Huyền Thiên

Chương 509: Chối bỏ, không thừa nhận

Ô Sơn

17/03/2013

Cho nên, dù là thế nào cũng không thể thừa nhận, bời vì lúc này nàng mới bắt đầu tôi luyện cho Dương Thiên Lôi, nếu chỉ ở Tinh Giả cảnh đã bị vạch trần, thì Tiên Thiên cảnh, thần Đạo cảnh, chẳng phải là uổng phí hay sao?

Nguyễn Hi Vũ, đã không phải là Nguyễn Hi Vũ trước đây. Dương Thiên Lôi vẫn không cách nào vạch trần bí mật đang che dấu trên người Nguyễn Hi Vũ, dù không cách nào cởi bỏ, nhưng mà, thời điểm Nguyễn Hi Vũ tấng thăng đến Thần Đạo Lục cấp, chính nàng đã minh bạch rất nhiều. Nàng cũng giống như Nguyễn Hi Vũ, là cao thủ Chân Thần Cảnh bách thế luân hồi!

Nhưng mà, tuy nàng minh bạch, nhưng vẫn chưa hoàn thành bách thế luân hồi, nàng vẫn dừng lại ở cảnh giới hiện tại, nhưng tâm tình, tu vi, thần niệm, của nàng đã tăng lên mức kinh người, sau khi biết được chân tướng, chỉ trong thời gian một năm ngắn ngủi, nàng đã tấn thăng đến Thần Đạo Cửu cấp đỉnh phong, siêu việt bọn người Trương TửHàm. Hơn nữa, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể dẫn phát Đại Thiên Kiếp, nhưng thành công hay không nàng không biết.

Nhưng mà, thông qua phỏng đoán, chỉ cần Nguyễn Hi Vũ dẫn động Đại Thiên Kiếp, dù thất bại. Nàng sẽ hoàn thành bách thế luân hồi, khôi phục tu vi Chân Thần cảnh. Nếu như nàng thành công, nàng sẽ là cương giả Chân Thần cảnh. Hơn nữa nếu tiếp tục bảo trì trạng thái hiện tại, sẽ không thể hoàn thành bách thế luân hồi.

Nguyễn Hi Vũ không có chút do dự, một kiếm đánh về phía Dương Thiên Lôi, thi triển ra Tinh kỹ cường đại!

- Chẳng lẽ là mình đoán sai?

Dương Thiên Lôi cũng bắt đầu hoài nghi, nếu như đây là Nguyễn Hi Vũ và lão nương, mình đã nói đến nước này, chẳng lẽ còn không thừa nhận.

Rơi vào đường cùng, chỉ có thể nghênh chiến!

Bởi vì, Dương Thiên Lôi cảm giác thực lực của người bịt mặt. Dù người bịt mặt chỉ có thực lực Tinh Giả Cửu cấp đỉnh phong, nhưng vẫn giống lần đầu tiên, Dương Thiên Lôi cảm thấy một cổ nguy hiểm cực độ.

- Bang bang...

Âm thanh bảo kiếm va vào nhau, khi Dương Thiên Lôi và người bịt mặt đại chiến, hai người nhảy lên không trung vài chục trượng, trong nháy mắt ở trên không trung đã đánh ra mấy trăm kiếm, kiếm khí nhanh chóng đánh xuống cửa thành.

Tuyết rơi tán loạn nếu như là lông ngỗng, thì dưới công kích khủng bố của hai người, bị năng lượng kiếm khí cường đại chấn nát không còn gì, nhưng khi kiếm quang đâm xuyên qua hoa tuyết thì nó tiêu tán một cách quye dị.

Mà người thi triển kiếm kỹ, không có gì khác nhau, không ai làm gì được, không có ai công kích được ai, chỉ có tiếng kiếm va chạm nhau, Tinh Thần Chi Lực của mỗi người dung nhập làm một với thiên địa. Trừ mỗi lần phát ra công kích, không có chút năng lượng thừa và lãng phí mảy may.

Trong khoảng thời gian ngắn, không ai làm gì được ai!

Người bịt mặt, Nguyễn Hi Vũ, có được tâm tính của Chân Thần cảnh, ngộ tính và kiến thức, thi triển ra Tinh Kỹ, khi nàng tấn thăng đến Thần Đạo Lục cấp, biết rõ thân thể của mình là bách thế luân hồi, đạt được kiếm kỹ truyền thừa, đều phát huy ra kiếm kỹ đến mức tận cùng.

Dùng cảnh giới Tinh Giả khiêu chiến vượt cấp rất dễ dàng, khiêu chiến đồng cấp, cơ bàn là vô địch!

Nhưng mà, khi Dương Thiên Lôi lĩnh ngộ loại chân lý kiếm kỹ này, đã không rơi vào thế hạ phong chút nào!

Hơn nữa, chiến đấu diễn ra, tốc độ xuất kiếm của hai người càng lúc càng nhanh, nhanh đến trình độ không thể tưởng tượng nổi, càng kinh người hơn là, hai người xuất kiếmđược một nửa, liền nhanh chóng đôl̉i chiêu, giống như biết trước được, dù có thi triển kiếm chiêu ra. Cũng không thể làm gì được đối phương, cho nên, bọn họ không thểkhông biến chiêu!

- Nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ so đấu chính là thể lực và Tinh Thần Chi Lực!

Dương Thiên Lôi và Nguyễn Hi Vũ đều tinh tường, nhưng cả hai người lúc này, không ai dám cải biến phương án tác chiến, bởi vì một khi dừng lại một chút, sẽ phải đối phóvới công kích liên miên không dứt của đối phương, sẽ tạo cơ hội cho đối phương!

Một giờ!

Hai người chiến đấu suốt một giờ, đột nhiên thân hình Dương Thiên Lôi đình trệ một chút, nhưng sơ hở này lập tức bị Nguyễn Hi Vũ nắm bắt, bỗng nhiên hai người nổ ra haiđạo tinh quang, rốt cuộc nàng cũng thi triển ra một chiêu cường hãn nhất của kiếm kỹ.

Lần này không giống lần trước, cùng một chiêu, nhưng lại ẩn chứa khí lực và lực lượng, cường đại hơn lần trước gấp cả trăm lần, khi bảo kiếm rời tay, trong nháy mắt này, bộc phát ra hào quang chói mắt, thời gian như dừng lại, nó trở thành trung tâm, tác động tới vô số ngôi sao, giống như quần tinh ủng nguyệt, vờn quanh cổ Dương Thiên Lôi.

Nhưng mà, trong nháy mắt này, nhìn thì giống như không thể tránh né, Dương Thiên Lôi sắp thua trong tay Nguyễn Hi Vũ, hắn liền huy động bảo kiếm trên tay. Nhìn thì giống như rất chậm chạp, nhưng thực tế lại nhanh đến kinh người. Bắt đầu xoay tròn, kiếm dừng ở trước mặt, mũi kiếm hướng xuống, dùng thân là trục, không ngờ lại có thể ngăn cản kiếm quang của Nguyễn Hi Vũ.



- Cái gì?

Một tiếng kinh hô, kiếm trong tay Dương Thiên Lôi, giống như có keo dính, nó đang xoay tròn với kiếm của Nguyễn Hi Vũ, càng kinh người là, đúng vào đó, đột nhiên Dương Thiên Lôi thúc dục Tinh Thần Chi Lực, huy kiếm, quấn quanh, tá lực đả lực, đánh văng bảo kiếm của Nguyễn Hi Vũ ra. Đánh về phía Nguyễn Huy Vũ, phát ra công kích!

Một kích nhanh như thiểm điện!

