần bỗng nhiên trở nên kiên nghị, nhìn thẳng vào ma thú.
Huyền Băng Kiếm tản ra hào quang xanh lam hoành ngang trước người, tinh thần lực hệ thủy quanh thân được đề thăng tới cực hạn, khí tức cuồn cuộn trong nháy mắt tràn ra. Có lẽ là uy hiếp tử vong quá khủng khiếp, khiến Trương Tử Hàm trở nên tỉnh táo chưa từng có. Trong đầu nàng kìm không được lại hiện ra một thân ảnh có vẻ gầy yếu nhưng lại như tiêu thương, hiên ngang thẳng đứng.
“Hắn có sinh mệnh lực cường đại, ý chí bất khuất. Hắn kiên cường, cho dù thắng hay bại, mỗi lần té ngã lại lập tức đứng lên!”
Nhớ lại lời nói của Dương Thiên Lôi, nhớ lại trận đánh giữa Dương Thiên Lôi và Vũ Đại Lãng thể hiện ý chí bất khuất, Trương Tử Hàm hoàn toàn trừ bỏ hết mọi sợ hãi, tâm thần đạt tới trình độ tập trung trước nay chưa từng có.
Trong nháy mắt, ma thú đang nổi giận đến phát cuồng kia bổ nhào tới trước người nàng. Tinh thần lực hệ thủy quanh thân cùng với khí tức được đề thăng tới cực hạn, toàn bộ tâm thần và lực lượng đều quán chú trên Huyền Băng Kiếm, đâm ra một kiếm mạnh nhất trong đời nàng từ trước tới nay.
Huyền Băng Kiếm bỗng nhiên bổ bắn ra hào quang băng lam sáng chói, xẹt qua như một dải lụa, nhanh như thiểm điện hướng về phía yết hầu của ma thú.
Cũng chính trong giờ khắc này, một loại cảm giác kỳ dị bống nhiên xuất hiện trong khi Trương Tử Hàm đâm ra Huyền Băng Kiếm, người và kiếm phảng phất như hòa thành một thể, đạt tới cảnh giới Nhân Kiếm Hợp Nhất.
Một loại khí tức băng lãnh đến cực điểm xuất hiện trong trái tim Trương Tử Hàm. Tinh thần lực hệ thủy cuồn cuộn phảng phất như trong nháy mắt cô đọng lại, hóa thành một năng lượng hệ băng tinh thuần, từ trong Huyền Băng Kiếm bắn ra.
- Phập…
Sau khi Huyền Băng Kiếm trực tiếp đâm thủng yếu hầu ma thú, liền nhẹ nhàng xoắn một cái, nhất thời nửa đầu của ma thú rơi xuống. Máu tươi thoáng trong chốc lát uôn ra. Chỉ là tới giữa không trung lại đột nhiên ngưng tụ lại thành một khối, dường như bị đông kết lại. Trong lúc gần chết, ma thú vẫn không cam lòng vung móng vuốt sắc bén lên. Nhưng mà, mới vung được một nửa, liền “Bịch!” một tiếng cứng ngắc mà ngã trên mặt đất. Toàn bộ thân thể giống như bị đông lại, không ngờ lại lập lòe băng tinh.
Trương Tử Hàm ngạc nhiên nhìn ma thú ngã xuống, lại nhìn Huyền Băng Kiếm trong tay, nháy mắt trong lòng tràn ngập vui sướng và kích động của cảm giác sống sót sau tai nạn, hai hàng nước mắt trong suốt không kìm được mà lăn dài trên hai má bị máu đen, tro bụi làm ô uế, nhất thời lưu lại hai ngấn lệ rõ ràng.
- Khí tức băng, ta…Rốt cục cũng lĩnh ngộ được khí tức băng!
Ngực Trương Tử Hàm phập phồng kịch liệt, vui đến phát khóc, nói.
Nếu như không phải tại thời khắc mấu chốt chợt lĩnh ngộ được khí tức băng, Trương Tử Hàm thật không dám tưởng tượng kết quả mà nàng sắp phải đối mặt sẽ thế nào. Một kiếm cường đại kia, tới bây giờ nghĩ lại vẫn khiến nàng run rẩy. Đồng thời, một kiếm cường đại kia cũng rút sạch tất cả thể lực cũng như tinh thần lực của nàng.
Tạm nén tâm tình đang kích động, Trương Tử Hàm vội vàng ngồi xếp bằng dưới đất, trải qua một khoảng thời gian ngắn điều tức, khôi phục lại một chút thể lực và tinh thần lực, Trương Tử Hàm mới đi tới bên cạnh ma thú, dùng Huyền Băng Kiếm lấy ra ma hạch của ma thú này.
- 26.300 điểm! Thời gian chỉ còn có ba ngày, ta nhất định phải đạt được 60.000 điểm.
Đây là ma thú thứ năm mươi mà nàng săn giết được. Từ khi bắt đầu thí luyện tới bây giờ, nàng đã giết hai mươi tám ma thú cấp bốn, mười bảy ma thú cấp năm và năm ma thú cấp sáu.
Ngoại trừ buổi tối tu luyện và nghỉ ngơi, nàng cơ hồ đều dùng hết tất cả lực lượng. Trong đầu nàng chỉ có một ý niệm duy nhất, tiến nhập Trảm Không Kiếm Phái!
Bộ quần áo vốn màu trắng như tuyết, lúc này nhuộm đầy vết máu, nhiều chỗ bị rách, rõ ràng là vết tích lưu lại khi nàng và ma thú chiến đấu. Cũng may là vết rách không ở những bộ vị then chốt. Nhưng mà, trên thân thể mềm mại của nàng đã để lại một vài vết thương thật sâu.
Mái tóc của nàng cũng rối tung, mất đi trật tự hàng ngày, trên mặt cũng đầy vết bẩn, chỉ có cặp mắt tuyệt mỹ trong suốt như nước hồ thu là vẫn tản ra ánh sáng mê người như trước.
Nhìn thời gian đã là chính ngọ, Trương Tử Hàm kéo thân thể uể oải, cẩn thận từng li từng tí đi vào trong rừng, đi tới hang ổ phụ cận của ma thú.
Ma thú đều bảo vệ sào huyệt của mình. Nếu Trương Tử Hàm đã giết chết ma thú kia, như vậy hiện tại chỉ có ở trong sào huyệt của ma thú mới là an toàn nhất. Bằng không, một khi đi ra khỏi sào huyệt của ma thú này, rất dễ có thể gặp phải ma thú khác. Mà Trương Tử Hàm lúc này không có bất luận sức chiến đấu gì, cho dù là gặp phải ma thú cấp năm cũng không phải lúc này Trương Tử Hàm có thể chống đỡ được.
Tại phụ cận sào huyệt của ma thú, Trương Tử Hàm tìm thấy một cây đại thụ che trời. Nàng gian nan trèo lên một nhánh cây cực lớn, bắt đầu khôi phục lại thể lực và tinh thần lực của mình, lại một lần nữa chuẩn bị săn giết.
Lúc này, nàng đã ở sâu trong khu vực thứ hai.
Trương Tử Hàm không thể ngờ rằng, sau khi nàng lấy đi ma hạch của ma thú rồi rời đi khoảng một canh giờ, một đạo thân ảnh lại xuất hiện bên cạnh thi thể của ma thú.
-o0o-
Hầu như là trong nháy mắt, Trương Tử Hàm liền quả quyết xoay người bỏ chạy.
Nhưng mà, khiến Trương Tử Hàm không nghĩ tới chính là, trong nháy mắt khi thân hình nàng vừa động, ma thú cấp sáu đột nhiên biến cường kia không ngờ lại lấy tốc độ kinh người chặn trước mặt nàng. Trương Tử Hàm liên tục thay đổi phương hướng vài lần, lại vẫn không thể nào thoát được.
Dưới sự sợ hãi, Trương Tử Hàm đề thăng tốc độ tới cực hạn, lợi dụng sự linh xảo của bản thân, thân hình rất nhanh xuyên qua rừng cây. Chỉ là, ma thú dường như phát cuồng kia lại như chiếc xe tăng to lớn, không coi chướng ngại vật ra gì, lấy tốc độ kinh người đuổi theo không bỏ.
Một tiếng rộng giận kinh khủng từ trong miệng ma thú phát ra.
Trương Tử Hàm đã cảm nhận được khí tức cường liệt do ma thú mang đến. Nó lại từng chút một tiếp cận chính mình.
Nếu cứ tiếp tục chạy như vậy, kết quả duy nhất của nàng chính là, bị ma thú đánh chết.
Không nói ma thú này có thể đuổi theo mình, nếu còn tiếp tục chạy như vậy, khẳng định sẽ khiến ma thú khác chú ý mà gặp phải vây công của ma thú. Tới lúc đó, nàng sẽ không còn dù chỉ một tia sinh cơ.
Chỉ có liều mạng đánh một trận mới là hi vọng duy nhất của nàng.
Trương Tử Hàm nhận rõ tình thế, trong nháy mắt liền bình tĩnh lại. Nhãn thần bỗng nhiên trở nên kiên nghị, nhìn thẳng vào ma thú.
Huyền Băng Kiếm tản ra hào quang xanh lam hoành ngang trước người, tinh thần lực hệ thủy quanh thân được đề thăng tới cực hạn, khí tức cuồn cuộn trong nháy mắt tràn ra. Có lẽ là uy hiếp tử vong quá khủng khiếp, khiến Trương Tử Hàm trở nên tỉnh táo chưa từng có. Trong đầu nàng kìm không được lại hiện ra một thân ảnh có vẻ gầy yếu nhưng lại như tiêu thương, hiên ngang thẳng đứng.
“Hắn có sinh mệnh lực cường đại, ý chí bất khuất. Hắn kiên cường, cho dù thắng hay bại, mỗi lần té ngã lại lập tức đứng lên!”
Nhớ lại lời nói của Dương Thiên Lôi, nhớ lại trận đánh giữa Dương Thiên Lôi và Vũ Đại Lãng thể hiện ý chí bất khuất, Trương Tử Hàm hoàn toàn trừ bỏ hết mọi sợ hãi, tâm thần đạt tới trình độ tập trung trước nay chưa từng có.
Trong nháy mắt, ma thú đang nổi giận đến phát cuồng kia bổ nhào tới trước người nàng. Tinh thần lực hệ thủy quanh thân cùng với khí tức được đề thăng tới cực hạn, toàn bộ tâm thần và lực lượng đều quán chú trên Huyền Băng Kiếm, đâm ra một kiếm mạnh nhất trong đời nàng từ trước tới nay.
Huyền Băng Kiếm bỗng nhiên bổ bắn ra hào quang băng lam sáng chói, xẹt qua như một dải lụa, nhanh như thiểm điện hướng về phía yết hầu của ma thú.
Cũng chính trong giờ khắc này, một loại cảm giác kỳ dị bống nhiên xuất hiện trong khi Trương Tử Hàm đâm ra Huyền Băng Kiếm, người và kiếm phảng phất như hòa thành một thể, đạt tới cảnh giới Nhân Kiếm Hợp Nhất.
Một loại khí tức băng lãnh đến cực điểm xuất hiện trong trái tim Trương Tử Hàm. Tinh thần lực hệ thủy cuồn cuộn phảng phất như trong nháy mắt cô đọng lại, hóa thành một năng lượng hệ băng tinh thuần, từ trong Huyền Băng Kiếm bắn ra.
- Phập…
Sau khi Huyền Băng Kiếm trực tiếp đâm thủng yếu hầu ma thú, liền nhẹ nhàng xoắn một cái, nhất thời nửa đầu của ma thú rơi xuống. Máu tươi thoáng trong chốc lát uôn ra. Chỉ là tới giữa không trung lại đột nhiên ngưng tụ lại thành một khối, dường như bị đông kết lại. Trong lúc gần chết, ma thú vẫn không cam lòng vung móng vuốt sắc bén lên. Nhưng mà, mới vung được một nửa, liền “Bịch!” một tiếng cứng ngắc mà ngã trên mặt đất. Toàn bộ thân thể giống như bị đông lại, không ngờ lại lập lòe băng tinh.
Trương Tử Hàm ngạc nhiên nhìn ma thú ngã xuống, lại nhìn Huyền Băng Kiếm trong tay, nháy mắt trong lòng tràn ngập vui sướng và kích động của cảm giác sống sót sau tai nạn, hai hàng nước mắt trong suốt không kìm được mà lăn dài trên hai má bị máu đen, tro bụi làm ô uế, nhất thời lưu lại hai ngấn lệ rõ ràng.
- Khí tức băng, ta…Rốt cục cũng lĩnh ngộ được khí tức băng!
Ngực Trương Tử Hàm phập phồng kịch liệt, vui đến phát khóc, nói.
Nếu như không phải tại thời khắc mấu chốt chợt lĩnh ngộ được khí tức băng, Trương Tử Hàm thật không dám tưởng tượng kết quả mà nàng sắp phải đối mặt sẽ thế nào. Một kiếm cường đại kia, tới bây giờ nghĩ lại vẫn khiến nàng run rẩy. Đồng thời, một kiếm cường đại kia cũng rút sạch tất cả thể lực cũng như tinh thần lực của nàng.
Tạm nén tâm tình đang kích động, Trương Tử Hàm vội vàng ngồi xếp bằng dưới đất, trải qua một khoảng thời gian ngắn điều tức, khôi phục lại một chút thể lực và tinh thần lực, Trương Tử Hàm mới đi tới bên cạnh ma thú, dùng Huyền Băng Kiếm lấy ra ma hạch của ma thú này.
- 26.300 điểm! Thời gian chỉ còn có ba ngày, ta nhất định phải đạt được 60.000 điểm.
Đây là ma thú thứ năm mươi mà nàng săn giết được. Từ khi bắt đầu thí luyện tới bây giờ, nàng đã giết hai mươi tám ma thú cấp bốn, mười bảy ma thú cấp năm và năm ma thú cấp sáu.
Ngoại trừ buổi tối tu luyện và nghỉ ngơi, nàng cơ hồ đều dùng hết tất cả lực lượng. Trong đầu nàng chỉ có một ý niệm duy nhất, tiến nhập Trảm Không Kiếm Phái!
Bộ quần áo vốn màu trắng như tuyết, lúc này nhuộm đầy vết máu, nhiều chỗ bị rách, rõ ràng là vết tích lưu lại khi nàng và ma thú chiến đấu. Cũng may là vết rách không ở những bộ vị then chốt. Nhưng mà, trên thân thể mềm mại của nàng đã để lại một vài vết thương thật sâu.
Mái tóc của nàng cũng rối tung, mất đi trật tự hàng ngày, trên mặt cũng đầy vết bẩn, chỉ có cặp mắt tuyệt mỹ trong suốt như nước hồ thu là vẫn tản ra ánh sáng mê người như trước.
Nhìn thời gian đã là chính ngọ, Trương Tử Hàm kéo thân thể uể oải, cẩn thận từng li từng tí đi vào trong rừng, đi tới hang ổ phụ cận của ma thú.
Ma thú đều bảo vệ sào huyệt của mình. Nếu Trương Tử Hàm đã giết chết ma thú kia, như vậy hiện tại chỉ có ở trong sào huyệt của ma thú mới là an toàn nhất. Bằng không, một khi đi ra khỏi sào huyệt của ma thú này, rất dễ có thể gặp phải ma thú khác. Mà Trương Tử Hàm lúc này không có bất luận sức chiến đấu gì, cho dù là gặp phải ma thú cấp năm cũng không phải lúc này Trương Tử Hàm có thể chống đỡ được.
Tại phụ cận sào huyệt của ma thú, Trương Tử Hàm tìm thấy một cây đại thụ che trời. Nàng gian nan trèo lên một nhánh cây cực lớn, bắt đầu khôi phục lại thể lực và tinh thần lực của mình, lại một lần nữa chuẩn bị săn giết.
Lúc này, nàng đã ở sâu trong khu vực thứ hai.
Trương Tử Hàm không thể ngờ rằng, sau khi nàng lấy đi ma hạch của ma thú rồi rời đi khoảng một canh giờ, một đạo thân ảnh lại xuất hiện bên cạnh thi thể của ma thú.
-o0o-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.