Chương 715: Chu Vĩ Đào
Ô Sơn
17/03/2013
Chu Vĩ Đào, Tôn Văn Tinh, Trương Hồng Hà, Đoạn Văn Lệ.
Tên của bốn người này hiện lên trong đầu Dương Thiên Lôi một cách rõ ràng, trong nhật ký của Lý Tuyết bọn họ đều xuất hiện qua.
Chu Vĩ Đào chính là nam sinh truy cầu Lý Tuyết, trong nhật ký của Lý Tuyết, đích xác giống như lời Lý Tuyết vừa nói, ngoại trừ da mặt dày ra, không còn hành động xấu nào khác. Mãi cho tới khi Lý Tuyết tốt nghiệp hắn vẫn không buông tha. Loại cứng cỏi chân thành với nhận định của bản thân này tuyệt đối vượt qua người bình thường.
Tôn Văn Tinh hẳn là cô gái vóc người nóng bỏng lại mang theo một tia khinh thường vừa rồi chăng? Dương Thiên Lôi chỉ biết tên, cũng không biết bộ dáng như thế nào, nhưng căn cứ vào một ít miêu tả của Lý Tuyết, vẫn có thể suy đoán được một chút.
Mà người mở cửa kia, khuôn mặt nhỏ, da rất trắng, có điểm béo, nhưng lại tương đối đáng yêu, hẳn chính là Trương Hồng Hà, còn người không có ở trong ký túc xá là Đoạn Văn Lệ.
Ký túc xá phòng Lý Tuyết tổng cộng có bốn người, tương đối mà nói Lý Tuyết có tình cảm nhất, qua lại nhiều nhất chính là Trương Hồng Hà.
Thời điểm Dương Thiên Lôi và Lý Tuyết bước xuống tầng một ký túc xá,, lần thứ hai để hai người vô cùng kinh ngạc, Ngưu Ma Vương dĩ nhiên cùng với bảo vệ ký túc xá cô Trần vừa nói vừa cười, có vẻ như trò chuyện rất nhiệt liệt.
Vì sao trước đây không phát hiện ra anh chàng ngốc quái vật hình người này lại có tiềm lực nói chuyện với nữ nhân như vậy?
Dương Thiên Lôi đích xác phi thường kinh ngạc, phải biết rằng, hai người chính là bạn thân thân thiết tới không thể thân thiết hơn, giữa hai người với nhau tương đối hiểu rõ, sợ rằng so với chính mình còn hiểu chính mình hơn, Ngưu Ma Vương nguyên bản là quái vật đi tới đâu bị người ghét tới đấy, vừa thô lại vừa cứng, đối với tuyệt đại đa số mọi người đều không nhìn vào mắt, mà nếu đã không thuận mắt, càng không hề che giấu chính mình dù chỉ một chút.
Thế nhưng hiện tại là chuyện gì xảy ra?
Tự tin!
Rất nhanh, khi nhận biết nhạy cảm của Dương Thiên Lôi tập trung vào Ngưu Ma Vương, nhất thời hiểu rõ nguyên nhân, là tự tin. Một người tự tin, tinh thần thường thường tương đối co đọng, vận chuyển bình ổn, có rất ít ba động gì lớn. Thời điểm Dương Thiên Lôi vừa mới bắt đầu thử sử dựng ý niệm quán thâu tri thức vào trong đầu Ngưu Ma Vương liền có thể rõ ràng cảm ứng được tinh thần của Ngưu Ma Vương vận chuyển thong thả mà mạnh mẽ, nhưng so với hắn hiện tại hoàn toàn khác nhau, tinh thần co đọng, vận chuyển lưu sướng, tốc độ rất nhanh. Trong vô hình, xung quanh đầu còn mang theo một tiếng khí trường nhàn nhạt, so với trước kia có khác nhau rất lớn!
Khóe miệng Dương Thiên Lôi lộ ra một nụ cười mỉm, hắn quá khứ và Dương Thiên Lôi đều là loại người rơi vào tự kỷ và hướng nội, căm thù tuyệt đại đa số mọi người, đây là do tâm tình tự ti tận sâu trong đáy lòng bọn họ quấy phá.
Ngưu Ma Vương đã từng giống như Dương Thiên Lôi, nhìn mọi người trong thiên hạ đều rất khó chịu, bởi vì hắn thủy chung hắn cảm giác được tất cả mọi người đều khinh thường hắn, xem thường hắn, do đó hắn càng lúc càng trở nên hận đời, càng lúc càng trở nên quái gở, làm theo ý mình, đó là một vòng tuần hoàn ác tính, hắn càng rơi xuống, người khác càng khinh thường hắn.
Mà hiện tại, Ngưu Ma Vương được Dương Thiên Lôi làm phép, thành tích đề cao phi thường kinh người, tuy rằng chỉ trong thời gian không tới một tháng, ánh mắt của các thầy cô giáo, bạn học nhìn hắn với thái độ chuyển biến cực kỳ to lớn, hoàn toàn đánh vỡ vòng tuần hoàn ác tính kia, bắt đầu tuần hoàn theo chiều hướng tốt. Tư tưởng tự ti sâu trong nội tâm của Ngưu Ma Vương đã biến mất không còn, coi như đã vận chuyển tuần theo theo hướng tốt đẹp.
Sau khi ba người bắt chuyện với cô Trần vài tiếng, sau đó dưới sự dẫn đường của Lý Tuyết bắt đầu tham quan vườn trường.
Trường đại học sư phạm thủ đô chính là một khu nhà trường sư phạm thượng đẳng trong lịch sử Hoa Hạ, lịch sử hơn trăm năm tích tụ, tràn đầy nội tình văn hóa.
Bất quá, vườn trường cũng không phải là rất lớn, bình thường đi học kỳ thực chủ yếu tập trung tại mấy phòng học cơ bản, các căn tin, phòng tự học cũng rất tập trung, thậm chí ngay cả trường đại học bụi bặm chồng chất như Dương Thiên Lôi đã học trước kia đều không bằng, đương nhiên chỉ là diện tích mà thôi.
Thủ đô, tấc đất tấc vàng, có thể đánh đồng với thủ đô cũng chỉ có Ma Đô mà thôi.
Dương Thiên Lôi và Lý Tuyết rất tự nhiên nắm tay nhau, giống như tại Hàm Thành. Dương Thiên Lôi thực ra không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lý Tuyết lại thủ chung mang theo một tia xấu hổ, Ngưu Ma Vương tựa hồ có thần kinh to lớn đi ngay bên cạnh hai người, liên tục hỏi trời hỏi đất, để Lý Tuyết phải giải đáp luôn miệng.
Bất quá, Dương Thiên Lôi lại phát hiện, tại nơi ba người đi qua, vô luận đi tới đâu cũng trở thành tiêu điểm để mọi người chú ý, hơn nữa tuyệt đại đa số mọi người sẽ nhìn chằm chằm vào chính mình và Lý Tuyết, hơn nữa trong ánh mắt của rất nhiều người đều mang theo một tia kinh ngạc vô cùng và không giải thích được, một số rất ít nhìn về phía chính mình, trong ánh mắt còn có thể mang theo đố kị rất cường liệt.
- Nếu như ánh mắt có thể giết người, Tuyết tỷ, em đã chết rất nhiều lần rồi… Xem ra, em còn đánh giá thấp lực ảnh hưởng của Tuyết tỷ trong trường học, hắc hắc…
Dương Thiên Lôi thấp giọng nói bên tai Lý Tuyết, trong lòng còn có một chút đắc ý và tự ngạo. Trong nhật ký của Lý Tuyết, thành tích, vinh quang của chính mình đều rất ít được đề cập tới, đều chỉ lướt qua, phảng phất giống như điều này đối với nàng mà nói hoàn toàn không có bao nhiêu ảnh hưởng. Nguyên bản Dương Thiên Lôi không có bao nhiêu lưu ý, thế nhưng hiện tại, từ trong ánh mắt gần như nghìn người đều chỉ này để Dương Thiên Lôi hiểu rõ, Tuyết tỷ của chish mình trong trường đại học này tuyệt đối là một đại nhân vật tỏa sáng không gì sáng kịp.
Lý Tuyết ăn mặc rất mộc mạc, thậm chí có thể coi như đơn giản. Thế nhưng phối với khuôn mặt đẹp thanh tú và khí tức ôn nhu uyển chuyển hàm xúc khiến người khác phải yêu thương của nàng, cộng thêm thành tích tuyệt đối đủ tự ngạo, cho dù nàng không bao giờ lộ mặt cũng sẽ trở thành tình nhân trong mộng của đông đảo các nam sinh. Mỹ nữ, hơn nữa còn là mỹ nữ thuần khiết, trong trường đại học có lực sát thương cực lớn. Dương Thiên Lôi rất rõ ràng, cho dù không bao giờ lộ mặt, muốn không xuất hiện danh tiếng cũng khó. Bởi vì Dương Thiên Lôi hiểu, cái gì gọi là thanh xuân nhiệt huyết và xao động, tuổi mới lớn phát dục tràn đầy. Một nữ nhân xinh đẹp, chỉ cần đi qua một chút tại vườn trường, một ít nam sinh nhất định sẽ vắt hết óc, thậm chí theo dõi, các loại hành động khác nhau chỉ muốn tìm ra được tên của nữ sinh này, năm nay học cấp nào, hệ nào, ban nào. Đồng thời trở thành trọng tâm câu truyện trong ký túc xá nam sinh ngày này qua tháng nọ.
Một người truyền hai người, hai người truyền một ban, thậm chí một hệ, một viện, đến toàn bộ trường học.
- Vậy em thả tay ra!
Lý Tuyết trắng mắt nhìn Dương Thiên Lôi, thấp giọng nói.
- Không thả! Để bọn họ ước ao đố kỵ đi thôi, hắc hắc… Hử?
Đang đắc ý cười xấu xa, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên khẽ động tinh thần, xoay người nhìn về phía mấy nam sinh đang đứng tại xa xa phía bên phải. Tuy rằng cách nhau hơn mười mét, thế nhưng cũng không chạy thoát được nhận biết của Dương Thiên Lôi, hắn rõ ràng nghe được tiếng rắc rắc, tuy rằng nhanh âm rất nhỏ, nhưng Dương Thiên Lôi lại biết được là tiếng chụp ảnh. Nguyên bản Dương Theine Lôi không lưu ý cho lắm, chỉ là chụp ảnh mà thôi, thế nhưng vài đạo khí tức truyền tới lại khiến Dương Thiên Lôi phải chú ý. Trong sát na hắn xoay người lại, một đạo thân ảnh đã thu hồi camera, quay người rời đi.
- Làm sao vậy?
- Không có gì!
Dương Thiên Lôi nói:
- Mấy cây kia nhìn không được…
Dương Thiên Lôi bỗng nhiên lấy tay chỉ về phía trước nói.
Ánh mắt của Lý Tuyết nhất thời chuyển sang nhìn, nhưng Dương Thiên Lôi lại lặng lẽ chú ý tới biểu tình của Lý Tuyết. Quả nhiên thần tình của Lý Tuyết có thay đổi rất nhỏ, rất khó phát hiện ra, nói:
- Có cái gì đẹp, Thiên Lôi, Ngưu Vượng, chị dẫn các ngươi tới căn tin, hiện tại không sai biệt lắm đã tới giờ ăn cơm rồi, cơm trong trường học tương đối rẻ.
Rắn độc!
Trong nháy mắt vừa rồi, hận biết nhạy cảm của Dương Thiên Lôi rõ ràng cảm ứng được chính mình phảng phất như có rắn độc nhìn chằm chằm. Bất quá, điều khiến Dương Thiên Lôi lưu ý chân chính là thân ảnh xoay người rời đi cuối cùng, thân cao hơn một mét tám, thể hình to lớn, thân hình bộ dáng thoạt nhìn vô cùng sáng láng đẹp trai, quan trọng nhất là trong cơ thể của hắn ẩn chứa một cỗ khí tức cường đại.
Những người này là ai? Người chụp ảnh kia là ai?
Dương Thiên Lôi không thể xác định, nhưng hắn cũng không khỏi Lý Tuyết, bởi vì hắn sợ Lý Tuyết lo lắng. Vì vậy hắn mới cố ý dẫn ánh mắt của Lý Tuyết qua. Quả nhiên, thời điểm Lý Tuyết nhìn thấy đạo thân ảnh kia, biểu tình xuất hiện một tia dị dạng, đồng thời rất nhanh muốn dẫn chính mình và Ngưu Ma Vương rời đi, hiển nhiên Lý Tuyết không muốn chạm mặt với những người này, có lẽ nói, không dám để chính mình và hắn gặp mặt, bởi vì Lý Tuyết rõ ràng chính mình rất "dã man".
- Đối chiếu tới tổng bộ Hàm Thành, bảo bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất xác định thân phận của hắn.
Nam sinh vừa mới bị Dương Thiên Lôi nhìn thấy, biểu tình không chút dị dạng, ngữ khí khi nói cũng rất bình thản, nhưng lại ẩn chứa một tia khí tức thượng vị giả không được phép nghi ngờ, quay về phía cửa chiếc xe sang trọng nói.
Chiếc Passat màu đen, biển số xe bình thường.
- Rõ, tối thiểu một giờ, gửi lại tin tức cho ngài.
Trong chiếc xe Passat màu đen có người trực tiếp nhận camera, lại đưa tới một bó hoa hồng màu trắng, sau đó khởi động máy, không nhanh không chậm chạy đi.
Nam sinh này chính là người theo đuổi của Lý Tuyết, Chu Vĩ Đào.
Trong bản nhật ký của Lý Tuyết, tuy rằng người này xuất hiện rất nhiều lần, nhưng cũng không miêu tả qua bối cảnh tình huống gia đình hắn các loại, bởi vì Lý Tuyết không quan tâm, cũng không muốn biết.
Đương nhiên, Chu Vũ Đào cũng chưa từng bại lộ qua.
Hắn tương đối hạ thấp, trong trường học căn bản không có người nào biết được thân phận của hắn, chỉ là, hạ thấp chỉ là hắn muốn che giấu thân phận của chính mình mà thôi.
Trong trường học, hắn coi như người nổi tiếng. Thân cao một mét tám lăm, so với người bình thường mà nói tương đối cao, nhưng trong đội bóng rỏ lại chỉ tính là lùn, nhưng hắn lại là tiên phong đệ nhất của đội bóng rổ trường. Chỉ cần danh hiệu này đã đủ để tạo thành tiền vốn cho hắn đi tán gái. Huống chi hắn còn là đệ nhất cao thủ của đạo quán quyền thuật trong trường, thành tích học tập văn hóa cũng nổi tiếng!
Người như vậy, nói thực, trong đại học cơ bản không có nữ hài không đuổi kịp.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác hắn chỉ thích Lý Tuyết.
Đối với những nữ hài từng truy cầu hắn hắn thủy chung thờ ơ.
Nhìn bó hoa hồng trắng mang theo một chút nước tưới trong suốt, trên mặt Chu Vĩ Đào hiện lên một tia mỉm cười tự giễu, sau khi hít một hơi thật sâu, xoay người bước về phương hướng ký túc xá nữ sinh.
- Chào cô Trần!
Chu Vĩ Đào liên tiếp khiến mọi người chú ý, tay cầm bó hoa màu trắng bước tới cánh cửa lớn ký túc xá nữ sinh, trên mặt mang theo nụ cười sáng lạn dương quang, một tay hướng về phía cô Trần hô lên.
- A… Tiểu Chu, tin tức của cháu cũng quá linh thông đi?
Khi Cô Trần thấy Chu Vĩ Đào, trên mặt nhất thời lộ ra nụ cười thần thiết, vui vẻ trêu đùa nói.
- Tiểu Tuyết đã trở về rồi sao?
Tuy rằng Chu Vĩ Đạo đã biết rõ, nhưng phảng phất vẫn có điểm kinh ngạc hỏi thăm.
- Uh, vừa mới về buổi chiều ngày hôm nay, còn chưa qua bao lâu! Em trai của nó, còn có bạn học của em trai nó, tất cả đều qua đây chơi một lúc!
Cô Trần rất tùy ý nói:
- Cô nói Tiểu Chu này, nói thực nha, cháu đừng lãnh phí tiền nữa, suy nghĩ biện pháp khác thử xem thế nào, thời gian hơn ba năm qua, tất cả hoa cháu tặng đều tiện nghi cho cô rồi, mà các cháu đã sắp phải tốt nghiệp, động tác phải nhanh nhanh một chút. Cô nghĩ, nha đầu Tiểu Tuyết kia không phải là không thích cháu, mà là không muốn yêu đương, bằng không một nam sinh ưu tú như cháu, sao có thể không tiếp thu?
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)
Tên của bốn người này hiện lên trong đầu Dương Thiên Lôi một cách rõ ràng, trong nhật ký của Lý Tuyết bọn họ đều xuất hiện qua.
Chu Vĩ Đào chính là nam sinh truy cầu Lý Tuyết, trong nhật ký của Lý Tuyết, đích xác giống như lời Lý Tuyết vừa nói, ngoại trừ da mặt dày ra, không còn hành động xấu nào khác. Mãi cho tới khi Lý Tuyết tốt nghiệp hắn vẫn không buông tha. Loại cứng cỏi chân thành với nhận định của bản thân này tuyệt đối vượt qua người bình thường.
Tôn Văn Tinh hẳn là cô gái vóc người nóng bỏng lại mang theo một tia khinh thường vừa rồi chăng? Dương Thiên Lôi chỉ biết tên, cũng không biết bộ dáng như thế nào, nhưng căn cứ vào một ít miêu tả của Lý Tuyết, vẫn có thể suy đoán được một chút.
Mà người mở cửa kia, khuôn mặt nhỏ, da rất trắng, có điểm béo, nhưng lại tương đối đáng yêu, hẳn chính là Trương Hồng Hà, còn người không có ở trong ký túc xá là Đoạn Văn Lệ.
Ký túc xá phòng Lý Tuyết tổng cộng có bốn người, tương đối mà nói Lý Tuyết có tình cảm nhất, qua lại nhiều nhất chính là Trương Hồng Hà.
Thời điểm Dương Thiên Lôi và Lý Tuyết bước xuống tầng một ký túc xá,, lần thứ hai để hai người vô cùng kinh ngạc, Ngưu Ma Vương dĩ nhiên cùng với bảo vệ ký túc xá cô Trần vừa nói vừa cười, có vẻ như trò chuyện rất nhiệt liệt.
Vì sao trước đây không phát hiện ra anh chàng ngốc quái vật hình người này lại có tiềm lực nói chuyện với nữ nhân như vậy?
Dương Thiên Lôi đích xác phi thường kinh ngạc, phải biết rằng, hai người chính là bạn thân thân thiết tới không thể thân thiết hơn, giữa hai người với nhau tương đối hiểu rõ, sợ rằng so với chính mình còn hiểu chính mình hơn, Ngưu Ma Vương nguyên bản là quái vật đi tới đâu bị người ghét tới đấy, vừa thô lại vừa cứng, đối với tuyệt đại đa số mọi người đều không nhìn vào mắt, mà nếu đã không thuận mắt, càng không hề che giấu chính mình dù chỉ một chút.
Thế nhưng hiện tại là chuyện gì xảy ra?
Tự tin!
Rất nhanh, khi nhận biết nhạy cảm của Dương Thiên Lôi tập trung vào Ngưu Ma Vương, nhất thời hiểu rõ nguyên nhân, là tự tin. Một người tự tin, tinh thần thường thường tương đối co đọng, vận chuyển bình ổn, có rất ít ba động gì lớn. Thời điểm Dương Thiên Lôi vừa mới bắt đầu thử sử dựng ý niệm quán thâu tri thức vào trong đầu Ngưu Ma Vương liền có thể rõ ràng cảm ứng được tinh thần của Ngưu Ma Vương vận chuyển thong thả mà mạnh mẽ, nhưng so với hắn hiện tại hoàn toàn khác nhau, tinh thần co đọng, vận chuyển lưu sướng, tốc độ rất nhanh. Trong vô hình, xung quanh đầu còn mang theo một tiếng khí trường nhàn nhạt, so với trước kia có khác nhau rất lớn!
Khóe miệng Dương Thiên Lôi lộ ra một nụ cười mỉm, hắn quá khứ và Dương Thiên Lôi đều là loại người rơi vào tự kỷ và hướng nội, căm thù tuyệt đại đa số mọi người, đây là do tâm tình tự ti tận sâu trong đáy lòng bọn họ quấy phá.
Ngưu Ma Vương đã từng giống như Dương Thiên Lôi, nhìn mọi người trong thiên hạ đều rất khó chịu, bởi vì hắn thủy chung hắn cảm giác được tất cả mọi người đều khinh thường hắn, xem thường hắn, do đó hắn càng lúc càng trở nên hận đời, càng lúc càng trở nên quái gở, làm theo ý mình, đó là một vòng tuần hoàn ác tính, hắn càng rơi xuống, người khác càng khinh thường hắn.
Mà hiện tại, Ngưu Ma Vương được Dương Thiên Lôi làm phép, thành tích đề cao phi thường kinh người, tuy rằng chỉ trong thời gian không tới một tháng, ánh mắt của các thầy cô giáo, bạn học nhìn hắn với thái độ chuyển biến cực kỳ to lớn, hoàn toàn đánh vỡ vòng tuần hoàn ác tính kia, bắt đầu tuần hoàn theo chiều hướng tốt. Tư tưởng tự ti sâu trong nội tâm của Ngưu Ma Vương đã biến mất không còn, coi như đã vận chuyển tuần theo theo hướng tốt đẹp.
Sau khi ba người bắt chuyện với cô Trần vài tiếng, sau đó dưới sự dẫn đường của Lý Tuyết bắt đầu tham quan vườn trường.
Trường đại học sư phạm thủ đô chính là một khu nhà trường sư phạm thượng đẳng trong lịch sử Hoa Hạ, lịch sử hơn trăm năm tích tụ, tràn đầy nội tình văn hóa.
Bất quá, vườn trường cũng không phải là rất lớn, bình thường đi học kỳ thực chủ yếu tập trung tại mấy phòng học cơ bản, các căn tin, phòng tự học cũng rất tập trung, thậm chí ngay cả trường đại học bụi bặm chồng chất như Dương Thiên Lôi đã học trước kia đều không bằng, đương nhiên chỉ là diện tích mà thôi.
Thủ đô, tấc đất tấc vàng, có thể đánh đồng với thủ đô cũng chỉ có Ma Đô mà thôi.
Dương Thiên Lôi và Lý Tuyết rất tự nhiên nắm tay nhau, giống như tại Hàm Thành. Dương Thiên Lôi thực ra không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lý Tuyết lại thủ chung mang theo một tia xấu hổ, Ngưu Ma Vương tựa hồ có thần kinh to lớn đi ngay bên cạnh hai người, liên tục hỏi trời hỏi đất, để Lý Tuyết phải giải đáp luôn miệng.
Bất quá, Dương Thiên Lôi lại phát hiện, tại nơi ba người đi qua, vô luận đi tới đâu cũng trở thành tiêu điểm để mọi người chú ý, hơn nữa tuyệt đại đa số mọi người sẽ nhìn chằm chằm vào chính mình và Lý Tuyết, hơn nữa trong ánh mắt của rất nhiều người đều mang theo một tia kinh ngạc vô cùng và không giải thích được, một số rất ít nhìn về phía chính mình, trong ánh mắt còn có thể mang theo đố kị rất cường liệt.
- Nếu như ánh mắt có thể giết người, Tuyết tỷ, em đã chết rất nhiều lần rồi… Xem ra, em còn đánh giá thấp lực ảnh hưởng của Tuyết tỷ trong trường học, hắc hắc…
Dương Thiên Lôi thấp giọng nói bên tai Lý Tuyết, trong lòng còn có một chút đắc ý và tự ngạo. Trong nhật ký của Lý Tuyết, thành tích, vinh quang của chính mình đều rất ít được đề cập tới, đều chỉ lướt qua, phảng phất giống như điều này đối với nàng mà nói hoàn toàn không có bao nhiêu ảnh hưởng. Nguyên bản Dương Thiên Lôi không có bao nhiêu lưu ý, thế nhưng hiện tại, từ trong ánh mắt gần như nghìn người đều chỉ này để Dương Thiên Lôi hiểu rõ, Tuyết tỷ của chish mình trong trường đại học này tuyệt đối là một đại nhân vật tỏa sáng không gì sáng kịp.
Lý Tuyết ăn mặc rất mộc mạc, thậm chí có thể coi như đơn giản. Thế nhưng phối với khuôn mặt đẹp thanh tú và khí tức ôn nhu uyển chuyển hàm xúc khiến người khác phải yêu thương của nàng, cộng thêm thành tích tuyệt đối đủ tự ngạo, cho dù nàng không bao giờ lộ mặt cũng sẽ trở thành tình nhân trong mộng của đông đảo các nam sinh. Mỹ nữ, hơn nữa còn là mỹ nữ thuần khiết, trong trường đại học có lực sát thương cực lớn. Dương Thiên Lôi rất rõ ràng, cho dù không bao giờ lộ mặt, muốn không xuất hiện danh tiếng cũng khó. Bởi vì Dương Thiên Lôi hiểu, cái gì gọi là thanh xuân nhiệt huyết và xao động, tuổi mới lớn phát dục tràn đầy. Một nữ nhân xinh đẹp, chỉ cần đi qua một chút tại vườn trường, một ít nam sinh nhất định sẽ vắt hết óc, thậm chí theo dõi, các loại hành động khác nhau chỉ muốn tìm ra được tên của nữ sinh này, năm nay học cấp nào, hệ nào, ban nào. Đồng thời trở thành trọng tâm câu truyện trong ký túc xá nam sinh ngày này qua tháng nọ.
Một người truyền hai người, hai người truyền một ban, thậm chí một hệ, một viện, đến toàn bộ trường học.
- Vậy em thả tay ra!
Lý Tuyết trắng mắt nhìn Dương Thiên Lôi, thấp giọng nói.
- Không thả! Để bọn họ ước ao đố kỵ đi thôi, hắc hắc… Hử?
Đang đắc ý cười xấu xa, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên khẽ động tinh thần, xoay người nhìn về phía mấy nam sinh đang đứng tại xa xa phía bên phải. Tuy rằng cách nhau hơn mười mét, thế nhưng cũng không chạy thoát được nhận biết của Dương Thiên Lôi, hắn rõ ràng nghe được tiếng rắc rắc, tuy rằng nhanh âm rất nhỏ, nhưng Dương Thiên Lôi lại biết được là tiếng chụp ảnh. Nguyên bản Dương Theine Lôi không lưu ý cho lắm, chỉ là chụp ảnh mà thôi, thế nhưng vài đạo khí tức truyền tới lại khiến Dương Thiên Lôi phải chú ý. Trong sát na hắn xoay người lại, một đạo thân ảnh đã thu hồi camera, quay người rời đi.
- Làm sao vậy?
- Không có gì!
Dương Thiên Lôi nói:
- Mấy cây kia nhìn không được…
Dương Thiên Lôi bỗng nhiên lấy tay chỉ về phía trước nói.
Ánh mắt của Lý Tuyết nhất thời chuyển sang nhìn, nhưng Dương Thiên Lôi lại lặng lẽ chú ý tới biểu tình của Lý Tuyết. Quả nhiên thần tình của Lý Tuyết có thay đổi rất nhỏ, rất khó phát hiện ra, nói:
- Có cái gì đẹp, Thiên Lôi, Ngưu Vượng, chị dẫn các ngươi tới căn tin, hiện tại không sai biệt lắm đã tới giờ ăn cơm rồi, cơm trong trường học tương đối rẻ.
Rắn độc!
Trong nháy mắt vừa rồi, hận biết nhạy cảm của Dương Thiên Lôi rõ ràng cảm ứng được chính mình phảng phất như có rắn độc nhìn chằm chằm. Bất quá, điều khiến Dương Thiên Lôi lưu ý chân chính là thân ảnh xoay người rời đi cuối cùng, thân cao hơn một mét tám, thể hình to lớn, thân hình bộ dáng thoạt nhìn vô cùng sáng láng đẹp trai, quan trọng nhất là trong cơ thể của hắn ẩn chứa một cỗ khí tức cường đại.
Những người này là ai? Người chụp ảnh kia là ai?
Dương Thiên Lôi không thể xác định, nhưng hắn cũng không khỏi Lý Tuyết, bởi vì hắn sợ Lý Tuyết lo lắng. Vì vậy hắn mới cố ý dẫn ánh mắt của Lý Tuyết qua. Quả nhiên, thời điểm Lý Tuyết nhìn thấy đạo thân ảnh kia, biểu tình xuất hiện một tia dị dạng, đồng thời rất nhanh muốn dẫn chính mình và Ngưu Ma Vương rời đi, hiển nhiên Lý Tuyết không muốn chạm mặt với những người này, có lẽ nói, không dám để chính mình và hắn gặp mặt, bởi vì Lý Tuyết rõ ràng chính mình rất "dã man".
- Đối chiếu tới tổng bộ Hàm Thành, bảo bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất xác định thân phận của hắn.
Nam sinh vừa mới bị Dương Thiên Lôi nhìn thấy, biểu tình không chút dị dạng, ngữ khí khi nói cũng rất bình thản, nhưng lại ẩn chứa một tia khí tức thượng vị giả không được phép nghi ngờ, quay về phía cửa chiếc xe sang trọng nói.
Chiếc Passat màu đen, biển số xe bình thường.
- Rõ, tối thiểu một giờ, gửi lại tin tức cho ngài.
Trong chiếc xe Passat màu đen có người trực tiếp nhận camera, lại đưa tới một bó hoa hồng màu trắng, sau đó khởi động máy, không nhanh không chậm chạy đi.
Nam sinh này chính là người theo đuổi của Lý Tuyết, Chu Vĩ Đào.
Trong bản nhật ký của Lý Tuyết, tuy rằng người này xuất hiện rất nhiều lần, nhưng cũng không miêu tả qua bối cảnh tình huống gia đình hắn các loại, bởi vì Lý Tuyết không quan tâm, cũng không muốn biết.
Đương nhiên, Chu Vũ Đào cũng chưa từng bại lộ qua.
Hắn tương đối hạ thấp, trong trường học căn bản không có người nào biết được thân phận của hắn, chỉ là, hạ thấp chỉ là hắn muốn che giấu thân phận của chính mình mà thôi.
Trong trường học, hắn coi như người nổi tiếng. Thân cao một mét tám lăm, so với người bình thường mà nói tương đối cao, nhưng trong đội bóng rỏ lại chỉ tính là lùn, nhưng hắn lại là tiên phong đệ nhất của đội bóng rổ trường. Chỉ cần danh hiệu này đã đủ để tạo thành tiền vốn cho hắn đi tán gái. Huống chi hắn còn là đệ nhất cao thủ của đạo quán quyền thuật trong trường, thành tích học tập văn hóa cũng nổi tiếng!
Người như vậy, nói thực, trong đại học cơ bản không có nữ hài không đuổi kịp.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác hắn chỉ thích Lý Tuyết.
Đối với những nữ hài từng truy cầu hắn hắn thủy chung thờ ơ.
Nhìn bó hoa hồng trắng mang theo một chút nước tưới trong suốt, trên mặt Chu Vĩ Đào hiện lên một tia mỉm cười tự giễu, sau khi hít một hơi thật sâu, xoay người bước về phương hướng ký túc xá nữ sinh.
- Chào cô Trần!
Chu Vĩ Đào liên tiếp khiến mọi người chú ý, tay cầm bó hoa màu trắng bước tới cánh cửa lớn ký túc xá nữ sinh, trên mặt mang theo nụ cười sáng lạn dương quang, một tay hướng về phía cô Trần hô lên.
- A… Tiểu Chu, tin tức của cháu cũng quá linh thông đi?
Khi Cô Trần thấy Chu Vĩ Đào, trên mặt nhất thời lộ ra nụ cười thần thiết, vui vẻ trêu đùa nói.
- Tiểu Tuyết đã trở về rồi sao?
Tuy rằng Chu Vĩ Đạo đã biết rõ, nhưng phảng phất vẫn có điểm kinh ngạc hỏi thăm.
- Uh, vừa mới về buổi chiều ngày hôm nay, còn chưa qua bao lâu! Em trai của nó, còn có bạn học của em trai nó, tất cả đều qua đây chơi một lúc!
Cô Trần rất tùy ý nói:
- Cô nói Tiểu Chu này, nói thực nha, cháu đừng lãnh phí tiền nữa, suy nghĩ biện pháp khác thử xem thế nào, thời gian hơn ba năm qua, tất cả hoa cháu tặng đều tiện nghi cho cô rồi, mà các cháu đã sắp phải tốt nghiệp, động tác phải nhanh nhanh một chút. Cô nghĩ, nha đầu Tiểu Tuyết kia không phải là không thích cháu, mà là không muốn yêu đương, bằng không một nam sinh ưu tú như cháu, sao có thể không tiếp thu?
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.