Trong lòng Nguyễn Hi Vũ khiếp sợ, mà người ẩn núp ở gần đó cũng vậy, cũng bị chấn động. Tuy biết rõ Dương Thiên Lôi học trộm tuyệt chiêu của Nguyễn Hi Vũ, nhưng không nghĩ tới Dương Thiên Lôi lại luyện đến cảnh giới không kém hơn Nguyễn Hi Vũ chút nào, hơn nữa, thời điểm này, hai người cũng đã hiểu, lúc Dương Thiên Lôi dừng lại một chút kia, vốn không phải là sơ hở, mà là đào một cái hôé, chờ Nguyễn Hi Vũ nhảy vào!

Hắn đã nghĩ ra cách phá giải, nhưng không nhìn ra cách phá giải như thế nào!

Phải biết rằng, một chiêu này không chỉ đơn thuần là nắm bắt thời cơ bảo kiếm xoay tròn, mà trong đó có ẩn chứa trận pháp rất phức tạp, dù đối thủ muốn ngăn cản cũng không cách nào nắm được quỹ tích của nó, thời điểm ngăn cản, phải hoàn toàn không chế trận pháp lưu chuyển, không sai số một chút nào, mới có thể ngăn cản được!

Hơn nữa các loại biến hóa ẩn chứa trong đó, hoàn toàn là tùy tâm của người phát chiêu. Tuy cũng là một chiếu giống nhau, nhưng lần này Nguyễn Hi Vũ thi triển ra trận pháp hoàn toàn khác trước, cao hơn sâu hơn và phức tạp hơn vô số lần, nhưng vẫn bị Dương Thiên Lôi ngăn cản.

Điều này cũng có ý nghĩa, Dương Thiên Lôi đã nắm được trận pháp, trong nháy mắt đã khống chế được trận pháp lưu chuyển , hơn nữa còn không xuất hiện chút sai lầm nào!

Càng khủng bố hơn là, Dương Thiên Lôi còn lợi dụng một chiêu này, không để bảo kiếm của mình rời tay, mượn nhờ bảo kiếm của Nguyễn Hi Vũ, thi triển một chiêu thức giống như trước!

Chương 509: Chối bỏ, không thừa nhận. (Hạ)

Nhưng mà, Dương Thiên Lôi không muốn chém chết Nguyễn Hi Vũ, dù đối phương không thừa nhận, Dương Thiên Lôi cũng khồn dám xác định 100%, nhưng cuối cùng cũng nhận định đối phương là Nguyễn Hi Vũ, hơn nữa lần đầu tiên, nàng đã bỏ qua cho mình. Dù nàng không phải là Nguyễn Hi Vũ, Dương Thiên Lôi cũng không ra tay giết chết, chỉ dùng cách gậy ông đập lưng ông mà thôi!

Nhưng mà...

Làm cho Dương Thiên Lôi không ngờ được, khoảng cách hai người gần như vậy, vốn tưởng Nguyễn Hi Vũ tất bại, vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc, trên bầu trời có vô số hoa tuyết bay xuống, Dương Thiên Lôi nhìn thấy hoa tuyết như mộng như ảo, bỗng nhiên sống lại... tê tê tê vài cái... Lại phát ra tiếng xé gió, đánh bay bảo kiếm đang xoaytròn.

Hoa tuyết, hơn nữa tuyết rơi nhiều như lông ngỗng, có thể có bao nhiêu uy lực?

Ngàn vạn lần không ngờ tới, hoa tuyết không có ý nghĩa gì, lại được Tinh Thần Chi Lực điều khiển, thời điểm đụng vào bảo kiếm, lại làm cho bảo kiếm dừng lại một phần ngàn giây, nhưng một phần ngàn giây này, thân hình của Nguyễn Hi Vũ đã hóa thành một đạo lưu quang, duỗi ngón tay thon dài thành chưởng, nắm chặt một cái, bắt lấy vềphía bảo kiếm, giống như Hỏa Trung Thủ Lật (mình làm người khác hưởng), lông tóc không tổn thương bắt lấy chuôi kiếm.

Vào lúc Dương Thiên Lôi khiếp sợ, phương viên vài trượng trên bầu trời xuất hoa tuyết, hóa thành vô số đạo lưu quang, giống như vô số chuôi phi đao nhỏ bé, dùng tốc độ khủng bố đánh về phía Dương Thiên Lôi.

- Sau khi đến Tiên Thiên cảnh, ta sẽ tìm ngươi!

Thân hình người bịt mặt nhoáng một cái, nhanh như thiểm điện chạy vào thành.

Vô số đạo hoa tuyết, bị Dương Thiên Lôi nắm thành quả cầu tuyết, ngơ ngác nhìn về phương hướng người bịt mặt chạy đi. Rốt cuộc trận chiến hôm nay là thắng hay bại?

Không có kết quả.

Dương Thiên Lôi không biết vì sao người bịt mặt lại rời đi vào lúc này, vì sao lại không thừa nhận thân phận của mình?

- Chẳng lẽ ta đoán sai?

Dương Thiên Lôi đứng bất động trên tuyết, nhìn hoa tuyết rơi như mạn thiên hoa vũ, trong nội tâm suy nghĩ.

Trong lòng của hắn biết rõ, tuy phỏng đoán của hắn không thể chê vào đâu được, nhưng lại thiếu hụt một điểm trí mạng.

Đó chính là, hắn cho rằng mình hiểu rất rõ Nguyễn Hi Vũ. Mà tu vi của Nguyễn Hi Vũ, cảnh giới, tâm tính, dù đang ở chỗ này lịch lãm rèn luyện, cũng không thể đạt tới cảnh giới mạnh mẽ hung hãn như vậy, nếu như bộ kiếm kỹ này do mẫu thân truyền thụ, nhưng tâm tình, tâm tính, kinh nghiệm của một người lại không thể nào truyền thụ.



Hai lần chiến đấu, Dương Thiên Lôi đều cảm ứng được, người bịt mặt này ở phương diện nào, cũng không kém với mình, thậm chí còn mạnh hơn nữa!

Nguyễn Hi Vũ làm sao có được?

Không thể.

Suy đoán này lâm vào ngõ cụt, lần này cũng không có thêm đầu mối.

Thở dài một tiếng, Dương Thiên Lôi để mặc cho gió tuyết thổi qua mặt mình, giống như Tây Môn Xuy Tuyết xoắn xuýt cô đơn, Dương Thiên Lôi từ từ bước về phía cửa tây, trở về Ngải Tuyết thành.

Đã không đoán ra, có đoán tiếp cũng không còn ý nghĩa gì.

Dù sao người bịt mặt không có ác ý với mình, hơn nữa, Dương Thiên Lôi tin tưởng, sau khi bước vào Tiên Thiên, Thần Đạo cảnh, cuối cùng sẽ có một ngày, mình sẽ tìm rađáp án. Đến lúc đó sẽ biết rõ đã xảy ra chuyện gì.

Dương Thiên Lôi cũng không biết, ngay từ đầu hắn đã đoán ra chân tướng. Đáng tiếc, hắn không biết trong thời gian bốn năm này, Nguyễn Hi Vũ phát sinh biến hóa. Do hắn không biết, cho nên chối bỏ suy đoán của mình.

Trong nháy mắt, lại ba năm trôi qua.

Dương Thiên Lôi cùngbọn người Trần Thiến, Kỷ Tiêu Lam đã ở chỗ này lịch lãm rèn luyện và khiêu chiến như cũ, đến bây giờ, bọn họ bước vào Mộng Huyễn Tinh mười sáu năm.

Hơn mười năm khiêu chiến lẫn nhau, cùng trao đôi và lịch lãm rèn luyện cùng một chỗ, đã làm cho mọi người ở đây và Dương Thiên Lôi đạt tới mức độ hảo hữu.

Thời điểm ở gần nhau, sớm đã nhao nhao chửi mắng và nói chuyện ầm ĩ. Nói giỡn là chuyện thường ngày, nhất là Dương Thiên Lôi và Trần Thiến vui đùa, làm cho mọi người vui cười không thôi.

Đương nhiên, cũng có ngoại lệ, đó là Hạ Quân Trúc. Đệ nhất mỹ nam này, tuy quan hệ với mọi người thân mật khăng khít, nhưng từ đầu tới cuối vẫn bảo trì khí chất phong độôn hòa. Trong mọi người, trừ Kim Chính Thái ra, có thực lực gần bằng Dương Thiên Lôi, ngay cả phòng thủ mạnh mẽ như Hoa Kiến Sầu, cũng không phải đối thủ của hắn.

Thời điểm năm thứ sáu, Dương Thiên Lôi đã đi trước mọi người, tiến vào Tiên Thiên. Nhưng mà, tuy hắn vội vã muốn đi gặp các lão bà của mình, nhưng vẫn nhịn xuống, nếu chỉ đơn thuần là bọn người Kỷ Tiêu Lam hắn sẽ bỏ đi, nhưng mấu chốt chính là Trần Thiến. Nếu hắn cứ như vậy mà đi, chỉ sợ Trần Thiến không nổi bão một cách đơn giản.

Hơn nữa Trần Thiến cũng biết tám nữ nhân kia là lão bà của Dương Thiên Lôi, đã làm cho nàng kinh hãi, cũng hiểu được vì sao vị trí chính thất Dương Thiên Lôi không cho nàng làm, bởi vì luận dung mạo của các nữ tử, nàng không chiếm được ưu thế. Hơn nữa, Dương Thiên Lôi đã nói cho Trần Thiến rõ tất cả, Trần Thiến biết rõ, những cô gái kia đều đến với Dương Thiên Lôi sớm hơn cả nàng, nhất là Dương Thiên Lệ, Trương Tử Hàm, một là Nhị tỷ của Dương Thiên Lôi, một là thời điểm Dương Thiên Lôi là Tinh Giả Nhất cấp, đã làm bạn với hắn. Trần Thiến hiểu, dù là trong suy nghĩ hay địa vị trong lòng Dương Thiên Lôi, dù là ai cũng nặng hơn nàng rất nhiều, Huống chi Dương Thiên Lôi cũng không cho rằng ai nặng hơn ai, hơn nữa từ đầu tới cuối Dương Thiên Lôi không bỏ mình rời đi.

Rốt cuộc, kém hơn Dương Thiên Lôi nửa năm, mọi người trước sau cũng tiến vào Tiên Thiên.

Trần Đình là người bước vào Tiên Thiên cuối cùng, mọi người cùng bước vào truyền tống trận ở trung ương Ngải Tuyết thành, tiến vào Băng Tinh thành.

- Các lão bà, ca đã đến rồi đây.

Dương Thiên Lôi nắm chặc bàn tay nhỏ bé của Trần Thiến, tâm tình kích động kêu lớn trong lòng.

Trong hào quang lóng lánh, bọn người Dương Thiên Lôi cũng tiến vào Tiên Thiên, đi tới Băng Tinh thành.

Băng Tinh thành, đúng như tên của nó, rất đẹp, khắp nơi đều có băng tính lóng lánh phát ra hào quang, mà các cung điện và công sự trong thành đều được xây bằng băng tinh, ánh sáng mặt trời chiếu xuống, chúng phát ra hào quang lóng lánh bảy màu như mộng như ảo.

- Đẹp quá.

Thời điểm mọi người xuất hiện trong diễn võ trường cực lớn, Trần Thiến, Trần Đình, Kỷ Tiêu Vân đều kích động khi nhìn thấy thế giới băng tinh này giống như trong cổ tích.

Sở dĩ lúc trước Trần Thiến chọn khu vực Ngân Tuyết, là vì muốn được thưởng thức thành thị như mộng như ảo này. Trong gia tộc của nàng có rất nhiều đệ tử chọn Mộng Huyễn Tinh làm nơi lịch lãm. Bởi vì bọn họ bị khu vực Ngân Tuyết này chinh phục.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook