Huyền Thiên

Chương 670: Dương cực sinh âm, tự giải!

Ô Sơn

17/03/2013

Dưới thời không pháp tắc, chín chín tám mươi mốt ngày nhanh chóng qua đi.

Dương Thiên Lôi khoanh chân đặt mình trong Thiên Hỏa Tiên Lô, cứ cách một ngày sẽ thấy một loại thiên hỏa màu sắc khác nhau biến mất bên trong Thiên Hỏa Tiên Lô dung nhập vào cơ thể Dương Thiên Lôi, dùng trọn tám mươi mốt ngày, tám mươi mốt loại thiên hỏa cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất, sau khi thiên hỏa biết mất, Thiên Hỏa Tiên Lô liền hóa thành một đạo lưu quang biến vào trong mi tâm của Dương Thiên Lôi.

Rầm rầm rầm...

Vào giờ khắc này, lấy Dương Thiên Lôi làm trung tâm, không gian có phương viên trăm dặm nhất thời bộc phát ra năng lượng cuồng bạo kinh khủng, liên tục duy trì như vậy nửa canh giờ rốt cuộc cũng khôi phục lại yên lặng. Dương Thiên Lôi vẫn ngồi xếp bằng như cũ, quanh thân thể tỏa ra ba tầng ánh sáng bảy màu rực rỡ.

Tam trọng thiên!

- Chí Cao Thần tam trọng thiên, Thiên Hỏa Tiên Lô đã hoàn toàn luyện hóa! Ha ha ha...

Dương Thiên Lôi hưng phấn mở mắt, trong hai mắt bắn ra quang mang rực rỡ không gì sánh nổi, cười lên ha hả, tiếng cười tựa như tiếng sắt thép va chạm, khiến cho toàn bộ không giang tầng thứ hai phòng tu luyện của Huyễn Diệp cũng đều trở nên rung động.

- A? Huyễn Diệp, Ngọc Nhan, các nàng đâu rồi?

Vốn tưởng rằng hai nàng đang ở cạnh hắn, nhưng Dương Thiên Lôi không ngờ rằng bây giờ lại không thấy bóng dáng hai người đâu.

- Mau đi cứu hai nàng đi, chậm chút nữa là xong đó...

Đúng lúc này một thanh âm già nua vang lên trong óc Dương Thiên Lôi.

- Là ngươi thiêu hai nàng sao?

- Là ngươi thiêu, chẳng có bất kỳ quan hệ gì đến lão nhân gia ta cả. Khi ngươi cởi phong ấn ra đã khiến dư âm của thuần dương chân hỏa bộc phát rồi tiến vào trong cơ thể các nàng, khiến các nàng bị cấm chế lại...

Thanh âm già nua một lần nữa vang lên, không nóng không lạnh nhưng lại tràn ngập một cỗ khí tức tường hòa.

- Vậy phải làm sao bây giờ?

- Rất đơn giản, ngươi là "cày đồng" còn các nàng là "ban trưa", có thể lĩnh ngộ được hay không phải tùy vào ngươi thôi, được rồi, lão nhân gia ta muốn nghỉ ngơi, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe...

- Ta kháo...

Đây chính là nhân vật đức cao vọng trọng kia sao? Dương Thiên Lôi quả thực không thể tin được vào lỗ tai của mình, lời nói dâm đãng như vậy mà có thể nói ra từ miệng của lão già này sao?

Đồng thời trong lòng cũng hết sức đắn đo, "cày đồng đang buổi ban trưa" hả, trời ạ, ca ca bằng vào đại trí tuệ, đại nghị lực, đại định lực, thiên tân vạn khổ mới chịu đựng được sự giày vò của ngươi, tuy rằng kết quả cuối cùng cũng là nhờ tùy tâm tùy tính, hết thảy đều tùy theo duyên quyết định, nhưng tiến độ thế này có phải nhanh quá hay không? Lẽ nào thực sự đúng như lời lão gia hỏa này, mình chính là một sản phẩm đặc biệt, một thân tụ tập hàng nghìn hàng vạn sự sủng ái, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở?

- Bất đắc dĩ, mọi chuyện đều bất đắc dĩ, đây cũng là mệnh của ta, không nhận không được...

Dương Thiên Lôi tỏ ra đắn đo, thần niệm hùng hậu nhất thời tản mát ra, thân hình nhoáng lên bay về phương xa.

Chỉ chốc lát đã tới nơi, ngay khi nhìn thấy thân thể gần như cháy đen thành than, Dương Thiên Lôi nhất thời trừng lớn hai mắt:

- Không phải chứ?

Quả thực Dương Thiên Lôi không thể tin được điều mình nhìn thấy là sự thật, thân thể trước mắt tuy rằng đen kịt như than, nhưng lại trơn bóng lấp lánh như mặc ngọc.

Vẻn vẹn chỉ vậy còn không khiến Dương Thiên Lôi phải khiếp sợ, mấu chốt chính là, thân thể này chính xác đúng như lời lão già kia nói, quả thực là khiêu khích một cách triệt để!



Hoàn toàn không mảnh vải che thân!

Thân thể mềm mại duyên dáng lả lướt hoàn toàn hiện ra trước mắt, hai ngọn đồi cao vút, tiểu phúc trơn bóng, eo nhỏ như thân liễu, cùng với vùng đất tam giác thần bí kia...

Quả thực là một kiệt tác nghệ thuật hoàn mỹ được điêu khắc từ mặc ngọc!

Đây không phải là Huyễn Diệp thì là ai?

Phất tay phát ra một đạo pháp lực, trực tiếp ôm lấy thân thể tản ra lửa nóng nhưng cứng rắn vô cùng của Huyễn Diệp vào lòng, thân hình nhoáng lên, một lát sau liền tới trước thân thể Đoạn Ngọc Nhan, đồng dạng cũng đen kịt lấp lánh, đồng dạng cũng không mảnh vải che thân, đồng dạng cũng dụ hoặc kinh người...

Sau khi Dương Thiên Lôi ôm hai người trở lại trung tâm tầng thứ hai, vô cùng cẩn thận đặt hai người ở trước mặt, cây côn của ca ca này từ lâu đã hiên ngang dựng đứng, hơn nữa còn không ngừng thúc giục Dương Thiên Lôi hành động nhanh lên.

Chính là Dương Thiên Lôi lại rơi vào trong đấu tranh giữa lý trí và dục vọng.

- Chỉ có một biện pháp này thôi sao? Ngươi nói chuyện một chút đi chứ!

Dương Thiên Lôi không ngừng nói ở trong đầu, nhưng lão gia này không hề phản ứng chút nào, như là thực sự chìm sâu vào trong óc Dương Thiên Lôi vậy.

- Giờ làm thế nào đây? Cứng ngắc như đá tảng thế này thì làm ăn gì được, thực sự coi ca ca đây là Kim Cô Bổng sao?

Dương Thiên Lôi rốt cục cũng không nhịn được trừng mắt nhìn hai nàng, phiền muộn nói.

- Chẳng lẽ làm loại chuyện này còn cần thần thông pháp tắc, quán chú pháp lực? Ca ca giờ vẫn còn tỉnh táo, có thể kim cương bất hoại, nhưng vạn nhất... Làm mạnh quá các nàng vỡ ra thì sao bây giờ?

Tên gia hỏa vô sỉ Dương Thiên Lôi thầm tự nhủ, đôi mắt thường thường liếc nhìn về những chỗ kín đáo trên thân thể hai nàng, vô cùng phiền muộn.

Cũng không phải bởi vì "chuyện vui" này đến quá đột ngột làm hắn không thể chịu đựng nổi. mà trên thực tế, tên gia hỏa hèn mọn phong lưu này, lưu tình khắp nơi, phàm là nữ tử trong lòng hắn yêu thích, chỉ cần có một lý do "không thể không", trên cơ bản là trong lòng hắn không hề có chút gánh nặng nào.

Điều chân chính khiến Dương Thiên Lôi có chút do dự là, ngoại trừ thân thể hai nàng hiện giờ đang vô cùng cứng rắn, còn có một nguyên nhân, đó là hiện tại hai nàng có lẽ đều không có cảm xúc và tư tưởng, cứ vậy mà chiếm hữu các nàng, chờ khi các nàng tỉnh lại biết tính thế nào? Cho dù khi tỉnh lại các nàng không trách mình, nhưng dưới tình huống chưa có sự đồng ý của đối phương mà phá vỡ thân thể thuần âm của các nàng, chung quy vẫn có chút cảm giác không nói nên lời.

- Rắc... rắc...

Ngay khi Dương Thiên Lôi đang vô cùng bối rối, bỗng nhiên một loạt âm thanh rất nhỏ truyền vào tai hắn, nhất thời khiến Dương Thiên Lôi cả kinh, bỗng nhiên nhìn về phía Đoạn Ngọc Nhan.

- Chuyện gì xảy ra?

Trong lòng Dương Thiên Lôi vô cùng nghi hoặc.

Trong nháy mắt, Dương Thiên Lôi dĩ nhiên cảm ứng được rõ ràng, khí tức Đoạn Ngọc Nhan đang nhanh chóng mạnh lên, nguyên bản thân thể đang tỏa ra sức nóng cuồn cuộn, lúc này dĩ nhiên lại bắt đầu hạ thấp nhiệt độ!

- Lẽ nào... Lẽ nào bản thân Ngọc Nhan tự giải phong ấn?

Dương Thiên Lôi kinh ngạc không gì sánh được, nếu như có thể giải được phong ấn thì cũng phải là Huyễn Diệp mới đúng, dù sao Huyễn Diệp chính là cao thủ bát trọng thiên, hơn nữa còn là đệ tử thân truyền của Vân Mộng Tiên Tử, so với Đoạn Ngọc Nhan cường đại hơn rất nhiều. Nhưng vào giờ khắc này, theo dao động của khí tức quanh thân Đoạn Ngọc Nhan tràn ra, Dương Thiên Lôi có thể khẳng định, đây cũng không phải là Đoạn Ngọc Nhan sắp gặp nguy hiểm mà là đang khôi phục! Nhưng Huyễn Diệp lại không có chút biến hóa nào!

- Rắc rắc rắc...

Thanh âm nhỏ tới mức tận cùng phảng phất như phát ra từ mỗi một tế bào trong cơ thể Đoạn Ngọc Nhan, vẻn vẹn chỉ trong chốc lát, màu sắc trên thân thể trong suốt đen kịt của nàng dĩ nhiên lại dần dần thay đổi!



Lúc này Dương Thiên Lôi cũng không nhịn được nữa, thân hình nhoáng lên liền tới bên cạnh Đoạn Ngọc Nhan, cúi người xuống không chút do dự vươn đôi trảo hèn mọn, trực tiếp sờ lên bộ ngực cao vút to lớn của Đoạn Ngọc Nhan!

- A? Mềm... Mềm hơn một chút rồi!

- Rắc rắc rắc rắc...

Khi móng vuốt của Dương Thiên Lôi chạm đến bộ ngực Đoạn Ngọc Nhan, âm thanh răng rắc trong cơ thể Đoạn Ngọc Nhan trong nháy mắt tăng lên vô số lần, nhiệt độ quanh thân điên cuồng hạ xuống, màu đen quanh thân cũng nhanh chóng biến mất!

Bộ ngực lại càng lấy tốc độ kinh người trở nên mềm mại!

- Mềm, mềm, thực sự mềm... Oa, thật là co dãn...

Dương Thiên Lôi kìm lòng không đậu, tràn ngập kinh hỉ nói, ta kháo, cảm giác này dĩ nhiên lại thần kỳ như vậy.

Nhưng giữa lúc Dương Thiên Lôi đang tham lam vuốt ve, một cổ khí tức cường đại bỗng nhiên bạo phát!

- Ầm ầm...

Một tiếng vang thật lớn, Dương Thiên Lôi nhất thời như biến thành viên đạn, trực tiếp bị đánh bay ra xa, cùng lúc đó Đoạn Ngọc Nhan cũng phát ra một tiếng kêu sợ hãi!

Đương nhiên, còn có cả tiếng hét thảm thiết của Dương Thiên Lôi!

Dương Thiên Lôi trong nháy mắt ổn định thân hình, nhìn về phía Đoạn Ngọc Nhan, đôi mắt của hắn mở trừng trừng, mà miệng hắn cũng có thể nhét vào mười quả trứng gà!

- Cửu trọng thiên... Đại viên mãn? Ta...

Dương Thiên Lôi quả thực không thể tin được, giờ khắc này Đoạn Ngọc Nhan đang che ngực, vẻ mặt đỏ bừng, dĩ nhiên quanh thân thể đã bao phủ chín quầng sáng, càng kinh người hơn là, hoàn toàn khác biệt với quầng sáng màu trắng sữa vốn có, màu sắc lúc này đang không ngừng biến hóa, khi thì màu trắng, khi thì màu đen, khi thì không màu, phảng phất như âm dương giao hội, viên chuyển như ý, thoải mái như thường!

- Dương Thiên Lôi! Ngươi ngươi... Ngươi dám sờ ta! Còn nhìn nữa hả?

Vẻ mặt Đoạn Ngọc Nhan đỏ bừng giậm chân, nhanh như tia chớp ngưng tụ thành một tầng hộ giáp năng lượng quanh thân thể, nhìn về phía Dương Thiên Lôi giận dữ không gì sánh được hét ầm lên.

- Ta... ta... ta...

Cho đến giờ phút này, Đoạn Ngọc Nhan mới nhận ra được tu vi bản thân biến hóa kinh người cỡ nào, bất kể thế nào nàng cũng không nghĩ ra được, lại càng không dám tin tưởng, bản thân dĩ nhiên trực tiếp thăng lên đến cửu trọng thiên, càng kinh người hơn là, nàng rõ ràng cảm ứng được pháp lực thần niệm của mình dĩ nhiên không còn là thuần dương, mà là âm dương giao hòa, càn khôn luân chuyển!

- Dương cực sinh âm, âm dương hỗ chuyển, càn khôn như ý! Ngọc Nhan, nàng... Nàng dĩ nhiên đã phá vỡ phong ấn của mình!

Thân hình Dương Thiên Lôi nhoáng lên, tuy rằng dục vọng vẫn trào dâng như cũ, nhưng giờ khắc này, khiếp sợ đã chiến thắng dục vọng, vô cùng kinh hãi lên tiếng.

- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Lúc này Đoạn Ngọc Nhan cũng không kịp xấu hổ, kinh ngạc nhìn Dương Thiên Lôi hỏi.

Nguyên bản, quả thực nàng đã hoàn toàn mất đi ý thức, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, linh thức của nàng càng lúc càng trở nên tinh thuần, ngay trước đó không lâu, cũng chính là thời gian Dương Thiên Lôi hoàn toàn luyện hóa Thiên Hỏa Tiên Lô, tư duy vô cùng hỗn loạn của Đoạn Ngọc Nhan bỗng nhiên có lại được cảm giác, phảng phất như phá tan lao lung, sau đó, nàng phát hiện bản thân giống như đang ở trong một cấm chế sắp tan vỡ, cho nên nàng cũng không chút do dự, liền vận dụng niệm cùng pháp lực phá hủy cấm chế, thế nhưng cũng chính vào lúc này, nàng nghe thấy Dương Thiên Lôi lẩm bẩm bên cạnh, càng làm cho nàng xấu hổ kinh khủng chính là, Dương Thiên Lôi dám sờ vào địa phương thánh khiết nhất của nàng, khiến cho Đoạn Ngọc Nhan hận không thể tìm một cái khe vào chui vào.

Giờ khắc này, Đoạn Ngọc Nhan sao còn dám kéo dài? Trong nháy mắt trực tiếp đề thăng thần niệm pháp lực của mình tới cực hạn, điên cuồng phá hủy cấm chế quanh thân thể!

Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook