Huyền Thiên

Chương 865: Đại kết cục (3).

Ô Sơn

11/09/2013

Khuôn mặt Liễu Diệc Nhi đỏ bừng, e thẹn khẩn trương muốn chết, cắn chặt đôi môi anh đào của chính mình.

Sau một lát, làn da thịt trong trắng, mềm mại, sáng bóng dần dần lộ ra ngoài không khí, Dương Thiên Lôi tiếp tục hôn môi lên từng tấc từng tấc da thịt tuyết tráng kia.

Vai lộ ra, khe rãi sâu lộ ra…

Dương Thiên Lôi dọc theo gáy ngọc chuyển về hôn moi, rốt cuộc thưởng thức tới khe rãnh sâu hun hút, tuyết trắng, nhưng lúc này tản mát vẻ đỏ bừng, ngửi mùi hương xử nữ say lòng người, cảm thụ làn da mềm mại như mặt nước, dục hỏa trong đan điền Dương Thiên Lôi càng lúc càng bốc cháy mãnh liệt.

Rốt cuộc, khi thỏ ngọc tuyết trắng tản mát vẻ đỏ bừng xuất hiện ngay trước mặt Dương Thiên Lôi, Dương Thiên Lôi đình chỉ hôn môi, con mắt trừng thật lớn, nhìn vào đôi nụ hoa béo mập không lớn không nhỏ, rất kiên quyết, đồng thời tỏa dụ hoặc vô hạn của Liễu Diệc Nhi.

Dương Thiên Lôi đã nhìn thấy không ít, nhưng Liễu Diệc Nhi đã siêu phàm thoát tục lại có vẻ mỹ lệ kinh tâm động phách, nhất là khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo vẻ thẹn thùng vô tận, càng có một loại cảm giác nói không nên lời…

Không có thời gian dừng lại, Dương Thiên Lôi kéo mạnh một cái, trực tiếp xé mở y phục trên người chính mình, cúi đầu đặt trên người Liễu Diệc Nhi.

Một bàn tay chân chân chính chính đặt lên trên ngọn núi thánh khiết kia, còn một ngọn núi khác thì bị cái miệng tham lam của Dương Thiên Lôi chiếm lĩnh!

- A…

Kích thích trực tiếp như vậy, Liễu Diệc Nhi đâu thể chịu đựng được? Trong tiếng thét chói tai, dưới móng vuốt lão luyện của Dương Thiên Lôi, cùng với đầu lưỡi kích thích không ngừng, dần dần biến thành tiếng rên rỉ khiến Dương Thiên Lôi cảm thấy thân thể mềm nhũn, tiếng rên rỉ như thanh âm trời cao…

- Đến đây đi, Diệc Nhi…

Dương Thiên Lôi cảm thụ được sông lớn lan tràn, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, thanh âm trầm thấp, tràn ngập mị hoặc vang lên bên tai Liễu Diệc Nhi.

- Thiên Lôi…

Liễu Diệc Nhi tràn ngập mê muội kêu lên một tiếng, hai bàn tay chăm chú ôm chặt Dương Thiên Lôi, dưới sự khiêu khích của Dương Thiên Lôi, trong lòng nàng đã tràn ngập yêu ái (yêu) và dục (ham muốn).

Thân hình Dương Thiên Lôi khẽ động, mệnh căn từ lâu đã lửa nóng kiên quyết, nhất thời xen vào chính giữa hai chân Liễu Diệc Nhi, đúng lúc này, Dương Thiên Lôi cố sức tách rời hai chân Liễu Diệc Nhi.



Cố nén xung động muốn xông thẳng vào hoàng long động, Dương Thiên Lôi cực kỳ ôn nhu, cẩn thận từng chút một, chậm rãi đưa vào cấm địa của Liễu Diệc Nhi…

Hai tròng mắt nhắm chặt của Liễu Diệc Nhi nhẹ nhàng run run, lông mày dài nhỏ rung động kịch liệt, trong lòng kích động, e thẹn, thấp thỏm… Các loại cảm xúc phức tạp đan xen vào một chỗ, để nàng hầu như muốn ngừng hẳn hô hấp, hầu như mê muội…

- A…

Khi mệnh căn lửa nóng kiên quyết của Dương Thiên Lôi nhét đầy tâm linh của Liễu Diệc Nhi, bỗng nhiên dùng sức đẩy mạnh một cái, Liễu Diệc Nhi phát sinh một tiếng thét chói tai kinh tâm động phách, thân thể mềm mại bỗng nhiên ôm thật chặt Dương Thiên Lôi, mười ngón tay dùng sức cào mạnh trên lưng Dương Thiên Lôi…

Mà Dương Thiên Lôi cũng dừng động tác lại, chăm chú đè nặng trên thân thể mềm mại kia, trong nháy mắt này, khi vượt qua một tầng chắn mỏng, dung nhập hoàn toàn, Dương Thiên Lôi cảm thấy bị đè ép thật chặt, cố nén xung động muốn di chuyển, đủ qua mấy phút đồng hồ, Dương Thiên Lôi mới bắt đầu nhẹ nhàng, chậm rãi, từng chút từng chút cử động, bắt đầu ra vào một cách ôn nhu…

Dần dần, thẳng cho tới khi Liễu Diệc Nhi kìm lòng không được bắt đầu phối hợp với Dương Thiên Lôi, Dương Thiên Lôi mới bắt đầu đẩy nhanh tần suất, từ từ cuồng dã.

Linh hồn và thân thể của hai người hoàn toàn giao hòa cùng một chỗ, tuy hai mà một!



Không hề khởi động Âm Dương Niết Bàn Kinh, trực tiếp để nghìn nghìn vạn vạn tinh nguyên sinh mệnh, thật sâu rót vào trong cơ thể Liễu Diệc Nhi.

Đồng thời hoàn toàn phong ấn sinh mệnh dựng dục trong bụng Liễu Diệc Nhi, khác với giao hợp với Dany, lần này Dương Thiên Lôi có linh hồn hoàn chỉnh, động phòng chân chân chính chính.



- Diệc Nhi, từ hôm nay trở đi, không nên tu luyện… Biết không?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Diệc Nhi chôn thật sâu trong lòng Dương Thiên Lôi, nhắm hai mắt lại, hưởng thụ yên lặng và hạnh phúc sau bão tố, trong lòng tràn ngập ngọt ngào và ấm áp, nghe được lời nói của Dương Thiên Lôi, mở đôi tròng mắt trong suốt tuyệt mỹ, nhìn Dương Thiên Lôi không giải thích được hỏi:

- Vì sao?

- Bởi vì, trong bụng của em đã có cục cưng của chúng ta…

Khóe miệng Dương Thiên Lôi để lộ nụ cười mỉm, nhẹ nhàng xoa xoa bụng dưới bằng phẳng trắng nõn của nàng, vô cùng ôn nhu nói.



- A?

Nghe được lời nói của Dương Thiên Lôi, nhất thời Liễu Diệc Nhi cả kinh.

- Ngoan, đừng khẩn trương. Hiện tại chúng ta đang ở trong Hồng Mông đại thế giới, cần rất nhiều năm mới có thể trở về Địa Cầu, đợi thời gian tới, Tiểu Quan Âm của chúng ta đã trưởng thành, ha ha ha ha…

Dương Thiên Lôi nói xong nhịn không được cười thành tiếng.

- Tiểu Quan Âm… Em không phải Tiểu Quan Âm sau?

- Sau này em là Liễu Diệc Nhi chân chính. Anh đã nói qua, em chính là em, em không phải là ai khác… Về phần cục cưng của chúng ta sao, hắc hắc… Chờ lúc em dựng dục ra, thần niệm Quan Âm trong đầu của em sẽ tự động dung nhập vào trong đầu nó, sau này nó sẽ trở thành Quan Âm đi, như vậy coi như báo đáp ân tình nàng đã đưa em tới bên cạnh anh…

Dương Thiên Lôi nói.



Xoẹt xoẹt xoẹt…

Trong không gian hỗn loạn, một đạo lưu quang lấy tốc độ không thể tưởng tượng lao thẳng về phía trước, mỗi một giây trôi qua là hàng nghìn hàng tỉ dặm. Nguyên nhân có thể bay nhanh như vậy tự nhiên là sớm bày ra pháp trận truyền tống cường hãn.

Đạo lưu quang này chính là yêu nghiệt Phụ Thần Thần tộc.

Trước kia tiến vào trong Hồng Mông đại thế giới, thời gian phi hành trong không gian hỗn loạn hắn đã sớm nghĩ tới ngày trở lại Địa Cầu như thế này. Vì vậy, hắn tu luyện một ít năm trong không gian hỗn loạn, sau khi có năng lực liền bắt đầu từng chút từng chút lưu lại thần niệm, đánh dấu cho sau này tiện lợi chạy về Địa Cầu…

Hiện tại, lừa dối Lăng Hi không thành, hắn chỉ có thể bằng vào tốc độ nhanh nhất trở về Địa Cầu. Tranh thủ trước khi Lăng Hi thu được thần cách của chính mình. Đương nhiên, đã không có “cơ duyên chi nhân”, Phụ Thần Thần tộc không hề đặt Lăng Hi vào trong mắt, cho dù lúc nàng hắn hắn một lần nữa cô đọng ra thần cách, mới chỉ có tu vi Địa Tiên Cảnh, mà nếu quả thực đối mạt với một mình một người Lăng Hi, hắn cũng không hề sợ hãi.

Sau khi thu được thần cách của chính mình, tự nhiên càng không cần phải sợ hãi.

Nguyên bản tiêu tốn thời gian hơn một nghìn năm mới có thể từ Hồng Mông đại thế giới trở về Địa cầu, hiện tại hắn chỉ cần mười năm đã có thể hoàn thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook